Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 540
Cập nhật lúc: 2024-10-25 18:11:17
Lượt xem: 78
Một câu hỏi, bà nội Quý cảm thấy mình giống như bò, muốn bò đến gặp Miên Miên!
"Được, bà nội đến, bà nội phải đến"
Thấy Miên Miên là một đứa trẻ nhu thuận dễ thương, bà nội Quý cảm thấy không có gì không vui nữa.
Thấy cảnh này, Thẩm Mỹ Vân lắc đầu, kề tai nói nhỏ với Quý Trường Thanh "Em cảm thấy nếu ba mẹ đến, có thể sẽ chiều Miên Miên tận trời."
Hai vị người già đối với Miên Miên, thật là không có chút nguyên tắc!
Chúc vu các vì sao, không cho ánh trăng cái kia loại.
Quý Trường Thanh "Miên Miên rất thông minh, trong lòng con bé có chừng mực, em cũng đùng quan tâm."
Anh nhỏ giọng nói "Em đật hết tâm tư lên người của anh."
Thẩm Mỹ Vân "..."
Người này thật là đủ.
Cả gia đình vội vã đến đón vị 688 nơi thường trú của quân đội, đã là năm giờ chiều.
Tại cửa lớn quân đội, Quý Trường Thanh dẫn ông nội Quý và bà nội Quý đi đăng kí.
Liền dẫn bọn họ quay về nhà.
Chẳng qua là, ngoài ý muốn Quý Trường Thanh và Thẩm Mỹ Vân chưa đến cửa, thì đã có người chờ ở đó-
Nhìn thấy người ngồi chồm hổm dưới đất vẽ vòng tròn, thời điểm ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân nước mắt chảy xuống với vẻ mặt buồn bã.
"Mỹ Vân, cuối cùng cô cũng trở về rồi."
Nỗi nhớ nhung bên trong giọng nói kia, không có cách nào giấu được.
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy sĩ quan hậu cần như vậy, thì cô thở dài: "Không phải chứ sĩ quan hậu cần, sao anh không đợi ở trong phòng làm việc, mà lại đến trước cửa nhà tôi làm gì?"
Nếu không phải khoảng thời gian này, cô vẫn luôn ở chung một chỗ với Quý Trường Tranh, thì người khác nhìn thấy sĩ quan hậu cần như vậy.
Có lẽ sẽ có những suy nghĩ kì lạ.
Sĩ quan hậu cần đứng lên, ngồi chồm hổm lâu, nên đầu có hơi choáng váng, anh ấy tiến lên định vỗ xuống tay Thẩm Mỹ Vân, thì lại bị Quý Trường Tranh hất ra.
Sĩ quan hậu cần cũng không giận, anh ấy rưng rưng nói: "Trại nuôi heo không thể không có cô."
Thật sự như vậy.
Mấy ngày nay Thẩm Mỹ Vân đi, tim anh ấy đều vỡ vụn.
Thẩm Mỹ Vân giao hành lý cho Quý Trường Tranh, hỏi: "Sao thế?"
"Cô đến xem là biết ngay, từ lúc cô không ở trại nuôi heo, mỗi ngày Tiểu Trường Bạch đều muốn vượt ngục, chạy như điên ở khắp nơi tìm cô."
"Mấy ngày trước vẫn khá tốt, hôm qua thì lại không đi ra ngoài, tuy nhiên hình như khả năng đi đứng của nó có vấn đề."
Chuyện này ——
Vừa nhắc tới heo, thì sắc mặt của Thẩm Mỹ cũng trở nên nghiêm túc hơn, cô quay đầu nhìn về phía Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh hiểu ngay: "Em cứ đi xem trước đi, ở nhà đã có anh, không cần phải lo lắng."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, quay đầu giải thích với ông Quý và bà Quý: "Ba mẹ, trại nuôi heo bên kia có chút vấn đề, con muốn qua đó xem tình hình một chút, trước tiên hai người ở nhà chơi một lúc nhé."
