Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 727

Cập nhật lúc: 2024-10-27 16:27:30
Lượt xem: 36

Ông ấy cũng không hồ đồ, bạn gì nhà mình nhiều năm nay đã cho những con dâu khác không ít đô nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy bọn họ gửi về đồ gì.

Ngay cả miếng thịt cũng không có chứ đừng nói là cái khác. Lòng người cùng làm bằng thịt, nếu không thích thì nên đưa cho người thích.

Bà Quý nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn ông già nhà mình: "Không phải trước kia ông không cho tôi được bất công sao?"

Lúc bà ấy bất công với Mỹ Vân thì mồi lần ông cụ sẽ dạy dỗ bà ấy, đối đãi với con dâu phải bình đẳng.

Ông Quý thở dài nói: "Công bằng mà chúng ta thì muốn giữ nhưng mấy người họ thì không vậy thôi. Sau này đồ tốt trong nhà cứ cho ai hiếu thuận."

Bọn họ già nhưng không phải kẻ ngốc.

Bà Quý thấy ông đã nghĩ thông suốt thì không khỏi vui vẻ đứng lên nói: "Đúng vậy, ai đối xử tốt với chúng ta thì chúng ta tốt lại."

"Người ta sống cả đời là để hạnh phúc."

Bọn nhỏ hiếu thuận với bà ấy thì bà ấy sẽ đối xử với bọn nhỏ tốt, đây là điều cơ bản nhất. Nếu mà cả điểm cơ bản này cũng không làm được thì không cần phải tốt.

Ông Quý nghe vậy thì ừ một tiếng, đọc báo không được nữa nên cầm một hộp nấm linh chi đi ra ngoài.

"Ông làm cái gì đấy?"

Ông Quý họ nhẹ nói: "Mấy hôm trước ông Dương khoe với tôi là con dâu ông ấy mua cho một bộ quần áo."

Ý trong mặt chữ, bà Quý đã hiểu.

Bà ấy nhìn bạn già của mình, cười như không cười nói: "Không phải trước kia ông ghét nhất bị người khác khoe được con cái mua cho cái này cái kia sao?"

Ông Quý chắp hai tay sau lưng, nắm chặt bột nấm linh chi, hừ một tiếng nói: "Tôi ghét người khác khoe chứ không có ghét tự mình khoe."

Trước kia chỉ có thể nhìn người ta khỏe khoang. Giờ cũng tới lượt ông ấy đi khoe.

Khiến cho mấy ông gia kia hâm mộ cũng tốt lắm!

Bà Quý nhìn ông ấy còn có gì không hiểu.

"Tôi không có làm mấy chuyện vô bổ như ông." Bà ấy cầm điện thoại lên gọi cho mấy chị em.

"Chị, vợ của con út nhà tôi mới cho bột nấm linh chi trăm năm tuổi, chị có rảnh thì tới đây nếm thử."

"Là một trăm tuổi đó, có thể bồi bổ thân thể."

"Đúng thế, chính là vợ của con trai út tên là Thẩm Mỹ Vân, hiếu thuận nhất."

Nghe được bạn bè hâm mộ, bà Quý cảm thấy thoải mái.

Còn ông Quý cũng không nhượng bộ, đang cầm bột nấm linh chi đi từ đầu ngõ tới cuối ngõ.

Gặp người thì chủ động nói: "Ông Lý à, ông có biết là vợ con trai nhỏ nhà tôi gửi cho tôi bình bột nấm linh chi trăm năm không?"

Đi một vòng, cả ngõ không ai không biết Thẩm Mỹ Vân gửi đồ cho ba mẹ chồng.

Ngay lập tức, Thẩm Mỹ Vân đã nổi danh khắp ngõ. Chỉ cần nhắc tới cô thì không một ai không giơ ngón cái lên.

Đương sự Thẩm Mỹ Vân lại không hề biết.

Sau khi đi công tác, nhân lúc được nghỉ ngơi một tuần, đến thăm Quý Trường Tranh và đưa bột nấm linh chi cho anh.

