Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 564

Cập nhật lúc: 2024-10-25 18:19:29
Lượt xem: 78

Đại đội Tiền Tiến.

Kiều Lệ Hoa tan làm ở công xã, sau khi thu dọn sạch sẽ điểm thanh niên trí thức, cầm một miếng thịt to bằng lòng bàn tay, lên núi tìm Trần Thu Hà.

Trần Thu Hà đang nấu ăn trong bếp.

"Dì Trần."

Trần Thu Hà nghe được tiếng động, thò đầu ra ngoài: "Là Lệ Hoa à."

Kiều Lệ Hoa gật đầu, đẩy cửa sân đi vào, dứt khoát đưa miếng thịt kia cho bà ấy, tươi cười nói: "Hôm nay con được đại đội công xã thưởng cho một mớ thịt, con đến đây hợp tác với dì."

Kể từ khi cô ấy tiếp quản công việc từ đại đội bộ từ trong tay Thẩm Mỹ Vân, thì cũng bảy tỏ lòng biết ơn đối với người nhà Thẩm Mỹ Vân.

Ngày thường bất cứ khi nào có thời gian rảnh, cô ấy đều tới đây thăm hỏi Trần Thu Hà, Thẩm Hoài Sơn.

Nhìn thấy Kiều Lệ Hoa như vậy.

Trần Thu Hòa đột nhiên rơi vào hoảng hốt: "Nếu Mỹ Vân có thể ở gần chúng ta, thì có thể thường xuyên về nhà ăn cơm giống như con rồi." Con người luôn tham lam như vậy đấy.

Khi trong nhà gặp chuyện không may, Trần Thu Hà trăm phương ngàn kế nghĩ cách để Mỹ Vân được gả ra ngoài.

Chỉ cần thoát khỏi liên quan tới gia đình bọn họ, mọi chuyện đều sẽ ổn.

Sau này, con gái lập gia đình, chỉ cần con bé sống tốt là tốt rồi.

Bây giờ, con gái sống rất tốt, nhưng nghĩ tới con gái lại sống xa như thế, mỗi lần về nhà đều không dễ dàng gì.

Chỉ có thể nói người làm mẹ mỗi khi nghĩ tới con gái mình, càng nghĩ càng muốn tham lam hơn.

Nhưng cuộc sống chính là như thế, cho tới bây giờ đều không có chuyện gì hoàn mỹ hết.

Kiều Lệ Hoa nghe Trần Thu Hòa nói thế, cô ấy cười nói: "Dì ơi, Mỹ Vân sống cũng không xa mà, trong thành phố, nếu cô ấy muốn trờ về, thì nhất định sẽ chờ bé con nghĩ hè là trở về rồi, chẳng phải sao?"

Đây là sự thật.

Trần Thu Hòa cũng hiểu chuyện này, nhưng bản thân mỗi khi nhìn thấy cô gái bằng tuổi con giá mình, thì lại nhớ tới cô con gái nhà mình.

Bà ấy cười cười: "Con nói đúng."

"Lần sau con tới đừng mai gì tới đây nữa nhé."

Kể từ khi Mỹ Vân không ở nhà, Kiều Lệ Hoa thỉnh thoảng lại tới nhà thăm hỏi, hơn nữa mỗi lần đều không đi tay không.

Kiều Lệ Hoa mím môi cười, nhưng không trả lời, hiển nhiên không đồng ý.

Khi hai người đang nói chuyện, Thẩm Hoài Sơn trở về, mang theo hộp dụng cụ y tế, người luôn luôn ổn trọng như ông ấy, lần đầu tiên chạy như một đứa bé.

"Thu Hà Thu Hà, mau nấu cơm đi."

"Mỹ Vân sắp về tới rồi, còn dẫn theo hai ông bà sui gia về cùng nữa."

Vừa dứt lời, Trần Thu Hà ngây người chốc lát: "Không đúng, sao Mỹ Vân lại về đột ngột như thế chứ?"

Bà ấy đang nghĩ tới con gái mình, thế nhưng giấc mộng này lại thành sự thật rồi?

Thẩm Hoài Sơn nhanh chóng cất hộp thuốc đi, đi ra vườn hái rau, không quên giải thích: "Con bé Mỹ Vân kia định làm chúng ta bất ngờ, kết quả Trường Tranh sợ con bé dọa sợ chúng ta, cho nên sau khi Mỹ Vân xuất phát, đã gọi điện thoại tới đại đội bộ thông báo cho tôi."

Tính toán thời gian, nhiều nhất một tiếng đồng hồ mấy người Mỹ Vân mới tới nơi.

