Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 606

Cập nhật lúc: 2024-10-26 15:29:55
Lượt xem: 64

Hoặc là bà nội Quý chính là như vậy, có tinh thần chống đối, càng muốn hỏi bà ấy để xin thì bà ấy càng không muốn cho.

Nhưng không muốn hỏi bà ấy để xin thì bà ấy lại vui vẻ đưa cho.

Đối với người nhà của Cố Tuyết Cầm và người nhà của Thẩm Mỹ Vân chính là như vậy.

Ông Quý nghe được câu này thì thở dài nói: "Tôi gọi, tôi gọi còn không được sao?"

Thật ra, ông ấy cũng có chút thiên vị Mỹ Vân hơn.

Lòng người đều là m.á.u thịt, bọn họ ở Bắc Kinh bao nhiêu năm nay, cũng không phải lần đầu tiên làm bố mẹ chồng, nhưng lại là lần đầu tiên nhận được quà của con dâu.

Đó là nhân sâm rừng già hai, ba trăm năm cơ mà.

Con bé Mỹ Vân cũng là đứa thật thà, không biết tự mình giữ lấy mà tặng hết cho bọn họ.

Chính là vì điều này mà ông nội Quý mới nhanh nhẹm đi gọi cuộc điện thoại này như vậy.

Sau khi mắt thấy bên đó đều đã sắp xếp ổn thỏa.

Lúc đó ông Quý nói ngắt điện thoại, nhìn về phía bà Quý: "Như thế này bà đã hài lòng chưa?"

Bà Quý: "Cũng tạm được."

Bà ấy cầm cây nhân sâm rừng già lên nhìn ngắm.

Ông Quý chế nhạo bà ấy: "Bà cũng có phải là chưa nhìn thấy đồ tốt bao giờ đâu." Khi vợ ông còn trẻ cũng xuất thân trong một gia đình giàu có.

Bà Quý bình tĩnh nói: "Tôi đây không phải là lần đầu tiên nhận được quà của con dâu hay sao?"

Trước đây đều là bà ấy tặng cho con dâu, thật là kỳ lạ biết bao.

Đột nhiên bên ngoài của tiếng gõ cửa.

Ông bà Quý nhìn qua, bên dưới khung cửa rõ ràng là có một bóng người, nhưng sau khi tạo ra tiếng động lại vội vội vàng vàng nhẹ nhàng lùi lại.

Bà Quý sầm mặt: "Mặc kệ nó!"

"Chỉ biết làm mấy chuyện lén lút vụng trộm, thật là càng sống càng thụt lùi!"

Người ở bên ngoài vốn định lặng lẽ rời đi, nhưng sau khi nghe được câu nói này, bước chân bỗng khựng lại, rồi tăng tốc độ.

Sau khi rời đi, ôm lấy lồng n.g.ự.c và trở về phòng của mình.

?

Anh cả nhà họ Quý đang viết cái gì đó, ngẩng đầu lên nhìn, nhăn mặt nói: "Lén la lén lút làm cái gì vậy?"

Cố Tuyết Cầm thở dài nói: "Anh không biết em vừa nghe thấy gì đâu."

Anh cả nhà họ Lý không hứng thú với việc hóng chuyện, tiếp tục viết ghi chép của mình, anh ta còn không ngẩng đầu lên, điều này khiến cho Cố Tuyết Cầm có một cảm giác bất lực giống như dùng nắm đ.ấ.m đấm vào bông vậy.

Một lát sau, chị ta kéo một cái ghế, ngồi xuống bên cạnh anh ta: "Em vừa ở trước cửa phòng cha mẹ."

"Anh không muốn biết em nghe thấy bọn họ nói gì à?"

Anh cả nhà họ Quý nhăn mặt: "Em nghe trộm à?"

"Nào có phải là nghe trộm?"

Cố Tuyết Cầm không vui: "Em tới tìm cha mẹ bàn chút chuyện, nhưng ai mà ngờ lại lại nghe thấy bọn họ nói là muốn tìm một mối quan hệ giúp cha mẹ của em dâu Mỹ Vân, để bọn họ lúc về quê có thể sống tốt hơn một chút."

