Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 542

Cập nhật lúc: 2024-10-25 18:16:24
Lượt xem: 77

Dù sao, hai đứa bé cũng tranh nhau ăn, may mà Triệu Xuân Lan cũng ăn được một miếng lớn, quá thơm, đừng nói là trẻ con, đến cả người lớn cũng không chịu nổi.

Vịt quay Bắc Kinh kia là một món ăn ngon, cầm thức ăn tới đáp lễ, thì sao mà được?

Gia đình vừa kiếm được đồ ăn ngon, cô ấy đã háo hức mang đến cho Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân nhìn thùng nhỏ kia, cả thùng đầy ắp tôm, bên cạnh có một cái bình hồ lô đựng đầy lươn.

Khá nhiều, ít nhất là được hai món ăn.

Cô cũng không khách sáo, trực tiếp nhận lấy, chỉ là tò mò hỏi: "Chỉ đạo viên Ôn sao lại đưa cho nhà cô nhiều thế?"

Bây giờ thịt ở trong quân đội không nhiều, bất kể là tôm hay là lươn, cũng coi như là món ăn mặn.

Triệu Xuân Lan: "Không phải anh ấy và Ngọc Lan nhà tôi xem mắt nhau sao? Hôm nay hình như đã thành công, nên chạy đến nhà tôi rất thường xuyên."

Thật tốt!

Thẩm Mỹ Vân biết, đây là muốn cưới vợ, cho nên lấy lòng nhà mẹ vợ đây mà.

Thẩm Mỹ Vân lập tức hóng hớt: "Lúc nào thì định kết hôn?"

"Vẫn còn sớm."

"Ngọc Lan nhà tôi nói xem xét hai ngày đã."

Đây chính là còn đang đợi.

"Tuy nhiên, tôi nghe nói chỉ đạo viên Ôn đã xin khu nhà dân rồi, nhà ngay bên cạnh nhà cô."

Có lẽ sau này sẽ rất náo nhiệt.

Lúc nói những lời này.

Triệu Xuân Lan nhớ ra rồi chuyện quan trọng mà cô ấy tới lần này: "Đúng rồi, đây không phải là lúc nóng nhất của ngày hè sao? Nhìn thời tiết hình như sắp có mưa, ngày mai nhà chúng tôi định đến thảo nguyên ngoại ô thử vận may một chút, cô đi không?"

Lời này còn chưa nói xong.

Sĩ quan hậu cần đã vội vã chạy tới.

"Mỹ Vân, ngày mai quân đội chúng tôi cũng phải vào trong núi làm nhiệm vụ thu thập đồ, cô có đi cùng không?"

Ánh mắt nhìn Thẩm Mỹ Vân chằm chằm.

Sợ Thẩm Mỹ Vân từ chối.

Sĩ quan hậu cần còn đáng thương bổ sung một câu: "Từ sau khi cô không đi cùng với chúng tôi, rất nhiều lần chúng tôi đều tay không trở về."

"Mỹ Vân, bọn tôi không thể thiếu cô được, chọn tôi đi!"

Triệu Xuân Lan: "Chọn tôi này!"

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Thẩm Mỹ Vân xoa xoa mi tâm, cảm thấy đau đầu, cho dù là Triệu Xuân Lan, hay là sĩ quan hậu cần, thực ra cô đều không thể từ chối, dù sao cũng là người quen.

"Ngày mai tôi còn phải đi làm." Cô tìm cái cớ để rời đi.

Như thế thì cũng coi như không đồng ý với ai.

Cô vừa dứt lời thì sĩ quan hậu cần liền quả quyết nói: "Tiểu Quý đang rất tốt, chuồng lợn bên kia có Đại Hà trông coi, chắc chắn là sẽ không xảy ra sai sót gì, ngày mai tôi sẽ cho cô nghỉ định kỳ một ngày."

"Cô theo tôi đi!"

Ai có thể từ chối được?

Được trả lại một kỳ nghỉ.

Thấy Thẩm Mỹ Vân còn đang do dự, sĩ quan hậu cần đánh vào tình cảm nói: "Mỹ Vân, kể từ lần trước cô đi theo bắt cá và tôm, chúng tôi đã ra ngoài nhiều lần nhưng đều trắng tay, thậm chí còn không thắng đám người đóng quân bên cạnh."

