Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 623
Cập nhật lúc: 2024-10-26 15:56:25
Lượt xem: 53
Trưởng khoa Lý nhíu mày: "Cái này quá ít.
"Không ít."
Sĩ quan hậu cần nghe máy: "Khoa trưởng Lý, năm con là heo trưởng thành, một con ít nhất hai trăm cân, năm con cung cấp một ngàn cân thịt, huống chi, khoa trưởng Lý ngài đừng quên, công xã Thắng Lợi phía dưới thành phố Mạc Hà, bọn họ học kỹ thuật nuôi heo của doanh trại chúng tôi"
"Chỉ cần một công xã Thắng Lợi, quanh năm suốt tháng ít nhất cũng có thể cung cấp cho ngài năm con, chớ nói chi là còn có những công xã khác."
"Lấy ở chỗ chúng tôi năm con, mấy công xã phía dưới, một công xã lấy thêm năm con, ngài tính xem đến cuối năm, ngài có thể thu được bao nhiêu con heo?"
Có thể giống nhau à?
Thịt heo công xã vốn là của thành phố Mạc Hà.
Khoa trưởng Lý muốn gom đồ bên ngoài về chỗ mình sao?
Ông ta trầm ngâm: "Công xã phía dưới có quá nhiều nhân tố bất ổn, không giống quân đội."
Vân Mộng Hạ Vũ
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút, cô hỏi: "Điểm mấu chốt của ngài là bao nhiêu?"
"Mười sáu con."
"Nhiều rồi."
"Mười hai con?"
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Khoa trưởng Lý lần này doanh trại chúng tôi ăn tiểu niên, cũng mới g.i.ế.c một con heo, một cái doanh trại nhiều người như vậy, trung bình một người chỉ ăn được vài miếng thịt."
"Tôi cũng không giấu diếm cô, dựa theo số thịt heo được cung cấp, tính theo đầu người thành phố Mạc Hà thì một người ăn còn chưa tới một miếng."
Giả vờ đáng thương.
Ai mà không biết.
Đây không phải là giả vờ đáng thương, đây là đáng thương thật.
Thẩm Mỹ Vân cũng im lặng theo.
"Như vậy đi, mỗi bên nhường một bước, tám con heo dựa theo giá thị trường, thật sự không thể nhiều hơn."
"Nhiều hơn quân đội chúng tôi không có cái ăn."
Tuy rằng không đạt được mục tiêu mong muốn, nhưng tám coi như cũng đã nhiều hơn rồi.
Khoa trưởng Lý: "Được rồi, tám con thì tám con."
"Nếu đã thương lượng xong, tôi sẽ cho người đưa hàng tết cho các người, coi như quà mừng chuyện chúng ta làm ăn với nhau."
"Chắc chắn rồi."
Đối với sư đoàn trưởng Trương bọn họ mà nói, hàng tết này tất nhiên phải nhận.
"Vậy tôi thay các chiến sĩ doanh trại cảm ơn anh trước."
Năm nay doanh trại bọn họ thật sự không có tiền mua hàng tết.
Đều đi Thanh Sơn thu thập hạt thông dùng để thay thế chuyện phân phát hàng tết.
Trăm triệu lần không nghĩ tới thời thế xoay chuyển, lại có người chủ động đưa hàng tết tới.
Làm sao có thể từ chối không nhận chứ.
*
Khoa trưởng Lý nói chuyện giữ lời, buổi sáng ngày hôm sau tầm hơn mười giờ, hai xe tải lớn chở hàng tết tới đây.
Sĩ quan hậu cần tìm người dỡ hàng xuống, sau khi thấy rõ ràng, ánh mắt vui mừng híp lại.
"Năm nay có thể ăn tết no nê rồi."
Không chỉ có thịt ăn, còn có hoa quả và các hàng tết khác.
Đợi sau khi kiểm kê số lượng.
Sĩ quan hậu cần và kế toán Lưu nhanh chóng tính toán.
"Dựa theo số lượng này, mỗi nhà ít nhất có thể được chia nửa cân kẹo."
"Đúng là không tệ."
