Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 619

Cập nhật lúc: 2024-10-26 15:56:18
Lượt xem: 50

Lúc này cô nhịn không được đẩy đẩy thắt lưng anh: "Bọn họ đều đang bắt heo, tại sao anh không đi?"

Quý Trường Tranh: "Vậy được rồi!"

"Tối nay?"

Lời chưa nói hết, Thẩm Mỹ Vân nhịn không được nhéo thắt lưng anh: "Mau đi."

Chờ Quý Trường Tranh đi qua đó.

Con heo ở đằng kia đã bị vây ở một góc.

Quý Trường Tranh đến càng làm cho mọi người như hổ mọc thêm cánh.

Nhân mã bốn phương đồng loạt xuất chiêu, cuối cùng cầm dây thừng trói bốn chân heo, trực tiếp khiêng ra ngoài.

Nhưng họ không có ý định g.i.ế.c heo ở trại nuôi heo.

Mà là dự định mang đến căn tin bên kia, dù sao, g.i.ế.c heo gần trại nuôi theo, thật sự là quá tàn nhẫn.

Thấy heo đã bị bắt.

Lý Đại Hà không nhịn được đỏ mắt: "Sắp g.i.ế.c à."

Rốt cuộc cũng là heo một tay anh ta nuôi lớn, có chút luyến tiếc.

Sĩ quan hậu cần nghe vậy, liếc xéo anh ta: "Cậu ăn không?"

Nói trúng tim đen.

Lý Đại Hà ho nhẹ một tiếng, mơ hồ nói: "Đến lúc đó nói tiếp đi."

Nói không ăn, đó là chuyện không thể nào.

Thẩm Mỹ Vân nghe thế nhịn không được nở nụ cười, thật ra tâm trạng của cô không khác Lý Đại Hà nhiều lắm.

Đều là heo mình một tay nuôi lớn, lập tức g.i.ế.c ăn, nói thật cũng hơi không nỡ.

Nhưng...

Nhìn thấy bộ dáng mong đợi của mọi người, lại có thể hiểu được.

Dù sao, quanh năm suốt tháng đều ăn không được hai bữa thịt, chuyện g.i.ế.c heo đối với mọi người mà nói tuyệt đối là chuyện rất đáng mừng.

Con heo nặng hơn một trăm cân kia, sau khi được khiêng ra khỏi trại nuôi heo thì cột vào đòn gánh.

Mỗi người một bên, cứ như vậy rêu rao khắp nơi mang đến căn tin.

Dọc theo đường đi, hấp dẫn không ít người đến xem, chỉ chốc lát đã truyền khắp doanh trại.

"Giết heo rồi."

"Sắp g.i.ế.c heo!"

"Giết heo ở đâu?"

"Ở căn tin hả? Mau đi xem g.i.ế.c heo."

"Đi muộn, sẽ không nhìn thấy."

Vừa hô hào với nhau, mọi người nhốn nháo, nhao nhao chạy về hướng căn tin, phí lời, cho dù có chuyện quan trọng cũng phải tạm dừng lại một chút nha.

Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên doanh trại bọn họ g.i.ế.c heo.

Trước kia lúc đón năm mới, sĩ quan hậu cần chỉ đem tới thịt heo đã g.i.ế.c sẵn, tất nhiên là khác lúc này.

Vì vậy.

Chờ sau khi con heo kia được đưa tới căn tin, toàn bộ trước sau căn tin đều bị người vây quanh.

Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy cảnh tượng này, bỗng ngây người: "Nhiều người như vậy à."

Cô còn chưa từng thấy qua cảnh tượng này đâu.

Triệu Xuân Lan cũng tới góp vui, lúc đến nơi mới nhớ ra trên người mình còn đeo tạp dề.

Cô ấy vừa đến thì đi tới bên cạnh Thẩm Mỹ Vân, nghe được lời này của cô, cố ý trả lời một câu.

"Đương nhiên, đây chính là dịp một năm chỉ có một lần."

"Trước kia chưa từng có đâu."

