Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 654

Cập nhật lúc: 2024-10-27 06:38:39
Lượt xem: 46

Triệu Xuân Lan tự tin nói: "Trẻ con ở đó học bơi còn nhanh hơn học đi.

"Thôi, không nói chuyện phiếm nữa, đến tìm em có việc chính."

"Hai đứa không phải vừa về quê sao? Chị và lão Chu định mời hai đứa đến nhà ăn cơm, coi như là ăn Tết."

Trước đây họ đã muốn mời, nhưng Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh không có ở quân đội.

Thẩm Mỹ Vân thực ra đã nghĩ đến vấn đề này, khi mọi người đến quân đội, sẽ có người mời ăn cơm, đây giống như một quy tắc cũ được truyền lại từ tổ tiên.

Đến Tết, họ hàng bạn bè sẽ tụ tập.

Nghĩ đến đây, Thẩm Mỹ Vân đau đầu xoa xoa mi tâm: "Hay là thế này, hôm nay chị đến nhà em ăn cơm trước, hôm khác chúng em sẽ đến nhà chị."

Triệu Xuân Lan nghe vậy liền cười: "Được, chị đến mời hai đứa ăn cơm, còn chưa mời được, chị đã được ăn ké một bữa rồi."

Thẩm Mỹ Vân nhướng mày: "Chị nói xem chị có đến không?"

"Đến!" Triệu Xuân Lan quyết định ngay: "Chị về gọi lão Chu và hai đứa nhỏ."

"Đúng rồi, em có mời nhà sở trưởng Tư không?"

Chưa đợi Thẩm Mỹ Vân trả lời, Triệu Xuân Lan đã đề nghị: "Chị khuyên em nên mời họ, dù sao, cho dù hôm nay em không mời họ đến ăn cơm, hôm khác nếu sở trưởng Tư mời nhà em đến ăn cơm, em cũng phải mời lại."

Chi bằng phiền phức một lần, giải quyết luôn.

Thẩm Mỹ Vân nghe vậy liền gật đầu,"Mời, em bảo Trường Tranh đi mời."

Triệu Xuân Lan đáp lại: "Em mới về, chắc trong nhà thiếu rau, chị về lấy cho em vài thứ."

Thẩm Mỹ Vân cũng không khách sáo với Triệu Xuân Lan, sống ở khu nhà ở của người nhà là vậy, qua lại tình cảm với nhau.

Sau khi Triệu Xuân Lan đi, Thẩm Mỹ Vân vào nhà, bàn bạc với Quý Trường Tranh: "Vừa rồi chị Xuân Lan đến mời chúng ta ăn cơm, em nghĩ cá cũng đã làm rồi, hôm nay cứ ăn ở nhà chúng ta đi."

"Anh đi mời nhà sở trưởng Tư, đúng rồi, còn cả chính trị viên Ôn và vợ anh ấy, cùng bác sĩ Tần nữa."

Dừng một chút, cô suy nghĩ: "Nếu anh cả đến quân đội, thì mời anh ấy đến luôn."

Quý Trường Tranh không do dự: "Được, bây giờ anh đi."

"Nhưng cá có lẽ không đủ đâu nhỉ?"

Một mình anh cũng có thể ăn hai cân.

Bây giờ nhiều người như vậy, bảy cân cá không đủ.

Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Em mua cá từ chỗ lão Tứ nhà họ Trương, nhà anh ấy còn, anh đến đó lén mua thêm hai con nữa."

Quý Trường Tranh dĩ nhiên đồng ý.

Sau khi anh đi, Thẩm Mỹ Vân bắt đầu chuẩn bị, nhưng mới vừa bắt đầu, Triệu Xuân Lan đã mang theo một túi khoai tây và hành tây đến.

Mùa đông ở Mạc Hà rất lạnh, cơ bản là không có rau gì, nên họ ăn khoai tây, cải trắng, củ cải thu hoạch từ năm ngoái.

Những loại rau này cũng không thể để bên ngoài, sẽ bị đông cứng.

