Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 601
Cập nhật lúc: 2024-10-26 11:44:47
Lượt xem: 70
Ông ấy trầm ngâm: "Con phái người đến đón ba."
"Ba đến đó xem tình huống trước."
Đây tất nhiên là việc Quý Trường Tranh phải làm, anh đương nhiên sẽ đồng ý.
Chuyện liên quan đến mạng người, không chỉ mình Quý Trường Tranh đi tìm người, mà cả Lương Chiến Bẩm cũng chạy ngược xuôi.
Hai bên đều đang tìm quan hệ nhân mạch và xe ở bên Công Xã Thắng Lợi.
Cũng may vào lúc quan trọng, thì người địa phương vẫn có tác dụng.
Vào chín giờ mười lăm phút tối, Thẩm Hoài Sơn ngồi lên xe đi đến bệnh viện thành phố Mạc Hà.
Cùng thời gian đó.
Thẩm Mỹ Vân cũng đang bận rộn, cô về nhà lấy một cây nhân sâm, gõ cửa nhà sĩ quan hậu cần, nhưng mà cô vốn tưởng sĩ quan hậu cần đã ngủ rồi.
Lại tuyệt đối không ngờ tới, đối phương đã chuẩn bị sẵn sàng.
Thậm chí đã thay đồ luôn rồi, đang chuẩn bị chờ cô.
"Mỹ Vân, cô đến rồi, Trường Tranh đã nói với cô chưa?"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, cô đưa nhân sâm qua: "Đây là thứ Quý Trường Tranh muốn."
Sĩ quan hậu cần nhận lấy, giơ giơ cây nhân sâm trong tay, cộng vào là được hai cây.
"Sau khi đưa đến bệnh viện, tôi sẽ nói bọn họ ưu tiên dùng cái của bộ đội trước, nếu không đủ dùng, thì mới dùng cây của cô, còn nếu đủ, thì tôi sẽ trả lại nguyên gốc không thiếu một mẩu cho cô."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Mọi người tự quyết định là được rồi."
Cô đứng lên: "Vẫn phải lấy việc cứu người làm chủ."
Những thứ khác đều xếp sau.
Nghe lời này, sĩ quan hậu cần không nhịn được liếc Thẩm Mỹ Vân một cái thật sâu.
"Trường Tranh cưới được cô, là phúc của anh ấy."
Anh ấy không thể không cảm thán, tầm quan trọng của việc cưới được một người vợ tốt.
Thẩm Mỹ Vân không nói gì.
*
Mười hai giờ sáng.
Thẩm Hoài Sơn đến bệnh viện số 1 thành phố Mạc Hà, ông ấy vừa xuống xe, đã được Quý Trường Tranh đứng chờ ở cửa tiếp đón.
"Ba."
Không biết Quý Trường Tranh đã đứng bên ngoài bao lâu, trên người còn mang theo khí lạnh, dưới đèn đường, khuôn mặt anh vừa lạnh lùng lại nghiêm túc.
Nhưng mà, khi nhìn thấy người trước mặt, giọng nói mới nhẹ nhàng đi vài phần.
Thẩm Hoài Sơn đi đến, nâng tay vỗ bả vai anh: "Con ở bên ngoài chờ suốt đấy à?"
Quần áo lạnh như băng, dường như đã nói rõ hết thảy.
Vẻ mặt Quý Trường Tranh dịu xuống: "Con không lạnh ạ."
Nghe như là câu trả lời không liên quan, trên thực tế lại trúng giữa hồng tâm.
Thẩm Hoài Sơn: "Tuổi trẻ cũng không thể như vậy chứ."
Nói xong lời dặn dò, ông ấy lập tức định đi vào: "Dẫn ba vào xem bệnh nhân đi."
Ông ấy còn mang theo một cái hòm thuốc, nhưng mà d.a.o phẫu thuật ở trong hòm thuốc đó, đều là hàng nội địa.
Không phải không tốt, nhưng nếu so với d.a.o phẫu thuật do nước Đức chế tạo, tất nhiên vẫn kém hơn.
