Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 533

Cập nhật lúc: 2024-10-25 18:11:05
Lượt xem: 91

Kết quả vừa quay đầu đã nhìn thấy Quý Trường Tranh dắt một vị đồng chí nữ xinh đẹp khó có từ nào diễn tả được đi đến.

Khi nhìn đến gương mặt của đồng chí nữ.

Mẹ Hứa như bị sét đánh, như có năm tia sét đánh vào đầu bà ta: "Thẩm Mỹ Vân?"

"Sao cô lại ở cùng một chỗ với Quý Trường Tranh!?"

Tại sao họ lại nắm tay nhau và đến đây cùng nhau?

Không thể nào! Bọn họ đến với nhau sao? Thẩm Mỹ Vân là ai đương nhiên bà ta biết rất rõ.

Có thể nói, nếu không phải do cái chuyện rắc rối của Thẩm Mỹ Vân, đứa con trai mà bà ta vô cùng kiêu ngạo, sẽ không thể bị giam vào tù.

Mà thanh danh của nhà họ Hứa hôm nay cũng không trở nên nát bét như vậy.

Những ngày qua bị mọi người la mắng, đánh đập, mẹ Hứa luôn tự an ủi mình rằng con trai bà ta đã bị bắt, danh tiếng của nhà họ Hứa trở nên kém hơn, nhưng mà cuộc sống của đầu sỏ Thẩm Mỹ Vân cũng không tốt hơn bọn họ được.

Dù sao, cô cũng đã về nông thôn, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời làm việc đồng áng ở tỉnh Hắc.

Thậm chí ở trong đầu mẹ Hứa đã vô số lần tưởng tượng ra rất nhiều kết quả thê thảm dành cho Thẩm Mỹ Vân.

Chỉ có như vậy, mới có thể an ủi được sự không thoải mái trong long bà ta.

Nhưng mà, cho dù mẹ Hứa suy nghĩ rất nhiều loại khả năng, nhưng không nghĩ tới khả năng Thẩm Mỹ Vân hào quang rực rỡ lần nữa xuất hiện ở thành phố Bắc Kinh.

Lại còn xuất hiện ở nhà họ Quý.

Còn nắm tay với Quý Trường Tranh!?

Đây là cái chuyện ma quỷ gì vậy?

Thẩm Mỹ Vân bị mẹ Hứa chỉ đích danh, trên khuôn mặt trắng nõn như sứ hiện lên một tia lạnh lùng, giọng nói khinh thường và châm biếm: "Sao thế? Phu nhân Hứa là quý nhân nhiều chuyện nên quên sao? Không nhận ra tôi là ai à? Tôi chính là người vợ ở nơi tỉnh lẻ quê mùa của Quý Trường Tranh trong miệng bà đó!"

Khi những lời này phát ra từ miệng Thẩm Mỹ Vân.

Mẹ Hứa lui về sau một bước theo bản năng, bước chân hơi loạng choạng, bà ta vô cùng khiếp sợ.

"Không thể nào!"

Bà ta tuyệt đối không thể chấp nhận được việc Thẩm Mỹ Vân gả cho Quý Trường Tranh.

Quý Trường Tranh là ai? Đó là một miếng bánh ngon trong mắt của rất nhiều người, mà mắt lại cao hơn đầu, người như vậy sao có thể cưới Thẩm Mỹ Vân?

Mà Thẩm Mỹ Vân còn rất xấu tính, còn cố ý ngay trước mặt mẹ Hứa, nắm tay Quý Trường Tranh lắc lắc, giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại, ngọt ngào nói: "Sao mà không được chứ? Có phải không Quý Trường Tranh?"

Quý Trường Tranh sao mà không hiểu Thẩm Mỹ Vân đang cố tình làm chuyện xấu.

Anh rất thích cảm giác vợ anh ở trước mặt mọi người thừa nhận mối quan hệ của hai người, anh cúi đầu nhéo mũi cô một cái, cưng chìu nói: "Đúng vậy, vợ."

Hai cái miệng nhỏ một xướng một họa, ân ân ái ái, rất biết cách trêu chọc người khác.

