Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 688

Cập nhật lúc: 2024-10-27 06:46:35
Lượt xem: 48

Lời nói vừa dứt, mẹ Ôn cau mày: "Lão Ôn, anh xem kìa, người ta nói lấy vợ quên mẹ, nó mới lấy vợ được bao lâu? Đã đề phòng chúng ta như vậy rồi."

Ba Ôn còn chưa kịp nói gì.

Chỉ đạo viên Ôn đứng yên tại chỗ, khuôn mặt bình thường dịu dàng như ngọc giờ phút này lại mang theo vài phần lạnh lùng: "Nếu ba mẹ tới đây chỉ để giáo huấn con, giáo huấn vợ con, con cũng không ngại đưa ba mẹ về ngay lập tức."

Lúc trước khi anh ấy kết hôn cũng không cho ba mẹ tới, đủ thấy được địa vị của ba mẹ trong lòng Chỉ đạo viên Ôn.

Cái này...

Thấy anh ấy thật sự nghiêm túc.

Mẹ Ôn lập tức im bặt, ba Ôn kéo tay áo vợ, nói với Chỉ đạo viên Ôn: "Con cũng biết cái miệng này của mẹ con, bà ấy chính là khẩu xà tâm phật, con bảo vợ con thông cảm cho bà ấy một chút."

Chỉ đạo viên Ôn đáp trả gay gắt: "Vợ con cũng là khẩu xà tâm phật, vậy thì ba mẹ cũng thông cảm cho cô ấy chứ?"

Đây!

Hiệp thứ nhất, ba Ôn và mẹ Ôn hoàn toàn thất bại, nhìn đứa con trai xách hành lý đi trước.

Đột nhiên mẹ Ôn kỳ quái nói: "Đều tại ông, lúc trước nếu không phải bắt thằng hai đổi danh ngạch tham gia quân ngũ cho thằng cả, thì thằng hai cũng không xa cách với chúng ta như bây giờ."

Đây là chuyện cũ đã qua lâu rồi.

Năm đó Chỉ đạo viên Ôn được tuyển vào quân ngũ, nhưng ba Ôn lại muốn con trai lớn đi, ông ta thương con trai lớn, cảm thấy con trai lớn đứng đầu môn hộ, tham gia quân ngũ là chuyện vinh quang, đương nhiên phải cho con cả đi."

Về kết quả, nếu Chỉ đạo viên Ôn đã tới trú đội Mạc Hà, nhiều năm như vậy, điều này cũng có nghĩa là ý định năm đó của ba Ôn đã không thành công.

Nghe vợ nhắc lại chuyện cũ năm đó, mặt ba Ôn đỏ bừng: "Chuyện cũ đã qua rồi, bà còn nhắc tới làm cái gì?"

Mẹ Ôn cười lạnh một tiếng, không nói gì thêm.

Sau khi Chỉ đạo viên Ôn phía trước nghe tiếng cãi vã của ba mẹ ở phía sau, mặt không cảm xúc, thậm chí hiếm hoi lộ ra vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt vốn hiền hòa của anh ấy.

Anh ấy hít một hơi thật sâu, dẫn ba Ôn và mẹ Ôn tới cửa đội, làm thủ tục đăng ký rồi mới đưa bọn họ về khu tập thể.

Dọc đường đi, mẹ Ôn vẫn liên tục phàn nàn: "Nơi này cũng quá hoang vắng, còn không bằng một nửa Thượng Hải chúng ta."

"Đúng vậy, không có làng mạc, cửa hàng, muốn mua đồ ăn sáng hay mua sắm thứ gì cũng khó khăn."

Chỉ đạo viên Ôn đứng lại, nhìn bọn họ: "Nếu cảm thấy nơi này không tốt, vậy bây giờ con đưa ba mẹ ra trạm xe?"

Chuyện này...

Đây!

Chỉ một câu oán hận, đã khiến hai vợ chồng im lặng.

Mãi đến khi về đến khu tập thể, mẹ Ôn mới mở to mắt: "Đây là nhà phân cho hai đứa à? Nhà rộng thế này ư?"

