Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 662

Cập nhật lúc: 2024-10-27 06:38:53
Lượt xem: 51

Trần Viễn xoa chân mày, dịu dàng nói: "Tống Ngọc Thư nhà anh sẽ không tùy tiện đổ oan cho người khác."

Hu hu hu

Câu này lại làm Tống Ngọc Thư muốn khóc rồi.

Cô ta nhìn dáng vẻ hung dữ của Trần Viễn, lần đầu tiên cảm thấy Trần Viễn thật ấm áp.

Anh ấy thật là ấm áp.

*

Nếu đã quyết định kết hôn thì các việc khác cũng phải chuẩn bị dần dần.

Đầu tiên, Trần Viễn viết đơn xin nhà ở đồn trú, anh ấy đã kết hôn rồi, đương nhiên sẽ phải rời khỏi kí túc xá.

Theo lý, với cấp bậc bây giờ của Trần Viễn, anh ấy là cán bộ cấp đoàn, có thể xin được nhà ba phòng.

Chỉ là nhà của viện gia quyến bây giờ có hạn, cho nên phải xếp hàng.

Vừa hay Trần Viễn cũng chưa cần gấp, anh ấy phải dẫn Tống Ngọc Thư về nhà gặp ba mẹ trước, còn phải đi một chuyến đến Bắc Kinh, hỏi cưới Tống Ngọc Thư.

Trần Viễn xưa giờ đều làm việc rành mạch rõ ràng.

Sắp xếp lần lượt từng việc một.

Anh ấy bèn đến tìm Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh, đương nhiên, chủ yếu là hỏi Quý Trường Tranh: "Lần đầu tiên đến nhà gái thì cần phải chú ý gì?"

Quý Trường Tranh không ngờ tới có một ngày Trần Viễn sẽ hỏi anh chuyện này.

Anh suy nghĩ: "Chính trực, ngoài ra anh đối xử tốt với nàng dâu là được."

Đương nhiên, còn có một việc rất quan trọng."

"Việc gì?"

"Tiền và quà cáp, thiếu một thứ cũng không được."

Đây là điều kiện cần thiết để cưới vợ.

Nghe thấy cái này, Trần Viễn nhẹ chau mày: "Mấy năm nay anh luôn ở bộ đội, cho nên tiền kiếm được cũng không tiêu xài gì, không tính một nghìn tệ đưa ba anh."

"Trên người anh còn khoảng một nghìn tám."

Lần đầu tiên anh ấy thấy bối rối vì vấn đề tiền bạc: "Chỉ là không biết nhiêu đó tiền có đủ không."

Quý Trường Tranh đã từng kết hôn rồi, anh suy nghĩ rồi nói: "Đủ, nhưng không phải nhiều, phải tằn tiện đó."

Lúc anh kết hôn với Thẩm Mỹ Vân, từ đầu đến cuối cũng tốn hơn một nghìn, gần hai nghìn.

Nhưng tất cả tiền tiết kiệm của Trần Viễn cũng chỉ có bấy nhiêu, chắc chắn không thể tiêu hết, phải chừa lại một ít tiền dùng để sinh hoạt sau khi kết hôn.

Trần Viễn đứng dậy: "Anh nghĩ cách kiếm tiền."

"Kiếm gì mà kiếm?"

Tống Ngọc Thư vừa vặn bước vào nghe thấy câu này, cô ta quả quyết từ chối: "Chút tiền đó mà anh cũng xài không hết."

"Sính lễ của Bắc Kinh cũng không nhiều, nhiều thì tầm một hai trăm, ít thì đưa ba năm chục cũng có."

"Còn sính lễ thì anh mua một cái đài phát thanh là được, còn lại anh đừng mua, mua rồi em cũng không dùng."

"Em có đồng hồ rồi..." Cô ta giơ cổ tay lên: "Hiệu Thượng Hải, hiệu Hoa Mận em cũng có một cái."

Lương cô ta cao, lại không cần nuôi gia đình, tiền lương mỗi tháng đều xài cho mình.