"Gọi mọi người trong ban bếp núc tới đây, chia theo đầu người, gói thành túi trước."
Loại chuyện tốt như chuẩn bị đồ tết này, người của ban bếp núc đương nhiên là tranh nhau làm.
Trong một buổi chiều, gói được hơn một ngàn túi đi ra.
Mà sau khi gói xong.
Doanh trại bắt đầu phát quà, thừa dịp mọi người ăn cơm, thông báo ở trên loa lớn.
"Sáu giờ tối, tất cả đi căn tin nhận quà tết."
Thông báo này khiến khu nhà dân bất ngờ.
"Năm nay còn quà tết hả?"
"Lúc trước không phải nói không phát sao?"
Mọi người làm sao biết được.
Đều lắc đầu.
"Cũng không biết quà tết năm nay thế nào?"
Điều này ngược lại hỏi trúng tim đen mọi người.
Hàng năm đến cuối năm là thời điểm phấn chấn lòng người nhất.
Dù sao cũng chỉ có đơn vị lớn như quân đội, mới có thể phân phát đồ đạc cho mọi người.
Nghe được câu hỏi của mọi người.
Thẩm Thu Mai thấp giọng nói một câu: "Tôi nghe chồng tôi nói có nhiều đồ tốt lắm, nhưng cụ thể là cái gì, miệng anh ấy cứng như vỏ trai không chịu tiết lộ."
Lời này vừa nói xong.
Các chị dâu xung quanh nhất thời cả kinh.
"Có đồ tốt sao? Năm nay chi ra số tiền lớn như vậy? Không phải nói quân đội không có kinh phí sao?"
Cho nên lúc trước mới đi Thanh Sơn nhặt hạt thông.
Hạt thông kia thay cho quà tết, chỉ là hạt thông phát sớm quá, chỉ cần gia đình có nhiều con thì đã ăn gần hết từ lâu rồi.
Cũng có người chu đáo, giữ lại một ít, nhưng cũng không được bao nhiêu.
Cho nên mọi người nghe Thẩm Thu Mai nói vậy đều rất vui mừng.
"Đi rồi sẽ biết."
Thẩm Mỹ Vân rất bình tĩnh nói, cô xem như biết chút tình hình, nhưng cụ thể là cái gì thì cô cũng không biết.
"Mỹ Vân nói rất đúng, lát nữa sẽ biết."
Đợi đến sau khi căn tin, bên kia đã xếp hàng thật dài, không chỉ có các chị dâu của khu tập thể tới, ngay cả các chiến sĩ bộ đội cũng đang xếp hàng.
Ăn Tết là chuyện vui vẻ, phúc lợi này tất nhiên ai cũng có.
Lúc bọn Thẩm Mỹ Vân tới, dựa theo trình tự xếp hàng, đồ đạc nhận ở cửa sổ căn tin, ba cái cửa sổ được mở ra hết.
Cho nên phát cũng nhanh.
Chỉ chốc lát đã đến nhóm Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân tò mò nhìn qua: "Sư phụ Hoàng, năm nay phát phúc lợi là cái gì vậy?"
Người phụ trách phân phát ở cửa sổ Thẩm Mỹ Vân vừa hay là Hoàng Vận Đạt.
Hoàng Vận Đạt có ấn tượng tốt với Thẩm Mỹ Vân, nhất là lần trước cô đến căn tin hỗ trợ.
Có thể xem như lấy được trái tim của mọi người trong căn tin.
Dù là lớn tuổi hay nhỏ tuổi, nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân đều sẽ gọi một tiếng chị dâu.
Một tiếng này cũng thật lòng thật dạ mà gọi.
Hoàng Vận Đạt cũng vậy, anh ấy lấy đồ từ trong rổ ra, đưa cho cô nói: "Hai ba lạng kẹo cứng trái cây, hai lạng kẹo mềm, còn có một túi hạt dưa và một túi quýt."
Nghe vậy, Triệu Xuân Lan nhịn không được thò đầu nhìn qua.
"Vậy năm nay so với năm ngoái hào phóng hơn nhiều."