"Lão Quý, anh nói xem cha mẹ đồng ý giúp cha mẹ của Mỹ Vân, nhưng sao lại không đồng ý giúp đỡ nhà mẹ đẻ em chứ?"

Khi đó nhà họ Cố thật ra cũng chỉ thua kém nhà họ Quý một chút thôi, nhưng mấy chục năm trôi qua, bây giờ nhà họ Quý lại ngày càng đi lên, tiểu bối ngày một tài giỏi.

Nhưng nhà họ Cố thì lại thụt lùi.

Khiến cho hai nhà trong phút chốc trở nên khác biệt một trời một vực.

Anh cả nhà họ Quý nghe được câu này, lập tức dừng bút lại, đập bàn: "Cố Tuyết Cầm!"

"Mấy năm nay, cha mẹ giúp nhà họ Cố còn ít sao?"

"Cha em ba lần nằm viện, có lần nào là cha anh không tìm bạn bè cũ ngày xưa, nhờ bọn họ làm phẫu thuật cho cha em đâu?"

Người mà ông nội Quý tìm không phải là người bình thường, đều là những nhân vật được mọi người kính trọng trong các ngành nghề.

Người như thế này người bình thường muốn gặp một lần còn khó, chứ đừng nói là nhờ người ta đích thân cầm d.a.o làm phẫu thuật.

Cố Tuyết Cầm thấy chồng mình tức giận, chị ta liền nhẹ giọng: "Vâng, vậy thì không nói chuyện trước đây nữa, nói chuyện nhân sân lần này đi."

Không nhắc tới chuyện nhân sâm thì thôi.

Anh cả nhà họ Quý vốn dĩ định bỏ qua chuyện này, nhưng chị ta lại nhắc tới.

Anh ta đứng phắt dậy, ánh mắt bình tĩnh, giọng điệu trầm thấp: "Em nên hiểu một điều, nhân sâm là Mỹ Vân biếu cha mẹ chứ không phải là biếu cha mẹ em."

"Nếu như em vẫn không hiểu, anh cũng không ngại đích thân đi nói với với bố vợ đâu!"

Câu nói này khiến cho sắc mặt Cố Tuyết Cầm lập tức cứng đờ: "Lão Lý, em không có ý này."

"Vậy là tốt nhất, chuyện nhân sâm, nên là của ai thì là của người đấy, nếu bố vợ muốn thì anh sẽ đi tìm."

"Ngoài ra, bảo em trai em thời gian này an phận một chút, bây giờ tình hình bên ngoài rất căng thẳng, nếu như còn xuất hiện chuyện như lần trước thì đừng trách anh là không đi hốt cứt cho nó."

Trước thì đấm, sau thì lại xoa.

Nghe thấy câu nói này, trong lòng Cố Tuyết Cầm bị đả kích nặng nề, bọn họ đều nói chị ta lấy được chồng tốt, gả cho anh cả nhà họ Quý, đối phương từ trên xuống dưới không có chỗ nào là không xuất sắc.

Nhưng...

Sự khổ sở ở bên trong thì chỉ có bản thân Cố Tuyết Cầm biết, chồng của mình lớn lên giống như vạch khắc trong thước kẻ vậy, công là công, tư là tư, không bao giờ biết yêu.

Giống như là bây giờ.

Cố Tuyết Cần không khỏi bật khóc.

"Em đang sống một cuộc sống như thế nào đây?"

Bố mẹ chồng không hiểu cho chị ta.

Đề phòng chị ta giống như là đề phòng trộm.

Chồng thì chỉ trích chị ta?

Còn lấy người em trai duy nhất của chị ta ra đều uy h.i.ế.p cảnh cáo chị ta.

"Không thể nào sống như thế này được nữa."

Quý Minh Thanh tới tìm cha để bàn chuyện thì nghe thấy câu này, thằng bé không hề thấy bất ngờ, từ sau khi anh cả Quý Minh Viên bị đưa đi.

Thằng bé giống như là trưởng thành chỉ trong một đêm.

Trên mặt đứa bé 13 tuổi mặc dù mang theo sự non nớt, nhưng lại thêm chút trưởng thành mà tuổi này không có được.