"Mỹ Vân à, nếu cô không đi cùng thì thực sự là ngay cả cái quần lót chúng tôi cũng không còn." Sĩ quan hậu cần chỉ thiếu nước khóc hu hu.

Anh ấy đừng nói nữa.

Thẩm Mỹ Vân cũng hoang mang, có phải là sĩ quan hậu cần có tài năng làm diễn viên không, dù sao thì nhìn dáng vẻ này của anh ấy, chỉ cần nói chảy nước mắt là sẽ lập tức chảy.

Hoàn toàn không cần uấn nhưỡng gì cả.

"Mỹ Vân, em đừng nghe sĩ quan hậu cần, không tìm được cái gì thì đó cũng là đồ ăn của bọn họ, có liên quan gì đến em chứ?" Triệu Xuân Lan chỉ vào thùng có tôm đang bò ở trên trong: "Không phải em đã nói rồi sao? Trẻ nhỏ phải ăn nhiều tôm thì mới phát triển vóc dáng được, không phải mấy ngày gần đây mưa sao? Không biết là bên bờ sông sẽ có bao nhiêu tôm bò lên."

"Nếu em không đi thì sẽ là sự mất mát." Đây cũng là lời nói thật.

"Liền chỉ đạo viên Ôn nhu nhược yếu đuối kia còn có thể đợi trực nhật xong rồi đi bắt tôm, lại còn bắt được cả một thùng, như vậy là em biết có bao nhiêu rồi đấy."

Đương nhiên, số tôm mà Triệu Xuân Lan nói dễ dàng này thực ra là sức nửa một đêm của chỉ đạo viên Ôn thì mới bắt được hai cân.

Đương nhiên là không thể so với biện pháp của Mỹ Vân cho nên Triệu Xuân Lan mới cần Mỹ Vân.

Hai thằng nhóc thúi trong nhà, nhất là con trai lớn nói chuột rút đau chân lúc nửa đêm, sau khi đi hỏi bác sĩ Tần nói là do thiếu canxi.

"Mỹ Vân!" Sĩ quan hậu cần cũng gọi.

Thẩm Mỹ Vân ra hiệu: "Ngừng! Dừng lại hết!"

"Để tôi hiểu rõ đã."

"Chị Xuân Lan, chị đến gọi em đi thảo nguyên ngoại ô bắt tôm đúng không?" Triệu Xuân Lan gật đầu.

"Sĩ quan hậu cần, anh thì sao?"

Sĩ quan hậu cần: "Chúng tôi không đi thảo nguyên ngoại ô, các nơi xung quanh đều bị người của bộ đội thu hết, chúng tôi dự định đi đến chỗ Lương Chiến Bẩm, bọn họ trú quân ở vùng núi phía sau quân đội."

Lương Chiến Bẩm luôn dẫn người đến thảo nguyên ngoại ô của bọn họ lấy lông dê, không phải lúc trước bọn họ cũng đến một lần rồi sao?

Thẩm Mỹ Vân xoa mi tâm một cái: "Để tôi suy nghĩ."

Muốn đến thảo nguyên ngoại ô, cũng muốn đi lên núi.

Nhất thời không thể đưa ra quyết định được.

Sĩ quan hậu cần còn muốn nói gì đó thì đã có chiến sĩ ở bên kia chạy đến gọi người: "Sĩ quan hậu cần, lãnh đạo già gọi anh đi họp."

Chuyện này — Triệu Xuân Lan vô cùng vui mừng: "Sĩ quan hậu cần, anh mau đi đi, nếu đến muộn thì lãnh đạo già sẽ mắng anh mất!"

Sĩ quan hậu cần: "..."

Đúng là kéo chân sau mà.

Anh ấy đi rồi, Triệu Xuân Lan còn không thể tẩy não Thẩm Mỹ Vân được sao?

Bảo ngày mai cô đi thảo nguyên ngoại ô?

Sĩ quan hậu cần vội muốn chết, sao lãnh đạo già lại mở họp đúng lúc này?