Trần Thu Hà nhất thời luống cuống không biết làm sao: "Đứa nhỏ này muốn cho chúng ta bất ngờ, hay là muốn dọa chúng ta vậy?"

Còn dẫn ông bà sui gia tới đây.

Đúng thật là...

Kiều Lệ Hoa cười cười: "Được rồi, dì Trần, lúc đầu dì muốn Mỹ Vân trở về mà, dì muốn có cái gì thì có cái đó rồi đấy, chẳng phải Mỹ Vân đã về rồi sao?"

"Nhanh lên, nếu đã trở về, phải nhanh chóng làm cơn thôi."

"Để con giúp dì một tay."

Lần này Trần Thu Hà cũng không cự tuyệt, chủ yếu nếu Mỹ Vân và Miên Miên trở về, thì đều là người một nhà.

Nhưng Mỹ Vân lại đưa cha mẹ chồng con bé tới đây, đây là lần đầu tiên hai ông bà sui gia tới nhà đó.

Tất nhiên không thể chậm trễ được.

Trần Thu Hà biết hai ông bà sui gia đối xử với con gái bà ấy rất tốt, quan tâm yêu thương, tất nhiên bà ấy cũng phải quan tâm tới ông bà sui gia rồi.

Đây chính là lòng người đổi lấy lòng người.

Trong lúc Thẩm gia bận rộn tấp bật, bên Thẩm Mỹ Vân cũng không nhàn rỗi, lần này bọn họ trở về nhà mẹ đẻ, Quý Trường Tranh lại không được nghĩ phép.

Cho nên anh không tới, cũng không có xe hơi chở bọn họ về nhà.

Mấy người Thẩm Mỹ Vân tự bắt xe buýt về nhà, buổi sáng ra tới cửa đến công xã Thắng Lợi thì đã mười hai giờ.

Ngay cả sư phụ Lý kéo máy kéo cũng đã tan làm, cho nên từ công xã Thắng Lợi đến đại đội Tiền Tiến còn cách vài con đường nữa.

Còn không có xe hơi nữa.

Có thể đi đâu đây?

Thẩm Mỹ Vân dẫn gia đình theo, có già có trẻ nhỏ, nếu đi bộ trở về, e là sẽ mất mấy tiếng đồng hồ mất.

Càng chưa kể đến những món đồ khác.

Đây là lần đầu tiên Ông Quý và bà Quý tới nhà thông gia, không thể hổ thẹn mà đi tay không được. Khi xe buýt đi vào đường lớn trong thành phố, bọn họ thuận thế tới cửa hàng bách hóa mua vài món đồ.

Có tổng cộng bốn năm túi cả lớn nhỏ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thẩm Mỹ Vân bắt đầu thấy đau đầu rồi.

"Mỹ Vân, xảy ra chuyện gì vậy?"

Ông Quý cầm theo mấy túi lớn nhỏ hỏi chuyện.

Thẩm Mỹ Vân: "Sư phụ kéo xe đã tan làm rồi, có lẽ chúng ta đi về đại đội bộ công xã có hơi khó khăn rồi."

Cô còn chưa nói dứt câu.

Một chiếc máy kéo cách đó không xa ầm ầm chạy tới.

Ông Quý chỉ về phía chiếc xe: "Đấy không phải là xe kéo sao? Nó đang tới đó?"

Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy người điều khiển máy kéo chính lại chính là Thẩm Hoài Sơn?

Không phải?

Làm sao có thể là Thẩm Hoài Sơn?

Ba cô học lái xe máy kéo từ khi nào vậy?

Trong lúc Thẩm Mỹ Vân đang kinh ngạc, Thẩm Hoài Sơn đã ầm ầm chạy tới, dừng lại trước mặt mấy người Thẩm Mỹ Vân.

"Con bé nhà con về nhà, sao không nói tiếng nào cho chúng ta biết vậy?"

Họ chắc chắn sẽ tới đón người.

Thẩm Mỹ Vân còn chưa phục hồi tinh thần: "Ba, sao ba biết lái máy kéo vậy?"

Chiếc máy kéo này không phải là chiếc xe chuyên dụng của sư phụ Lý sao?

Thẩm Hoài Sơn nhảy xuống xe, vỗ vỗ ghế: "Lần trước tôi đã giúp Lý sư phụ cứu cha anh ấy. Thời gian trôi qua chúng tôi rất hợp nhau, anh ấy đã chở tôi đi khắp nơi để gặp mọi người."