"Vậy thì mẹ với cha ly hôn sao?"

Giọng điệu của thằng bé quá đỗi bình tĩnh, giống như là đang nói thời tiết hôm nay rất đẹp vậy.

Câu nói này khiến Cố Tuyết Cầm khựng lại: "Con đang nói linh tinh cái gì vậy?"

"Làm gì có đứa trẻ nào bảo cha mẹ ly hôn đâu chứ?"

"Không phải mẹ nói không sống được nữa sao?" Quý Minh Thanh chỉ vào tờ báo: "Bên trên nói phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời."

"Mẹ không ly hôn còn không phải là vì con hay sao?"

"Không sao, mẹ ly hôn đi, không ảnh hưởng gì tới con đâu."

Việc này...

Cố Tuyết Cầm tức giận đến không nói lên lời, chị ta giống như là lần đầu tiên biết tới con trai út của mình vậy: "Minh Thanh, trước đây con đâu có như vậy."

Quý Minh Thanh trước đây một lòng với chị ta.

Lý Minh Thanh bặm môi nói: "Lúc anh cả đi có hỏi con, cướp được cha mẹ có vui không?

Thằng bé vui sao?

Hình như là không.

Chú út cũng từng hỏi thằng bé, mục tiêu trong tương lai của thằng bé là cướp được cha mẹ sao?

Có phải vậy không?

Quý Minh Thanh không biết, nhưng thằng bé hiểu một chuyện, những suy nghĩ mịt mờ và chút đắc ý trước đây của mình, hóa ra lại ấu trĩ như vậy ở trước mặt của anh cả và chú út.

Từ đó trở đi, Quý Minh Thanh đã thay đổi.

Không còn mối quan hệ thù địch với anh cả, thằng bé hình như cũng không chấp niệm với việc tranh giành cha mẹ nữa.

Sau khi lui ra ngoài nhìn, hình như thằng bé có thể hiểu được ánh mắt mang theo chút thất vọng của chú út nhìn mình.

Nếu như đàn ông nhà họ Quý đều quan tâm tới người nhà mình.

Đó quả thật là phế vật.

Chẳng trách mà chú út lại không thích chơi với thằng bé.

Mà chỉ thích anh cả.

Khi Quý Minh Thanh hỏi câu này, Cố Tuyết Cầm lập tức sững sờ: "Cái gì?"

Trong lòng của người làm cha làm mẹ giống như là một tấm gương sáng, làm sau mà chị ta không biết những so đo vụn vặt giữa bọn trẻ.

"Mẹ, con cảm thấy cướp được cha mẹ, không hề cho con cảm giác thành tựu."

"Vì thế mẹ cũng không cần lo cho còn mà nói không ly hôn."

"Mẹ và cha ly hôn cũng chẳng ảnh hưởng gì đến con."

Sau khi để lại câu này, Lý Minh Thanh lựa một cuốn sách ở trong giá sách rồi quay đầu đi ra cửa, thậm chí còn không thèm nhìn sắc mặt của Cố Tuyết Cầm.

Đương nhiên, thằng bé không cần nhìn cũng biết.

Cố Tuyết Cầm ngồi bệt xuống đất, chị ta không hiểu, cuộc sống tốt đẹp tại sao lại thành ra như hiện tại thế này?

*

Thẩm Mỹ Vân vẫn không biết, hộp đồ mà mình gửi tới lại gây ra sóng gió lớn như thế này ở nhà họ Quý.

Cuộc sống của cô vẫn trông qua một cách bình thường.

Chớp mắt đã tới 21 tháng 11 âm lịch, mới sáng sớm Trần Thu Hà đã gọi điện tới doanh trại quân đội.

Thẩm Mỹ Vân đang ăn bánh hấp, thông tín viên ở bên ngoài gọi: "Chị dâu, phòng điện thoại có điện thoại của chị."

Bây giờ điện thoại đều thống nhất là tới phòng điện thoại để nghe điện và gọi điện.

Gia đình bình thường không lắp điện thoại ở nhà.

Gia đình bọn họ cũng không ngoại lệ.

Thẩm Mỹ Vân cắn một miếng bánh hấp.

Uống một ngụm cháo.