Mẹ Hứa thấy vật thì huyết áp tăng cai, sắc mặt cũng trở nên xanh mét.

Hành động này của Quý Trường Tranh sao mà bà ta không hiểu được, Quý Trường Tranh cưới vợ, mà vợ của anh lại là Thẩm Mỹ Vân.

Đó là người mà con trai bà ta đã nghĩ tới từ lâu nhưng lại bị đối phương gạt bỏ, đối phương thậm chí còn đích thân đưa con trai bà ta vào tù.

Chuyện này làm sao mẹ Hứa có thể chấp nhận được!?

Bà ta gần như phát điên, điên cuồng phủ nhận: "Cô không phải là Thẩm Mỹ Vân, cô không thể nào là Thẩm Mỹ Vân được, Thẩm Mỹ Vân thật sự không phải đang làm ruộng ở vùng nông thôn tỉnh Hắc hay sao?"

Nghe nói như vậy.

Nụ cười trên mặt Thẩm Mỹ Vân bỗng nhiên biến mất, cô ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ sắc bén khó tả, lời nói như những mũi tên băng tuyết b.ắ.n ra ngoài.

"Xem ra bệnh mù của bà khá nặng đấy."

Hành động khinh thường này đối với mẹ Hứa giống như đang sỉ nhục bà ta vậy, lúc này bà ta tức giận mà gào to, đầu óc trống rỗng, nói toàn những lời bừa bãi: "Thẩm Mỹ Vân, cô dám vi phạm quy định mà trở về Bắc Kinh, tôi phải đi báo cáo cô!"

Con trai của bà ta đã phải ngồi tù rồi!

Làm sao cô có thể sống tốt hơn con trai của bà ta được chứ!

Câu nói này vừa được nói ra, không đợi Thẩm Mỹ Vân nói chuyện, sắc mặt Quý Trường Tranh đã trở nên lạnh lẽo như băng, anh đến gần đối phương, từ trên cao nhìn xuống bà ta, nói "Đồng chí Hứa, tốt nhất bà nên có trách nhiệm với lời nói của mình."

"Nếu như là vu khống, thì tất cả những người đang đứng ở đây đều sẽ là người làm chứng!"

Khí thế của Quý Trường Tranh quá mạnh, cứ như thể là gió tanh mưa m.á.u tạt vào mặt mẹ Hứa, khiến cho hai chân bà ta vô thức trở nên mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.

Môi mẹ Hứa run rẩy, trong lúc nhất thời không nói ra được một chữ nào.

Không biết bà Quý từ trong nhà đi ra từ lúc nào, ánh mắt bà ấy lạnh nhìn mẹ Hứa đang nổi điên.

Cuối cùng, trò hề này đã dừng lại.

"Người điên từ đâu tới, ai cho bà ta đi vào đây?"

"Còn không mau lôi ra!"

Hứa Linh Lan từ bên ngoài chạy vào, đỡ mẹ Hứa kéo đi ra bên ngoài, vừa kéo, vừa xin lỗi Quý Trường Tranh và mọi người: "Đồng chí Quý, thật sự xin lỗi, bệnh điên của mẹ em tái phát, để em đưa mẹ em rời đi ngay."

Cô bé phải dùng hết tất cả sức lực, mới có thể miễn cưỡng lôi được mẹ Hứa ra, mẹ Hứa muốn giải thích theo bản năng, bà ta không phải người điên.

Kết quả, lại bị Hứa Linh Lan tát một cái, giọng vỡ tan nói: "Mẹ, mẹ nhất định phải hại c.h.ế.t tất cả gia đình chúng ta phải không?"

Rõ ràng bà ta đã hứa rõ ràng là chỉ đến tham gia tiệc cưới rồi xin lỗi nhà họ Quý.

Để mọi chuyện trở nên êm đẹp.

Nhưng tại vì sao nó lại biến thành như thế này?

Một tát này khiến cho mẹ Hứa tỉnh mộng, chưa bao giờ bà ta nghĩ tới chuyện đứa con gái mỏng manh yếu đuối lại khôn khéo hiếu thuận của bà ta, lại ở trước mặt nhiều người như vậy tát bà ta.

"Linh Lan!"

