Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 549
Cập nhật lúc: 2024-10-25 18:16:39
Lượt xem: 79
Không phải, bọn họ được ăn uống tốt thì thôi, mấy người Quý Trường Tranh ra ngoài đi tiểu một chuyến, tại sao lúc trở về lại xách theo nhiều gà rừng như thế?
Đó cũng không phải là một hai con.
Đây chính là mười một mười hai con.
Cho dù săn b.ắ.n thì cũng không thể bắt được nhiều như thế.
Quý Trường Tranh nhìn anh ta một cái, bình tĩnh để năm con gà rừng xuống mặt đất, chợt gỡ một sợi dây từ trong tay ra.
Kéo sợi dây một đường.
Chỉ thấy trên sợi dây kia còn trói gà rừng vẫn còn sống, chỉ là bọn chúng thà c.h.ế.t chứ không muốn đi cùng, cho nên đàn gà này đã bị kéo đi một đoạn.
Lương Chiến Bẩm: "?"
Đếm không hết.
"Bao nhiêu con?"
Quý Trường Tranh: "Chỗ của tôi có mười ba con."
"Trần Viễn mang theo mười một con."
Tổng cộng là 24 con.
Lương Chiến Bẩm: "..."
Bọn họ gặp gà rừng từ trên trời rơi xuống sao?
A, gà rừng từ trên trời rơi xuống, nện vào đầu của Quý Trường Tranh.
Con mẹ nó!
Thật kỳ lạ.
Lương Chiến Bẩm cảm thấy hơi thở của mình có chút nhanh, khó chịu, đang bị thiếu dưỡng khí, anh ta cần Cứu Tâm Hoàn hiệu quả nhanh.
Vẫn là Lão Hổ ở đằng sau đỡ lấy Lương Chiến Bẩm, lúc này thì anh ta mới không ngã xuống.
"Lão đại, chúng ta không thể hâm mộ loại chuyện này được."
Biết là không thể hâm mộ, nhưng mà đội ngũ của mình bên này chỉ lẻ loi có hai con gà rừng, khi nhìn thấy một chuỗi gà rừng của mấy người Quý Trường Tranh mà còn chưa tính đến chuyện đã ăn hai con!
Lương Chiến Bẩm cảm thấy đắng lòng.
Đắng như ăn mướp đắng.
"Dìu tôi ngồi xuống."
Vào buổi chiều, anh ta đã muốn đi phá hoại Quý Trường Tranh, dù sao, nếu không chiếm được thì liền phá đi.
Ghen ghét đã đập vào mắt khiến anh ta hoàn toàn không nhịn được!
Sắc mặt Lão Hổ phức tạp mà đỡ Lương Chiến Bẩm ngồi ở chỗ không xa, nhìn đội ngũ bên cạnh khánh công yến.
Anh ta không nghĩ ra: "Anh nói xem, tại sao bọn họ lại làm được?"
Gà rừng rất cơ trí, nhất là còn biết bay, cho nên nếu bọn họ muốn bắt thì sẽ rất khó.
Nhiều người bọn họ bận rộn đến trưa mới chỉ bắt được hai con, thành tích này đã được tính là không kém.
Dù sao khi thu thập trước đây, có rất nhiều người trở về với tay trắng.
Nhưng mà, mấy người Quý Trường Tranh lại bắt được mấy chục con về trong khoảng thời gian ngắn ngủi.
Điều này khiến không ai tin nổi.
Lão Hổ sao biết được, thế là bọn họ đưa mắt nhìn nhau.
Hầu Tam chạy lại đây, tham ăn đến nỗi chảy nước miếng: "Nói không chừng là thực sự có gà rừng từ trên trời rơi xuống?"
Đây cũng không phải là lời nói đùa, có nên tin không?
Cả ba người đều trầm mặc.
Sát vách.