Cái này, thuận tiện học lái máy kéo luôn đó sao.

Thẩm Mỹ Vân không khỏi tán dương Thẩm Hoài Sơn.

Cuối cùng Thẩm Hoài Sơn cũng không nói được con gái, ông ấy chỉ trừng mắt cô, sau đó quay đầu về phía ông Quý và bà Quý để chào hỏi: "Sui gia, tiếp đón không chu toàn rồi làm phiền anh quá."

Ông ấy nhận được tin khá trễ.

Vậy nên lúc này mới chậm trễ như vậy.

Ông Quý cười ha hả nói: "Nói gì vậy, mọi người đến đón chúng tôi là tốt lắm rồi."

Thẩm Hoài Sơn thấy ông ấy dễ nói chuyện nên không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ông ấy nhận lấy đồ trong tay của đối phương rồi bảo bọn họ lên xe máy cày.

Xe lái đến dưới chân núi, sư phụ Lý cơm nước xong xuôi đã chờ sẵn ở đó, Thẩm Hoài Sơn trả lại xe cho ông ấy rồi đưa cho ông ấy một bọc tiền, bảo là cảm ơn vì cho mượn xe.

Sư phụ Lý không muốn nhận nhưng không ngăn được Thẩm Hoài Sơn, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải nhận lấy, còn không quên chào hỏi Thẩm Mỹ Vân bọn họ nữa.

Lúc này mới mở xe máy kéo ùng ùng rời đi.

Bà Quý như đang suy nghĩ gì đó, đi theo Thẩm Mỹ Vân nói: "Mỹ Vân, xem ra ba mẹ con đang làm rất tốt ở đội sản xuất nhỉ."

Trước đây còn lo lắng vì Hạ Phóng mà bọn họ sẽ bị đội xã viên sản xuất coi thường.

Hôm nay xem ra là không có rồi.

Quen biết với người cho mượn xe máy kéo như vậy, hơn nữa vẻ mặt còn tươi cười.

Như vậy có thể thấy tình hình của Thẩm Hoài Sơn bọn họ ở đây ra sao.

Bọn họ nói chuyện phiếm trên dọc đường đi, nên lúc lên núi thấy cũng không mệt là bao.

Trong nhà bếp.

Trần Thu Hà và Kiều Lệ Hoa hai người đang bận rộn không thôi, Trần Hà Đường cũng không nhàn rỗi, phụ trách lùa toàn bộ gà trong sân vào chuồng.

Phân gà ở trên sân cũng được dọn dẹp sạch sẽ.

Thậm chí cỏ dại mọc quanh hàng rào tre cũng được dọn sạch.

Lúc Thẩm Mỹ Vân bọn họ trở lại thì nhìn thấy sân vườn cực kỳ sạch sẽ.

Đương nhiên ban đầu cũng không quá bẩn, chẳng qua Trần Hà Đường dọn dẹp kỹ càng lại lần nữa, sau khi xử lý xong, ông ta đứng ở đường mòn chờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-564.html.]

Từ xa Thẩm Mỹ Vân đã nhìn thấy Trần Hà Đường, cô theo bản năng gọi một tiếng: "Cậu."

"Mỹ Vân, Miên Miên, các con quay về rồi."

Tiếp đến, ông ta chào hỏi ông Quý và bà Quý.

"Chào sui gia."

Ông Quý và bà Quý cũng chào hỏi lại, một nhóm người đi vào sân nhà.

Bà Quý nhìn thấy bên hàng rào tre nở đầy hoa, không nhịn được mà khen: "Nơi này đẹp thật đấy."

Hơn nữa từ chân núi lên đến trên núi, nhiệt độ ngày càng thấp, bên ngoài còn hơi nóng nhưng lúc lên đến trên núi thì phải mặc thêm một áo khoác mỏng bên ngoài nữa mới được.

Thẩm Mỹ Vân cười một tiếng: "Một mình cậu dọn dẹp hết căn nhà này đấy."

Lúc bắt đầu trống huơ trống hoác, bây giờ sân tràn ngập mùi hoa, có thể nói Trần Hà Đường thực sự rất chăm chỉ.

"Cậu của con lợi hại thật."

Bà Quý sùng bái nói.

Nghe vậy ông Quý có chút mất hứng: "Hồi con trẻ tôi cũng từng trồng cho bà mà."

Bà Quý: "Hoa hồi đó của ông so với mấy thứ này được sao."

Trước hàng rào nhỏ có rất nhiều đóa hoa nở rộ, đẹp đến mê người.