Tất cả mọi người đều đã tan làm. Anh ấy vừa đi vừa không quên nói với Thẩm Mỹ Vân: "Mỹ Vân à, cô đừng nghe Triệu Xuân Lan, khu vực gần thảo nguyên ngoại ô đều đã bị chúng tôi xử lý vài lần, cho dù có là cá tôm thì cũng phải đợi chúng lớn, không phải sao?"

Lời này cũng có lý.

Triệu Xuân Lan thấy sĩ quan hậu cần sắp phải đi mà vẫn còn không an phận đi đào tường của mình thì tức giận nói: "Anh đi họp đi, sao lại nói nhiều như vậy, bảo sao Thu Mai nói buổi tối anh không làm việc trên giường được, tình cảm cũng bị cái miệng nói nhiều làm hỏng hết."

Sĩ quan hậu cần nghe thấy lời này thì bàn chân đang hạ xuống có chút lệch làm cả người lảo đảo, may là không ngã xuống.

Cô gái Thu Mai này cũng vậy!

Sao mà ngoài miệng lại không giữ cửa, cái gì cũng dám nói với người ngoài.

Sao sĩ quan hậu cần có thể biết phụ nữ và đàn ông giống nhau, khi đám đàn ông tụ tập lại thì vui vẻ bàn luận mấy chuyện trên giường và phụ nữ.

Chẳng phải phụ nữ cũng giống vậy sao?

Một tháng chồng cô đưa tiền lương mấy lần?

Một lần bao lâu?

Người này được hay không?

Vân Mộng Hạ Vũ

Nói thực chất, con người ai cũng thích nói chuyện bát quái.

Chờ đến khi sĩ quan hậu cần đi. Triệu Xuân Lan còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Thẩm Mỹ Vân kéo lại: "Nào nào nào, giúp em xử lý chút tôm nay, chờ làm xong thì sẽ để Nhị Nhạc nhà chị mang về chút."

Cô cũng không nhắc đến Đại Nhạc.

Triệu Xuân Lan vốn muốn từ chối, nhưng mà nghĩ đến trù nghệ của Thẩm Mỹ Vân thì nhất thời không từ chối được.

Cô ấy cảm thấy nếu như mình từ chối Thẩm Mỹ Vân thì đúng là một tội ác không đáng được tha thứ!

Đồ ăn ngon như vậy, sao cô ấy có thể từ chối được?

Thế là chuyện sĩ quan hậu cần lo lắng cũng không phát sinh.

Trái lại, Triệu Xuân Lan làm việc nhanh chóng, trực tiếp xách thùng nhỏ đi đến bờ ao trong sân, đổ tôm ra rồi cầm lấy một chiếc bàn chải, nhanh chóng chà thật nhanh.

Vừa làm vừa không quên cảm thán cùng Thẩm Mỹ Vân: "Khu nhà dân này của chúng ta, trước kia không có nước, tất cả mọi người cảm thấy việc gánh nước quá phiền, sau đó bộ đội mới cấp kinh phí để nối đường ống nước đến mỗi hộ."

"Lúc này mới được coi là thuận tiện, em không biết đâu, trước đó mỗi lần đi gánh nước giặt rửa cái gì, bọn chị đều không nỡ dùng nước."

Giếng nước cách xa. Cũng chỉ muốn xách hai thùng nước một ngày, nhưng mà có lúc nào trong ngày không cần dùng nước chứ, sao có thể tiết kiệm được.

Thẩm Mỹ Vân nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn, cười một cái: "Vậy thì em vẫn còn may"

Triệu Xuân Lan: "Đương nhiên, trước kia ban đầu khu nhà dân này cũng không phải nhà gạch nung mà là loại nhà xây bằng gạch gỗ, trời mưa còn bị rỉ nước, mãi sau này mới được xây lại."

"Thương kế toán Vương cùng sĩ quan hậu cần, bọn họ còn không muốn nói chuyện trong vòng nửa tháng."

Thẩm Mỹ Vân cười một cái: "Sĩ quan hậu cần đúng là người như vậy."

Vô cùng keo kiệt.