Đồng hồ đối với người khác là xa xỉ, một mình cô ta có tới ba chiếc.

Nghe thấy Tống Ngọc Thư nói thế, Trần Viễn suy nghĩ: "Chuẩn bị thêm ít tiền cũng không sai đi đâu được."

Thẩm Mỹ Vân nhìn hai người, hỏi: "Các người đi Bắc Kinh trước hay về nhà cũ trước?"

Tống Ngọc Thư vui rạo rực nói: "Tôi nghe lời Trần Viễn."

Cái này làm Thẩm Mỹ Vân bất ngờ, Trần Viễn suy nghĩ: "Anh qua nhà gái trước, dù sao Bắc Kinh hơi xa, bên đó còn cần phải chuẩn bị trước."

Ngược lại, bên phía nhà anh thì không vội, bên phía ba anh Trần Hà Đường chắc chắn sẽ đồng ý anh ấy cưới Tống Ngọc Thư.

Chỉ là xem thử có gặp rắc rối gì bên nhà gái không.

"Vậy được."

"Anh hai, anh mua vé trước đi, anh là người miền nam lần đầu ra bắc, cần phải mua thêm vài thứ."

"Em nói, anh ghi lại nhé."

Trần Viễn lập tức lấy quyển sổ màu đen to bằng bàn tay từ túi áo trước n.g.ự.c ra.

Thẩm Mỹ Vân: "Thuốc lá và rượu là phải có."

"Hơn nữa, cấp độ không thể quá thấp." Cô suy nghĩ rồi nói thẳng: "Bên phía Tống Ngọc Thư không phải nhà bình thường, anh không thể mua đồ rẻ quá đến cửa được."

Tiếp đó, lấy Quý Trường Tranh làm ví dụ: "Lúc đó lần đầu tiên Quý Trường Tranh đến nhà em, anh ấy đem theo hai chai rượu Mao Đài, hai cây thuốc lá, ngoài ra còn có mạch nha, vò và đường trắng."

Đây đều là những thứ có giá trị cao ở hiện tại.

Dù là lúc nào chăng nữa, cầm theo những món đồ này sẽ không coi là thất lễ.

Tống Ngọc Thư nghe thế lập tức đau lòng: "Không mua, không mua, mua đồ thế làm gì? Tiện nghi cho đồ chó Tống Ngọc Chương kia."

Câu này vừa nói xong, trong phòng lập tức yên tĩnh lại.

"Nhìn tôi làm gì? Tôi có nói sai đâu, tôi nói thật thôi."

Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Ngọc Thư, cậu có nghĩ tới chưa, lần đầu tiên cậu dẫn đối tượng về nhà, nếu anh ấy mua đồ hời hợt quá thì người nhà cậu sẽ nhìn cậu thế nào?"

Tống Ngọc Thư tính nói cô ta mới không để ý người khác nói gì.

Nhưng, Thẩm Mỹ Vân lại nói: "Tống Ngọc Chương thì sao?"

Lúc này, Tống Ngọc Thư đã yên tĩnh lại, con người cô ta thích áp chế người khác, đặc biệt là thích thể hiện trước mặt Tống Ngọc Chương.

Lần trước cô ta tìm Trương Vệ Quốc còn bị Tống Ngọc Chương chế nhạo.

Cô ta hít sâu một hơi: "Vậy thì mua đi, chỉ cho Tống Ngọc Chương xem, xem xong, lúc đi thì đem tất cả đồ đạc theo."

Tất cả mọi người: "..."

Có nhiều lúc, Tống Ngọc Thư thật giống như một đứa trẻ.

Trần Viễn cười nói: "Mua trước đi, tình hình cụ thể tới lúc đó đến nơi rồi nói."

Tống Ngọc Thư gật đầu như gà mổ thóc, một người nóng nảy như cô ta, trước mặt Trần Viễn lại ngoan như thỏ con, mặc người khác nói gì.

Điều này làm Thẩm Mỹ Vân không kìm được mà bất ngờ, ánh mắt nhìn tới nhìn lui hai người.