Giết heo, nghĩa là có thịt ăn, đối với mọi người mà nói tất nhiên là khác biệt.

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, cô nhìn chung quanh, Quý Trường Tranh đã đi giúp đỡ.

Ngược lại Miên Miên và một đám con nít chạy tới, còn có Nhị Nhạc, Tam Ny, Tứ Muội, Kim Hoa và Kim Quả nhà Trương Phượng Lan đi chung.

Con nít khu nhà dân nhiều lắm, Thẩm Mỹ Vân thật ra không biết tên một số đứa.

Nhưng Miên Miên ngược lại rất quen thuộc với bọn chúng, cho dù là ai, cô bé đều có thể nói ra tên từng người một.

Miên Miên vừa đến căn tin, nhanh chóng tách khỏi đồng bọn, chuyện đầu tiên là chạy đến trước mặt Thẩm Mỹ Vân.

"Mẹ, mẹ, mẹ, mẹ!"

Cô bé mặc một chiếc áo bông, đội mũ và khăn quàng cổ, khỏi phải nói nhìn đáng yêu cỡ nào.

Thẩm Mỹ Vân giơ tay nhéo nhéo mặt cô bé: "Sắp g.i.ế.c heo, con có muốn quay đầu đi chỗ khác không?"

Cô sợ g.i.ế.c heo mang lại ám ảnh cho bọn trẻ.

Miên Miên chần chờ: "Đợi lát nữa nếu giết, mẹ đang nhắc nhở con, con quay đầu qua."

Lúc này tất cả mọi người đều đang xem náo nhiệt.

Chỉ nhìn thấy, con heo ở cửa lớn căn tin kia bị treo ngang, bụng hướng lên trên, mà Hoàng Vận Đạt bên cạnh đã mài dao.

Anh ấy mập mạp, lúc không cười, lại đang mài dao, khỏi phải nói cực kỳ dọa người.

Nhưng Miên Miên phát hiện chung quanh nhóm đồng bọn không một ai sợ hãi, toàn bộ đều dùng ánh mắt trong suốt nhìn chằm chằm.

Thậm chí, còn có người chảy nước miếng.

Ánh mắt sáng rực lên.

Miên Miên không hiểu lắm, bọn họ cũng không sợ sao?

Rất nhanh công tác chuẩn đã làm xong, sau khi con heo kia bị trói chặt, phía dưới bụng đặt một cái chậu lớn, cái chậu đó dùng để hứng m.á.u heo.

Mặt khác còn có hai cái thùng gỗ, một cái là đựng ruột già heo, một cái là đựng tim, gan, phổi heo.

Dù sao từ trên xuống dưới của con heo này kể khi chưa bị g.i.ế.c đã bị người của ban bếp núc hạ quyết tâm không thể để lãng phí một chút nào.

Bên kia Hoàng Vận Đạt mài xong đao, dùng nước sạch rửa lại, cầm lên thổi một hơi.

"Sắp g.i.ế.c heo, con nít xoay qua chỗ khác!"

Sợ làm trẻ con sợ.

Lời này vừa dứt, phụ huynh các nhà ôm đứa nhỏ vào trong lòng, nhưng không chịu nổi tò mò, có vài đứa nhỏ lá gan lớn cũng nghịch ngợm.

Nhất thời thoát khỏi vòng tay cha mẹ, quay đầu nhìn Hoàng Vận Đạt.

"Không cần, con muốn xem g.i.ế.c heo."

Những đứa nhỏ này có một số là ở quê tới tất nhiên là đã từng xem, nhưng mấy đứa nhỏ lớn lên ở doanh trại lại chưa thấy qua.

Dù sao, doanh trại nhiều năm như vậy chưa từng g.i.ế.c heo.

Vì thế, tất cả mọi người tò mò theo.

Đến phiên Miên Miên, Thẩm Mỹ Vân thấp giọng hỏi cô bé: "Muốn xem à?"

Thật ra cô không dám nhìn.

Miên Miên cũng không dám, cô bé lắc đầu, chui vào lòng Thẩm Mỹ Vân: "Con không dám."

