Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 535
Cập nhật lúc: 2024-10-25 18:11:08
Lượt xem: 89
Quý Minh Viễn: "Kinh Phật nói, kiếp trước và kiếp này chính là chấp niệm của con người, có người không muốn tôi c.h.ế.t quá oan, cho nên thay tôi đền bù tuổi thọ, đưa tôi sống lại một đời."
Thẩm Mỹ Vân sững sốt một chút, hỏi: "Ai?"
Ai thay cậu ta đền bù tuổi thọ?
"Cô!"
Quý Minh Viễn nhìn chằm chằm cô, gằn từng chữ một.
Lần này, đến phiên Thẩm Mỹ Vân cảm thấy kinh ngạc: "Không thể nào."
Cô vô thức phủ nhận, làm sao cô có thể thay Quý Minh Viễn đền bù tuổi thọ được? Đưa cậu ta làm lại một đời, cô không có năng lực lớn như vậy.
Thấy Thẩm Mỹ Vân chối, Quý Minh Viễn nghi ngờ: "Không phải cô?"
Hiển nhiên cậu ta cũng là gạt đối phương.
Thẩm Mỹ Vân: "Không phải tôi." Giọng chắc như đinh c.h.é.m sắt, căn bản cô không biết đời trước của Quý Minh Viễn.
Thì làm sao cô có thể đi giúp đối phương đền bù tuổi thọ, làm lại một đời, đây không phải là đùa giỡn hay sao?
"Vậy trừ phi cô không phải là Thẩm Mỹ Vân."
Quý Minh Viễn nhẹ giọng nói.
Lời này vừa được nói ra, trong lòng Thẩm Mỹ Vân cảm thấy thấp thỏm, chuyện cô không phải là nguyên thân, chỉ có cô và Miên Miên biết.
Thậm chí, Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn cũng không biết, bởi vì cô dùng than thể của Thẩm Mỹ Vân, cho nên bây giờ cô chính là Thẩm Mỹ Vân.
Nếu như cô và Miên Miên không nói ra ngoài thì sẽ không có ai biết.
Nhưng mà, làm thế nào mà Quý Minh Viễn lại biết?
Thẩm Mỹ Vân vẫn bình tĩnh hỏi, cô hỏi ngược lại cậu ta: "Cậu nói thế là có ý gì?"
Quý Minh Viễn lắc đầu: "Chính là ý trên mặt chữ."
Thẩm Mỹ Vân thở dài, cô phát hiện bây giờ Quý Minh Viễn khá thông minh, cô hơi không thích ứng được.
"Cậu căn cứ vào đâu mà suy đoán như thế?"
Quý Minh Viễn: "Trên người Miên Miên."
"Ồ?"
Thẩm Mỹ Vân cau mày: "Miên Miên?"
Quý Minh Viễn ừ một tiếng: "Tuy nhiên, đây chỉ là suy đoán của tôi."
Thật ra thì, người mà Thẩm Mỹ Vân thật sự muốn đưa trở về là Miên Miên, nhưng mà không biết trời xui đất khiến thế nào mà lại thành đưa cậu ta quay về.
Thẩm Mỹ Vân càng ngày càng bối rối.
"Cậu xác định là tôi, là Miên Miên, chẳng lẽ không phải là Quý Trường Tranh sao?"
Sao cô cứ cảm thấy nếu là Quý Trường Tranh thì có thể đáng tin hơn một chút, dù sao trước đó Quý Minh Viễn cũng đã nói rồi, cậu ta đã đi theo bên người Quý Trường Tranh mấy thập niên.
Quý Minh Viễn: "Không loại bỏ khả năng này."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Cô đột nhiên có thể hiểu, đời trước tại sao Quý Minh Viễn lại rơi vào kết cục thê thảm như vậy.
Người này thật sự quá không có chủ kiến, điều này dẫn đến việc cậu ta bị Lâm Lan Lan điều khiển ở kiếp trước.
