Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 664
Cập nhật lúc: 2024-10-27 06:38:56
Lượt xem: 55
Quãng đường còn lại, anh ta tự đi là được rồi.
Tài xế gật đầu: "Có cần tôi tiễn ngài vào không?"
Ông ta là tài xế cũng kiêm luôn cả vệ sĩ, dù sao, nhiệm vụ tổ chức giao cho ông ta là bảo vệ an toàn cho Tống Ngọc Chương.
Tống Ngọc Chương lắc đầu: "Không cần, ông về đi, bảy giờ đến đón tôi."
Mà bây giờ đã sáu giờ, cũng tức là thời gian anh ta dành cho người nhà chỉ có một tiếng, không chính xác thì chỉ có năm mươi tám phút.
Tài xế thấy Tống Ngọc Chương chắc chắn như vậy thì gật đầu, từ từ lùi xe lại.
Sau khi xuống xe thì trực tiếp về nhà.
Chỉ là vừa gõ cửa, Tống Ngọc Thư đã ra mở cửa, lúc thấy là Tống Ngọc Chương, nụ cười trên mặt liền vụt tắt: "Sao lại là anh?"
Giữa cô ta và Tống Ngọc Chương thuộc kiểu thấy nhau là ghét.
Tống Ngọc Chương nhìn cô ta rồi thu tầm mắt: "Là ba mẹ gọi tôi về ăn cơm."
Lúc nhìn thấy Tống Ngọc Thư, anh ta đã biết lý do rồi.
Ba mẹ muốn xoa dịu quan hệ giữa anh ta và Tống Ngọc Thư, nhưng anh ta lại cảm thấy không cần thiết.
Con người anh ta trời sinh lạnh lùng, chẳng có chút tình cảm gì với anh chị em, thậm chí điều này còn áp dụng với cả ba mẹ.
Anh ta cũng không có nhiều tình cảm với ba mẹ.
Chỉ là Tống Ngọc Chương sẽ không nói ra câu này, bởi vì tổn thương tình cảm.
Tống Ngọc Thanh nghe thế thì lạnh lùng nhìn anh ta rồi quay đầu vào nhà.
Không ngờ tới, Tống Ngọc Chương trước giờ không thích nói chuyện đột nhiên lại hỏi: "Em lại yêu đương rồi?"
Đối với đối tượng của Tống Ngọc Thư thì anh ta có biết.
Đặc biệt là kẻ tên Trương Vệ Quốc lần trước, ba mẹ còn nhắc đến vài lần trước mặt anh ta, còn đến sở nghiên cứu nữa.
Chỉ vì bảo anh ta ra tay giúp chặt đứt đoạn nghiệt duyên đó.
Nhưng Tống Ngọc Chương không hề ra tay, anh ta vẫn luôn lạnh nhạt, theo Tống Ngọc Chương thấy thì dù là hôn nhân hay là thứ gì khác, người khác có nói nhiều cũng vô dụng.
Chỉ có người trong cuộc trải qua một lần, chịu thiệt thì mới nhớ lâu.
Dù sao có một câu người xưa hay nói, người dạy người không biết, việc dạy người một lần là đủ.
Nói thẳng ra là chịu thiệt nhiều vào.
Chỉ là, ông bà Tống không nỡ, Tống Ngọc Chương thì rất vui, con người anh ta trước giờ đều như thế, dù cho là em gái ruột Tống Ngọc Thư thì trong lòng anh ta cũng chẳng quan trọng đến thế.
Tống Ngọc Thư nghe Tống Ngọc Chương hỏi, đột nhiên quay đầu anh ta, lạnh nhạt nói: "Sao thế? Anh quan tâm tôi à?"
Lúc cô ta cho rằng sẽ không nhận được câu trả lời thì đột nhiên anh ta nói.
"Không quan tâm."
Nghe câu này, Tống Ngọc Thư quay phắt lại, giọng điệu Tống Ngọc Chương cực kì bình tĩnh, sắc trời mờ ảo làm sắc mặt anh ta trắng bệch, trong bình tĩnh có vài phần lạnh nhạt.
"Mỗi người đều phải trả giá vì sự lựa chọn của mình, em như vậy và tôi cũng thế."