Sĩ quan hậu cần gần như sắp ngửa mặt lên trời cười to: "Quý Trường Tranh, Trần Viễn, hai người lợi hại đấy?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Một chuyến ra ngoài mới bao lâu, vậy mà đã lập tức hoàn thành nhiệm vụ thu thập lần này.
Đến bây giờ mới thôi, trừ phi Lương Chiến Bẩm sát vách gặp may mắn, nếu không thì rất khó thắng được bọn họ.
Quý Trường Tranh cười nhạt một tiếng, liếc qua mấy người Lương Chiến Bẩm, phát hiện bọn họ đều đang đi vào cõi thần tiên, lúc này mới thấp giọng nói: "Là Mỹ Vân phát hiện một nơi tốt."
Đó là hang ổ của gà, gần như có 2⁄3 gà rừng đều sống ở trong này.
Mặc dù không đến mức một võng đánh tận, nhưng mà ít nhất... cũng phải bắt được một nửa số gà rừng trong đó.
Hai mươi con cũng chỉ là một nửa thôi sao?
Sĩ quan hậu cần nghe thấy lời này thì lập tức hiểu ra, không nhịn được mà quay đầu nhìn Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân còn đang ở chỗ bếp, cầm thìa múc đồ ăn cho mọi người.
Dưới ánh trăng, làn da của cô rất trắng, khuôn mặt xinh đẹp, vô cùng thuần khiết.
Điều này khiến sĩ quan hậu cần không nhịn được mà thở dài một hơi, nâng tay đẩy Quý Trường Tranh: "Lần này tiểu tử cậu đã kiếm được bảo bối rồi."
Vợ xinh đẹp thì thôi, lại còn có bản lĩnh.
Khiến người khác tâm phục khẩu phục.
Quý Trường Tranh bị đẩy, không chỉ không tách ra, mà còn dương lông mày cười cười: "Đó là đương nhiêu."
Anh gặp Mỹ Vân, cô chính là bảo bối lớn nhất của anh.
Chờ đến khi mọi người đều sắp xếp xong, lúc này Quý Trường Tranh mới rửa tay, đứng ở phía sau Thẩm Mỹ Vân, hạ giọng gọi: "Mỹ Vân."
Thẩm Mỹ Vân đã sớm nhìn thấy Quý Trường Tranh trở về, nhưng mà lúc trước thực sự không rảnh tay, cô liền cười nói: "Em đã sớm múc cháo gà nấm thông cho anh rồi."
Bên trong cái bát men ở bên cạnh, còn được đậy nắp để giữ ấm.
Quý Trường Tranh không quan tâm đến việc này, việc anh quan tâm là Mỹ Vân, cúi đầu nhìn cô, trong mắt có sự dịu dàng mà ngay cả Quý Trường Tranh cũng không phát hiện ra.
"Ừ, Mỹ Vân."
Thẩm Mỹ Vân đưa thìa cho Tiểu Hầu, đi tới trước mặt Quý Trường Tranh, ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt hạnh xinh đẹp cũng cong lên: "Sao thế?"
Ngay cả tiếng nói của cô cũng nhu nhòa hơn tám phần
Quý Trường Tranh nâng tay vuốt vuốt đầu của cô, nhếch môi thấp giọng nói: "Anh may mắn."
May mắn mới có thể gặp được cô.
Loại tình yêu đó gần như không giấu được trong mắt nữa, thậm chí còn có khuynh hướng muốn đi ra.
Điều này khiến Triệu Xuân Lan đang mải mê ăn cơm ở chỗ không xa, không nhịn được mà đưa tay đánh tham mưu Chu: "Nhìn bên kia!"
Tham mưu Chu đang ăn rất mạnh mẽ.
Thịt gà trong cháo rất mềm, nấm thông thơm ngon, mềm mại kết hợp với nước canh thơm ngát, ăn ngon đến mức khiến người ta không muốn ngẩng đầu.
"Sao thế?"
Tham mưu Chu còn không ngẩng đầu lên, hỏi.
Triệu Xuân Lan tức giận, đập một cái xuống: "Ăn cháo gà của anh đi."