Chỉ có thể nói là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

"Đồ vật đến ra mắt cơ bản là bấy nhiêu đó." Thẩm Mỹ Vân thu hồi lại mấy suy nghĩ lung tung: "Anh, anh chọn bốn thứ trong đó là được rồi."

"Còn lại chính là sính lễ..."

"Phần tiền này thì hai người anh và Tống Ngọc Thư bàn bạc với nhau."

Cô là người ngoài, không tiện đưa ra ý kiến.

Vừa nghe câu này, Tống Ngọc Thư tò mò: "Mỹ Vân, sính lễ lúc đó của cậu là bao nhiêu?"

Cái này bảo Thẩm Mỹ Vân trả lời thế nào đây.

Sính lễ lúc đó của cô không chỉ hơi nhiều thôi đâu, dù sao Quý Trường Tranh cho một phần, ba mẹ chồng cho một phần.

Thẩm Mỹ Vân nghĩ ngợi nói: "Tình hình của tôi hơi phức tạp, không làm tham khảo được."

"Sính lễ của hai người thì tự bàn bạc với nhau là được rồi."

Tống Ngọc Thư ồ lên: "Vậy thì đưa một tệ đi."

"Tức c.h.ế.t đồ chó Tống Ngọc Chương."

Cái này

Không thể không nói, nhiều lúc Tống Ngọc Thư giống như một đứa trẻ vậy.

Vô cùng tùy tâm sở dục.

Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Ngọc Thư, đưa một tệ thì cậu thì gì chứ?"

Tống Ngọc Thư le lưỡi: "Tôi đùa ấy mà."

Trần Viễn xoa đầu cô ta: "Cô ấy còn nhỏ, suy nghĩ không chu đáo, việc còn lại để anh làm là được rồi."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Mỹ Vân, chuyện này thật sự cám ơn em."

Thẩm Mỹ Vân chú ý đến dáng vẻ bảo vệ của Trần Viễn, cô kiềm không được mà nhướn mày, nói thật, cô ít khi nào nhìn thấy anh ấy có cảm xúc khác.

Đây coi như là lần hiếm hoi.

Nhanh như vậy đã đặt Ngọc Thư trong lòng rồi.

Thẩm Mỹ Vân thật sự vui mừng cho cô ta.

Trần Viễn luôn lạnh lùng, bây giờ cũng đã tìm được người trong lòng.

Nghĩ đến đây, cô cười từ tận đáy lòng.

"Cậu cười gì đó?"

Tống Ngọc Thư lấy tay chọc tay cô.

Thẩm Mỹ Vân thản nhiên nói: "Cười anh tôi, gặp được cậu thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn."

Câu này làm Tống Ngọc Thư trước giờ không sợ trời không sợ đất phải xấu hổ.

"Vậy vậy vậy..."

Ngập ngà ngập ngừng thế mà nửa ngày cũng không nói nổi một câu hoàn chỉnh.

Thật là hiếm thấy.

Thẩm Mỹ Vân nhìn người này rồi lại nhìn người kia, đột nhiên cảm thấy hai người rất xứng đôi.

Thật sự là trời sinh một cặp.

Dù cho Trần Viễn và Tống Ngọc Thư đã đi xa rồi, cô vẫn còn nhìn theo.

Làm Quý Trường Tranh lên cơn ghen, chua lè nói: "Có vài người ấy mà, nhìn mình còn chẳng mải mê như vậy."

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Cô hơi tức cười: "Quý Trường Tranh, chúng ta ngày nào cũng ở chung với nhau, em còn nhìn không đủ à."

Quý Trường Tranh: "Chưa đủ, ánh mắt em lúc nào cũng phải nhìn anh mới được."

Sống cùng với Thẩm Mỹ Vân càng lâu thì lòng chiếm hữu của anh cũng càng ngày càng mạnh.

Thẩm Mỹ Vân thật sự nhìn chằm chằm anh trong chốc lát.