Giọng của bà ta đầy sự hoài nghi.

Hứa Linh Lan không nhìn bà ta, quay đầu nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân, đó có phải là người phụ nữ mà anh cô bé từng thích hay không.

Cũng là người phụ nữ gần như đã phá hủy gia đình họ.

Hôm nay vật đổi sao dời, Thẩm Mỹ Vân ngày đó bị buộc đến góc tường, không có chỗ nào để đi, bây giờ lại bình tĩnh đứng trước mặt Quý Trường Tranh.

Mà ngay cả dũng khí tìm cô báo thù bọn họ cũng không có.

Sau khi Hứa Linh Lan nhìn đối phương khoảng mấy chục giây, thì hít sâu một hơi, cúi người về phía Thẩm Mỹ Vân nói: "Thật xin lỗi."

Một tiếng xin lỗi này, có vẻ miễn cưỡng nhưng thành thật mà nói, nó cũng chứa đựng một chút nhẹ nhõm.

Thẩm Mỹ Vân không lên tiếng, chỉ quay đầu sang một bên.

Không phải tất cả những lời xin lỗi, đều có thể chấp nhận.

Nhìn thấy cảnh tượng này.

Trong lòng Hứa Linh Lan cực kỳ khổ sở, cô bé không nói một lời kéo mẹ Hứa đi ra ngoài.

Mà Thẩm Mỹ Quyên thì bị bỏ lại ở đó.

Phải nói là Thẩm Mỹ Quyên, từ giây phút Thẩm Mỹ Vân nắm tay Quý Trường Tranh từ ngoài bước vào, cô ta đã hoàn toàn bối rối, đầu óc trống rỗng!

Ai có thể nói cho cô ta biết tại sao Thẩm Mỹ Vân vốn đang ở tỉnh Hắc, lại xuất hiện ở chỗ này hay không?

Tại sao lại tay trong tay với Quý Trường Tranh?

Mọi thứ bên ngoài dường như rất im lặng.

Cô ta chỉ nhìn bàn tay hai người nắm lấy nhau một cách thụ động và máy móc.

Cuối cùng, cô ta cũng dời mắt, nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân.

Bốn mắt nhìn nhau.

"Sao lại là chị!?"

Sao lại có thể là cô.

Thẩm Mỹ Vân nhìn đối phương chốc lát, bất chợt, bình tĩnh thu hồi ánh mắt, môi mỏng chậm rãi nói ra ba chữ: "Đuổi ra ngoài!"

Chỉ có ba chữ.

Lạnh lùng và vô tình.

Tình cảm chị em giữa hai người bọn họ, đã sớm cắt đứt sạch sẽ vào buổi sáng hôm đó khi cô rời khỏi Bắc Kinh rồi.

Gặp lại chỉ là người lạ, một câu này Thẩm Mỹ Vân nói được là làm được.

Thái độ của Thẩm Mỹ Vân khiến cho Thẩm Mỹ Quyên lập tức suy sụp: "Thẩm Mỹ Vân, tại sao lại là chị?"

Cô ta ép hỏi tới cùng.

Vợ của Quý Trường Tranh cho dù là ai, cô ta cũng có thể chấp nhận, tại sao lại là Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân rất bình tĩnh, đứng khoanh tay, nhìn đối phương, đôi mắt xinh đẹp hiện lên sự nghi ngờ: "Vậy tại sao cô lại gả cho Hứa Đông Thăng?"

Chuyện này ——

Thẩm Mỹ Quyên nhất thời không thể trả lời.

Cô ta bỗng dưng yên lặng.

Thẩm Mỹ Vân buông tay, giọng điệu khàn khàn lại có chút khinh thường: "Cô xem đi, bản thân cô cũng không trả lời được, cho nên tại sao tôi phải trả lời cô đây?"

Họ đều có nỗi khổ của riêng mình, nếu đã như vậy tại sao lại phải hung hãn thế?

Thẩm Mỹ Quyên vắt hết não để suy nghĩ: "Chuyện này không giống nhau."

Còn có gì khác biệt thì cô ta không thể nói được.