Năm ngoái chỉ nửa cân kẹo, một cân hạt dưa.
Năm nay có thêm vài loại.
Sĩ quan hậu cần đang tính toán, anh ấy nghe vậy thì thò nửa người ra, tươi cười nói: "Đây không phải là do dính ánh sáng của Mỹ Vân sao."
"Không phải năm trước tặng khoa trưởng Lý của thành phố Mạc Hà hai mươi con heo à? Đối phương đưa xe hàng tới đáp lễ cho chúng ta đó."
"Ồ, đều ở chỗ này hết đấy."
Vừa dứt câu, người chung quanh bỗng chốc kinh ngạc, theo bản năng nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân.
Mọi người thật sự không ngờ hàng tết họ phân phát còn dính dáng tới Thẩm Mỹ Vân.
"Sao vậy được?"
"Đối phương đưa nhiều hàng tết như vậy là vì nể mặt Mỹ Vân à?"
Khó tin.
Dù sao thì gần đây khan hiếm vật tư, không riêng gì thịt heo, kẹo, đậu phộng hay hạt dưa cũng thế.
Thẩm Mỹ Vân bị mọi người nhìn chăm chú.
Cô nhéo nhéo ngón tay, chợt trừng mắt nhìn sĩ quan hậu cần.
Người này sao lại nói nhiều như vậy?
Công bố ra ngoài cũng được à?
Sĩ quan hậu cần cười hì hì: "Con người tôi chưa bao giờ nói dối, mọi người hỏi, tôi đương nhiên phải trả lời rồi."
"Tôi chỉ hỏi cô,
Ta liền hỏi ngươi, vậy khoa trưởng Lý có phải nể mặt cô nên mới đưa tới một xe hàng tết bự không?"
Thẩm Mỹ Vân trả lời thế nào cho phải đây?
Cô trầm tư một lát: "Không phải là vì trại thịt heo của chúng ta à?"
Chuyện này thì liên quan gì đến cô?
Cô không thích làm trung tâm của sự chú ý.
Sĩ quan hậu cần híp mắt cười, không vạch trần cô mà nói,"Được rồi, cứ cho là vậy đi."
Nhưng ai có mặt ở đó mà không biết.
Chuyện ở trại chăn nuôi được giải quyết, không thể không kể công của Thẩm Mỹ Vân, cô còn được sư đoàn trưởng Trương khâm điểm làm xưởng trưởng trại chăn nuôi.
Ngày thường dù mọi người không gọi xưởng trưởng Thẩm.
Nhưng trong lòng mọi người, Thẩm Mỹ Vân hoàn toàn xứng đáng là xưởng trưởng Thẩm.
Thế nên dù chỉ nghe được một nửa, nhưng họ vẫn đoán được toàn bộ.
Sau khi nhận hàng tết, mọi người không thể không cảm ơn Thẩm Mỹ Vân, bất kể chiến sĩ hay các chị dâu có con.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Không đến mức đó."
Thật sự không cần cảm ơn cô, cô cũng không biết tại sao lại dính dáng đến mình.
Sau khi nhận đồ xong.
Sắp nhỏ vừa reo hò vừa đi vòng quanh mẹ mình: "Mẹ, cho con một viên kẹo đi."
"Đúng vậy, chỉ một viên thôi."
"Mẹ, con muốn ăn quýt." Quả quýt vàng cam trông rất ngon.
"Con muốn ăn hạt dưa, mẹ hốt một nắm hạt dưa cho con đi, con sẽ ăn tiết kiệm, ăn hẳn ba ngày!"
Cảnh tượng trẻ con quấn quít lấy người lớn đòi hàng tết này, gần như nhà nào cũng giống nhau.
Lúc này, dù phụ huynh keo kiệt nhường nào, khi nhìn thấy hàng tết mới lĩnh, đều sẽ rộng lượng hơn nhiều.
"Đây, cầm lấy ăn tiết kiệm."
Bọn nhỏ nhận được hạt dưa, kẹo và quýt thì cười nói vui vẻ chạy ra ngoài.
Đứa không nhận được ủ rủ khỏi bàn, trông tội nghiệp vô cùng.