Từng căn từng căn đều có sân vườn, nhìn vào đã thấy sang trọng.

Khác xa với căn nhà bọn họ ở Thượng Hải, tuy ba mẹ Ôn đều là công nhân viên chức nhưng nhà của gia đình Ôn lại nhỏ đến đáng thương, hai người bọn họ chỉ được chia có mười sáu mét vuông.

Vậy mà căn nhà đó đã chứa tới ba thế hệ nhà họ Ôn, trên là ba mẹ Ôn, dưới là anh trai Ôn cùng vợ và hai đứa con.

Thậm chí, Chỉ đạo viên Ôn còn có một em gái chưa xuất giá, cũng ở nhà.

Điều đó có nghĩa là, căn nhà mười sáu mét vuông đó, chứa tới gần mười người.

Cho nên, cũng không có gì lạ khi mẹ Ôn ngạc nhiên khi nhìn thấy căn nhà này. Dù sao, căn nhà này chính là ngay cả nhà vệ sinh cũng lớn hơn cả phòng ngủ của bọn họ.

Chỉ đạo viên Ôn nghe mẹ cảm thán, anh ấy ừ một câu: "Đây là nhà con tự xây."

Nói xong, liền đến nhà họ Ôn, Chỉ đạo viên Ôn đang định lấy chìa khóa ra mở cửa.

Bên cạnh, Thẩm Mỹ Vân cầm một cuốn bách khoa nuôi gà đi ra.

Cô mới học được một cách, định cầm sách đến trại chăn nuôi thử xem.

Kết quả, vừa ra khỏi cửa liền bắt gặp, Chỉ đạo viên Ôn dẫn theo một cặp vợ chồng già đã hơn năm mươi tuổi.

Thẩm Mỹ Vân bất ngờ, cô gật đầu chào hỏi Chỉ đạo viên Ôn: "Chỉ đạo viên Ôn."

Chỉ đạo viên Ôn vốn không định giới thiệu, nhưng không giới thiệu lại không lễ phép, vì vậy, giới thiệu với Thẩm Mỹ Vân: "Bọn họ là ba mẹ tôi."

Chỉ một câu đó thôi.

Điều này khiến mẹ Ôn có chút bất mãn, bà ta lập tức nói: "Chúng tôi mới từ Thượng Hải tới."

Cố ý nói ra nơi Thượng Hải này.

Nghĩ rằng sẽ khiến Thẩm Mỹ Vân có cái nhìn khác, nhưng kết quả lại không như mong đợi.

Thẩm Mỹ Vân chỉ gật đầu nhẹ nhàng: "Chào bác trai, bác gái ạ."

Cô ra hiệu cho cuốn sách trong tay: "Cháu phải đi làm đây, hẹn gặp lại."

Nói xong, cô đóng cửa nhà mình và quay đầu bước đi, chỉ để lại cho hai vợ chồng già nhà họ Ôn một bóng lưng.

Mẹ Ôn vô thức nói: "Cô gái này cũng khá xinh đẹp, chỉ là không lễ phép."

Chỉ đạo viên Ôn: "Lần trước cô ấy đã cứu vợ và con của con đấy."

Nói xong câu này, mẹ Ôn ngẩn ra một lúc, xoa xoa tay: "Vậy thì lần sau phải cảm ơn cô ấy đàng hoàng." Bà ta không hề biết chuyện này.

Chỉ đạo viên Ôn thở dài: "Mẹ, ở nơi này, thà im lặng, chứ không được nói sai."

Dường như anh ấy đang cố ý truyền đạt một số tư tưởng cho ba mẹ.

"Nữ đồng chí vừa rồi mẹ gặp, không chỉ là ân nhân cứu mạng của nhà con, cô ấy còn là xưởng trưởng trại chăn nuôi trú đội, chồng của cô ấy là doanh trưởng, ứng cử viên sáng giá cho vị trí cấp sư đoàn tiếp theo. Một người như vậy, mẹ lại nói cô ấy không lịch sự, chỉ vì người ta không nịnh bợ mẹ, nhưng liệu mẹ có nghĩ đến việc, chúng ta có thân phận gì mà đáng để người ta nịnh bợ chứ?"