Rồi vội vàng đi tới phòng điện thoại.

Vừa đi tới chờ còn chưa tới hai phút.

Điện thoại lại một lần nữa vang lên.

Trần Thu Hà đã thương lượng với thông tin viên.

Mười phút sau lại gọi lại.

Bây giờ gọi điện thoại cơ bản đều như thế này.

Thẩm Mỹ Vân vừa nghe thấy điện thoại reo lên liền nhận điện thoại: "Mỹ Vân."

Đầu bên kia là giọng của Trần Thu Hà.

"Mẹ, sao vậy, nhà xảy ra chuyện gì sao?"

Mới sáng sớm đã gọi điện cho cô, trên đường tới đây, Thẩm Mỹ Vân đã suy nghĩ rất nhiều thứ vớ vẩn.

Bởi vì nhà cô chưa bao giờ gọi điện đến sớm như thế này.

Trần Thu Hà nghe thấy: "Nói linh tinh gì vậy?"

"Trong nhà vẫn bình thường, đêm hôm qua mẹ không ngủ được nên gọi tới nhắc nhở con, ngày mai chính là sinh nhật của Miên Miên rồi, con nhớ phải tổ chức sinh nhật hẳn hoi cho con bé."

Vừa nói xong câu này, Thẩm Mỹ Vân có chút ngẩn ngơ.

Ngày tháng trôi qua quá nhanh.

"Không phải là con quên đấy chứ? Mùa đông năm năm trước, 22 tháng 11 âm lịch, chính là ngày mà con nhặt Miên Miên về nhà."

Ngày hôm đó tuyết rơi lớn, trường Mỹ Vân nghỉ học, trên đường trở về nhà nhặt về một em bé sơ sinh.

Mà bọn họ cũng coi ngày đó xem như là ngày sinh nhật của Miên Miên.

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Con không quên."

Chỉ là, cô ngạc nhiên vì cô không ngờ là Miên Miên của thế giới này lại cùng ngày sinh nhật với Miên Miên của cô.

Thật là trùng hợp.

Hoặc đây là số mệnh?

"Vậy thì được."

Trần Thu Hà nhắc nhở: "Những năm trước sinh nhật của Miên Miên con đều sẽ làm cho con bé một bát mì dương xuân, con đừng quên nhé."

Bà ấy sợ con gái sau khi lấy chồng, bận rộn nhiều việc nên quên mất sinh nhất của Miên Miên.

Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Con nhớ rồi."

"Vậy thì tốt."

Trần Thu Hà sợ tốn tiền điện thoại nên định nói ngắn gọi: "Tết định đón tết ở đâu, đã quyết định được chưa?"

Cũng chỉ còn một tháng nữa là đến tết.

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Bây giờ vẫn chưa biết được, đợi khi nào quyết định được rồi thì con sẽ nói với mẹ."

Trần Thu Hà tất nhiên là đồng ý.

Sau khi ngắt điện thoại.

Thẩm Mỹ Vân cười với thông tín viên, sau khi cáo từ, cô bấm ngón tay tính toán.

"Ngày mai là sinh nhật sáu tuổi của Miên Miên."

Nhanh thật.

Thẩm Mỹ Vân nghĩ ngợi một chút, về nhà liền hỏi Miên Miên: "Ngày mai sinh nhật con, có muốn cái gì không?"

Miên Miên trước đây thích mì dương xuân, nhưng Miên Miên của cô thì không.

Miên Miên nghiêng đầu nghĩ ngợi: "Ngày mai là sinh nhật của con sao?"

Trên mặt con bé tất nhiên cũng mang theo chút ngỡ ngàng.

"Ừm, ngày mai là sinh nhật sáu tuổi."

Miên Miên suy nghĩ hồi lâu: "Mẹ, con có thể ăn bánh gato được không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâu lắm rồi con bé chưa được ăn bánh sinh nhật.

Thẩm Mỹ Vân: "Đương nhiên."

Nếu là bánh gato thì cũng không phải là khó.

Miên Miên vừa nghe mắt liền sáng lên: "Vậy... mẹ ơi, con có thể gọi Nhị Nhạc tới đón sinh nhật cùng con được không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-606.html.]