Thẩm Mỹ Vân quay đầu đi tới trước mặt Quý Trường Tranh, không muốn nhìn cô ta nữa, bà Quý cũng có thể hiểu được tâm tư của cô.

Bà ấy phân phó với những người bên cạnh một câu.

"Đuổi ra ngoài."

"Từ đầu đến cuối nhà họ Quý chưa bao giờ mời người của nhà họ Hứa đến tham gia tiệc cưới này, đương nhiên ngày cả đứa con dâu chưa được cưới hỏi của nhà họ Hứa thì cũng không được mời."

Đây là điều mà cô ta không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận.

Lời của bà Quý như một cái bạt tai, đánh vào mặt Thẩm Mỹ Quyên, khiến cho mặt cô ta cảm thấy đau rát.

Thẩm Mỹ Quyên siết chặt vạt áo theo bản năng, bất đắc dĩ đứng ở sân ngoài rìa, cô ta ngẩng đầu nhìn người ở trong sân, rất nhiều người.

Vào giờ khắc này, không một ai chịu đứng ra, nói thay cho cô ta một câu.

Ngay cả thầy Lỗ - người mà trước đó cô ta có quen biết, cũng chỉ bình tĩnh bưng thức ăn, thở dài nhìn cô ta: "Nha đầu này thật sự quá hồ đồ."

Ban đầu ông ta thật sự rất coi trọng Thẩm Mỹ Quyên, cảm thấy cô ta là một người sáng suốt, đáng tin vào thời khắc quan trọng có thể quyết định được chuyện nào nên làm.

Nhưng mà ——

Từ khi cô ta lựa chọn gả cho Hứa Đông Thăng, cùng người nhà họ Hứa dính lấy nhau, thì thầy Lỗ thật sự cảm thấy tiếc và đau lòng.

Nhưng mà, cũng chỉ như vậy mà thôi, Thẩm Mỹ Quyên không phải con của ông ta, chuyện này ông ta cũng không thể nói được gì.

Thẩm Mỹ Quyên nghe được lời của thầy Lỗ, cô ta chỉ cười một tiếng, cảm thấy cô ta vẫn luôn muốn leo lên cao, ở trong mắt của những người này, cô ta lại như một trò đùa.

Cuối cùng cô ta cũng không chịu nổi, quay đầu khóc lóc chạy khỏi nhà họ Quý.

Lúc cô ta tới là dáng vẻ dương oai diễu võ, vậy mà lúc rời đi, lại vô cùng đáng thương.

Đáng tiếc, ở đây có nhiều người như thế, không có một ai đồng tình với cô ta.

Không có người làm trò hề, không khí trong sân dường như trong lành hơn một chút.

Sắc mặt bà Quý không thay đổi, đi đến chào các vị khách ở trong sân: "Tới tới tới, hôm nay là ngày tốt, Quý Trường Tranh và cháu dâu Thẩm Mỹ Vân nhà tôi kết hôn, mọi người ăn uống ngon miệng nha."

Bữa tiệc hôm nay vô cùng phong phú.

Không chỉ do nhà họ Lỗ ra tay, mà bà ấy còn tìm thầy Lỗ đặt hai thực đơn, hơn nữa sáng sớm ngày hôm nay, thầy Lỗ đã bắt được một nhóm chim bồ câu ở bên Sùng Văn về. Lại đi chợ sớm mua ba cân thịt bụng heo.

Cùng với chim bồ câu, hầm thành canh chim bồ câu và thịt bụng heo. Món ăn này đặt ở trong bữa tiệc, cũng được coi là một món ăn cao cấp.

Dù sao, năm này thịt heo rất khó mua, nhưng nhà họ Quý lại có thể làm được tới mấy món mặn.

Bản lãnh này quả thực không hề nhỏ.

Theo lời chào của bà Quý, bữa tiệc cũng bắt đầu, khách nhân ở xung quanh cũng bắt đầu ăn uống nhiệt tình.

Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh nhìn xem, cũng thở phào nhẹ nhõm: "Khá tốt."

Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Không có ảnh hưởng gì lớn."

Bà Quý kêu hai người bọn họ một tiếng: " Đôi trẻ đến đây kính rượu chúc mừng người thân và bạn bè đi con, cũng coi như là ra mắt mọi người."