Nhìn phải cả một phút, làm Quý Trường Tranh cũng hơi lúng túng: "Sao nhìn anh như vậy?"

Thẩm Mỹ Vân: "Chẳng phải anh bảo em nhìn anh à?"

Quý Trường Tranh ngưng cười, véo mũi cô: "Vừa học vừa làm, cũng lợi hại lắm nhỉ."

Thẩm Mỹ Vân hừ nói: "Chứ sao, bằng không thì có sao tóm được anh?"

Quý Trường Tranh thích cực kì, Thẩm Mỹ Vân đắc ý nói móc này làm anh không kiềm được ôm cô xoay một vòng.

"Ba mẹ, hai người đang làm gì đó?"

Miên Miên vừa từ nhà tham mưu Chu về, bước vào cửa đã thấy ba đang ôm mẹ.

Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh đều không chú ý đến sự xuất hiện đột ngột của Miên Miên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-662.html.]

Thẩm Mỹ Vân hơi xấu hổ, giơ tay đẩy n.g.ự.c Quý Trường Tranh ra: "Thả em xuống, đừng để đứa nhỏ thấy."

Ai mà ngờ, Quý Trường Tranh chẳng hề có ý sẽ thả cô xuống, ngược lại còn vẫy tay với Miên Miên: "Ba đang ôm mẹ xoay vòng, Miên Miên muốn thử không?"

Miên Miên: "Con cũng muốn!"

"Được thôi."

Quý Trường Tranh ngồi xổm xuống: "Đến đây, trèo lên vai ba này."

Miên Miên cưỡi ngựa quen rồi, rất tự nhiên trèo lên nắm lấy tóc Quý Trường Tranh.

Quý Trường Tranh cũng không sợ đau, không chỉ vậy, anh còn từ từ đứng dậy: "Ngồi cho vững nha, ba sắp ôm con bay cao rồi."

Vừa cử động, Miên Miên phấn khích hét to, còn Thẩm Mỹ Vân vẫn chưa được thả xuống thì bị dọa đến mức oa oa hét lớn.

"Quý Trường Tranh, anh nhanh thả em xuống."

"Đừng cao thế, em chịu không nổi rồi."

Hết lên rồi xuống, trong đầu trống rỗng, vô cùng khó chịu.

Quý Trường Tranh cười lớn: "Ôm hai mẹ con quay một vòng rồi thả xuống."

Cách vách.

Triệu Ngọc Lan đang đan áo len, nghe thấy tiếng cười từ nhà Quý gia, cô ấy không kìm được mà hâm mộ.

Chỉ đạo viên Ôn bên cạnh nói: "Nhà chúng ta rất nhanh cũng sẽ trở nên náo nhiệt."

Nhà bọn họ bây giờ chỉ có anh ấy và Ngọc Lan, chờ có con tự nhiên sẽ khác.

Nghe thế, Ngọc Lan sờ bụng, trên mặt đầy tình thương dịu dàng của người mẹ: "Chúng ta cũng nhanh thôi."

Cô ấy đã mang thai ba tháng rồi, còn bảy tháng nữa là có thể sinh.

"Đúng rồi Ngọc Lan, ba mẹ anh muốn qua đây chăm sóc em, em nghĩ sao?"

Nghe thế, ý cười trên mặt Triệu Ngọc Lan lập tức biến mất: "Lão Ôn, em vẫn chưa sẵn sàng chung sống với ba mẹ chồng."

Theo Triệu Ngọc Lan thấy thì tháng ngày bây giờ là tốt nhất, không có sự quản thúc của ba mẹ chồng, lão Ôn thì cái gì cũng nghe cô ấy.

Cô ấy rất rõ, một khi ba mẹ chồng đến thì ngày tháng tốt lành của cô ấy sẽ không còn nữa.

Chỉ đạo viên Ôn thở dài, an ủi cô ấy: "Ba mẹ anh không đáng sợ thế đâu, hơn nữa anh nghĩ bọn họ tới thì có thể chăm sóc em nhiều hơn, dù sao, bụng em càng ngày càng lớn, còn trong sân thì mỗi ngày tuyết rơi lại dày."