"Chị nói cho em biết, sĩ quan hậu cần người kia, chị nghe Thu Mai nói, cho dù muối có rơi xuống đất thì anh ta cũng sẽ nhặt lên, thậm chí còn cao ra ba lớp đất."

Át chủ bài của những người keo kiệt!

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút về tính tình của sĩ quan hậu cần, cũng đúng.

Cô cũng không đáp lại, dù sao thì cũng không nên nghị luận sau lưng người khác.

Cô đặt túi cá chạch vào trong cái chậu, sau đó cho nước vào, lại cho thêm nửa thìa muối, nhỏ vài giọt dầu vào. Để cá chạch nhả cát.

Hành động này lại khiến Triệu Xuân Lan đau lòng c.h.ế.t đi được.

"Được rồi, bây giờ còn chưa nấu đâu, vậy mà em đã dùng muối với dầu, như cũng đủ nguyên liệu để nấu ra thành phẩm rồi."

Thẩm Mỹ Vân mở một đôi mắt hạnh, long lanh ra: "Chị Xuân Lan, em làm vậy là để làm sạch cát, nếu không làm sạch cát trong cá chạch thì không thể ăn."

Cô vừa dứt lời, bà Quý ngồi trên tảng đá nhỏ hái đậu cũng đang lặng lẽ hóng chuyện.

Tại nghe Thẩm Mỹ Vân nói vậy thì lập mã tiếp một câu: "Mỹ Vân cứ dùng, nếu không đủ thì để mẹ đi mua."

Mỹ Vân nấu ăn ngon, không thể lãng phí được.

Chút dầu muối này có đáng là gì?

Lời này khiến Triệu Xuân Lan không nhịn được mà nhìn qua: "Thím Quý, thím thật hào phóng đấy."

Bà ấy đến khu nhà con trai ở lâu như vậy, nhưng cũng không ở nhà con trai mà ngày nào cũng ở khách sạn.

Cũng chỉ đến nhà con trai ăn cơm ban ngày. Điều này đã trở thành chuyện mới lạ của khu nhà dân bộ đội, dù sao thì đây thực sự là một cô gái lớn ngồi kiệu hoa.

Cho dù nhà khách có trợ cấp chi phí thăm người thân, chi phí ở một ngày chỉ có ba mươi xu, nhưng một tháng cũng là chín tệ.

Ai lại cam lòng như thế?

Nhưng mà hết lần này tới lần khác, bà Quý liền cam lòng, cũng không chê phiền mà mỗi ngày đều đi đi lại lại, bà ấy còn cười ha hả nói: "Tôi làm như vậy là đang rèn luyện sức khỏe."

Bà Quý nghe Triệu Xuân Lan nói vậy thì bình tĩnh hái đậu, rất nhanh liền hái được một rổ.

Sau đó lại mạng ớt đến, hái hết cuống của ớt, lúc này mới chậm rãi nói: "Muốn ăn ngon, sao có thể không bỏ gì ra được?"

"Cho nên chuyện này cũng bình thường."

Nói thật, trước kia bà Quý thực sự không biết tài nấu nướng của con dâu, con dâu Thẩm Mỹ Vân có tài nấu nướng tốt như vậy, sau khi ăn một bữa cơm ở nhà. Cho dù có đánh c.h.ế.t bà ấy thì bà ấy cũng không đến nhà ăn.

Cơm nước ở nhà ăn, quả thực là một lời khó nói hết.

Nhưng mà cơm do Mỹ Vân làm ra lại khác, cả sắc lẫn hương đều có đủ.

Khi ấy bà Quý ăn miếng đầu tiên xong thì liền vô ý thức quay đầu sang hỏi: "Kiếp trước con có thắp hương không?"

Không những cưới được một người vợ xinh đẹp mà tài nấu nướng của đối phương còn rất tốt.

Đúng là thái quá.

Lời này thực sự đã khiến Quý Trường Tranh đắc ý trước mặt mẹ mình một ngày.

Ngược lại, bà Quý cũng không biết rõ, nếu như Mỹ Vân đã có trù nghệ tốt, vậy thì nhất định phải cung cấp đầy đủ nguyên liệu nấu ăn cho cô.

