Phản xuyên vào showbiz, ta cầm nhầm kịch bản ''hay ra vẻ'' - Chương 402
Cập nhật lúc: 2024-06-29 13:08:45
Lượt xem: 157
Trần Thiên: ...
Cậu ta nghĩ Tang Tiếu thuần túy là đang ở không đi gây sự. Vốn giới hạn số lượng đã không chứng minh được giá trị của cô, hiện tại còn hỏi đáp nữa, cũng không sợ những người hâm mộ không cho cô mặt mũi à?
Có khinh bỉ sao đi nữa thì trong lòng cậu ta cũng không ngăn nổi tò mò: “Cô chuẩn bị hỏi những người hâm mộ cái gì?”
Tang Tiếu lấy điện thoại di động từ trong tay Tam Thủy, mở phần note ở bên trong ra cho Trần Vanh và Trần Thiên xem: “À, Tang Tiếu có một trăm câu hỏi yêu. Tôi nghĩ, lúc tạp chí bán ra, trang bìa hỏi đáp sẽ lấy ra ngẫu nhiên mười câu hỏi, hai mươi vấn đề.”
Trần Vanh và Trần Thiên cúi đầu nhìn lại. Ngay sau đó, hai người giật mình sững sờ như bị sét đánh.
Q1: Xin hỏi! Tang Tiếu nháy mắt mấy lần trong buổi công diễn "Thực tập sinh Ngôi Sao"?
Q2: Xin hỏi! Tang Tiếu thay mấy bộ đồ trong bộ phim chiếu mạng đầu tiên "Tiếu Vương gia băng sơn"?
...
Hai người nhìn một trăm câu hỏi càng ngày càng khó trên màn hình, vẻ mặt ngây ra. Sau đó, anh em bọn họ rất có ăn ý trừng Tang Tiếu, lớn tiếng chất vấn: “Cô có oán thù với fans à?!!”
Nhìn một trăm câu hỏi tìm đường c.h.ế.t kia, đây là chuyện con người có thể làm ra à???
Ngày Một tháng Năm là ngày Quốc tế Lao động, đồng thời, cũng là ngày đầu công chiếu "Hành động ưng đen" và là ngày bán ra tạp chí VLLU mà Tang Tiếu chụp hình.
Chưa đến sáu giờ, Tang Tiếu đã tỉnh. Cô nằm trong ổ chăn gọi video nói chuyện phiếm với Nhậm Tương ở nước ngoài. Hai người nói chuyện đến khi đầu bên Nhậm Tương sắp rạng sáng, hai người mới lưu luyến không rời tắt video. Rồi sau đó, Tang Tiếu rửa mặt đơn giản xỏ dép lê xuống lầu.
Dù biệt thự sáu người ở lớn, nhưng ngày thường có giúp việc quét tước, liếc mắt nhìn lại không dính bụi trần. Đương nhiên, so với đêm giao thừa, bố trí bên trong cũng thêm không ít đồ khác.
Trên ngăn tủ có tượng gốm con vật Tang Tiếu làm, có chai rượu vang đỏ chưa mở nắp. Trên bàn có đặt một bộ lego mới hoàn thành một nửa cùng với trò chơi ghép hình vừa tinh tế hoàn thành. Trên ghế thái sư rải rác mấy đĩa than [1] và hai máy chơi game cầm tay bản giới hạn.
[1] Đĩa than
D:\ảnh minh họa\trang-thu-da-khuc-01.jpg
Quản gia có hỏi Tang Tiếu muốn dọn không nhưng bị Tang Tiếu lắc đầu từ chối. Bởi vì vừa nhìn thấy những vật nhỏ rải rác đó, Tang Tiếu lập tức có thể nghĩ đến cảnh chủ nhân của mỗi món đồ chơi đùa ở biệt thự. Cho nên dù ngày thường có thể gọi điện thoại với bọn họ, Tang Tiếu cũng không nỡ cho người dọn dẹp.
Chờ Tang Tiếu xuống lầu, thấy Quý Lâm Xuyên và Thẩm Thư Triệt từ trước đến nay ngủ nướng đều đã ở dưới lầu. Cô cực kỳ kinh ngạc, duỗi tay dụi dụi mắt, suýt nữa hoài nghi mình hoa mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phan-xuyen-vao-showbiz-ta-cam-nham-kich-ban-hay-ra-ve/chuong-402.html.]
“Mắt dụi đỏ cả rồi, đừng dụi nữa.” Giọng điệu lười biếng của Quý Kỳ Tây từ phía sau Tang Tiếu truyền đến. Anh một tay đút túi một tay nhẹ đẩy Tang Tiếu xuống lầu: “Lúc sáu giờ anh tỉnh, nghe thấy cách vách có âm thanh rồi.”
Tang Tiếu kinh ngạc: “Sáu giờ?”