Thẩm Mỹ Vân đưa tay che mắt cô bé: "Vậy không nhìn, chờ một lát là được rồi, mẹ gọi con."

Miên Miên cúi đầu ừ một tiếng.

Thẩm Mỹ Vân là người lớn, cô che mắt Miên Miên, suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn nhìn về phía Hoàng Vận Đạt bên kia.

Chỉ là lúc tay cầm đao của Hoàng Vận Đạt rơi xuống, xùy một tiếng, cắt đứt cổ heo.

Máu đỏ tươi trong nháy mắt b.ắ.n tung tóe.

Thẩm Mỹ Vân theo bản năng nhắm mắt lại, Quý Trường Tranh nhanh hơn cô một bước, giơ tay đúng lúc che mắt cô.

Trước mắt tối sầm, đôi bàn tay ấm áp kia dường như có thể ngăn cách tất cả mọi thứ bên ngoài.

Không cần mở mắt ra, Thẩm Mỹ Vân đã biết người này là Quý Trường Tranh.

Mặc dù cô không nhìn thấy bên ngoài.

Nhưng những đứa trẻ ở đây, oa oa kêu to: "A a a a."

"Đao đ.â.m vào, phốc xuy một tiếng, a a a thật dọa người mà."

"Rất nhiều máu, chảy rất nhiều máu."

"Con heo bị giết!"

"Ha ha ha ha ha, buổi tối có thịt ăn."

Sau khi câu nói này vang lên, hiện trường trong nháy mắt yên tĩnh.

Dù là người lớn hay trẻ con cũng đồng loạt nhìn chằm chằm Nhị Nhạc, bởi vì câu nói ngông nghênh cuối cùng ấy là Nhị Nhạc nói.

Nhị Nhạc bị mọi người nhìn chằm chằm cũng không sợ hãi.

Cậu bé nắm thắt lưng quần, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Thắt lưng quần cũng đã lỏng rồi, muốn ăn thịt có gì sai sao?"

Cậu bé vẫn còn mặc quần áo của năm ngoái.

Cái này...

Hình như cũng đúng?

Mọi người thu hồi ánh mắt.

Đều mồm năm miệng mười: "Mau hứng m.á.u heo kia đi, huyết heo xào dưa chua thêm ớt vào, ăn ngon lắm."

Dứt câu mọi người nhao nhao nuốt nước miếng.

Đầu năm nay cái gì cũng thiếu, trong bụng không có dầu, nhìn gì cũng muốn ăn.

"Mau nhìn xem bên trong có mập mạp không?"

So với thịt nạc, mọi người hiển nhiên thích thịt mỡ hơn.

Hoàng Vận Đạt rút đao ra, vung đao qua hai bên lông heo, đao mang theo vết m.á.u trong nháy mắt biến mất sạch sẽ.

"Đợi lát nữa, không vội, đợi m.á.u chảy sạch sẽ."

Thật sự là chảy một giọt cũng thấy tiếc.

Sau đó.

Thẩm Mỹ Vân nghe nói thế, thấp giọng nói với Quý Trường Tranh: "Có thể buông ra rồi."

Quý Trường Tranh ừ một tiếng, buông tay ra, trước mắt Thẩm Mỹ Vân lập tức có ánh sáng chiếu vào, nhìn thấy heo cách đó không xa bị quật ngã lấy máu.

Mọi người dường như không sợ hãi lắm.

Nhìn chằm chằm một màn điên cuồng này.

Giống như ngay cả một giây cũng không nỡ buông tha.

Trận g.i.ế.c heo này, từ hơn một giờ chiều đến hơn ba giờ chiều, mới xem như thu dọn xong xuôi.

Thịt heo ra thịt heo, sườn ra sườn, đầu heo ra đầu heo, còn có móng heo, nội tạng heo, cơ hồ mỗi một bộ phận đều được sắp xếp một cách cẩn thận.

Chẳng qua là ruột già heo - -

Thứ mà làm cho người ta nhìn đã thấy đau đầu.

