Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 628
Cập nhật lúc: 2024-10-26 15:56:33
Lượt xem: 62
Bị con gái ngăn cản, Trần Thu Hà thầm thở dài rồi đứng lên.
"Anh cả, để em cuốn cho anh cái nhé, đúng rồi, cần thêm cơm không?"
Cơm nấu hồi trưa vẫn còn, đang hâm nóng trong nồi, bên dưới có lớp cơm cháy.
Trần Hà Đường suy nghĩ một lát: "Cho anh một cái bánh cuốn thịt đầu heo với một chén cơm."
Ông ta đúng là chưa ăn no, lúc nãy thấy Quý Trường Tranh ăn như vũ bão, trông rất đói nên ông không động đũa, chỉ ăn một cái bánh.
Nhưng gọi cơm là vì muốn trộn với súp thịt lợn kho khoai tây.
"Ừ!"
Trần Thu Hà xuống bếp, chỉ chốc lát đã lấy ra hai cái bánh cuốn, một cái cho Trần Hà Đường, một cái giữ lại cho mình ăn.
Ngoài ra còn có một bát gạo lứt lớn.
Trần Hà Đường không khách sáo với bà ấy, nhận lấy rồi đổ thịt kho với khoai tây, thịt và súp vào bát của mình.
Đổ nước súp đặc lên cơm rồi mới dừng tay.
Một miếng bánh cuốn thịt đầu heo, một muỗng cơm canh thịt.
Mùi vị đó!
Trần Hà Đường không khỏi hài lòng nheo mắt lại: "Đời này anh chưa từng nghĩ tới mình sẽ được ăn cơm kiểu này."
Trước đây ông ta sống một mình, ăn bữa nào hay bữa đó.
Thợ săn có thịt ăn, nhưng không phải xào thì nướng, vô vị.
Nhưng...
Cách ăn uống này hoàn toàn khác với trước đây.
Nó khiến ông ta cảm thấy số thịt mà mình ăn trước đó đều chẳng có nghĩa lý gì.
Trần Thu Hà thấy ông ta thích, bèn nói: "Ngày mai làm cho cho anh ăn tiếp."
Nhiều lúc bà ấy nhìn anh cả mà như nhìn em trai.
Với sự tội lỗi và áy náy.
Phải mà cũng không phải.
Có lẽ chỉ có bản thân Trần Thu Hà mới hiểu được sự phức tạp đó.
Trần Hà Đường cong miệng cười: "Dễ gì ngày nào cũng được ăn ngon."
Những bữa ăn thịnh soạn như vậy là điều mà trước đây ông ta chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Trần Thu Hà tự nhủ trong lòng, có con heo mập của Mỹ Vân, ngày nào mà chẳng được ăn ngon.
Nhưng không thể nói vậy trước mặt con rể được.
Bà ấy cười, không nói chuyện.
Cơm nước xong, Quý Trường Tranh giúp thu dọn bát đũa mang xuống bếp, lúc ra thì thấy Trần Hà Đường ngồi xổm ngoài rào tre hút thuốc.
Trời tối sầm.
Vầng trăng lưỡi liềm tỏa ánh trắng bạc ngoài khoảng sân vắng lặng.
"Cậu."
Quý Trường Tranh đi tới, lấy một bao t.h.u.ố.c lá trong túi ra đưa cho ông ta.
Dù đã bỏ t.h.u.ố.c lá nhưng anh vẫn có thói quen giả vờ hút thuốc để xã giao.
Sự chung đụng giữa những người đàn ông thực ra rất đơn giản. Dù là người lạ, chỉ cần cho nhau một điếu thuốc thì cả hai sẽ thân thiết hơn nhiều.
Trần Hà Đường nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn thoáng qua gói thuốc Tiền Môn trong tay Quý Trường Tranh.
Ông ta lắc đầu, chỉ vào túi mình: "Cậu có rồi, thuốc này thơm hơn."
Ông ta là người nghiện thuốc lá, thích hút thuốc mạnh.