"Cô gái kia có lai lịch lớn như vậy à."

Mẹ Ôn có hơi bất ngờ, bỗng nhiên mắt sáng lên: "Vậy là lỗi của mẹ rồi, lần sau mẹ sẽ nịnh bợ cô ấy vậy."

Chỉ đạo viên Ôn: "..."!

Chỉ đạo viên Ôn cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Ý định ban đầu của anh ấy khi nói như vậy chỉ là do anh ấy sợ ba mẹ mình sẽ đắc tội người ở đây.

Nhưng anh ấy không ngờ nó lại có phản tác dụng.

Anh ấy hít một hơi thật sâu nói: "Không cần nịnh bợ, cứ coi như bình thường mà đối đãi thôi."

Mẹ Ôn còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng ba Ôn đã ngăn cản.

"Được rồi, cứ nghe theo lời thằng hai đi."

Chuyện này không giống tính tình của ba Ôn khi còn trẻ. Khi còn trẻ, ba Ôn có tính cách rất thẳng thắn, nói một không nói hai. Ông ấy luôn coi con trai lớn của mình là tấm gương cho các em bên dưới.

Từ trước đến giờ, chỉ đạo viên Ôn chỉ là một tồn tại trong suốt, địa vị không cao không thấp trong nhà.

Nhưng, thật bất ngờ là một người trong suốt như vậy lại nhận được sự đồng tình của cha mình. Chuyện này cũng khiến người khác cảm thấy ngoài ý muốn.

Chỉ đạo viên Ôn quay đầu nhìn ông ấy, Ba Ôn hiếm thấy nở nụ cười: "Đứa nhỏ đã lớn rồi, tự nhiên phải tự mình quyết định."

Ba Ôn rõ ràng là đang cười, nhưng Chỉ đạo viên Ôn nhìn thấy trên mặt ba Ôn có chút thận trọng lấy lòng.

Anh ấy vểnh môi cười, nắm lấy ổ khóa cửa. Không ai biết anh ấy đang nghĩ chuyện gì.

Có lẽ chỉ có bản thân Chỉ đạo viên Ôn mới biết.

Khi còn nhỏ, anh ấy cũng cố gắng làm hài lòng ba anh ấy bằng nụ cười thận trọng lấy lòng như vậy nhưng chẳng có ích gì.

Không ngờ, nhiều năm sau, cảnh tượng đó lại tái diễn.

Nhưng thân phận đã hoàn toàn thay đổi.

"Mời vào." Chỉ đạo viên Ôn mở cửa mời ba Ôn và mẹ Ôn vào. Lúc này hai người không hề cảm thấy vui mừng khi đến nhà con trai mình mà ngược lại cảm thấy như người xa lạ.

Sau khi hai người bước vào, họ cùng nhau đánh giá căn nhà từ trong ra ngoài.

"Cái tiểu viện này cũng ổn, có thể trồng được rất nhiều rau."

"Tôi thấy ao nước rất tốt, có một cái vòi nước riêng thuộc về nhà mình, sáng sớm thức dậy không cần phải tranh giành với người khác."

Bọn họ sống trong một khu nhà tập thể trong nhà máy dệt, chỉ có một phòng tắm công cộng. Tổng cộng có bốn vòi nước nhưng có hơn mười mấy hộ gia đình sử dụng. Mỗi sáng sớm, thức dậy, đánh răng và rửa mặt, quang cảnh hiện trường giống như đánh nhau vậy.

Cái nhà này mỗi hộ đều cũng có một vòi, tiện lợi và thoải mái biết bao.

Khi nhìn vào, Mẹ Ôn trầm mặt bởi vì bà ấy nhìn thấy nhà bếp và phòng vệ sinh. Phòng vệ sinh được xây dựng trong nhà, còn sử dụng loại bồn cầu có thể xả nước, sàn nhà cũng được lát gạch.