Con bé trước giờ chưa từng mời bạn bè tới nhà đón sinh nhật.

Thẩm Mỹ Vân búng tay: "Tùy con."

"Vậy thì tối mai gọi bạn con cùng tới chúc mừng sinh nhật với con."

Miên Miên vừa nghe thấy nở nụ cười và lao về phía Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ, sao mẹ lại tốt thế nhỉ?"

Yêu cầu mà cô nhắc tới, hình như là mẹ chưa bao giờ từ chối.

Thẩm Mỹ Vân ôm lấy con bé, giọng điệu giống như là điều đương nhiên nói: "Bởi vì con là bảo bối của mẹ mà."

Hai kiếp cô đều có được một bảo bối vô giá như thế này.

*

Đừng thấy Thẩm Mỹ Vân đồng ý dễ dàng như vậy, nhưng thực tế lại không hề dễ dàng.

Mời bạn bè tới ăn cơm, việc này thì không khó, cô làm một bữa cơm là được, nhưng nếu là bánh gato.

Bên ngoài không bán, thế thì Thẩm Mỹ Vân phải tự làm.

Cô nhìn những nguyên liệu trong nhà, trứng gà, bột mì, bột sữa đều có, những thứ này đều là nguyên liệu cơ bản để làm bơ, nhưng ngoài những thứ này, cô còn thiếu một chiếc lò nướng bánh gato.

Đầu tiên cô vẽ một bản vẽ phác thảo, đợi sau khi Quý Trường Tranh về, cô liền gọi: "Quý Trường Tranh."

Quý Trường Tranh rũ bỏ những bông tuyết trên người, tiện thở cởi luôn áo khoác ngoài và để và treo lên móc treo quần áo sau cửa.

"Sao vậy?"

"Em cần anh giúp một việc." Thẩm Mỹ Vân đưa bản vẽ cho anh: "Nhân dịp sinh nhật Miên Miên, em muốn làm một chiếc bánh sinh nhật cho con bé, bây giờ cần một cái lò để nướng bánh gato, anh có thể dựa theo bản vẽ này làm một cái ở ngoài sân giúp em được không?"

Quý Trường Tranh nhận lấy bản vẽ để xem, cảm thấy không khó liền gật đầu: "Có gấp không?"

Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng: "Ngày mai là sinh nhật con bé rồi."

"Em chắc chắn sẽ làm hỏng, vì thế có nghĩa là cần trong hôm nay."

Thế này thì có hơi làm khó.

Quý Trường Tranh giơ chiếc đồng hồ đen trên cổ tay lên: "Thế thì bây giờ anh đi làm luôn."

"Dựng lòng bếp này phải dùng bùn vàng đúng không?"

Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Đúng, cần bùn vàng." Cô ôm cánh tay của anh: "Đợi làm ra cái này rồi, em sẽ làm bánh mì cho anh ăn."

Nghe thấy mấy chữ bánh mì.

Quý Trường Tranh nhướng mày, giọng mang theo sự bất ngờ: "Em còn biết làm cả bánh mì sao?"

Sở dĩ anh biết là bởi vì trước đây khi đồn trú hợp tác với người tây, có một chiến sĩ bên phía đối phương mang một miếng bánh mì tới.

Khi đó đối phương còn chia cho anh một miếng, hơi cứng nhưng lại rất ngọt.

Khá giống bánh gato, nhưng lại không phải.

Thẩm Mỹ Vân dừng lại một chút: "Đúng vậy, anh quên rồi à, em là người sành ăn đấy."

"Cứ hễ là đồ ăn ngon thì không có gì là em không biết, bao gồm cả trong và ngoài nước.

Quý Trường Tranh cũng không vạch trần cô: "Được rồi, được rồi, em ở nhà đợi, anh đi lấy một ít bùn vàng về đây."

Anh vẫn còn phải nghĩ xem ở đâu có bùn vàng, thích hợp để làm lòng trong của bếp lò.

Hơn nữa tuyết vẫn rơi rất dày.

Không dễ kiếm.

Thẩm Mỹ Vân cười híp mắt nói: "Vất vả cho anh rồi, đợi anh về, em sẽ đun nóng rượu vàng cho anh, để ăn cùng với sườn cừu nướng."

