Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 450
Cập nhật lúc: 2024-10-25 05:06:52
Lượt xem: 26
Ngày nào họ không đá con trai của mình đã là tốt lắm rồi, đương nhiên sĩ quan hậu cần cũng có con gái, nhưng cùng lắm chỉ là mỗi lần về nhà, anh ấy chỉ ôm con gái ngồi lên chân để kiểm tra bài vở.
Chỉ có như vậy mà thôi.
Còn chuyện kêu cục cưng, rồi khen tuyệt lắm, giỏi lắm, đều là những chuyện không thể có.
Bởi vì, không thể kêu thành tiếng được, thật sự rất là mất mặt.
Bọn họ là thuộc kiểu ba mẹ truyền thống, bọn họ cũng yêu con cái, nhưng chỉ để ở trong lòng, còn Thẩm Mỹ Vân thuộc kiểu ba mẹ tiến bộ, cô không hề che giấu tình yêu của mình dành cho con cái, cô không chỉ thực hiện, cô còn lớn tiếng khen con gái mình.
Trong trường hợp tương tự đối với người làm cha mẹ như Chu tham mưu và sĩ quan hậu cần mà nói, là một kiểu thể nghiệm vô cùng mới mẻ.
Hai người ngạc nhiên nhìn Thẩm Mỹ Vân.
"Đồng chí Thẩm, cô dạy con cái như vậy, không sợ sẽ làm con cái..." Chu tham mưu sắp xếp lại lời nói: "Sẽ chiều hư, khen thành hư, dạy hư nó hay sao?"
Thẩm Mỹ Vân cười, cô lắc đầu, chỉ về hướng Miên Miên: "Các anh thấy tôi dạy hư Miên Miên rồi sao?"
Hư rồi sao?
Chu tham mưu và sĩ quan hậu cần cùng nhìn qua, thì nhìn thấy Miên Miên, đang trợn tròn mắt to, nhìn họ với vẻ mặt tò mò.
Cô bé vô cùng xinh đẹp, lông mày màu đen nhạt, cái mũi nhỏ nhắn, cái miệng màu hồng, trên má có chút thịt, đó là đứa bé bầu bĩnh.
Trắng trẻo, non nớt, giống như xôi nắm, chỉ nhìn thôi đã muốn sờ lên mặt của cô bé, bởi vì chắc chắn sờ rất sướng.
Ngược lại, bản thân cô bé không hề có chút cảm giác nào, quay qua nhìn Chu tham mưu và sĩ quan hậu cần, nhỏ tiếng kêu: "Chú Chu, chú Thôi, Miên Miên rất ngoan, Miên Miên không bị khen thành hư."
Ồ ồ ồ, ngay cả giọng nói cũng giống như bánh nếp bọc đường vậy.
Mềm mại, ngọt ngào.
Chu tham mưu và sĩ quan hậu cần không khỏi nghẹt thở, đúng là dễ thương quá đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-450.html.]
Dường như bọn họ đã biết rồi, tại sao Thẩm Mỹ Vân vẫn luôn khen cô bé, bọn họ cũng muốn được khen cô bé.
Đối với một cô bé xinh đẹp đáng yêu, còn ngoan ngoãn hiểu chuyện và thông minh như vậy, bọn họ cũng muốn khen.
Buộc phải khen.
Nói tới đây, thì không nhịn được quay đầu lại nhìn Quý Trường Tranh, Quý Trường Tranh đang sửa xe, nắp trước của xe jeep đã được mở ra, Quý Trường Tranh rất nhanh nhạy.
Để ý thấy hai người đó nhìn anh, anh liền nhếch mày, hỏi lại: "Sao hả? Ngưỡng mộ tôi có một cô con gái đáng yêu như vậy à?"
Cái tên này, thật đúng là muốn ăn đánh đây mà.
Chu tham mưu và sĩ quan hậu cần không nói gì.
Đột nhiên động cơ của chiếc xe trước mặt bị hư rồi, chắc sửa xe cũng không phải chuyện trong chốc lát.
Con nít đợi một lát thì được, đợi lâu quá sẽ không tránh khỏi thấy buồn chán. Đặc biệt là những đứa trẻ giống như Miên Miên, kể từ khi cô bé tới đại đội tiên tiến, đã kết bạn được với rất nhiều bạn mới, chứ không giống với dáng vẻ trước đây lúc cô bé sống chung với Thẩm Mỹ Vân.
Mỗi ngày đều ở nhà, chỉ có mẹ ở bên cạnh.
Có bạn mới rồi và cả mẹ ở bên cạnh nữa, đó là hai khái niệm hoàn toàn khác.
Thế là, Miên Miên kéo tay của Thẩm Mỹ Vân, hỏi nhỏ cô: "Mẹ ơi, con có thể đi tìm anh A Hổ và mấy bạn Ngân Hoa chơi được không?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Thẩm Mỹ Vân đưa đồng hồ lên nhìn thời gian, rồi lại nhìn Quý Trường Tranh đang cắm đầu làm việc.
Nhìn ánh mắt trông chờ của cô con gái, Thẩm Mỹ Vân cũng không đành lòng từ chối, bèn nói: "Được thì được, nhưng có điều kiện."
"Mẹ, mẹ nói đi."
"Thứ nhất không được đi quá xa, thứ hai không được chơi lâu quá, con có làm được không? Nếu mà con có thể làm được, thì mẹ cho con đi."
Miên Miên nói giòn giã: "Đương nhiên, mẹ, mẹ quên rồi à? Miên Miên là con gái ngoan của mẹ mà."