Triệu Xuân Lan nghe thấy lời này thì không nhịn được thở dài: "Lời của thím nói cũng đúng, nếu mẹ chồng của cháu hiểu được một nửa như thím thì tốt."

Cô ấy xào rau rất keo kiệt, mỗi lần dùng dầu đều dùng bông chấm một vòng, như vậy mà còn bị mẹ chồng nói là lãng phí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-542.html.]

Lại nhìn Mỹ Vân một chút này — Thực sự là người so với người, tức c.h.ế.t đi được.

Bà Quý sắc bén, đi thẳng vào vấn đề: "Đó là do chồng của cháu không nói chuyện tốt với mẹ chồng cháu."

Chuyện này— Triệu Xuân Lan nghe như có điều suy nghĩ.

Thẩm Mỹ Vân mặc kệ hai người này tán gẫu, mắt thấy đã chuẩn bị xong hết thì cô liền đi vào nhà bếp bắt đầu làm việc.

Bánh tôm cay, cá chạch kho tộ, rau xanh xào đậu, còn có chút dưa leo, canh trứng cà chua.

Sau khi làm xong, Thẩm Mỹ Vân liền đi lấy chén nhỏ, lấy hơn mười chiếc bánh tôm, sáu con cá chạch để Triệu Xuân Lan bưng trở về.

Bọn họ liền chuẩn bị ăn cơm. Nhưng mà Quý Trường Tranh vẫn còn chưa trở về.

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Miên Miên, con đi xem thử sao ba vẫn chưa về?"

Tất nhiên là Miên Miên đồng ý: "Để con đi đón ba tan làm."...

Trong văn phòng bộ đội, vốn là tất cả mọi người đã tan làm, nhưng mà bởi vì đại đoàn trưởng Trương đột nhiên ra lệnh muốn mở họp.

Này không, tất cả đám người vốn muốn tan làm lại quay về phòng làm việc lần nữa.

"Tại sao đại đoàn trưởng Trương lại muốn mở họp?"

Vừa đến, tiểu đoàn trưởng Lý liền không nhịn được hỏi mấy người xung quanh.

Làm sao mọi người biết được?

chỉ đạo viên Ôn bình chân như vại: "Không phải đợi lát nữa là sẽ biết sao?"

Tiểu đoàn trưởng Lý lẩm bẩm một câu: "Tôi thấy có vẻ như là anh có chuyện tốt, đang rất vui mừng cho nên không lo lắng gì cả."

chỉ đạo viên Ôn liếc anh ấy một cái, tiếp theo nhắm mắt dưỡng thần.

Buổi tối, anh ấy còn muốn đi thảo nguyên ngoại ô, hôm nay tranh thủ bắt thêm chút vịt dại, ngày mai đưa đến nhà tham mưu Chu để bọn họ phải lau mắt mà nhìn anh ấy!

Anh ấy không chỉ có đầu óc, mà anh ấy còn có thể lực, có thể đánh liệp, nuôi được vợ.

Bên kia, Quý Trường Tranh nhìn thấy chỉ đạo viên Ôn như vậy thì nhíu mày hỏi: "Bây giờ đi ngủ, buổi tối làm trộm sao?"

Bây giờ đã bảy giờ rồi, nếu bây giờ ngủ thì buổi tối còn có ngủ được không?

chỉ đạo viên Ôn mở hé mắt, cho Quý Trường Tranh một ánh mắt anh không cần biết.

"Cậu cưới vợ quá dễ, nào biết được lòng chua xót của mấy người đơn thân như chúng tôi?"

Quý Trường Tranh xùy một tiếng, không muốn để ý đến người đang ghen tị này.

Còn đang oán trách thì đại đoàn trưởng Trương đã đẩy cửa tiến vào, trên khuôn mặt còn mang theo vẻ giận dữ: "Ngày mai phải đến quân đội bên cạnh, các cậu đã biết chưa?"

Tất cả mọi người gật đầu.