Ruột già heo thật sự là quá thối, chỉ để bên trong chậu mà trong vài dặm dường như vẫn thấy thối.

"Có ai thích ăn ruột già không?"

Cái này...

Ai thích ăn đồ hôi thối này, hiện tại đi hợp tác xã cung ứng hoặc là người bán thịt heo mua thịt, nếu có điều kiện, không ai mua nội tạng heo cả.

Ruột già heo này càng thứ nổi bật trong số đó.

Nếu không phải nghèo đến nỗi không có gì nấu ăn, trong bụng muốn có chút dầu mỡ, tuyệt đối sẽ không có ai chạm vào.

Sĩ quan hậu cần đột nhiên nhớ ra: "Tôi nhớ lần trước, Mỹ Vân đã từng xào lòng bò? Hình như ăn rất ngon."

Anh ấy chưa từng ăn qua, nhưng bác sĩ Tần và Trần Viễn lúc ấy đến nhà Mỹ Vân ăn cơm, tuy chuyện đã qua rất lâu rồi nhưng còn khen mãi không dứt miệng.

Dứt câu, mọi người nhìn sang Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân nghĩ một chút: "Mọi người rửa ruột già đi, buổi tối tôi đến căn tin làm."

Cô không muốn rửa ruột già.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-619.html.]

Nhưng nếu làm sạch sẽ để cho cô tới nấu cũng không phải không được.

Nghe cô nói vậy, ánh mắt sĩ quan hậu cần bỗng chốc sáng lên: "Được, còn mấy món nội tạng khác, chúng tôi đều rửa sạch sẽ giao cho cô làm."

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Mọi người dọn dẹp đi, tôi về nhà lấy chút gia vị."

Sĩ quan hậu cần muốn nói căn tin cái gì cũng có, nhưng nghĩ lại, có lẽ là bí tịch độc môn Thẩm Mỹ Vân dùng để nấu ăn.

Dù sao thức ăn như nhau, có điều qua tay cô lại đặc biệt ngon.

Nhân lúc mọi người đang thu dọn thịt heo. Thẩm Mỹ Vân trở về nhà một chuyến, đương nhiên Miên Miên cũng theo về.

Lăn qua lăn lại một trận lục lọi tìm kiếm trong tủ ngăn kéo, từ bên trong lấy mấy thứ như vỏ cây quế, lá nguyệt quế, hoa hồi, hạt tiêu, gừng tươi, sau đó đựng trong một cái túi nhỏ.

Rồi đến căn tin lần nữa.

Lúc cô đến, con heo này gần như đã bị xử lý xong.

Đầu heo bị một sư phụ Trương khác cầm kìm lửa nung đỏ, trong không khí tràn ngập mùi thịt cháy khét.

Thẩm Mỹ Vân nhíu mày, cô vừa tiến vào, Hoàng Vận Đạt đã đón tiếp cô.

"Đồng chí Thẩm, ở bên này."

"Mấy món nội tạng heo đều đã rửa sạch, còn thiếu một bước cuối cùng, cô xem còn có cần cái gì không?"

Thẩm Mỹ Vân gật gật đầu, nhìn xuống, ruột già heo trước đó hôi thối vô cùng lúc này đã rửa đến trắng bệch.

Còn ngâm trong nước, nước trên vòi chảy ào ào, đây là lần cuối cùng dùng xả nước rửa sạch.

Tim heo, gan heo, phổi heo đều đặt riêng ở bên cạnh.

Thẩm Mỹ Vân rửa nội tạng heo lần nữa, sau đó giơ lên một túi gia vị: "Cho tôi một cái nồi, tôi nấu món kho."

Nếu muốn làm nội tạng heo mà ăn ngon, cô thích bỏ nhiều muối nhiều dầu.

Đương nhiên, súp nội tạng heo của Quảng Đông và Quảng Tây cũng ngon lắm, rất tươi mới, nhưng Đông Bắc rất lạnh, so với súp thanh đạm, mọi người hiển nhiên càng thích ăn cay, sau khi ăn xong cả người đều ấm áp lên.