Nhưng mà, hiện giờ Thẩm Hoài Sơn không dám, cũng không thể dùng d.a.o phẫu thuật lúc trước nữa.
Quý Trường Tranh không biết việc này, anh chỉ thuận thế nhận lấy hòm thuốc, dẫn ông ấy lên lầu.
"Người vẫn còn đang được cấp cứu ở phòng phẫu thuật."
"Đã vào được bảy tiếng đồng hồ rồi."
Không dám cho ra ngoài, bởi vì cuộc phẫu thuật vẫn chưa xong.
Gần như tất cả bác sĩ phụ trách ở bệnh viện số 1 thành phố Mạc Hà, đều ở trong đó.
Thẩm Hoài Sơn ừ một tiếng, hai người im lặng nhìn nhau, đi thẳng đến phòng phẫu thuật lầu 1.
Lúc bọn họ đến, trên hành lang chỉ có một người, bóng đèn dây tóc trên trần nhà hơi hơi lóe sáng, Lương Chiến Bẩm vẫn còn ngồi trên băng ghế dài ngoài phòng phẫu thuật, khom người, không động đậy hay nhúc nhích gì.
Dưới vệt ánh sáng màu xanh lá cây phản chiếu từ vách chân tường, bóng người trùng điệp lộ ra vẻ cô tịch lại trầm mặc.
Anh ta đã duy trì động tác này rất lâu rồi, hoặc phải nói là bắt đầu từ lúc lão Hổ vào trong.
Anh ta đã như vậy.
Có lẽ là nghe thấy tiếng động bên ngoài, khi nhìn thấy Quý Trường Tranh dẫn theo một vị nam đồng chí đi đến.
Tròng mắt của Lương Chiến Bẩm rốt cuộc cũng chuyển động: "Người đã đến rồi sao?"
Anh ta đứng dậy, nhưng vì đã giữ nguyên một động tác quá lâu, giờ lại bất thình lình đứng dậy, nên chân anh ta đã tê rần.
Phải đỡ lấy mặt tường lúc này mới miễn cưỡng đứng vững.
Quý Trường Tranh ừ một tiếng, giới thiệu nói: "Đây là ba vợ của tôi."
Và cũng chỉ nói từng đó.
Anh thậm chí còn không giới thiệu thân phận của Thẩm Hoài Sơn, anh sợ tâng bốc càng cao, lỡ như có vấn đề gì, đến cuối cùng lại khiến Thẩm Hoài Sơn gánh chịu.
Nếu đã thế, còn không bằng từ lúc ban đầu, đừng khiến người khác ôm hy vọng lớn như vậy.
Lương Chiến Bẩm: "Chú ạ."
Lời còn chưa dứt, cửa phòng phẫu thuật đã bị mở ra.
"Người đó tới rồi sao?"
Người đi ra là một hộ sĩ, cũng không biết là đã đi ra lần thứ mấy rồi.
"Tới rồi."
Thẩm Hoài Sơn bước ra từ sau lưng Lương Chiến Bẩm: "Lấy một bộ quần áo cho tôi, và báo cáo tình hình bệnh nhân cho tôi."
Vào phòng phẫu thuật tất nhiên phải thay quần áo, đây là thói quen mà Thẩm Hoài Sơn đã khắc vào xương cho đến nay.
Hộ sĩ kia lập tức sửng sốt, nói thật, hộ sĩ của bệnh viện số 1 đều là kẻ tài giỏi, bọn họ đã quen việc luôn được người khác tâng bốc.
Lúc gặp người nhà bệnh nhân cũng luôn hất mặt lên trời.
Đã bao giờ gặp được ai vừa lên đã trực tiếp sai bảo đâu?
Thẩm Hoài Sơn nói xong, đối phương không trả lời, ông ấy nâng mí mắt, nhìn sang: "Cậu không biết làm à? Đổi người!"
Giọng điệu bình tĩnh tự tin, cùng với lời nói sắc bén, khiến vị hộ sĩ kia ngây người.
"Tôi biết biết làm."
Ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu cà lăm, thuận thế đi lấy một cái áo blouse trắng cho ông ấy.