Mùi Tiền Môn hơi nhạt, không đủ thỏa mãn người hút thuốc lâu năm.
Quý Trường Tranh không tức giận vì bị từ chối, anh trực tiếp bỏ thuốc vào túi Trần Hà Đường, cười nói: "Thỉnh thoảng đổi mùi cũng không tệ."
Ông ta vì hút thuốc mà tới.
Lần này Trần Hà Đường không từ chối.
Hai người đều im lặng ngắm trăng trên trời, nhất thời nói gì, Quý Trường Tranh vẫn bình tĩnh, đợi đến khi Trần Hà Đường hút xong một điếu thuốc.
Rồi anh lên tiếng.
Anh nhắc tới Trần Viễn, cũng là mục đích chủ yếu khiến anh tìm gặp riêng Trần Hà Đường.
"Vì anh hai là người địa phương nên doanh đội an bài anh ấy đi làm nhiệm vụ, phải đến trưa ba mươi mới về được."
Kỳ thật, Trần Viễn vốn có thể về sớm, nhưng anh ấy tặng cơ hội này cho người khác.
Theo suy nghĩ của anh ấy, anh ấy là người địa phương. Ngay cả khi anh ấy xuất phát theo doanh đội vào sáng 30 thì vẫn có thể bắt kịp bữa trưa, tối còn được ăn cơm tất niên.
Thế nhưng các đồng chí ở nơi khác thì không tiện như vậy.
Điếu thuốc trong tay Trần Hà Đường run lên, ông ta ấp úng nói: "Nó tham gia quân ngũ, bảo vệ quốc gia là việc nên làm"
Nhưng lại không công bằng với ông ta.
Trần Viễn suy nghĩ cho tất cả mọi người, trừ ba anh ấy, người thui thủi ở nhà chờ anh ấy rất nhiều năm này.
Cũng may năm nay Trần Hà Đường không cô đơn, có Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà bầu bạn.
Coi như náo nhiệt.
Quý Trường Tranh không biết nên nói gì để an ủi ông ta, đành trầm giọng nói: "Anh hai được điều động từ bên ngoài về nhậm chức, anh ấy không quen với môi trường trong quân đội, cần thời gian hòa mình với mọi người."
Thậm chí có thể nói, anh là binh sĩ kỳ cựu từng ở doanh đội Mạc Hà 7 năm.
Còn Trần Viễn được điều nhiệm tới đây còn chưa tới sáu tháng.
So với những đoàn trưởng khác, anh ấy đương nhiên phải nỗ lực hơn, nỗ lực này không phải chỉ năng lực của anh ấy không đủ, mà do sự xa lạ và khó thích ứng nơi đất khách.
Đây không phải là vấn đề về khả năng, chủ yếu cần thời gian để khắc phục.
Trần Hà Đường hút một hơi thật sâu, mặt mày tang thương nói: "Cậu biết nó không dễ dàng."
Mỗi tháng Trần Viễn chỉ giữ lại chừng mười đồng, số tiền lương còn lại về cơ bản đều gửi về cho ông ta.
Gồm cả lần đầu tiên Trần Viễn trở lại sau nhiều năm, ông ta được cho tận một nghìn, chưa kể các loại vé.
Tuy nhiên, Trần Hà Đường không hề động tới bất kỳ khoản tiền và tấm vé nào.
Chi phí hàng ngày đổi lấy bằng cách săn thú.
"Nó đã ba mươi rồi còn chưa có ai, cậu sốt ruột."
Bình thường Trần Hà Đường rất ít tâm sự với họ về mấy chuyện này, ông ta kiệm lời và hiếm khi bày tỏ tình cảm của mình với người khác.
Tối uống chút rượu, thấy cả nhà Mỹ Vân và Trường Tranh đều về, vui vẻ cười nói với nhà Tiểu Hà Hoa.
Dù họ cũng là người nhà của mình.
