Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 558

Cập nhật lúc: 2024-10-25 18:19:16
Lượt xem: 80

Nhị Nhạc miễn cưỡng nói: "Anh trai con không thích con."

Từ khi còn nhỏ, cậu bé đã biết anh trai không thích mình.

Triệu Xuân Lan nói: "Nếu không đưa thì đừng hòng ra khỏi cửa với Miên Miên."

Chuyện này...

Nhị Nhạc không còn cách nào khác, ý đồ cò kè mặc cả, nhưng lại thất bại trước mặt Triệu Xuân Lan, cậu bé đành quay lại nhìn Miên Miên.

"Chị Miên Miên, chúng ta đi chơi ở chỗ nào vậy?"

Nhìn thấy chị Miên Miên đang mang một cái bình nước nhỏ, xem ra cô bé không phải chỉ đến nhà bọn họ.

Miên Miên cắn cà chua, ăn từng miếng nhỏ: "Chị muốn đến nhà họ Lâm."

Ngay khi cô bé nói ra lời này, mấy người khác trong sân đều đưa mắt nhìn sang.

"Cháu đến nhà họ Lâm làm gì vậy?"

Triệu Xuân Lan là người cảnh giác nhất.

Nhà họ Lâm cũng không phải là thứ gì tốt, kể từ khi biết được bộ mặt thật của nhà họ Lâm, cô cấy thậm chí còn cấm mấy đứa trẻ trong nhà, không cho phép bọn họ qua bên nhà đó.

Miên Miên suy nghĩ một chút: "Cháu đã hẹn với anh Vệ Sinh tám giờ sáng nay đến làm bài tập ở nhà cháu, nhưng anh Vệ Sinh không đến nên cháu muốn đi gặp anh ấy một chút."

Hai câu này đã giải thích rõ ràng.

Triệu Xuân Lan cau mày: "Mẹ cháu không nói không cho cháu đi sao?"

Miên Miên lắc đầu: "Không đâu, mẹ luôn tôn trọng ý kiến của Miên Miên."

Dường như chuyện cô mẹ muốn làm gì, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc, không sai lầm thì mẹ đều sẽ để cô bé làm.

Triệu Xuân Lan nên nói gì đây?

"Mỹ Vân này lại có tấm lòng rộng lượng như vậy sao?"

Cô ấy không nhìn được cảm thán với em gái Triệu Ngọc Lan.

Triệu Ngọc Lan suy nghĩ một chút: "Là cô ấy thông minh, cho nên mới khiến cho tiểu đoàn trưởng Quý ngoan ngoãn như vậy."

Trước kia tiểu đoàn trưởng Quý là một người kiêu ngạo, nhưng bây giờ ở trước mặt Thẩm Mỹ Vân lại bị quản giáo đến mức giống như một con cừu nhỏ, bảo đi về phía đông, tuyệt đối không dám đi về phía tây.

Lời này vừa nói ra

"Em ghen tị sao?"

Triệu Xuân Lan trêu ghẹo.

Triệu Ngọc Lan đỏ mặt: "Là em ghen tị, em còn đang muốn ngày nào đó phải sang học hỏi chị dâu Mỹ Vân, hỏi xem cô ấy làm sao quản lý tiểu đoàn trưởng Quý tốt như vậy."

"Đến lúc đó em và chỉ đạo viên Ôn kết hôn, em cũng có thể quản lý đối phương tốt như vậy."

Nghe được lời này, Triệu Xuân Lan mỉm cười: "Điều này không dễ học, chị đã nhìn thấy Mỹ Vân và Quý Trường Tranh ở cùng nhau, chị cảm thấy, chủ yếu vẫn là do Mỹ Vân xinh đẹp, lại còn thông minh, có trí tuệ cảm xúc cao, đầu óc sáng suốt, mà Quý Trường Tranh háo sắc, lại yêu Mỹ Vân trước, anh ta ở thế thấp, cho nên mới lấy lòng Mỹ Vân khắp nơi như vậy."