Mỗi ngày trước khi ra khỏi cửa anh ấy đều quét dọn một lần, nhưng hiệu quả không đáng kể.

Bởi vì trời không ngừng đổ tuyết, trong sân chân trước mới vừa dọn dẹp sạch sẽ, chân sau đã bị tuyết rơi lấp đầy rồi.

Triệu Ngọc Lan nhỏ giọng nói: "Lão Ôn, bây giờ hãy còn sớm, còn tự chăm sóc mình được, chờ sau này nhiều tháng rồi, nếu như hành động không tiện thì chúng ta bàn bạc lại có được không?"

Suy cho cùng cô ấy cùng sợ bất hòa với chồng, cho nên giọng điệu cũng có mấy phần thăm dò và cẩn thận.

Chỉ đạo viên Ôn thấy cô ấy nói chuyện như thế, đương nhiên không thể nào không đồng ý.

Anh ấy là người thông minh, biết Triệu Ngọc Lan nhiều băn khoăn, bây giờ cô ấy lại mang thai, suy nghĩ nhiều quá sẽ khó dưỡng thai.

Cho nên chủ động đổi chủ đề.

"Hồi chiều, đội trưởng Trần dẫn Tống Ngọc Thư đồng chí đến phòng làm việc nộp báo cáo kết hôn rồi."

Triệu Ngọc Lan biết Tống Ngọc Thư, dù sao, lúc đó còn cùng nhau ăn cơm ở nhà Mỹ Vân.

Nhưng mà, cái cô ấy kinh ngạc là: "Không phải nói Tống Ngọc Thư và bác sĩ Tần xem mắt à?"

Cô ấy nhớ lúc đó chị gái Triệu Xuân Lan nói như thế.

Hơn nữa người làm mai cũng là Triệu Xuân Lan.

"Bọn họ không ưng nhau."

Chỉ đạo viên Ôn mát xa chân cho cô ấy: "Tống Ngọc Thư nhìn trúng đội trưởng Trần, còn ở nhà ăn chơi trò tỏ tình."

"Cứ tới lui như thế, chuyện của hai người thành luôn."

Bây giờ Triệu Ngọc Lan ở nhà dưỡng thai, đương nhiên là không biết chuyện bên ngoài, cho nên cô ấy kinh ngạc: "Tính cách Tống Ngọc Thư đồng chí trâu bò quá."

Người bình thường không làm được.

"Chắc chắn cô ấy lớn lớn trong gia đình ba mẹ yêu thương, cho nên mới tự tin như thế."

Nếu là cô ấy, cô ấy sẽ không dám làm thế, tự ti quá.

Đi bên trong một đám người cũng sẽ căng thẳng đến mức không nói nổi thành lời.

Chỉ đạo viên Ôn làm sao biết được chuyện nhà Tống Ngọc Thư, anh ấy cười, không tiếp lời mà nói: "Có lẽ một thời gian nữa, chúng ta sẽ được uống rượu mừng của hai người bọn họ rồi."

"Đây là chuyện tốt."

*

Trần Viễn nhanh chóng xin nghỉ phép ở đồn trú, trước sau xin nghỉ một tuần, nếu không đủ thì đến lúc đó quay lại xin nghỉ thêm.

Xin nghỉ phép xong, cầm chứng nhận à đồn trú cấp, anh ấy trực tiếp mua hai vé xe, đến thẳng Bắc Kinh!

Ngồi xe lửa một ngày một đêm, chớp mắt là tới.

Bọn họ không vội đến nhà mà đi cửa hàng bách hóa ở Bắc Kinh trước, mua thuốc lá, rượu, mạch nha và thêm hai túi đường.

Coi như mua đủ bốn món quà.

Trần Viễn đem theo bốn món quà, được Tống Ngọc Thư dắt về nhà, dọc đường Trần Viễn không hề than thở.

Lúc đến trước ngõ, đột nhiên Tống Ngọc Thư hỏi một câu: "Trần Viễn, anh có sợ không?"