Nhưng Trần Hà Đường luôn cảm thấy mất mát, lúc ăn bánh cuốn thịt đầu heo, ông ta nghĩ nếu là A Viễn thì tốt rồi.
Ông ta cũng thích mà.
Nếu là A Viễn, cả nhà họ mới thật sự là đoàn viên.
Quý Trường Tranh nghe vậy, lần đầu tiên thấy khó xử.
"Về chuyện đối tượng của anh hai, con và Mỹ Vân đều đang quan tâm, chỉ là hình như anh ấy không có ý định cưới vợ."
Lúc trước ăn cơm chung, mỗi lần nhắc tới chuyện này Trần Viễn đều chuyển đề tài.
Ai nấy đều đã trưởng thành rồi, không cần phải đi làm chuyện đối phương cảm thấy không vui.
Lâu dần, anh không nhắc lại đề tài này nữa.
Nào ngờ sau khi cơm no rượu say, Trần Hà Đường lại nhắc chuyện này với mình.
Trần Hà Đường khó hiểu: "A Viễn nói không muốn kết hôn hả?"
Quý Trường Tranh nhớ lại: "Hình như vậy, anh ấy quen sống một mình rồi."
Trần Hà Đường: "Chẳng lẽ nó thích đàn ông?"
Quý Trường Tranh: "..."
Phụt!
Quý Trường Tranh suýt phì cười: "Cậu, cậu nghĩ nhiều rồi, sao có thể chứ?"
Trần Hà Đường hơi lo, ông ta bóp tắt tàn thuốc, đứng lên, đi tới đi lui: "Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng thấy bên cạnh nó có có nữ đồng chí nào, giờ đã ba mươi, vẫn không có."
"Trừ thích đàn ông, cậu không tìm được lý do nào khác."
Một nam đồng chí đến tuổi kết hôn nhưng tìm quanh không thấy một người khác phái nào, cũng không tiếp xúc với người khác phái, trừ lý do này còn lý do khác sao?
Quý Trường Tranh: "..."
Anh cẩn thận nhớ lại những lần tiếp xúc với Trần Viễn.
Khụ khụ khụ!
Đừng nghĩ nữa đừng nghĩ nữa.
"Cậu, sau này cậu đừng nói mấy lời này, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tiền đồ của anh hai."
Nếu loại chuyện này truyền ra ngoài, sự nghiệp của Trần Viễn sợ là phải dừng lại ở đây.
"Cậu biết."
Trần Hà Đường chắp tay sau lưng, cúi người: "Cậu chỉ nói trước mặt con thôi, Trường Tranh."
"Nếu có nữ đồng chí thích hợp, con hãy để ý giúp anh hai con."
Quý Trường Tranh ừ một tiếng, sau khi đưa mắt nhìn Trần Hà Đường vào nhà, anh ra WC xả nước rồi vào theo.
Anh vừa vào, Thẩm Mỹ Vân đã dỗ Miên Miên ngủ rồi, trên kháng nóng hầm hập, Miên Miên ngủ như một con heo con, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Tay đặt hai bên đầu.
Thẩm Mỹ Vân ngước mắt lên nhìn người ở cửa, khẽ suỵt một tiếng.
Quý Trường Tranh rón rén đóng cửa lại: "Ngủ rồi?"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Mới ngủ."
"Đang nói chuyện phiếm với cậu?" Cô chỉ mặc một chiếc áo len trắng bó sát người, nửa tựa vào gối đầu, đường cong lộ ra, mái tóc xõa xuống vai và rủ trước ngực.
Mặt mày dịu dàng lộ ra vài phần lười biếng, quả là xinh đẹp thanh diễm.
Quý Trường Tranh nín thở, anh gật đầu rồi chui lên giường, ngủ ở ngoài cùng, vô thức ôm vai cô.
"Cậu đau đầu vì chuyện anh hai chưa kết hôn, muốn chúng ta giúp giới thiệu người yêu cho anh ấy."
