Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 685

Cập nhật lúc: 2024-10-27 06:46:30
Lượt xem: 50

Thẩm Mỹ Vân nhướng mày, hỏi ngược lại: "Anh nghĩ sao?"

Câu hỏi này khiến Quý Trường Tranh không biết trả lời thế nào, anh chọn cách im lặng.

Thẩm Mỹ Vân không muốn để ý đến anh, nhanh chóng trộn mì với thịt lợn, đưa cho anh: "Tự ăn được chứ?"

Quý Trường Tranh ngửi thấy mùi thịt thơm phức, hít một hơi thật sâu: "Tay vẫn ổn."

Anh nhận lấy bát mì bắt đầu ăn. Mì sợi được luộc vừa chín tới, rất dai, chan thêm nước sốt thịt lợn, nhìn rất đậm đà, bóng bẩy. Bên trong mì còn trộn thêm thịt băm, mỗi miếng cắn xuống thậm chí có thể cảm nhận được miếng thịt mỡ tan chảy trong miệng, béo mà không ngấy. Thịt nạc được xào khô, giòn tan, mặn mà thơm ngon, vừa giải ngấy lại vừa kích thích vị giác.

Quý Trường Tranh cắn một miếng lớn, mắt sáng lên: "Ngon!"

Anh theo bản năng dừng lại, gắp một đũa mì định đút cho Mỹ Vân. Đây gần như là thói quen của Quý Trường Tranh, khi ăn được món gì ngon, anh đều muốn Thẩm Mỹ Vân nếm thử.

Thẩm Mỹ Vân mỉm cười: "Em ăn nửa hộp bánh bao trên đường đến đây rồi."

Quý Trường Tranh: "Thật sao?"

"Tất nhiên." Thấy anh thích ăn, khóe môi Thẩm Mỹ Vân không khỏi cong lên: "Ăn chậm thôi, còn nhiều mà."

Cô lấy sườn xào trong túi ra. Sườn vừa chiên xong giòn rụm, nhưng vì để trong túi nên hơi mềm. Thẩm Mỹ Vân gắp cho anh hai miếng, cho vào bát, là sườn chính, được chặt thành từng đoạn, có thể nhìn thấy rõ xương và thịt, nhìn thôi đã thấy rất ngon.

Thấy sườn xào, Quý Trường Tranh sững sờ: "Thịt lợn đã rất khó kiếm rồi, em lấy sườn ở đâu ra?" Đây cũng là điều anh luôn muốn hỏi. Buổi chiều hai giờ đi ra ngoài, dù là trạm rau hay cửa hàng cung ứng đều không dễ mua được. Thực ra, khi đề cập đến chuyện này, Quý Trường Tranh đã có chút hối hận, đây không phải là rõ ràng làm khó Mỹ Vân sao?

Thẩm Mỹ Vân gắp cho anh một miếng sườn, tự mình cũng ăn một miếng, cắn từng miếng nhỏ, hương vị rất ngon: "Em không phải đã đến trạm rau sao? Không mua được, lúc ra ngoài gặp một người anh lớn quen biết ở công xã Thắng Lợi, em nhờ anh ấy giúp đỡ mua."

Quý Trường Tranh nghe xong, cau mày: "Chợ đen?"

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Coi như vậy đi." Cô nhìn xung quanh, thấy bên ngoài không có ai, mới nói tiếp: "Thực ra cũng không hẳn, là nhà người ta mua lén."

"Tuy nhiên, anh biết trong lòng là được, anh lớn kia dẫn em đi cũng gánh chịu rủi ro."

Quý Trường Tranh vẫn có chút lo lắng: "Gần đây chợ đen bị đàn áp nghiêm ngặt, những nơi như vậy em vẫn nên ít đến."

Thẩm Mỹ Vân dừng động tác gặm sườn: "Sắp bị đàn áp nghiêm ngặt?"

Quý Trường Tranh: "Ừ, nghe nói có khả năng này."