Nghĩ tới đây.
Thẩm Mỹ Vân nhìn về phía cậu ta, vô cùng nghiêm túc hỏi: "Quý Minh Viễn, đời này cậu sẽ vẫn tiếp tục đứng về phía Lâm Lan Lan sao?"
Nếu như Quý Minh Viễn đứng ở bên phe của đối phương, vậy thì đừng trách tại sao cô lại ra tay độc ác.
Trước đó cô không ra tay với Quý Minh Viễn, đó là bởi vì Quý Minh Viễn không có bất kỳ ý nghĩ xấu xa nào với Miên Miên, ngược lại, cậu ta còn giúp cô và Miên Miên.
Nhưng mà nếu đối phương lần nữa lựa chọn Lâm Lan Lan.
Dẫn đến sự việc kia diễn ra lần nữa.
Quý Minh Viễn nghe thấy câu hỏi của Thẩm Mỹ Vân, cậu ta cười khổ một tiếng: "Ở trong lòng của cô, tôi chính là một người không đầu óc như vậy sao?"
Đời trước bởi vì Lâm Lan Lan mà chết, đời này nếu cậu ta còn đứng ở bên phía Lâm Lan Lan, vậy thì cậu ta thật sự sẽ sống lại một cách vô ích rồi.
Nghe nói như vậy, Thẩm Mỹ Vân liền yên tâm, cô đứng lên: " Xin hãy nhớ kỹ lời nói của cậu, nếu không chúng ta gặp lại sẽ là kẻ thù."
Cô thực sự sợ tính tình thiếu quyết đoán của đối phương, một ngày nào đó chẳng may đối phương lại bị Lâm Lan Lan lôi kéo.
Vậy thì thật sự là một lời khó nói hết.
Quý Minh Viễn kiên định nói: "Sẽ không."
Vĩnh viễn sẽ không.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, định đi ra ngoài, trước khi đi ra ngoài còn hỏi: "Cậu không có việc gì khác nữa đúng không?"
Quý Minh Viễn gật đầu một cái, cậu ta suy nghĩ một chút nói: "Tôi càng nghiêng về phía suy đoán người kia là cô."
Cậu ta suy đoán mọi thứ đều dựa trên những manh mối trong kinh Phật.
Thẩm Mỹ Vân: "Chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, là ai cũng không quan trọng, quan trọng chính là nhìn về phía trước."
Cái này mới là một vấn đề mấu chốt.
Nhưng mà, rất đáng tiếc là Quý Minh Viễn không có hiểu rõ, tính mấu chốt ở trong này.
Thậm chí, Quý Minh Viễn vẫn còn đang quấn quít với quá khứ, đối với Thẩm Mỹ Vân mà nói, nếu như cô là Quý Minh Viễn, vậy thì cô sẽ mặc kệ quá khứ, nhất định sẽ sống một cuộc sống mới hạnh phúc.
Mà không phải là giống như bây giờ.
Tuy nhiên, Thẩm Mỹ Vân phát hiện ý kiến của cô không quan trọng, bởi vì Quý Minh Viễn sẽ không nghe lời cô.
Quả nhiên, Quý Minh Viễn nghe xong lời nói sau cùng của Thẩm Mỹ Vân, thì cậu ta thở dài: "Cho nên cô là cô, còn tôi là tôi."
Có lẽ đây chính là lý do tại sao Thẩm Mỹ Vân có thể sống tốt.
Mà cậu ta thì không thể.
Trong xương cốt đã thấm đẫm tính cách hèn yếu và không quả quyết, thì dù có sống lại lần nữa vẫn không thể thay đổi được
Quý Minh Viễn đột nhiên hiểu ra, tại sao Thẩm Mỹ Vân không chùn bước mà gả cho chú của cậu ta, bởi vì từ bản chất mà nói, hai người bọn họ là cùng một loại người.
Nghĩ tới đây, Quý Minh Viễn nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân bằng ánh mắt có chút hâm mộ.