Đương nhiên ông Quý và bà Quý sẽ không từ chối.
Ngược lại đến lúc này sĩ quan hậu cần mới chú ý tới, ông Quý và bà Quý lại đi theo tới đây, sau khi gật đầu với đối phương, thì trực tiếp rời đi theo Thẩm Mỹ Vân.
Lúc này, không phải là thời điểm để trò chuyện.
Chờ bọn họ vừa đi, bà Quý không nhịn được hỏi: "Trại nuôi heo có quan hệ gì với Mỹ Vân nhà chúng ta?"
Quý Trường Tranh lấy chìa khóa ra mở cửa, sau đó gọi bọn họ đi vào, rồi mới lên tiếng: "Mỹ Vân học đại học là chuyên ngành nông nghiệp, sau khi xuống nông thôn gia nhập đội, thì nuôi heo rất chuyên nghiệp, trước đó cô ấy là cán bộ công xã nuôi heo ở công xã, sau đó được sĩ quan hậu cần đào về nuôi heo ở quân đội."
Nghe được cái này.
Ông Quý không nhịn được nói: "Con bé nuôi heo lợi hại đến mức nào?"
Mà phải khiến cho người của quân đội ra tay đào người.
Quý Trường Tranh nhướng mày: "Cô ấy đã từng phát ngôn một câu rất hoành tráng là, mục tiêu nhỏ đầu tiên của cô ấy là để cho quân đội của chúng con, một tuần ăn một con heo."
Anh vừa dứt lời, bà Quý và ông Quý không nhịn được nhìn nhau một cái: "Khẩu khí này cũng không nhỏ nhỉ."
Phải biết rằng, bà Quý vừa mới làm một bữa tiệc ở Bắc Kinh.
Vì để cho đủ nguyên liệu, cho dù phải cúi đầu trước mặt những người mà bà ấy không hoà hợp thì mới có thể gom đủ.
Tất cả các món thịt ở bữa tiệc kia, nhất là thịt heo mà nói, bà ấy đã phải gom góp tất cả phiếu thịt, nhưng lại không thể dùng.
Tại sao?
Bởi vì không có thịt.
Trước sau đó bà ấy chỉ mua được mười một cân, mà đó đều là nhờ quan hệ và tốn giá cao mới mua được.
Miễn cưỡng mới góp đủ để làm các món thịt trong bữa tiệc, không bị ít đi chút nào. Trên thị trường hiện nay nguyên liệu rất khan hiếm, nhất là thịt heo là món khan hiếm nhất.
Cho dù là người có điều kiện tốt, việc ăn thịt mỗi bữa cũng không phải là điều dễ dàng.
Nhưng mà Thẩm Mỹ Vân lại nói như thế, để cho quân đội một tuần ăn một con heo, đây thật sự là lời tuyên bố vô cùng hoành tráng.
Dù sao, bà Quý là không nghĩ tới được.
"Mỹ Vân thật là lợi hại."
Ông Quý cũng không nhịn được nói: "Rất là lợi hại, lời kia không có người bình thường nào dám nói."
Quý Trường Tranh thấy bọn họ phản ứng như vậy, thì tay đang thu dọn đồ đạc ngừng một lát: "Ba mẹ không ngại chuyện cô ấy nuôi heo sao?"
Trước đó Mỹ Vân vẫn còn lo lắng, ba mẹ chồng sẽ cảm thấy thanh danh sẽ không tốt nếu biết cô nuôi heo, còn cố ý bảo với anh, không được nói cho họ biết.
Ông Quý vừa nghe, thì vỗ tay nói: "Chê? Chê cái gì? Con bé nuôi heo để cho các chiến sĩ quân đội có thịt để ăn, đây là chuyện rất đáng để tự hào, có gì xấu mà chê chứ."
Bà Quý cũng nói theo: "Đó là do con bé có năng lực."