"Vậy không được, người ta đã giúp em, em cũng phải nói cho anh ấy một tiếng." Thẩm Mỹ Vân lập tức đứng dậy: "Em đi nói với anh ấy một tiếng."

Thật là tính cách nói gió là mưa. Quý Trường Tranh thở dài: "Ăn xong rồi đi, cũng không thiếu chút thời gian này."

Đúng vậy. Thẩm Mỹ Vân nghĩ nghĩ: "Vậy cũng được, dù sao tối nay cũng phải qua đó một chuyến, em còn hầm canh sườn bí đao ở chỗ thuê của người ta, tối nay chạy qua một chuyến, mang cho anh."

Buổi chiều định làm, nhưng không kịp, hầm canh trên bếp than rất chậm. Đợi cô hầm xong, e rằng Quý Trường Tranh đã đói lả rồi.

Quý Trường Tranh vẫn cảm thấy không an toàn: "Anh đi cùng em?"

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Anh còn đang nằm viện, đi cùng em làm gì? Em không đi làm ăn với Anh Lục, em chỉ mượn bếp của anh ấy để nhắc nhở một chút thôi."

Nghe vậy, Quý Trường Tranh không nói gì nữa, im lặng ăn cơm. Phải nói, tay nghề nấu nướng của Thẩm Mỹ Vân rất tốt, một bát mì thịt băm, hai cái bánh mì kẹp thịt, thêm nửa phần sườn xào, còn có một cốc canh mì. Quý Trường Tranh ăn hai phần ba, cảm thấy cả người đều tỉnh táo lại.

"Đây mới gọi là ăn cơm!" Anh không khỏi cảm thán với Thẩm Mỹ Vân.

Ăn được hơn nửa, y tá Tiểu Đào rảnh rỗi đi vào, trên tay còn xách theo một túi lưới màu xanh lá cây, bên trong đựng hai chiếc bánh bao lớn: "Đồng chí Quý, ăn cơm đi."

Chỉ là vừa vào cửa, cô ấy đã ngửi thấy mùi thịt thơm phức trong phòng bệnh, y tá Tiểu Đào hít hít mũi: "Có thịt?"

Nhà họ đã lâu không thấy mùi thịt, thật sự là thịt không dễ mua, phải dậy sớm đi cửa hàng cung ứng và trạm rau để giành giật. Cô ấy và chồng, một người ở bệnh viện, một người ở đội trú, căn bản không có thời gian xếp hàng, đặc biệt là sau khi cô ấy tan ca đêm, chỉ muốn nằm trên giường ở nhà, càng đừng nói đến chuyện xếp hàng giành thịt. Với thân hình nhỏ bé này của cô ấy, căn bản không giành được.

Quý Trường Tranh ừ một tiếng, giọng điệu bình tĩnh: "Tôi ăn rồi, không cần đưa cho tôi."

Y tá Tiểu Đào ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn thấy những món ăn thịnh soạn trên bàn, còn thừa lại một túi nhỏ sườn xào, không nhiều, chỉ khoảng hai lạng rưỡi. Cô ấy nuốt nước miếng: "Đồng chí Quý, người nhà anh đến sao?"

Quý Trường Tranh gật đầu. Thẩm Mỹ Vân đổ nước xong đi vào, quay đầu nhìn Tiểu Đào: "Tiểu Đào, cô không nhận ra tôi sao?"

Y tá Tiểu Đào nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân, lập tức trợn to mắt: "Cô cô cô, không phải tôi nhờ cô giúp tôi đưa bình nước nóng cho đồng chí Quý sao?"

Chú ý đến Thẩm Mỹ Vân cầm chậu và khăn chạy tới chạy lui, y tá Tiểu Đào càng thêm kinh ngạc: "Cô tốt quá, không chỉ đưa nước nóng, còn chăm sóc bệnh nhân nữa."

Thậm chí cả dụng cụ cũng đầy đủ.

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Lập tức không biết nói gì.

Quý Trường Tranh hít sâu một hơi: "Y tá Tiểu Đào, giới thiệu một chút, đây là vợ tôi."