Đột nhiên được hâm mộ khiến cho Thẩm Mỹ Vân cảm thấy không thể giải thích được, cô suy nghĩ một chút nói: "Nếu như cậu không có chuyện gì khác, vậy thì tôi đi trước đây."
Vân Mộng Hạ Vũ
Quý Trường Tranh và Miên Miên vẫn đang chờ cô.
Giữa cô và Quý Minh Viễn, ngay từ lúc bắt đầu đã không có quá nhiều lời.
Quý Minh Viễn ừ một tiếng, nhìn bóng lưng Thẩm Mỹ Vân, cậu ta cảm thấy khó hiểu: "Là cô vậy tại sao cô lại không thừa nhận chứ?"
Đây mới là chuyện khiến cho cậu ta cảm thấy kỳ quái nhất.
Cậu ta loại bỏ mọi người, cuối cùng đem mục tiêu đặt ở trên người Thẩm Mỹ Vân.
Nhưng mà, ở trên người Thẩm Mỹ Vân, cậu ta cũng không nhận được câu trả lời như mong đợi.
Tuy nhiên, có lẽ Thẩm Mỹ Vân nói đúng, chuyện này không quan trọng. Quan trọng chính là nhìn về phía trước, chẳng qua cậu ta thật sự có thể nhìn về phía trước sao?
Quý Minh Viễn lâm vào mờ mịt.
Bên kia.
Thẩm Mỹ Vân từ trong phòng đi ra, Quý Trường Tranh liền nghênh đón: "Thế nào rồi em?"
Trên gương mặt điển trai đó, không giấu được sự lo âu.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu một cái, nhìn mọi người xung quanh một cái, nhiều người thì rất khó nói ra một số chuyện, cô suy nghĩ một chút nói: "Tạm được."
Vừa nhìn thấy như vậy, Quý Trường Tranh cũng biết cô không nói thật.
Đến sau khi hai người trở lại nhà, Quý Trường Tranh liền hỏi lại: "Là có chuyện gì không thể nói sao?"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, sau đó cân nhắc ngữ điệu của mình, nói: "Em cảm thấy Quý Minh Viễn bây giờ không đúng lắm."
"Sao em lại nói như thế?"
Quý Trường Tranh cau mày.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Sau khi cậu ta về nhà thì mục tiêu biến mất, tiếp đó cậu ta bắt đầu chuyển mục tiêu sang phía chùa, hoặc nói cách khác là chuyển mục tiêu về những chuyện huyền học, đi tìm mục tiêu về tâm linh."
"Kết quả của việc này kéo dài thì——" Thẩm Mỹ Vân ngẩng đầu nhìn anh: "Quý Trường Tranh, anh là người ở quân đội hẳn là hiểu rõ tình huống này."
Quý Trường Tranh nghe xong, anh nhíu mày: "Lần trước lúc ở bệnh viện gặp Minh Viễn, anh đã phát hiện thằng bé có gì đó không đúng."
Không ngờ lần này còn khó nói hơn cả lần trước.
Lần trước ít nhất vẫn còn là Quý Minh Viễn, lần này cứ nhiên biến thành một người khác vậy.
" Ừ, em cảm thấy nếu như có thể, thì anh đến nói chuyện với cậu ta một chút, để cho cậu ta tìm một mục tiêu mới đi"
Nếu không dựa theo trạng thái trước mắt của Quý Minh Viễn, sau khi cuộc sống trống rỗng rất có thể cậu ta sẽ tiếp tục lặp lại con đường cũ của kiếp trước.
Lời này của cô vừa dứt, đã khiến cho lòng Quý Trường Tranh rét lạnh: "Em nói là, thằng bé có thể"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Tuy nhiên tất cả mọi thứ đều là suy đoán của em, cụ thể như thế nào thì anh vẫn nên nói chuyện với cậu ấy xong mới biết được."
Quý Trường Tranh tâm sự nặng nề gật đầu một cái.