"Cho nên, em gả cho ai cũng không liên quan đến tôi."
Câu này vừa dứt.
Tống Ngọc Thư lập tức im lặng, đây chính là Tống Ngọc Chương, anh ta vĩnh viễn luôn như vậy, chễm chệ trên cao, mọi chuyện không liên quan đến mình.
Mà ông Tống trong nhà nghe thấy tiếng động không ngờ cũng nghe thấy lời nói lạnh nhạt của con trai, lòng ông bùi ngùi: "Ngọc Chương, Ngọc Thư là em gái con."
Tống Ngọc Chương: "Ồ."
Một cô em gái không mặn không nhạt, thậm chí còn chẳng quan trọng bằng số liệu mà anh ta đang nghiên cứu.
Trần Viễn vẫn luôn yên lặng đánh cờ cùng ông Tống, đột nhiên đi ra, lấy tư thế nhanh như chớp trực tiếp đánh một quyền lên sống mũi Tống Ngọc Chương.
"Còn ồ không?"
Biến cố bất ngờ xảy ra, làm tất cả mọi người ở đó đều ngây ra.
Bao gồm cả bản thân Tống Ngọc Chương, một quyền của Trần Viễn nhìn là thấy không nhẹ, sống mũi Tống Ngọc Chương bị đánh biến thành màu đỏ, giây sau đỏ rực lên, rồi bắt đầu chảy máu.
Tống Ngọc Chương đau đến nỗi mặt mũi nhăn nhúm hồi lâu, rồi bình tĩnh lại: "Cậu đang ra mặt cho Tống Ngọc Thư à?"
Anh ta nhìn người đàn ông trước mặt, dáng người cao to, khí thế mạnh mẽ, quả thực có bản lĩnh ra mặt.
Trần Viễn không hề trả lời, mà đơn giản lại đập tới một quyền nữa, lặp lại câu hỏi: "Còn ồ không?"
Anh ấy cũng rất bình tĩnh, chỉ là nhìn anh ta từ trên cao, Trần Viễn cực kì cao, thậm chí còn cao hơn Tống Ngọc Chương tới năm sáu cm.
Cho nên lúc này, anh ấy thật sự đang nhìn xuống.
Tống Ngọc Chương cực kì không thích cảm giác này, anh ta lùi một bước, đứng trên bậc thềm, một bậc thềm vừa hay bù đắp cho hai bên.
Anh ta bình tĩnh nhìn Trần Viễn: "Cậu biết tôi là ai không?"
Trả lời anh ta lại là một nắm đấm.
Ba nắm đ.ấ.m ập tới.
Đột nhiên Trần Viễn cũng theo đó mà cười: "Anh có biết tôi là ai không?"
Ra vẻ à?
Ai mà không biết.
Tống Ngọc Chương là sở trưởng của sở nghiên cứu, anh ấy còn là trung đoàn trưởng của đồn trú đây này?
Nếu thật sự so chức vị thì ai kém hơn ai chứ?
Tống Ngọc Chương nghe thấy vấn đề này, anh ta nhìn chằm chằm Trần Viễn một lúc lâu, rồi quay đầu nhìn Tống Ngọc Thư: "Đây chính là đối tượng em dắt về nhà à?"
Đập cho ba quyền, đánh đến nỗi sống mũi Tống Ngọc Chương sưng phù luôn rồi, không còn dáng vẻ cẩn trọng hờ hững như thường ngày mà ngược lại có vài phần khôi hài.
Đây là một Tống Ngọc Chương mà Tống Ngọc Thư chưa bao giờ nhìn thấy.
Cô ta không kìm được bật cười: "Sao nào? Đối tượng của tôi có phải rất tốt không?"
Câu này thật là đ.â.m vô tim.
Tống Ngọc Chương nhìn chằm chằm cô ta một lúc mới nói: "Lần này là một người đàn ông."
Nói xong, anh ta đi vào nhà, mà còn né Trần Viễn, trực tiếp vào nhà từ chỗ giếng nước.
Điều này làm hai ông bà Tần quay mặt nhìn nhau.
Phải biết là trước giờ hai đứa Tống Ngọc Thư và Tống Ngọc Thư chơi vật tay, Ngọc Thư chưa từng thắng lần nào.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy dáng vẻ nhếch nhác của con trai và cười thành đóa hoa của con gái.