Vì vậy, nhà nào cũng đào một hầm nhỏ để trữ thức ăn và rau củ cho mùa đông.

Nhà Triệu Xuân Lan cũng không ngoại lệ,"Này, rau xanh đều ở đây, đừng trách chị không mang thịt cho em, thật sự là chỗ thịt nhà chị được phân, đã ăn hết vào đêm ba mươi Tết rồi."

Ban đầu còn định để dành một ít, nhưng hai đứa nhỏ như sói đói, ăn sạch không còn miếng nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy khoai tây và hành tây, đã rất vui rồi.

"Như vậy là tốt lắm rồi."

"Em còn chưa cảm ơn chị."

"Cảm ơn gì chứ?" Triệu Xuân Lan xua tay, rồi xắn tay áo lên, bắt đầu giúp gọt khoai tây, rửa rong biển.

"Chị Xuân Lan, Miên Miên nhà em đâu?"

Thẩm Mỹ Vân hỏi, Triệu Xuân Lan liền trả lời: "Vẫn đang ở nhà chơi trốn tìm với Nhất Nhạc."

"Đến giờ ăn cơm, chúng sẽ tự động đến."

Mũi trẻ con rất thính, đói là biết tìm đồ ăn.

Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân yên tâm, có Triệu Xuân Lan giúp đỡ, việc chuẩn bị diễn ra rất nhanh.

Chủ yếu là làm lẩu cá chua cay, nên nhiều loại rau có thể cho vào nồi ăn sống.

Thẩm Mỹ Vân làm thêm hai món mặn, một món gà rừng hầm nấm tùng nhung khô, một món thịt thỏ cay tê, thêm một đĩa xúc xích xào ớt đỏ, và một đĩa lạc rang.

Đây đều là những món nhắm rượu ngon.

Còn lại cải trắng, củ cải, được rửa sạch, thái sẵn, cùng với rong biển, được đựng đầy một rổ.

Thẩm Mỹ Vân vẫn sợ không đủ ăn, cô lại cán thêm bốn cân mì, hai cân mì sợi, hai cân mì tươi.

Cho dù điều kiện gia đình có tốt đến đâu, cũng không thể chỉ ăn lương thực tinh chế.

Dĩ nhiên, đóng cửa lại thì có thể ăn tùy ý.

Làm được một nửa, Tống Ngọc Thư đến, cô ấy hỏi đường, được một chiến sĩ dẫn đến nhà họ Quý.

Trước khi đến, cô ấy còn tắm rửa sạch sẽ, thơm tho.

Vừa đến, cô ấy đã chui vào bếp.

"Mỹ Vân, chị biết làm gà, để chị làm món này cho."

Thẩm Mỹ Vân nhướng mày: "Vậy thì tốt quá, lát nữa em có thể lười biếng rồi."

Triệu Xuân Lan nhìn, có chút tò mò: "Cô gái này là... ?"

"Tống Ngọc Thư, hàng xóm của nhà Trường Tranh."

Dừng một chút, Thẩm Mỹ Vân ho nhẹ, giới thiệu với Tống Ngọc Thư: "Triệu Xuân Lan, chúng ta gọi chị ấy là chị Xuân Lan, là chị cả của khu nhà ở, có chuyện gì cứ tìm chị ấy, chắc chắn chị ấy sẽ giúp chị giải quyết."

Mọi người ở đây đều là người thông minh, Triệu Xuân Lan lập tức hiểu ra.

Mắt cô ấy sáng lên.

"Vậy chị Xuân Lan, chị có thể giới thiệu cho em một đối tượng xem mắt không?"

Cô ấy lặn lội từ xa đến đây, chẳng phải là để tìm một đối tượng xem mắt ở quân đội sao?

Để kết hôn, không quay về Bắc Kinh nữa.

Mai mối tốt lắm.

Triệu Xuân Lan thích lắm, có lẽ là do tuổi tác đã cao, nên thích làm bà mối, thích nhìn những người trẻ tuổi e thẹn bên nhau.