Y tá Tiểu Đào trợn tròn mắt, quay đầu sang Thẩm Mỹ Vân để xác nhận: "Đồng chí? Cô thật sự là vợ của đồng chí Quý?"

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, vắt khăn, đưa cho Quý Trường Tranh lau mặt, đồng thời thừa nhận: "Quý Trường Tranh, chồng tôi."

Y tá Tiểu Đào: "..."

"Cô cô cô..." Cô ấy ấp úng nửa ngày, cũng không nói nên lời. Nửa ngày, mới thốt ra một câu: "Hai vợ chồng các người thật là biết cách chơi."

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Quý Trường Tranh: "..."

Câu này nói ra thật là xấu hổ.

Y tá Tiểu Đào là một chiếc loa phóng thanh, ra ngoài một lúc, người bên ngoài đều biết vợ của người đàn ông đã triệt sản đến.

"Vợ của người đàn ông đã triệt sản, có phải rất xinh đẹp không?" Đây là suy đoán chung của mọi người, nếu không đặc biệt xinh đẹp, chắc chắn sẽ không khiến một người đàn ông trẻ tuổi như Quý Trường Tranh đi triệt sản.

Y tá Tiểu Đào nghe thấy câu hỏi của mọi người, lập tức gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng vậy, rất xinh đẹp."

Vừa nói xong, mọi người lập tức chạy đến xem. Thẩm Mỹ Vân nhanh chóng trải nghiệm được nỗi khổ bị vây xem trước đó của Quý Trường Tranh, phòng bệnh của bọn họ, không lâu sau đã có hai nhóm người đến.

Thậm chí, còn có y tá đến hỏi cô, làm thế nào để trị chồng. Dù sao, có thể khiến một người trẻ tuổi như Quý Trường Tranh chủ động đến triệt sản, đây không phải là bản lĩnh tầm thường.

Thẩm Mỹ Vân thầm nghĩ, cô nào có bản lĩnh trị chồng, chỉ là Quý Trường Tranh yêu cô nhiều hơn một chút, cho nên mới hy sinh nhiều hơn một chút.

Đợi tiễn hết nhóm người này đến nhóm người khác, Thẩm Mỹ Vân xoa mi tâm: "Anh đến bệnh viện tỉnh triệt sản, cũng thành người nổi tiếng rồi."

Quý Trường Tranh nghĩ nghĩ: "Anh đã làm điều mà họ không dám làm."

Người đầu tiên dám đến cắt bỏ "quả trứng", chẳng phải đã trở thành người nổi tiếng sao?

"Mỹ Vân..."

Đúng lúc Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh đang nói chuyện, Triệu Xuân Lan bế con đi tới, cô ấy dựa theo số phòng bệnh mà Chỉ đạo viên Ôn nói để tìm. Quả nhiên, ở phòng 201 tìm thấy Quý Trường Tranh và Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy Triệu Xuân Lan đến, có chút bất ngờ: "Chị Xuân Lan, sao chị lại đến đây?"

Triệu Xuân Lan nhìn thấy Quý Trường Tranh nằm trên giường bệnh, thực sự ngạc nhiên: "Ngọc Lan tỉnh rồi, chị đến báo cho em một tiếng." Nói xong, cô nhìn Quý Trường Tranh với vẻ muốn nói lại thôi: "Trường Tranh, em thật sự đến triệt sản rồi sao?"

Trước đó mọi người nói, Triệu Xuân Lan còn có chút không tin, nhưng lúc này nhìn thấy Quý Trường Tranh nằm trên giường bệnh, Triệu Xuân Lan mới có chút cảm giác chân thực.

Quý Trường Tranh ừ một tiếng, chuyển chủ đề: "Triệu Ngọc Lan đỡ hơn chưa?"

Nhắc đến Triệu Ngọc Lan, trên mặt Triệu Xuân Lan hiểm hoi có thêm vài phần nụ cười, cũng coi như là lần đầu tiên trong mấy ngày nay thật tâm cười "Uống nước sâm vào, không đến hai tiếng là tỉnh lại."