"Có mấy người dám nói ra những lời như vậy, cũng chỉ có Mỹ Vân dám."
Nếu như không có bản lĩnh, thì sao cô dám nói lời này?
Phải!
Thấy phản ứng của ba mẹ, Quý Trường Tranh cũng vui vẻ hơn: "Mấy lời này sau này ba mẹ nhớ nói với Mỹ Vân nha."
Miên Miên cũng nói theo: "Đúng đúng đúng, sau này ông bà nói với mẹ của cháu nha."
Mẹ còn sợ vì mẹ nuôi heo, mà ở trường học cô bé sẽ bị các bạn học cười nhạo.
Nhưng mà căn bản sẽ không có chuyện đó mà?
Các bạn học của cô bé đều thật sự rất hâm mộ, khi cô bé có một người mẹ biết nuôi heo đó!
Như vậy sẽ có rất nhiều thịt.
Hấp dẫn biết bao!
*
Trong khi Thẩm Mỹ Vân đi đến trại nuôi heo, không hề biết người trong nhà, đang đặc biệt thảo luận chuyện cô nuôi heo.
Lúc này ở trên đường đi cô tranh thủ tìm hiểu sự việc thông qua sĩ quan hậu cần.
"Anh xác định là bắt đầu từ ngày hôm qua sao?"
Sĩ quan hậu cần ừ một tiếng: "Trước đó Tiểu Trường Bạch rất thích chạy ra bên ngoài, ngày hôm qua đột nhiên không chạy đi, tôi còn cảm thấy kì lạ, sau đó tôi đi vào chuồng heo kiểm tra một chút, lúc này mới phát hiện ở trên một vị trí chỗ khớp chân của nó có một cục u lớn."
Thẩm Mỹ Vân cau mày: "Tôi phải đi xem qua mới biết."
Khi họ đang nói chuyện, thì đã đến chuồng heo, chuồng heo xây trước giờ đã sử dụng được một nửa, khi lứa heo con sau lớn lên, chuồng heo có thể sẽ không còn đủ dùng nữa.
Tuy nhiên, đó là chuyện sau này.
Thẩm Mỹ Vân rũ bỏ những suy nghĩ linh tinh trong đầu, sau đó đến trại nuôi heo, đi thẳng đến bên trong chuồng heo, chạy thẳng chuồng của Tiểu Trường Bạch.
Chẳng qua là ——
Lúc này cô mới phát hiện Tiểu Trường Bạch đổi chuồng rồi?
Cô quay đầu nhìn sang sĩ quan hậu cần, anh ấy thở dài: "Không phải vị trí chuồng heo ban đầu của Tiểu Trường Bạch ở sát cửa sao? Sau đó nó thường xuyên vượt ngục đi ra ngoài, tôi cũng không có biện pháp nào khác, tôi đành phải di chuyển nó từ trước ra sau."
Điều anh ấy không nói là anh ấy đã chuyển nó sang chỗ cuối cùng.
Thẩm Mỹ Vân vừa nghe vậy thì nói: " Được rồi, chỉ cần chạy không thoát là được."
Một đường đi đến chuồng heo cuối cùng, quả nhiên ở vị trí tận cùng, đã tìm được Tiểu Trường Bạch.
Tinh thần của Tiểu Trường Bạch dường như không phấn chấn giống như lúc trước, mà mà toàn thân nó đang nằm trong ao, một nửa phần thịt cũng ngâm ở bên trong.
Hình như rất không thoải mái.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đôi mắt đậu đen từ trước đến giờ vốn luôn trong sáng giờ đã mờ đi.
Thấy thế Thẩm Mỹ Vân có chút đau lòng: "Tiểu Trường Bạch?"
Cô đứng ở bên ngoài chuồng heo kêu một tiếng.
Tiểu Trường Bạch khó nhọc ngước mắt lên, tai rủ xuống: "Éc!"