Cho nên, ngay từ đầu Thẩm Mỹ Vân đã định kho nội tạng heo.

Nghe cô nói vậy, Hoàng Vận Đạt tất nhiên là làm theo.

Anh ấy dẫn cô đến bên cạnh một cái nồi, ban bếp núc bên này không có gì nhiều, chỉ có nồi là nhiều.

Nhiều người, ăn cũng nhiều, nhất định phải chuẩn bị đầy đủ.

Sau khi Thẩm Mỹ Vân có nồi, nhìn cái chậu nội tạng heo kia, hỏi: "Gan heo muốn ăn xào hay là kho?"

Hoàng Vận Đạt lắc đầu: "Cái này tôi cũng không biết, phải hỏi sĩ quan hậu cần."

Anh ấy đi gọi sĩ quan hậu cần tới, sĩ quan hậu cần vừa nghe, cũng không trực tiếp trả lời mà hỏi Thẩm Mỹ Vân: "Cô cảm thấy làm thế nào để ăn ngon?"

Có một số người có tài nấu nướng, ví dụ như Thẩm Mỹ Vân trước mặt.

Thẩm Mỹ Vân suy tư một chút: "Nếu kho nhiều nội tạng heo như vậy, cũng thiếu một món gan heo này, như vậy đi, gan heo bọc một lớp bột, xào với ớt, như vậy gan heo vừa mềm vừa trơn vừa cay."

Vừa dứt câu.

Trong bếp không ít người cũng nuốt nước miếng theo.

Chỉ nghe thôi đã ngon rồi.

"Cứ làm theo lời cô nói, gan heo này dùng để xào."

"Cần dùng loại ớt nào?"

Thẩm Mỹ Vân nhìn bức tường phía sau bếp: "Dùng loại ớt đỏ đó là được."

"Nhưng tôi muốn nói rõ ràng trước, gan heo xào khả năng cũng chỉ được một đĩa thôi."

Nếu muốn để tất cả mọi người đều nếm được, đó là chuyện không thể nào.

Sĩ quan hậu cần nhíu mày, nhưng nghĩ lại: "Một đĩa thì một đĩa, đến lúc đó lại nói."

Trong lòng anh ấy đã có suy nghĩ riêng.

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, bảo sĩ quan hậu cần đi ngâm gan heo trước.

Bản thân cũng không nhàn rỗi.

Dùng một cái nồi lớn, đổ thêm nước nóng, đầu tiên là đổ toàn bộ nội tạng heo đã rửa sạch trước đó vào, múc một gáo nước để kế bên dự phòng.

Một cái nồi lớn khác cũng được đun sôi theo.

Thẩm Mỹ Vân bỏ thêm một muỗng dầu vào, chảo dầu nóng lên, ném mấy viên đường phèn vào.

Nhìn thấy vậy, mí mắt sĩ quan hậu cần nhảy dựng: "Món kho mà cô còn thêm đường phèn vào à, vậy món kho này không phải sẽ bị ngọt sao?"

Nội tạng heo vốn có mùi tanh tương đối nặng, nếu như bỏ thêm đường, vị hơi ngọt một tí, mùi vị kia thật không dám nghĩ tới.

Thẩm Mỹ Vân dùng xẻng nhanh chóng xào, sau khi phát hiện xào ra màu nước đường, bỏ gia vị đã chuẩn bị sẵn vào xào chung với dầu nóng.

Còn không quên bỏ thêm nửa củ hành tây vào.

Hành tây và gia vị, xào một lát đã tỏa mùi thơm, lan khắp phía sau bếp.

Mọi người vốn đang làm việc, nhao nhao quay đầu nhìn lại.

Thẩm Mỹ Vân cũng không keo kiệt, dạy mọi người: "Đến bước này, có thể bỏ nội tạng heo vào."

"Xào một lát có thể cho ít nước tương vào."

"Cuối cùng đổ thêm nước vào."

"Thấy nước không, ít nhất không được ngập qua được vị trí này của nội tạng heo."

Cô ước chừng bỏ thêm gáo nước.