"Nhưng em nghĩ lại xem, người phụ nữ nào có thể làm được những gì Mỹ Vân đã làm?"

Trước tiên là nói về chuyện xinh đẹp, đây là bẩm sinh, là bố mẹ ban cho, không thể học được, thứ hai, thông minh này lại càng khó hơn.

Đừng nói tới còn mấy điều kiện phía sau nữa.

Mỗi một cái đều đủ khắc nghiệt, người bình thường có thể đạt được một hai cái đã là tốt lắm rồi, nhưng Thẩm Mỹ Vân lại đạt được tất cả.

Đây đã là nắm trong tay tất cả các quân bài tốt.

Triệu Ngọc Lan nghe xong lời này lại thở dài: "Thôi bỏ đi, em vẫn nên sống cuộc sống của một người bình thường."

Cuộc sống của chị gái cô ấy cũng không tệ.

"Vậy là đúng rồi, phụ nữ chúng ta nhất định phải sống thực tế, không thể thích những thứ phù phiếm đó, nếu như quá tham vọng, cuối cùng người chịu thiệt sẽ là chính chúng ta."

Triệu Ngọc Lan ừ một tiếng.

"Em đã quyết định đồng ý kết hôn với chỉ đạo viên Ôn rồi à?"

"Đã ấn định thời gian chưa? Là khi nào?"

Trước đó hai người là đối tượng xem mắt, bây giờ đã ở bên nhau được ba tháng.

Triệu Ngọc Lan suy nghĩ một chút: "Em đã bàn bạc với chỉ đạo viên Ôn, nghĩ là vào gần dịp Trung thu."

"Vậy tính toán thời gian, cũng không bao lâu nữa."

Triệu Ngọc Lan khẽ gật đầu, cảm thấy có chút đau đầu: "Chị ơi, chị nói đến lúc đó em có phải đưa chỉ đạo viên Ôn về nhà không?"

Nghe được những lời này, Triệu Xuân Lan đã bác bỏ: "Không được, tuyệt đối không được. Nếu như em trở bề, bố mẹ nhất định dùng công phu sư tử ngoạm vét sạch túi chỉ đạo viên Ôn, lấy hết tiền để cho Kim Bảo lấy vợ."

"Em trở về chính là đang tự làm hại mình."

Cô ấy đã cố gắng hết sức mới trốn thoát khỏi nhà họ Triệu, kết hôn với tham mưu Chu, sống cuộc sống của riêng mình sau cánh cửa đóng kín.

Vất vả lắm mới kéo được em gái mình ra ngoài.

Nếu như em gái kết hôn xong lại trở về, vậy thì đồng nghĩa với thất bại trong gang tấc. Việc bố mẹ trọng nam khinh nữ khó giải quyết hơn trong tưởng tượng, trong mắt bọn họ, con gái là một món hàng có thể trao đổi thành tiền.

Nhà như vậy, trở về làm gì chứ?

Triệu Ngọc Lan nghe nói như vậy, sắc mặt tái nhợt: "Em hiểu rồi."

Thà rằng kết hôn với chỉ đạo viên Ôn mà không cần gì cả, cũng không thể trở về nhà.

Dù sao, trở về nhà rồi sẽ rất khó để ra ngoài.

*

Ở trong nhà.

Nhị Nhạc năn nỉ Miên Miên đi cùng mình vào giao cà chua cho Chu Thanh Tùng. Miên Miên vốn không muốn đi, nhưng sau đó nghĩ lại, Nhị Nhạc sẽ đi cùng mình qua chỗ anh Vệ Sinh.

Cô bé không thể không có nghĩa khí như vậy, thế là, cô đi cùng Nhị Nhạc vào nhà.

Khi Chu Thanh Tùng ở nhà, cho dù là bất cứ lúc nào cậu bé cũng ở một mình bên trong căn phòng nhỏ. Đây vốn là một căn phòng bên cạnh, nhưng sau khi được cải tạo đã trở thành một phòng sách nhỏ.

Đương nhiên là theo yêu cầu của Chu Thanh Tùng.