Thẩm Hoài Sơn thay áo xong, biểu tình lập tức thay đổi, rõ ràng vẫn là cùng một người, nhưng giọng điệu và khí thế thậm chí là ánh mắt lại hoàn toàn khác biệt.
Ông ấy thành thạo xắn tay áo lên.
"Ai là bác sĩ mổ chính?"
Giọng điệu bình tĩnh tỉnh táo.
Vừa hô câu này, bác sĩ mổ chính nhìn sang: "Là tôi."
Nhưng mà, khi chú ý tới khuôn mặt của Thẩm Hoài Sơn, bác sĩ mổ chính lại ngây người: "Thầy là viện trưởng Thẩm đó ư?"
"Em là Trần Quốc Hoa đây."
"Mười năm trước em từng đến bệnh viện của thầy một chuyến, lúc đó thầy còn dạy chúng em một buổi."
Khi ấy, ông đến bệnh viện Bắc Kinh để học hỏi thêm.
Thẩm Hoài Sơn của mười năm trước, đã dạy ra một đống học trò.
Người tên Thẩm Hoài Sơn này, kỹ thuật tốt y thuật cao, hơn nữa còn làm phẫu thuật cực kỳ giỏi, nên đã hấp dẫn bác sĩ trên toàn quốc, đến bệnh viện của bọn họ học tập.
Sau khi Thẩm Hoài Sơn bị nhận ra, ông ấy nhìn chằm chằm Trần Quốc Hoa một lát, lâm vào hồi ức: "Khoá 60 phải không?"
"Đúng ạ, năm 60, em làm trợ thủ cho thầy, khi đó thầy còn khen kỹ thuật khâu trong phẫu thuật của em rất tốt."
Lần này, Thẩm Hoài Sơn hoàn toàn nhớ lại.
"Là Trần Quốc Hoa nhỉ."
"Đúng là em ạ." Trần Quốc Hoa muốn gọi ông ấy là thầy Thẩm, ông cũng thật sự làm như vậy: "Thầy Thẩm, thầy mau vào..."
Ông thậm chí còn giao lại việc trong tay cho học trò, tự mình đi đến mở cửa cho Thẩm Hoài Sơn.
Vì thế, còn cố ý mang thêm một đôi găng tay.
Thấy vị chủ nhiệm khoa luôn nghiêm khắc lạnh lùng của bọn họ, thế mà lại đi qua mở cửa cho vị bác sĩ từ ngoài này.
Người trong phòng phẫu thuật, đều hai mặt nhìn nhau.
Rốt cuộc là họ mời được một vị đại lão ghê gớm đến mức nào đến vậy?
Thẩm Hoài Sơn vừa vào, cửa phòng phẫu thuật đã bị khoá lại.
Tình huống bên trong, bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả.
Lương Chiến Bẩm nhìn thấy một màn ấy, ánh mắt lóe lên vài tia sáng mong đợi.
"Lão Hổ, có thể sống sót đúng không?"
"Có thể sống có thể diện đúng không?"
Thứ còn đáng sợ hơn việc tử vong chính là cảnh lão Hổ trở thành người bại liệt, vậy thì còn đau khổ hơn so với việc g.i.ế.c anh ta.
Quý Trường Tranh lắc đầu: "Phải chờ kết quả."
Hiện tại ai cũng không chắc.
Ánh sáng hy vọng trong mắt Lương Chiến Bẩm, lập tức ảm đạm theo câu nói đó.
"Điều kiện gia đình của lão Hổ rất kém cỏi, cậu ấy xông pha một đường từ nông thôn đến doanh trại của chúng tôi, khi ấy bởi vì trong nhà rất nghèo, mà cả danh ngạch đi lính của cậu ấy, cũng thiếu chút nữa là bị đại đội trưởng đổi mất."
"Là do chính cậu ấy không phục, tự chạy tới doanh trại chất vấn, lúc này mới có thể nhập ngũ bình thường."
"Trong tất cả mọi người, tên nhóc ấy luôn là người đi ngủ trễ nhất, thức dậy sớm nhất, huấn luyện vất vả nhất, từ một tiểu binh vô danh, cậu ấy một đường đi đến cạnh tôi, trở thành phó thủ tốt nhất của tôi."