"Điều kiện ở đây có thể so sánh với tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây ở Thượng Hải chúng ta."

Đó thực sự là một ngôi nhà biệt lập, một sân, một cửa, có phòng bếp, nhà vệ sinh và vòi nước riêng.

"Nhưng..." Mẹ Ôn có chút không vui: "Chúng ta đã vào lâu như vậy, sao con dâu không ra tiếp đón?"

Bà ấy đã đi một vòng trong sân cũng không thấy con dâu đâu cả.

Chỉ đạo viên Ôn xách hành lý bước vào phòng, trán anh ấy giật giật: "Mẹ, mẹ đã sinh ra bốn đứa con rồi, mẹ đã bao giờ ở cử chưa?"

Khi được anh ấy hỏi, mẹ Ôn vô thức trả lời: "Đương nhiên là có rồi."

Chỉ đạo viên Ôn nhìn bà ấy không nói gì.

Mẹ Ôn cũng ý thức được điều gì đó, bà ấy xấu hổ hỏi: "Không phải đã qua thời gian ở cử rồi sao?"

Chỉ đạo viên Ôn không để ý đến bà ấy nữa. Nhưng, anh ấy vừa xách hành lý vào bên trong phòng, Triệu Ngọc Lan đã ôm đứa bé đi ra khỏi phòng.

Cô ấy sinh mổ, dù đã qua thời gian ở cử nhưng vết thương trên bụng cô ấy vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Lúc cô ấy đi lại phải rất chậm rãi. Nếu không, vết thương rất dễ bị tét ra, gây đau đớn.

Ngay cả như vậy, Triệu Ngọc Lan vẫn bế đứa trẻ trong tay và chào hỏi với ba Ôn, mẹ Ôn: "Ba mẹ, hai người đến rồi ạ."

"Sao em lại ra ngoài?"

Người đầu tiên phản ứng là chỉ đạo viên Ôn. Anh ấy tiến lại bế đứa bé lên, sau đó đẩy Triệu Ngọc Lan về lại vào phòng: "Sao em lại ra ngoài? Không phải anh đã nói với em rằng trong thời gian ở cử, không thể ra gió sao?"

Sức khỏe lần này của Triệu Ngọc Lan đã bị tổn thương nặng nề, ngay từ đầu, bác sĩ Miêu đặc biệt dặn dò cô ấy phải ở cử ít nhất bốn mươi hai ngày.

Hôm nay còn chưa đủ ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-688.html.]

"Không sao đâu, em không có ra khỏi nhà, em chỉ đến nhà trên đón tiếp ba mẹ thôi." Nếu cô ấy không xuất hiện thì thật sự không ổn khi ba mẹ chồng đến thăm, cô ấy thậm chí còn không ra khỏi cửa nhà.

Chỉ đạo viên Ôn quay lại nhìn ba Ôn và mẹ Ôn: "Chúng ta cùng nhau vào nhà đi."

Anh ấy nói vào nhà, là trực tiếp vào bên trong phòng ngủ, không phải gian nhà giữa. Cửa của gian nhà giữa luôn mở nên gió có thể dễ dàng thổi vào.

Ba Ôn và Mẹ Ôn theo anh ấy vào trong phòng ngủ.

Sau khi đi vào, Mẹ Ôn tập trung chú ý vào đứa bé mà Triệu Ngọc Lan đang ôm trong tay: "Em bé đã được đặt tên chưa?"

Bà ấy là bà nội, còn chưa biết tên đứa bé.

Triệu Ngọc Lan gật đầu: "Ôn Man Bảo."

Cô ấy đột nhiên bổ sung thêm: "Là Ôn Lập Xuân đi."

Khởi đầu của mùa xuân chính là Ôn Lập Xuân.

Nghe vậy, mẹ Ôn nuốt lại lời nói trên môi: "Cái tên này khá hay."

Lời nói của bà ấy cứng ngắc, sửa lại lời sắp vụt khỏi miệng.

Triệu Ngọc Lan biết rõ nhưng cô ấy không vạch trần.