Triệu Xuân Lan cảm thấy chuyện này rất thú vị.

"Chuyện này cứ giao cho chị."

Chị ta vỗ n.g.ự.c đảm bảo: "Ngày mai, muộn nhất là ngày mai, chị sẽ liệt kê cho em một danh sách những cán bộ độc thân cấp tiểu đoàn trở lên."

"Em cứ từ từ chọn."

Tống Ngọc Thư: "..."

Cô ấy nuốt nước bọt: "Như vậy có hơi quá không?"

Còn liệt kê thành danh sách, cô có cảm giác như đang chọn phi tần trong hậu cung.

"Sao lại quá?"

Triệu Xuân Lan đang bóc hành tây, chị ta cười: "Phụ nữ chúng ta chọn chồng, giống như bóc hành tây vậy, phải xem xét kỹ lưỡng, đừng chọn nhầm củ hành thối, bên ngoài bóng bẩy, bên trong đã thối rữa hết rồi."

Đây là lời khuyên của người từng trải.

Tống Ngọc Thư nghe vậy, gật đầu, cô ấy hiếm khi nói lời dịu dàng: "Vâng, chị Xuân Lan, em nghe chị hết."

"Còn phải nhờ chị giúp em chọn người tốt nữa."

Nếu cô muốn lấy chồng, dĩ nhiên muốn lấy người có điều kiện tốt, ít nhất cũng không thể giống tên khốn Trương Vệ Quốc kia chứ?

"Giao cho chị."

"Chọn người tốt gì chứ?"

Tham mưu Chu vén rèm cửa bếp, thò đầu vào hỏi.

"Không liên quan đến anh, anh đi uống trà đi."

Chuyện xem mắt, bàn luận về đối tượng, vẫn nên nói chuyện với phụ nữ thì hơn.

Dù sao, cũng có nhiều chuyện để nói.

Tham mưu Chu nhướng mày:"Nói cũng được, nhưng không được bàn luận về những chuyện phản động."

"Nếu không, tôi sẽ ghi sổ!"

Triệu Xuân Lan khịt mũi, không thèm để ý đến anh ta, đến cả lúc ăn cơm cũng phải nói vài câu.

Sau khi tham mưu Chu đi, Quý Trường Tranh cũng mua cá về, anh lại mua thêm hai con, vừa vào đã cùng sở trưởng Tư bận rộn.

Đặc biệt là sở trưởng Tư, là cao thủ trong bếp, Quý Trường Tranh làm cá, sở trưởng Tư thái lát cá, thật là tuyệt vời.

Lát cá mỏng như tờ giấy, trắng như ngọc, được thái đầy một chậu lớn.

Sau khi cá được sơ chế xong, Thẩm Mỹ Vân cũng đã chuẩn bị xong, cô rưới dầu nóng lên, xèo một tiếng, lát cá cuộn tròn lại, cả căn phòng tràn ngập mùi thơm.

Tống Ngọc Thư: "Thơm quá."

Cô ấy không nhịn được hít hà.

Thẩm Mỹ Vân mỉm cười: "Vậy lát nữa chị ăn nhiều một chút."

Hôm nay cá rất nhiều, Quý Trường Tranh lại mua thêm hai con, cộng lại ít nhất cũng phải mười cân, cộng thêm số cá trước đó, chỉ riêng cá cũng đủ để mọi người ăn no!

Tống Ngọc Thư khẽ gật đầu.

Bên ngoài, bác sĩ Tần vừa đến, hiếm khi không đi trò chuyện với chính trị viên Ôn, tham mưu Chu, mà lại vào bếp, thò đầu vào hỏi: "Có cần tôi giúp gì không?"

Nghe vậy, mấy người phụ nữ trong bếp đều nhìn sang.

Thẩm Mỹ Vân hiểu ra.

Triệu Xuân Lan giơ một ngón tay, chỉ vào bác sĩ Tần: "Trước đây chưa từng thấy anh vào hỏi có cần giúp gì không?"