Tham mưu Chu: "..."
Anh ấy không biết mình ăn cháo gà thì có gì sai?
Phạm phải lỗi gì sao?
Tình huống tương tự cũng xảy ra ở chỗ bên cạnh, cũng chính là Thẩm Thu Mai và sĩ quan hậu cần, Thẩm Thu Mai đẩy sĩ quan hậu cần: "Anh thấy cặp vợ chồng tiểu đoàn trưởng Quý và Mỹ Vân không?"
Sĩ quan hậu cần ngẩng đầu nhìn: "Thấy?"
Sau đó, anh ấy như hiểu ra gì đó.
"Nào, bọn họ mới cưới nhau, chúng ta đều đã kết hôn mười mấy năm."
"Nếu anh mà làm ra dáng vẻ thâm tình thì em cũng sẽ chỉ cho anh một phản ứng."
Thẩm Thu Mai sửng sốt: "Phản ứng gì?"
"Cút."
"Anh mắng em!"
Sĩ quan hậu cần ủy khuất: "Không phải, anh đang nói, nếu anh mà làm ra dáng vẻ thâm tình thì em sẽ bảo anh cút."
"À."
Cũng đúng.
Nhưng mà biết thì biết, sao chồng mình còn nói ra?
Thẩm Thu Mai lại không nhịn được mà đánh anh ấy: "Lần sau biết ở trong lòng là được, đừng nói ra."
Thật là bực bội mà.
Sĩ quan hậu cần: "..."
Không dám oán niệm vơ, chỉ có thể trừng mắt nhìn Quý Trường Tranh, tôi trừng tôi trừng, tôi tại trừng.
Thật là, đang yên lành, tại sao lại phải thâm tình như thế?
Cũng may đây là chỉ bước nhạc đệm, cũng không có người chú ý tới. Bởi vì toàn bộ người của đội ngũ đều đang ăn.
"Ôi, cháo gà hầm nấm thông của chị dâu nấu ngon quá."
"Cho tới bây giờ, tôi chưa từng ăn thịt gà nào ngon như vậy, cô ấy đã làm như thế nào? Tại sao có thể mềm như thế, thậm chí còn như tan chảy ở trong miệng, ngon đến mức còn muốn nuốt cả đầu lưỡi, cmn, ăn ngon thật đấy."
"Còn cả nấm thông nữa, hương vị tươi mát mang theo hương vị núi rừng, sau khi nấu với cháo gà thì có chút đậm đà, vừa bỏ vào trong miệng, môi răng không những lưu hương, phần thịt của nó còn vừa dày vừa mềm, có chút giống bào ngư."
chỉ đạo viên Ôn cắn văn túm chữ, chờ đến khi anh ấy nói xong, tất cả mọi người đều nhìn về phía này.
chỉ đạo viên Ôn ừng ực một tiếng, nuốt nấm thông xuống, thỏa mãn mà híp mắt: "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Đúng là người được học có khác, chúng ta cũng chỉ biết nói cmn ăn ngon thật, nhìn chỉ đạo viên người ta xem, rất biết ăn nói, nhưng mà..."
Đối phương nói: "Hương vị của nấm thông giống bào ngư sao?"
"Anh ăn qua bào ngư rồi à?"
Tất cả mọi người đều ghé tai nghe.
Chỉ đạo viên Ôn gật đầu: "Ăn qua rồi, mọi người quên rồi sao, trước đó tôi đã từng đi học tại đảo Hồ Lô, trong một tháng kia, may mắn được ăn bào ngư một lần, mùi vị rất giống nấm thông"
Nghe xong lời này.
Ánh mắt mọi người sáng lên: "Bao giờ chúng ta đi làm nhiệm vụ ở đó? Đến lúc đó có thể dẫn chị dâu đi theo."
Dẫn theo chị dâu, chắc chắn là bọn có sẽ được ăn bào ngư.
chỉ đạo viên Ôn: "..."
"Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết, dù sao thì thành phố chúng ta cũng cách xa đảo Hồ Lô."
Mọi người nhất thời bỏ đi suy nghĩ này.
Thẩm Mỹ Vân ở bên cạnh bình tĩnh ăn cháo gà, sau khi nghe mọi người nói chuyện, cô nhỏ giọng hỏi Quý Trường Tranh: "Đảo Hồ Lô bên kia có biển cả, còn có hải sản sao?"
Quý Trường Tranh gật gật đầu: "Có, hơn nữa còn có không ít hải sản, người bên kia rất thích đi đánh bắt hải sản."
Mắt của Thẩm Mỹ Vân sáng lên: "Chúng ta có cơ hội đi không?"
Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút: "Chờ lần sau anh sẽ nộp đơn với lãnh đạo, chúng ta làm nhiệm vụ thu thập ở bên đó là được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-549.html.]
"Nếu như muốn nhanh chóng đi thì cũng có thể chờ ngày nào đó anh nghỉ phép, anh sẽ đưa em đi qua. Nhưng mà có chút xa, sợ là sẽ phải đi xe một ngày."
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu, không muốn cản trở công việc của Quý Trường Tranh.
"Thôi bỏ đi, vẫn nên chờ sau này mọi người qua đó làm nhiệm vụ thì bắt hải sản sau."
Cô có chút mong chờ.
Quý Trường Tranh ăn một miếng thịt thỏ cay, cảm giác mềm mại, cay cay ngon miệng, lại nếm thử chút rau trộn, giòn mát, còn có nấm thông xào trứng gà, nấm thông mềm mịn, còn trứng gà thì vô cùng mềm.
Nói thật, mỗi một món ăn này đều không tồi.
Quý Trường Tranh nói nhỏ với Thẩm Mỹ Vân: "Mỹ Vân, em nấu ăn ngon thật."
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Vậy anh ăn nhiều chút, mỗi thứ em đều để lại cho anh một phần."
Cô thích ăn chút cháo gà, cháo gà nấm thông cực thanh, ăn vào cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Sát vách.
Mấy người Lương Chiến Bẩm ngửi hương vị kia, cắn miếng bánh khô, không nhịn được mà uống mấy ngụm nước: "Lão đại, chúng ta có nên đi xin một bát cháo gà không?"
"Bánh này cũng quá, nuốt không trôi."
Ngay cả nước mà bọn họ cũng không nấu, đều là đàn ông, nếu khát thì sẽ đi uống ngụm nước suối.
Chỉ là ngày thường đều có thể chấp nhận, hoặc đã quen, nhưng sau khi so sánh với đội bên cạnh thì lập tức trở nên có chút đáng thương.
Chủ yếu là chưa sống những ngày tốt lành, cũng sẽ không nghĩ cuộc sống tốt đẹp sẽ như thế nào.
Mà bây giờ lại xảy ra tình huống, người nhà bên cạnh phú quý bức người, còn bọn họ thì kham khổ.
Liền — Thật đáng thương.
Lương Chiến Bẩm muốn nói không được đi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ghen tị của cấp dưới thì liền trầm mặc, nửa ngày sau mới nặng nề nói: "Không nhất định phải đi xin."
Dù sao thì bên kia cũng có nhiều người, nhìn một nồi canh tuy nhiều, nhưng mà nếu chia ra thì cũng không có bao nhiêu.
"Không sao cảm tôi sẽ đi hỏi một chút."
Lão Hổ không biết thẹn: "Nói không chừng bọn họ sẽ cảm thấy chúng ta đáng thương, liền cho chúng ta một bát thì sao."
Nói xong, Lão Hổ liền đứng lên đi về phía bếp của Thẩm Mỹ Vân, đi đến một nửa thì nghĩ ra điều gì đó.
Quay đầu đi lấy hơn chục củ khoai môn mà bọn họ đào được hôm nay.