Nói là không đua lòng cho con trai là giả, nhưng thấy con gái vui đến nỗi mi mắt cong cong, bà Tống lập tức thở dài: "Các con vào trước đi, mẹ đi nấu hai món cuối."
Bà ta chọn không quản đứa nào cả.
Bỏ đi, con cái tự có phúc của con cái, bà già này vẫn là không làm người khác phiền đi.
Bà Tống vừa đi, ông Tống ở lại đây hình như cũng không thích hợp nữa.
Ông ta thở dài: "Ba đi lấy nước nóng, xem thử Tống Ngọc Chương."
Nói xong thì người cũng đi mất.
Lúc này người ngoài đã đi hết.
Chỉ còn lại hai người Tống Ngọc Thư và Trần Viễn, Tống Ngọc Thư không nhịn được nói: "Không phải đã nói rồi à? Phải lén đánh Tồng Ngọc Chương, không để người khác phát hiện sao, sao đột nhiên anh đánh trước mặt mọi người thế?" Phấn khích biết mấy.
Trần Viễn suy nghĩ, giọng điệu bình tĩnh nói: "Anh ta ăn h.i.ế.p em."
Còn anh ấy không cho phép...
Chỉ đơn giản vậy thôi.
Tống Ngọc Thư sau khi nghe xong lời này, lập tức nghiêm mặt: "Anh——"
Chữ anh này nói ra cả nửa ngày, lời vừa lên tới trên môi, vậy mà lại không biết phải nên gì.
Cô ấy chỉ vụng về vặn vẹo tay: "Trần Viễn."
Tống Ngọc Thư tính khí luôn thất thường, lúc này giọng nói nhẹ nhàng đến mức không thể tin được.
Trần Viễn ngước nhìn cô. Dưới ánh hoàng hôn, ngũ quan anh ấy sắc sảo, có chút kiên cường trầm ổn mà chỉ một chàng trai cứng rắn mới có được.
"Cảm ơn anh."
Tống Ngọc Thư nhìn anh ấy nở nụ cười, ánh mắt cũng cười cười ửng hồng.
Tống Ngọc Thư đã sống được hai mươi sáu năm, cho tới bây giờ đều luôn dương nanh múa vuốt, đây là lần đầu tiên có người có thể khiến cô ấy cảm thấy như vậy.
Thì ra Tống Ngọc Thư cũng có thể được người khác bảo vệ che chở ở phía sau, thì ra Tống Ngọc Thư cũng có thể ôn nhu như vậy.
Đây là cuộc sống mà Tống Ngọc Thư chưa từng trải qua trước đây.
Trần Viễn nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, dáng vẻ không thể nhịn được mà có chút đau lòng, nhưng người như anh chưa bao giờ nói những lời nói ngọt ngào.
Anh chỉ cầm lấy tay cô, nói với cô bằng giọng điệu kiên định: "Thân thủ của anh rất tốt."
Làm thế nào để có thể dỗ dành một cô gái?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-664.html.]
Chỉ cần thẳng thắn và trung thực là được.
Cho dù chỉ nói một câu anh sẽ bảo vệ em, cũng dễ nghe hơn là thân thủ của anh rất tốt.
Đáng tiếc Trần Viễn từ đầu đến cuối không nói gì, nhưng Tống Ngọc Thư lại rất vui vẻ, bởi vì cô ấy rất thích Trần Viễn như vậy.
Mặc dù trầm mặc ít nói, nhưng lại cực kỳ trầm ổn và đáng tin cậy.
Nghĩ tới đây, Tống Ngọc Thư nhịn không được lông này cong cong: "Vậy là được rồi."
Tuy người đàn ông này không biết nói những lời dễ nghe, nhưng mỗi một việc anh ấy làm đều tốt hơn nhiều so với những lời nói hoa mỹ kia.
Trần Viễn nhìn Tống Ngọc Thư dễ dàng hài lòng như vậy, dưới đáy lòng khẽ thở dài, nhưng trong mắt ngày càng nhiều phần thương tiếc hơn.
"Đi thôi, vào ăn cơm."