Ra khỏi nhà, quay đầu đi tìm ngay Quý Minh Viễn, rất đúng dịp là Quý Minh Viễn cũng đang đi tìm anh.
Thời điểm khi nhìn thấy Quý Trường Tranh đến, thì sự kỳ ảo trên người Quý Minh Viễn mới phai nhạt đi chút ít, phải nói là có thêm mấy phần nhân khí.
"Chú."
Quý Trường Tranh nhìn cậu ta một cái: "Chúng ta cùng đi."
Chỉ một cái liếc mắt, cũng khiến cho lòng Quý Minh Viễn cảm thấy rét lạnh, rõ ràng tuổi tác hai đời của cậu ta cộng lại, nếu so với chú thì hơn gấp mấy lần.
Nhưng mà thời điểm ở chung với chú, cậu ta luôn cảm nhận được có một sự áp chế.
Cậu ta thậm chí không thể nghĩ đến việc chống cự.
"Chú đang tìm cháu sao?"
Hai người không đi vào nhà, mà lựa chọn đi đến chỗ dưới giàn nho trong chòi, gió mùa hè thổi qua, lá nho theo gió đung đưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-535.html.]
Dưới ánh trăng, những chùm nho căng mọng, mọng nước, trong vắt, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ chảy nước miếng.
Chẳng qua giờ khắc này sự chú ý của hai người đều không ở trên chùm nho.
"Cháu có chuyện gì thế?"
Quý Trường Tranh trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Bây giờ sao cháu lại biến thành người có tính cách như thế?"
Quả nhiên, Quý Trường Tranh vẫn là Quý Trường Tranh, vĩnh viễn đều gãi đúng chỗ ngứa.
Quý Minh Viễn đối với Quý Trường Tranh, vĩnh viễn không có khả năng nói dối, cũng không thể nói dối.
Bởi vì ở một trình độ nào đó, chú Quý Trường Tranh là người còn đối xử với cậu ta tốt hơn cả ba mẹ.
Quý Minh Viễn cụp mắt xuống, cất giấu tất cả ưu tư ở trong mắt, cậu ta nên nói thế nào đây?
Chú đã rất kỳ vọng vào cậu ta, thật ra thì bản chất của cậu ta chính là một tên hèn nhát, một tên ngu ngốc.
Một tên gặp phải chuyện gì cũng chỉ biết trốn tránh, một kẻ hèn mọn và đầy sự thương xót.
Quý Minh Viễn há miệng một cái: "Chú ơi cháu ở nhà sống không được tốt lắm, cho nên cháu muốn đi kiếm một chút chuyện gì đó để làm."
"Cho nên, cháu đến chùa, định quy y xuất gia à?"
Cũng không phải là không thể.
Dĩ nhiên, ở bên trong hoạch định tương lai của Quý Minh Viễn, cũng không loại trừ khả năng này.
Nhìn đến đây, Quý Trường Tranh bỗng nhiên cảm thấy tức giận, anh xách tay áo của Quý Minh Viễn: "Quý Minh Viễn, cháu nói ở nhà không tốt vậy chú hỏi cháu, ở nhà không có gì cháu ăn à? Không có gì cho cháu uống sao? Nhà cũng không có tiền cho cháu đi khám bệnh à, khiến cháu về nhà không có cơm nóng để ăn, khiến cháu bơ vơ không có nơi để nương tựa sao?"
Chuyện này ——
Quý Minh Viễn bị nắm cổ, cậu ta cũng không tức giận, thậm chí cũng không phản kháng.
Chẳng qua cậu ta chỉ an tĩnh nhìn Quý Trường Tranh, chợt, lắc đầu một cái: "Không có, tất cả đều không."
"Vậy thì cái gọi là cảm nhận của cháu dẹp qua một bên đi, Minh Viễn, những thứ này ở thời điểm sinh từ đều không hề quan trọng."
Phải không?
