Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 720
Cập nhật lúc: 2024-10-27 16:27:18
Lượt xem: 35
Hết sức tự tin vào bản thân, lại cho Trần Thu Hà thêm một trận cười nữa.
"Chú ý an toàn."
"Biết rồi ạ, bà nội." Miên Miên cầm quả cầu lông gà, chạy thẳng xuống núi, trẻ nhỏ chân cẳng lanh lẹ, chạy cũng rất nhanh.
Con đường người lớn đi mất hai mươi phút, cô bé chỉ mất mười phút đã chạy xuống rồi.
Khi đi đến nhà lão bí thư chi bộ, Ngân Hoa và Ngân Diệp đang giúp việc trong bếp, cô bé thò đầu vào nhìn: "Chị Ngân Hoa, chị Ngân Diệp?"
Vừa gọi dứt câu, Ngân Hoa Ngân Diệp còn chưa phản ứng kịp, trái lại, A Hổ với A Ngưu đang chơi ở trong sân đã chạy ra trước.
"Em Miên Miên!"
Giọng nói cũng mang theo mấy phần vui mừng: "Em đến rồi."
Nhanh chóng từ trên cối xay leo xuống, chạy tới chỗ Ngân Hoa và Ngân Diệp.
Miên Miên đáp một tiếng, hỏi hai bọn họ: "Tụi chị Ngân Hoa đâu rồi?"
A Ngưu hơi thất vọng: "Em Miên Miên, không phải em tới tìm anh hả?"
Miên Miên đảo mắt một cái, híp mắt cười: "Em tới tìm mọi người mà?" Cô bé lấy hai viên kẹo trái cây từ trong túi ra: "Anh A Ngưu, cho anh."
"Đây là của anh A Hổ."
Mỗi người một viên!
Trong giây lát đã dỗ được A Ngưu, A Hổ cũng không muốn bị bỏ lại, hai cậu nhóc bèn xé vỏ kẹo, muốn ăn nhưng lại không nỡ.
Rốt cuộc A Hổ lớn hơn một chút, cũng nghĩ nhiều hơn: "Còn chưa đến Tết, bà nội em đã cho em cầm kẹo rồi à?"
"Bà ấy có biết không?"
A Hổ sợ là Miên Miên trộm mang đi, đến lúc đó sẽ bị mắng, bọn họ cũng đã từng làm chuyện như vậy.
Miên Miên suy nghĩ một chút: "Lúc ra cửa bà nội em đưa đấy, bảo là để em cho bạn tốt ăn."
Mấy chữ bạn tốt này dỗ A Hổ A Ngưu hoàn toàn vui vẻ, trong lòng đều thích thú: "Em gái Miên Miên, bọn anh là bạn tốt của em."
"Dĩ nhiên rồi."
Miên Miên nói chuyện đương nhiên, cô bé nhìn khắp nơi: "Chị Ngân Hoa của em đâu rồi?"
"Đang làm việc trong bếp đó." A Ngưu l.i.ế.m lòng bàn tay, kẹo trái cây đúng là rất ngọt.
Miên Miên nghe thấy vậy, cô bé hơi ủ rũ, nhưng cũng chỉ hỏi: "Anh A Ngưu, sao anh không phải làm việc nhà?"
Đúng lúc đó...
Những người lớn trong nhà lão bí thư chi bộ cũng vừa đi ra, không ngờ mới đến nơi đã nghe được câu hỏi như vậy.
Trên mặt mọi người hầu như đều có vẻ lúng túng, con dâu trưởng nhà lão bí thư chi bộ mới nói một câu: "Con trai lớn lên nuôi gia đình, không cần phải làm việc nhà."
"Con gái lớn lên, phải lập gia đình, nếu không biết làm việc nhà, sau này không ai thèm lấy thì sao?"