Nhà Thẩm Mỹ Vân cũng không ngoại lệ.
Cô kiểm kê đồ đạc, hai lạng kẹo trái cây cứng, hai lạng kẹo mềm, một cân hạt dưa và năm cân quýt.
Tính ra mỗi nhà được chia khoảng năm cân quà.
Như ăn tết.
Mà cũng đúng là ăn tết thật.
Nhân lúc Thẩm Mỹ Vân đang thu dọn, Miên Miên hai tay nâng cằm, lệt bệt đi tới.
"Mẹ, con muốn ăn kẹo."
Thẩm Mỹ Vân đang xếp quýt, trời còn lạnh, ăn quýt cóng răng nên cô định đặt trên bếp lò hong lại cho ấm.
Nên khi nghe Miên Miên nói vậy, cô cũng không ngẩng đầu lên: "Muốn ăn gì thì tự lấy đi con."
Thái độ hào phóng của cô khiến Miên Miên ngẩn người: "Mẹ?"
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy thì dừng công việc trong tay lại, nhỏ giọng hỏi: "Sao thế cọn?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-623.html.]
"Con chỉ là không hiểu, tại sao mẹ Nhị Nhạc, Tứ Muội và Tiểu Mai Hoa nữa, đều không muốn cho kẹo, nhưng mẹ lại để con tự đi lấy?"
Câu cú lộn xộn.
Thẩm Mỹ Vân đoán: "Không muốn cho kẹo mà con nói ý là mẹ bọn họ không nỡ cho kẹo à?"
Miên Miên gật đầu: "Đúng vậy, Nhị Nhạc vòi vĩnh rất lâu dì Xuân Lan mới cho một viên."
"Còn Tam Ny nữa, xin nửa ngày cũng chỉ nhận được một viên, Tiểu Mai Hoa thảm nhất, bạn ấy không được viên nào cả."
Thẩm Mỹ Vân nghe thế, cô ngồi xổm xuống nhìn Miên Miên, nghiêm túc trả lời.
"Đó là vì mỗi gia đình có điều kiện khác nhau nên người lớn cũng có sự phân biệt trong cách cho kẹo."
"Như nhà chúng ta, mẹ và ba con đều không thích ăn kẹo, nên tất cả kẹo đều là của con."
"Đương nhiên phải lấy ra đãi khách, nhưng lấy bao nhiêu là do Miên Miên nhà chúng ta định đoạt."
Nghe thế, Miên Miên vui sướng bóc ra một viên kẹo mềm, nhai cắn: "Mẹ, mẹ tốt quá."
Cô bé thích cảm giác được tin tưởng và yêu thương.
Miên Miên mới sáu tuổi, cô bé biết rõ, chỉ cần mình muốn, không cần biết là thứ gì, mẹ đều sẽ cho cô.
Như rất lâu trước đây mẹ từng nói.
Chỉ cần cô bé muốn, chỉ cần mẹ có, cố gắng hết sức.
Thẩm Mỹ Vân xoa đầu Miên Miên: "Chỉ giỏi nói ngọt, đi tìm bạn chơi đi."
Miên Miên ừ một tiếng.
Cô bé vừa đi, Quý Trường Tranh liền vào, thấy một màn như vậy, anh nhướng mày: "Đang dạy con?"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Nói chuyện chuyện bánh kẹo thôi."
Cô tiện tay đưa qua một quả quýt, Quý Trường Tranh lắc đầu: "Anh không thích ăn chua."
"Rất ngọt."
Thẩm Mỹ Vân bóc một quả quýt ra, dưới mấy cọng gân trắng là thịt quả màu vàng, căng mọng nước.
Thẩm Mỹ Vân đưa một múi, nghiêm túc ý bảo anh thử.
Đuôi lông mày Quý Trường Tranh thoáng một tia trêu tức: "Em đút anh?"
Thẩm Mỹ Vân ngầm có trò hay, đương nhiên không đồng ý, chợt, ngón cái và ngón trỏ tinh tế trắng noãn bóc lấy một múi quýt vàng, đút vào miệng anh.