Quý Minh Viễn không biết.
Quý Trường Tranh thấy dáng vẻ này của cậu, thì bỏ qua, móc ra một bao t.h.u.ố.c lá từ trong túi quần, định rút một điếu, nhưng mà nhớ tới thời điểm mỗi lần anh hút thuốc lá, Mỹ Vân luôn có dáng vẻ tránh né.
Cuối cùng anh cũng không mở ra, mà anh chỉ cầm bao thuốc để dưới mũi ngửi, chậm rãi nói: "Ở trên thế giới này, có rất nhiều người khổ hơn cháu rất nhiều, so với cháu thì người khổ sở cũng rất nhiều, Quý Minh Viễn cháu là may mắn, cháu sinh ra ở nhà họ Quý, chính là may mắn lớn nhất của cháu."
"Cho nên, cháu có thể lựa chọn lý tưởng hoài bão của mình, muốn đi nhập đội xuống thôn quê thì có thể đi ngay, sau này khi có chuyện xảy ra, cháu muốn trở lại, chỉ cần gửi một cái điện báo, hoặc một cú điện thoại, thì sẽ có người giải quyết cho cháu, thậm chí sau khi về đến nhà, không có ai ép buộc cháu phải đi làm bất cứ chuyện gì, ngược lại cả nhà đều chăm sóc cho cháu, thận trọng đối đãi với cháu."
"Cháu muốn đến chùa, vậy thì cứ đi, cho dù trong tình huống cực kỳ căng thẳng này, cho dù là người nhà họ Quý đều biết, cháu đến chùa rất có khả nắng sẽ liên lụy đến bọn họ, nhưng mà bọn họ cũng sẽ không có ai lên tiếng, bọn họ đang dùng phương thức riêng của mình để tác thành cho cháu, để yêu thương cháu."
"Quý Minh Viễn, có thể cháu không cảm nhận được, nhưng mà cháu không thể nói, cái nhà này sinh hoạt không được tốt, không thể dung túng cho cháu."
Bởi vì, khi cậu ta nói ra những lời đó, sẽ trở thành người không có lương tâm.
Quý Minh Viễn há hốc mồm, cậu ta cảm thấy có chút thống khổ: "Chú, những điều mà chú nói cháu đều biết, nhưng mà —— "
"Không có nhưng mà."
Quý Trường Tranh ngẩng đầu nhìn cậu ta: "Ông bà nội đều yêu thương cháu, đều kiêu ngạo vì cháu, ba cháu thương cháu, cháu có biết tại sao ba cháu lại liều mạng làm việc như vậy không? Là vì chống đỡ cho nhà họ Quý, đương nhiên quan trọng hơn chính là thời điểm ở tương lai khi giao nhà họ Quý vào trong tay của cháu, thì đó là một nhà họ Quý hoàn chỉnh."
"Cháu có thể dễ dàng tiếp quản nhà họ Quý, còn mẹ của cháu, đương nhiên sẽ yêu thương những đứa con của mình, Quý Minh Viễn năm nay cháu đã mười tám, mười chín tuổi, cháu không phải chỉ mới tám chín tuổi, lấy tâm trí và năng lực của cháu, thì cháu phải ở bên ngoài đi chiến đầu với các bác, các chú, chứ không phải ở trong cái nhà nhỏ bé này, hao tổn tất cả sức lực của bản thân."
Nếu như người nhà này là người xấu, là những người nhà cực phẩm hút m.á.u cậu ta, vậy thì sẽ khiến cho cậu ta hao tổn hết cả tâm trí.
Nhưng có phải như vậy hay không.
Mỗi người ở nhà họ Quý đều không phải như thế.
Nhà họ Quý thoải mái tự do, mỗi một người đều sử dụng cách riêng của mình để yêu thương Quý Minh Viễn, nhưng mà dường như Quý Minh Viễn không cảm nhận được.
Nghe xong lời của chú nhỏ.