Còn chuyện nghi Trần Viễn thích đàn ông thì không nói.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, ngồi thẳng dậy nói: "Chúng ta không quyết định được."
"Anh hai có vẻ rất phản đối việc xem mắt kết hôn."
Nếu không, cô đã giới thiệu cho đối phương từ lâu rồi.
"Ừ."
Quý Trường Tranh nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: "Chuyện này không gấp được, phải biết nguyên nhân khiến anh hai không muốn kết hôn dễ làm."
Nếu không, tất cả đều là uổng công.
Thẩm Mỹ Vân đau đầu: "Nếu có cơ hội, anh nhớ hỏi xem."
Quý Trường Tranh lập tức đồng ý.
Tay chân anh lộn xộn, lại bị Thẩm Mỹ Vân chạy bay: "Ba mẹ ở sát vách, anh an phận lại cho em."
Quý Trường Tranh hơi ấm ức: "Mỹ Vân, anh không nghĩ gì khác."
Thẩm Mỹ Vân nhướng mày, sóng mắt lưu chuyển: "Vậy anh cựa quậy gì đó?"
Quý Trường Tranh nghiêm trang: "Anh chỉ muốn ôm em."
Mấy ngày rồi không gặp vợ.
Thẩm Mỹ Vân cảm thấy đôi khi Quý Trường Tranh cực kỳ giống một con ch.ó cỡ bự, nằm trên vai người ta xin vuốt ve.
Nghĩ tới đây, cô không khỏi bật cười.
"Cười cái gì?"
Quý Trường Tranh nhỏ giọng nói.
Thẩm Mỹ Vân: "Cười anh đó, đi xa như vậy, sao không chờ ở trạm xe?"
Đã nói sáng mai gặp ở nhà ga rồi mà.
Quý Trường Tranh chơi đùa với mái tóc của Thẩm Mỹ Vân, tóc cô vừa đen vừa dày, chất tóc mềm mại như tơ lụa, còn thoảng mùi hoa quế.
Quý Trường Tranh thích lắm.
Anh nhíu mày, giọng uất ức: "Anh đã không gặp em hai ngày rưỡi rồi."
Anh cảm thấy kể từ khi kết hôn với Mỹ Vân, anh mắc một căn bệnh, là bệnh khó chịu khi không được gặp Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Ai biết thì tưởng là hai ngày rưỡi, không biết lại tưởng là hai năm rưỡi."
Quý Trường Tranh không lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-628.html.]
Chỉ lặng lẽ tết tóc cho cô.
Dù sao anh nói gì cũng bị Mỹ Vân ghét bỏ.
Thẩm Mỹ Vân không không hề thấy xấu hổ khi không nhận được câu trả lời, nhưng cô lại nhớ tới một chuyện: "Mua vé xe chưa?"
Quý Trường Tranh: "Mua rồi, vé giường nằm 9 giờ 40 sáng mai từ Mạc Hà đến Bắc Kinh."
Thẩm Mỹ Vân rất yên tâm về năng lực làm việc của Quý Trường Tranh, thế nên cô hài lòng đắp chăn ngủ.
"Ngày mai phải dậy sớm, chúng ta cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
Quý Trường Tranh ừ một tiếng, mát xa thái dương cho cô, thấy cô đã ngủ say, anh chăm chú nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô một lúc rồi không kiềm được hôn lên trán cô.
"Ngủ đi."
Thẩm Mỹ Vân lầm bầm một câu.
Quý Trường Tranh không nghe rõ, anh nằm cạnh TrThẩm ầm Mỹ Vân, dù chỉ đắp chăn ngủ đơn thuần, tâm trạng cũng rất tốt.
Như ăn kẹo vậy, ngọt ngào.
*
Sáng sớm hôm sau.
Biết hôm nay họ sẽ ngồi xe lửa về Bắc Kinh, Trần Thu Hà đã dậy từ rất sớm chuẩn bị đồ ăn cho họ mang đi dọc đường.
