Phản xuyên vào showbiz, ta cầm nhầm kịch bản ''hay ra vẻ'' - Chương 454
Cập nhật lúc: 2024-07-02 18:04:47
Lượt xem: 146
Tang Tiếu có cơ sở ngự kiếm và ván trượt, cũng có cơ sở vũ đạo và xe đạp nghệ thuật, lực cân bằng, lực phối hợp của bản thân đều cao hơn rất nhiều so với người bình thường, học trượt băng tất nhiên cũng rất nhanh.
Cho nên, vừa trượt ra ngoài, Tang Tiếu đã lập tức tập trung điều chỉnh ra động tác tương đối tiêu chuẩn.
Trên mặt băng sạch sẽ, Tang Tiếu phối hợp động tác cơ thể trượt qua trượt lại ngay bên cạnh Quý Kỳ Tây để làm quen cảm giác trên băng.
Tuy Quý Kỳ Tây tin tưởng Tang Tiếu có thiên phú cực cao trên mặt vận động, thế nhưng anh vẫn sợ Tang Tiếu ngã. Anh trượt đến bên cạnh Tang Tiếu, vừa luôn luôn chú ý vừa ôn hòa nhắc nhở Tang Tiếu: “Coi em và giày trượt băng là một thể, không nên nghĩ đến việc khống chế nó.”
“Vâng!” Tang Tiếu gật đầu, xoay người một cái trượt một vòng tròn quanh Quý Kỳ Tây: “Sư huynh, em phát hiện cái này có chỗ giống với ván trượt và ngự kiếm phi hành.”
Trước kia lúc mới học ngự kiếm phi hành, Tang Tiếu thường xuyên bị ngã. Ngã ở trên trời đáng sợ hơn trên sân băng nhiều. Về sau Tang Tiếu coi mình và kiếm là một thể thì bay dễ hơn nhiều.
Quý Kỳ Tây thấy Tang Tiếu thích, mặt mày cũng chứa đầy ý cười: “Em nắm giữ rất nhanh, nếu thích thì trượt vài vòng trong sân đi.”
Tang Tiếu vừa chuẩn bị gật đầu đồng ý, đột nhiên nhớ đến thời gian trước cô điên cuồng xem một bộ phim truyền hình.
Đó là một phim về thanh xuân vườn trường. Lúc nữ chính đang đi học, tuy các đề trên bài thi cô đều biết, thế nhưng vẫn để nam chính ngồi cùng bàn giảng bài giúp. Hai người giảng từ lớp tự học đến trong giờ học tiếp đến căn-tin ăn trưa.
Lúc đầu xem, Tang Tiếu rất không hiểu, tự mình làm xong bài thi cho nhanh còn tranh thủ thời gian làm những chuyện khác không tốt à? Dưới tình huống bản thân cũng biết lại để cho người khác hỗ trợ giảng bài là sao?
Bây giờ…
Tang Tiếu thầm nói cô đã hiểu rồi. Nữ chính kia có lẽ đang cố gắng chọc thủng cửa sổ giấy!
“Sư huynh.” Tang Tiếu cẩn thận dè dắt nắm vạt áo Quý Kỳ Tây, đỏ mặt, tự nhận hành động đã rất tuyệt vời rồi nói: “Quá nhiều người! Anh không ở cạnh em, em hơi sợ.”
Quý Kỳ Tây cúi đầu nhìn vạt áo bị nắm kia. Trong giây lát, anh trịnh trọng đưa tay ra trước mặt trước mặt Tang Tiếu, giả vờ thoải mái nói: “Cầm tay anh. Vải trên quần áo... bình thường. Em cầm khó chịu.”
Nếu như Thẩm Thư Triệt ở đây thì nhất định sẽ không nhịn được cười nhạt một tiếng. Tối Giao thừa đó, khi anh nói cho Tang Tiếu mượn vai là ai khinh bỉ bảo vải vóc trên áo anh kém? Quanh đi quẩn lại thì vải vóc của anh cũng có được đâu?
Tang Tiếu: ???
Cô lần thứ hai len lén túm lấy áo, mờ mịt, vải cũng không khó chịu mà.
Đương nhiên, Tang Tiếu chỉ mờ mịt ở trong lòng mà thôi. Cô túm áo anh xong thì cực kỳ quả quyết với Quý Kỳ Tây, đồng thời dùng giọng lảnh lót phụ họa: “Quả thực khó chịu!”