"Vừa rồi đại đoàn trưởng Từ của bọn họ cười chúng ta, nói chúng ta đến thảo nguyên ngoại ô đã thua ba lần liên tiếp, lần này đến chỗ của bọn họ, còn không phải là chúng ta thua đến mức không còn quần lót sao?"

Ai có thể nhịn được lời này?

Tất cả mọi người, không ai có thể nhịn được.

"Mẹ kiếp!"

"Đúng vậy, không phải là chỉ thắng chúng ta ba lần sao, tính là cái gì?"

"Trật tự!" Đại đoàn trưởng Trương vỗ bàn một cái: "Cái gì mà chẳng phải thắng chúng ta ba lần? Tôi hỏi các cậu, tại chỗ của mình mà còn để cho bọn họ thắng ba lần, mặt mũi của các cậu đâu hết rồi?"

Lần này — Tất cả mọi người đều im lặng.

"Nói đi?"

"Tôi cũng muốn hỏi các cậu một chút, lý do là gì?"

Vẫn một không khí an tĩnh, tất cả mọi người đều không nói chuyện.

"Có phải là..." Sĩ quan hậu cần yếu ớt lên tiếng: "Là bởi vì bọn họ không mang theo đồng chí Thẩm Mỹ Vân?"

Lời này vừa dứt.

Sưu -- Hơn 10 đôi mắt nhìn lại, nhất là Quý Trường Tranh... nếu như ánh mắt như có thể g.i.ế.c người.

Như vậy thì chắc chắn là sĩ quan hậu cần sẽ c.h.ế.t hơn mười ngàn tám trăm lần.

Đáng tiếc, sĩ quan hậu cần lại coi như không nhìn thấy, nói với đại đoàn trưởng Trương: "Lần trước chúng ta có thể thắng Lương Chiến Bẩm chính là bởi vì dẫn theo đồng chí Thẩm Mỹ Vân."

Đại đoàn trưởng Trương sửng sốt một chút, tức giận vỗ bàn: "Tôi thấy cậu thực sự là nói bậy nói bạ, thua chính là thua, sao cậu còn có thể tìm nguyên nhân lên đồng chí nữ?"

Sĩ quan hậu cần: "Lãnh đạo già, chuyện này là thật, ba lần trước chúng ta đi, không phải là do chúng ta không có năng lực, thật sự chính là do vận may của chúng ta không tốt, ngài có tin không? Rõ ràng là chúng ta phát hiện ra con vịt đầu tiên, nhưng mà nó lại mạnh mẽ bỏ chạy đến đội ngũ của Lương Chiến Bẩm!"

Anh ấy cũng không hiểu, sao vận may vài lần này lại kém đến mức đó?

Rõ ràng đều là tay hảo thủ, nhưng mà lại chỉ có chút vận khí này, bọn họ phải làm thế nào đây?

Sĩ quan hậu cần cũng rất tuyệt vọng.

Đại đoàn trưởng Trương cười lạnh: "Sao cậu lại mê tín như thế."

Sĩ quan hậu cần vò đã mẻ không sợ rơi: "Vậy ngài thử giải thích xem, lần trước có đồng chí Thẩm Mỹ Vân đi theo, đội của chúng ta lại xách được nhiều tôm cá về như thế?"

"Đủ để bộ đội ăn trong một tuần lễ."

Đây cũng là chuyện của mấy tháng trước.

Giống như đã dùng hết vận may vào lần đó, bây giờ cũng không còn nữa!

Điều này đã khiến đại đoàn trưởng Trương á khẩu.

Ông ấy cũng cạn lời rồi.

"Sao cậu có thể cưỡng từ đoạt lý như thế."

Trần Viễn suy nghĩ một chút, ho nhẹ một tiếng: "Lãnh đạo, số cá và tôm lần trước, đúng là do Mỹ Vân phát hiện, nếu như không có cô ấy thì có lẽ chúng ta đã thua Lương Chiến Bẩm."

"Không bằng như vậy đi." Trần Viễn suy tư một chút: "Dù sao thì ngày mai cũng đi Thanh Sơn, cứ đưa Mỹ Vân đi theo là được."

"Dù sao cũng không ảnh hưởng gì."