Tất nhiên cũng đưa cả đồ khác như thức ăn, thịt gà, thịt thỏ còn có cả chân giò lợn, đều mang tới.

Lợn mua từ đội Cung tiêu xã. Từ sau khi Cung tiêu xã nuôi được lợn thì gần như mỗi ngày đều có thể mua một con lợn từ trại chăn nuôi.

Ban đầu một ngày bán được một con nhưng sau một thời gian nhộn nhịp thì phải ha đến ba ngày mới bán được một con.

Vì sao chứ?

Bởi vì mọi người tiếc, thịt lợn tám mươi xu một cân, ăn một cân thịt cũng đủ trang trải chi phí ăn uống trong nhà hai đến ba ngày. Vì thế không phải ai cũng mua được. Thẩm Mỹ Vân lấy được chân giò to, móng và chân sau tổng cộng mười hai cân.

Bán cho cô là bảy mươi xu một cân, bị cô mua hết. Sau đó để Trần Viễn hỗ trợ bán lông lợn.

Sau khi rửa sạch móng lợn, dùng rượu ướp, rồi lấy nguyên liệu Miên Miên mang vào, ớt, hạt tiêu, quế, hồi, lá nguyệt quế cho vào trong nồi canh.

Thẩm Mỹ Vân lựa chọn dùng đầu để tạo mùi, sau đó đặt lên trên bếp than tổ ong đun sôi lửa thì cho móng giò vào. Đổ ngập móng giò rồi thôi.

Không có nồi áp suất nên Thẩm Mỹ Vân tính dùng bếp tổ ong, ít nhất cũng phải om mất một ngày thì móng giò này mới có thể tan trong miệng, mềm và thơm.

Đúng lúc cô đang nấu chân giò thì Triệu Ngọc Lan bên cạnh gọi cô: "Chị dâu Mỹ Vân, chị có muốn ăn chân gà không?"

Thẩm mỹ Vân sửng sốt hỏi: "Có ai bán chân gà sao?"

Triệu Ngọc Lan ừ một tiếng nói: "Em nghe cung tiêu xã nhập một đống chân gà nhưng không nhiều người mua."

Chân gà không nhiều thịt nhưng giá lại bằng thịt gà, không rẻ.

Thẩm Mỹ Vân nghe vậy nói: "Chị có, để chị đi xem." Đang nấu móng giò, nếu có chân gà thì tiện nấu cùng luôn.

Trước khi đi ra ngoài, cô che bếp than tổ ong lại, che chỉ chừa ra ba lỗ lớn rồi mới đi ra ngoài.

"Em đi với chị." Cô vừa ra thì Triệu Ngọc Lan đi tới đón.

"Em cũng muốn ăn chân gà sao?"

Triệu Ngọc Lan gật đầu, nắm tay Ôn Mãn Bảo cười nói: "Anh Ôn nhà em thích ăn chân gà, em đi mua cho anh ấy một cần về ăn."

Thẩm Mỹ Vân nói: "Tình cảm thật tốt, vậy cùng nhau đi."

Trên đường đi, biết mọi người muốn đi mua chân gà, Triệu Xuân Lan cũng góp vui: "Tôi mua ít về ăn."

Vốn bảo chân gà cung tiêu xã không ai mua nhưng lúc bọn họ tới thì rất đông đúc.

Quầy bán chân gà đông nghẹt, cả ba tầng trong tầng ngoài toàn người.

"Sao lại nhiều người như thế?"

"Chân gà bán bốn mươi lăm xu một cân, rẻ hơn thịt gà, mọi người nghe thấy đều kéo tới." Nói thật thì không phải vì thích ăn chân gà mà là vì chân gà giá ngang thịt gà nên mọi người mới ngại mua.

Ai ngờ chân gà giảm giá, có nhiều người mua hơn.

Thẩm Mỹ Vân không khác gì tranh đồ với mọi người, cô chen vào, miễn cưỡng mua được ba cấn. Cô còn sợ ít nhưng thế này cũng coi như là mua được nhiều.

Những người khác cơ bản đền là mua nửa cân đến một cân.