Hốc mắt Lương Chiến Bẩm đỏ bừng, cắn răng tiếp tục nói: "Cậu ấy nhập ngũ năm 63, trên người đã trúng ba viên đạn, và vẫn còn một viên chưa lấy ra."
"Năm trước tôi làm mai cho cậu ấy, cậu ấy mới kết hôn, vợ cậu ấy có thai, được bảy tháng rồi."
Anh ta kể rất hỗn loạn, chuyện này một câu chuyện kia một câu.
Quý Trường Tranh lại nghe rất nghiêm túc.
"Nếu lần này lão Hổ không qua khỏi, thì vợ cậu ấy phải làm sao đây? Còn đứa trẻ trong bụng nữa, nhưng nếu cậu ấy sống sót, mà lại trở thành người bại liệt, vậy vợ cậu ấy lại phải làm sao? Đứa bé phải làm sao? Cậu ấy còn phải nuôi ba mẹ, phía dưới còn có một chuỗi em trai em gái."
Lão Hổ là trụ cột chính của tận mấy gia đình.
Lương Chiến Bẩm bụm má, nước mắt chảy xuống từ kẽ hở ngón tay: "Phải làm sao đây?"
Lão Hổ thành ra như vậy là vì anh ta.
Vốn dĩ, lão Hổ đang trong kỳ nghỉ có thể về nhà, là do anh ta nói đi hái thêm một ít hạt thông, nhặt thêm ít nấm, đem ra chợ nói không chừng có thể đổi chút tiền, để tẩm bổ thân thể cho vợ con.
Nhưng mà...
Lúc này mới qua bao lâu.
Lương Chiến Bẩm thậm chí không dám đi gặp mặt cô ấy, vợ của lão Hổ.
Nghe Lương Chiến Bẩm khóc hỏi phải làm sao.
Quý Trường Tranh lâm vào trầm mặc, không biết qua bao lâu, anh tỉnh táo lạnh lùng nói: "Nếu giờ anh sụp đổ, vậy lão Hổ sẽ thật sự không có hy vọng."
Lương Chiến Bẩm ngẩng đầu nhìn anh.
Quý Trường Tranh: "Bây giờ, chuyện này chỉ có ba kết quả."
Lương Chiến Bẩm dựng hai lỗ tai lên.
"Thứ nhất, lão Hổ bình phục, thứ hai lão Hổ bị liệt, thứ ba lão Hổ qua đời."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-601.html.]
Thấy Lương Chiến Bẩm sắp nổi giận, Quý Trường Tranh nhẹ nhàng nói mấy chữ để áp anh ta xuống: "Nghe tôi nói xong đã."
"Mà ba trường hợp này, mặc kệ là cái nào, đều không thoát khỏi chữ tiền."
"Anh có tiền không?"
Chỉ một câu này, đã lập tức khiến Lương Chiến Bẩm nghẹn lời, anh ta vốn là một kẻ độc thân, tiền lương mỗi tháng trên cơ bản đều tiêu vào thuốc lá, đồ ăn ngon.
Điều kiện trong nhà không tệ, cũng không cần anh ta đi gánh vác.
Lương Chiến Bẩm: "Sau này sẽ có."
Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Vậy anh đi góp tiền đi, chuyện lão Hổ cần một số tiền lớn đấy."
"Cậu ấy bình phục, thì phải trả tiền chữa bệnh, cậu ấy mất, thì cần tiền làm đám tang, cậu ấy bị liệt, thì sau này cả nhà đều cần tiền."
Nghe lời này, Lương Chiến Bẩm lập tức đau đầu.
Tiền tiền tiền.
Anh ta đúng là cần rất nhiều tiền.
Vốn định mua thuốc lá, giờ cũng tiếc không dám hút nữa.
Những việc này đều cần tiền cả.
Quý Trường Tranh vẫn là Quý Trường Tranh, chỉ hai ba câu nói, đã dời được lực chú ý của Lương Chiến Bẩm đi.
Từ mười hai giờ rưỡi đến năm giờ rưỡi.