Miên Miên nghe vậy, bèn phản đối theo bản năng: "Nếu không ai thèm lấy thì cũng không cần lấy chồng, kiếm đủ tiền nuôi bản thân là được rồi."
Cô bé nhỏ xíu mới chín tuổi, nhưng những lời cô bé nói lại chấn đông đến đinh tai, làm mọi người trong nhà lão bí thư chi bộ đều phải yên lặng theo.
Con dâu trưởng nhà họ Trần nghe vậy, chợt bật cười: "Miên Miên à, cháu còn nhỏ, sao có thể nói ra những lời ngây thơ như vậy chứ, có được bao nhiêu người phụ nữ tự kiếm đủ tiền nuôi bản thân?"
"Mẹ cháu đó?"
Miên Miên thốt lên: "Mẹ cháu không chỉ có thể nuôi sống bản thân, còn nuôi được cả cháu nữa."
Nụ cười của con dâu trưởng nhà họ Trần hơi sững lại: "Mẹ cháu chỉ là thiểu số thôi, làm gì có cô gái nông thôn nào khác so sánh được với mẹ cháu chứ?"
Thẩm Mỹ Vân là người tài giỏi, đàn ông trong đội sản xuất gộp lại cũng không bằng, nói gì tới những người phụ nữ, cô ta chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Miên Miên nghe người nọ nói vậy, cô bé khẽ cau mày: "Thím, không phải thím cũng tự nuôi được bản thân sao ạ?"
"Ban ngày thím ra ngoài đi làm chấm công, buổi tối về cơm nước chăm sóc con cái, phục vụ cả nhà, nếu chỉ có một mình, thím vẫn không thể tự nuôi sống bản thân được ạ?"
Nghe đến đây, con dâu trưởng nhà họ Trần bỗng nhiên ngớ ra, cô ta phản bác theo bản năng: "Giống nhau chỗ nào chứ?"
"Sao lại không giống nhau?" Miên Miên hỏi cho ra lẽ mới thôi: "Thím, điểm công thím kiếm không đủ để thím tự nuôi bản thân được sao? Hay là ăn chưa đủ no ạ?"
Mặc dù tính tình con dâu trưởng nhà họ Trần không được xem là tốt, nhưng cũng là một người thợ lành nghề, một người phụ nữ như cô ta, mà đi làm ở ngoài mỗi ngày vẫn kiếm được sáu bảy điểm công.
So ra chẳng hề thua kém bất kỳ công nhân khoẻ mạnh nào. Có mỗi một chuyện là ngày nào mở miệng, cũng chặt c.h.é.m người khác như dao, cho nên ở nhà cũng không mấy dễ chịu.
Bị Miên Miên hỏi một lúc, con dâu trưởng nhà họ Trần lập tức hơi ngây người: "Đủ ăn rồi."
"Nhưng..."
"Không có nhưng đâu ạ." Giọng nói của Miên Miên mềm dịu ngọt ngào, nhưng lại cực kỳ chắc chắn.
"Nếu có thể tự nuôi sống bản thân, vậy thì cần gì lo không có ai thèm lấy mình chứ?"
"Lỡ như không ai thèm lấy, thì tự nuôi bản thân cũng rất được." Dù gì mẹ cũng luôn bảo ban như vậy.
Những lời chống đối đó khiến cho mọi người xung quanh đều yên lặng, con dâu trưởng nhà họ Trần ở trong cuộc cũng vậy, cô ta sững sờ hồi lâu mới phản bác: "Như thế là không đúng."
"Mọi người đều kết hôn đấy thôi, con gái lớn lên không có ai là không kết hôn cả, không kết hôn sẽ bị mọi người chê cười."
Miên Miên thấy hơi kỳ lạ: "Bị chê cười cũng đâu phải chuyện gì lớn, dù sao trên người cũng chẳng mất đi miếng thịt nào."
