Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 724

Cập nhật lúc: 2024-10-27 16:27:25
Lượt xem: 32

"Để có thể nhanh chóng đưa vào sử dụng ở giai đoạn đầu có thể xây dựng theo một phần ba này, nhưng khi chọn địa điểm, tốt nhất nên chọn địa điểm lớn, để thuận tiện cho việc mở rộng sau này."

Mà không phải giống như trang trại chăn nuôi của họ, hai nhà máy nằm cách xa nhau, nhưng khi đó cũng không còn biện pháp nào khác. Bởi vì ngay từ ban đầu, gian đất trống phía sau nhà máy cơ bản đã bị chiếm dụng.

Đấy là điều họ không nghĩ đến, chỉ trong ba năm ngắn ngủi mà trang trại chăn nuôi của bọn họ có thể phát triển cho tới quy mô như hiện tại.

Thư ký Trương nghe vậy gật đầu: "Vậy hôm nay chúng ta hãy bắt đầu xây dựng đi." Anh ấy nói với Lương Chiến Bẩm: "Cậu đi đến lò gạch gần đó để chở gạch về."

Thẩm Mỹ Vân nói thêm: "Hầu hết gạch chúng tôi dùng để xây nhà cường đều là gạch vỡ."

"Đúng vậy, chúng ta cũng dùng gạch vỡ."

"Hơn nữa, tôi sẽ gọi mọi người đi xây móng. Những thứ khác trong đội chúng tôi không có nhiều, chỉ có nhiều người thôi."

"Mà gia súc trên xe trước tiên nên vận chuyển ra khoảng đất trống ở bếp sau."

Nhiều công việc, từng chuyện từng chuyện đến

Thư ký Trương ra lệnh lần lượt, Kế toán Chu chịu trách nhiệm phân bổ kinh phí cho mọi người, bao gồm cả số tiền anh ta nợ quân đồn quân Mạc Hà để mua lợn và gà.

Lương Chiến Bẩm và những người khác đưa cho họ bốn trăm, nhưng Kế toán Chu lại không nhận. Lương Chiến Bẩm nghi ngờ, kế toán Chu trừng mắt: "Cậu có biết tôi làm sổ sách không hả?"

"Bốn trăm của cậu là chi phí đi lại, còn tám trăm mà tôi trả là tiền mua hàng. Đây là hai khái niệm khác nhau, cậu đừng có lẫn lộn với tôi."

Lẫn lộn rồi để cuối năm anh ta sẽ quyết toán như thế được.

Lương Chiến Bẩm không hiểu. Đây không phải là tiền sao? Còn phân biệt của anh với chả của tôi, nhưng mà nếu kế toán Chu đã trả lại bốn trăm cho anh ta, thì anh ta đành nhận vậy. Dù sao thì có ai điên mới không lấy tiền thôi

Anh ta đang định cầm bốn trăm đi mua gạch thì nghe thấy kế toán Chu gọi lại: "Quay lại."

"Tiền mua gạch đó bây giờ dùng để xây dựng, đưa bốn trăm đó cho tôi."

Lương Chiến Bẩm: "?"

Tại sao lại phức tạp lòng vòng như vậy?

Cuối cùng, anh ta cũng phải trả lại số tiền theo đúng quy định, kế toán Chu cầm lấy, cân đối chi phí đi lại rồi đưa cho anh ta bốn trăm tệ, đặc biệt nhấn mạnh: "Đây là phí xây dựng."

Lương Chiến nói: "Thần kinh."

Cầm bốn trăm tệ rồi đi, vòng tới vòng lui chẳng phải vẫn là bốn trăm tệ sao?

Nhìn thấy đám người Thẩm Mỹ Vân đang nhìn bọn họ, Chu kế toán ngượng ngùng cười: "Làm mọi người chê cười rồi."

"Bệnh nghề nghiệp của kế toán, chúng ta không thể làm gì được."