Tất cả mọi người đều đang chờ.
Chờ một kết quả.
Lúc năm giờ năm mươi lăm phút, cửa phòng phẫu thuật an tĩnh, đột nhiên mở ra.
Trong nháy mắt đó, Quý Trường Tranh và Lương Chiến Bẩm đồng thời đứng lên, nhìn sang.
Thẩm Hoài Sơn là người đầu tiên đi ra, áo phẫu thuật trên người ông ấy còn dính máu, còn chưa kịp tháo găng tay ra.
"May mắn không làm nhục mệnh."
Khi những câu chữ này vừa được thốt ra.
Lương Chiến Bẩm phịch một tiếng, lập tức tê liệt ngồi xuống đất, nước mắt rơi từng hạt.
"Cảm ơn, cảm ơn ạ."
Ngay cả lời cảm ơn cũng khóc không thành tiếng.
Quý Trường Tranh gật gật đầu, nói với Thẩm Hoài Sơn: "Ba, cảm ơn ba"
Giọng nói khàn khàn.
Hiển nhiên áp lực của Quý Trường Tranh, cũng không nhỏ hơn Lương Chiến Bẩm là bao.
Thân là người của bộ đội, nhất là đội trưởng và lãnh đạo, bọn họ có quyền và cũng có nghĩa vụ, tiến hành phụ trách đối với mỗi binh lính dưới tay mình.
Thẩm Hoài Sơn lắc lắc đầu, rốt cuộc ông ấy cũng lớn tuổi rồi, một đêm không ngủ nên thân thể có chút không chịu nổi, lung lay một chút, may nhờ Quý Trường Tranh phản ứng nhanh, vội vàng đỡ ông ấy.
"Ba..."
Thẩm Hoài Sơn lắc đầu: "Không sao, con giúp ba tìm một chỗ để nghỉ ngơi đi."
Quý Trường Tranh dạ một tiếng, không cần anh quay đầu, Trần Quốc Hoa ở phía sau đã chạy đi: "Thầy ơi, thầy đến phòng trực ban của em nghỉ ngơi đi, bên đó có một cái giường."
Thẩm Hoài Sơn gật đầu.
"Vậy cảm ơn Quốc Hoa."
Một tiếng cảm ơn Quốc Hoa, đã khiến Trần Quốc Hoa mừng đến nỗi mắt cũng híp thành một đường: "Thầy, nếu lần này không có thầy, ca phẫu thuật này nhất định không thể thành công được như vậy."
Nói xong, mới như là nhớ tới chính sự.
"Bệnh nhân được đưa đến phòng hồi sức cấp cứu, các anh cử một người đi chăm sóc cậu ta đi."
Lần này, Lương Chiến Bẩm tất nhiên là sẽ không nhường cho ai khác.
Chuyện đầu tiên mà anh ta làm chính là nhìn lão Hổ, toàn thân lão Hổ đều bị phẫu thuật, nên đều bị băng bó kín kẽ không một khe hở.
Hiệu quả của thuốc mê vẫn chưa hết, người vẫn đang trong trạng thái hôn mê.
Nhưng mà, Lương Chiến Bẩm chưa từng thấy may mắn đến thế, may mà cậu ấy vẫn còn.
Vẫn còn sống.
"Bác sĩ, sau này cậu ấy..."
Trần Quốc Hoa nhìn Thẩm Hoài Sơn, Thẩm Hoài Sơn: "Phải nhìn tình hình hai mươi tư giờ này của cậu ấy, nếu vượt qua, thì sẽ hoàn toàn vượt qua."
Nếu không vượt qua.
Phần nếu đằng sau, đối phương cũng hiểu được.
Thẩm Hoài Sơn chỉ tạm thời cứu mạng đối phương.
Nhưng mà, một lần phẫu thuật này gần như là thay m.á.u toàn thân một lần, chứ đừng nói còn có vết mổ.
"Nhưng mà, cậu không cần lo lắng."
Thẩm Hoài Sơn an ủi anh ta: "Giai đoạn nguy hiểm nhất, đã qua rồi."
Lương Chiến Bẩm nghe xong lúc này mới thở phào một hơi.