Từ khi còn nhỏ, Chu Thanh Tùng đã không giống với những đứa trẻ khác, những đứa trẻ khác lên núi xuống sông, trèo cây săn chim, nghịch ngợm gây sự.

Trong suốt những năm còn nhỏ cho tới bây giờ, Chu Thanh Tùng dường như chưa từng làm những chuyện này

Từ khi sinh ra cậu bé đã rất dễ nuôi, không b.ú sữa vào ban đêm, không thích thức khuya, là một đứa trẻ thiên thần, sau ba tuổi đã có khuôn mặt nghiêm nghị, cho tới bây giờ đều không cần người căn dặn, luôn tự giác làm mọi việc.

Đối với phương diện học hành, thậm chí trước khi biết chữ, cậu bé đã có hứng thú với sách vở, từ đó không thể dừng lại được.

Triệu Xuân Lan thấy cậu cả rất dễ nuôi nên mới nghĩ đến việc sinh tiếp cậu hai, ngàn vạn lần không ngờ cậu hai lại trái ngược với cậu cả.

Khi còn nhỏ Chu Thanh Tùng ngoan ngoãn bao nhiêu, dễ nuôi bao nhiêu.

Thì ngược lại...

Nhị Nhạc lại nghịch ngợm bấy nhiêu, suốt đêm ầm ĩ, một đêm b.ú sữa không biết bao nhiêu lần, đến khi một tuổi biết đi thì chạy khắp sân .

Từ năm ba tuổi đã trèo cây, không có cây nào xung quanh nhà mà cậu bé chưa trèo, người khác nói Nhị Nhạc nhà bọn họ là biết trèo cây từ trong bụng mẹ.

Cũng may Nhị Nhạc nghịch ngợm thì nghịch ngợm, nhưng lại có ưu điểm là miệng ngọt ngào, biết dỗ dành người khác, chính vì vậy từ nhỏ đến lớn cậu bé không bị đánh đòn được mấy lần.

Chỉ là, cái miệng ngọt biết dỗ dành người của Nhị Nhạc, trước mặt bất cứ ai cũng có tác dụng, duy chỉ có trước mặt Chu Thanh Tùng là không có hiệu lực.

Có người nói, đây là sự đàn áp tự nhiên của anh trai đối với em trai.

Ví dụ như bây giờ...

Nhị Nhạc đặt quả cà chua lên trên mặt bàn, chớp chớp đôi mắt to, cười ngọt ngào: "Anh ơi, Nhị Nhạc đem cho anh quả cà chua ngọt nhất."

Chu Thanh Tùng đang đọc sách ngẩng đầu nhìn cậu bé một cái, hơi nghi hoặc một chút: "Không phải là đồ em ăn thừa đấy chứ?"

Nhị Nhạc: "..."

Đúng vậy, nhưng cũng không cần phải vạch trần như vậy mà!

Cậu bé rất không muốn nói chuyện với đối phương.

Mỗi lần Nhị Nhạc gặp Chu Thanh Tùng đều cảm thấy mệt mỏi tâm hồn, cậu bé không hiểu biện pháp của mình ở bên ngoài đều là trăm phát trăm trúng, tại sao đến chỗ anh trai lại không thể làm được gì.

Vì chúng ta không thể nói về việc đi cùng nhau.

Nhị Nhạc định rời đi.

Chỉ là, khi cậu bé rón rén đi được nửa đường thì lại bị Chu Thanh Tùng gọi lại, cậu bé đặt cuốn sách trong tay xuống, nhìn Miên Miên: "Hai đứa muốn đi đâu vậy?"

Câu này... ?

Là hỏi Nhị Nhạc sao?

Nhị Nhạc suy nghĩ một lúc rồi thành thật trả lời: "Em muốn cùng chị Miên Miên đi đến nhà họ Lâm để gặp anh Vệ Sinh."

Nghe được lời này, Chu Thanh Tùng theo bản năng cau mày nói: "Các em có biết mình đang làm gì không?"