Thẩm Mỹ Vân: "Tôi có thể hiểu được."

"Mọi người đi nghỉ ngơi trước đã. Sau khi bên này xây xong nền móng thì muộn nhất ngày mai nhà nhà có thể bắt đầu xây dựng."

Thẩm Mỹ Vân ừ: "Mọi người nhớ để các con giống ở nơi thông thoáng, tránh bị bí."

"Về phần ăn uống, chỉ cần để một thùng nước ngọt trong bếp cho bọn chúng ăn thôi."

Thư ký Trương ghi lại từng chút một: "Được rồi, thực sự làm phiền giám đốc Thẩm quá."

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu, lúc bọn họ đang nghỉ ngơi, các chiến sĩ đóng quân ở Thanh Sơn đã bận rộn rồi, vì để xây dựng nhà xưởng càng nhanh càng tốt, trước tiên bọn họ đã xây dựng nền móng rộng ba trăm mét vuông.

Trước tiên phải xây một nhà xưởng nhỏ, ít nhất là không để các con giống phải lang thang bên ngoài.

Tốc độ của họ quả thực rất nhanh, đương nhiên, phải nói đến chính là mỗi người bọn họ đều rất thích ăn thịt.

Cho nên, chỉ trong một ngày, nhà xưởng đã được xây dựng xong và chia làm 3 khu, một khu nuôi lợn, một khu nuôi thỏ và một khu nuôi gà.

Vì nơi đóng quân của đội rất rộng nên phía sau chuồng gà có sân sau để gà có thể chạy nhảy.

Lúc đó là tháng năm, gió xuân thổi qua, cỏ trên đồi xanh mướt, các chiến sĩ có thể cắt từng thúng từng thúng cỏ bỏ vào trong nhà xưởng. .

Dù là heo con, gà con hay thỏ con thì chúng đều thích ăn.

Thấy Thẩm Mỹ Vân tò mò, Lương Chiến Bẩm giải thích: "Đây là bồ công anh, cây tể thái, và cây vuốt mèo. Chúng đều có vị ngọt nên những con vật này rất thích ăn."

Tất nhiên, anh ấy nói thêm rằng mọi người cũng thích ăn uống.

Khi căng tin quân đội của bọn họ không đủ lương thực, họ sẽ lên núi tìm những loại rau rừng này, bất kể là là ăn sống hay nấu canh, thì họ đều thích ăn.

Đặc biệt khi đang vào mùa, những loại rau rừng này có vị ngọt và rất thơm ngon.

Thẩm Mỹ Vân: "Loại này rất tốt."

"Nhân lúc bây giờ ở bên ngoài có rất nhiều rau dại, mọi người có thể tích trữ nhiều một chút. Nếu ăn không hết thì cất đi để đến mùa đông cho bọn chúng ăn."

Dù sao trang trại của họ cũng vậy.

"Ngoài ra, mọi người hãy ra ngoài và xem những người dân làng bên ngoài thu hoạch các loại lương thực. Lấy lại rơm, lõi ngô, thân cây lúa miến và đống rơm lúa mì, đập thành cám và cám gạo, rồi giữ chúng cho đến mùa đông sau đó trộn lẫn với những loại rau dại này và cho chúng ăn là được."

Cứ đến mùa đông ở Mạc Hà thì trên núi hầu như không có cỏ mọc, tuyết rơi dày đặc mấy ngày liền, gần như nhấn chìm mọi thứ nên họ phải bắt đầu dự trữ lương thực cho gia súc mùa đông ngay từ khi bắt đầu mùa hè.

Lương Chiến Bẩm yêu cầu mọi người ghi lại từng cái một.

Thấy anh ta có thể nghe lọt tai, Thẩm Mỹ Vân nhìn chung quanh nói: "Mấy con lợn con này vẫn chưa bị thiến, chờ đến lúc đầy tháng thì mọi người thuê người thiến lợn đến thiến chúng nó đi. Cứ thiến hết đi, chỉ cần để lại hai đến ba con lợn đực lại để làm giống là được."