"Hóa ra anh có ý đồ khác."

Hiếm khi bác sĩ Tần không phản bác mà chỉ cười cười nói: "Chị dâu Xuân Lan, đừng trêu tôi nữa, tôi thực sự chỉ đến giúp thôi."

Một câu bổ sung thêm ở phía sau hơi có chút giấu đầu hở đuôi.

Điều này khiến Triệu Xuân Lan không khỏi hừ một tiếng nhưng dù sao cũng không hề nói đùa về anh chàng độc thân đã được nhiều năm như này.

Chỉ hướng về phía anh ấy vẫy tay nói: "Vào nhóm lửa đi. Nếu hôm nay lửa cháy tốt, chị đây sẽ thưởng cho cậu."

Về phần phần thưởng là gì thì cô ấy cũng không nói gì chỉ coi như một trò lừa.

Ánh mắt bác sĩ Tần sáng lên lập tức vén rèm phòng bếp đi vào đúng là một lời cũng không hàm hồ nữa.

Phải biết rằng Triệu Xuân Lan nổi tiếng trong giới quân nhân vì dù sao chị dâu Xuân Lan cũng có một biệt danh được gọi là chị dâu Hồng Nương*.

(*) Mình thấy để là bà mai, bà mối không hay lắm nên để nguyên.

Sau khi được cô ấy môi giới bảo vệ thì số lần thành công cũng không ít.

Nếu cô ấy thật sự có thể thành công tìm được một nửa cho mình, bác sĩ Tần tự nhủ, sau này con trai của chị dâu Xuân Lan đến phòng khám chữa bệnh.

Anh ấy sẽ không tính phí!

Tuy nhiên bác sĩ Tần là người bề ngoài lạnh lùng** nên không nói ra điều này.

(*) Muộn tao: là kiểu người bên ngoài thì thanh cao, tao nhã, lạnh lùng nhưng bên trong thì có nội tâm ấm áp hay tính khí thất thường. .

Mắt thấy hai người này ở bên ngoài nói chuyện rất sôi nổi ngược lại Tống Ngọc Thư rất bình tĩnh không chút e dè thẹn thùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-654.html.]

Mà ngược lại tò mò nhìn bác sĩ Tần.

Cô ta muốn biết bác sĩ Tần là người như thế nào.

Tống Ngọc Thư có tính cách phóng khoáng hơn nữa cô ta đối với bác sĩ Tần không tính là thích và không có tình cảm khi đối mặt với người khác giới.

Cho nên cô ta đương nhiên sẽ không ngại ngùng.

Nhưng bác sĩ Tần lại khác. Anh ấy có tình cảm với Tống Ngọc Thư trước!

Người ta thường nói trong chuyện tình cảm ai có cảm xúc trước sẽ là người chịu thiệt thòi.

Bác sĩ Tần như vậy nên khi bị Tống Ngọc Thư nhìn chằm chằm thì lập tức có thêm vài phần không được tự nhiên đến ngay cả vành tai cũng đỏ như tôm luộc.

Từ trước đến nay anh ấy luôn là người mồm mép trơn tru nhưng ngược lại ở trước mặt Tống Ngọc Thư lại không biết nói gì cho phải.

Nên chỉ có thể cúi đầu ra sức làm việc chăm chỉ.

Một lúc sau không những lửa trong bếp cháy sáng rực mà củi bên cạnh bếp cũng được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề lại.

Cứ như thể nó bị một đao cắt ngang mà mặt đất thì gần như nguyên vẹn thậm chí không có một vụn củi nào trên đó.

Cực kỳ sạch sẽ.

Nhìn thấy điều này...

Tống Ngọc Thư kinh ngạc. Cô ta là người không thích thu dọn đồ đạc, thích vứt đồ đạc lung tung nhưng người đàn ông trước mặt lại không như vậy.