Chỉ còn lại một miếng sườn cứu, không nỡ ăn.

Bây giờ có thể lấy ra rồi.

Thấy cô nói vậy, mắt Quý Trường Tranh sáng lên, mùi vị sườn cừu nướng lần trước Mỹ Vân làm, cho dù là trôi qua một thời gian dài như vậy rồi nhưng anh vẫn còn nhớ.

"Được!"

Tâm trạng ra ngoài tìm bùn vàng cũng tốt lên mấy phần.

Vừa ra ngoài thì gặp tham mưu Chu và sĩ quan hậu cần, đang bàn bạc về vấn đề phúc lợi của đơn vị đợt cuối năm.

Trời đất trắng xóa, nền nhà phủ một lớp tuyết dày, không biết hai người đã đứng ở bên ngoài bao lâu rồi.

Đầu tóc đều đã trắng xóa rồi mà vẫn tiếp tục bàn bạc.

Bên ngoài có thể hút thuốc, nên cứ hết điếu này đến điếu khác, đầu mẩu thuốc rơi xuống tạo thành một cái hố sâu trên tuyết.

"Cậu ra ngoài làm gì?"

Hai người hút thuốc.

Đi quanh cổng khu tập thể, đến nỗi mà Quý Trường Tranh vừa mới ra ngoài đã bị bọn họ nhìn thấy.

Quý Trường Tranh: "Ra ngoài có chút việc."

"Cậu mang gánh quang gánh làm gì vậy?

Sĩ quan hậu cần tò mò.

Quý Trường Tranh vốn dĩ không muốn trả lời, nhưng sĩ quan hậu cần biết khá rõ về phương diện này, thế nên anh liền hỏi: "Anh có biết gần nơi đóng quân của chúng ta chỗ nào có bùn vàng không?"

Cần bùn vàng, không phải là bùn đen.

Thế thì lại khác.

"Cậu cần bùn vàng để làm gì."

Quý Trường Tranh: "Anh chỉ cần nói là có hay không thôi mà."

Sĩ quan hậu cần tiện tay đưa cho anh một điếu thuốc: "Có, hút điếu thuốc đã rồi hẵng đi?"

"Sao mà nóng nảy thế."

Quý Trường Tranh lắc đầu: "Cai rồi."

Sĩ quan hậu cần và tham mưu Chu nhìn nhau, cuối cùng vẫn là sĩ quan hậu cần bại trận: "Phía sau nhà ăn của chúng ta một một miếng, đó là bùn vàng."

"Dính chân lắm, lúc dỡ hàng, rất nhiều người không thích."

"Cảm ơn."

Quý Trường Tranh gánh đòn gánh tới đó đào, miếng đất sau nhà ăn, anh thật sự rất ít khi đi qua, chỗ đó là điểm nhận hàng, về cơ bản thì chỉ có sư phụ Hoàng mới thường xuyên đến đó.

Vì thế nên Quý Trường Tranh thật sự là không biết đến mảnh đất này.

Sĩ quan hậu cần ngẫm nghĩ mọi chuyện cơ bản đã bàn bạc xong với tham mưu Chu rồi.

Anh ấy dập điếu thuốc và nói với tham mưu Chu: "Vậy thì chuyện này chúng ta tạm thời như vậy, tôi đi xem xem Quý Trường Tranh đang làm cái gì."

Dù sao thì sự tò mò của anh ấy đã được khơi dậy rồi.

Nói xong, tham mưu Chu cũng không muốn về nhà.

Hai đứa con ở nhà quá ồn ào, chi bằng là đi lang thang ở bên ngoài.

"Tôi đi với anh."

Anh ấy rũ tuyết ở trên người xuống, nói.

Sĩ quan hậu cần có ngạc nhiên mất một lát: "Vậy được, đi theo đi."

Xem ra hai người đều khơi dậy sự tò mò với đối phương.

Quý Trường Tranh không biết là mình đi đào bùn vàng mà còn có hai người trợ giúp đi theo, thấy bọn họ đều theo tới.

Chuyện này cũng không giấu được.

Nên nói thẳng.

