Phản Diện Vứt Hết Liêm Sỉ - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-10-23 23:51:00
Lượt xem: 826
"Ghen tị với đứa trẻ ăn mày sư tổ mang về có Thiên Sinh Kiếm Cốt, trăm phương ngàn kế muốn ép hắn nhập ma mà chết, xúi giục con đi đoạt kiếm cốt và linh kiếm của hắn, kỳ thực là muốn chiếm làm của riêng. Từng chuyện từng chuyện, sư phụ người dám nói mình trong sạch sao?"
Lời còn chưa dứt, hắn đã bị sư phụ bóp cổ.
"Ta thấy ngươi đã phát điên rồi, sắp c.h.ế.t đến nơi còn dám ăn nói lung tung!"
Sư phụ hai mắt đỏ ngầu, vung một chưởng lên đỉnh đầu hắn, linh lực tràn vào cơ thể, phá hủy toàn bộ kinh mạch của hắn.
Ta vốn định cho Trầm Tiêu một cái kết không bao giờ tu tiên được nữa.
Nhưng sư phụ rõ ràng còn tàn nhẫn hơn ta, Trầm Tiêu bị phế không chỉ là linh căn.
Hắn đau đến mức không nói nên lời, m.á.u tươi không ngừng phun ra.
Mọi người yên lặng nhìn cảnh tượng này.
Chỉ là ánh mắt nhìn sư phụ đã có thêm vài phần khác lạ.
13
Chuyện này xong xuôi, Tạ Phù Chu lại bắt đầu âm thầm hờn dỗi.
Ta suy nghĩ một chút liền hiểu ra, hắn vẫn còn đang vướng mắc với câu nói "Trước đây ta đối xử với Trầm Tiêu tốt thế nào" của tiểu sư muội.
Thế là ta cong ngón tay gọi hắn đến bên cạnh, nâng cằm hắn lên.
"Bây giờ chàng mới là đạo lữ của ta, ta đã sớm không còn quan hệ gì với hắn ta nữa, đúng không?"
Hắn đỏ mặt không nói, nhưng trong lòng lại gật đầu lia lịa.
[Ừm ừm, ta là của nàng, nàng cũng là của ta.]
[Nhưng ta đã buồn rất lâu rồi, lát nữa cần nàng song tu bồi thường cho ta.]
[Nếu lúc này nàng chịu hôn ta một cái thì tốt rồi, ta nhất định sẽ tha thứ cho nàng ngay.]
Vì vậy, ta liền giữ chặt hắn lại, hôn thật mạnh một cái.
"Chàng đã nói vậy rồi, ta đã hôn rồi, bây giờ chàng tha thứ cho ta được chưa?"
Tạ Phù Chu hoàn toàn ngây người.
Thế là ta thẳng thắn với hắn, ta có thể nghe được tiếng lòng của hắn.
Sau đó xin lỗi hắn, đây là điều ta không thể kiểm soát.
Tạ Phù Chu hai má đỏ bừng, hắn xấu hổ đến mức môi cũng run lên.
"Từ... từ lúc nào vậy?"
Ta mỉm cười nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của hắn, "Từ lần đầu tiên hôn chàng."
Đỉnh đầu hắn như sắp bốc khói, quay mặt đi không dám nhìn ta, không nói một lời.
Trong lòng lại đang gào thét:
[Xấu hổ quá, ta xấu hổ quá!]
[Làm sao bây giờ, vậy nàng nhất định biết ta đã bắt đầu thèm muốn nàng từ lần đầu tiên rồi.]
Vừa nghĩ được hai câu, ý thức được ta có thể nghe thấy, xấu hổ đến mức đưa tay che tai ta lại.
"Nàng không được nghe nữa!"
Sao hắn có thể đáng yêu như vậy chứ.
Ta lập tức ôm lấy hắn cọ cọ vào má, sau đó lại hôn thêm một cái nữa.
"Đừng suy nghĩ lung tung nữa, chàng thích ta bao nhiêu, ta đều biết."
Hắn căng thẳng nhìn ta, hàng mi dày rậm như cánh bướm sắp bay lên.
"Vậy còn nàng, nàng cũng thích ta sao?"
Trái tim hắn không tự chủ được mà nghĩ:
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
[Ta hối hận vì đã hỏi rồi, nhỡ đâu nàng kết khế với ta chỉ là muốn song tu với ta thì sao.]
[Cho dù là như vậy, ta cũng muốn ở bên cạnh nàng mãi mãi.]
[Nàng chỉ có thể yêu mình ta.]
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc nói.
"Ta thích chàng."
"Kết khế với chàng cũng là vì thích chàng."
"Ta chỉ yêu mình chàng thôi."
Tạ Phù Chu mắt đỏ hoe nhìn ta chằm chằm, vậy mà suýt nữa đã khóc.
Hắn khịt mũi, tìm đến môi ta.
"Những gì nàng nói đều là thật sao? Vậy thì hãy chứng minh cho ta thấy."
14
Không lâu sau, lại có một chuyện lớn chấn động sơn môn.
Tạ Phù Chu, kẻ đã trốn thoát trước đó, tu vi đã đạt đến Hoá Thần kỳ đỉnh phong, hắn gửi đến một bức thư khiêu chiến.
Công khai vạch trần tất cả những gì sư phụ đã làm với hắn trong những năm qua, nhằm mục đích đoạt lấy kiếm cốt và linh kiếm của hắn.
Trong thư, Tạ Phù Chu nói rằng hắn đã công bố chuyện này rộng rãi ra toàn bộ giới tu tiên, yêu cầu quyết đấu với sư phụ.
Sau chuyện lần trước, mọi người tuy không nói ra, nhưng trong lòng đã gieo mầm nghi ngờ.