Cậu bé mới tám tuổi, trên khuôn mặt đã bộc lộ vẻ uy nghiêm.

Khi cậu bé hỏi câu này, Miên Miên và Nhị Nhạc theo bản năng nhìn sang: "Làm gì là làm gì?"

"Bọn em đi tìm anh Vệ Sinh."

Chu Thanh Tùng nghe xong lời này, liền không đọc sách nữa, đặt sách xuống rồi đứng dậy đi đến trước mặt hai người.

Cậu bé mặc một cái áo thuỷ thủ, quần được may bằng vải sợi tổng hợp, được cắt may khéo léo, vừa vặn người cậu bé một cách hoàn hảo.

Có một loại cảm giác quen thuộc của nhân vật nam chính chưa trưởng thành.

Chu Thanh Tùng nhìn hai người một lúc: "Lâm vệ sinh là người nhà họ Lâm, trước đó anh đã biết cậu ta từ sớm, anh hiểu rõ đối phương hơn các em, cậu ta từ nhỏ đã làm chuyện xấu, học tập kém, hơn nữa còn thuộc kiểu phải bị trường học đuổi học, anh không rõ..."

Tôi không hiểu-"

Giọng điệu của cậu bé có chút nghi ngờ: "Hai người các em lại kết bạn với loại người này sao?"

Lời này vừa nói ra, Miên Miên đã tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến đỏ bừng: "Em không cho phép anh nói như vậy về anh Vệ Sinh của em. Anh ấy rất tốt, anh trai Vệ Sinh là người tốt nhất trên thế giới!"

Nghe được lời này, Chu Thanh Tùng càng cau mày, lông mày cau càng chặt hơn: "Thẩm Miên Miên, em vẫn còn nhỏ, có thể em chưa hiểu ý nghĩa của ba chữ đứa trẻ hư."

Nó có nghĩa là gì?

Là khi những người xung quanh nghe thấy ba chữ "Lâm Vệ Sinh", sẽ vô thức bỏ chạy.

Một kẻ gây rối có bản chất xấu xa, khiến mọi người đều sợ hãi.

"Anh Vệ Sinh của em không phải là đứa trẻ hư, không phải!"

Miên Miên tức giận, trong đôi mắt rưng rưng nước mắt: "Chu Thanh Tùng, anh không nói nói về anh trai Vệ Sinh của em như vậy."

Anh trai Vệ Sinh của cô bé là tốt nhất.

Chu Thanh Tùng nhìn thấy Miên Miên như vậy, vô ý thức luống cuống trong chốc lát, sau đó cậu bé mới thấp giọng nói: "Tốt."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-558.html.]

"Không phải các em muốn đi nhà họ Lâm sao? Anh đi cùng các em."

Cậu bé sợ Lâm Vệ Sinh sẽ bắt nạt bọn họ.

Nếu Lâm Vệ Sinh dám bắt nạt bọn họ, cậu bé sẽ bảo vệ Miên Miên và Nhị Nhạc.

Nghe được Chu Thanh Tùng nói như vậy, Miên Miên và Nhị Nhạc sửng sốt một chút, vô thức liếc nhìn nhau, sau đó đồng thanh hỏi: "Anh cũng muốn đi sao?"

Bọn họ dường như chưa bao giờ nghĩ rằng Chu Thanh Tùng cũng sẽ đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chu Thanh Tùng ừ một tiếng, đi tới cửa, quay đầu nhìn hai người bọn họ: "Các em không đi sao?"

Cái này...

"Đi!"

Miên Miên và Nhị Nhạc lại đồng thanh trả lời.

Khi nhìn thấy cậu bé Đại Nhạc này bước ra khỏi phòng sách, Triệu Xuân Lan thực sự cũng sững sờ.

Cô ấy hiểu rất rõ con trai lớn của mình, từ nhỏ đã không thích ra ngoài, chỉ thích ở trong phòng sách, nhất là vào cuối tuần.

Muốn gọi cậu bé ra ngoài, trừ khi là đi nhà ăn ăn thịt.