Lời này vừa dứt, Quý Trường Tranh lập tức nhăn mày: "Bây giờ đang vào mùa hè, ở trên núi có rất nhiều muỗi."

Cho dù có là bọn họ thì cũng phải trang bị đầy đủ, vừa nóng lại vừa bí, dẫn theo Mỹ Vân làm cái gì?

Anh vợ thật là, anh còn chưa nói gì, anh ấy mở miệng làm gì?

Trần Viễn lại không nghĩ đến chuyện này, anh ấy sửng sốt một chút, có chút muốn cắn đầu lưỡi, nhưng mà cũng đã nói ra lời này.

Quý Trường Tranh: "Chuyện này là chuyện của mấy đồng chí nam chúng ta, không nên để đồng chí nữ dính vào."

Sĩ quan hậu cần dựng râu trừng mắt: "Lãnh đạo cũng đã nói, phụ nữ có thể chống được nữa bầu trời."

"Quý Trường Tranh cậu đừng xen vào nữa."

Quý Trường Tranh cười lạnh: "Không phải vợ của anh cho nên anh không đau lòng đúng không?"

"Nếu như vợ của tôi có thể làm được như vậy thì tôi cũng sẽ dẫn vợ mình theo."

Sĩ quan hậu cần vỗ ngực: "Vậy thì để Mỹ Vân đi theo, tôi sẽ đưa Thu Mai nhà tôi đi nữa, tham mưu Chu đưa Triệu Xuân Lan nhà anh nữa, như vậy có được không?"

Chuyện này — Không phải đang nói chuyện công việc sao, tại sao lại bỗng trở thành nhóm bác gái đang mặc cả ở chợ rau vậy.

Quý Trường Tranh không bị lừa: "Anh gọi vợ anh là chuyện của anh, đừng kéo theo vợ của tôi."

Nhìn thấy không khí của phòng làm việc càng lúc càng đi xa. Đại đoàn trưởng Trương tức giận vỗ bàn: "Phòng làm việc không phải cái chợ bán thức ăn, các cậu đang làm cái gì thế?"

"Tôi không quan tâm các cậu ồn ào như thế nào? Ngày mai các cậu chuẩn bị đi đấu, nếu như còn thua đội bên cạnh thì rời khỏi đây hết cho tôi, đừng quay về!"

Thực sự là quá xấu hổ.

Mắt thấy bọn họ còn muốn phản bác. Đại đoàn trưởng Trương trực tiếp cắt đứt: "Giải tán!"

Nếu còn tiếp tục nghe bọn họ cãi nhau thì ông ấy sẽ giảm thọ mất.

Phải rồi!

Ông ấy vừa đi thì hiện trường phòng làm việc cũng bình tĩnh lại, nhưng mà không vượt qua ba giây, tiếng ồn ào lại vang lên.

Sĩ quan hậu cần: "Quý Trường Tranh, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu không để vợ cậu đi thì cậu cứ chờ xem, ngày mai nhất định lại thua Lương Chiến Bẩm."

Này — Quý Trường Tranh: "Đó là do chúng ta không có bản lĩnh, không liên quan gì đến vợ tôi hết."

"Cậu giỏi!"

Sĩ quan hậu cần: "Thôi bỏ đi, cùng lắm thì chúng ta cùng nhau rời khỏi đây thôi, cậu cũng không để ý thì tôi còn quan tâm làm gì?"

Quý Trường Tranh nhìn anh ấy một cái, không nói chuyện, trực tiếp quay đầu lại, còn không quên gọi Trần Viễn: "Anh cả, cùng nhau về nhà ăn cơm."

Trần Viễn có chút xấu hổ: "Vài ngày nay vẫn luôn ăn ở nhà em, thôi để anh đi nhà ăn."

Quý Trường Tranh: "Vậy anh muốn em bị mắng sao."

Trần Viễn: "..."

Cuối cùng vẫn đi theo, mới chuẩn bị ra cửa, bên ngoài liền truyền tới tiếng: "Ba cháu có ở đây không?"

"Mẹ bảo cháu đi gọi ba về ăn cơm." Là tiếng của Miên Miên, ánh mắt của Quý Trường Tranh nhất thời sáng lên: "Chắc chắn là tối nay nhà mình có đồ ăn ngon."