Trần Viễn đột nhiên sững người, anh ấy lắc đầu: "Không sợ."

"Chỉ là hơi hồi hộp."

Nói thật, đây là lần đầu tiên anh ấy đến nhà gái, bây giờ chỉ lo lắng nhà gái xem thường mình.

Lúc trước anh ấy đã có suy đoán, điều kiện nhà Tống Ngọc Thư rất tốt, nhưng đó chỉ là suy đoán thôi.

Cho đến khi sau khi ngồi xe ô tô đến Tây Thành, Tống Ngọc Thư đọc một cái tên, cũng chính là tên đường nhà bọn họ, lúc đó Trần Viễn rõ ràng nhìn thấy trên sắc mặt bác tài xế kinh ngạc trong khoảnh khắc rồi ngẩng đầu nhìn kĩ Tống Ngọc Thư.

Trong mắt thoảng qua sự hâm mộ.

Cho dù là vế trước hay vế sau, đó đều là tồn tại người Bắc Kinh không thể bước vào. Thậm chí, cả đời bọn họ cũng không thể ở đó một ngày một khắc nào.

Không có cách nào, có vài thứ khi ra đời không có thì cả đời sau đó cũng sẽ không có.

Trần Viễn xuất thân từ bộ đội đặc nhiệm, anh ấy có thể ở đó mười năm, không chỉ dựa vào bản lĩnh mà dựa vào khả năng quan sát sắc mặt.

Ở đó đều là là tầng lớp nhất lưu.

Cũng vì vậy, đi Tống gia làm phủ thêm một tầng bóng mờ trong lòng Trần Viễn.

Anh ấy không phải cậu bé loi choi nữa, anh ấy đã hơn ba mươi tuổi rồi hiểu rất rõ khoảng cách giữa anh ấy và Tống Ngọc Thư.

Anh ấy là chàng trai nghèo sinh ra ở vùng núi Mạc Hà, còn Tống Ngọc Thư lại là con cái sinh ra và lớn lên trong đại viện Bắc Kinh.

Thời khắc này, Trần Viễn đứng trước cửa nhà Tống gia, anh ấy chỉ yên tĩnh nhìn bức hoành phi của Tống gia.

Không có ai biết anh ấy đang nghĩ gì.

"Ngọc Thư?"

Bà Quý ra ngoài đi dạo, thật không ngờ vừa ra ngoài đã nhìn thấy Tống Ngọc Thư và một nam đồng chí cao to vạm vỡ.

"Trần Viễn?"

Bà Quý biết Trần Viễn, dù sao lúc đó bà ấy đã ở đồn trú Mạc Hà một thời gian dài, Trần Viễn là anh của Mỹ Vân, cũng đã từng đến nhà Quý gia ăn mấy bữa cơm.

Hơn nữa, sau đó bà Quý còn đến nhà Trần Hà Đường bọn họ ở gần một tháng.

Cứ thế một hai lần tự nhiên trở nên quen thuộc.

Bà Quý vừa gọi, Tống Ngọc Thư và Trần Viễn theo đó quay đầu lại nhìn.

"Dì Quý."

Tống Ngọc Thư gọi thế làm Trần Viễn cũng bất ngờ, anh ấy gật đầu gọi theo một tiếng.

Bà Quý kéo tay Tống Ngọc Thư, nhưng lại nhìn Trần Viễn: "Mỹ Vân đánh tiếng với dì rồi, nói con sắp đến Tống gia cầu hôn, bảo dì đến chống lưng cho con."

"Đứa nhỏ này, sao đến trước cửa nhà rồi mà không biết nói một tiếng?"

Bà ấy đơn thuần là có lòng tốt.

Lại thêm, bà Quý quả thực thích thanh niên Trần Viễn này.

Thật ra trước khi Trần Viễn xuất phát, Mỹ Vân và Quý Trường Tranh cũng đã nói với anh ấy rồi, nhưng Trần Viễn đã là người trưởng thành, anh ấy có chủ kiến của riêng mình, không muốn làm phiền đến người khác.