Quý Trường Tranh và Thẩm Mỹ Vân đương nhiên là sẽ đồng ý.

Mỗi người cầm một ly rượu, tuy nhiên bên trong ly rượu của Thẩm Mỹ Vân chỉ có nước lọc, chỉ có bên trong ly rượu của Quý Trường Tranh mới thật sự là rượu trắng.

Cái ly không lớn lắm, chỉ một hớp là hết.

Dưới sự hướng dẫn của bà Quý, hai người lần lượt đi đến mời rượu người thân: "Vị này là chú ba của các con, các con kính một ly đi."

Thẩm Mỹ Vân kêu một tiếng: "Chú ba."

Tiếp đó, mời rượu đối phương, một hớp đã uống hết ly rượu.

Chú ba nhìn thấy thế thì sửng sốt một chút, sau đó vỗ tay lớn tiếng khen ngợi: "Là một đồng chí ngoan!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-533.html.]

Nói xong, còn không quên lấy một bao tiền lì xì từ trong túi quần ra, đưa cho Thẩm Mỹ Vân.

Chẳng qua đến phiên Quý Trường Tranh thì lại không có bao tiền lì xì mà còn bị chú ba trêu ghẹo một lát: "Quý Trường Tranh ơi là Quý Trường Tranh, không phải lúc đó cháu nói với chú cả đời này cũng không lấy vợ sao? Thế người đứng cạnh cháu bây giờ là ai thế này?"

Sắc mặt Quý Trường Tranh không đổi, uống hết ly rượu nói: "Vợ cháu."

"Trước khi gặp được Mỹ Vân, cháu thật sự không muốn kết hôn, nhưng mà sau khi gặp được Mỹ Vân, cháu muốn kết hôn rồi, thì sao chứ? Chú ba có làm được như vậy không?"

Một người có thể vô liêm sỉ như vậy thì thật sự quá lợi hại.

Ngay cả chú ba cũng tự thẹn không bằng.

Lời này của Quý Trường Tranh cũng đồng thời khiến cho những người xung quanh cười to theo.

"Thật may là đại ma vương cuối cùng cũng có người chịu thu nhận."

Sau đợt mời rượu này, cuối cùng họ cũng đã kính hết người thân xong rồi.

Tiếp theo là đến những người ngang vai vế.

Có một bàn đặc biệt là bạn từ thời thơ ấu của Quý Trường Tranh, Quý Trường Tranh còn cố ý kéo Thẩm Mỹ Vân đến đó, giới thiệu với từng người một.

"Đây là vợ tôi Thẩm Mỹ Vân."

Bạn thân từ thời thơ ấu của Quý Trường Tranh là Chu Kiến Thiết giơ tay đ.ấ.m Quý Trường Tranh một cái, nói: "Chào chị dâu."

"Anh thật là có phúc nha, cưới được chị dâu tốt như vậy."

Quý Trường Tranh nhướng mày nói: "Tốt nhất cậu đừng nên có ý gì khác."

Chu Kiến Thiết cười ha ha: "Cũng chỉ là sự hâm mộ của em mà thôi." Sau đó anh ấy nói sang chuyện khác: "Không biết chị dâu còn có chị em nào khác hay không? Đến lúc đó giới thiệu cho bọn em xem mắt với."

"Dĩ nhiên là ngoại trừ người trước đó."

Bọn họ đều là những người lớn lên ở Đại Viện, trừ phi thật sự nhiệt huyết muốn ra ngoài kiếm vợ, nếu không căn bản đều là do nhà giới thiệu.

Tuy nhiên, hôm nay bọn họ nhìn thấy Quý Trường Tranh, vợ của anh rất tốt, còn được người nhà cho phép, bản thân cô cũng không kém, hơn nữa cô rất xinh đẹp, có thể nói là chiếu cố thật nhiều phương diện.

Dĩ nhiên, quan trọng nhất chính là chính anh cũng thích.

Quý Trường Tranh lắc đầu, trực tiếp từ chối: "Vợ tôi là con gái duy nhất trong nhà, không có chị em, cho nên cậu đừng nghĩ nữa."