Con dâu trưởng nhà họ Trần cảm nhận được rằng dù cô ta có nói thế nào, cũng sẽ liên tục bị đáp trả, bèn không nói thêm nữa: "Đúng là đứa nhóc này đã bị mẹ cháu dạy hư rồi."
Miên Miên vốn hiền lành, lúc này lại khó chịu, lớn tiếng cãi lại: "Sao mẹ cháu lại dạy hư cháu được? Mẹ dạy cháu biết chữ, phân biệt đúng sai, cho cháu cơ hội đi học, để cháu mai sau có khả năng tự nuôi sống bản thân, không cần phụ thuộc vào bất kỳ ai, mẹ cháu là người mẹ tốt nhất thế giới này."
"Theo cháu thấy, thím mới dạy hư con ấy, rõ ràng hai chị Ngân Hoa và Ngân Diệp đều có thể có được cuộc sống tốt hơn, tại sao lại trói buộc họ ở góc bếp? Đi loanh quanh trong một mẫu đất vỏn vẹn ba phân?"
"Nói hay lắm!" Lão bí thư chi bộ đi ra, hô to một tiếng, nhìn cô con dâu trưởng đang đỏ mặt đến tận mang tai: "Thanh niên trí thức Thẩm dạy con giỏi thật đấy."
"Miên Miên mới chỉ là một cô nhóc, mà đã có chí hướng lớn như vậy." Lão bí thư chi bộ không phải kiểu người cổ hủ ngoan cố không chịu thay đổi, trái lại, ông ấy còn có thể tiếp nhận những điều mới mẻ nhanh hơn người khác.
Nghe vậy, con dâu trường bĩu môi: "Phụ nữ không ở trong bếp thì còn có thể làm gì được chứ? Sau này Ngân Hoa, Ngân Diệp tới nhà chồng, đến cả việc nấu cơm bếp núc bọn nhỏ cũng không làm được, còn không bị trả về sao?"
Chuyện này...
Giây phút đó, tự nhiên Miên Miên hiểu được những lời mẹ cô bé từng nói trước kia, là - bạn không bao giờ có thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ.
Thím vốn là phụ nữ, nhưng lại tự coi thường chính mình, đây là quan niệm đã ăn sâu bám rễ, Miên Miên không thể nào thay đổi.
Cô bé chỉ đi tới trước mặt Ngân Hoa và Ngân Diệp, nhỏ giọng hỏi họ: "Còn các chị?"
Rõ ràng chỉ vỏn vẹn ba chữ.
Vậy mà Ngân Hoa và Ngân Diệp vẫn hiểu được: "Chị không thích nấu cơm." Ngân Diệp nói nhỏ: "Chị càng không thích chuyện trong lúc chị phải nấu cơm, A Ngưu và A Hổ được đi chơi."
Vừa nói xong, trong nhà lại càng thêm yên tĩnh.
"A Ngưu là con trai." Ba của A Ngưu vô thức phản bác lại.
"Con trai thì không cần phải nấu cơm sao ạ?"
Câu hỏi này quá thẳng thắn, lập tức xé nát bầu không khí hoà thuận tạm thời đầy giả tạo trong căn nhà này.
Ba của A Ngưu chính là cậu ba nhà họ Trần: "Con trai là trụ cột gia đình, chỉ cần ra ngoài đi làm kiếm tiền về nuôi gia đình là được."
"Vậy cháu cũng sẽ kiếm tiền nuôi gia đình, A Ngưu học còn không giỏi bằng cháu đâu, chắc chắn sau này cũng sẽ không kiếm được nhiều tiền hơn cháu."
Ngân Diệp cãi lại.
Cậu ba nhà họ Trần cau mày: "Dù cháu kiếm được bao nhiêu tiền, sau này vẫn sẽ phải gả đi, không còn là người nhà họ Trần chúng ta, bây giờ dù A Ngưu không tốt bằng, mai sau vẫn sẽ lấy vợ về nhà họ Trần, sinh ra đứa trẻ họ Trần."