Nếu không thì thực sự rất khó.

Hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây sao, cậu bé vậy mà lại chủ động ra khỏi phòng sách?

Ngay lúc Triệu Xuân Lan đang vô cùng kinh ngạc, cô ấy hỏi: "Đại Nhạc, sao con lại ra ngoài?"

Chu Thanh Tùng: "Đi tới nhà họ Lâm."

Cái này...

Triệu Xuân Lan càng thêm kinh ngạc: "Không phải con không đến nhà họ Lâm sao?"

A đúng rồi, Đại Nhạc nhà bọn họ, trước kia lúc cuối tuần cũng chỉ có Lâm Lan Lan mới có thể gọi cậu bé ra ngoài.

Nhưng kể từ khi gia đình bọn họ trở mặt với nhà họ Lâm.

Đại Nhạc rốt cuộc không bao giờ ra ngoài nữa, hầu như cuối tuần nào cũng đều ở trong phòng sách, điều này khiến Triệu Xuân Lan gần như quên mất rằng Đại Nhạc nhà cô cũng từng ra ngoài chạy đi chơi vào mỗi cuối tuần.

Chu Thanh Tùng lời ít mà ý nhiều: "Con đi cùng Miên Miên và Nhị Nhạc."

Lần này, Triệu Xuân Lan đã hiểu, khẽ gật đầu nói: "Vậy thì tốt, ba người các con đi cùng nhau, đi đường chậm một chút."

Chu Thanh Tùng ừ một tiếng ở phía trước dẫn đường, bây giờ cậu bé đã tám tuổi, vóc dáng giống như búp măng đột ngột mọc lên từ mặt đất, dáng vẻ giống như một thiểu niên nhỏ, trong vẻ gầy gò lộ ra mấy phần vững chãi.

Miên Miên còn chưa bao giờ đến nhà họ Lâm, đương nhiên là không biết đường. Vốn dĩ đến gọi Nhị Nhạc chính là để có người dẫn đường.

Bây giờ có Chu Thanh Tùng ở đây, lại đã có sẵn một người dẫn đường.

Chu Thanh Tùng không biết đã đến nhà họ Lâm bao nhiêu lần, thậm chí còn quen thuộc với nhà họ Lâm hơn so với nhà mình.

Cậu ta trực tiếp đi đường tắt đưa hai người đến đó, chặng đường vốn kéo dài hai mươi phút cuối cùng chỉ mất mười phút.

Khi lại đến nhà họ Lâm lần nữa, nhìn ngôi nhà uy nghiêm khí phái, cậu bé Chu Thanh Tùng rơi vào trạng thái xuất thần, tự hỏi tại sao trước đây lần nào cậu bé cũng cảm thấy ngôi nhà này có sức hấp dẫn lớn đến thế.

Thậm chí còn hấp dẫn hơn cả phòng sách của cậu bé. .

Tuy nhiên, bây giờ lại đột nhiên không còn cảm giác đó nữa.

Giống như chỉ sau một đêm, cậu đã mất đi hứng thú với nhà họ Lâm, cũng không còn quan tâm đến Lâm Lan Lan giống như lúc trước nữa.

Điều này khiến Chu Thanh Tùng cảm thấy rất khó hiểu.

Vì vậy, khi lại đứng trước cửa nhà họ Lâm lần nữa, trong lòng cậu bé có một loại cảm giác khó tả.

Cậu bé nói với Miên Miên và Nhị Nhạc với giọng điệu cực kỳ bình tĩnh: "Anh đi gõ cửa, các em đợi một lát."

Cấu trúc của ngôi nhà của nhà họ Lâm có thể so sánh với ngôi nhà trong khu quân đội, nhưng xét về chi tiết thì sử dụng vật liệu tốt hơn nhà trong khu quân đội.

Không có cách nào.

Bộ đội vì để tiết kiệm tiền, chỉ cần mọi người có thể ở được là được, nhưng nhà họ Lâm rất giàu có, sự giàu có của bọn họ được giấu kín trong tiểu tiết.