Quý Minh Viễn rơi vào yên lặng, cậu ta lảo đảo nói: "Bọn họ yêu cháu sao?"
Cả hai đời cậu ta dường như đều thấy quấn quít về chuyện này.
Quý Trường Tranh: "Cháu cảm thấy thế nào?"
"Nếu như bọn họ không thương cháu, cháu có thể dễ như trở bàn tay đi xuống thôn quê như vậy sao? Cháu có thể dễ như trở bàn tay mà quay trở lại? Cháu có thể ở thời điểm này đi chùa ở một lần cả ba tháng?"
"Minh Viễn, từ nhỏ chú đã dạy cháu, làm người hay làm việc chúng ta đều phải hình xem tổng thể sự việc, cháu nhớ không?"
Nhớ không?
Nếu như Quý Minh Viễn nhớ, cũng sẽ không có một kết quả như thế.
Cậu ta lắc đầu một cái.
"Vậy bây giờ cháu nhớ được không?"
Lần này, Quý Minh Viễn gật đầu một cái.
"Vậy được."
Quý Trường Tranh từ trên ghế đá trong chòi đứng dậy, nói: "Cháu đi Tây Bắc đi."
Câu này vừa dứt đã khiến cho Quý Minh Viễn sững sốt một chút: "Chú nói cái gì?"
"Chú nói, cháu đi Tây Bắc cảm nhận các chiến sĩ bảo vệ biên cương là như thế nào."
Chờ đến khi cậu ta ăn bên ngoài khổ, thì sẽ không cảm thấy nhà, những chuyện gia đình này, có thể ảnh hưởng cậu ta đến độ phải c.h.ế.t nữa.
Khi điều kiện gian khổ, khi cuộc sống khốn đốn, sau khi thấy nhiều sự khổ ải của nhân dân, thì Quý Minh Viễn mới có thể thật sự trưởng thành.
Trước lúc này, Quý Minh Viễn chỉ là đoá hoa trong nhà kính.
Quý Minh Viễn còn do dự.
Đáng tiếc, Quý Trường Tranh không cho cậu ta thời gian để do dự: "Ngày mai sẽ đi, đi ba năm."
Ba năm sau Quý Minh Viễn chắc chắn sẽ trở thành một Quý Minh Viễn hoàn toàn khác.
Lần này, Quý Minh Viễn cũng không phản đối nữa.
Hoặc nói là, cậu ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ từ chối chú Quý Trường Tranh nữa.
Cậu ta vĩnh viễn vẫn luôn ủng hộ đối phương.
Quý Minh Viễn ừ một tiếng thật nhỏ.
Quý Trường Tranh cất bao t.h.u.ố.c lá vào, vỗ vai cậu ta một cái: "Trở về thu dọn đồ đi, ngày mai chú đưa cháu ra trạm xe."
Dựa theo trình độ học vấn của Quý Minh Viễn, cộng thêm thị lực với thân thể chắc chắn sẽ không có tình huống thiếu sót nào.
Nhập ngũ là có thể nhập ngũ.
Chẳng qua thứ tự nhanh hay chậm thôi.
Sau khi đưa mắt nhìn Quý Minh Viễn trở về nhà, Quý Trường Tranh đứng tại chỗ, ánh mắt thâm thúy, theo bản năng lại móc bao thuốc lá, chẳng qua khi móc được một nửa, nghĩ tới cái gì.
Lại lần nữa bỏ vào.
Khi ngẩng đầu lên, anh bị một quả nho đập vào đầu, anh đi hái một quả và nếm thử, cảm thấy khá ngon.
Chua chua ngọt ngào.
Mỹ Vân thích ăn.
Tựa hồ nghĩ tới Mỹ Vân, chuyện phiền lòng cũng biến mất.
Anh đang muốn hái một chùm trở về đưa cho Mỹ Vân, thì bên ngoài chòi đột nhiên có một bóng người đi tới.
Là Quý Trường Đông.