Đây là phân biệt giới tính.
Ngân Diệp còn muốn tranh cãi thêm, Ngân Hoa bèn kéo cô nhóc xuống: "Chú ba, chú nói phải." Cô bé ngoảnh lại nhìn một người nữa: "Mẹ, mẹ nói cũng đúng."
Ngân Diệp nghe vậy, lập tức bực bội giậm chân: "Chị à."
Họ nói có chỗ nào là đúng chứ?
Ngân Hoa xoa dịu cô nhóc: "Hai người đều nói đúng, nhưng con và Ngân Diệp không muốn nghe."
Con dâu trưởng vừa nghe đã cau mày: "Ngân Hoa!"
Ngân Hoa buồn bã nói: "Nếu chúng con không được đi học thì tốt rồi, không đi học cũng sẽ không nhìn thấy thế giới bên ngoài, không đi học thì có thể bị che mắt, mười tám tuổi đã lập gia đình, không đi học thì có thể yên tâm an phận ở mãi trong xó bếp cả đời."
Nói tới đây, giọng cô bé bỗng nhiên trở nên sắc bén hơn hẳn: "Nhưng chúng con đã đi học, chúng con không muốn."
"Chúng con không chịu, chúng con không muốn một năm 365 ngày, ngày nào con và Ngân Diệp cũng phải bận bịu dưới bếp, mà A Ngưu với A Hổ hôm nào cũng có thể chạy nhảy."
"Chúng con không chấp nhận, chúng con đi học để vươn ra thế giới hay là ở trong xó bếp chứ."
"Nếu là như vậy, thì ngay từ đầu con không nên đi học, không nên nhìn thấy thế giới bên ngoài, thế là có thể yên tâm thanh thản ở trong xó bếp, yên tâm thanh thản lập gia đình, yên tâm thanh thản bị chồng đánh đập, yên tâm thanh thản sinh con, yên tâm thanh thản phục vụ người khác."
Giọng nói của cô bé chấn động đến đinh tai.
Tất cả mọi người trong nhà lão bí thư chi bộ đều không nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-720.html.]
"Nhưng con đã đọc sách, đã nhìn thấy thế giới, cũng đã chứng kiến rất nhiều điều bất công." Ngân Hoa chỉ vào ngực, giọng nói chua xót: "Con sẽ không cam lòng."
Cơ hội đi học của cô bé và Ngân Diệp, là xin rất lâu mới có được.
Nhưng người nhà phải xin xỏ A Ngưu và A Hổ, chúng mới chịu đi học.
Thật mỉa mai biết bao.
A Hổ và A Trâu hơi ngẩn ra, bọn chúng không hiểu, người chị bình thường đối xử với chúng rất tốt, sao bỗng dưng lại trách móc chúng?
Hai đứa trẻ mắt to trừng mắt nhỏ.
Cậu cả nhà họ Trần hít sâu một hơi, chỉ thẳng mặt Ngân Hoa: "Con còn không cam lòng, Ngân Hoa, năm nay con mười lăm tuổi, học trung học cơ sở, con đi hỏi cả đại đội Tiền Tiến chúng ra một câu, con gái lớn như con, có ai đang đi học?"
"Con còn không cam lòng? Cho con làm chút việc nhà, con đã không cam lòng? Vậy con nghĩ tới các bạn gái không chỉ làm việc nhà mà còn đảm đương chuyện làm ruộng, kiếm tiền, làm điểm công thì sao? Bọn chúng còn không có đến cả cơ hội để đi học, con không cam lòng? Bọn chúng thì sao?
Ngân Hoa nghe thấy thế, trong lòng khó chịu bức bối kinh khủng, cô bé biết chứ, cô bé biết mình là trường hợp đặc biệt, cô bé vẫn luôn quý trọng cơ hội đi học, nỗ lực hết sức báo đáp người nhà.