"Cho nên chị đến nói với Mỹ Vân một tiếng "

Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Trường Tranh, em đi xem Ngọc Lan một chút, rồi gọi Chỉ đạo viên Ôn đến đỡ anh đi vệ sinh."

Cô không đỡ nổi Quý Trường Tranh, Quý Trường Tranh cao gần một mét chín, dù là thân hình gầy gò, cũng nặng hơn sáu mươi kg. Trong trường hợp phần dưới cơ thể của Quý Trường Tranh không thể dùng sức, cô căn bản không thể một mình đỡ anh dậy, ngược lại Chỉ đạo viên Ôn ở đây còn thuận tiện hơn.

Quý Trường Tranh gật đầu.

Thẩm Mỹ Vân dường như vẫn không yên tâm: "Em xem Ngọc Lan xong, phải ra ngoài một chuyến, còn phải gọi điện thoại về nhà, để chị dâu tối nay giúp đỡ chăm sóc Miên Miên bọn nhỏ."

"Cho nên đến sẽ muộn một chút, Trường Tranh, anh một mình có ổn không?"

Cô chăm sóc Quý Trường Tranh như chăm sóc trẻ con, điều này khiến trong lòng Quý Trường Tranh vô cùng vui vẻ, anh gật đầu: "Tạm thời anh có thể, nhưng Mỹ Vân..." Anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt mang theo vẻ ỷ lại: "Em phải đến sớm một chút nhé."

Giọng điệu đúng là của trẻ con.

Nhìn thấy cách ở chung của đôi vợ chồng trẻ này, Triệu Xuân Lan trợn mắt há hốc mồm.

Ra khỏi phòng bệnh, Triệu Xuân Lan nói với Thẩm Mỹ Vân: "Chị coi như đã hiểu tại sao Quý Trường Tranh lại si mê em như vậy."

Thẩm Mỹ Vân khó hiểu: "Tại sao?"

"Em đối xử với cậu ấy như đối xử với trẻ con, thử hỏi, người đàn ông nào lại không thích người vợ như vậy?"

Người ta nói, đàn ông đến c.h.ế.t vẫn là trẻ con, điều này có lý. Dù sao, đàn ông trước mặt người phụ nữ mình yêu, chẳng phải là một đứa trẻ sao?

Thẩm Mỹ Vân bật cười, lắc đầu, không giải thích. Cách ở chung của cô và Quý Trường Tranh rất đặc biệt, không giống người khác, cũng không thể sao chép, mà nguyên nhân lớn nhất khiến họ có thể sống tốt, là Quý Trường Tranh yêu cô, đây là nền tảng lớn.

Không có nền tảng này, tất cả đều vô dụng.

Trong lúc nói chuyện, đã đến phòng bệnh của Triệu Ngọc Lan, Triệu Ngọc Lan đã tỉnh, có tác dụng của thuốc giảm đau, sắc mặt cô ấy bớt đi vài phần đau đớn, nhưng lại có thêm vài phần tái nhợt. Cô ấy dựa lưng vào giường bệnh, dưới nách là Tiểu Tiểu Ôn, đang cố sức mút miệng nhỏ, nhưng lại không có sữa.

Tiểu Tiểu Ôn lập tức bị đói đến mức khóc lớn.

Chỉ đạo viên Ôn định bế con đi, cho uống sữa bột, nhưng bị Triệu Xuân Lan ngăn lại: "Không được, không hút thêm một chút ra, n.g.ự.c Ngọc Lan rất dễ bị tắc, đến lúc đó sốt cao càng khó chịu hơn."

"Vẫn phải để con bú."

Cái này... Chỉ đạo viên Ôn đang khó xử, Thẩm Mỹ Vân đi vào, cô đưa hộp cơm nhôm qua: "Cho Ngọc Lan uống chút canh thịt trước, ăn chút thịt, chị ấy tự bồi bổ một chút, mới có sữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-685.html.]

