Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 495
Cập nhật lúc: 2024-10-25 11:51:34
Lượt xem: 87
Quý Trường Tranh nhìn vẻ mặt của cô, sao lại không hiểu.
Anh bất đắc dĩ nói: "Anh là chồng em, cũng là ba của Miên Miên."
Không phải đồ không bằng cầm thú.
"Được rồi, mau nghỉ ngơi, anh đi tắm một cái."
"Năm giờ sáng mai kèn bộ đội sẽ kêu lên, không ngủ thì sợ là không dậy nổi.
Thẩm Mỹ Vân nghe mà hốt hoảng: " Cái gì? 5 giờ?"
Năm giờ đã đánh thức người ta dậy?
Có cho ai sống không đây?
Hai đời trừ ba năm trung học, cô gần như chưa bao giờ dậy sớm như vậy.
Quý Trường Tranh xoa mặt cô: "Không sau đâu, năm giờ em không cần dậy, anh dậy tham gia huấn luyện buổi sáng, chờ huấn luyện xong, anh xuống căn tin mua cơm, em và Miên Miên lúc đó dậy là được rồi."
Lúc này Thẩm Mỹ Vân mới thở phào nhẹ nhõm, cô nói với anh: "Quý Trường Tranh, anh ngủ ngon."
Quý Trường Tranh nghe, mặt mày sắc bén cũng mềm mại theo: "Ngủ ngon.
Mỹ Vân.
Sau khi đóng cửa lại, anh đi vào phòng tắm, trong bóng tối, anh vẫn đi như bình thường, không hề va vấp.
Tắm hai lần nước lạnh liên tiếp, Quý Trường Tranh cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.
Anh làm ướt tay, vô thức vỗ lên mặt:: "Quý Trường Tranh à Quý Trường Tranh, mày bị ngốc à?"
Thế mà tìm không thấy vị trí.
Nghĩ tới đây, Quý Trường Tranh liền ảo não, trên đời này sao lại có người ngốc vậy chứ.
Sao chuyện đó khó quá vậy.
Không tìm thấy vị trí!!
Đúng là vô cùng nhục nhã.
Nghĩ tới đây, mặt Quý Trường Tranh nóng rực, đã vậy loại chuyện này còn liên quan đến lòng tự trọng của đàn ông, anh không nói được, cũng không hỏi được.
Cực kỳ mất mặt!
Trong giấc mộng đêm đó, Quý Trường Tranh tìm, tìm, tìm, tìm hoài cũng không thấy!
Sau đó nghe tiếng Mỹ Vân chê cười anh, Quý Trường Tranh, anh bị bất lực hả.
Chết tiệt.
Giọng nói đó như văng vẳng bên tai, Quý Trường Tranh giật b.ắ.n mình ngồi dậy, xoa mồ hôi lạnh trên đầu.
Bấy giờ mới biết là nằm mơ.
Mỹ Vân không nhạo báng anh, là do anh nằm mơ.
Anh mò mẫm đầu giường, cầm đồng hồ đeo tay lên nhìn, bốn giờ năm mươi, còn mười phút nữa kèn sẽ vang lên.
Anh dứt khoát không ngủ nữa, đứng dậy mặc quần áo, chạy sang phòng bên cạnh nhìn.
Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên đều ngủ ngon lành, anh vốn muốn tới hôn lên trán Mỹ Vân, nhưng nghĩ đến tiếng cười nhạo như chuông bạc trong mộng.
Quý Trường Tranh, anh bị bất lực.
Quý Trường Tranh nhất thời cảm thấy uể oải, không dám tiến lên nữa, lén khép cửa lại rồi là quần áo, tập hít đất ngoài sân nhỏ sau đó ăn mặc chỉnh tề tới địa điểm tập hợp.
Anh đi sớm nên lúc tới nơi, xung quanh le que mấy người, thưa thớt lạc lõng.
Trùng hợp là chính trị viên Ôn cũng ở đây.