"Muốn cưới vợ, thì tự bản thân cậu ra ngoài nhìn nhiều hơn đi."

Nói xong, liền dẫn Thẩm Mỹ Vân đi mời rượu người kế tiếp, Chu Kiến Thiết vẫn còn cố chấp nói với theo, không muốn từ bỏ: "Thật sự không có sao?"

Sắc mặt Quý Trường Tranh trầm xuống: "Chu Kiến Thiết."

Những người có mặt ở tiệc rượu này trên căn bản tất cả họ đều có quan hệ không tệ.

Việc anh gọi thẳng họ tên của Chu Kiến Thiết, cũng khiến cho Chu Kiến Thiết lập tức tỉnh rượu, anh ấy giơ tay đánh vào miệng mình, nói: "Ôi đều cho em uống nhiều rượu quá, xin lỗi chị dâu."

"Em tự phạt ba ly."

Chuyện này mới coi như kết thúc.

Chờ sau khi kính rượu xong bàn dành cho bạn bè thân thiết, cuối cùng cũng đến tất cả các vị khách. Thẩm Mỹ Vân đi đến xem bà Ngô và thầy Trịnh, thấy bọn họ đều ăn uống rất vui vẻ thì cô cũng không quấy rầy.

Mà lựa chọn vào nhà nghỉ ngơi.

Thẩm Mỹ Vân nhân cơ hội trốn vào bên trong nhà lười biếng.

Cô và Quý Trường Tranh đứng ở phía sau cửa cắn lỗ tai: "Sao nhà anh nhiều họ hàng thế?"

Quý Trường Tranh đổi giày, sau khi đổi giày xong, thì thuận thế ôm cô từ phía sau, xoa xoa nói: "Cũng tạm thôi, một ít họ hàng bên ba, một ít là họ hàng bên mẹ, còn một số là những người cùng lớn lên với anh giống như đám Chu Kiến Thiết."

Không mời mọi người đến gây khó dễ, tuy nhiên có một số người miệng lưỡi khá khó nghe.

Thẩm Mỹ Vân nhìn Quý Trường Tranh như vậy, không nhịn được cười đẩy tay anh ra: "Giữa ban ngày, anh đừng có mà nghịch như thế."

Tuy nhiên cô không đẩy được anh ra, mà ngược lại còn khiến cho Quý Trường Tranh ôm chặt hơn nữa, anh vùi đầu vào cổ của cô, thấp giọng nói: "Vợ ơi, anh vui lắm."

Lời nói có tí men say, ngay cả khóe mắt và lông mày cũng nhuốm một chút vẻ khêu gợi.

Thẩm Mỹ Vân cũng không hiểu rõ điều gì khiến cho Quý Trường Tranh vui vẻ, nếu như cô không thể đẩy anh ra, thì cứ dứt khoát để cho anh ôm: "Kết hôn thêm một lần nữa mà cũng khiến cho anh vui vẻ như vậy à?"

Còn cô thì cảm thấy quá mệt.

Thật sự có quá nhiều quy củ và quy trình, có quá nhiều họ hàng, kính rượu mãi cũng không xong.

Quý Trường Tranh ừ một tiếng, giọng nói của anh trầm ấm: "Chuyện này khiến cho anh có cảm giác như chúng ta cùng nhau trải qua lần đầu kết hôn vậy."

Thật giống như trở về ngày kết hôn đó.

Cả người đều vô cùng kích động.

Thẩm Mỹ Vân có chút không hiểu, cô kinh ngạc nói: "Anh không cảm thấy phiền phức sao?"

Theo cô biết, Quý Trường Tranh là người sợ nhất là chuyện phiền toái.

Cho nên, anh mới xem các quy củ không ra gì như vậy.

Quý Trường Tranh lắc đầu: "Sao lại phiền?"

"Kết hôn với em chưa bao giờ là phiền phức cả, anh thật sự rất mong đợi và hưởng thụ nó."

Cho dù đi cùng với cô mời rượu ai thì trong lòng anh vẫn rất thoải mái.

Giống như ở cùng một chỗ với Mỹ Vân, cho dù làm bất cứ chuyện gì, đều sẽ có cảm giác hạnh phúc.