Tống Ngọc Thư cười cười nói nói: "Tối nay tôi có thể ăn được ba bát cơm!"
Quá sung sướng.
Nhìn thấy Tống Ngọc Chương bị đánh, thật là quá sung sướng.
Bên trong phòng.
Sau khi Tống Ngọc Chương trở về, đã tự đi nhốt mình lại, sau khi đi ra, mũi anh ta sưng vù như củ cà rốt béo ngậy.
Đặt trên khuôn mặt gầy gò lại trông vô cùng nổi bật.
Tống Ngọc Thư vừa đi vào, nhìn thấy cảnh tượng này, cô ấy nhịn không được mà cười khúc khích: "Thật là đẹp mắt, thật là đẹp mắt."
Lại trở về dáng vẻ ồn ào ầm ĩ ngày xưa rồi, Trần Viễn cuối cùng cũng thở phào một hơi, thành thật mà nói, so với ánh mắt hồng hồng nhẫn nhịn lúc trước của Tống Ngọc Thư, anh ấy càng thích nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo, ầm ĩ không ai bì nổi của cô ấy hơn.
Tràn đầy sức sống và khiến mọi người vui vẻ mỗi khi nhìn vào đó.
Tống Ngọc Chương bị Tống Ngọc Thư chế nhạo, nhưng anh ta cũng không để ý, chỉ lặng lẽ viết công thức vào tờ giấy nháp.
Anh ta là một kẻ điên, một kẻ cuồng khoa học, đem toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên đó.
Đối với những thứ bên ngoài, không vui cũng không buồn.
Tống Ngọc Thư khịt mũi, cô ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào mắt của Tống Ngọc Chương: "Anh xem đi, Tống Ngọc Chương, đôi mắt của anh đã phản bội anh rồi, bây giờ anh chỉ hận không thể không treo tôi lên mà đánh. Đương nhiên, anh càng muốn đánh người yêu Trần Viễn của tôi hơn, vậy anh có thể nói cho tôi viết không, tại sao anh lại không đánh? Tại sao lại phải nhẫn nhịn?
Tống Ngọc Chương...
Vân Mộng Hạ Vũ
Tống Ngọc Chương kiêu ngạo không ai bì nổi.
Anh ta vậy mà lại nhẫn nhịn.
Thật sự là kỳ lạ.
Từng đường gân trên trán Tống Ngọc Chương nổi lên, nói thật, anh ta khó tập trung tính toán công thức quá lâu được, bởi vì cơn đau ở sống mũi vô tri vô giác ảnh hưởng đến khả năng nhận thức của não bộ.
Tuy nhiên, lời chế giễu lạnh nhạt của Tống Ngọc Thư càng khiến đầu anh ta đau đến muốn nứt ra.
Anh ta buông cây bút trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Tống Ngọc Thư: "Em thỏa mãn lắm sao?"
Giọng điệu có chút phức tạp.
Tống Ngọc Thư gật đầu: "Rất thỏa mãn."
Nhìn thấy bộ dáng như ăn quả đắng của Tống Ngọc Chương, Tống Ngọc Thư bật cười: "Có điều, tìm được người yêu như Trần Viễn này tôi càng cảm thấy thỏa mãn hơn."
Cô ấy giống như một đứa trẻ đang khoe khoang món bảo bối của chính mình.
"Tống Ngọc Chương, nếu sau này anh mà còn muốn ăn h.i.ế.p tôi, vậy anh cần phải nghĩ cho thật kỹ đó."
"Tôi đã có Trần Viễn rồi."
Tống Ngọc Thư không biết lúc này giọng điệu của mình có bao nhiêu kiêu ngạo, giống như một con công đang xòe đuôi.
Trần Viễn chỉ lặng lẽ nhìn cô, trong ánh mắt lộ ra ý cười.
Còn Tống Ngọc Chương đang bị Tống Ngọc Thư trêu chọc kia, anh ta nắm chặt nắm đấm, cuối cùng lại lựa chọn buông ra: "Tôi không hiểu được."
"Tống Ngọc Thư, nếu lựa chọn một người đàn ông đã có thể khiến em hạnh phúc như vậy, điều này khiến tôi hoài nghi liệu giáo dục mà em nhận được hai mươi năm qua có phải chỉ có một mục đích duy nhất, chính là... đàn ông hay không?"