Nếu không thiến lợn thì thịt lợn sẽ không ngon và có mùi tanh nên cứ thiến càng sớm càng tốt.

Lương Chiến Bẩm gật đầu: "Được rồi, lần này Tiểu Hầu dự định ở lại bao lâu?"

"Nhiều nhất là một tuần."

Tiểu Hầu do dự nói: "Trang trại chăn nuôi của chúng tôi không đủ người, nên tôi muốn quay về càng sớm càng tốt."

"Mấy ngày nay ta đã đi thiến lợn rồi, mọi người thấy kỹ thuật của tôi như thế nào?"

Cứ thấy cái chủ đề này quái quái sao ấy, Tiểu Hầu gật đầu: "Không thành vấn đề."

Tiểu Hầu gần như toàn năng, Tống Ngọc Thư đang nói chuyện với kế toán Chu, ngược lại là Thẩm Mỹ Vân, trong lần đi công tác này, cô là người nhàn rỗi nhất.

Cô chịu trách nhiệm quản lý toàn bộ tình hình chung. Ngày đầu tiên khi đến đây cô đã sắp xếp xong mọi chuyện cho nên bây giờ cô cũng không còn gì để làm nữa.

Tuy nhiên, cô đang định về với Tống Ngọc Thư, nhưng đột nhiên quay sang nói với Lương CHiến Bẩm: "Tôi đi loanh quanh Thanh Sơn một chút, mọi người không cần để ý đến tôi đâu."

Lương Chiến Bẩm gật đầu, suy nghĩ một lúc: "Có muốn tôi gọi người đến đi cùng cô không?"

Bên ngoài Thanh Sơn thì không sao, nhưng nếu đi vào trong núi thì có thể sẽ không an toàn.

Thẩm Mỹ Vân nói: "Không, tôi sẽ không vào núi, chỉ là đi dạo bên ngoài thôi."

Lần này, Lương Chiến Bẩm không nói thêm gì nữa, Thẩm Mỹ Vân cũng đi. Cô cố ý đi một chuyến đến cung tiêu xã, mua một ít hạt dưa và đậu phộng, đồng thời mang theo hai quả táo đến ngoại ô Thanh Sơn.

Đây là chuẩn bị cho khỉ Ma Các, đã lâu rồi cô không đến đây gặp khỉ Ma Các. Cô không biết khỉ Ma Các có ổn hay không.

Đây mới là mục đích thực sự của cô khi đến Thanh Sơn cho nên cô mới không để người của Lương Chiến Bẩm đi theo.

Quân đồn Thanh Sơn ở ngay dưới chân Thanh Sơn, đến đó rất dễ dàng. Thẩm Mỹ Vân thậm chí không đi xe mà chỉ tìm người hỏi đường rồi đi theo đó.

Sau khi đi bộ khoảng nửa giờ, cô đã đến ranh giới bên ngoài của Thanh Sơn. Thẩm Mỹ Vân đi loanh quanh khu vực bên ngoài.

Ở đây cỏ xanh đã mọc dày đặc, thảm thực vật tươi tốt, bước vào bên trong sẽ thấy một lớp lá thông dày đặc, cho người ta một cảm giác vô cùng sâu thẳm.

Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân cảm thấy hơi sợ hãi.

Cô do dự một lát, sau đó lấy chiếc còi nhỏ trong n.g.ự.c thổi lên. Âm thanh chói tai của chiếc còi vang vọng khắp nơi, một đống động vật nhỏ ở trong rừng cây giật mình chạy trốn ầm ầm.

Cái này gọi là đả thảo kinh xà.

Thẩm Mỹ Vân vô cùng sợ hãi, trong rừng cây có thể sẽ có rắn, rồi các loại côn trùng thường xuyên ở đây. Sau khi thổi cò, động vật chạy trốn khắp nơi khiến không gian trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, chỉ còn lại tiếp côn trùng thỉnh thoảng vang lên thôi.