"Mỹ Vân nhà tôi muốn làm một cái lò để nướng bánh gato."

"Bánh gato?"

Sĩ quan hậu cần chưa từng nghe tới, tham mưu Chu cũng vậy.

Đây là một từ ngữ kỳ lại.

Quý Trương Tranh ừm một tiếng: "Sinh nhật của Miên Miên, nên cô ấy muốn làm một cái bánh gato."

"Sinh nhật không phải là ăn mì trường thọ sao? Sao lại ăn bánh gato? Từ ngữ này thật là kỳ quái."

Sĩ quan hậu cần vô cùng ngạc nhiên nói.

Quý Trường Tranh không giải thích nhiều: "Túm lại là các anh biết thế là được, đừng có nói ra bên ngoài."

"Nếu như tò mò thì có thể đi cùng với tôi, xem tôi làm như thế nào."

Đương nhiên, có thêm hai người trợ giúp thì ai mà không thích.

Sĩ quan hậu cần và tham mưu Chu nhìn nhau, sĩ quan hậu cần nhanh nhẹn hơn một chút, phản ứng ngay lập tức.

"Ý cậu nói là Mỹ Vân nghĩ ra món ngon mới đúng không?"

Bánh gato có nghĩa là món ngon, có vẻ như không có vấn đề gì.

Quý Trường Tranh ừm một tiếng, nhận mạnh nói: "Nhưng là dùng để tổ chức sinh nhật cho Miên Miên."

Sĩ quan hậu cần thầm nghĩ, anh ấy đi chúc mừng sinh nhật cho Miên Miên, chẳng phải là được sao.

Đương nhiên là ý định này chắc chắn là không thể nói ra.

Anh ấy đi theo đào bùn vàng giúp, dù sao thì anh ấy cũng động tay giúp đỡ, tới lúc đó sau khi Thẩm Mỹ Vân nướng bánh gato gì đó xong, chẳng có lẽ lại không cho anh ấy ăn?

Anh ấy ở bên này làm việc nhanh nhẹn, tham mưu Chu dường như nghĩ ra chút gì đó.

Cũng đi theo giúp.

Lần trước, Mỹ Vân nướng sườn cừu.

Mùi vị đó hai người Trần Viễn và bác sĩ Tần nhắc suốt cả một tháng trời, đều đang nghĩ lại về mùi vị đó.

Tóm lại là bánh gato là cái gì bọn họ không biết.

Chỉ cần biết là, món gì mà Mỹ Vân làm ra cũng đều rất ngon.

Ba người giúp đỡ, rất nhanh đã đào được hai sọt bùn vàng, khi gánh về đến nhà thì Thẩm Mỹ Vân đã quét dọn sạch sẽ tuyết rơi ở ngoài sân, để ra một khu vực sạch sẽ rộng khoảng một mét, dựa vào tường sân.

Cô nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa nên chạy ra mở cửa, kết quả là nhìn thấy phía sau Quý Trường Tranh còn có sĩ quan hậu cần và tham mưu Chu.

Thẩm Mỹ Vân có hơi bất ngờ.

Sĩ quan hậu cần nói: "Bọn tôi tới giúp đỡ, em dâu không phải là không chào đón đấy chứ?"

Anh sĩ quan hậu cần này nói chuyện hay thật.

Thế này thì bảo Thẩm Mỹ Vân phải trả lời thế nào, cô tất nhiên là lắc đầu, cười nói: "Anh và tham mưu Chu tới, nhà bọn tôi thật là vinh hạnh."

Câu này dễ nghe.

Câu nói dễ nghe, ai cũng thích nghe, sĩ quan hậu cần và tham mưu Chu cũng như vậy.

"Cái lò nướng bánh gato này xây như thế nào?"

Thẩm Mỹ Vân nghĩ ngợi: "Nói đúng hơn thì đây là lò nướng bánh mì."

Cô đưa bản vẽ hoàn thiện ở trong tay ra: "Đại khái trông nó thế này, các anh dựa vào bản vẽ này để dựng là được."

Quý Trường Tranh và sĩ quan hậu cần nhận rất xem.