Lời này không phải gọi là tốt, cũng không thể gọi là không tốt.
Một lời nói đã phủ nhận học vấn trong quá khứ của Tống Ngọc Thư, đồng thời nói bóng gió rằng dù gì cô ấy cũng là sinh viên đại học, tại sao lại đặt toàn bộ trái tim mình lên một người đàn ông?
Hai chữ đàn ông đó như là sự miệt thị và khinh thường lớn nhất đối với cô ấy.
Niềm kiêu ngạo ban đầu của Tống Ngọc Thư trong nháy mắt đã bị đập nát thành bột mịn.
Nụ cười trên mặt cô ấy dần dần biến mất, từ từ trở nên nhợt nhạt, Tống Ngọc Chương vẫn luôn như vậy, có thể nhân lúc cô ấy vui vẻ nhất mà cho đánh vào đầu cô ấy một gậy.
Khiến cho cô ấy phải hoài nghi chính bản thân mình.
Cô ấy muốn phản bác lại, nhưng lại không thể phản bác được cái gì hết, bởi vì cô ấy phát hiện rằng, những lời Tống Ngọc Chương nói đều là sự thật.
Tống Ngọc Thư lại rơi vào thế giới của chính mình, giống như trong hơn hai mươi năm mơ hồ kia, mỗi lần nhắm vào Tống Ngọc Chương, cô ấy đều sẽ bị anh ta đánh bại hoàn toàn.
Chính là vào lúc này.
Trần Viễn đột nhiên bước lên và đứng trước mặt Tống Ngọc Thư, không, phải nên nói là đứng ở trước mặt cô ấy, đưa tay cầm lấy tay cô ấy ngay lúc đó.
Anh ấy có thể cảm nhận rõ ràng rằng Tống Ngọc Thư đang run rẩy.
Cả người cô ấy đều run rẩy.
Trần Viễn vỗ vỗ nàng, đè thấp thanh âm xuống: "Không sao, không sao hết."
Tống Ngọc Thư ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt có chút tự phủ nhận chính mình, ngay cả ánh sáng chói lọi thường ngày cũng không còn nữa.
"Em..." Có tệ đến thế không?
Cô ấy dồn hết tâm tư trên người vào việc lập gia đình?
Đây là nỗi nhục nhã lớn nhất đối với hơn hai mươi năm học tập của cô ấy.
Cô ấy không biết vì sao, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trần Viễn biết cô ấy muốn nói gì, lập tức ngắt lời cô ấy: "Không phải."
Giọng nói của anh ấy rất bình tĩnh và quả quyết: "Ngọc Thư, trong cuộc sống sẽ có rất nhiều loại trải nghiệm, em vẫn có thể tiếp tục học hỏi, trong quá trình học cũng có thể lựa chọn kết hôn, mặc kệ là trải nghiệm gì thì cũng đều rất quý giá, cho nên, không có sự phân biệt cao thấp nào trên phương diện này hết, không có khinh thường hay bị người khác khinh thường. Nếu có người ở sau lưng nói như vậy, chúng ta có thể hiểu rằng loại người này là một kẻ ngu ngốc khó tính và không có lòng tốt."
Lời này vừa dứt.
Tống Ngọc Chương nhịn không được tức giận nói: "Anh..."
Trần Viễn chỉ nhìn cô ấy, trực tiếp triệt để lờ đi Tống Ngọc Chương, điều này khiến trong lòng Tống Ngọc Chương cảm thấy vô cùng khó chịu.
Dường như Trần Viễn không thèm để ý tới anh ta, đương nhiên, nếu Tống Ngọc Chương không phải là anh trai của Tống Ngọc Thư, thậm chí anh ấy và anh ta sẽ không bao giờ xuất hiện cùng một lúc.
Trần Viễn nắm lấy tay Tống Ngọc Thư đi đến trước mặt Tống Ngọc Chương, lần nào anh ấy không bảo vệ Tống Ngọc Thư ở phía sau lưng mình nữa, mà là đứng thẳng song song cùng với cô.