Ngay cả âm thanh cũng uể oải.
Thậm chí, nó còn không đứng lên nổi.
Điều này làm cho Thẩm Mỹ Vân cảm thấy hoảng hốt, cô trực tiếp mở cửa chuồng heo ra, muốn đi vào nhìn một chút, nhưng toàn thân Tiểu Trường Bạch đều ngâm trong ao.
Căn bản không thấy được.
"Anh nói trên đùi của Tiểu Trường Bạch có một cục u dài sao? Là chân trước hay là chân sau?"
Sĩ quan hậu cần: "Chân trước."
Nghe được cái này, Thẩm Mỹ Vân liền có tính toán, ô lấy trong túi ra một nắm hạt dưa bắt đầu ăn hạt dưa đầu tiên.
Rắc rắc một tiếng.
Đôi mắt đậu đen đang cụp xuống của Tiểu Trường Bạch đột nhiên trở nên tràn đầy sinh lực, nó quay đầu lại, bắt chính xác vỏ hạt dưa do Thẩm Mỹ Vân đánh rơi.
Dường như nó muốn dùng mũi heo ủn đồ.
Kết quả ——
Quên mất trên đùi có một cục u, vừa đứng lên đi đi lại lại, đã khiến nó đau đến độ kêu gào thống khổ một tiếng, chân cũng lập tức mềm nhũn.
Sắc mặt Thẩm Mỹ Vân đột nhiên tối sầm, bởi vì trong giây phút Tiểu Trường Bạch đứng lên đó, cô đã nhìn thấy cục u ở trên chân của nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-540.html.]
Rất lớn, còn hơi sưng đỏ.
"Cái này chắc chắn không phải mới bắt đầu từ hôm qua, ít nhất đã ba ngày rồi."
"A?"
Sĩ quan hậu cần bối rối: "Nhưng mà mấy ngày trước chúng tôi còn thấy Tiểu Trường Bạch, vượt ngục đi ra ngoài."
Động tác của nó hết sức khỏe mạnh, hoàn toàn không thể nhìn ra được nó đang bị thương.
Thẩm Mỹ Vân: " Có thể bên trong nó đang lớn lên, nhưng tôi vẫn chưa tìm ra, tôi đã xem xét vị trí của cục u đó, trong thời gian ngắn sẽ không thành hình như vậy được."
Nói đến đây, cô đứng lên: "Anh để cho bác sĩ Tần đến đây khám chưa?"
Sĩ quan hậu cần: "Bác sĩ Tần vẫn đang nghỉ phép."
Bằng không, anh ấy cũng không gấp gáp như vậy.
Thẩm Mỹ Vân không có ở đây, lão Tần cũng không ở đây, nếu như Tiểu Trường Bạch thật sự xảy ra chuyện gì, thì anh ấy thật sự muốn cho mình một tát.
Thẩm Mỹ Vân: "Nó bị viêm khớp xương do liên cầu khuẩn."
"Để tôi về nghĩ cách chuẩn bị một ít thuốc, để tiêm cho Tiểu Trường Bạch."
Chuyện này ——
Sĩ quan hậu cần nghe vậy thì hỏi lại: "Là sao cơ?"
"Nói đơn giản thì đây là bệnh nhiễm trùng do vi khuẩn gây ra."
Dĩ nhiên, cô cũng chỉ là gà mờ, cho nên chỉ có thể giải thích đại khái như thế.
"Anh ở lại đây canh chừng Tiểu Trường Bạch, tôi trở về lấy thuốc tới, bệnh của Tiểu Trường Bạch không thể kéo dài được."
Nói xong những chuyện này, Thẩm Mỹ Vân còn không quên đưa hạt dưa trong tay mình cho anh ấy: "Anh tách hạt dưa cho Tiểu Trường Bạch đi, nó thích ăn vỏ hạt dưa."