Quý Trường Tranh xem như là dân không chuyên, nhưng sĩ quan hậu cần ngày nào cũng giao thiệp với nhà bếp, anh ấy tất nhiên là hiểu nguyên lý này.

"Cô làm cái lò này, là muốn dùng nhiệt độ trên bức vách bên trong để nướng có đúng không."

Chứ không phải là nướng trực tiếp trên lửa.

Thẩm Mỹ Vân kinh ngạc: "Đúng vậy." Cô không ngờ là sĩ quan hậu cần xem lại hiểu.

Sĩ quan hậu cần búng tay: "Giao cho bọn tôi."

Một giờ đồng hồ, liên tục thay đổi ba lần, đế bên dưới của lò nướng bánh mì đã làm xong.

Thẩm Mỹ Vân lấy chai rượu rỗng đã chuẩn bị từ trước ra, xếp ở phía trên, điều này khiến Quý Trường Tranh và hai người kia có chút bất ngờ.

"Xếp chai rượu rỗng lên đây làm gì? Sau khi nướng nóng lên rồi liệu có phát nổ không?"

Dù sau thì chai thủy tình sau khi làm nóng lên rất dễ nổ.

Thẩm Mỹ Vân: "Cái này để giữ nhiệt, tránh để thất thoát nhiệt độ."

Cách nói này, Quý Trường Tranh và sĩ quan hậu cần đều chưa từng nghe thấy, cho dù là người đọc nhiều sách như tham mưu Chu cũng như vậy.

"Mỹ Vân nhà cậu biết nhiều thật đấy."

Tóm lại trong mắt của Quý Trường Tranh thì Thẩm Mỹ Vân rất lợi hại.

"Sau đó thì sao? Tiếp theo thì làm gì với những cái chai này?"

Thẩm Mỹ Vân: "Dùng bùn vàng đắp lên trên, bịt kín những khe hở."

Nói xong, cô lại lấy tới một hàng gạch đỏ từ tường sân: "Đặt một lớn gạch đỏ lên trên lớp bùn vàng."

"Trên lớp gạch đỏ lót thêm một lớp bùn vàng." Cô ở bên cạnh chỉ đạo: "Sau khi hoàn thành hết những thứ này thì có thể dùng bùn vàng dựng lên một cái cửa vòm, giống như ở trong bản vẽ."

Cô nói rất rõ ràng.

Mấy người ở đó cũng không ngốc.

Vì thế, Quý Trường Tranh và hai người kia rất nhanh đã hiểu, làm dựa vào cách mà Thẩm Mỹ Vân nói.

Sau khi làm xong, Thẩm Mỹ Vân dùng giấy báo, bọc bên ngoài lò nướng bánh mì lại

"Còn nữa sao?"

Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng: "Nặn chỗ bùn vàng này thành hình trụ, rồi dán toàn bộ lên."

Lại là tại vì sao?

Ba người đơ ra không hiểu.

Thẩm Mỹ Vân: "Không biết làm à?"

Cô đích thân làm mẫu, nặn một hình trụ, rồi cứ như vậy dán mặt ngoài của lò nướng bánh mì: "Dán xen kẽ như thế này."

Mặc dù không hiểu, nhưng không so được với sự chuyên nghiệp của Thẩm Mỹ Vân.

Mười phút sau.

Ba người đàn ông tay đầy bùn đất, dán xen kẽ những hình trụ ra bên ngoài lò nướng bánh mì.

Có hơi giống lều bạt Mông Cổ?

Vốn tưởng rằng như thế này là xong rồi, kết quả là nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân lại dùng ngón tay chọc vào mép bên ngoài của lò nướng bánh mì.

Giống như là làm than tổ ong vậy, để lại những cái lỗ.

Cái này lại để làm gì nữa đây?

Mặc dù không hiểu nhưng cứ nghe theo Mỹ Vân là được.

Thế là, mấy người đàn ông lại bắt đầu bận rộn.

Sau khi lò nướng bánh mì đã làm xong.

Thẩm Mỹ Vân ngắm nghía: "Được rồi, tiếp theo đây thì phải trông cậy vào em rồi."

Đợi sau khi lò nướng bánh mì khô, cô liền tháo khuôn cát ra khỏi lòng lò.

Loading...