Quý Trường Tranh: "Anh đi nộp phí đi, tôi dẫn ba vợ của tôi đi nghỉ ngơi."
Lương Chiến Bẩm tất nhiên là biết rõ.
"Chờ sau này, cháu sẽ dẫn lão Hổ đi cảm ơn chú đàng hoàng." Nói thật, nếu không phải Quý Trường Tranh mời Thẩm Hoài Sơn đến.
Thì bọn họ đều rất rõ ràng.
Dựa theo trình độ y học của bệnh viện thành phố Mạc Hà, sẽ rất khó cứu được lão Hổ.
Thẩm Hoài Sơn không thèm để ý vẫy vẫy tay.
Ông ấy cần đi nghỉ ngơi, giờ ông ấy đã mệt đến nỗi cánh tay cũng không muốn động đậy nữa.
Quý Trường Tranh sắp xếp xong xuôi cho ông ấy, lại đi gọi một phần đồ ăn cho ông ấy, sau khi mời Thẩm Hoài Sơn ăn, thì mới thở ra một hơi.
Nếu không phải Trần Quốc Hoa không rời đi được, thì dựa theo thái độ của Trần Quốc Hoa, hình như ông còn muốn đi theo, tự mình đút cơm cho Thẩm Hoài Sơn nữa.
Đối với Trần Quốc Hoa mà nói, Thẩm Hoài Sơn chính là vị thần trong cảm nhận của ông.
Thừa dịp thời gian trống trong cuộc họp buổi sáng, Trần Quốc Hoa bớt thời giờ đi qua nhìn xem.
Quý Trường Tranh lắc lắc đầu: "Ông ấy đang ngủ."
"Vậy để thầy tôi ngủ một hồi trước đi, đồng chí Quý phải không, anh cũng đi nghỉ ngơi một chút đi."
Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Tôi biết rồi."
Tám giờ sáng.
Sĩ quan hậu cần chạy tới nơi, trên đường đi xe còn bị hỏng, không còn cách nào khác, anh ấy đành phải vừa đi bộ vừa đi nhờ xe bò của người vào thành phố đi chợ để tập hợp.
Lúc này mới đến kịp vào buổi sáng.
"Tôi đem đồ tới cho cậu đây."
Mọi người đã sắp đông lạnh thành một tảng băng rồi.
Khí trời Mạc Hà dạo này mỗi ngày một dạng, rõ ràng hai ngày trước vẫn còn hơn mười độ, tới hôm nay đã giảm xuống chỉ còn bảy tám độ.
Quý Trường Tranh nhìn nhân sâm, sĩ quan hậu cần cùng giải thích: "Cây lớn kia là do Mỹ Vân cho đấy, còn cây nhỏ là của bộ đội."
"Tôi nói với Mỹ Vân rồi, nếu cần dùng để cứu người, thì sẽ ưu tiên dùng cây của bộ đội."
Quý Trường Tranh gật đầu: "Chuyện này cần phải để bác sĩ quyết định mới được."
Thẩm Hoài Sơn xem như bên tây y, cho nên Quý Trường Tranh cũng không gọi ông ấy.
Anh dẫn sĩ quan hậu cần đi ra ngoài: "Mà sao bây giờ anh mới đến?"
"Người cũng chật vật thế?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Trên khuôn mặt dài thượt và quần áo của sĩ quan hậu cần toàn là xăng dầu đen xì, thoạt nhìn vô cùng chật vật.
Sĩ quan hậu cần vẫy tay: "Đừng nói nữa, trên đường xe bị hỏng, tôi sửa nửa ngày cũng không được, thật sự không còn cách nào nữa, chỉ có thể để tài xế ở lại chờ cứu viện, một mình tôi chạy vào thành phố."
Đi bộ gần hai mươi cây số, lúc này mới gặp ông lão ngồi xe bò đi chợ.
Quý Trường Tranh: "Anh còn chưa ăn cơm nhỉ?"
"Chưa đâu."
"Tôi dẫn anh đi căn tin."
Sĩ quan hậu cần ừ một tiếng: "Lão Hổ thế nào rồi?"