Cho nên, anh ấy chỉ để nó vào đáy lòng, dự định đến Quý gia một mình.

Nhưng không ngờ tới, bà Tống đã sống cả đời, sao có thể không nhìn ra.

"Đứa nhỏ này, con là anh ruột của Mỹ Vân, có khác gì con cháu nhà Quý gia đâu?"

"Đồ đạc chuẩn bị hết rồi chứ?"

Trần Viễn gật đầu, giơ lễ vật trong tay lên, bà Quý nhìn là biết bên trong có gì.

Bà ấy suy nghĩ rồi nói: "Con chờ chút, dì đưa thêm đồ cho, trước tiên khoan hãy vào."

"Đừng vào đó, con còn nhỏ, có chuyện gì người lớn ra mặt trước."

Nghe câu này, đột nhiên Trần Viễn sững ra, nói thật, đã rất lâu rồi không có ai nói với anh ấy những câu này.

Vốn dĩ anh ấy dự định đi vào, lần đầu tiên nghe lời như vậy, cứ thế đứng trước cửa chờ.

Chẳng bao lâu sau, bà Quý cầm một cái hộp bọc vải lụa vàng bước ra, không lớn lắm, vuông vức chừng mười ba mươi cm.

"Đây là?"

Trần Viễn và Tống Ngọc Thư đều rất tò mò.

"Tổ yến."

Bà Quý cũng không mập mờ: "Mẹ con thích ăn cái này, con rể tặng thứ mẹ vợ thích thì chuyện này thành công rồi."

Trần Viễn nghe thấy là tổ yến thì chau mày: "Thứ này quý trọng quá, mẹ nuôi, ngài cầm thứ này ra thì tốn kém quá."

Lời này hơi thẳng thắn, nhưng lại là sự thật.

Bà Quý xua tay: "Quý trọng gì chứ? Đều là một miếng ăn thôi, vừa tanh vừa nhạt, ăn một ngụm đã hết, cũng chẳng phải đồ ăn ngon gì."

"Dì ăn không hợp, nhưng mẹ Tống Ngọc Thư thì thích lắm."

Tống Ngọc Thư nghe thế thì nghiến răng: "Cho bà ta ăn làm gì?"

Thật ra cô ta muốn nói là, bà ta xứng sao?

Thái độ của Tống Ngọc Thư với mẹ cực kì kém.

Bà Quý thấy thế đã biết quan hệ giữa hai mẹ con vẫn chưa khôi phục, bà ấy cũng không tiện nói gì, dù sao lập trường khác nhau.

Bày ấy suy nghĩ rồi nói: "Ngọc Thư, năm đó lúc con vừa chào đời, đang lúc cần sữa thì mẹ con không có sữa, mượn người ta ba cân gạo nấu cháo, một ngụm cũng chẳng ăn đút cho con hết."

"Nếu không phải thế, con cũng sẽ không sống tiếp được."

Đây là chuyện cũ lúc xưa, đương nhiên, vốn dĩ bà Quý cũng không định nói, thậm chí bà Tống cũng chưa hề có dự định nói ra ngoài.

Sau khi nghe được câu này, Tống Ngọc Thư thoáng chốc yên lặng, cô ta mím chặt môi, sắc mặt trắng bệch: "Bà ta cứu con làm gì? Còn chẳng bằng năm đó để con đói c.h.ế.t cho rồi."

Quan hệ người thân rất phức tạp, lúc yêu thì yêu đến chết, lúc hận cũng hận thấu xương.

Bây giờ tâm thái của Tống Ngọc Thư chính là như thế.

"Nhưng mà con không bị đói chết, ngược lại mẹ con năm đó đói tới nỗi mắc bệnh, đã nhiều năm như vậy rồi vẫn bị đau bao tử."

Cứ trở tới trở lui, mãi vẫn chưa hết.

Tống Ngọc Thư quay đầu, giơ tay lau nước mắt, hung dữ nói một câu: "Đáng đời."

Loading...