Điều này khiến cô cảm thấy an tâm hơn một chút.

Cô lấy một cây gậy đập đập xung quanh, sau đó chậm rãi bước vào trong. Sau khi đến được vị trí tương tự, cô dừng lại và không tiến về phía trước.

Thay vào đó, cô hét lớn vào rừng: "Khỉ Ma Các nhỏ".

"Khỉ Ma Các nhỏ ơi."

Âm thanh rất lớn và truyền đi rất xa.

Khả năng nghe của loài khỉ gấp hàng trăm, hàng nghìn lần so với con người. Thẩm Mỹ Vân không chắc cách này có hữu ích hay không, nhưng cô vẫn thử xem sao

Kêu xong, cô liền ngồi yên lặng một bên chờ đợi.

Khoảng mười phút sau, một con khỉ Ma Các từ trên cành nhảy ra, treo trên một cái cây lớn cách Thẩm Mỹ Vân không xa, nó ở trên cây lớn, lặng lẽ quan sát Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân rất ngạc nhiên, cô không ngờ được chỉ trong hơn hai năm thôi mà con khỉ nhỏ Ma Các đã lớn gấp đôi.

Thấy con khỉ Ma Các cứ nhìn chằm chằm cô, hiển nhiên là nó không nhớ ra cô rồi.

Thẩm Mỹ Vân khẽ mỉm cười: "Khỉ nhỏ Ma Các, là ta nè."

Cô vừa nói, con khỉ nhỏ Ma Các sững người một lúc rồi nhảy đến trước mặt Thẩm Mỹ Vân, gãi gãi tai và má rồi kêu ré lên.

"Loài thú hai chân, cô chưa c.h.ế.t hả?"

Mặc dù Thẩm Mỹ Vân không hiểu con khỉ nhỏ nói gì, nhưng nhìn thái độ và hành động của con khỉ nhỏ Ma Các này thì cô cũng biết nó không nói lời gì hay ho.

Cô xin lỗi nói: "Xin lỗi, lâu rồi mới đến gặp mi, ở nhà thật sự có quá nhiều chuyện."

"Lúc này ta mới có thời gian đến Thanh Sơn được." Hơn nữa là Quý Trường Tranh phải đi đến Trường Pháo binh Cáp Nhĩ Tân học tập. Không có thủ lĩnh ở đấy, cho nên đồn trú bọn họ ít khi thu thập lắm.

Đương nhiên, còn có một yếu tố quan trọng khác là với sự trợ cấp từ các trang trại chăn nuôi, đồn quân ở Mạc Hà không còn cần phải thu thập để bổ sung chi phí sinh hoạt nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-724.html.]

Một trang trại chăn nuôi đó là đủ để hỗ trợ nuôi sống đồn quân của bọn họ rồi.

Con khỉ nhỏ Ma Các kêu ré lên, đi vòng quanh Thẩm Mỹ Vân, ngửi ngửi và vẫy tay.

"Không sao, không sao, chỉ cần cô không c.h.ế.t là được rồi."

Con khỉ nhỏ Ma Các ở Thanh Sơn, nó đã chờ đợi Thẩm Mỹ Vân một thời gian nhưng đợi mãi đợi mãi vẫn không thấy cô đến.

Khỉ nhỏ Ma Các còn tưởng cô đã c.h.ế.t rồi nên nó đã buồn rất lâu.

Thẩm Mỹ Vân không biết, trong mắt con khỉ nhỏ Ma Các này, cô đã c.h.ế.t một lần rồi.

Lúc này cô mới nhớ ra mình đã mang theo rất nhiều đồ ăn khi đi tới, cô mở túi trên tay đưa ra: "Trong này có đậu phộng, hạt dưa, dưa chuột, cà chua và hai quả táo lớn."

"Mi có muốn ăn không?"