Cô ta âm thầm thêm ưu điểm này của đối phương vào xem như ghi thêm một điểm.

Về phần sau này cô ta có thành công với người đàn ông này hay không thì Tống Ngọc Thư cũng không biết trước mắt chỉ là còn đang trong tình trạng khảo sát mà thôi.

Mắt thấy một người đứng nhìn còn người kia thì đang ra sức làm việc chăm chỉ.

Triệu Xuân Lan nhìn không khỏi nháy mắt với Thẩm Mỹ Vân, ám chỉ hai người nói không chừng có thể thành công.

Người này kể từ khi lớn tuổi lại thích làm bà mối đặc biệt là ngắm nhìn bầu không khí mập mờ giữa những người trẻ tuổi.

Và tình bạn ngại ngùng.

Điều này làm cho Triệu Xuân Lan nhìn rất đẳng cấp!

Nhìn thấy Triệu Xuân Lan là người ngoài còn kích động hơn cả đương sự là Tống Ngọc Thư, Thẩm Mỹ Vân không khỏi lắc đầu "Ngọc Thư, cô giúp tôi gọt vỏ những củ cải này. Ngoài ra phải cắt cả ba củ cải lớn thành từng lát mỏng để lát nữa dùng để nấu lẩu."

Tống Ngọc Thư đáp một tiếng. Cô ta và cha mẹ có mối quan hệ không tốt nên đã tự lập từ lâu nên chút việc này cô ta vẫn sẽ làm được.

Chỉ là cô ta nhanh nhưng có người khác còn nhanh hơn.

Người đó không ai khác lại là bác sĩ Tần, anh ấy không khỏi đứng dậy khỏi bếp dùng tốc độ nhanh như gió đi đến bên cạnh Tống Ngọc Thư.

Cầm lấy củ cải trong tay cô ta.

"Để tôi gọt vỏ cho." Dừng một chút thấy mọi người đều đang nhìn mình, bác sĩ Tần suy nghĩ một chút giấu đầu hở đuôi bổ sung một câu: "Mạc Hà lạnh, củ cải cũng lạnh nên con gái ít chạm vào đồ lạnh thì tốt hơn."

Lời này vừa nói xong.

Triệu Xuân Lan lập tức không nhịn được ơ một tiếng nói: "Dù sao cũng là bác sĩ nên biết nhiều như vậy lại quan tâm đến người khác, không biết sau này ai có may mắn cưới được người như cậu."

Lời này vừa nói ra bác sĩ Tần hơi ngượng ngùng cầm lấy một con d.a.o gọt rồi gọt vỏ củ cải.

Cúi đầu hiếm khi không trả lời.

Ngược lại Tống Ngọc Thư lại rất bình tĩnh liếc nhìn Triệu Xuân Lan lại nhìn bác sĩ Tần vẫn đang làm việc.

Cô ta bình tĩnh thu hồi ánh mắt.

Hướng về phía Thẩm Mỹ Vân nói: "Còn việc nào khác không?"

Cái này...

Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Bác sĩ Tần cũng nhận ra điều gì đó động tác trên tay cũng hơi khựng lại.

Thẩm Mỹ Vân nhìn hai người rồi nói: "Gọt vỏ khoai tây đi."

"Tám củ khoai tây đều phải gọt vỏ."

Lần này có rất nhiều người ăn trong đó có nhiều đồng chí nam. Tất cả đều đang được huấn luyện trong quân đội nên sức ăn cũng rất lớn.

Nếu số lượng ít thì có thể không đủ ăn.

Tống Ngọc Thư nghe nói như thế gật đầu: "Được, tôi sẽ gọt vỏ khoai tây."

Nhà họ Quý chỉ có một cái dùng để gọt vỏ mà lại đang ở trong tay bác sĩ Tần, Tống Ngọc Thư nhìn thoáng qua lập tức chọn một chiếc đũa đầu vuông.

Cứ như vậy dùng một góc cạnh của chiếc đũa cạo sạch vỏ khoai tây.