Quý Trường Tranh: "Ba vợ tôi đến rồi, ông ấy ra tay làm phẫu thuật, ca phẫu thuật rất thành công, bây giờ chỉ còn chờ xem chính cậu ấy có vượt qua được giai đoạn này hay không thôi."
"Vậy thì tốt rồi."
Nhắc tới chuyện này.
Sĩ quan hậu cần lại không nhịn được mà nhìn Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh nhếch lông mày lên: "Anh nhìn tôi làm cái gì?"
"Tôi đang nghĩ kiếp trước tên nhóc nhà cậu đã làm được bao nhiêu việc tốt, không những cưới được Thẩm Mỹ Vân, mà còn có thể gặp được một người ba vợ tốt như vậy."
Một cuộc điện thoại là có thể mời ba vợ từ vùng khác đến đây làm phẫu thuật.
Mặt mũi lớn cỡ này, cũng không phải là thứ người bình thường nào cũng có được.
Nghe lời này, tâm trạng của Quý Trường Tranh tốt lên hiếm thấy: "Chuyện này anh không hiểu đâu."
"Phật dặn không thể nói."
Anh vui vẻ phấn khởi bước xuống lầu, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng nhanh nhẹn hơn vài phần.
Khoảng hơn ba giờ chiều, lão Hổ tỉnh.
Anh ta vừa tỉnh, tất cả mọi người đều cùng thở phào nhẹ nhõm.
Cũng không biết Lương Chiến Bẩm lại đi đâu tìm một vị bác sĩ già, chuyên học trung y, mời về bắt mạch cho lão Hổ.
Sau đó dựa theo tình trạng thân thể hiện tại của anh ta, trên cơ sở là nhân sâm, lại bốc thêm hai vị thuốc nữa.
Rồi nhờ người đi nấu thuốc.
Chờ uống hết một chén thuốc rồi.
Lão Hổ mới xem như hoàn toàn tỉnh táo trở lại: "Cảm... Cảm ơn."
Mặc dù anh ta không thể nói chuyện, nhưng mà vẫn có thể cảm nhận được bên ngoài, biết bọn họ tốn rất nhiều tâm tư vì mình.
Lương Chiến Bẩm lắc đầu, tay nắm thành quyền đ.ấ.m nhẹ lên bả vai của anh ta: "Nói gì vậy chứ?"
Lão Hổ cong môi cười cười.
Vừa cười, liền động đến miệng vết thương, đau đến nỗi khiến mặt anh ta nhăn dúm dó.
"Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng cử động."
Lương Chiến Bẩm nhấn anh ta xuống, đắp một lớp chăn cho anh ta.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, những binh lính khác dưới trướng Lương Chiến Bẩm ở bên ngoài, cũng chính là các chiến hữu của lão Hổ cũng đến không ít.
Họ đều đến đây thăm hỏi lão Hổ.
Quý Trường Tranh thấy bọn họ có thể tự lo liệu được, liền tính toán quay về doanh trại.
Anh lái xe tải đến đây, trên xe tải vẫn còn chất đầy một xe hàng hoá đây này.
Anh định rời đi, đương nhiên là phải báo một tiếng cho Lương Chiến Bẩm trước, sau đó đi gọi Thẩm Hoài Sơn, Thẩm Hoài Sơn đã nghỉ ngơi được sáu giờ.
Người cũng có tinh thần hơn.
Quý Trường Tranh đi gọi ông ấy: "Ba, ba có muốn đi xem doanh trại không?"
Thẩm Hoài Sơn hơi do dự.
Quý Trường Tranh tung ngay một đòn mạnh: "Vừa lúc Mỹ Vân và Miên Miên cũng nhớ ba lắm đấy."
Được!
Vừa nói câu đó xong, Thẩm Hoài Sơn liền gật đầu: "Vậy ba sẽ đi thăm bọn họ một lát, chỉ thăm một lát rồi ba sẽ đi ngay."
Quý Trường Tranh nhếch môi nở nụ cười: "Dạ được, ba ngồi ghế phó lái đi ạ, để sĩ quan hậu cần ngồi sau thùng xe."