Phản Diện Vứt Hết Liêm Sỉ - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-23 23:50:57
Lượt xem: 751
10
Ngày thứ mười lăm ở trong bí cảnh, vẫn chưa có ai đến tìm ta.
Ta và Tạ Phù Chu men theo đường tìm lối ra, trên đường gặp không ít yêu thú và kỳ trân dị bảo.
Ta dần dần thành thạo các loại kiếm pháp và linh quyết đã học, đôi khi cũng ngẩn ngơ, ta thật sự đã từ thế giới thực đến thế giới tiên hiệp rồi sao?
Kim Đan sơ kỳ ban đầu, sau khi g.i.ế.c c.h.ế.t và bóp nát nội đan của một con yêu thú đã tăng lên trung kỳ.
Tạ Phù Chu vốn là Nguyên Anh kỳ, chỉ là quanh năm bị ma khí ăn mòn, không được linh mạch cùng đan dược tốt nhất của sư môn nuôi dưỡng như Trầm Tiêu.
Sự xuất hiện của ta đã làm giảm bớt ảnh hưởng của ma khí đối với hắn, cộng thêm đủ loại thử thách trong bí cảnh, hắn sắp đột phá Hoá Thần kỳ rồi.
Sau khi hôn ta không biết bao nhiêu lần, hắn mới lấy hết can đảm lắp bắp hỏi ta:
"Chờ ra ngoài rồi, nàng có thể kết khế ước với ta không?"
Tiếng hét trong lòng ta làm lỗ tai ta muốn điếc luôn.
[A a a a a a, cuối cùng cũng hỏi ra rồi!]
[Nàng ấy có từ chối ta không hu hu hu.]
Ta phì cười thành tiếng, hắn luống cuống, có vẻ như muốn liều mình đánh cược một phen.
"Nàng không phải rất thích hôn ta sao? Kết khế ước rồi nàng có thể hôn ta mỗi ngày, nàng còn có thể song tu với ta!"
Ta mang theo chút gian xảo, vạch trần ý nghĩ của hắn.
"Ta thích hôn? Không phải huynh thích hôn ta sao?"
Hắn lập tức đỏ tai, gật đầu lia lịa, nhận ra ta chưa trả lời câu hỏi kết khế kia, khóe mắt hắn ỏan ức có chút đỏ lên.
Không trêu hắn nữa, ta đột nhiên ôm lấy hắn, hôn lên má hắn một cái.
"Bây giờ có thể kết khế ước với huynh rồi, ta thật sự muốn song tu với huynh."
Mắt Tạ Phù Chu sáng lên, hắn hôn đáp lại ta với ánh mắt sâu thẳm, ta liền kéo đai lưng hắn ra.
Ta hoàn toàn quên mất con người phải trả giá cho sự lỗ mãng của mình.
Cái ta kéo ra nào phải đai lưng, rõ ràng là dây xích của sói đói.
Hắn vừa hung hăng hôn ta, vừa ra sức nghĩ trong lòng:
[Hứa Khê, chúng ta về sau chính là đạo lữ.]
[Nàng chỉ có thể nhìn ta, hôn ta, thuộc về ta.]
Bàn tay ấm áp nâng má ta, hắn dịu dàng hôn lên môi ta.
[Ta yêu nàng nhiều lắm.]
Nụ hôn từ cổ trượt xuống, ta nắm chặt một lọn tóc dài của hắn trong lòng bàn tay.
Toàn thân ta nóng bừng, như con cá c.h.ế.t đuối giữa biển.
Hắn nhẹ nhàng rút sợi tóc trong tay ta ra, mười ngón tay đan vào nhau.
Hơi ấm từng chút từng chút len lỏi, nhuộm đỏ ta từ linh hải.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Khi ánh nắng mặt trời chiếu vào, hai chân ta mềm nhũn, ngây người nhìn những dấu vết đỏ hồng trên người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phan-dien-vut-het-liem-si/chuong-7.html.]
Tạ Phù Chu áp n.g.ự.c đầy mồ hôi lên, hắn nắm lấy cổ tay ta đưa lên môi, nhẹ nhàng hôn lên nốt ruồi kia.
Hoàn toàn không nhận ra vết thương do ta dùng đầu ngón tay cào lên vai hắn vẫn còn đang rỉ máu.
Hắn khàn giọng hỏi ta: "Nàng ổn chứ?"
Ta run rẩy, túm chặt lấy hắn, sắp khóc rồi.
"Bây giờ huynh là tu vi gì? Sao ta sắp thành Nguyên Anh kỳ rồi!"
Tạ Phù Chu vuốt đầu ta, nhếch môi.
"Ta sắp Hoá Thần rồi."
Trời ơi!
Nếu biết song tu tăng tu vi lợi hại như vậy, ta đã ngủ với hắn ngay ngày đầu tiên vào bí cảnh rồi!
Sấm sét ầm ầm xé toạc màn trời, kim quang bổ xuống.
Bí cảnh vô hình chung đã cản lại một phần năng lượng của lôi kiếp.
Thiên lôi chỉ đánh ba đạo đã phá vỡ hang động chúng ta đang ở, hai đạo còn lại ta dễ dàng vượt qua.
Trước khi 49 đạo thiên lôi của Tạ Phù Chu giáng xuống, hắn vén áo, lưu luyến mỉm cười với ta.
"Nàng ở đây đợi ta trở về."
Hắn đi tìm nơi độ kiếp, ta không lo lắng cho hắn lắm, vội vàng vận chuyển linh lực toàn thân, cảm thấy kinh mạch tràn đầy linh khí.
Tạ Phù Chu trở về rất nhanh, hắn vui mừng ôm ta, áp vào vai ta.
"A Khê, ta tìm thấy lối ra của bí cảnh rồi."
Ta cười hì hì, hôn hắn một cái.
"Vậy chúng ta vừa ra ngoài là có thể đi báo thù nho nhỏ rồi."
Trầm Tiêu tên cẩu tặc kia, ngươi hãy lấy mạng ra đền đi!
11
Ta lặng lẽ trở về tông môn, Trầm Tiêu giấu nhẹm chuyện hắn đánh ta xuống vực sâu, nói dối rằng ta xuống núi lịch luyện.
Khó trách nhiều ngày nay không ai tìm ta, hèn hèn hạ hạ như vậy, ta tức đến nghiến răng.
Vì vậy, nhân lúc đêm tối ta chặn hắn lại, linh lực hóa thành hoa sen đánh hắn phun ra một ngụm máu, ta dùng kiếm đ.â.m vào cổ tay hắn.
Hắn vừa ngã xuống đất thở được hai hơi, đã bị ta giẫm lên lưng.
Uy áp của Tạ Phù Chu khiến hắn tạm thời không thể động đậy.
Qua lớp khăn che mặt của ta, Trầm Tiêu tức giận đến méo mặt.
"Các ngươi rốt cuộc là ai! Dám làm ta bị thương, sư môn sẽ không tha cho các ngươi..."
Ta dùng thêm chút lực dưới chân, khiến hắn nuốt lại những lời còn lại.
Sau đó bóp giọng nói:
"Tên của ta ngươi nghe cho rõ đây, đóa hoa duy nhất trong vườn hoa lộn xộn, bà quản gia xinh đẹp nhất - mẹ Tút Tút."
Tạ Phù Chu không hiểu ý nghĩa, đứng bên cạnh cưng chiều cười khẽ.