Nhìn thấy cảnh tượng này sắc mặt bác sĩ Tần hơi ảm đạm. Mọi người đều là nam nữ trưởng thành, anh ấy làm việc ân cần như vậy nhưng đối phương lại thờ ơ.

Từ đó có thể nhìn ra được cảm nhận của đối phương đối với mình.

Ít nhất cho đến bây giờ Tống Ngọc Thư vẫn chưa động tâm với anh ấy.

Nhưng anh ấy lại có hảo cảm với Tống Ngọc Thư.

Điều này không hay lắm đâu.

Nhìn thấy vậy Triệu Xuân Lan, người trước đó cũng tham gia trò vui cũng không nói đùa nữa.

Vớ vẩn, nếu cô ấy không thể nhận ra sự thật trong tình huống này thì đó là vấn đề của cô ấy.

Tình huống bây giờ rõ ràng là đồng chí Tống Ngọc Thư không có ấn tượng đặc biệt gì với bác sĩ Tần.

Tuy nhiên điều này là bình thường. Đồng chí nữ sẽ hơi kiêu ngạo để phẩm chất nhún nhường trên người người đàn ông mới có thể phát tác nhanh.

Nếu đồng chí nữ quá chủ động thì đàn ông sẽ không coi ra gì.

Nghĩ tới đây Triệu Xuân Lan bình tĩnh lại lặng lẽ quan sát hai đồng chí nam nữ độc thân.

Trong bếp nhất thời yên tĩnh đến đáng sợ.

Bên ngoài Quý Trường Tranh lại đi ra ngoài một chuyến lấy hai cân da heo cầm vào phòng bếp đưa cho Thẩm Mỹ Vân.

Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân ngạc nhiên: "Da heo anh lấy ở đâu thế?"

Bây giờ đã là Tết nên quân đội đương nhiên không tích trữ thịt.

Cô không cho rằng Quý Trường Tranh lấy được trong quân đội.

Quý Trường Tranh rửa sạch da heo, nước lạnh thấu xương chạm vào tay, anh giống như không có phản ứng gì nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi.

"Anh đổi từ chỗ bà con trong thôn."

Nhưng thật ra không nói mua.

"Em xem muốn làm da heo này như thế nào?"

Da heo à, nếu làm da heo đông lạnh là ăn ngon nhất nhưng bữa tối sắp bắt đầu rồi bây giờ muốn làm da heo đông lạnh chắc chắn không kịp rồi.

Thẩm Mỹ Vân cầm miếng da heo kia, còn không nhỏ nên ít nhất cũng nặng tới hai cân.

"Như vậy đi. Em sẽ xào da heo với ớt đỏ, hành tây và gừng thái lát cùng với nhau."

"Vừa cay Vừa thơm."

Lời vừa nói xong.

Quý Trường Tranh không khỏi nuốt nước miếng "Nghe lời em."

"Muốn cắt thành kiểu gì?"

Đây là phục vụ đúng chỗ.

Thẩm Mỹ Vân làm mẫu cho anh xem: "Chỉ cần cắt thành khoảng năm milimet là được."

"Em đi chuẩn bị ớt khô và hạt tiêu."

Quý Trường Tranh thở dài một tiếng, anh nấu không ngon bằng Thẩm Mỹ Vân nhưng giúp đỡ thì không thành vấn đề chỉ trong chốc lát đã giơ d.a.o lên.

Da lợn được cắt thành từng sợi giống nhau, mỗi một d.a.o đi xuống đều là năm milimet không hơn không kém.

Trông giống như hàng thủ công mỹ nghệ.

Làm mấy người trong bếp không khỏi nhìn sang bên cạnh.

Lúc Quý Trường Tranh đang cắt da heo thì Thẩm Mỹ Vân đã bận rộn nhặt một nắm lớn ớt khô trên bệ cửa sổ còn cắt thêm ba củ hành tây và hai cọng hành lá.