Mấy người Thẩm Mỹ Vân bên này đều đang ngồi rải rác.
Thẩm Mỹ Vân cùng Quý Trường Tranh đang ngồi ở chỗ bếp bên này, cùng với Tiểu Hầu đang trông lửa.
Thấy Lão Hổ đi đến, Tiểu Hầu nhất thời cảnh giác cực cao, che bát cháo gà của mình: "Anh đến đây làm cái gì?"
Lão Hổ l.i.ế.m láp cười: "Tiểu Hầu à, bánh của chúng tôi khô quá, rất khó ăn."
"Cho nên?" Tiểu Hầu trừng mắt nhìn anh ta.
"Cậu xem có thể, dùng số khoai này đổi lấy một bát cháo gà không?"
Anh ta cũng không nói muốn thịt, chỉ cần một phần cháo gà là được.
Nghe thấy lời này, Tiểu Hầu vô thức mà nhìn Thẩm Mỹ Vân, cậu ta không quyết định được.
Thẩm Mỹ Vân nâng mắt, nhìn lớp da khô thật dày trên môi Lão Hổ, cô trầm mặc phút chốc.
"Còn đủ không?"
Tiểu Hầu mở nắp ra nhìn: "Phía dưới vẫn còn cháo gà."
Trước đó mỗi người đã được một phần, nhưng mà phần đặc đã được múc trước.
Bên trong nồi gang cũng còn không ít cháo gà nấm thông loãng.
"Vậy múc cho anh ta một bát đi."
Thẩm Mỹ Vân nhìn Quý Trường Tranh, Quý Trường Tranh cũng gật đầu: "Bảo Lương Chiến Bẩm cầm bát đến đây."
Không thể nào chia thịt, nhưng nếu chia một bát cháo gà thì không phải là không được.
Tiếng của Quý Trường Tranh không nhỏ, cũng đủ để Lương Chiến Bẩm đang nhai bánh ở dưới ánh trăng nghe thấy.
Anh ta tưởng mình nghe nhầm, chợt thấy Quý Trường Tranh gọi mình, lúc này mới tâm tình phức tạp đứng lên.
Nhưng mà không vội đi, mà đi đến chọn một con gà rừng, muốn xách đi qua.
Hầu Tam vừa nhìn thấy thì nhất thời gấp: "Lão đại!"
Chính bọn nó còn không cam lòng ăn, sao có thể cầm cho đối phương được.
Lương Chiến Bẩm: "Không thể ăn không của người khác cái gì."
Nghe thấy lời này, Hầu Tam cũng không nói chuyện, yên lặng đi theo.
Lương Chiến Bẩm táo bạo dứt khoát đi đến, một tay nhấc gà rừng, thuận thế đưa cho Tiểu Hầu, nói với Quý Trường Tranh nói: "Chúng tôi không ăn miễn phí."
Thuộc hạ không hiểu, nhưng mà anh ta lại biết, giá trị của nấm thông không kém hơn gà rừng.
Tiểu Hầu không dám nhận, cậu ta nhìn Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh trực tiếp từ chối: "Không cần, chỉ là chút cháo gà cùng nấm thông, không có thịt, không cần phải đưa riêng một con gà."
Mấy người Lương Chiến Bẩm cũng đáng thương, đến chiều cũng chỉ bắt được hai con gà.
Lương Chiến Bẩm không nhịn được, trực tiếp đặt gà rừng ở bên bếp, sau đó cầm một cái bát men lớn bằng cái chậu đến.
"Đầy."
Tiểu Hầu: "..."
Quý Trường Tranh: "..."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Cho dù có đổ hết phần cháo gà còn lại vào thì cũng chưa chắc có thể đổ đầy được.
Tiểu Hầu còn thật nghe lời, trực tiếp bưng nồi gang lên, đổ hết sạch vào vào chiếc bát tráng men.
Không đầy nhưng cũng gần đầy.
Lương Chiến Bẩm hài lòng: "Cảm ơn."