Chỉ đạo viên Ôn ở bên cạnh đưa đứa bé trong tay cho Mẹ Ôn: "Mẹ ôm em bé một lát nhé."

"Buổi trưa con xuống nhà ăn lấy thức ăn, mọi người có muốn ăn gì không?

Mẹ Ôn bế đứa bé, vuốt ve một cách âu yếm, sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ rồi nói: "Con không ăn ở nhà à?"

Chỉ đạo viên Ôn lắc đầu: "Đồ ăn con nấu không ngon, Ngọc Lan cũng không thể đụng vào nước lạnh, nên bình thường chúng con đều đến nhà ăn ăn cơm."

"Vậy con dâu làm sao đủ chất bổ sung sức khỏe?" Không bổ sung đủ chất làm sao có sữa nuôi con.

Cuối cùng, bà ấy cũng nói được một câu tử tế.

Chỉ đạo viên Ôn trả lời: "Chị gái của Ngọc Lan ở gần đây, mỗi lần chị ấy hầm canh gà đều mang tới."

Thực ra anh ấy cũng có thể hầm, nhưng trong thời gian huấn luyện, anh ấy không có ở nhà nên không thể bày ra nhiều thứ ở nhà được nên chỉ có thể để Triệu Xuân Lan giúp hầm rồi mang qua.

Thành thật mà nói, nơi ở cử của Triệu Ngọc Lan chắc chắn là hiếm thấy trong cả khu nhà dân.

Từ khi sinh con đến nay, cô ấy chưa hề nấu qua một bữa cơm chứ đừng nói đến mấy việc trong nhà khác.

Cô ấy chỉ chịu trách nhiệm cho em bé b.ú no. Ngay cả việc thức dậy để dỗ em bé vào nửa đêm hay thay tã cho em bé đều do chỉ đạo viên Ôn thực hiện.

Trong một tháng ngắn ngủi, Chỉ đạo viên Ôn có kỹ năng chăm sóc trẻ em còn thuần thục hơn Triệu Ngọc Lan rất nhiều.

Mẹ Ôn nghe tin con dâu ăn cơm, còn phải nhờ chị gái nhà mẹ đẻ đến cho, bà ấy xấu hổ không chịu được, đẩy con trai nhà mình ra: "Con đi mua thức ăn. Sau khi mua về, mẹ sẽ nấu cơm. Buổi trưa, con gọi chị gái của vợ con đến ăn cơm cùng chúng ta luôn."

Bà ấy không chăm sóc con dâu ở cử thì thôi đi. Còn để người nhà mẹ đẻ của con dâu đến chăm sóc nữa.

Nếu bà ấy nói chuyện này khi trở về khu tập thể, bà ấy sợ là bà ấy sẽ bị hàng xóm phỉ nhổ đến c.h.ế.t mất.

Mặc dù mẹ Ôn có lúc lạc hậu nhưng dù sao mẹ Ôn cũng có chút học thức, cũng không phải là người xấu thật sự.

Anh ấy thấy mẹ Ôn nói như vậy, Chỉ đạo viên Ôn ngạc nhiên nói: "Vậy con đi hợp tác xã cung ứng mua thức ăn. Mẹ và ba ở nhà nghỉ ngơi một lát, căn phòng bên cạnh là để hai người ở."

Anh ấy xin căn nhà này có hai phòng ngủ và một phòng khách, mặc dù không có nhiều phòng nhưng tổng thể khá rộng rãi.

Mẹ Ôn đang bế đứa bé ở bên này, ba Ôn liền chạy sang phòng bên cạnh nhìn xem. Sau khi xem xong, ông ấy quay lại nói với Mẹ Ôn: "Phòng của thằng bé có lẽ còn lớn hơn cả nhà của chúng ta."

Mẹ Ôn có chút kinh ngạc: "Không phải là phòng ngủ nhỏ sao?"

"Không đâu, hai phòng ngủ có kích thước tương đương nhau." Triệu Ngọc Lan trả lời.