Không ngờ Thẩm Mỹ Vân thật sự kiếm được canh sườn. Điều này khiến Chỉ đạo viên Ôn bọn họ có chút bất ngờ.

"Mỹ Vân, cô đây là..." Chỉ đạo viên Ôn hỏi được một nửa, nhẹ nhàng đánh vào miệng mình: "Xem tôi này, không hỏi."

Anh ấy nhận lấy hộp cơm nhôm: "Thật sự cảm ơn cô."

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Em đi xem Quý Trường Tranh, mọi người ở đây đi."

Quý Trường Tranh nằm viện, cô không có thời gian rảnh rỗi để chăm sóc Triệu Ngọc Lan.

"Cô đi đi."

Thẩm Mỹ Vân chào tạm biệt bọn họ, đi thẳng lên tầng hai, lúc này đã gần tám giờ, đèn trong phòng bệnh cũng đã bật. Quý Trường Tranh có lẽ đang đợi Thẩm Mỹ Vân, cứ như vậy dựa lưng vào đầu giường, cúi đầu ngủ thiếp đi.

Khoảnh khắc Thẩm Mỹ Vân đẩy cửa đi vào, anh liền ngẩng đầu nhìn sang: "Mỹ Vân."

Thẩm Mỹ Vân có cảm giác như bị anh em hồ lô gọi ông nội(*), bởi vì giọng nói của Quý Trường Tranh thực sự quá ẻo lả. Cô không nhịn được lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ lộn xộn: "Đói bụng chưa?"

(*) Phim hoạt hình 7 anh em hồ lô, có chuyện gì cũng gọi ông nội á.

Quý Trường Tranh gật đầu, lại lắc đầu: "Đang đợi em, đợi rất lâu rồi."

Không biết có phải lúc yếu ớt thì thích làm nũng hay không, Quý Trường Tranh chính là như vậy, trước mặt Thẩm Mỹ Vân, anh không nhịn được hạ giọng xuống tám độ.

Thẩm Mỹ Vân: "Em đi hầm canh, mất chút thời gian."

Cô lấy cơm canh ra, rưới canh sườn bí đao lên mì trộn đều, sau đó mới đưa cho Quý Trường Tranh: "Ngày mai em vẫn sẽ nghĩ cách, mua cho anh ít hạt dưa, hoặc là quýt đào đến, để anh ở phòng bệnh một mình, không quá nhàm chán."

Nghe vậy, Quý Trường Tranh lập tức ngẩng đầu nhìn cô: "Em phải đi sao?"

Ánh mắt tha thiết.

Rõ ràng, trước khi phẫu thuật đã định giấu Thẩm Mỹ Vân, một mình chịu đựng, nhưng chỉ qua một buổi chiều được Mỹ Vân chăm sóc, Quý Trường Tranh cảm thấy anh không thể rời xa Mỹ Vân. Mỹ Vân thực sự quá chu đáo, quá chu toàn.

Thẩm Mỹ Vân: "Sao lại thế được?"

Cô kéo góc chăn cho anh, chống cằm, im lặng nhìn anh ăn cơm: "Em xuất viện cùng anh."

Quý Trường Tranh sững sờ: "Em đối xử với anh quá tốt, anh không quen."

Anh vẫn quen với việc Thẩm Mỹ Vân sai bảo anh như bình thường.

Thẩm Mỹ Vân mím môi, nhỏ giọng nói: "Anh là bệnh nhân mà, là vợ chăm sóc anh không phải là chuyện nên làm sao?"

"Hơn nữa..."

Ánh mắt cô di chuyển xuống dưới chăn của Quý Trường Tranh, thở dài nói: "Anh giấu em đi triệt sản, chuyện lớn như vậy, em đương nhiên phải chăm sóc anh nhiều hơn."

Quý Trường Tranh: "..."

"Mỹ Vân, em đừng nhìn anh như vậy."