Từ bên ngoài không thể nhìn ra, nhưng đi vào bên trong thì sẽ nhìn thấy.

Tủ lạnh màu xanh lá cây, TV màu đen, radio, còn có quạt điện đều là những thứ không có ở bên ngoài.

Nhà họ Lâm đều sẽ có.

Sau khi Chu Thanh Tùng suy nghĩ một lúc, cậu bé đứng trên bậc thềm nhà họ Lâm, gõ cửa.

Người mở cửa là Lâm Lan Lan, đúng lúc hôm nay là ngày nghỉ, cô bé cùng Lý Tú Cầm đóng đế giày ở nhà, nghe thấy được động tĩnh ở bên ngoài, cô bé lập tức chạy ra mở cửa.

Cánh cửa vừa mở ra.

Khi nhìn thấy là Chu Thanh Tùng, Lâm Lan Lan lập tức vui mừng: "Anh Thanh Tùng, anh đến rồi à?"

Ngay cả giọng nói cũng trở nên ngọt ngào hơn một chút.

Phải biết, từ sau lần trước hai bên trở mặt, Chu Thanh Tùng đã rất lâu không đến nhà họ Lâm.

Lâm Lan Lan biết đều là bà mẹ chồng độc ác ở kiếp trước của cô bé, Triệu Xuân Lan cản trở.

Chu Thanh Tùng nhất định đã lén chạy tới đây.

Khi nghe lại từ "anh Thanh Tùng" lần nữa, Chu Thanh Tùng có chút hoảng hốt, không còn hưng phấn giống như trước đó nữa.

Ngược lại, trong lòng cảm thấy vô cùng bình tĩnh.

Cậu bé khẽ gật đầu, lập tức quay người: "Anh đến đây không phải để tìm em, là bọn họ đến tìm Lâm Vệ Sinh."

Khi nhìn thấy Miên Miên và Nhị Nhạc ở phía sau Chu Thanh Tùng, không, chính xác hơn là nhìn thấy Miên Miên.

Điều này khiến nụ cười ngọt ngào trên mặt Lâm Lan Lan biến mất từng từng tấc một.

"Tại sao cô ấy lại tới đây?"

Ngay cả giọng nói cũng sắc lạnh, có chút chói tai.

Kể từ khi mọi thứ ở kiếp này phát sinh thay đổi, nhà họ Lâm là nơi cuối cùng mà Lâm Lan Lan Lan muốn bảo vệ.

Giọng nói sắc lạnh, the thé của cô bé lập tức khiến Chu Thanh Tùng cau mày: "Miên Miên không đến tìm anh, cô ấy đến tìm Lâm Vệ Sinh."

Miên Miên, Miên Miên!

Ha ha, kiếp trước Chu Thanh Tùng đã dùng cách diễn đạt này, không ngừng nhắc đến Miên Miên trước mặt cô bé.

Đó là nỗi đau mà Lâm Lan Lan không muốn nhớ tới.

Cô bé cực kỳ phẫn nộ nói: "Chu Thanh Tùng, anh tới thì tới. Tại sao anh lại phải dẫn Thẩm Miên Miên tới đây?"

Cô bé chỉ mới năm tuổi, giọng nói cực kỳ sắc lạnh, chói tai, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng lộ ra vẻ oán hận, giờ phút này, biểu cảm trên mặt cô bé nếu là người trưởng thành mấy chục năm thì có thể tin được.

Chu Thanh Tùng không hiểu vì sao Lâm Lan Lan lại kích động như vậy?

Cậu bé vô thức siết chặt tay: "Miên Miên không đến tìm em."

"Cô ấy là."

Nhị Nhạc đột nhiên chạy ra, bĩu môi nói: "Chị đúng là không có mặt mũi."

"Ai đến tìm chị chứ?"

"Cho dù chị có cầu xin chị gái Miên Miên của em đến tìm chị, chị ấy cũng sẽ không đến, chị ấy sẽ để ý đến một tên trộm nhỏ như chị sao?"

Hiện trường bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.