Quý Trường Tranh dứt khoát ăn vào.
Thẩm Mỹ Vân lập tức nhỏ giọng truy hỏi: "Thế nào? Có chua không?"
Quý Trường Tranh lắc đầu, mặt không đổi sắc: "Rất ngọt."
Thẩm Mỹ Vân không tin: "Thật sao?"
"Đương nhiên."
Quýt mùa này chua hay không chua, hoàn toàn dựa vào may mắn.
Thẩm Mỹ Vân tự thử một múi, kết quả ngay lúc răng cắn rách vỏ quýt, nước sốt chua ngọt óng ánh nháy mắt tràn ngập khoang miệng.
Chua.
Chua kinh khủng.
Khiến răng cũng muốn rụng ra luôn.
Mặt Thẩm Mỹ Vân nhăn nhíu, gần như tụ lại một chỗ. Cô giơ tay đ.ấ.m anh, ngọng nghịu hô lên: "Quý Trường Tranh, anh lừa em!"
Quý Trường Tranh cũng chua ê răng, nhưng anh biết giả bộ, biết nhịn.
Anh ôm Thẩm Mỹ Vân cười ha ha: "Em lừa anh trước."
"Chút thủ đoạn nhỏ đó của em..."
Còn muốn qua mắt tên lính trinh sát này, em nằm mơ à?
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Cô đã nói tên Quý Trường Tranh này ranh ma lắm, lừa được anh đâu phải chuyện dễ. Cô không phục, lại bẻ một múi đút vào miệng anh.
Đây là cưỡng ép, Quý Trường Tranh biết, anh cũng không từ chối, nhưng sau khi ăn xong múi này.
Anh cảm giác răng mình rụng cả hàm rồi, vô thức vươn tay vỗ nhẹ vào vào người Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân nhìn dáng vẻ bị chua ê ẩm mình mẩy này của anh, mím môi cười: "Phụ nữ nói không tin được, anh còn tin."
Quý Trường Tranh ôm cô, cắn chặt răng, bấy giờ mới ép được nước chua trong miệng xuống.
Anh ậm ừ nói: "Anh chỉ tin em."
Cô có bỏ thuốc độc cho anh, anh cũng ăn.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy ngẩn ngơ, nhéo mặt anh: "Miệng lưỡi trơn tru."
Quý Trường Tranh nhướng mày cười: "Nói thật đó."
Thẩm Mỹ Vân không muốn nói chuyện với người không đứng đắn này, cô hỏi: "Doanh trại có thông báo chưa? Tết nghỉ mấy ngày?"
Gần đây vợ chồng son buồn rầu không biết đi đâu ăn Tết.
Ở lại doanh trại, đến đại đội Tiền Tiến hay tới Bắc Kinh. Đi đâu thì phải xem Quý Trường Tranh được nghỉ mấy ngày.
Quý Trường Tranh về để nói chuyện này với Thẩm Mỹ Vân.
Anh gật đầu: "Anh hỏi rồi, năm nay doanh trại không bận lắm, anh có thể nghỉ đông và nghỉ phép một lượt luôn."
"Dự định ban đầu của em là chúng ta lên Bắc Kinh một chuyến, mùng mấy về rồi đến chỗ ba mẹ một chuyến, anh thấy thế nào?"
Năm đầu tiên anh và Thẩm Mỹ Vân kết hôn, Tết dẫn vợ về nhà tiện thể gặp họ hàng luôn.
Mỹ Vân và Miên Miên có thể nhận được rất nhiều tiền lì xì.
Thẩm Mỹ Vân suy tư một chút: "Vậy Tết năm nay đến nhà anh, Tết sang năm đến nhà em?"
Hai bên lần lượt.
Ai bảo nhà cô chỉ có một cô con gái chứ.
Quý Trường Tranh: "Đương nhiên là được."
Anh không có yêu cầu gì về phương diện này.
Sợ Mỹ Vân hiểu lầm chuyện năm đầu tiên anh một hai đòi về nhà chồng, anh bèn nói thẳng: "Năm đầu về ăn Tết, em là cô dâu mới, Miên Miên là trẻ con, đến lúc đó sẽ được nhận rất nhiều tiền lì xì nha."