Bưng chiếc bát men lớn trở lại đội ngũ của mình, vừa trở về thì đã lấy chiếc bát men ra.
Như gà mẹ chia cho gà con đồ ăn mà mình kiếm được từ bên ngoài.
"Nào nào nào, theo thứ tự, ai cũng có."
Không được ăn thịt gà thì ăn chút cháo gà cũng được.
Chờ đến khi ăn cháo gà xong, ai cũng nở nụ cười thỏa mãn.
"Bảo sao bọn họ lại có vẻ mặt như vậy."
"Lão đại, nếu như đồng chí Thẩm Mỹ Vân là chị dâu của chúng ta thì tốt."
Vậy thì người được ăn ngon uống tốt chính là bọn họ.
Chuyện này — Lương Chiến Bẩm lâm vào trầm tư. ...
Vào đêm, chờ đến khi dọn dẹp xong tất cả thì đã là mười giờ.
Lúc bọn họ đi còn mang theo một cái lều, được để ở trên nóc xe, đây là đặc biệt mang đến cho các đồng chí nữ.
Nếu là lúc trước, khi mấy người Quý Trường Tranh đi làm nhiệm vụ thì sẽ không mang theo gì cả, tất cả mọi người đều lấy trời làm chăn, lấy đất là giường.
Đợi đến khi nghỉ ngơi, việc phân chia chỗ ngủ trở thành vấn đề nan giải.
"Như vậy đi, Mỹ Vân, Xuân Lan, còn có Thu Mai, ba người cứ ở trong cái lều này."
"Bọn anh sẽ trông coi ở ngoài."
Tham mưu Chu nói.
Mang theo lều vốn là để cho các đồng chí nữ sử dụng.
Mấy người Thẩm Mỹ Vân nhìn nhau: "Được."
Tất nhiên là mọi người sẽ không từ chối, đợi đến lúc nghỉ ngơi, Thẩm Mỹ Vân liền đi vào trong lều.
Lều nilon rất dày, vừa có thể che gió che mưa, còn có thể cách ly mọi thứ ở bên ngoài, dưới đáy lều là một lớp cỏ, phía trên là một chiếc chăn dày coi như làm lớp lót.
Tránh để độ ẩm dưới đất làm ướt người.
Thẩm Mỹ Vân sờ vào chiếc chăn, lại chọc chọc cái lều: "Em chưa từng ở lều."
Triệu Xuân Lan thuận thế nằm xuống: "Chị đã từng ở một lần, trước đây ít năm, đồn trú rất nghèo, còn không đủ ăn, ngoại trừ bình thường huấn luyện trên chiến trường thì phần lớn thời gian đều là ra ngoài thu tập."
Cô ấy nghĩ lại: "Khi đó đã sắp vào đông ở đâu cũng có nạn đói, bộ đội cũng không ngoại lệ, thùng gạo của nhà ăn cũng rỗng vào cuối tháng, sau khi phát hết chút đồ ăn thì sẽ phải nhịn đói."
"Lão Chu liền bọn chị lên núi xuống sông mấy chục dặm, bụng đói không đi nổi, không thể quay về đồn trú cho nên dứt khoát dựng một cái lều ở giữa sườn núi, đào được rau dại thì ăn một chút, chờ đến buổi tối thì nghỉ ngơi ở trên núi, sau khi dựng lên xong thì bên ngoài vẫn còn đang có tuyết lớn, chờ sáng sớm thức dậy thì bên trên chiếc lều đã có một lớp tuyết dày."
Thẩm Mỹ Vân không ngờ là bọn họ còn có khoảng thời gian gian nan như vậy.
"Lạnh như vậy thì ở trong lều như thế nào?"
"Buổi tối mặc áo bông dựa vào nhau ngủ, không dám ngủ quá sâu vì bên ngoài còn có đống lửa nữa, vừa sợ lửa tắt, vừa sợ tuyết lớn làm đông lạnh người."