Thẩm Mỹ Vân ngẩng đầu, ôm lấy gương mặt của Quý Trường Tranh, mặt hết sức nghiêm túc nói: "Quý Trường Tranh, anh thảm rồi."

"Anh yêu em, và anh đã yêu em."

Rõ ràng vẻ mặt cô rất nghiêm túc, nhưng mà lời nói ra, lại vô cùng dí dỏm.

Điều này làm cho Quý Trường Tranh thích vô cùng, thậm chí anh ôm Thẩm Mỹ Vân xoay tròn: "Mỹ Vân, em không nên như vậy."

Thật là đáng yêu, khiến anh chỉ muốn phát ăn sạch cô.

Thân thể chợt bay lên không, làm cho lòng Thẩm Mỹ Vân trống rỗng, cô không nhịn được dùng tay đánh vào vai anh: "Anh mau thả em xuống."

Người bên ngoài vẫn đang hò hét.

"Quý Trường Tranh, đi ra đây nào."

Bên trong nhà.

Quý Trường Tranh không bỏ cuộc, cứ ôm Mỹ Vân vào trong n.g.ự.c như vậy, dụi mặt vào người cô mà không nói một lời.

Nhưng tình yêu của anh dường như được thể hiện rõ ràng.

Bên ngoài vẫn có người đang hối thúc kêu anh ra ngoài, nhưng mà Quý Trường Tranh cứ như không nghe thấy gì.

Thẩm Mỹ Vân rất sợ đối phương đi vào nhìn thấy, tức giận há miệng cắn vào n.g.ự.c anh, trùng hợp là dưới sự gấp gáp khiến cho cô ngay cả cắn ở đâu cũng không nhìn ra.

Mà chỗ bị cắn đó lại là đoá hoa mai trên n.g.ự.c của Quý Trường Tranh.

Quý Trường Tranh hừ một tiếng, trong đôi mắt đào hoa lập tức lóe lên một tia lửa nhỏ: "Mỹ Vân!"

Ngay cả giọng nói của anh cũng có chút khàn khàn.

"Quý Yêu, anh có ở đó không? Em tìm anh có chút việc."

Người vẫn đang la hét là Chu Kiến Thiết.

Quý Trường Tranh hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, lúc này mới đặt Mỹ Vân ở mép giường: "Em nghỉ ngơi tí đi, chuyện bên ngoài để anh giải quyết."

Tiếp đó, anh chậm rãi hỉnh lại tay áo, quay đầu mở cửa đi ra ngoài.

Bên ngoài Chu Kiến Thiết vẫn còn đang kêu gào.

Quý Trường Tranh trừng mắt nhìn anh ta, mặt lạnh nói: "Tốt nhất cậu nên nói chuyện gì đó quan trọng."

Chu Kiến Thiết ngớ ra: "Mọi người bảo em đến chào anh, buổi tối đến quán trà uống trà, anh có đi không?"

Vì sao đối phương lại tức giận như vậy?

Giống như ham muốn không được thỏa mãn ý.

Phải!

Chu Kiến Thiết giống như đột nhiên phát hiện ra chuyện gì đó, nhất thời quan sát Quý Trường Tranh chốc lát: "Không thể nào?"

Giữa ban ngày ban mặt, tiểu tử này muốn làm gì?

Quý Trường Tranh giơ tay ngắt lời anh ta: "Không rảnh, tôi phải dành thời gian cho vợ và con rồi."

"Các cậu đi đi."

Chu Kiến Thiết: "Thật sự không đi à, nghe nói có một quán trà lâu đời, tên là Tiểu Sơn gì đó có loại hồng trà, mùi vị rất được."

Bọn họ là những người thuộc thế hệ trẻ, bình thời cũng chỉ nhàn rỗi, nên kéo dài sở thích của những người Bắc Kinh xưa.

Nuôi chim, uống trà, đấu dế.

Trên căn bản đều là những việc không đàng hoàng gì, nhưng mà không có làm hại đến chuyện lớn.

Quý Trường Tranh: "Không rảnh."

"Lần sau đi."