Sach khi xách được ba cân chân gà ra, Thẩm Mỹ Vân hỏi người bán: "Sao bỗng nhiên nhiều chân gà thế?"

Trước kia cung tiêu xã của bọn họ chưa từng thế, các trang trại chỉ bán gia cầm sống.

Cũng không phải.

Còn có lợn, lần nào cung tiêu xã cũng đưa lợn ở trang trại về, tự mình mổ sau đó bán cho nhóm chị em trong đội.

"Giám đốc Thẩm, cô quên rồi sao?" Người bán hàng cười nói: "Không phải hôm trước đó chúng ta nuôi một đám gà ở trang trại sao?"

"Giết đi bán nhưng mọi người đều ngại chân gà không có thịt, chúng ta giữ lại chân gà, tập hợp lại hôm nay mang bán."

Tất nhiên nếu như không bán thì sẽ bị thối mất.

Thẩm Mỹ Vân không ngờ chân gà là từ trang trại tới, cô có hơi trầm tư.

Dù đang đi trên đường nhưng cũng ngẩn người.

"Mỹ Vân, em làm sao thế?"

Triệu Xuân Lan hỏi thăm.

Thẩm Mỹ Vân đột nhiên nói: "Chị dâu, chị nghĩ sao nếu như trang trại của chúng ta bán thịt nguyên chất thế này?"

Vừa nói ra là hỏi Triệu Xuân Lan.

Cô suy nghĩ hồi lâu nói: "Kiểu thịt như này được không?

"Ai sẽ mua? Bị hỏng thì làm thế nào bây giờ?" Bọn họ là nguồn, là xưởng không có bán bên ngoài.

Đúng là như thế.

Thẩm Mỹ Vân tạm thời bỏ suy nghĩ này: "Tạm thời bỏ qua đã."

Đối với trang trại chăn nuôi, đây là công việc kinh doanh. Trước cứ mở rộng quy mô của trang trại chăn nuôi rồi nói.

Cái khác tính sau.

Đi từng bước, có thể phải đợi vài năm nữa.

Thẩm Mỹ Vân vứt bỏ ý tưởng hỗ loạn ra khỏi đầu, xách theo ba cân chân gà về tới nhà thì dùng d.a.o chặt hết móc ở chân gà ra.

Bỏ vào trong nồi để nấu. Phải mất một ngày để om chân gà, đừng để quá lâu vì chân gà sẽ bị nhũn ra.

Vì thế, trước tiên Thẩm Mỹ Vân múc chân gà lên rồi ngâm trong nước.

Móng giò phải nấu thêm đêm nữa thì cô mới vớt ra.

Đặt ở trong rổ cho ráo nước, ít nhất củng bỏ bớt nước để trên đường không bị chảy nước, phiền phức.

Thừa dịp đợi nước ráo, cô đổ đậu phộng khô trong hũ vào một cái rổ nhỏ. Sau khi đun nóng chảo dầu, cô đổ vào, cho nhỏ lửa rồi rang.

Sau khi rang khô vàng thì vớt ra, đặt vào thấm dầu. Khoảng năm phút đồng hồ, nhân lúc hột đậu phộng còn nóng thì cho hai thìa muối ăn, lắc đều lên.

Mỗi hạt đậu phộng khô được bao phủ lớp muối trắng mỏng, nhìn rất ngon miệng.

Loại đậu phộng rang này rất thích hợp ăn với cơm hoặc là nhắm rượu. Lại còn bền, không bị hỏng, để được mấy tháng.

Thẩm Mỹ Vân chuẩn bị ba thứ, móng giò, chân giò và ba cân chân gà. Để lại cho cô và Miên Miên mười mấy cái còn lại là đậu phộng rang cũng đều bỏ vào túi gói lại.

Cô xem lại, có hơn mười cân đưa tới trường pháo binh Cáp Nhĩ Tân thế nào mới là chuyện phiền toái.

Cô không biết xe đi tới trường pháo binh Cáp Nhĩ Tân, cũng chỉ có thể tự mình đi.