Nhưng mà, cô bé cũng sẽ uất ức, cô bé đã nén tất cả những nỗi uất ức xuống đáy lòng, cố gắng không quan tâm tới.
Nhưng vào lúc này đây, lại phun ra ngoài như một giếng nước.
"Vâng, con biết cháu phải đội ơn rất lớn, nhưng tại sao không thể cho A Ngưu A Hổ làm?"
"Sao con vẫn so sánh với bọn chúng?"
Anh cả nhà họ Trần lạnh lùng nói: "Con là con gái, bọn chúng là con trai, là cháu nối dõi nhà họ Trần, các con có thể giống chúng sao?"
Dù A Ngưu A Hổ không phải con của anh ta, con trai cả nhà họ Trần vẫn coi trọng chúng hơn con gái của chính mình.
"Tại sao không thể giống chúng chứ?"
"Con gái cứ sinh ra thì đều thấp kém hơn con trai sao?" Ngân Hoa từ trước đến giờ đều ngoan ngoãn nghe lời, hiền lành dịu dàng, lần đầu tiên sinh ra ý muốn phản kháng.
Đây là lần thứ hai trong suốt mười lăm năm, lần trước là bởi vì cô bé không được cho đi học.
Lời nói của cô bé đanh thép vang vọng, ngay lập tức đã khiến cả nhà sững sờ.
"Làm sao đứa trẻ như con lại có nhiều câu hỏi vì sao như vậy?" Mẹ Ngân Hoa, con dâu trưởng nhà họ Trần lên tiếng.
"Số phận người phụ nữ là hạt cải dầu [2], rơi vào đâu cũng đều phụ thuộc vào may mắn."
[2] Hạt cải dầu (菜籽): Trước đây, người Trung Quốc cho rằng số phận người phụ nữ giống như hạt cải dầu, nếu rơi vào vùng đất màu mỡ (gia đình người đàn ông tốt), sẽ không phải lo cơm ăn áo mặc, nếu họ rơi vào vùng đất cằn cỗi (gia đình người đàn ông không tốt), cuộc sống sẽ khó khăn.
Ngân Hoa lập tức bật khóc, Miên Miên tiến tới nắm tay cô bé: "Thím nói sai rồi, đi học là có thể thay đổi số phận."
"Rơi vào đâu, hoàn toàn phụ thuộc vào việc học tập như thế nào."
"Không phải phụ thuộc vào người khác, vào chồng, vào con, mà là vào chính mình."
Từ khi còn nhỏ Miên Miên đã biết một sự thật rằng, dựa vào núi thì núi đổ, dựa vào người thì người sẽ đi mất, không thể ỷ lại vào bất kỳ ai.
Ngân Hoa nặng nề gật đầu, cô bé không chọn nghe lời mẹ mình, mà nghe lời Miên Miên.
Trái lại, con dâu trưởng nhà họ Trần không hề lên tiếng, con trai cả nhà họ Trần thấy vậy, bèn cau mày, chờ đến khi Miên Miên đã rời đi, anh ta mới nói với Ngân Hoa, Ngân Diệp: "Sau này đừng giao du nhiều với Miên Miên."
Hai đứa con gái ngoan ngoãn hiền lành của anh ta, chơi lâu với Miên Miên, đã trở nên nổi loạn hết cả rồi.
Ngân Hoa nghe vậy, tự nhiên trở nên yên lặng.
Tính tình Ngân Diệp gay gắt hơn: "Không giao du với Miên Miên? Vậy thì với ai? Với Ngưu Đại nhà hàng xóm sao? Để gả chị con qua đó thành con dâu nuôi từ nhỏ luôn à?"
Bỗng nhiên...
Con trai cả nhà họ Trần định cho Ngân Diệp một cái bạt tai, Ngân Diệp cũng không né tránh: "Ba đánh con, vậy cứ đánh c.h.ế.t con luôn đi? Nếu đã biết sẽ thành thế này, năm xưa ba cũng không nên sinh ra con."