"Anh kết hôn xong thì trở nên khác hẳn."

Chu Kiến Thiết xúc động: "Trước đó mỗi lần anh trở về, đều gọi mọi người cùng nhau đi uống trà."

Hôm nay, sao lại thay đổi lớn như vậy.

Quý Trường Tranh: "Các cậu đều là người độc thân, một người ăn no cả nhà không đói bụng, hôm nay tôi đã có vợ con rồi, không ở nhà với vợ con mà đi tìm các cậu thì xem ra thể thống gì nữa?"

Đây chỉ đơn giản là lời nói thật, nhưng không khiến mọi người tức giận được.

Chu Kiến Thiết giơ ngón tay cái với Quý Trường Tranh: "Anh thật trâu bò."

Sau đó chào tạm biệt Quý Trường Tranh.

Bên kia một đám bạn thời thơ ấu của Quý Trường Tranh đang hỏi Chu Kiến Thiết: "Quý Yêu có tới hay không?"

Thời điểm uống trà nói chuyện phím, nếu như không có Quý Yêu, luôn khiến cho họ cảm thấy như thiếu một người tâm phúc vậy.

"Không đến."

Chu Kiến Thiết thở dài: "Anh ấy ở nhà với vợ con rồi, nói không rảnh uống trà với đám người độc thân chúng ta."

Mọi người: "..."

Mọi người trố mắt nhìn nhau, có người đề nghị: "Nếu không, chúng ta cũng cưới vợ đi?"

"Cút!"

Đề nghị này, nhận được sự phản đối của tất cả mọi người.

"Vợ có thể dễ lấy như vậy sao?"

Nếu thực sự dễ dàng như vậy, nếu họ có thể tùy tiện kết hôn với ai đó thì bây giờ họ đã không độc thân.

"Nhắc tới chuyện này, vẫn là Quý Trường Tranh may mắn."

Cưới được một cô vợ xinh xắn như thế.

Ghen tị!

Lời này ngược lại nhận được sự đồng ý của tất cả mọi người.

*

Chờ sau khi tất cả khách đã rời đi, bà Quý cười chào hỏi tất cả mọi người, khi vừa quay đầu lại.

Nụ cười trên mặt bà ấy không có, mà còn mang theo mấy phần nghiêm túc: "Vợ của thằng cả theo mẹ vào đây."

Trong mắt Cố Tuyết Cầm mang theo mấy phần sáng tỏ, bà ta lập tức nói với con trai nhỏ một tiếng, rồi đi vào theo.

Điều này khiến những người bên ngoài đều trố mắt nhìn nhau khó hiểu.

"Chuyện gì thế?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Những người khác đều lắc đầu.

Bên trong nhà.

Bà Quý ngồi ở trên ghế, bình tĩnh nhìn Cố Tuyết Cầm: "Con nói đi, trước đó đã xảy ra chuyện gì?"

Trước đó có rất nhiều khách cho nên bà ấy vẫn luôn tươi cười cho đến khi người khách cuối cùng rời đi.

Lúc này mới bắt đầu xử lý.

Dựa theo sự cẩn thận và toàn diện của Cố Tuyết Cầm, bình thường ở trước khi mẹ Hứa tới, bà ta có thể giải quyết gọn gàng.

Nhưng mà không hề.

Bà ta không những không giải quyết được mà còn để cho mẹ Hứa đường hoàng bước vào cửa nhà họ Quý.

Chuyện này có vấn đề, nếu như hôn sự lần này, không phải giao cho bà ta chủ trì, vậy thì chuyện mẹ Hứa đi vào, đương nhiên sẽ không có quan hệ gì với bà ta.

Nhưng mà bên trong có một vấn đề, chuyện này từ đầu tới đuôi, đều do bà Quý giao cho đối phương đi làm.

Vậy thì trong này này xuất hiện một vấn đề rất lớn.

Bình thường Bà Quý đều rất hiền lành và bao dung, dáng vẻ nghiêm túc như vậy.

Khiến cho trong lòng Cố Tuyết Cầm nhất thời căng thẳng, định giả ngu: "Mẹ, con không hiểu lời của mẹ là có ý gì."

Loading...