Anh né tránh ánh mắt của Thẩm Mỹ Vân, kết quả vô tình chạm vào vết mổ, cảm giác đau đớn gấp bội trực tiếp chồng chất bùng nổ, khiến sắc mặt Quý Trường Tranh vặn vẹo vì đau.

"Đừng nhúc nhích, có phải đã quên vừa mới phẫu thuật xong không?" Thẩm Mỹ Vân lập tức cúi người về phía trước, giữ chặt anh: "Đưa bát cho em, em đút anh uống canh."

Người này thật sự là bị thương rồi cũng không chịu yên!

Hai vợ chồng đâu ra nhiều chuyện như vậy.

Quý Trường Tranh rất thích Thẩm Mỹ Vân quan tâm anh như vậy, anh vui mừng còn không kịp.

Thẩm Mỹ Vân gắp một miếng mì đút cho anh, mới nhỏ giọng hỏi: "Sao đột nhiên quyết định đi triệt sản?"

Trước đó cô thực sự đã nhìn thấy sự do dự của Quý Trường Tranh.

Quý Trường Tranh nghĩ nghĩ: "Em muốn nghe lời thật hay lời giả?"

"Đều nghe."

"Lời thật là bị Triệu Ngọc Lan dọa sợ, so với con cái, anh càng không thể chịu đựng được nguy cơ mất em."

Thẩm Mỹ Vân: "Vậy lời giả thì sao?"

Quý Trường Tranh im lặng một lát, thản nhiên nói: "Bao cao su mà trạm y tế phát không đủ dùng..."

Thẩm Mỹ Vân: "?"

Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, sững sờ mấy giây, nửa ngày mới thốt ra một câu: "Quý Trường Tranh, anh thật là..."

Thậm chí khiến cho cảm động của cô cũng biến mất.

Quý Trường Tranh cười với cô: "Được rồi Mỹ Vân, anh chỉ đùa với em thôi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Thẩm Mỹ Vân thầm nghĩ, rất nhiều lời nói thật lòng đều được nói ra bằng cách đùa giỡn, cuối cùng cũng không so đo với anh nữa.

Buổi tối, cô ở đây chăm sóc anh, nhưng nói ra cũng buồn cười, Quý Trường Tranh không muốn cô nằm ngủ bên cạnh. Nhường giường cho cô, để Thẩm Mỹ Vân ngủ bên trong, Quý Trường Tranh ngủ bên ngoài.

Ôi chao, cả đêm Thẩm Mỹ Vân ngủ rất ngon, Quý Trường Tranh suýt chút nữa thì rơi xuống đất mấy lần.

May mà bên ngoài giường bệnh, có hai chiếc ghế ghép lại với nhau, dựa vào đó coi như miễn cưỡng cứu Quý Trường Tranh một lần.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, vẫn là y tá Tiểu Đào vào kiểm tra phòng. Cô ấy nhìn thấy cảnh tượng trên giường bệnh, lập tức sững sờ, Quý Trường Tranh không biết từ lúc nào, lại ngồi trên ghế dựa lưng vào, Thẩm Mỹ Vân đang ngủ trên giường?

Không phải, ai mới là bệnh nhân?

Thấy y tá Tiểu Đào định mở miệng. Quý Trường Tranh lắc đầu với cô ấy, đưa tay ra, dùng ánh mắt ra hiệu: "Tiêm đi."

Anh làm phẫu thuật, hơn nữa còn khâu lại, cho nên phải tiêm thuốc kháng viêm ba ngày.

Hôm nay là ngày thứ hai rồi.

Y tá Tiểu Đào ra hiệu mình đã hiểu, sau khi sát trùng mu bàn tay cho Quý Trường Tranh xong, cầm kim tiêm vào, điều chỉnh ống truyền dịch xong, lặng lẽ lui ra ngoài.

Vừa ra ngoài, buôn chuyện: "Mọi người mau đến phòng 301 xem, bệnh nhân triệt sản đang ngồi trên ghế, vợ anh ấy đang ngủ ngon lành trên giường."