Cô nhóc muốn đi học, vậy mà ba lại là người đầu tiên phản đối, chính ông nội là người đã ủng hộ cô nhóc.
Học phí của cô nhóc cũng là ông nội cho.
Con trai cả nhà họ Trần nghe vậy, không sao tát xuống nổi, tức giận đến nỗi cả người run lên bần bật: "Được đi học nên đủ lông đủ cánh rồi." Anh ta ngoảnh lại nhìn lão bí thư chi bộ, hơi trách móc: "Con đã nói rồi, con gái không cần phải học nhiều, đến tuổi gả đi là được rồi, ba, ba đã nhìn thấy hai chị em nó chưa? Có chỗ nào giống con gái không?"
Lão bí thư chi bộ đã chứng kiến từ đầu đến cuối, ông ấy thở dài: "Ngân Hoa, Ngân Diệp."
Cả hai đều không cãi lại, mà cùng đi tới trước mặt lão bí thư chi bộ.
"Ông biết những năm qua các cháu chịu oan ức, nhưng quy luật của thế giới này là như thế." Cho dù là lão bí thư chi bộ hay tự cho là mình công bằng cũng vậy.
"Các cháu là con gái, mai sau cũng sẽ gả cho người khác, có hiểu không?"
Ngân Hoa và Ngân Diệp cùng nhìn ông ấy, người mà chúng tin tưởng nhất chính là ông nội.
"Nghĩa là sau này các cháu sẽ về nhà người khác, đứa trẻ các cháu sinh ra, cũng sẽ mang họ của người khác, không phải là họ Trần, không liên quan gì tới nhà họ Trần, cũng tức là sau này ba mẹ các cháu mất đi, thậm chí họ sẽ không đốt tiền vàng cúng bái cho ba mẹ các cháu."
Đó đã là truyền thống rồi.
Ngân Hoa nghe vậy, ngơ ngác nói: "Nếu kết hôn là như vậy, cháu không kết hôn thì sao?"
"Cháu sẽ báo hiếu với ba mẹ cả đời."
Lão bí thư chi bộ gượng cười: "Nói vớ vẩn gì vậy, không kết hôn, đến khi cháu già rồi thì phải làm sao?"
"Đó là chuyện tương lai mà."
"Ông nội, nếu ông cũng không ủng hộ chúng cháu, vậy thì sẽ không còn ai ủng hộ cháu và Ngân Diệp."
Ngay cả ba mẹ cũng không ủng hộ hai đứa.
Lần này lão bí thư chi bộ không nói gì nữa, ông ấy chỉ chắp tay sau lưng, yên lặng đi tới gian nhà chính.
Ngân Hoa và Ngân Diệp nhìn nhau, đột nhiên Ngân Hoa nói: "Có phải chị đã sai rồi hay không?"
Ông nội cho hai đứa đi học, nhưng cô bé lại làm ông thất vọng, có phải cô bé cứ nên giống như trước kia, tận tâm làm việc cống hiến cho gia đình, sau đó làm như không nhìn thấy sự thiên vị dành cho A Ngưu A Hổ.
Ngân Diệp lắc đầu: "Chị, chị không hề làm sai."
"Nhưng ông nội cũng không sai."
"Vậy ai sai?"
Ngân Diệp mới mười hai tuổi không biết, lần đầu tiên cô nhóc thấy hơi mù mờ.
Ngân Hoa cũng không biết, hai đứa bốn mắt nhìn nhau.
"Đi học đi."
"Đọc nhiều sách hơn nữa."
"Dì Mỹ Vân từng nói, sách vở có thể dạy cho chúng ta lý lẽ." Chỉ là những lý lẽ này, Ngân Hoa phải mất bốn mươi năm mới có thể hiểu được.