Tống Ngọc Thư khẽ run lên, Trần Viễn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy, không biểu tình vỗ nhẹ hai cái, phát hiện Tống Ngọc Thư đã bình tĩnh lại rồi.
Lúc này anh ấy mới nhìn về phía Tống Ngọc Chương công kích anh ta.
"Tống Ngọc Chương?"
"Tôi không biết anh có tâm tình như thế nào mà lại nói chuyện như vậy với em gái của mình, nhưng tôi nghĩ anh nhất định là không có ý tốt, có ý muốn li gián, anh không hy vọng em gái của mình sống tốt, thậm chí, nói trắng ra là anh không xứng đáng trở thành một người anh trai."
"Lại càng không xứng đáng làm anh trai của Tống Ngọc Thư.
Trên đời không có một người anh trai nào lại đi nói chuyện với em gái của mình như vậy, đó là sự nhục nhã, phủ nhận, đàn áp và khinh thường.
Không hề có sự động viên, tán thành, lại càng không có tình yêu thương và sự quan tâm dành cho em gái.
Tống Ngọc Chương không ngờ Trần Viễn lại sắc bén như vậy, nhìn ra được mục đích trong lời nói của anh ta.
Đúng vậy, mục đích ban đầu của anh ta chính là đàn áp.
Thực ra rất kỳ lạ, ở những gia đình khác đều sẽ là anh em yêu thương lẫn nhau, nhưng trong gia đình bọn họ thì không.
Vốn dĩ từ lúc bắt đầu đã không có, giống như Tống Ngọc Thư không thích anh ta, đương nhiên, Tống Ngọc Chương từ lúc Tống Ngọc Thư sinh ra đã rất ghét bỏ cô ấy.
Bởi vì, trước khi Song Yushu ra đời, ánh mắt của cha mẹ đều đặt ở trên người anh ta, còn sau khi Tống Ngọc Thư được sinh ra, ánh mắt của cha mẹ đều đã chuyển hết lên người Tống Ngọc Thư.
Tuy nhiên, những lời này, Tống Ngọc Chương chưa bao giờ nói ra.
Anh không muốn Tống Ngọc Thư sống tốt, bởi vì vẫn còn tồn tại mối quan hệ cạnh tranh, đương nhiên, cũng có một loại ghen tị không thể giải thích được này.
Thật khó có thể tưởng tượng được rằng, những lời như vậy lại có thể được đặt lên một người lãnh đạm như Tống Ngọc Chương.
Tất nhiên, Tống Ngọc Chương đã tự đánh giá bản thân mình quá cao, anh ta chưa bao giờ công nhận điểm này, mà chỉ lý giải nó thành một kiểu tình người lãnh đạm mà thôi
Anh ta không thích mối quan hệ này với bố mẹ mình, tương tự cũng sẽ không thích mối quan hệ như vậy với đứa em gái này.
Những mối quan hệ này sẽ trở thành xiềng xích đối với anh ta, làm chậm tiến độ nghiên cứu của anh ta, nhưng tất cả những điều này cũng chỉ là những suy nghĩ cực kỳ mơ hồ ở phía sau bản thân Tống Ngọc Chương.
Thậm chí, tới cả ông Tống và bà Tống cũng không biết, nhưng vào lúc này, họ lại được người lần đầu tiên gặp mặt như Trần Viễn chỉ rõ vấn đề.
Điều này khiến cho ánh mắt của Tống Ngọc Chương hơi thay đổi, sau đó lại trầm mặc không phủ nhận mà chỉ nói: "Anh nói cái gì thì chính là cái đó đi."
Tuy rằng anh ta không trực tiếp thừa nhận nhưng tất cả mọi người có mặt đều hiểu rõ.
Lúc này, ông Tống và Tống cũng đã đi theo tới nhà chính, hai người một người bưng đồ ăn, một người bưng canh.
Nấu những bữa ăn ngon nhất cho bọn nhỏ.
Đúng vậy, chính là bọn nhỏ, trong mắt ông Tống và bà Tống, cho dù là Tống Ngọc Chương hay Tống Ngọc Thư hay thậm chí là Trần Viễn.
Điều là những đứa con của nhà họ Tống.
Tới thời điểm này của bọn họ, tiền tài và quyền thế đều đã cảm thấy lạnh nhạt.