Chính trị viên Ôn nhìn thấy Quý Trường Tranh thì ngạc nhiên lắm, sau đó liếc nhìn xung quanh, ôm lấy bả vai Quý Trường Tranh, đứng sang một bên.
"Sao cậu đến sớm vậy?"
"Có đùa không đấy? Tối qua không phải đêm động phòng hoa chúc à?"
Người trong doanh trại họ còn đánh cuộc, hôm nay Quý Trường Tranh nhất định sẽ đến muộn hoặc là xin nghỉ.
Rất không may là chính trị viên Ôn cược Quý Trường Tranh hôm nay nghỉ.
Anh ấy còn cược vớ thối của một tuần.
Anh ấy còn trông cậy vào sự giúp đỡ của sở trưởng và Chu tham mưu, kết quả...
Quý Trường Tranh sao lại tới sớm như vậy!?
Thật khó tin.
Quý Trường Tranh lại không thể kể ra chiến tích nhục nhã tối qua của mình được, anh ho nhẹ một tiếng: "Tôi yêu bộ đội, bộ đội yêu tôi."
"Tôi dậy sớm tập thể dục buổi sáng, nó tượng trưng cho tình yêu quân đội của tôi."
"Nói tiếng người."
Chính trị viên Ôn bình tĩnh nói.
Quý Trường Tranh mím môi im lặng.
Lần này, chính trị viên Ôn cũng ý thức được có gì đó không ổn, anh ấy nới lỏng tay đang ôm đối phương ra, nhìn từ trên xuống dưới.
"Này, Quý Trường Tranh, cậu đừng nói là cậu bị bất lực nhé?"
Nếu không, tối qua là đêm tân hôn, sao sáng nay cậu lại đến tập thể dục sớm thế?
Đùa tôi hả?
Dậy được? Đi được? Còn có sức tham gia huấn luyện như trâu ở chỗ này?
Quý Trường Tranh không nghe nổi hai chữ "bất lực", anh lập tức xù lông: "Nói ai đó?"
Quá đáng.
Chính trị viên Ôn thấy anh phản ứng kịch liệt như vậy, nhất thời ngây người: "Không thể nào? Quý Trường Tranh, đừng nói là tôi đoán đúng rồi nhé?"
Chết tiệt.
Cái tin chấn động năm châu này.
Quý Trường Tranh nhìn quanh, xông lên bịt miệng anh ấy lại: "Lão Ôn, tôi xin anh thiện lành một tí đi."
"Anh mà nói thêm hai chữ nữa, tôi sẽ lan tin năm ngoái anh mộng du đái dầm ra ngoài."
Hay lắm, g.i.ế.c địch một ngàn, tự hại tám trăm.
Miệng của chính trị viên Ôn lập tức kín bưng như bị kim khâu lại, không dám hó hé tiếng nào.
Chu tham mưu và doanh trưởng Lý tới, thấy hai người họ có vẻ kỳ quặc.
"Làm sao vậy? Sao thế?"
Còn chưa tới giờ huấn luyện, tất cả mọi người là túm năm tụm ba, xì xào nói chuyện.
Chính trị viên Ôn muốn nói, nhưng đối diện với ánh mắt mang theo sát khí của Quý Trường Tranh, nhất thời nuốt ngược vào họng.
"Không có gì."
Nhìn vẻ mặt với lời nói không ăn khớp nhau chút nào, không có gì mới là lạ, vừa nhìn đã biết là đang nói dối.
Ngược lại, Chu tham mưu là người từng trải, nhìn Quý Trường Tranh nói: "Mắt cậu không bị thâm, bước đi không loạng choạng, uầy, tối qua cậu không động phòng hoa chúc à?"
Chết tiệt.
Gừng càng già càng cay, lời này của Chu tham mưu nhất thời dấy nên sóng to gió lớn.
Đám chiến sĩ đang nói huyên thuyên gần đó nháy mắt vây quanh Quý Trường Tranh.
"Doanh trưởng Quý, tối qua anh không động phòng à?"
"Không phải chứ, cậu không động phòng, cậu làm gì thế?"