Chỉ năm đầu mới có đãi ngộ này thôi.
Mắt Thẩm Mỹ Vân sáng lên: "Nghe hay đó."
Cô là rất tham tiền.
"Nhưng anh chắc chưa? Ngày mấy về Bắc Kinh?"
Nay đã 24 rồi, không tới mấy ngày nữa là sang năm mới.
Quý Trường Tranh: "Chậm nhất là ngày 28, chuyện bên này vẫn chưa giải quyết xong."
Thẩm Mỹ Vân bẻ tay tính toán: "Vậy còn bốn ngày nữa."
"Như vậy đi."
"Ngày mai anh đưa Miên Miên về thăm ba mẹ, về rồi cả nhà chúng ta sẽ đi Bắc Kinh."
Cô muốn đến chỗ cha mẹ một chuyến, tặng đồ tết cho cha mẹ là một.
Hai là phải thanh toán tiền hàng của Kim Lục Tử.
Quý Trường Tranh nhíu mày: "Thời gian gấp gáp, chạy qua chạy lại có quá vất vả không?"
Thẩm Mỹ Vân ôm tay anh làm nũng: "Mất ba tiếng đi xe thôi mà, còn gần hơn thành phố Cáp nữa."
Tới thành phố Cáp thì tận bảy tiếng đó.
"Để em xem xem, nếu thật sự không được, lúc đó chúng ta gặp tại nhà ga, anh thấy sao?"
Quý Trường Tranh trước nay chưa bao giờ từ chối yêu cầu của Thẩm Mỹ Vân.
"Vậy em phải chú ý an toàn, đừng quá mệt mỏi."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, nhẹ giọng nói: "Biết anh tốt nhất mà."
Quý Trường Tranh xoa mặt cô, hai người nửa nằm ở trên kháng, mùa đông Mạc Hà rất lạnh, hoạt động trên kháng là ấm áp nhất, dù không ngủ, nằm thôi cũng thoải mái.
"Lần này anh không đi được, em nói với ba mẹ một tiếng nhé, em đi với Miên Miên, đừng đi tay không, ngang qua cửa hàng bách hóa, rượu, thuốc lá, đường trắng, sữa bột, mạch nha, em tính mà mua."
"Em đừng lo chuyện tiền bạc. Cuối năm doanh trại của anh sẽ phát một lô phiếu sữa bột phiếu và phiếu công nghiệp, em cầm xài trước đi."
"Nếu thật sự không đủ tiền, Tết chúng ta về nhà một chuyến là có."
Quý Trường Tranh là con của Quý gia, anh không thấy xin tiền cha mẹ có vấn đề gì, dù gì từ nhỏ đến lớn cũng quen rồi.
Đương nhiên, quan trọng nhất là hai ông bà Quý gia giàu hơn anh.
Tiền lương một tháng của anh chỉ hơn sáu mươi đồng, cộng thêm trợ cấp cũng mới miễn cưỡng bảy mươi, vậy mua được gì?
Nói khó nghe, còn chưa đủ một món trang sức mấy năm về trước của mẹ anh đâu.
Thẩm Mỹ Vân nghe Quý Trường Tranh nói vậy thì ngạc nhiên lắm: "Anh đang đào tiền bên cha mẹ chồng về nhà mình rồi kéo sang nhà mẹ đẻ em đấy à?"
"Đây là vòi tiền ba mẹ đi từ thiện."
Quý Trường Tranh ôm cô vào lòng, chỉ thấy người Mỹ Vân chỗ nào cũng mềm mại, thơm ngát, anh thích c.h.ế.t mất.
"Đâu có? Đây là cướp của người giàu chia cho người nghèo."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
*
Nếu Thẩm Mỹ Vân đã quyết định phải về nhà mẹ đẻ một chuyến, cô đương nhiên không chậm trễ, nhưng trước khi xuất phát cô đi tìm Trần Viễn, hỏi anh ấy: "Anh, em định về nhà một chuyến, anh có muốn gửi đồ gì cho cậu không?"