Sĩ quan hậu cần gật đầu một cái, không nhịn được mà hai mắt ngấn lệ: "Mỹ Vân ơi, cô quay về một cái, là như tâm phúc của tôi trở về vậy đó."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Cô không muốn nói chuyện với sĩ quan hậu cần có nước mắt lưng tròng.
Sau khi ra khỏi trại nuôi heo, cô chạy thẳng tới về nhà. Lúc cô về đến nhà, Quý Trường Tranh đã dọn dẹp xong hết tất cả đồ trong nhà.
Họ đã mang rất nhiều thứ từ Bắc Kinh về, trong đó có hầu hết mọi thứ là đồ ăn thức uống.
Có một ít sẽ mang đến cho chị dâu ở khu nhà dân, đều là người ở chung một chỗ, như vậy sẽ duy trì mối quan hệ qua lại giữa họ.
Tuy nhiên, bây giờ không có thời gian để lấy nó.
Sau khi Quý Trường Tranh sắp xếp xong tất cả những việc này, ông Quý và bà Quý cũng đi theo hỗ trợ, công việc cũng gần như đã hoàn thành.
Họ tìm một cái ghế nằm rồi nằm xuống, thời điểm họ tới Mạc Hà tỉnh Hắc đã là năm, sáu giờ chiều rồi, trời không có nắng nóng như ở Bắc Kinh.
Ngược lại, ở đây có những làn gió mát mẻ thổi tới, gió hoàn toàn không mang theo hơi nóng.
Đó là loại nhiệt độ cực kỳ dễ chịu.
Bà Quý không nhịn được thở dài nói: "Cảm giác như nơi ở trong quân đội ở bên này thấp hơn ở Bắc Kinh của chúng ta, ít nhất phải năm sáu độ trở lên."
Thời điểm bà ấy ở Bắc Kinh mặc đồ tay ngắn, cũng nóng đến đổ mồ hôi, còn ở đây mặc đồ tay ngắn không chỉ không bị nóng, mà gió thổi lâu, đang khiến cho người ta muốn mặc thêm áo khoác.
Quý Trường Tranh: "Ở đây sáng sớm và chiều tối nhiệt độ chênh lệch rất lớn."
Bà Quý nằm nghỉ ngơi không muốn động đậy: " Chờ mẹ nghỉ ngơi khỏe lại, thì một hồi con dẫn mẹ đến phòng tiếp khách đi."
Lúc này thật sự bà ấy không muốn cử động.
Ngồi xe một ngày một đêm khiến cho người ta mệt mỏi đến đầu ngón chân cũng muốn được nghỉ ngơi.
Quý Trường Tranh cũng không gấp.
"Công việc của Mỹ Vân rất cực khổ sao?"
Bà Quý mới vừa hỏi xong, thì Thẩm Mỹ Vân đẩy cửa viện, tiến vào, cô cười một tiếng: "Dạ khá tốt, không tính là khổ cực."
Cô chỉ cần góp sức vào những thời điểm quan trọng, không đến lượt cô làm những việc như cho heo ăn, dọn dẹp ngày thường.
Bà Quý không ngờ Thẩm Mỹ Vân lại về vào lúc này.
Bà ấy chào hỏi: "Mỹ Vân con tan làm rồi hả?"
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Dạ chưa, trại nuôi heo có heo bị bệnh, con trở lại lấy thuốc." Nói xong thì vội vàng đi tìm Miên Miên.
"Miên Miên đâu rồi?"
"Ở chỗ này."
Miên Miên tránh ở bên trong phòng nghỉ ngơi, đang nằm ở trên giường lăn lộn. Nghe thấy tiếng nói của mẹ thì lập tức chạy đi ra, Thẩm Mỹ Vân kéo cô bé đi vào: "Đi thôi, con tìm thuốc với mẹ, thuốc kia lúc trước là con cất."
Miên Miên le lưỡi một cái: "Dạ mẹ."