Đổ gần đầy nồi.

Lúc này mới đậy nắp nồi lại: "Trước tiên dùng lửa lớn, đun sôi rồi dùng lửa nhỏ hầm chậm, bỏ gia vị và lá nguyệt quế vào."

Sĩ quan hậu cần bất ngờ: "Cô còn dạy bí kíp nấu ăn cho mọi người?"

Anh ấy sinh ra làm đầu bếp, tất nhiên là biết những kỹ thuật này đối với một đầu bếp mà nói, đó đều là bí tịch không truyền ra ngoài.

Thẩm Mỹ Vân buông tay: "Tôi không dạy, lần sau mọi người còn tới tìm tôi."

Làm một lần là đủ rồi, cô cũng không muốn mỗi ngày làm đầu bếp cho toàn bộ người trong quân đội, như vậy có thể cô sẽ chịu không nổi mất.

Đây!

Điều này làm cho sĩ quan hậu cần không biết nên nói như thế nào, anh ấy nhịn không được buồn bực: "Có thứ gì mà cô không biết không?"

Trong mắt anh ấy, hình như Thẩm Mỹ Vân cái gì cũng biết.

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Có lẽ là không biết nghe lời."

Cái này tính là không biết gì chứ?

Sĩ quan hậu cần nghe không hiểu.

Thẩm Mỹ Vân cũng không đi giải thích, cô không thể giống như các nữ đồng chí khác được, nam chủ ngoại nữ chủ nội, cũng vĩnh viễn không thể chuyện gì cũng lấy chồng làm ưu tiên.

Điều cô có thể nghĩ, có thể làm, đó chính là dùng hết khả năng để tự mình đứng lên.

Có bản lĩnh kiếm sống.

Ở thời đại này, cô mới xem như đứng vững gót chân.

Chỉ là...

Những lời này, cô cũng không thể nói với ai.

Sĩ quan hậu cần nghe như lọt vào trong sương mù: "Dù sao, tôi biết cô tài giỏi là được."

"Kho hết số nội tạng heo này, vậy số thịt còn lại, anh tính toán làm như thế nào?"

Mọi người đều đang chờ bên ngoài căn tin.

Hôm nay là tiểu niên, mọi người hiếm khi được nghỉ, vả lại bởi vì hôm nay quân đội g.i.ế.c heo, cho nên còn chưa tới giờ cơm, có nhiều người bưng vại tráng men, hộp cơm nhôm và chậu cơm tới.

Chỉ chờ ăn thôi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút, hỏi anh: "Một con heo dự định ăn hết trong một lần sao? Hay là nói, ăn đến cuối năm."

Câu hỏi này khiến sĩ quan hậu cần theo bản năng trừng mắt: "Ăn hết trong một lần? Làm sao có thể."

"Cái này ít nhất cũng phải ăn đến trước năm mới."

"Đến lúc đó một ngày trước giao thừa sẽ g.i.ế.c thêm một con."

Thẩm Mỹ Vân: "Được, vậy tôi hiểu rồi."

"Nhiều người vậy, anh còn muốn đem chút thịt này chia ra ăn nhiều ngày, vậy chắc chắn là không đủ."

"Như vậy đi, làm món miến thịt heo hầm cải trắng là được rồi."

"Cho người cắt năm cân thịt heo mang vào, nhẹ nhàng bỏ vào trong chảo dầu xào sơ qua một chút, nấu một nồi miến thịt heo hầm, mỗi người có thể được chia một bát lớn."

Cái này...

Mắt sĩ quan hậu cần sáng lên: "Được, vậy cứ làm theo lời cô nói."

"Ngoài ra còn có củ cải." Cô dặn dò: "Đi gọt hết một giỏ củ cải kia đi, rồi xào thịt hầm củ cải."

"Tối nay mọi người ăn thoải mái!"

Ánh mắt Hoàng Vận Đạt sáng lên: "Được!"

Mọi người chia ra hành động.