Lời buộc tội của Nhị Nhạc khiến Lâm Lan Lan không nói được một lời nào.

Miên Miên ở bên cạnh lặng lẽ giơ ngón tay cái lên cho Nhị Nhạc, cô bé quyết định sau này khi cãi nhau, sẽ mang Nhị Nhạc đi cùng, dùng cái miệng này để ra mặt thay minh.

Không thấy Nhị Nhạc chọc cho Lâm Lan Lan tức giận đến mức không nói được một lời nào sao?

Sự thật là như vậy.

Lâm Lan Lan lập tức nghẹn lời, cô bé không ngờ rằng lúc này mới qua bao lâu chứ, Thẩm Miên Miên đã làm được chuyện khó khăn nhất ở kiếp trước, thu nhận được Nhị Nhạc, người có tương lai hứa hẹn nhất,

Cô bé không hiểu, kiếp trước Nhị Nhạc khôn ngoan như một con khỉ, kể cả sau khi cô bé và Chu Thanh Tùng xảy ra chuyện.

Nhị Nhạc cũng có thể chỉ lo cho thân mình.

Thậm chí, công việc kinh doanh dưới tay cậu ta còn càng lớn mạnh hơn.

Làm sao một doanh nhân khôn ngoan như vậy lại có thể bị tên nhóc Thẩm Miên Miên này mua chuộc?

Lâm Lan Lan tức giận đến run rẩy, quay đầu nhìn về phía Miên Miên, giọng điệu mỉa mai nói: "Cậu lợi hại, tôi không bằng cậu."

Lời này vừa nói ra, không đợi Miên Miên trả lời, Nhị Nhạc đã vội vàng cướp lời: "Còn không phải sao, chị Miên Miên của em thông minh, xinh đẹp, nhu thuận, hiểu chuyện, là người lợi hại nhất thiên hạ, chị chắc chắn không bằng chị ấy."

Lâm Lan Lan: "..."

Không phải, cô bé đang mỉa mai, đang mỉa mai mà. .

Thằng nhóc Nhị Nhạc này thực sự nghe không hiểu sao?

A.

Nhị Nhạc thật đúng là nghe không hiểu.

Lâm Lan Lan không muốn nói nhảm với bọn họ nữa, trực tiếp đóng cửa lại: "Anh ba của tôi không có ở đây, cậu đừng đến tìm anh ấy nữa."

Nghe thấy lời này, Lâm Miên Miên đã phủ nhận: "Cậu nói bậy."

"Anh Vệ sinh chắc chắn đang ở nhà."

Lâm Lan Lan nhìn Miên Miên: "Ha ha, cậu gọi anh Vệ Sinh thật là thân mật. Thẩm Miên Miên, cậu có biết là cậu đang gọi anh trai tôi không?"

Miên Miên lập tức dừng lại.

Nhị Nhạc dũng cảm đứng dậy, lớn tiếng nói: "Kẻ trộm đã trộm đồ mà còn dương dương đắc ý, thật đáng xấu hổ!"

"Mắc cỡ muốn chết."

Lâm Lan Lan: "..."

Tại sao chỗ nào cũng có thằng nhóc trứng thối Nhị Nhạc này vậy?

Cô bé đóng sầm cửa lại, không muốn để ý đến bọn họ nữa.

Lúc này, ba đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau, Miên Miên suy nghĩ một chút: "Chúng ta phải làm sao bây giờ? Cô ấy không cho chúng ta vào."

"Hai người có biết phòng anh Vệ Sinh ở đâu không?"

Nếu có thể lén vào phòng của anh Vệ Sinh thì tốt rồi.

Chuyện này làm sao Nhị Nhạc biết được?

Cậu bé lắc đầu rồi lại nhìn Chu Thanh Tùng: "Nhưng anh trai của em nhất định phải biết, trước kia ngày nào anh ấy cũng đến nhà họ Lâm chơi, không giống như em ngay từ đầu đã không thích Lâm Lan Lan."

Chu Thanh Tùng: "..."

Loading...