Quý Kỳ Tây tạm thời đè rung động tuôn trào ở đáy lòng xuống, đề phòng lòng bàn tay đổ mồ hôi, anh cầm ngược tay Tang Tiếu, dẫn người trên mặt băng trống, dịu dàng lại kiên trì: “Nào! Anh dẫn em trượt.”
Mặt mày Tang Tiếu cong lên, khóe miệng hơi nhếch lên, trên mặt tràn ra nụ cười xán lạn rực rỡ: Dạ!”
Từ bên ngoài xem, trẻ con trên sân băng không ít, tiếng động lớn tiếng ầm ĩ cũng không nhỏ, có đôi khi thậm chí sẽ cho người kêu loạn. Dưới không khí này, bốn phía xung quanh Tang Tiếu và Quý Kỳ Tây như sinh ra một tầng vách ngăn không ai nhìn thấy, tự thành một thế giới nhỏ.
Khu quan sát ở góc phòng, đầu ba người từ góc tường nhô ra, anh đè tôi, tôi đè anh, ba cái đầu xếp chồng lên nhau.
Ba người bọn họ mới từ khu người lớn chạy tới. Đập vào mắt là Quý Kỳ Tây đeo khẩu trang nắm tay Tang Tiếu, dạy Tang Tiếu học trượt băng.
“Tiểu Quý Gia có ham mê kỳ quái gì vậy? Khu hội viên dọn sẵn không đi, hẹn hò ở khu trẻ em ầm ĩ? Quả thực lãng phí sắp xếp của anh đây.” Anh ta sắp xếp một mẻ hoa hồng tươi vận chuyển bằng đường hàng không ở khu hội viên, cực kỳ lãng mạn.
Sầm Luật giơ tay lên đập lên cái đầu kia một cái: “Rõ ràng là Tang Tiếu thích. Một tên độc thân hai mươi sáu năm như cậu, không xứng chất vấn.”
Người thứ ba nhìn xong, cẩn thận đặt câu hỏi: “Mấy người đoán hôm nay Tiểu Quý Gia có thể thoát độc thân không?”
“Tôi nghĩ không được.”
“Không có khả năng.”
“Nằm mơ.”
Ba người: ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phan-xuyen-vao-showbiz-ta-cam-nham-kich-ban-hay-ra-ve/chuong-454.html.]
“Móa! Sao cậu cũng nói không được! Tôi là độc mồm!”
“Tôi cũng vậy!”
Sầm Luật nhìn khắp nơi: “Mấy người nhìn hai người họ đi, Tang Tiếu hiển nhiên không biết trượt băng, không thì có thể một mực để Tiểu Quý Gia dắt theo trượt? Chờ học xong! Tang Tiếu chắc chắn thân thể mệt tinh thần cũng mệt, lại thêm môi trường ồn ào. Với cái tính kia của Tiểu Quý Gia thì có thể chọn lúc này tỏ tình à? Tôi nói…”
“Ồ!”
“Lão đại! Lão đại!”
Sầm Luật bị tiếng hô kinh ngạc của hai người ngắt ngang. Anh ta thuận thế nhìn về phía bên trong sân. Ngay sau đó, anh ta trợn tròn mắt, đồng thời ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Trên sân băng ở phía trước, Tang Tiếu vốn được Quý Kỳ Tây dắt theo trượt, một đường cũng rất thuận lợi. Cách đó không xa phía trước hai người có năm bạn nhỏ xếp thành một hàng dọc trượt. Bọn họ không quá thuần thục, có hơi giống quân đoàn chim cánh cụt ở Nam Cực đi lắc lư.
Ngay lúc mọi người hoà thuận vui vẻ, biến cố xảy ra. Một thanh niên ở phía sau có lẽ vừa học cũng có thể đụng phải ai đó, cả người mất thăng bằng. Cậu ta hô to một tiếng “Tránh ra”, sau đó cả người đã vọt về phía trước giống như hổ dữ xuống núi. Đám trẻ con kinh hãi, động tác vốn không thuần thục lại càng không ổn. Hai bạn nhỏ ở giữa không biết bị ai đẩy, trực tiếp thụt lùi ra ngoài.
Chuyện xảy ra quá nhanh, trong lúc nhất thời, bên trong lẫn bên ngoài sân băng đều kinh hãi. Bố mẹ các bạn nhỏ trong khu quan sát không chút nghĩ ngợi định xông vào. Cho dù con cháu nhà mình mang đồ bảo vệ, thế nhưng làm bố mẹ, bọn họ vẫn sợ con mình bị thương. Thế nhưng, bọn họ còn chưa lao ra khỏi khu quan sát, hai bạn nhỏ suýt nữa bị đẩy ngã bên trong đã được Tang Tiếu và Quý Kỳ Tây mỗi người đón được một đứa.