Con khỉ nhỏ Ma Các thấy có rất nhiều món ăn mới mà nó chưa từng thấy.

Con khỉ nhỏ Ma Các lập tức mở to mắt: "Ăn ngon không?"

"Tất cả đều ngon phải không?"

"Cho tôi hả?" Con khi nhỏ chỉ vào mũi mình bằng bàn chân đầy lông của mình.

Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Cho mi đấy."

Con khỉ nhỏ không nhịn nữa, đang định đút đậu phộng vào miệng thì Thẩm Mỹ Vân ngăn lại nói: "Chờ một chút, mi xem ta ăn đậu phộng này như thế nào."

Cô làm mẫu, bóc vỏ đậu phộng.

Sau đó đưa đậu phộng vào trong tay khỉ nhỏ Ma Các. Khỉ nhỏ do dự một lát, rồi sau đó lập tức ném đậu phộng vào miệng nhai, khuôn mặt đầy lông của nó lộ ra vẻ say mê.

Thơm quá, thơm quá đi mất.

Ăn ngon quá.

Thấy nó thích, Thẩm Mỹ Vân lại bóc ra mấy hạt nữa, chuẩn bị đưa cho nó ăn thì con khỉ nhỏ Ma Các đột nhiên cất đi, không chịu ăn nữa.

"Có chuyện gì vậy?"

Khỉ nhỏ Ma Các kêu một tiếng: "Tôi muốn đi tìm vợ, đưa cái này cho vợ của tôi."

Nó còn chưa theo đuổi được vợ của nó đâu. Nó ngậm cái túi rồi nhảy lên cành cây, đang chuẩn bị rời khỏi thì chợt nhận ra là con thú hai chân đằng sau không đuổi kịp.

Nó quay lại lần nữa, chỉ về hướng nó rời đi, ra hiệu cho Thẩm Mỹ Vân đi theo.

Thẩm Mỹ Vân do dự một chút, cuối cùng cũng đi theo.

Sau đó, Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy một cảnh tượng mà cô sẽ không bao giờ quên được. Con khỉ nhỏ Ma Các bước đến gần một con khỉ cái xinh đẹp, đưa cho con khỉ cái đó tất cả những thứ trong túi rồi đột nhiên quỳ một gối xuống.

"Đi theo tôi được rồi chứ?"

"Anh có thú hai chân cung cấp đồ ăn, tôi sẽ dẫn em đi ăn thật nhiều món ngon ngươi chưa từng nếm qua."

Nó đột nhiên hét lên và thỉnh thoảng chỉ vào Thẩm Mỹ Vân.

Con khỉ cái xinh đẹp tò mò nhìn Thẩm Mỹ Vân, con khỉ nhỏ Ma Các cho rằng khỉ cái không tin, thì lập tức chủ động bóc một hạt đậu phộng, động tác còn chưa thuần thục, sau khi bóc hạt đậu phộng, một hạt đậu phộng đã rơi xuống đất. .

Nó lại nhặt nó lên và đưa cho con khỉ cái nhỏ.

"Nó rất thơm, cũng ngon nữa."

"Em ăn thử xem?"

Con khỉ cái do dự một lát rồi mới cầm lấy, nhưng vừa ăn xong, ánh mắt nó chợt sáng lên.

"Ăn ngon không? Anh không lừa em mà?"

Con khỉ nhỏ Ma Các đẩy túi đậu phộng đến trước mặt con khỉ cái nhỏ và nói: "Đây đều là cho em."

"Trong đó có táo, quả táo đỏ to lắm."

Nó còn cố tình mở túi ra một chút, để lộ ra quả táo to màu đỏ, to đến mức con khỉ nhỏ Ma Các cũng nắm không hết.

Quả táo lớn này cũng đủ để họ có một bữa ăn no nê!

Con khỉ cái nhìn quả táo đỏ lớn, do dự một chút, rốt cuộc không chịu nổi sự cám dỗ của quả táo đỏ. Nó cắn một miếng, nước trong đó tràn ra.