Ông ấy mất hứng, lúc này bèn tuyên bố nói: "Về Bắc Kinh, về Bắc Kinh tôi sẽ nhổ cây bồ đào đó lên, nhổ hết toàn bộ hoa trồng cho bà."

Bà Quý: "Ông uy h.i.ế.p tôi à?"

Ông Quý im lặng: "Không dám!"

Thấy ông Quý bà Quý như vậy, Thẩm Hoài Sơn và Trần Hà Đường không nhịn cười được.

Gia phong của nhà họ Quý cũng được đấy.

Sau khi thu xếp ổn thỏa cho bọn họ xong, Thẩm Mỹ Vân lại ra ngoài sân.

Cô chạy đi đến phòng bếp.

Chuyến này nhìn thấy Kiều Lệ Hoa, cô lập tức sửng sốt một chút: "Lệ Hoa?"

Lúc này Kiều Lệ Hoa đang giúp đỡ cắt nguyên liệu.

"Mỹ Vân."

"Có phải thấy tôi cô bất ngờ lắm không?"

Kiều Lệ Hoa cười một tiếng, động tác tay cũng không chậm đi: "Hôm nay tình cờ tôi nhận được trợ cấp xã nên qua đây ăn tối với bố mẹ cô. Sau đó nghe tin cô về nên quyết định ra đây giúp việc."

Thẩm Mỹ Vân rất bất ngờ, nhưng cô còn thấy cảm kích nhiều hơn.

"Phiền cô rồi."

"Nói gì vậy?"

"Hôm nay cả nhà cô đoàn tụ, tôi không quấy rầy nữa đâu, hồi khác tôi lại đến tìm cô ăn bữa cơm."

Nói xong là đi ngay.

Thẩm Mỹ Vân cản lại nhưng không ngăn được ý định muốn rời đi của Kieuf Lệ Hoa.

Thẩm Mỹ Vân: "Cô ở lại đi, cơm nước xong tôi với cô cùng nói chuyện."

"Chuyện gì vậy?" Kiều Lệ Hoa hỏi.

Thẩm Mỹ Vân đáp: "Ăn cơm xong rồi nói với cô sau."

Kiều Lệ Hoa hết cách, thấp giọng nói: "Cô đúng thật là làm tôi thấy tò mò rồi, nhưng mà đợi tôi ăn cơm xong tôi ghé sang tìm cô."

Vẫn đi à, hoàn toàn không đồng ý với lời mời của cô.

Thẩm Mỹ Vân và Trần Thu Hà ngăn cản không được.

Cuối cùng, Trần Thu Hà cũng thật sự hết cách, sau khi nấu ăn xong bà ấy bèn đưa một chén đồ ăn cho cô ấy.

Lần này Kiều Lệ Hoa không từ chối, cô ấy cầm chén thức ăn, vui vẻ rời đi.

Còn không quên nói với Thẩm Mỹ Vân: "Ăn xong thì tôi sẽ đến tìm cô."

Sau khi cơm nước xong xuôi, Kiều Lệ Hoa và Thẩm Mỹ Vân gặp mặt nhau để nói chuyện.

Ngay lúc đó, một người đưa thư xuất hiện hô lên, Kiều Lệ Hoa vô thức nhìn sang: "Thư của tôi sao?"

Chẳng lẽ cuối cùng người nhà cũng nhớ đến cô ấy rồi?

Kiều lệ Hoa cũng không phải đứa con được cả nhà cưng chiều, nếu không thì cô ấy cũng sẽ không phải về quê thế này.

Cô ấy nhìn sang Thẩm Mỹ Vân một cái.

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Cô đi xem thử chẳng phải sẽ biết liền sao?"

Kiều Lệ Hoa: "Có lẽ ba mẹ gửi thư cho tôi."

Dù gì cô ấy cũng về quê được ba năm rồi.

Lúc nhận thư xong, người đưa thư còn nói thêm một câu: "Còn đồ nữa."

"Thứ gì vậy?"

Người đưa thư lắc đầu, lấy một cái bọc nhỏ trong túi ra rồi đưa cho cô ấy: "Tự cô mở ra sẽ biết."

Bọc nhỏ đó không quá to, chỉ to hơn nắm bàn tay một chút nhưng đồ bên trong lại phình cộm ra.

Điều này khiến Kiều Lệ Hoa thấy rất bất ngờ.

Thấy cô ấy định mở ra, Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút rồi nhắc nhở cô ấy: "Quay lại điểm thanh niên rồi mở sau."

Mở đồ ở ngoài hình như không tốt cho lắm.