"Đúng vậy, tối qua chẳng phải ngày tân hôn đầu tiên của cậu sao?"
Câu hỏi này, Quý Trường Tranh sẽ trả lời như thế nào?
Hình như không thể trả lời.
Chuyện này...
Bầu không khí bỗng chốc yên lặng.
Quý Trường Tranh đẩy bọn họ đi ra ngoài: "Thật là, tôi có động phòng hay không liên quan gì tới mấy người? Đúng là lo chuyện bao đồng, mau chóng đi tập luyện cho tôi."
Ha!
Thật sự không có động phòng.
Nếu động phòng thì sẽ không có phản ứng như vậy.
Đám người bên cạnh bỗng chốc cười lớn.
"Doanh trưởng Quý bị tôi nói trúng rồi, xem anh ta kìa, thẹn quá hóa giận rồi."
"Ha ha ha, tối hôm qua anh đã làm gì thế Quý Trường Tranh?"
"Đúng vậy, đêm tân hôn anh không làm chuyện chính, anh đi ăn trộm à?"
Ánh mắt lạnh lùng của Quý Trường Tranh quét qua: "Trong ba giây không tập hợp, chạy mười vòng quanh sân."
Ê...
Mấy người đứng nói nhảm khi nãy lập tức đứng ngay ngắn lại, không còn ai dám làm ồn linh tinh nữa.
Quý Trường Tranh đột nhiên cảm thấy bên tai yên tĩnh, anh ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c tập luyện cho các chiến sĩ.
Chu tham mưu đứng phía sau phân tích cùng với sĩ quan hậu cần.
"Nhìn thấy chưa? Quý Trường Tranh đang bước nghiêm, điệu bộ rất tốt, không mềm yếu, phát hiện được gì không?"
Sĩ quan hậu cần không nhịn được nhìn Chu tham mưu: "Tên nhóc này không nói thật."
"Tối qua không có động phòng."
Nhưng nếu có động phòng, khi bước nghiêm, mũi chân không thể duỗi thẳng như thế.
Nên biết bọn họ là người từng trải, đêm tân hôn làm việc hăng say đến tận nửa đêm.
Sáng sớm đứng tiểu mà hai chân đều run rẩy, đến lúc rửa sợ rửa trôi luôn cái của mình.
Đâu có ai giống như Quý Trường Tranh, không những lưng thẳng mà thậm chí ngón chân cũng không run rẩy.
Thế là, sĩ quan hậu cần và Chu tham mưu nhìn nhau, rút được một kết luận vô cùng chính xác.
"Thằng nhóc này đêm qua không động phòng."
Lần đầu tiên còn hơi nghi ngờ, nhưng lần này thì chắc chắn.
"Không phải chứ? Thằng nhóc đó mặc kệ cô vợ xinh như hoa như ngọc của mình, không động phòng, cậu ta ôm ngắm thôi à? Thật không bình thường."
Sĩ quan hậu cần cảm thấy bối rối.
Suy cho cùng Chu tham mưu cũng có con, anh ấy suy nghĩ rồi đoán: "Chắc là do đứa trẻ cản trở mẹ nó, không cho bọn họ ở chung?"
Dù bọn họ có suy đoán kiểu gì thì cũng không ngờ được đấy không phải là lý do!
Lý do thực sự là Quý Trường Tranh không tìm được vị trí, từ bỏ cơ hội tốt nhất để chiếm lấy thành trì.
Đương nhiên những chuyện mất mặt này có đánh c.h.ế.t Quý Trường Tranh cũng sẽ không nói ra.
Đợi sau khi tập luyện xong Quý Trường Tranh hô hiệu giải tán, anh quay lại thì nhìn thấy ánh mắt như hai ngọn đèn pha của sĩ quan hậu cần và Chu tham mưu.
Một trước một sau chặn anh lại.
"Thằng nhóc cậu đứng lại."
Quý Trường Tranh không muốn đứng anh định chuồn đi, nhưng đối phương đã chặn đường của anh.
