Phản xuyên vào showbiz, ta cầm nhầm kịch bản ''hay ra vẻ'' - Chương 307
Cập nhật lúc: 2024-06-25 17:44:09
Lượt xem: 222
Một đoạn thời gian tiếp theo, A Tửu nói từ tên của máy bay chiến đấu, ngoại hình, đặc thù, hình thức tác chiến rồi đến linh kiện tổng thể, hạng mục cần chú ý khi thao tác, v.v... Giới thiệu một đống thượng vàng hạ cám, vô số tên gọi thứ tự chuyên nghiệp nện cho hai nghệ sĩ đang chuẩn bị mượn cơ hội điều chỉnh bài giới thiệu của mình choáng váng.
Hai người lần nữa nhìn nhau, trong ánh mắt đều toát ra vẻ ngơ ngác y hệt nhau, tôi ở đâu, tôi đang làm gì, tôi đang casting thật hả? Vừa rồi tôi nhường nhịn rốt cuộc là đúng hay không?
Hai mươi phút sau, nhóm ba người A Tửu cùng đi ra ngoài. Những nghệ sĩ khác đang chờ đợi ở bên ngoài đồng loạt nhìn sang phía bọn họ.
Tang Tiếu vẫn đứng ở giữa, nhưng mà mặt mày hơi ủ rũ. Cô cúi đầu, cả người uể oải ỉu xìu. Những nghệ sĩ khác len lén đánh giá Tang Tiếu, không khỏi nhớ lại những bạn học không làm được bài ra khỏi phòng thi thời còn đi học.
So với Tang Tiếu, vẻ mặt của Khương Tư Tư và Tạ Vụ cùng tổ tương đối bình thường. Trừ hơi mờ mịt ra thì không nhìn ra có vấn đề gì lớn.
Thấy thế, nhóm nghệ sĩ chờ đợi bên ngoài nhìn nhau vài lần, trong lòng đều có suy đoán đại khái giống nhau. Xem ra Tang Tiếu thử vai thất bại, hai người khác có lẽ phát huy bình thường.
Đi ra đến ngoài bị ánh mặt trời ngoài cửa chiếu vào, Tạ Vụ mới đột nhiên hoàn hồn. Cô ta túm lấy cánh tay Tang Tiếu, cảm xúc phức tạp thử hỏi: “Cô! Có người nói cho cô chuẩn bị máy bay chiến đấu gì đó thì sẽ gia tăng tỉ lệ thử vai thành công à?”
Cho tới bây giờ, Tạ Vụ mới kinh ngạc phát hiện so với những lý luận Tang Tiếu nói, những lời cô ta ngâm nga đọc diễn cảm tán dương sự nghiệp phi hành kia mới vô cùng sáo rỗng. Hơn nữa vừa nhìn đã biết không chuẩn bị tường tận và nghiêm túc như Tang Tiếu.
Mấu chốt là ai có thể đoán được cô diễn vai một phi công là có thể hiểu rõ về bốn đời máy bay chiến đấu như lòng bàn tay chứ? Cô hỏi những cơ trưởng cả ngày bay ở trên trời xem bọn họ có thể làm được không hả?
“Học thuộc máy bay chiến đấu sẽ gia tăng xác suất diễn thử thành công à?” Tang Tiếu kinh ngạc, vẻ uể oải ỉu xìu trên mặt đều bay sạch. Trong đáy mắt hạnh màu nâu nhạt của cô hiện vẻ không thể tin nổi: “Hai người trả lời cùng một phương hướng. Tôi lại trả lời hoàn toàn khác. Vừa rồi tôi đã cho rằng diễn thử thất bại rồi...”
Hóa ra…
Cô cũng có thể chờ mong một chút à?
Khi đi học, Khương Tư Tư đặc biệt nể bạn học có trí nhớ tốt. Cô ta nhớ lại biểu hiện khi diễn thử vừa rồi của Tang Tiếu và vẻ thưởng thức trên mặt đạo diễn Đàm Mễ, trong lòng đã từ bỏ việc tiếp tục tranh đoạt vị trí diễn viên chính.
Khi Khương Tư Tư lần nữa lên tiếng, cô ta thật lòng nói: “Xác suất thành công của cô hẳn là cao hơn chúng tôi. Hơn nữa vừa rồi khi diễn cùng, tôi cũng bị cô dẫn nhập vai. Cô thật sự giống như đang lái máy bay, cực kỳ ngầu, cực kỳ ra dáng.”
Nghe vậy, Tạ Vụ cũng gật đầu: “Cô có tìm tiền bối từng diễn phi công lấy kinh nghiệm à? Thật ra tôi cũng tìm, kết quả thao tác lái máy bay thì thật sự không cần đề cập.”