Đổ dầu vào chảo nóng màu đỏ sau khi đun đến khi bốc khói thì lập tức cho ớt vào xào sơ qua trước để xào ra vị cay. Sau đó mới thêm hành tây đã cắt sẵn nhẹ nhàng xào một lát.

Lúc này mới đem dĩa hành lá cắt sẵn bỏ vào rất nhanh đã xào ra mùi thơm rồi mới múc lên.

Bên kia Quý Trường Tranh đã cắt được xong hai cân da heo.

Thoạt nhìn cũng không ít dĩa sứ màu đỏ hoàn toàn không chứa hết nên Quý Trường Tranh tìm một cái chậu sứ màu vàng loại thường dùng để luyện mỡ heo.

Cầm vào đưa cho Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân vừa nhận lấy lập tức đổ vào nồi nóng. Ớt khô và hành lá trong nồi đã thơm lừng, xèo xèo, da heo sau khi đổ vào đã chìm trong dầu nóng.

Chẳng mấy chốc đã có mùi thơm.

Những người bên ngoài cũng không rảnh rỗi đang giúp nhà Thẩm Mỹ Vân chẻ củi. Bọn họ đều là những người đàn ông trưởng thành nên sau một hồi dùng sức đã bổ được một đống lớn.

"Thơm quá."

Sở trưởng Tư vốn vẫn đang làm việc chăm chỉ nhịn không được dùng mũi ngửi ngửi.

"Có vẻ như bữa tối vẫn phải đến nhà Mỹ Vân."

Từ khi Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh rời đi sở trưởng đã nhiều ngày không có nếm thử đồ ăn của nhà bọn họ.

Quả thật là phải suy nghĩ.

Tham mưu Chu ở bên cạnh ừ một tiếng: "Tay nghề nấu ăn của vợ Trường Tranh cũng không kém gì đầu bếp nhà hàng quốc doanh đâu."

Thậm chí còn cao hơn một bậc.

Anh ấy nhặt một khúc củi đã chặt xong ở dưới đất lên chất dưới mái hiên rồi quay lại nhìn vào bếp.

"Anh có biết bác sĩ Tần đã xảy ra chuyện gì không?"

Tại sao hôm nay anh ấy lại đến nhà bếp của nhà Mỹ Vân?

Sở trưởng Tư nở nụ cười xấu xa: "Nghe nói lần này Trường Tranh và Mỹ Vân dẫn về một đồng chí nữ xinh đẹp?"

Anh ấy vẫn chưa nhìn thấy ai cả.

Cô gái kia vừa đến đã lập tức chui vào bếp.

Nhưng thật ra tham mưu Chu đã gặp qua, anh ấy nhớ ra trước đó anh ấy đang ở trong bếp, nghe vợ mình và những người khác trò chuyện hình như nhìn thấy một bóng người qua tấm rèm.

"Hình như là vậy thật."

"Chẳng lẽ?"

Tham mưu Chu không nhịn được nói: "Bác sĩ Tần đây là động lòng với người bình thường sao?"

Phải biết rằng trước đây bọn họ có một số cử nhân vàng đóng quân trong đội trong đó Quý Trường Tranh và bác sĩ Tần là nổi tiếng nhất.

Hai người một người đẹp trai, một người tuấn tú và cả hai đều có tương lai đầy hứa hẹn.

Cho nên ngay từ đầu hai người bọn họ đã thu hút sự chú ý của các chị dâu trong khu tập thể.

Định ra tay đưa bọn họ về nhà.

Chỉ là đã nhiều năm trôi qua mà vẫn không có động tĩnh gì. Sau đó, Quý Trường Tranh ra ngoài rồi dẫn về một người vợ nhưng bác sĩ Tần vẫn còn độc thân.

Sở trưởng Tư mỉm cười thu rìu lại: "Không thể nói được, chúng ta sắp được uống rượu mừng."

"Rượu của ai?"

Chính trị viên Ôn đỡ vợ mình là Triệu Ngọc Lan cẩn thận từng li từng tí đi tới.

Loading...