"Tối qua cậu không động phòng, cậu làm gì thế hả?"
Sĩ quan hậu cần nhiều chuyện hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-495.html.]
Bọn họ đều đã tham gia toàn bộ quá trình hôn lễ của Quý Trường Tranh, biết con người này hấp tấp cỡ nào.
Quý Trường Tranh biết có người sẽ hỏi, anh giả ngốc nói: "Chúng tôi động phòng rồi mà."
Dù sao thì anh cũng sẽ không chịu thừa nhận mình không có động phòng.
"Cậu thôi đi, tối qua cậu động phòng thì sáng nay có thể đến sớm vậy sao? Dáng đi cũng rất khí thế oai phong, không hề run rẩy?"
Còn như vậy nữa sao?
Quý Trường Tranh thật sự không biết, một trai tơ nhịn suốt mười ba năm như anh làm sao hiểu những thứ này?
Vân Mộng Hạ Vũ
Nói đến cùng vẫn là một người không có kinh nghiệm.
Anh định quay đi thì bị sĩ quan hậu cần kéo lại: "Nếu như cậu không ổn, nhân lúc còn sớm đi tìm lão Tần trị đi, lúc trước tôi có hỏi cậu ấy, chỗ cậu ấy có thuốc tráng dương."
Khụ khụ.
Anh ấy và Chu tham mưu từng mua rồi, hiệu quả khá tốt.
Cũng không thể trách bọn họ, đàn ông trung niên qua tứ tuần thì thật sự không giữ được sức khỏe như xưa nữa, nhưng phụ nữ đến tứ tuần thì lại giống như hổ đói vồ mồi.
Ha.
Bọn họ chính là hai con mồi bị vắt cạn sức!
Cần được tiếp thêm sức mạnh.
Nếu là người ngoài, bọn họ sẽ không nói những chuyện tốt này.
Đây chẳng phải nghĩ, Quý Trường Tranh không phải là người ngoài sao?
Thế là họ mới tiết lộ bí mật lớn này ra, Quý Trường Tranh vừa nghe thì hai tai dựng đứng lên, sau khi hiểu ra đó là thuốc tráng dương, anh mới từ chối: "Tôi không cần."
Đây là sự thật, anh không cần thuốc tráng dương để tráng dương, tối qua tắm nước lạnh hai lần mà cậu em của anh vẫn còn sung sức suốt cả đêm.
Hại anh sáng sớm lại phải đi tắm, nếu không sẽ không thể mặc quần, không thể gặp ai được.
"Thật sự không cần sao?"
Quý Trường Tranh chỉ ừm.
"Vậy thì kỳ quá, đâu phải cậu không ổn, tối qua là thế nào? Giữa đường đứt gánh à?"
Quý Trường Tranh biết nói thế nào, anh có thể nói mình không tìm được vị trí sao?
Đánh c.h.ế.t anh cũng không nói.
Đối diện với sự tra hỏi của hai người, Quý Trường Canh chỉ trả lời một câu không liên quan: "Không thể đắp chăn nói chuyện như hai người bạn tốt sao?"
Sĩ quan hậu cần: "..."
Chu tham mưu: "..."
Chỉ đạo viên Ôn đi ngang nghe được, giải thích với bọn họ: "Cũng có khả năng này."
"Sợ là mọi người không biết, người vợ mà Quý Trường Tranh cưới về chính là người bạn mà cậu ấy tha thiết ước mơ."
Lần này, sĩ quan hậu cần và Chu tham mưu nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ khó tin trong mắt của đối phương.
Đúng là kỳ diệu.
Có được đáp án này, hai người cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Quý Trường Tranh thở phào một hơi, định cảm ơn chỉ đạo viên Ôn, anh vừa giơ nắm đ.ấ.m ra, thì bị chỉ đạo viên Ôn hất đi: "Đừng đụng vào tôi."
Quý Trường Tranh: "Tại sao?"
Chỉ đạo viên Ôn nói: "Tôi sợ cậu ham muốn tôi."
Quý Trường Tranh: "..."
