Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 448
Cập nhật lúc: 2024-10-25 05:06:49
Lượt xem: 27
Miên Miên vừa thốt lên câu hỏi này thì bỗng nhiên xung quanh đều yên lặng.
Người thím vừa mới hỏi câu trước đó vốn đang cười bỗng nhiên không thể cười tiếp được nữa, giống như là bị bóp cổ lại vậy, không thể nói thêm một câu nào nữa.
Nhưng mà Miên Miên vẫn hỏi tiếp: "Thím ơi, thím có bị mẹ thím ném đi không?"
Ném đi sao?
Đương nhiên là không bị ném đi rồi, có điều, sao người thím đó có thể nói mấy lời này được chứ?
Cũng không thể nói, chỉ đành mơ hồ lắc đầu.
Miên Miên cười ha ha: "Vậy thím ơi, mẹ thím có yêu thương thím không?"
Yêu thương?
Với một nơi như chốn thôn quê này, một nhà có tới bảy tám đứa con, nói người mẹ lại yêu thương một đứa con gái, hiển nhiên không hiện thực, có thể lớn lên khỏe mạnh bình an, đã là may mắn duy nhất của người thím đó rồi.
Nói tới yêu thương, là chuyện quá xa xỉ rồi, đây là thứ mà cả đời này người thím đó không thể nào có được.
Bởi vì, người mà mẹ cô ta yêu thương là anh cả của cô ta, em trai của cô ta, chứ không phải đứa con gái ở giữa là cô ta, là đứa con gái miệng mồm không lanh lợi, chỉ biết âm thầm làm việc.
Nói ra thì thật buồn cười, lúc còn trẻ, địa vị trong gia đình của cô ta cũng không bằng con lợn, con trâu ở trong nhà, con trâu con lợn ở trong nhà là tài sản duy nhất, là sự trông chờ của gia đình.
Không được để cho con trâu con lợn đói, một bữa cũng không được.
Nhưng mà, cô ta thì có thể.
Chỉ là mấy lời này, người thím không thể nói với Miên Miên được, cũng không thể nào diễn tả được.
Nhưng mà, Miên Miên cứ giống như một đứa bé vô cùng tò mò, một khi đã đặt ra câu hỏi, thì có làm thế nào cô bé cũng không chịu dừng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-448.html.]
Thế là, cô bé bước tới trước mặt của người thím mới hỏi câu đó: "Thím ơi, sao thím không trả lời vậy? Có phải mẹ thím không yêu thương thím đúng không?"
Điều này
Khi bị hỏi cho tới cùng, trên mặt của người thím đó có vẻ không nhịn được nữa, ngượng ngùng nói: "Một đứa bé như cháu thì biết gì chứ?"
Miên Miên mở to đôi mắt tròn long lanh, gật đầu một cách rất nghiêm túc: "Cháu biết chứ, chuyện gì cháu cũng biết hết, chẳng hạn như nói cháu biết là mẹ thím không yêu thương thím nè."
Cô bé vui vẻ chạy tới trước mặt Thẩm Mỹ vân, kéo tay của Thẩm Mỹ Vân, tỏ vẻ hơi huênh hoang: "Mẹ thím không yêu thím, cũng không ném thím đi, mẹ cháu yêu cháu như vậy, đương nhiên bà ấy càng không thể ném cháu đi rồi?"
"Bởi vì cháu là cục cưng của mẹ cháu, nhưng còn thím thì không phải là cục cưng của mẹ thím."
"Đúng là tội nghiệp quá đi."
Khóe miệng màu hồng cong xuống, tỏ vẻ thành tâm thành ý đồng tình với cô ta.
Người thím: "..."
Cô ta không cần.
Đừng nói đó chỉ là những lời nói của trẻ con, mỗi một câu đều đ.â.m trúng vào chỗ hiểm, đều đ.â.m vào tim, chưa kể nụ cười đang nở trên mặt của người thím đó đã vụt tắt, mà vẻ mặt còn tỏ ra không vui vẻ cho lắm.
Tiếp theo, là tới lượt của Thẩm Mỹ Vân ra tay, cô đưa tay lên vuốt mũi của Miên Miên: "Được rồi, mẹ yêu con, con không cần phải với người nào cũng nói, bởi vì không phải mẹ của mỗi một người đều yêu con của mình, con làm vậy là huênh hoang, rất dễ làm tổn thương người ta."
Người thím: "..."
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghe thì có vẻ như là khuyên nhủ, nhưng dường như có vẻ không đúng cho lắm.
Cô bé cảm thấy văn hoá giao tiếp giữa người với người đúng là rắc rối, thông thường sau khi cô bé chọc những đứa bé ở trong đội sản xuất xong, chưa kể thường thì những đứa bé đó đều bị cô bé chọc tới khóc, lúc về nhà còn hỏi mẹ của mình.
Có phải sau khi có em trai rồi, thì mẹ sẽ không thích tụi nó nữa không?
Thông thường những đứa trẻ sẽ trở về nhà hỏi như vậy, sẽ bị ba mẹ của mình đánh cho một trận, hơn nữa còn đánh thật mạnh.