Món kho của Thẩm Mỹ Vân cũng sắp chín, bởi vì thời gian ngắn, cô muốn món kho có thể ngon miệng, nấu giữa chừng đã dùng đũa đ.â.m rách tim heo, phổi heo.

Sau khi đ.â.m thủng lỗ, nước kho nhanh chóng ngấm vào vậy mới ngon.

Mà tai heo là kho ngon nhất, nhưng không thể kho quá mềm, vậy thì không ngon.

Cô lấy lỗ tai heo ra trước, sau đó ngâm vào trong nước kho.

Một lát sau, lấy tim heo và phổi heo ra, cuối cùng lấy móng heo và ruột heo.

Những thứ này cắt ra thả vào là được rồi.

Thẩm Mỹ Vân gọi một sư phụ tới cắt: "Ruột già heo thái lát, để tôi xào với gan heo."

Còn chưa dứt câu.

Một người đi vào, nói nhỏ nói với sĩ quan hậu cần một câu.

Sĩ quan hậu cần nhíu mày, theo bản năng đi tới bên cạnh Thẩm Mỹ Vân, thấp giọng nói: "Mỹ Vân..."

Thẩm Mỹ Vân đang chỉ huy, nhìn sang thấy sĩ quan hậu cần muốn nói lại thôi đi tới.

"Có chuyện gì vậy?"

Sĩ quan hậu cần có chút khó xử, anh ấy xoa xoa tay: "Là như vậy, hôm nay không phải là tiểu niên, quân đội chúng ta tổ chức tiệc g.i.ế.c heo sao? Tình cờ có một vị lãnh đạo từ Bắc Kinh tới kiểm tra, tôi muốn nhờ cô nấu thêm vài món."

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút, nhưng không từ chối: "Các anh lo khâu chuẩn bị, tôi chỉ phụ trách nấu ăn."

Cái cô gọi là nấu ăn, thật sự chỉ đơn giản là nấu.

Về phần những thứ khác cô mặc kệ.

Thấy Thẩm Mỹ Vân đồng ý, sĩ quan hậu cần vui mừng khôn xiết, anh ấy trả lời ngay: "Tất nhiên, tất nhiên."

"Cô giúp nấu nướng, còn lại chúng tôi làm."

"Mỹ Vân, chuyện này thật sự làm phiền cô rồi, rất cám ơn cô."

Anh ấy biết, Thẩm Mỹ Vân vốn dĩ có thể từ chối, thế nhưng lại nể tình bọn họ là chỗ quen biết, lúc này mới bằng lòng giúp anh ấy một lần.

Công việc của ban bếp núc bên này toàn bộ đều rơi vào người sĩ quan hậu cần.

Mà Thẩm Mỹ Vân đồng ý, đây là giúp sĩ quan hậu cần một ân tình lớn.

Thẩm Mỹ Vân đồng ý chẳng qua là do hai bên có qua lại, cô nuôi heo cũng thường xuyên nhờ sĩ quan hậu cần giúp đỡ

Ví dụ...

Lúc nghỉ hè cô đi một hai tháng, dẫn con về nhà mẹ đẻ, sĩ quan hậu cần đã làm việc thay cô.

Còn có đoạn thời gian trước đi họp chợ ở thành phố Cáp, cô quyết định đi bất ngờ để lại trại nuôi heo bên này cho Lý Đại Hà một mình bận rộn trước sau.

Đương nhiên trong đó cũng nhờ có sĩ quan hậu cần ra sức giúp đỡ.

Thẩm Mỹ Vân nghĩ nghĩ, hỏi: "Đã quyết định được sẽ nấu món gì chưa?"

Sĩ quan hậu cần: "Làm vài món ăn địa phương chiêu đãi bọn họ là được."

"Cũng không cần làm quá đặc biệt."

Người ta còn nói bọn họ nịnh nọt.

Trong lòng Thẩm Mỹ Vân hiểu rõ: "Không cần quá mức phô trương? Không khác đồ ăn của mọi người là được sao?"

"Đúng vậy."

"Tuy nhiên, trên cơ sở đó có thêm hai hoặc ba món ăn?"

Loading...