Không phải chứ, anh ham muốn người ta chỗ nào?
Thứ anh ta có anh cũng có, đừng ghê tởm thế được không?
Chỉ đạo viên Ôn thực sự sợ anh, anh ta chạy đến chỗ Chu tham mưu, hỏi: "Tham mưu trưởng, hôm đó anh nói giới thiệu đối tượng cho tôi, giờ vẫn được chứ?"
Anh ta phải nhanh chóng tìm một đối tượng cho mình để gả đi, đúng vậy, là anh ta gả đi.
Cho dù là ở rể cũng được.
Anh ta không thể bị người như Quý Trường Tranh chiếm đoạt.
Anh ta sợ.
Chu tham mưu nghe vậy hơi sửng sốt, đúng là mấy hôm nay anh ấy làm mai cho Quý Trường Tranh nên đã quên mất chỉ đạo viên Ôn.
Anh ấy ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Tất nhiên phải giữ lời chứ."
"Chỉ đạo viên, nhà cậu có thông gia từ nhỏ không?"
Anh ấy định giới thiệu đối tượng cho em vợ nên phải kiểm soát nghiêm ngặt.
Lúc trước trong quân đội từng xảy ra chuyện kiểu này rồi, hai bên nam nữ được người ta giới thiệu, cả hai cũng hợp ý nhau, cuối cùng đã sắp kết hôn đến nơi lại có thông gia từ nhỏ của chiến sĩ kia chạy từ nông thôn đến.
Chỉ một đơn kiện tố cáo tác phong của chiến sĩ đó có vấn đề mà toang luôn, đừng nói đến ra mắt, ngay cả chức vị trong quân đội cũng không giữ được, bị khai trừ thẳng, cuối cùng phải về quê.
Khi đó chuyện này rất ồn ào trong đồn trú, đến mức sau này ai muốn làm mối cho nhau đều phải nghe ngóng trước.
Chỉ đạo viên Ôn nghe anh ấy hỏi vậy thì lập tức lắc đầu như trống bỏi: "Không có."
"Từ khi cha sinh mẹ đẻ tôi đã cô quả một mình rồi."
"Lúc trước Quý Trường Tranh cô đơn hơn tôi nhưng bây giờ tôi lại cô đơn hơn anh ấy rồi."
Chẳng biết phải tiếp câu này thế nào.
Quý Trường Tranh đang định đến nhà ăn mua cơm cho vợ con nhưng nghe nói thế thì lập tức quay đầu: "Lão Ôn, anh cô đơn thì kệ anh, đừng có nhắc đến tôi."
Anh chưa bao giờ cô đơn nhá!
Chỉ đạo viên Ôn cười lạnh, không nói gì.
Chu tham mưu bên cạnh ra chiều suy tư, anh ấy cảm thấy xem mắt riêng có vẻ không tốt lắm, chẳng may không thành thì sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của em vợ.
Thế là anh ấy lấy lý do hỏi Quý Trường Tranh: "Chẳng phải nhà cậu sắp chuyển sang nhà mới sao? Thế bao giờ định mời mọi người ăn cơm đấy?"
Đột nhiên đổi chủ đề khiến Quý Trường Tranh hơi sửng sốt, nghĩ đến những chuyện mình đã thương lượng với Mỹ Vân, anh nói: "Chúng tôi định nghỉ ngơi một ngày, để ngày mai đi."
Thế thì là ngày thứ ba chuyển đến đây.
Chu tham mưu ngẫm nghĩ một lát, rồi nói: "Cũng được, thế thì ngày mai vợ chồng tôi đến ăn cơm sẽ dẫn cả dì út đi cùng, đến lúc đó chỉ đạo viên Ôn cũng qua đây gặp mặt một lát nhé."
"Dù được hay không cũng không được để lộ ra."
Để tránh khi đó sẽ làm tổn hại thanh danh nhà gái.