Nhưng mà nếu không đi thì sẽ không có gì ăn.
"Sao lại khổ như vậy chứ."
Thẩm Mỹ Vân không nhịn được mà thấp giọng nói.
Triệu Xuân Lan lắc đầu, trong mắt cô ấy mang theo sự khát vọng: "Không tính là khổ, khi đó chị rất mong đến buổi sáng, sau khi tuyết rơi dày đặc, nếu may mắn thì mấy cái bẫy mà lão Chu đặt có thể sẽ bắt được gà rừng thỏ hoặc hoẳng ngốc, em không biết lúc đó mọi người đã đói đến mức mắt phát xanh, hận không thể ăn sống."
"Xem như chúng ta còn khá tốt, ít nhất... tại phương Đông Bắc này, nếu chịu khó một chút thì chúng ta sẽ không c.h.ế.t đói, người từ bên ngoài chạy nạn đến đây đều là da bọc xương."
Đó đều là chuyện của mười năm trước.
Triệu Xuân Lan cảm thấy dường như đã qua mấy đời: "Còn may là đã trôi qua khoảng thời gian kia, nhìn lại cuộc sống bây giờ một chút, buổi tối còn được ăn cháo gà, ăn trứng gà xào, thực sự là giống như cuộc sống thần tiên."
Nghe thấy lời này, Thẩm Mỹ Vân trầm mặc, cô nắm c.h.ặ.t t.a.y của Triệu Xuân Lan: "Sẽ ổn thôi, sau này sẽ càng lúc càng tốt."
Những ngày tốt đẹp trong tương lai đều được tích lũy qua sự lao động vất vả của mỗi thế hệ trong quá khứ.
"Hi vọng là như vậy."
Trong mắt Triệu Xuân Lan mang theo ý cười và tràn đầy hy vọng: "Chị chỉ hi vọng sau này con của chị lớn lên có thể ăn cơm no, nếu như có thể đi học thì đã là một chuyện rất tốt rồi."
Thẩm Mỹ Vân nghe được cô ấy nói như vậy, thấp giọng ừ một tiếng, giơ tay vỗ vỗ vai cô ấy: "Sẽ nhanh thôi, không lâu đâu."
Bây giờ là những năm 1970. đợi đến những năm 1980. cải cách và mở cửa được thi hành trên khắp đất nước, đến những năm 1990. chỗ nào đất cũng là vàng, đến năm 2000 phát triển càng mạnh mẽ.
Thế kỷ 21, thế kỷ 22.
Cuộc sống của bọn họ sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn, trong tương lai sẽ không còn ai bị đói, mọi người đều có thể được ăn no, được đi học.
Nghe được suy nghĩ của Thẩm Mỹ Vân, Triệu Xuân Lan sửng sốt một lát: "Thật sao?"
Cho tới bây giờ đó là điều cô ấy chưa bao giờ dám tưởng tượng.
Thẩm Mỹ Vân nặng nề gật đầu: "Đương nhiên, chị suy nghĩ một chút, bây giờ cuộc sống của chúng ta có phải đã tốt hơn mười năm trước không? Có tốt hơn ba mươi năm trước không?"
"Nếu chúng ta tiếp tục phát triển với tốc độ này, sẽ không lâu nữa đâu."
Chờ đợi, bọn họ là đang chờ đợi.
Cô nói với giọng điệu nhẹ nhàng mà kiên định: "Sau này tất cả mọi người ở đây cũng sẽ không bị đói bụng nữa, sau này đều sẽ có thể luôn được ăn thịt, đều sẽ có thể đi học."
Cô dùng thái độ quả quyết nói với bọn họ điều đó sẽ tới, chắc chắn sẽ tới.
Phía ngoài lều các chiến sĩ đều không ngủ, bọn họ yên lặng lắng nghe mấy chị dâu mặc sức tưởng tượng, nhất là lời nói của Thẩm Mỹ Vân, càng khiến bọn họ sục sôi nhiệt huyết.