Ông ta nhìn thấy Quý Trường Tranh đang hái nho trên giàn nho, thì khẽ thở dài: "Yêu."
Đây là cái tên mà trước đây ông ta rất thích dùng để gọi Quý Trường Tranh.
Đó là lúc Quý Trường Tranh còn nhỏ, mà ông ta cũng chưa có lập gia đình, Quý Trường Tranh trên danh nghĩa là em trai nhỏ nhất của bọn họ.
Nhưng mà trên thực tế, mọi người đều dốc hết tâm huyết vào người của anh.
Nhất là Quý Trường Đông, ông Quý và bà Quý chỉ lo ân ái, ném con cái sang một bên, trong rất nhiều trường hợp, đều là Quý Trường Đông chăm sóc cho Quý Trường Tranh.
Cho nên ông ta cũng kêu như thế, Quý Yêu, Yêu Nhi.
Bất thình lình nghe thấy cái tên từ rất lâu rồi, khiến cho Quý Trường Tranh cảm thấy hoang mang trong chốc lát, rất nhanh anh đã chọn được một chùm nho vừa to lại còn nhiều, quả căng mọng rồi hái xuống.
Ngay lập tức anh nhảy xuống từ chiếc ghế đá trong chòi.
Anh kêu một tiếng: "Anh."
Quý Trường Đông vỗ vai Quý Trường Tranh một cái: "Chuyện của Minh Viễn cảm ơn em."
Nếu không phải nhờ có Trường Tranh, chỉ sợ Minh Viễn sẽ vẫn u mê không tỉnh.
Quý Trường Tranh lắc đầu một cái, trong tay cầm một chùm nho: "Người một nhà không nói mấy lời khách sao như vậy."
Anh trai của anh thực sự sẽ không cảm ơn anh vì những chuyện như thế này.
"Em có thể không thèm để ý, nhưng mà anh không thể không cám ơn."
Quý Trường Đông móc bao thuốc từ trong túi tiền ra, rút một cây đưa cho anh, Quý Trường Tranh lắc đầu: "Không muốn, Mỹ Vân nhà em không thích mùi thuốc lá."
Cho nên anh đang cai thuốc.
Chẳng qua bây giờ hiệu quả cũng chưa được lắm, dù sao anh cũng nghiện t.h.u.ố.c lá đã nhiều năm rồi, chỉ có thể nói là bắt đầu cai dần.
Quý Trường Đông nghe thấy em trai nhà mình nói muốn cai thuốc, ông ta quả thực sững sốt một chút: "Em từng nói hút thuốc là điều hạnh phúc nhất trên đời, chắc chắn em sẽ không bao giờ bỏ thuốc mà."
Đó là Quý Trường Tranh lúc mười ba tuổi, sau khi len lén học hút thuốc, đã phát biểu cảm nghĩ như thế.
Bây giờ cũng đã hơn mười năm qua rồi, đột nhiên bị anh trai nhà mình nhắc lại, Quý Trường Tranh có chút ngượng và xấu hổ: "Đừng, hảo hán không đề cập tới chuyện anh dũng ngày xưa."
Bây giờ anh nghĩ lại, sao anh có thể nói ra những lời khiến mặt anh nóng bừng như vậy!
Quý Trường Đông thấy em trai nhà mình như vậy, không nhịn được ha ha cười lớn, cười xong, lại thở dài: "Yêu Nhi, em kết hôn là chuyện vô cùng tốt."
Thấy em trai thay đổi nhiều như vậy, nói thật Quý Trường Đông hết sức bất ngờ.
Cũng vui mừng dùm cho anh.
Đây là đứa em trai Hỗn Thế Ma Vương, vô pháp vô thiên, rốt cuộc cũng gặp được người thu phục được anh.
Quý Trường Tranh cười một cái: "Kết hôn đúng là tốt vô cùng."
Rất khó tưởng tượng, lời này lại nói ra từ miệng của Quý Trường Tranh.