"Anh cả đi thôi."

Vừa dứt lời, sĩ quan hậu cần cũng chuẩn bị đi cùng: "Tính cả tôi nữa."

Quý Trường Tranh liếc mắt: "Anh về nhà mình đi!"

Sĩ quan hậu cần còn muốn nói gì đó, nhưng mà lại bị cảnh vệ viên của đại đoàn trưởng Trương gọi lại.

Sĩ quan hậu cần muốn nói lời không hay, nhưng mà nghĩ tới chuyện đối phương là lãnh đạo của mình, làm như vậy không tốt. Anh ấy dứt khoát nuốt lời định nói lại.

"Ngài tìm tôi?"

Vô cùng khôn khéo.

Làm gì còn dáng vẻ nổi loại lúc trước?

Đại đoàn trưởng Trương đứng ở chỗ rẽ, hai bàn tay khoanh ở phía trước, nói nhỏ: "Lời lúc nãy cậu nói đều là thật sao?"

"Cái gì?" Sĩ quan hậu cần còn sửng sốt một chút.

"Dẫn theo đồng chí Thẩm Mỹ Vân liền có thể nghịch phong lật bàn?"

Lời này thời thượng đến mức sĩ quan hậu cần phải sửng sốt ba giây thì lúc này anh ấy mới nói: "Đúng vậy, nhưng mà không phải lúc nãy ngài không tin sao?"

Đại đoàn trưởng Trương ho nhẹ một tiếng: "Thân làm lãnh đạo, sao có thể dẫn đầu mọi người mê tín?"

"Nhưng mà cậu thì khác, dù sao thì cậu cũng đã đề cập đến chuyện này ở trong cuộc họp, vậy ngày mai cậu cứ đưa đồng chí Thẩm Mỹ Vân đi theo."

Đây đúng là chuyện khó đối với sĩ quan hậu cần.

Anh ấy vò đầu, sờ thấy tóc trên đầu mình lưa thưa thì nhất thời lại cẩn thận bỏ tay ra: "Không phải là tôi không muốn dẫn theo, là Quý Trường Tranh không đồng ý."

"Cậu ta cảm thấy công việc này quá cực khổ, cậu ta có thể kiếm tiền nuôi gia đình, sao có thể để vợ mình chịu khổ?"

"Đưa vợ cậu ấy tiền lương." Đại đoàn trưởng Trương trầm tư mà nói.

Sĩ quan hậu cần: "Nhà Quý Trường Tranh không thiếu tiền."

Đại đoàn trưởng Trương: "..."

"Như vậy đi, giao cho cậu nhiệm vụ dẫn nhóm phụ nữ ở khu nhà dân muốn đi, để đồng chí Thẩm Mỹ Vân ở chính giữa cũng không dễ thấy."

Sĩ quan hậu cần ngẩng đầu nhìn đại đoàn trưởng Trương.

Đại đoàn trưởng Trương: "Nhìn tôi làm cái gì?"

"Nhìn không ra, ngài thực sự thông minh đấy."

Có cấp dưới nào nói với cấp trên của mình như thế không?

Đại đoàn trưởng Trương: "Tôi cũng chỉ hỏi cậu là có được hay không? Ngày mai tôi muốn nhìn thấy người, đi lên kế hoạch đi."

Sĩ quan hậu cần người này thật phản nghịch, lúc trước anh ấy muốn Thẩm Mỹ Vân, đại đoàn trưởng Trương không đồng ý, bây giờ ông ấy đã đồng ý thì anh ấy lại không muốn.

Thế là cuộc thương lượng bắt đầu.

"Thế sao ngài không trực tiếp đi tìm Quý Trường Tranh?"

Tìm anh ấy làm cái gì? Cũng không phải vợ của anh ấy.

Đại đoàn trưởng Trương: "Ai bảo cậu nhắc đến."

Ông ấy nâng cổ tay lên nhìn giờ một chút: "Mau đi đi, tôi chờ tin tốt của cậu."

Sĩ quan hậu cần: "..."

Thực sự là xui rủi mà.

Loading...