Mắt nó lập tức sáng lên, nó gật đầu: "Em đồng ý."

Khỉ cái ở Thanh Sơn không có nhiều, đây là kết quả của tự nhiên. Bây giờ về cơ bản thì chỉ có khoảng ba đến năm con. Chỉ khi được khỉ cái đồng ý thì chúng mới được giao phối với nhau.

Đây chính là điều mà con khỉ nhỏ Ma Các mơ ước, nhưng vấn đề chính là cơ thể của nó không đủ lớn, cũng không phải là con khỉ đẹp trai nhất.

Nó đã dành mấy năm để kiếm vợ rồi nhưng vẫn không thành công.

Lần này thì không vậy nữa, nhờ có Thẩm Mỹ Vân giúp đỡ, vậy mà nó có thể tìm được vợ rồi!

Điều này làm cho con khỉ nhỏ Ma Các vô cùng vui mừng, thậm chí còn đứng tại chỗ quay đầu lại mấy lần, sau đó chạy tới chỗ Thẩm Mỹ Vân: "Thú hai chân ơi, tôi có vợ rồi."

"Tôi có một người vợ."

Mặc dù Thẩm Mỹ Vân không hiểu, nhưng nhìn vẻ mặt của con khỉ nhỏ Ma Các, cô cũng có thể biết hiện tại khỉ nhỏ đang vô cùng vui vẻ.

Khi nghĩ đến con khỉ cái nhỏ nhắn xinh đẹp hồi nãy, cũng không khó để đoán ra tại sao con khỉ nhỏ Ma Các lại vui vẻ như vậy.

Thẩm Mỹ Vân cũng chân thành chúc mừng: "Chúc mừng mi có vợ."

Khỉ con Ma Các cười toe toét: "Tôi không lấy không đồ vật của cô đâu." Nó quay người kéo con khỉ cái lại: "Chúng ta dẫn con thú hai chân đi tìm rễ cây đi."

Nó nhớ ra rằng thú hai chân rất thích rễ cây, nếu chúng bị bệnh, chúng sẽ quay lại đào rễ cây lên để ăn.

Sau khi ăn rễ cây, cơ thể sẽ nóng lên rất nhanh và cơn đau ốm trên cơ thể cũng sẽ từ từ giảm bớt.

Con khỉ cái nhỏ chưa bao giờ tiếp xúc với con người, nó vẫn còn hơi cảnh giác cảnh giác và không muốn tiến tới.

Khi con Ma Các cũng không ép buộc, nó giơ tay xoa đầu con khỉ cái: "Vậy em ngồi ở đây đi, anh dẫn thú hai chân đi tìm rễ cây."

"Ăn xong rồi thì đừng lo hết, lần sau anh sẽ nói thú hai chân đưa đến cho em. Cho dù là mùa đông anh cũng sẽ để em ăn ngon nhất"

Mùa đông là mùa khó khăn nhất đối với bọn chúng.

Đôi mắt của con khỉ cái lập tức sáng lên, âm thanh cũng trầm xuống một chút, lộ ra vẻ đầu hàng, thần phục.

Đối với loài khỉ mà nói thì ai lấy được thức ăn thì người đó chính là lão đại!

Nhìn thấy cảnh tượng này, con khỉ Ma Các càng hài lòng hơn, nó nhảy lên trên cây và vẫy tay với Thẩm Mỹ Vân: "Thú hai chân, tôi dẫn cô đi tìm rễ cây."

Mặc dù nghe không hiểu, nhưng Thẩm Mỹ Vân lại có thể hiểu được động tác của đối phương.

Vì vậy, cô đi theo, con khỉ Ma Các lắc lư trước mặt cô một lúc, nhưng nó rất chu đáo, cẩn thận, mỗi khi nó nhảy đi ra một khoảng cách nhất định, nó sẽ đợi trên cây và nhìn xung quanh.