Mẹ Ôn ôm đứa bé đi dạo quanh nhà: "Nơi ở trong quân đội ở đây cũng khá tốt, trong nhà rất trang nhã."

Triệu Ngọc Lan cười không nói gì.

Chỉ đạo viên Ôn đến hợp tác xã cung ứng. Mùa này, thức ăn trong hợp tác xã cung ứng cũng không có nhiều. Anh ấy mua một con cá diếc, ba cân đậu hủ và ba củ khoai tây. Anh ấy suy ngẫm một lúc, cá trê biển nhìn cũng không tươi lắm, không mua được thịt heo. Chuyện này khiến chỉ đạo viên Ôn khẽ cau mày.

Anh ấy ghé nhà của người bạn ở ngoài nơi ở trong quân đội.

Anh ấy mua thêm một con gà rồi đi về.

Đây coi như là hai món mặn duy nhất để chiêu đãi một nhà Triệu Xuân Lan.

Sau khi Chỉ đạo viên Ôn trở về, Mẹ Ôn giao đứa bé cho anh ấy rồi chạy vào bếp nấu ăn.

Vào buổi trưa.

Chỉ đạo viên Ôn đi gọi Triệu Xuân Lan cùng gia đình cô ấy đến dùng bữa.

Đương nhiên, anh ấy cũng gọi gia đình ba người Thẩm Mỹ Vân đến luôn.

Dù sao thì lần này Ngọc Lan xảy ra chuyện, Triệu Xuân Lan hay Thẩm Mỹ Vân đều đã giúp đỡ rất nhiều.

Thẩm Mỹ Vân vốn không có ý định đi, nhưng Chỉ đạo viên Ôn nói cô cũng không có bận việc gì, cô không còn cách nào khác. Buổi trưa, cô và Quý Trường Tranh dẫn Miên Miên tới ăn cơm chùa.

Coi là đã quen biết nhau từ trước, ba Ôn và mẹ Ôn đều là người Thượng Hải thế hệ trước. Khẩu vị của họ thanh đạm, dù là canh gà hay canh cá thì đều hơi thiên ngọt.

Gia đình bọn họ ăn xong ở nhà họ Ôn, Thẩm Mỹ Vân quay lại hỏi Quý Trường Tranh: "Anh ăn no chưa?"

Quý Trường Tranh lắc đầu.

Thẩm Mỹ Vân: "Em cũng vậy."

"Chúng ta làm mì ăn đi. Cách đây không lâu, em có đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị để mua mấy gói mì ăn liền."

Cô vừa nói vừa Miên Miên: "Miên Miên, con có muốn ăn không?"

Miên Miên gật đầu: "Con muốn ăn một ít."

Vì vậy, Thẩm Mỹ Vân làm ba gói mì ăn liền nhãn hiệu Thượng Hải, trên đó có hình một con gà trống lớn màu đỏ. Những năm này, Mì ăn liền chỉ có gói bột canh và không có gói nước sốt.

Là loại bột canh không có rau nhưng vị ngon, mặn mặn cay cay, hợp khẩu vị gia đình bọn họ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cuối cùng, Thẩm Mỹ Vân ăn hết một gói, thậm chí cô còn uống cả nước súp, Miên Miên ăn một nửa gói, Quý Trường Tranh ăn một gói rưỡi.

Bây giờ, một nhà ba người bọn họ mới thấy no.

"Vị cay ăn vẫn ngon."

Thẩm Mỹ Vân không khỏi thở dài nói.

"Con cũng thấy vậy."

Miên Miên đồng ý, lên tiếng đáp lại phụ họa. Quý Trường Tranh mặc dù không nói gì, nhưng anh vẫn gật đầu đề nghị: "Từ giờ về sau, chúng ta cố gắng ăn cơm ở nhà nhiều nhất có thể."

Anh đã quen với mùi vị đồ ăn của nhà mình rồi, anh thật sự ăn không quen đồ ăn ở bên ngoài.

"Không thành vấn đề."

Thẩm Mỹ Vân đồng ý.