Sau khi đi vào phòng, Thẩm Mỹ Vân mở tủ ra, từ bên trong lấy ra một cái hộp bằng gỗ, bên trong hộp toàn bộ đều là thuốc men.
Đương nhiên là từ bên trong Bào Bào lấy ra, nhưng sẽ nói với bên ngoài là lấy từ Thẩm Hoài Sơn.
Thẩm Mỹ Vân chọn mấy ống Ceftizoxime, sau đó cô muốn tìm ống tiêm, nhưng lại không có, cô nghĩ đến lúc chuẩn bị thuốc ở nhà, bọn họ chỉ có loại thành phẩm này.
Bác sĩ Tần lại không có ở đây.
Cô cũng không biết cách tiêm thuốc.
Sau khi suy nghĩ, cô quyết định thay thế Ceftizoxime dạng tiêm sang Ceftizoxime dạng viên uống, tuy hiệu quả của đường uống không nhanh bằng đường tiêm.
Nhưng mà họ cũng không còn cách nào khác.
Sau khi lấy thuốc xong, cô cất hộp thuốc bằng gỗ, chuyện này khiến cho Miên Miên không nhịn được hỏi: "Mẹ không cầm theo sao?"
Lời này tựa hồ chỉ có Thẩm Mỹ Vân mới có thể nghe hiểu.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu một cái: " Không cần, tạm thời như vậy là đủ rồi, nếu như không đủ mẹ sẽ nhờ Miên Miên tới hỗ trợ."
Cô tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Sau khi lần nữa đến chuồng heo, thì cô trực tiếp bỏ thuốc Ceftizoxime trộn vào bên trong thức ăn của heo, rồi đút cho Tiểu Trường Bạch ăn.
Về phần hiệu quả có tốt hay không, Thẩm Mỹ Vân cũng không xác định được.
Cô chỉ có thể nói rằng cô nuôi lợn theo kiến thức trong sách, trên thực tế chính cô cũng là một người ngoại đạo.
Trong lúc trời xui đất khiến mà đi lên con đường nuôi heo.
Người khác còn tưởng cô là người chuyên nghiệp, trên thực tế khụ, một người ngoại đạo như cô không dám để cho người ngoài biết.
Đợi sau khi đút cho Tiểu Trường Bạch ăn hết thuốc.
Sĩ quan hậu cần nhìn cô với ánh mắt sùng bái: "Mỹ Vân à, trại nuôi heo này thật sự không có cô là không được mà."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Đúng là sợ cái gì thì cái đó sẽ tới mà.
Liên tiếp ba ngày cho Tiểu Trường Bạch dùng Ceftizoxime, sau đó cô lại cho thêm thuốc giảm đau, thì cô phát hiện cục u trên khớp của Tiểu Trường Bạch đã nhỏ đi khá nhiều.
Ngay cả tinh thần cũng tốt.
Đến khi ngày thứ bảy, Tiểu Trường Bạch đã hoàn toàn sinh long hoạt hổ, chuyện này khiến cho Thẩm Mỹ Vân cũng thở phào.
Nguy hiểm thật sự, cửa ải này cuối cùng cũng đã qua.
Nhưng mà sĩ quan hậu cần lại không giống vậy, anh ấy nhìn thấy Tiểu Trường Bạch vui vẻ chạy giỡn ở trong chuồng heo, thì anh ấy lần nữa thở dài nói: "Quyết định chính xác nhất của tôi, chính là đào cô đến đây."
"Mỹ Vân à, cô thật sự là chuyên gia ở giới nuôi heo đó."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Không muốn nói chuyện với sĩ quan hậu cần, nên cô ấy dữ liệu và xem xét tất cả các điều kiện tăng trưởng của heo con trong giai đoạn này.
Cô chỉ vào hai con heo con đang lớn rất nhanh và nói: "Nhốt hai con này riêng với nhau."
Khoảng cách tăng trưởng của heo con hơn hai tháng tuổi ngay lập tức được nới rộng.