Thật là náo nhiệt.

Vừa nói xong, đã bị trạm y tá gõ vào đầu: "Cô lo chuyện người ta ngủ kiểu gì làm gì, giường số 3, số 7 và số 8, cô đã kiểm tra chưa?"

Y tá Tiểu Đào lè lưỡi: "Đi ngay đây."

Cầm khay thuốc chạy mất dạng.

Cô ấy vừa đi, những người còn lại nhìn nhau, rốt cuộc vẫn là tâm hồn hóng hớt chiến thắng, không lâu sau, mấy người lần lượt chạy đến phòng 301 để xem.

Tai Quý Trường Tranh thính cỡ nào, lập tức phát hiện ra, anh cau mày, xua tay với những người bên ngoài.

Trưởng y tá bọn họ lúc này mới lặng lẽ lui ra ngoài.

Đợi ra khỏi hành lang, lập tức cảm thán: "Tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người đối xử tốt với đồng chí Quý như vậy."

"Đúng vậy, tôi cũng vậy."

"Cô nên nói, làm nghề nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bệnh nhân ngồi bên cạnh truyền dịch, người nhà ngủ ngon lành trên giường bệnh."

"Nếu đồng chí Quý chưa kết hôn, tôi nhất định phải giới thiệu anh ấy cho con gái tôi."

Trưởng y tá vừa nói xong, y tá nhỏ bên cạnh trợn mắt: "Không phải, con gái cô năm nay mới mười bốn tuổi mà?"

Chênh lệch hơi nhiều đấy.

Trưởng y tá hùng hồn nói: "Đàn ông lớn tuổi một chút, sẽ biết thương người, sao lại không được?"

Thật sự là điên cuồng.

"Nếu tôi kết hôn, gặp phải người đàn ông như đồng chí Quý, nói không chừng tôi còn phải theo đuổi ngược lại đấy."

Thời đại này, đàn ông tốt giống như hoa trên cây ngoài kia, hái một bông thì bớt đi một bông.

Bác sĩ Tiểu Mã đi ngang qua, anh ta đến kiểm tra phòng, nghe vậy nói thêm một câu: "Chị Hứa, chị thấy em thế nào?"

"Có đáng để chị theo đuổi không?"

Anh ta dán mặt vào trước mặt trưởng y tá, trưởng y tá khạc nhổ một tiếng: "Chỉ cái loại gầy gò như cậu, lúc tôi còn trẻ chưa kết hôn cũng không thèm."

Bác sĩ Tiểu Mã: "..."

Bác sĩ Tiểu Mã rất gầy, cao một mét bảy mươi lăm, nhìn chỉ khoảng năm mươi kg, gầy như que củi.

Anh ta đút hai tay vào túi, tức cười: "Chị Hứa, chị đây là phân biệt đối xử rồi."

Trưởng y tá nhét sổ ghi chép kiểm tra trong tay vào lòng anh ta: "Kiểm tra phòng đi, nói nhiều như vậy làm gì?"

Bác sĩ Tiểu Mã năm nay mới tốt nghiệp, hơn hai mươi tuổi, rất trẻ, trưởng y tá không thích loại đàn ông miệng còn hôi sữa này, làm việc cũng không đáng tin cậy.

Bác sĩ Tiểu Mã: "..."

Anh ta thở dài, cầm sổ, từ tầng một kiểm tra phòng đến tận phòng 301, vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy tình hình bên trong.

Quý Trường Tranh ngồi trên ghế truyền dịch, trên giường có một người phụ nữ đang ngủ, hình như vừa mới tỉnh.

Ngồi trên đầu giường ngẩn người, mái tóc đen xõa trên vai, càng tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, mắt hạnh má đào, môi anh đào ánh nước khẽ mở, xinh đẹp đến mức không chân thực.

"Sao anh không gọi em?" Thẩm Mỹ Vân nhỏ giọng nói, cô chiếm giường của Quý Trường Tranh, thật sự không có chút cảm giác nào.

Loading...