Thẩm Mỹ Vân cảm thấy không cần thiết, dù sao trên tàu cũng có đồ ăn, tuy hơi đắt nhưng nhà họ cũng không thiếu chút tiền ấy.
Trần Thu Hà lại có suy nghĩ riêng, ra ngoài tự mang đồ nhà mình đi tính ra vẫn an toàn hơn.
Thức dậy từ sớm luộc mười quả trứng gà, cá khô chiên qua một lượt dầu.
Ăn vui miệng cũng được.
Cắt hai cái móng và non nửa cái tai heo của tối qua vào, không thêm nước tỏi sợ ám mùi, nước rỉ ra cũng khó mang theo.
Loại món kho này dù ăn nguội cũng rất ngon.
Thẩm Mỹ Vân nhìn Trần Thu Hà bận rộn từ hồi bốn giờ, không khỏi thở dài: "Mẹ, đừng làm nữa, chúng con không xách nổi nhiều đồ vậy đâu."
Đó là sự thật.
Bốn ba bên ngoài thì hành trang phải nhẹ nhàng chứ.
"Mang không mang ăn cái gì?"
Trần Thu Hà nhìn quanh, trừ thức ăn chín, còn cho Thẩm Mỹ Vân thêm bốn quả quýt, hai quả táo, hai quả lê đông lạnh.
Rồi đặc biệt đưa cho Quý Trường Tranh một gói đồ.
"Đây là quà năm mới tặng bố mẹ con, đặc sản cả đây, nói họ đừng chê."
Cái gọi là đặc sản, chính là sản vật địa phương.
Về cơ bản đều do Trần Hà Đường săn về, giờ Mỹ Vân cho một con heo, thịt trữ trong nhà cũng nhiều lên.
Vì thế, thịt gà rừng khô, thỏ khô và chân hươu dày thịt này trông rất khả quan.
Làm quà tặng cho người ở Bắc Kinh tính ra cũng hậu hĩnh rồi.
Dù sao dạo này nhà nào cũng thiếu thịt, tuy điều kiện nhà Quý Trường Tranh khá giả nhưng không đến mức thịt thà đầy bàn.
Quý Trường Tranh nhìn đống đồ trong túi, anh không nhận: "Ba mẹ, hai người giữ lại ăn đi."
"Con không lấy đâu."
Nào có chuyện lấy đồ từ nhà mẹ vợ đi trợ cấp nhà mình chứ.
Nói chung là Quý Trường Tranh không làm được chuyện này.
Trần Thu Hà: "Cầm đi, bình thường con bảo Mỹ Vân hiếu kính chúng ta còn ít sao?"
Quý Trường Tranh không nhận, anh nhìn Thẩm Mỹ Vân.
"Con không phải chủ gia đình."
Mỹ Vân mới phải.
Thẩm Mỹ Vân suy tư một chút:"Cầm đi, đổi khẩu vị cho ba mẹ."
Ở Bắc Kinh không mua được gà rừng, thỏ rừng chính tông và chân hươu.
Bất kể là canh hầm hay là kho tàu, đều rất ngon.
Nếu cô đã mở miệng, Quý Trường Tranh đương nhiên không từ chối.
Nhưng sau khi ra sau cửa.
Anh lại nói thầm với Thẩm Mỹ Vân: "Chờ năm sau về thăm ba mẹ, mang thêm mấy điếu thuốc ngon rượu ngon từ Bắc Kinh về."
"Anh sẽ mang một chiếc khăn len về cho mẹ."
Thẩm Mỹ Vân nheo mắt cười: "Mẹ em mà biết anh có như vậy chắc sướng rơn luôn quá."
Quý Trường Tranh xách túi hành lý lớn đi ở đằng trước, còn không quên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Anh đang xách đồ cho nhà bố vợ, nhiều đồ như vậy, há miệng mắc quai, anh đương nhiên không thể ăn không trả tiền."
Miên Miên che miệng cười: "Ba, vậy ba làm như vậy chẳng phải đang đổi công sao?"