Quý Kỳ Tây sáu giờ tỉnh, Tang Tiếu không thấy lạ. Nhưng Quý Lâm Xuyên và Thẩm Thư Triệt sáu giờ tỉnh, Tang Tiếu lại thấy rất lạ. Lúc Quý Lâm Xuyên không làm việc đều ngủ đến giữa trưa. Mà Thẩm Thư Triệt, mặc kệ huấn luyện hay không huấn luyện, gần như đều tiếp tục thời gian biểu huấn luyện ở căn cứ. Hai, ba giờ mới đi ngủ ngày hôm sau đến mười một giờ tỉnh. Hiện tại, buổi sáng sớm đồng thời thấy hai người bọn họ, Tang Tiếu có thể không thấy lạ à?
Đương nhiên, nếu để Tang Tiếu biết hai người ngủ ngày thức đêm đều là học trên mạng, có lẽ sẽ càng thấy lạ.
“Tang Tiếu, chào buổi sáng.” Thẩm Thư Triệt ngẩng đầu thấy Tang Tiếu. Anh cười dịu dàng, rồi sau đó, anh nhìn thẳng đưa Tang Tiếu dời khỏi bên cạnh Quý Kỳ Tây: “Dì giúp việc làm cháo sò điệp, chả giò chiên và sữa đậu nành. Nào, anh ăn với em.”
Quý Lâm Xuyên nhìn Quý Kỳ Tây bị vứt tại chỗ, khuôn mặt lạnh lùng băng sơn hơi nở nụ cười. Xứng đáng! Anh khinh bỉ trong lòng xong, đứng dậy đi vào trước bàn ăn với Tang Tiếu.
Quý Kỳ Tây cũng không xấu hổ, tự mình múc cháo rồi ngồi xuống đối diện Tang Tiếu. Bảy giờ anh ra cửa tập thể dục buổi sáng, vừa mới tắm rửa ở trên lầu. Khi xuống lầu vừa lúc thấy Tang Tiếu.
Tang Tiếu kỳ quái trong lòng, vừa thấy người đến thì lên tiếng hỏi: “Đại sư huynh, tam sư huynh hôm nay hai ngươi làm gì mà dậy sớm vậy?”
Thẩm Thư Triệt gắp một miếng chả giò chiên đặt vào bát Tang Tiếu, anh cố nén buồn ngủ: “Không phải VLLU nói tám giờ rưỡi buổi sáng mở bán à? Anh sợ chậm không mở nổi web nên chờ sớm.”
“Anh giống tam sư huynh em.” Quý Lâm Xuyên cũng buồn ngủ. Chờ anh thấy dáng vẻ tỉnh táo của Quý Kỳ Tây thì càng buồn ngủ.
Tang Tiếu chớp chớp đôi mắt hạnh mờ mịt: “Hai người muốn tạp chí thì nói em, trong phòng em có hai trăm quyển đó!”
“Khụ khụ khụ!” Thẩm Thư Triệt mới húp cháo, nghe thấy Tang Tiếu nói, lập tức bị sặc. Trong giọng nói từ trước đến nay ôn hòa đều khàn đi: “Em mua hai trăm quyển làm gì?”
Anh nói xong, nghiêng đầu hỏi Quý Lâm Xuyên và Quý Kỳ Tây: “Hiện tại VLLU không chỉ kéo lông cừu của fans mà còn kéo luôn lông cừu của nghệ sĩ à?”
Quý Kỳ Tây liếc anh: “Kéo hai trăm quyển, bọn họ còn chướng mắt đấy?” Nếu phía sau số hai trăm có thêm một chuỗi số 0 nữa mới gọi là tàm tạm.
Tang Tiếu nhỏ giọng giải thích với Quý Lâm Xuyên và Thẩm Thư Triệt: “Em lo lắng có fans không mua được nên chuẩn bị trước. Ngày sau có cơ hội lại tổ chức rút thăm trúng thưởng miễn phí cho mọi người ở trên Weibo.”
Tuy rằng phần hỏi đáp đạt tỷ lệ chính xác 70% là có thể mua sắm, nhưng Tang Tiếu cũng biết thế giới tương lai có một ít cải thảo. Cô sợ bọn họ không đạt nổi 70% chính xác do đó không mua được, bởi vậy mới sớm chuẩn bị hai trăm quyển làm khen thưởng.
Quý Lâm Xuyên nghĩ hoàn toàn khác với Tang Tiếu, anh tự phân tích: “VLLU chỉ phát hành có chín ngàn chín trăm chín mươi chín quyển. Chắc chắn có rất nhiều fans không đoạt được.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nói xong, anh ngáp một cái: “Tang Tiếu, em chuẩn bị là việc của em. Anh và tam sư huynh của em cướp trước. Chờ cướp xong tạp chí giới hạn, chúng ta lên lầu ngủ nướng.” Không ngủ đủ giấc, chỉ sợ bọn họ sẽ không có tinh thần lên lớp học bổ túc buổi tối.