Đồ giành được rốt cuộc cũng chỉ là đồ giành được, người trong nhà không muốn chấp nhận, rốt cuộc con gái không được cả nhà yêu thương như chúng cả đời này cũng phải tự quyết định cứu lấy mình.
*
Nhìn thấy Miên Miên quay về sớm, mà nguyên liệu nấu ăn vẫn chưa chuẩn bị xong, Trần Thu Hà ngạc nhiên hỏi: "Chẳng phải cháu nói muốn sang nhà lão bí thư chi bộ ư? Sao lại quay về sớm như vậy?"
Miên Miên cầm quả cầu lông gà, ảo não nói: "Sau khi cháu sang đó, cả nhà họ đã cãi nhau."
Trần Thu Hà khẽ cau mày, cánh tay đang xắt thức ăn cũng khựng lại một chút: "Có chuyện gì vậy? Kể lại thật kỹ cho bà xem nào."
Miên Miên bèn nhỏ giọng kể lại những chuyện vừa xảy ra: "Lúc cháu đến, hai anh A Ngưu A Hổ đang chơi đùa trong sân, nhưng khi cháu tìm hai chị Ngân Hoa Ngân Diệp, họ lại đang làm việc trong bếp, không được ra chơi."
"Sau đó cuộc cãi vã nổ ra, chị Ngân Hoa khóc rất buồn bã, nói trong nhà con trai đều không phải làm việc, vậy mà bọn họ phải ở trong bếp, không được ra ngoài."
"Tóm lại, ở nhà bí thư chi bộ có tranh cãi lớn lắm."
"Bà nội, có phải cháu đã sai rồi hay không? Có phải cháu không nên gợi ra chuyện này?" Chuyện này vốn dĩ là do cô bé khơi lên, nếu không vì cô bé gợi ra, các chị Ngân Hoa và Ngân Diệp cũng sẽ không khóc như vậy, càng không bị mọi người trách mắng.
Trần Thu Hà thở dài: "Cháu không sai."
"Vậy là các chị Ngân Hoa với Ngân Diệp sai sao?"
"Chúng cũng không sai."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Vậy ai đã sai?"
Ai sai?
Trần Thu Hà thoáng im lặng: "Quy luật của thế giới này sai rồi." Quy luật của thế giới xem trọng con trai, cho là con trai có thể nối dõi tông đường, có thể làm rạng danh dòng họ, là người kế thừa gia đình.
Sự thật không phải như thế.
Con trai con gái đều là đứa trẻ do ba mẹ sinh ra, đều đáng trân trọng như nhau.
Những việc con trai làm được, con gái cũng có thể làm, vinh quang dòng họ không phân biệt nam nữ, kế thừa gia đình cũng vậy, không phân biệt nam nữ.
Nhưng quá ít người có thể hiểu ra sự thật này.
Trần Thu Hà ôm Miên Miên, Miên Miên đã chín tuổi, giờ đây mặt mũi chẳng còn bụ bẫm mấy, đường nét gương mặt mềm mại xinh đẹp, mặt mũi trong trẻo thơ ngây, da dẻ trắng nõn phấn hồng, vẻ đẹp tinh tế như một bông sen nhỏ mới nhú.
Cô bé đã gầy đi một chút, cũng cao lên một chút, làm Trần Thu Hà không thể ôm trọn cô bé vào lòng như khi còn nhỏ.
Trần Thu Hà chỉ kéo cô bé lại gần: "Miên Miên, cháu hãy nhớ lấy, mọi chuyện trên đời không hoàn toàn đúng hay sai, cháu không nên quan tâm người khác nói gì, chỉ cần làm theo trái tim của cháu là được."
"Bà hỏi cháu, cháu thấy thế nào khi người nhà lão bí thư chi bộ cho A Ngưu A Hổ chơi đùa bên ngoài, nhưng lại bắt Ngân Hoa Ngân Diệp làm việc, cháu thấy như vậy là đúng sao?"