Quý Trường Tranh nghĩ nghĩ: "Không đâu, cái này gọi là có qua có lại."
Miên Miên nghe không hiểu, Quý Trường Tranh cẩn thận giải thích.
Từ đội sản xuất đến công xã, từ công xã đến nhà ga Mạc Hà.
Một ngày và một đêm.
Đồ ăn mà Trần Thu Hà chuẩn bị cho họ về cơ bản đều bị ăn hết rồi, ba bữa cơm có vua dạ dày Quý Trường Tranh, gần như dọn sạch.
Mười giờ sáng ngày hai mươi chín tháng chạp, họ đến nhà ga Bắc Kinh đúng giờ.
Nhìn nhà ga xa cách đã lâu.
Thẩm Mỹ Vân cảm khái muôn vàn, đúng lúc giọng nói của phát thanh viên vang lên trong radio, ký ức ùa về.
Cô nhìn Quý Trường Tranh, nhỏ giọng nói: "Lần đầu tiên em nghe thấy giọng anh là ở ga xe lửa."
Quý Trường Tranh sửng sốt.
"Ga xe lửa?"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Em chưa từng nghe qua thanh âm tuyệt vời như vậy."
Giọng nói của Quý Trường Tranh giúp cô tìm được con gái.
Quý Trường Tranh hiển nhiên cũng nhớ ra, được Mỹ Vân khen giọng nói của mình tuyệt vời, anh hơi xấu hổ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mặt anh đỏ lên: "Lúc đó anh chỉ muốn giúp một tay thôi."
Miên Miên ôm chân anh gọi ba, còn anh thì mủi lòng, không hơn.
Ai mà ngờ được.
Một tiếng ba này thế mà trở thành sự thật.
"Vậy con là bà mai của ba mẹ sao?"
Miên Miên 5 tuổi đã hiểu bà mai là gì.
Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh liếc nhau: "Nói vậy hình như cũng không sai."
Miên Miên cười khanh khách: "Thế con cũng biết chọn quá."
Chọn trúng một người cha tốt nhất trên đời.
Trái tim Quý Trường Tranh mềm nhũn rối bời.
Ra khỏi nhà ga Bắc Kinh, thời kỳ cuối năm nên nhà ga nóng nực náo nhiệt, người đông như mắc cửi.
Nhất là có rất nhiều gian hàng được dựng lên, vào mùa đông, mùi khoai lang nướng là bá đạo nhất.
Trong thùng sơn to oạch, từng củ khoai lang đã nướng xong được đặt bên trên.
Mùi thơm ngọt ngào đó lan tỏa khắp nơi.
"Quý Trường Tranh."
Thẩm Mỹ Vân vừa nói, Quý Trường Tranh đã hiểu.
"Anh đi mua, em và Miên Miên ở đây chờ anh."
Nhiều người sợ lạc, đứng tại chỗ vẫn an toàn nhất.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, Quý Trường Tranh đặt hành lý dưới chân cô, xuyên qua đám người chật chội.
Áo khoác bị chen lấn cuộn lên nhưng anh không quan tâm mà bước tới quầy bán khoai lang nướng trước mặt.
"Ông ơi, khoai lang nướng bán thế nào?"
"Lớn một xu, nhỏ năm phân."
Tức là không cần vé.
Quý Trường Tranh: "Mua một cử lớn một củ nhỏ."
Anh chọn hai củ khoai lang nướng màu vàng nhạt: "Cái này và cái này."
Ông cụ nhanh chóng nhặt lên, bọc báo thành hình tam giác rồi bỏ vào.
Quý Trường Tranh nhanh nhẹn trả tiền, tổng cộng một xu rưỡi, anh xách khoai lang nướng, nhanh chóng biến mất trong đám người.
Lúc về không thấy Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên ở chỗ cũ, anh bị dọa tái mặt.
Kết quả...
Vừa quay đầu thì thấy Thẩm Mỹ Vân vẫy tay với anh: "Chỗ này."