Rõ ràng là nó vừa đứng đợi Thẩm Mỹ Vân vừa tìm nhân sâm.

Thẩm Mỹ Vân thở hổn hển đuổi theo nó, cô không dám đi một mình vào rừng, may mắn có một con khỉ nhỏ Ma Các đi trước dẫn đường.

Tuy nhiên, khi đang đi, con khỉ nhỏ Ma Các đột nhiên dừng lại và chỉ vào một vật thể lớn mọc trên sườn đồi trông giống như một cối xay và nói: "Thú hai chân, có phải cô muốn cái đó không?"

Thẩm Mỹ Vân nhìn sang, thì nhìn thấy cái đó.

Thẩm Mỹ Vân vô cùng kinh ngạc: "!?"

Không thấy ngay cả Thẩm Mỹ Vân cũng giật mình sao?

Đây là nấm linh chi khổng lồ sao? Trông nó to lớn, giống như là một cái thớt nhỏ vậy. Dáng cây mọc thẳng đứng ở phía sườn núi, to gần nửa cái núi.

"Nấm linh chi?"

Thẩm Mỹ Vân ngẩn người, nói. Có loại nấm linh chi nào to như vậy sao?

Tiểu Hầu sửng sốt một chút, nói lít nhít: "Nấm linh chi sao?"

"Đây là cái ô mà!"

Bọn chúng dùng nó để trú mưa, mặc dù có thể ăn, nhưng không ai biết hiểu quả có tốt không.

Thẩm Mỹ Vân 'ừ' một tiếng, đi lên phía trước hai bước, cầm lấy gốc của nấm linh chi, chuẩn bị nhổ lên, nhưng cô lại do dự một chút, quay đầu nhìn về phía Tiểu Hầu.

"Cậu có chắc là tôi có thể nhổ lên không? Tôi nhổ lên, thì cậu cũng không còn nữa." Cô lo lắng nếu như Tiểu Hầu bị bệnh, cần mấy cái nấm linh chi này, nhưng đối phương lại không cần.

Tiểu Hầu gật đầu một cái, nói nhỏ nhẹ: "Tôi không cần."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Chị mang đi đi."

"Ăn không ngon, kém hiệu quả." Ăn không ngon bằng rễ cây.

Thấy cậu ta gật đầu, Thẩm Mỹ Vân an tâm, trực tiếp nhổ đám nấm linh chi lên. Lần đầu tiên, cô thấy không lay động được gì liền quay đầu nhìn xuống bên dưới, tìm một cây gậy đ.â.m vào phần gốc. Cái gốc nấm linh chi to gần bằng cỡ cổ tay người vậy.

Thẩm Mỹ Vân đang mải lục lọi tìm kiếm một lúc, mới nhớ tới mình có mang theo một cái liềm. Lúc đầu, cô tính mang đi để dùng trên đường, kết quả là trên đường đi thì không cần dùng, nên lúc này cô mới bị quên.

Cô cầm chiếc liềm hướng về phía Tiểu Hầu, nói: "Cậu lùi ra xa chút để tránh làm cho cậu bị thương."

Tiểu Hầu lùi về sau ba bước, nhảy lên trên cây: "Chị cắt đi." Cậu ta cũng biết điều này.

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, cầm chiếc liềm lên cắt vào phần gốc của nấm linh chi. Tầm khoảng ba phút sau, cô mới cắt đứt phần gốc nấm linh chi. Nhìn thấy nấm linh chi sắp rơi xuống, Thẩm Mỹ Vân sợ nấm linh chi bị dập, lập tức né người qua tiếp lấy.

Cô kêu lên một tiếng: "Thật là nặng." Thiếu chút nữa thì cô đè vào nó.

Hai tay Thẩm Mỹ Vân ôm hết đám linh chi. Lúc này, cô mới đem nấm linh chi để sang một bên, tựa vào trên nhánh cây, miễn cưỡng không để cho nó rơi xuống.

Loading...