*

Chớp mắt đã đến ngày ba tháng sau, là ngày đầy tháng của Ôn Mãn Bảo ở nhà họ Ôn bên cạnh, bởi vì Chỉ đạo viên Ôn đã mời trước nên sáng sớm đã có rất nhiều người tới dọn bàn ghế vào.

Dùng để đón tiếp khách khứa vào buổi trưa.

Vì lý do này, nhà họ Ôn đặc biệt mời ba người chị dâu đến hỗ trợ nấu ăn, vốn dĩ Thẩm Mỹ Vân là một trong số họ.

Nhưng Thẩm Mỹ Vân đang trong kỳ kinh, cô không muốn cử động nên trực tiếp từ chối.

Vì vậy, Thẩm Mỹ Vân xắn tay áo lên, cầm một nắm hạt dưa vừa cắn vừa đi dạo quanh nhà. Đến xế trưa, cô đưa hai đồng tiền lễ rồi ngồi đó bắt đầu pha trò với em bé.

Trong bữa trưa, có một bàn dành cho các đồng chí nam, một bàn dành cho các đồng chí nữ và một bàn dành cho trẻ em.

Ba bàn đầy ấp người.

Thẩm Mỹ Vân thấy có quá nhiều người đến, cô thu dọn một ít đồ ăn trước rồi đi cùng Miên Miên ăn ở bàn đá dưới đình nhỏ trong viện.

Cô và Miên Miên vừa rời đi, Nhị Nhạc đi theo, Chu Thanh Tùng do dự một chút rồi cũng đi theo.

Sau đó là Tiểu Mai Hoa, Tam Ni và Tứ Muội lần lượt theo sau.

Ngay cả Thẩm Thu Mai cũng đi cùng.

Đúng vậy!

Chiếc bàn đá nhỏ không có đủ chỗ ngồi cho mọi người nên bọn họ đều vừa ngồi xổm vừa ăn, đúng là một trải nghiệm hoàn toàn khác.

Thẩm Mỹ Vân cầm chén đũa cắn một miếng tỏi: "Chị Thu Mai, sao chị lại ra đây?"

"Đàn ông trong nhà uống rượu và hút thuốc, hôi quá, chị không chịu nỗi. Không khí bên ngoài chắc chắn trong lành hơn."

Thẩm Mỹ Vân Hà mỉm cười nói: "Loại chuyện này đúng là khó tránh khỏi."

Về cơ bản, nơi tụ tập ăn tiệc chắc chắn không tránh khỏi hút thuốc, uống rượu.

Thẩm Thu Mai thở dài: "Không được, phổi của lão Thôi nhà chị không tốt, anh ấy còn hút thuốc, hút thuốc, hút thuốc, sớm muộn sẽ c.h.ế.t vì nó!"

Thẩm Mỹ Vân không đáp lại lời cô ấy. Cô yên lặng ngồi ăn, không nói chuyện.

Sĩ quan hậu cần bước ra ngoài để hít thở không khí trong lành. Khi nghe thấy lời phàn nàn của người yêu, anh ấy không khỏi bước tới phản đối: "Anh chỉ hút hai điếu thôi!"

"Anh còn hút thuốc không?"

Thẩm Thu Mai chất vấn.

Sĩ quan hậu cần im lặng một lúc mới nói: "Không hút thuốc nữa, không hút thuốc nữa. Được chưa?"

Thẩm Mỹ Vân ở bên cạnh nhìn hai người cãi nhau. Lần này, Sĩ quan hậu cần và Thẩm Thu Mai ngượng ngùng.

"Quên đi, ở nhà người ta đang có chuyện vui, chúng ta đừng cãi nhau nữa."

Sau khi Sĩ quan hậu cần rời đi, Thẩm Thu Mai nói với Thẩm Mỹ Vân: "Mỹ Vân, em không biết chúng ta đều ghen tị với em đến thế nào đâu."

Thẩm Mỹ Vân sắp ăn xong, cô dừng đũa lại, tò mò nhìn cô ấy: "Chị ghen tị với em chuyện gì chứ?"

Loading...