Một số thì gầy, nhưng hai con bị Thẩm Mỹ Vân chỉ ra, thì thân thể của nó rất mập mạp, đầu cũng rất to.
Sĩ quan hậu cần gật đầu một cái, tỏ ý cho Lý Đại Hà nhận lấy: "Sau đó thì làm như thế nào?"
Thẩm Mỹ Vân: "Nuôi hai con heo con mà riêng biệt với nhau, ngoài ra tiếp tục ghi số liệu của những con con con còn lại như bình thường."
"Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra —— "
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Lý Đại Hà đang đón lấy hai con heo nhỏ: "Chúng hẳn là hai con mạnh nhất trong lứa này, nếu sau sáu tháng phối giống thì hai chúng nó sẽ được ưu tiên."
Nói cách khác, hai con này rất có thể là lứa heo giống mới.
Vừa những lời này, sĩ quan hậu cần và Lý Đại Hà cảm thấy rét cả người: "Biết rồi, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho hai chúng nó."
"Không cần, cứ nuôi như những con heo con khác là được, chẳng qua nuôi riêng lẻ, để có thể ghi chép số liệu tốt hơn."
Đợi sau khi thống kê xong, Thẩm Mỹ Vân liền mang theo số liệu về nhà.
"Được rồi, ở đây làm phiền cậu nhé Đại Hà, tôi tan làm đây."
Mắt thấy đã năm giờ rưỡi, cô phải đi đón Miên Miên tan học. Lý Đại Hà cũng biết bình thường giờ này Thẩm Mỹ Vân sẽ tan làm nên anh gật đầu một cái: "Yên tâm đi, chị dâu."
Thẩm Mỹ Vân cởi quần áo bên ngoài, đi tới chỗ vòi nước để rửa tay.
Sau đó cô rời khỏi trại nuôi heo với sĩ quan hậu cần.
Tuy nhiên sĩ quan hậu cần không giống cô, Thẩm Mỹ Vân đi đón con, mà sĩ quan hậu cần thì đi đến phòng ăn, tiếp tục một phần việc khác.
Thật là!
Mới có mấy tháng, mà tóc bạc trên đầu sĩ quan hậu cần tăng lên nhiều đến nỗi có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"Anh bận rộn như thế, có được gấp đôi tiền lương không?"
Thẩm Mỹ Vân cười hỏi.
Nhìn thấy bước chân vội vàng của sĩ quan hậu cần, có lẽ anh ấy thật sự muốn được gắn thêm bánh xe ở dưới chân.
Sĩ quan hậu cần xùy một tiếng: "Đương nhiên là tôi cũng muốn như vậy, nhưng mà lãnh đạo cũ lại không chịu phản ứng gì với tôi cả."
Anh ấy bóp trán: "Quên đi, quên đi, tôi đến đây vì tổ chức tỏa sáng, nói tiền làm tổn thương tình cảm."
"Dẫu sao, có vài người có một số việc, cho dù có tiền hay không cũng phải đi làm."
Thẩm Mỹ Vân nghe anh ấy nói như vậy, thì giơ ngón tay cái lên với anh ấy, nói: "Lợi hại."
Sau khi tạm biệt đối phương, trước đến trường học, thì cô đến hợp tác xã cung ứng trước, thì tình cờ hợp tác xã cung ứng vừa mang vào một nhóm kẹo hồ lô.
Mỗi một xâu được gắn ở trên cây rơm, mỗi xâu đều có màu đỏ tươi được bọc trong lớp đường trong suốt, khỏi phải nói cũng biết nó đẹp như thế nào.
Thẩm Mỹ Vân biết chắc chắn Miên Miên sẽ rất thích, cô liền hỏi: "Chị Cao, kẹo hồ lô có giá bao nhiêu tiền?"
Chị Cao cười một tiếng: "Năm phân tiền, không cần phiếu."