Chỉ trong một chớp mắt.
Rất nhiều người thậm chí không phản ứng kịp.
Lúc Tang Tiếu nhìn thấy bạn nhỏ đi đụng vào, gần như vô thức buông tay Quý Kỳ Tây. Cô tăng tốc độ xông lên, cúi người xuống ôm lấy bé gái bị văng ra ngoài.
Bởi xông quá nhanh, nhất thời không phanh lại được, Tang Tiếu đơn giản ôm bé gái xoay vài vòng tại chỗ.
Tuy Tang Tiếu đeo khẩu trang, mặc quần áo bình thường, nhưng lúc này trong tận đáy lòng người xung quanh vẫn thấy cô xinh đẹp khéo léo như tinh linh băng nhảy múa trên băng tuyết.
Quý Kỳ Tây một tay ôm một đứa nhỏ, một tay để hờ phía sau Tang Tiếu, rất sợ Tang Tiếu bị lực bé gái đụng vào mà ngã ngược.
“Bốp bốp bốp!”
Không biết ai vỗ tay trước. Rất nhanh, toàn trường đều có tiếng vỗ tay vang dội.
Tiếng vỗ tay kéo dài mấy phút mới nghỉ, trong đó còn lẫn cả tiếng những người khác khen ngợi. Nhất là ba người Sầm Luật, bọn họ khen đến như chỉ có trên trời không có ở dưới đất.
Sau khi bé gái đứng vững trên mặt băng thì mỉm cười ngọt ngào, mềm mại nói với Tang Tiếu: “Cảm ơn chị gái!”
Đứa bé được Quý Kỳ Tây ôm cũng nói cảm ơn theo: “Cảm ơn anh trai.”
“Không cần cảm ơn.” Quý Kỳ Tây xoa xoa tóc bạn nhỏ: “Nhanh đi chơi đi. Chú ý an toàn.”
Mới nói xong, anh bất ngờ quét mắt về phía khu quan sát, ánh mắt b.ắ.n thẳng về phía ba người còn đang mãi khen ngợi.
Ba người Sầm Luật đờ người, cầm điện thoại di động đang quay hình cũng không quay đầu chạy mất.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau khi Tang Tiếu nói vài câu đơn giản với mấy người lại gần thì trượt đến trước mặt Quý Kỳ Tây: “Sư huynh, chúng ta đi khu hội viên đi. Đột nhiên có thật nhiều người đi lên bắt chuyện.”
Có cơ hội hai người đơn độc chung đụng, Quý Kỳ Tây tất nhiên cam tâm tình nguyện: “Đi.”
Năm phút sau, nhìn khu hội viên hoàn toàn biến dạng trước mắt, Quý Kỳ Tây hơi hối hận anh đồng ý đến khu hội viên sảng khoái như vậy.
Tang Tiếu hơi há miệng, giật mình chỉ chỉ biển hoa hồng lớn trước mặt: “Có… Có người muốn tỏ tình ở khu hội viên à?”
Tuy rằng lúc cầm giải thưởng đi ra từ hội trường buổi lễ trao giải âm nhạc, Tang Tiếu cũng có nhận được một bó hoa hồng của Quý Kỳ Tây. Nhưng cho tới bây giờ, Tang Tiếu vẫn không nghĩ có chỗ nào không đúng cả. Dù sao, vào lễ tình nhân, những sư huynh sư tỷ khác cũng từng tặng hoa hồng cho Tang Tiếu.
Một bó hoa hồng bình thường, một biển hoa hồng sẽ không bình thường. Tang Tiếu tốt xấu gì cũng xem không ít phim tình cảm ngọt ngào, nhân vật chính trong phim tỏ tình trong biển hoa hồng. Một biển hoa hồng xuất hiện trong thực tế hiển nhiên cũng là vì chuẩn bị tỏ tình!
Quý Kỳ Tây không cần suy nghĩ cũng biết ai sắp đặt biển hoa hồng này. Không thể không nói, anh nhìn biển hoa hồng trước mắt không hề có cảm giác đẹp, hoàn toàn không nhìn ra sắp xếp gì. Nhưng anh vừa nghĩ tới Tang Tiếu ghé vào lan can nói dán xong kim tự tháp là có thể nói chuyện yêu đương, lại nhìn Tang Tiếu nhẹ nhàng đứng ở trong biển hoa trước mắt, lý trí luôn kiêu ngạo của anh có một sự thôi thúc bất ngờ làm anh chịu thua trước nó.