Phải biết rằng, lúc trước vợ anh ấy không kiềm chế được cái tính nóng nảy, muốn giới thiệu cô em vợ cho Quý Trường Tranh, kết quả Quý Trường Tranh lại chạy mất, không chỉ không xem mắt mà lại cưới Thẩm Mỹ Vân. Bởi vì chuyện này mà mấy ngày liền cô em vợ anh ấy không dám ra cửa.
Bởi vì cứ ra ngoài một cái là lại bị mấy chị dâu trong khu nhà dân cười nhạo.
Thế nên Chu tham mưu quyết định lần này sẽ xem mắt lặng lẽ thôi, nếu thành công thì sẽ khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc!
Nghe ý định của Chu tham mưu, tất nhiên chỉ đạo viên Ôn không từ chối.
"Được rồi, thế ngày mai tôi sẽ đi ăn cơm."
"Ừm, chắc chắn thế nhá, này chỉ đạo viên, ngày mai cậu nhớ sửa soạn cho gọn gàng vào đấy, cô em vợ tôi còn trẻ tuổi nên thích mấy chàng trai sạch sẽ."
Chỉ đạo viên Ôn khẽ gật đầu: "Hiểu rồi."
Nói xong, đoàn người đi đến nhà ăn, bây giờ mới hơn sáu giờ nên rất nhiều gia đình trong khu nhà dân còn chưa ngủ dậy.
Thế nên nhóm chiến sĩ dậy sớm huấn luyện đều tự giải quyết bữa sáng ở nhà ăn.
Nhóm Chu tham mưu cũng không ngoại lệ, bọn họ cầm cái vại tráng men và một hộp cơm bằng nhôm, người trước thì múc một vại cháo, người sau thì lấy bánh bao, dù sao thì có một trăm năm nữa cũng không thay đổi.
Lấy đồ ăn xong, mọi người tìm chỗ trống trong nhà ăn rồi ngồi xuống ăn sáng.
Chỉ có mình Quý Trường Tranh là ngoại lệ, sau khi lấy cơm, anh cầm túi lưới vội vàng đi về nhà.
"Này Quý Trường Tranh, anh không ăn trong nhà ăn à?"
Quý Trường Tranh vốn định khoe khoang mình là người đã có vợ rồi, những nghĩ đến lúc sáng bọn họ trêu ghẹo mình thì lại không khoe nữa.
"Vợ con tôi vẫn chưa ăn cơm nên tôi về nhà ăn."
Nói rồi, anh xách túi lưỡi vội vàng rời đi.
Này...
Nhóm sĩ quan hậu cần liếc nhìn nhau: "Không ngờ Quý Trường Tranh lại biến thành người đàn ông tốt rồi nha."
"Người đàn ông chuẩn mực của gia đình."
Bên kia, lúc Quý Trường Tranh xách đồ về nhà, Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên vẫn đang ngủ, hoàn toàn không có dấu hiệu thức dậy.
Anh suy nghĩ một lát rồi lại lặng lẽ đóng cửa lại.
Anh đặt chỗ cháo đã lấy vào vại tráng men rồi đặt vào một chậu nước ấm, sau đó bỏ một nửa số bánh bao lên trên nắp vại tráng men rồi đậy kín lại.
Còn mình thì cầm một cái bánh bao và ít dưa muối ra ngoài cửa, lót một mảnh gỗ xuống đất rồi ngồi ăn.
Anh mở hé một khe cửa, vừa ăn bánh bao vừa ngắm một lớn một nhỏ đang ngủ ngon lành trong nhà.
Quý Trường Tranh ăn từng miếng bánh bao, cảm thấy cái bánh bao lúc trước rất khó ăn cũng ngọt hơn một chút.
Thẩm Mỹ Vân tỉnh lại lúc gần bảy giờ, cô vô thức nhìn chung quanh một lượt, vì không có rèm che cửa sổ nên ánh ban mai chiếu qua cửa sổ vào phòng, chiếu thẳng vào người Miên Miên, cô bé thoải mái trở mình rồi tiếp tục nằm ngáy o o.
Thẩm Mỹ Vân ngẩn ngơ một lát mới nhớ ra mình đang ở đâu.