Trần Viễn đang huấn luyện, đầu đầy mồ hôi: "Sao đột nhiên lại về?"
Anh ấy hơi bất ngờ.
Thẩm Mỹ Vân: "Về thăm họ trước, năm mới em đến Bắc Kinh với Quý Trường Tranh một chuyến."
À, Trần Viễn hiểu.
Anh ấy gật đầu: "Năm mới anh về, không có cần gửi, em dìu dắt con trẻ đi xa nhà, cái gì cũng không tiện, đừng tay xách nách mang."
Thẩm Mỹ Vân giương mắt nhìn anh ấy: "Thật sự không gửi à?"
"Không gửi."
Trần Viễn bẻ tay tính toán: "Anh đoán 28 hoặc 29 tháng chạp, anh cũng có thể xin nghỉ vài ngày về đón Tết."
"Nhà bên này em đừng bận tâm."
Thẩm Mỹ Vân: "Được rồi, vậy Tết anh về nhé." Nếu Trần Viễn không có đồ cần gửi, Thẩm Mỹ Vân dẫn Miên Miên về luôn.
Hành trang gọn nhẹ, đi xa cũng khỏe.
Lúc đến công xã Thắng Lợi, đã mười một giờ sáng.
Vừa xuống xe, Thẩm Mỹ Vân lập tức dắt Miên Miên chạy về hướng đại đội, vì người chờ máy kéo về đội sản xuất đều tụ tập ở đó.
"Mỹ Vân?"
Cô vừa xuống xe đã có người gọi.
Là Kiều Lệ Hoa, cô ấy mặc một chiếc áo bông lớn màu chàm và một chiếc quần bông rộng, dưới nách kẹp một cái laptop vỏ cứng, trông gầy đi không ít, nhưng tinh thần cũng không tệ lắm.
Thẩm Mỹ Vân cũng không ngờ vừa xuống xe đã gặp Kiều Lệ Hoa.
"Lệ Hoa?"
Kiều Lệ Hoa vui mừng: "Cô về rồi à."
"Nghe nói, cô lên làm xưởng trưởng rồi?"
Đi lên định kéo tay Thẩm Mỹ Vân, nhưng mới giơ lên thì sực nhớ mình vừa vào chuồng heo, tay chân khá bẩn.
Vì thế, lại rụt tay về.
"Cái gì mà xưởng trưởng với xưởng phụ." Thẩm Mỹ Vân không ngờ Kiều Lệ Hoa cũng biết tin này, cô thuận thế dắt tay, chuyển đề tài: "Về thăm ba mẹ tôi, cô gần đây thế nào?"
Kiều Lệ Hoa: "Ngày nào cũng bận, cũng tạm."
"Nhưng cuối năm tôi được lĩnh đến một cân rưỡi thịt, cô nhớ qua ăn nhé!"
Đãi ngộ như này đã coi như rủng rỉnh rồi.
Thẩm Mỹ Vân cũng mừng cho cô ấy: "Có rảnh nhất định sẽ đến."
Sau khi hàn huyên.
Cô bảo Miên Miên chào Kiều Lệ Hoa, Miên Miên gọi một tiếng: "Dì Lệ Hoa."
"Ừ, dì Lệ Hoa tan tầm sẽ đến thăm con."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Ba mẹ tôi có ở đây không?"
Kiều Lệ Hoa lắc đầu: "Gần đây tuyết lớn, ba cô không tới đại đội khác khám bệnh, chỉ quanh quẩn trong đại đội Tiền Tiến, mẹ cô có lẽ đang ở nhà."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, định nói cái gì đó thì chuyến máy kéo một giờ sắp khởi hành.
Thẩm Mỹ Vân tạm biệt cô ấy, sau khi lên máy kéo, cô dém kỹ khăn quàng cổ cho Miên Miên rồi đội mũ lên.
Che kín đến độ chỉ lộ ra một đôi mắt.
Bản thân cô cũng vậy.
Trời lạnh cóng, máy kéo gió bốn phía gió lùa, hắt lên người lạnh thấu xương.