"Quý Trường Tranh."
Quý Trường Tranh lập tức sải bước đi tới.
"Sao lại tới đây?"
Tim anh giật thót khi không tìm được Mỹ Vân và Miên Miên.
"Sắp có xe đi ngang qua nên em nhường đường."
"Khoai lang đâu?"
Quý Trường Tranh đưa qua, thuận thế vác hai túi hành lý lên người.
Thẩm Mỹ Vân dắt Miên Miên, mỗi người một củ khoai lang nướng, khoai lang nướng vừa ra lò vàng ươm óng ánh, sau khi xé lớp vỏ bên ngoài, lộ ra ruột khoai lang màu vàng như đường loãng bên trong.
Rất ngọt.
Thẩm Mỹ Vân bóc ra, thấy Miên Miên ăn rồi, cô xoay người cho Quý Trường Tranh cắn một miếng.
Cô thấy Quý Trường Tranh chỉ mua hai cái, trong ba người phải có một người kéo hành lý mới được.
Quý Trường Tranh mỉm cười cắn một miếng: "Được rồi em ăn đi."
"Chúng ta sang đường cái đối diện, anh hai đang ở bên kia chờ chúng ta."
Đơn vị của anh cả Quý gia được trang bị xe nên khá tiện cho người trong nhà.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, thấy anh cắn rồi, cô cũng cắn một miếng, khoai lang ngọt ngào mềm mại đến mức khiến người ta muốn cắn và lưỡi.
'Khoai lang Bắc Kinh vẫn ngon nhất."
Bên ngoài ăn không ra mùi vị này.
Quý Trường Tranh nghe thế thì cười, thầm nghĩ Mỹ Vân vẫn như một đứa trẻ.
Đã vậy, Miên Miên còn gật đầu như gà mổ thóc: "Con cũng cảm thấy khoai lang nướng của Bắc Kinh ngon."
Hai mẹ con giống y nhau.
Quý Trường Tranh quay đầu nhìn, trong lòng càng thỏa mãn.
Khi đến lề đường đối diện, họ thấy chiếc ô tô màu đen do anh cả nhà họ Quý điều khiển từ xa.
Bắc Kinh nhiều người có tiền, tuy ô tô rất hiếm nhưng cũng không bắt mắt.
Vì ngoài nhà ga có tận mấy chiếc xe hơi đang đỗ.
Nếu không sao lại có câu dưới Hoàng thành rớt xuống một cục gạch, có đập cũng đập ra một tiểu quan to bằng hạt vừng.
"Trường Tranh!"
Anh cả nhà họ Quý đội mũ Lôi Phong, mặc một chiếc áo khoác màu xanh nước biển dài đến đầu gối.
Dù đã ở độ tuổi trung niên nhưng anh ta vẫn toát lên khí chất tao nhã và dễ gần.
Trước mặt người quen, rất dễ khiến người ta nảy sinh cảm giác thân thiết.
Anh ta vừa gọi, Quý Trường Tranh lập tức dẫn Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên qua.
"Anh cả!"
Quý Trường Đông gật đầu, nhận lấy bao lớn bao nhỏ hành lý rồi chào hỏi Thẩm Mỹ Vân: "Em dâu, Miên Miên."
Chú ý tới cả trẻ con.
Vô cùng khéo léo.
Thẩm Mỹ Vân gọi một tiếng anh cả, Miên Miên gọi: "Chào bác!"
Nghe vậy, Quý Trường Đông như sực nhớ ra chuyện gì đó. Anh ta bỏ hành lý vào cốp sau, mò mẫm trong túi rồi lấy ra một cục chocolate.
"Hồi sáng người của cửa hàng Hoa Kiều đến phòng công thương làm thủ tục, họ cầm một túi chocolate lên chia cho mọi người, đây là phần của chú."
Chocolate hình tam giác nền xanh chữ trắng, đóng gói rất kỹ.
Miên Miên không nhận luôn mà nhìn Thẩm Mỹ Vân trước.