Cô đã lấy chồng, đã theo chồng đến quân đội và ở trong một ngôi nhà mới.
Nhận ra chuyện này, Thẩm Mỹ Vân nhẹ nhàng nhấc chăn lên, trèo xuống giường, vừa mở cửa ra đã thấy Quý Trường Tranh đang ngồi ngoài cửa ăn bánh bao.
Rõ ràng là một người rất anh tuấn nhưng lúc này lại trông khá ngốc nghếch.
Thẩm Mỹ Vân chợt sửng sốt: "Quý Trường Tranh, sao anh lại ngồi đây ăn?"
Quý Trường Tranh: "Có thể nhìn thấy em."
Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân nói không ra lời, giống như bị cái gì đó chạm vào trái tim, cô khẽ nói: "Anh ngốc hả?"
Làm gì có người như thế chứ!
Quý Trường Tranh mỉm cười, sau đó đứng dậy nhìn chằm chằm Thẩm Mỹ Vân, cô vừa mới ngủ dậy, mái tóc đen nhánh như thác nước xõa bên vai, khuôn mặt hơi hếch lên, xinh đẹp kinh người.
Trên người cô có một cái gì đó rất điềm tĩnh và lạnh nhạt.
Điều này khiến Quý Trường Tranh cũng dễ dàng bình tĩnh lại: "Mỹ Vân, em thật xinh đẹp!"
Anh chưa từng gặp ai đẹp hơn Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười: "Được rồi, mới sáng sớm đã bôi mật lên miệng rồi, em thấy anh không phải đang ăn bánh bao mà là ăn mật ong mới đúng."
Quý Trường Tranh bật cười, phủi tay rồi chỉ vào đồ ăn trên bàn.
"Em đi rửa mặt rồi ăn cơm đi, sáng nay anh phải đi huấn luyện, chưa chắc trưa nay đã về đâu."
Anh dặn dò tỉ mỉ: "Anh đã nói chuyện với Chu tham mưu rồi, ngày mai mấy người họ sẽ đến nhà ta ăn cơm, xem như là một bữa cơm chuyển nhà. Sáng nay em có thời gian rảnh thì tranh thủ đến hợp tác xã cung ứng mua ít đồ ăn về, nếu không rảnh thì để anh về rồi mua."
Nói đến đây, anh chợt nhớ ra một chuyện quan trọng.
Thế là lặng lẽ đi vào nhà, kéo ngăn kéo ra rồi lấy một món đồ trong đó, sau lại rón rén đi đến bên cạnh Thẩm Mỹ Vân rồi đưa món đồ đó cho cô.
"Đây là sổ tiết kiệm trong nhà."
Thẩm Mỹ Vân nhận lấy sổ tiết kiệm, nhìn vào thì thấy có hơn ba ngàn đồng, không ngờ người này lại là người có tiền nha!
Quý Trường Tranh: "Anh vốn tiết kiệm được hơn hai ngàn, ba mẹ cho thêm ba ngàn cũng là hơn năm ngàn, lần này kết hôn đã chi hơn hai ngàn."
"Tiền còn lại đều ở đây hết, em giữ đi."
Nghe anh nói kết hôn tốn hơn hai ngàn, trái tim Thẩm Mỹ Vân đang nhỏ máu: "Sao lại tốn nhiều tiền thế?"
Lúc trước chẳng cảm thấy gì nhưng bây giờ biết là số tiền đó đều tiêu cho mình thì lại đau lòng.
Quý Trường Tranh ngạc nhiên nhìn cô: "Mua ba chuyển một vang tốn khoảng bảy, tám trăm, sau đó mua máy chụp ảnh tốn một trăm nữa thế là hết gần một ngàn rồi. Còn có chín trăm chín mươi chín đồng lễ hỏi cho ba mẹ nữa là hết hai ngàn."
"Chút tiền còn lại để tiêu đều là tiền lẻ." Thấy Thẩm Mỹ Vân vẫn còn đang đau lòng.