Vừa rồi ba người ở trong phòng biểu diễn không có vật thật. Chỉ có Tang Tiếu có thể dựa vào tưởng tượng mà tinh tế quy hoạch ra vị trí các bộ phận trong khoang điều khiển máy bay, từng thao tác không có vật thật đều làm người ở đây rất kinh ngạc cảm thán.
Tạ Vụ nghĩ cho dù cô ta tìm vị tiền bối kia biểu diễn lái máy bay trong điều kiện giả tưởng thì có lẽ đều không thuần thục và chuyên nghiệp bằng Tang Tiếu được.
Tang Tiếu lắc lắc đầu: “Giáo viên dạy biểu diễn của tôi chưa từng diễn vai phi công. Nhưng tôi có từng bắt chước điều khiển máy bay ở trong Học viện Hàng không.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phan-xuyen-vao-showbiz-ta-cam-nham-kich-ban-hay-ra-ve/chuong-307.html.]
“Học viện Hàng hhông?”
“Cô đi Học viện Hàng không làm gì?”
Tạ Vụ và Khương Tư Tư trăm miệng một lời hỏi.
“Học ké.” Tang Tiếu trả lời như việc đương nhiên: “Đây là lần đầu tiên tôi đi thử vai phi công mà. Trong lòng tôi muốn đến Học viện Hàng không học tập. Hơn nữa lúc chuẩn bị thi vào Học viện Hàng không, tôi lại nghĩ có thể thi bằng lái máy bay cũng không tồi, cho nên tôi cũng học một chút.”
Về phần máy bay chiến đấu thế hệ thứ tư, đó đều là huấn luyện viên đưa một ít tài liệu có thể tra được trên mạng cho Tang Tiếu, anh ta bảo Tang Tiếu tranh thủ thời gian học thuộc.
Tang Tiếu vừa trả lời xong, cửa sau đã có một chiếc xe thương vụ khiêm tốn đi đến. Quý Kỳ Tây ngồi ở vị trí ghế phụ, cách tài xế lái xe chỉ ghế xe sau cho Tang Tiếu, trong giọng nói lười biếng mang theo chút buồn ngủ: “Lên xe.”
Thử vai xong, chiều nay Tang Tiếu có buổi quay phim ngắn, buổi tối cần phải đến buổi biểu diễn của Quý Lâm Xuyên làm khách mời bất ngờ.
Khoảng thời gian trước Tang Tiếu vẫn luôn đi học. Hiện tại tạm thời học xong rồi, tất nhiên phải tranh thủ bù lại tất cả công việc. Làm việc bù xong, ngày mai cô lại tiếp tục đi học ở Học viện Hàng không, tranh thủ làm đến nơi đến chốn.
“Đến đây!” Tang Tiếu cười khanh khách trả lời. Cô quay đầu tạm biệt hai người Khương Tư Tư, Tạ Vụ: “Tôi đi về trước. Lúc nào rảnh chúng ta lại nói chuyện. Cảm ơn hai người!” Nói xong, Tang Tiếu chạy chậm vài bước kéo cửa xe ra lên xe.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chờ sau khi không nhìn thấy chiếc xe mà A Tửu ngồi nữa, Khương Tư Tư mới ngây ngốc nhìn về phía Tạ Vụ, gian nan đặt câu hỏi: “Tang Tiếu nói đi học viện nào?”
Tạ Vụ phiền muộn thu lại ánh mắt, duỗi tay vỗ vỗ vào vai Khương Tư Tư: “Cô không nghe nhầm đâu. Tang Tiếu nói cô ấy vì một buổi thử vai phi công mà vào Học viện Hàng không.” Giờ phút này, Tạ Vụ cũng chân chính từ bỏ tranh đoạt diễn viên chính của bộ điện ảnh này.
Trong cạnh tranh, không chỉ sợ đối thủ có thiên phú có năng lực hơn bạn, cũng sợ đối thủ có thiên phú có năng lực còn nỗ lực, khắc khổ hơn cả bạn.
Hai điều, Tang Tiếu đều chiếm hết.
“Vậy Tang Tiếu nói cảm ơn làm gì?”
Tạ Vụ hoàn hồn, đắn đo một chút: “Có lẽ cảm ơn hai ta nói xác suất thử vai thành công của cô ấy cao. Tôi thấy lúc Tang Tiếu đi ra uể oải ỉu xìu, cúi đầu buồn rầu, có lẽ cô ấy cho rằng mình không cơ hội.”
Khương Tư Tư cũng phiền muộn: “Tang Tiếu không chỉ nỗ lực hơn hai ta, hơn nữa còn khiêm tốn hơn hai ta.”
“Không.” Tạ Vụ không phục, đanh mặt nhìn Khương Tư Tư: “Tôi vẫn luôn khiêm tốn, người không khiêm tốn chỉ có cô.”
Khương Tư Tư: ...
Lúc hai người cãi nhau, bầu không khí trong nhóm WeChat nào đó lại rất quái dị.