Bây giờ khổ chủ tự mình tìm đến tận cửa, không khỏi càng thêm tin tưởng vào sự thật của chuyện này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phan-dien-vut-het-liem-si/chuong-9.html.]
Tuy ngoài mặt không nói, nhưng rất nhiều vị tiên hữu có đạo tâm ngay thẳng đã lộ ra vẻ bất bình với sư phụ.
Cũng có người khinh thường nói.
"Lời của một tên ma đầu thì có thể tin được sao?"
Tiểu sư muội rất nhanh nhạy với tin tức lập tức nhảy ra.
"Ma đầu? Ngươi không biết sao? Ma khí trên người Tạ Phù Chu không biết vì sao đã hoàn toàn biến mất rồi, hiện tại hắn là hậu khởi chi tú được giới kiếm tu coi trọng nhất đấy."
"Hơn nữa, hình như hắn trước sau khi nhập ma đều chưa từng g.i.ế.c bất kỳ ai..."
Những người đang vây xem tản ra, ồn ào bàn tán xem lần này sư phụ và Tạ Phù Chu ai sẽ thắng.
Ta cũng có chút lo lắng, về phẩm giai thì hai người bọn họ không khác biệt lắm, chỉ là sư phụ có phần kinh nghiệm hơn một chút.
Những lời đồn đại ngày đêm đã khiến sắc mặt sư phụ trở nên rất khó coi.
Cũng làm xáo trộn đạo tâm vốn đã không vững chắc của ông ta.
Ngày quyết đấu, quả nhiên, vừa khai chiến, sư phụ đã bị đánh cho liên tiếp bại lui.
Chiêu thức bị Tạ Phù Chu áp chế hoàn toàn.
Cuối cùng, ông ta cả người tả tơi, ngã xuống đất phun ra máu, thần sắc không còn ung dung như trước.
"Chúng khẩu kim, hủy hoại đạo tâm của ta, Tạ Phù Chu, ngươi thắng không vẻ vang gì."
Tạ Phù Chu rút kiếm cười lạnh.
"Khi ngươi làm những chuyện bẩn thỉu đó, có từng nghĩ đến một ngày sẽ c.h.ế.t dưới kiếm của ta không?"
Dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, sư phụ càng phun ra m.á.u dữ dội hơn.
Ông ta câm lặng, nhìn thanh linh kiếm mà ông ta vẫn luôn muốn có trong tay Tạ Phù Chu.
"Ta sẽ không c.h.ế.t dưới kiếm của ngươi."
Ông ta cắn nát viên thuốc độc trong miệng, m.á.u đen từ từ chảy ra từ khóe môi.
Chết ngay tại chỗ vì trúng độc.
Ngày hôm đó, Tạ Phù Chu cuối cùng cũng báo được thù.
15
Ngày ta và Tạ Phù Chu chính thức kết làm đạo lữ, cả sơn môn đều giăng đèn kết hoa.
Tiểu sư muội với vẻ mặt "Ta đã chèo thuyền thành công rồi", cười nói.
"Sư tỷ sư tỷ, tỷ cuối cùng cũng thoát khỏi tên tra nam, khổ tận cam lai rồi!"
"Chúc hai người vĩnh kết đồng tâm, đầu bạc răng long."
Ta sợ Tạ Phù Chu nghe thấy tám chữ đầu lại ghen tuông, vội vàng cảm ơn rồi tiễn nàng ta đi.
Vừa quay người lại, Tạ Phù Chu đã ung dung nhìn ta.
Hắn cười như không cười, chậm rãi hỏi ta.
"Trước đây nàng còn chịu khổ gì nữa? Sao ta lại không biết?"
Ta vội vàng dỗ dành hắn một cách rất biết điều.
"Không có đâu, sau khi gặp chàng, ngày nào cũng ngọt ngào, nào có khổ sở gì."
Hắn sải bước dài, trực tiếp đến trước mặt ta bế thốc ta lên.
Ta nghe thấy tiếng lòng không biết xấu hổ của hắn:
[Có chịu khổ đấy, nhưng phải chọn chỗ đã.]
Ta lập tức hiểu ra, trợn tròn mắt bắt đầu đ.ấ.m vào lưng hắn.
"Chàng cố ý! Chàng cố ý để ta nghe thấy đúng không!"
Hắn hừ lạnh một tiếng đầy kiêu ngạo, ném ta lên giường, lật người đè lên.
Ánh trăng xuyên qua lớp màn màu xanh da trời, một tia sáng chiếu lên hàng lông mày thanh tú và đôi mắt long lanh của hắn.
Cuối cùng ta cũng kiệt sức, chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh dậy, eo đau, thận đau, chỗ nào cũng đau.
Một cánh tay vòng qua eo ta.
Tạ Phù Chu đang ngủ say bên cạnh ta, ôm chặt eo ta, ngay cả trong mơ, khóe miệng cũng nở nụ cười an nhiên.
Bộ dạng ngoan ngoãn này thật sự là người hung hăng tối qua sao?
Ta chậm rãi rút tay ra, tức giận đến mức thầm mắng hắn trong lòng là cầm thú, chỗ đó quả thực là củ khoai lang đột biến.
Hắn khẽ mở mắt, nụ cười trên khóe miệng tắt hẳn, nghiêm túc hỏi ta:
"Khoai lang đột biến là cái gì?"
Ta kinh ngạc đến ngây người, muốn nghe tiếng lòng của hắn nhưng phát hiện thế nào cũng không nghe thấy nữa.
Hắn cười cắn tai ta:
"Vừa rồi, nàng đang mắng ta phải không, hửm?"
Hỏng rồi!
Bây giờ đến lượt hắn có thể đọc được suy nghĩ của ta rồi!
Ông trời ơi, sao ngài lại trêu đùa con như vậy chứ!
[Hoàn]