Nghe Thẩm Mỹ Vân nhắc xong, lúc này Kiều Lệ Hoa mới tỉnh hồn, nhất thời cất bọc vào: "Cô nói đúng."

"Đi thôi, về rồi mở ra xem sau."

Người đưa thư có chút bất ngờ, nhưng cuối cùng cũng ngưng tò mò lại.

Còn một nhà cần đưa thư nữa.

Đến khi Thẩm Mỹ Vân đến điểm thanh niên cùng Kiều Lệ Hoa xong, điểm thanh niên cũng bắt đầu làm việc lại, lúc này tất cả mọi người đang nghỉ trưa cũng lục tục đứng lên.

"Thanh niên tri thức Thẩm, cô quay lại rồi sao?"

Lúc thấy Thẩm Mỹ Vân đến, mọi người có chút bất ngờ.

Dù gì ban đầu Thẩm Mỹ Vân cũng coi như từ điểm thanh niên bọn họ mà ra mà.

Thẩm Mỹ Vân cười một tiếng: "Đúng thế."

Diêu Chí Anh chạy tới, thân mật hỏi Thẩm Mỹ Vân: "Thanh niên tri thức Thẩm, cảm giác kết hôn ra sao vậy?"

Thẩm Mỹ Vân nhíu mày, cười trêu ghẹo: "Thanh niên tri thức Diêu muốn kết hôn rồi sao?"

Không thể không nói, người thông minh quả thật là là người thông minh, chỉ cần đối phương mở đầu một câu thôi là cô đã nghe ra ý chính rồi.

Diêu Chí Anh cũng không nghĩ tới Thẩm Mỹ Vân lại nhạy bén như vậy, lúc này cô ấy cong môi, có chút ngượng ngùng cười gật đầu.

Cái gật đầu này khiến Tào Chí Phương bên cạnh phàn nàn: "Thanh niên tri thức Thẩm, cô mau khuyên nhủ thanh niên tri thức Diêu đi, cô ấy muốn kết hôn với cái cậu nghèo khổ nhất nhà họ Triệu ấy."

"Cô nói xem như vậy có khác gì đang nói đùa không? Tên họ Triệu kia ngoài việc cao ra, dáng dấp có chút đẹp trai, sức lực mạnh thì còn có chỗ nào tốt nữa đâu?"

Tào Chí Phương nói vậy, mọi người cũng không nhịn được nhìn lại.

"Sao vậy?"

"Tôi nói đâu sai đâu."

Tào Chí Phương tức giận không thôi: "Chí Anh nói gì đi nữa cũng là người thủ đô mà, nếu cô ấy gả tới đây thì chắc cả đời cũng không về được."

Nghe vậy, sắc mặt của Diêu Chí Anh cũng trắng bệch đi.

"Tôi..."

Vẻ vui sướng cùng xấu hổ trên mặt gần như biến mất hết.

"Chị Chí Phương."

Tào Chí Phương: "Em đừng kêu chị, em không nghe lời mà kêu chị làm gì?"

"Nhà họ Triệu có điều kiện gì chứ, chẳng lẽ em không biết sao? Em gả qua đó thì được cái gì? Người mẹ mù của Triệu Dã? Hay là căn nhà bị dột của nhà họ Triệu?"

Bọn họ là những thanh niên tri thức, về que được mấy năm nhưng vẫn chưa thích nghi hoàn toàn.

Trong lòng bọn họ vẫn còn chút sự kiêu ngạo, bọn họ khác với người địa phương ở đây.

Bọn họ ra đời ở thành phố lớn, có ăn học, điều kiện ưu việt, coi như xuống đây xây dựng thông quê chứ chưa từng nghĩ tới việc ở đây mãi mãi.

Cho nên Tào Chí Phương thật sự không nghĩ ra được tại sao Diêu Chí Anh lại muốn như thế.

Cô ấy còn nghĩ đến việc gả tới nơi này nữa chứ?

Diêu Chí Anh bị mắng, cô ấy cúi đầu đỏ mắt không nói lời nào.

Diêu Chí Quân vẫn luôn im lặng lên tiếng nói: "Chị ấy làm vậy là vì em."

"Lúc em rơi xuống giếng nước, anh Triệu Dã đã nhảy xuống cứu em."

Về quê làm lụng thật sự quá mệt mỏi, cô ấy còn có gánh nặng là cậu bé đây nữa, cậu bé biết chị mình không kiên trì nổi.

"Cứu cậu thì cậu báo đáp anh ta mới phải, sao lại muốn lấy thân chị cậu báo đáp?"

Loading...