Những trước khi đi cô muốn sắp xếp ổn thỏa cho Miên Miên. Miên Miên vừa nghe thấy mẹ đi tới trường pháo binh Cáp Nhĩ Tân gặp ba thì nói: "Mẹ ơi con có thể đi cùng mẹ không?"

Sợ Thẩm Mỹ Vân không đồng ý nên Miên Miên nhỏ giọng: "Con có chút nhớ ba."

Cô bé đã lâu không được gặp ba.

Nghe Miên Miên nói vậy, Thẩm Mỹ Vân lập tức mềm lòng: "Vậy mẹ đưa con đi, vừa hay cũng cuối tuần, chúng ta đi Cáp Nhĩ Tân chơi hai ngày."

Miên Miên vừa nghe vậy thì vui vẻ, kéo tay Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ, mẹ thật tốt."

Đúng là cao thủ làm nũng số một.

Thẩm Mỹ Vân định đưa Miên Miên đi thì phải chuẩn bị. May là mùa hè, đi ra ngoài cũng tiện, mang một bộ quần áo là được.

Một bộ cho cô, một bộ cho Miên Miên cũng chỉ như khối đậu hũ, còn lại đều là cất đồ ăn.

Sau khi chuẩn bị xong, cô còn tới xin cô giáo Hách nghỉ. Vì Thẩm Mỹ Vân không biết có thể về trong hai ngày không.

Cô giáo Hách nghe thấy Thẩm Mỹ Vân muốn dẫn theo Miên Miên đi Cáp Nhĩ Tân thì hỏi: "Cô xin nghỉ mấy ngày?"

Thẩm Mỹ Vân nói: "Trước tiên nghỉ hai ngày." Thêm cuối tuần hai ngày là bốn nhưng trên đường đi mất hơn một ngày.

Cô giáo Hách nói: "Tôi tạm thời cho phép hai ngày. Nhưng cô nên nhanh chóng trở về."

"Miên Miên đã sắp lên tiểu học nên chương trình học của bọn nhỏ nhiều hơn trước."

Thẩm Mỹ Vân gật đầu nói: "Chương trình học chậm, tôi sẽ bổ túc cho Miên Miên." Sau khi nghe được lời của cô, cô giáo Hách hoàn toàn yên tâm.

"Vậy đi đường chú ý an toàn."

"Chào cô giáo Hách!"

Miên Miên vẫy tay với cô giáo Hách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-727.html.]

Đợi tới lúc rời đi, Miên Miên nghĩ rồi tìm Tiểu Mai Hoa: "Tiểu Mai Hoa, thứ Hai với thứu Ba tớ không ở đây, mình đi gặp ba. Tới lúc đó cậu không cần tới nhà tớ chờ đi tới trường đâu."

Hiện tại, lúc ở trường, Miên Miên đều chơi cùng đồng bọn của mình.

Trong mắt Tiểu Mai Hoa hiện lên hâm mộ nói: "Vậy chờ cậu quay về tớ lại chờ cậu."

Miên Miên gật mạnh đầu.

Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Thẩm Mỹ Vân dẫn Miên Miên bắt xe đi tỉnh. Nhưng cô không chọn ngồi xe khách vì đi xe khách lâu lắm.

Ngược lại ngồi tàu, lần trước đi tìm nhân viên Hồ mới biết được có xe đi từ Mạc Bắc tới Cáp Nhĩ Tân, mất bốn tiếng.

Tốc độ này nhanh gấp đôi tự mình đi xe khách tới. Sau khi chờ tàu, Miên Miên nhìn bốn phía, dữa vào vai Thẩm Mỹ Vân nói: "Mẹ ơi, trước kia con sợ ngồi tàu lửa."

"Tại sao thế?"

Thẩm Mỹ Vân để hành lý trên chỗ ngồi thì nghe con gái nói vậy.

"Bởi vì trong mơ luôn không tìm thấy mẹ ở tàu." Trong mơ cô bé đi khắp nơi tìm mẹ.

Thẩm Mỹ Vân lập tức hiểu được đây là di chứng trước kia Miên Miên một mình ngồi tàu không tìm thấy cô.

Lúc này, cô ôm lấy vai Miên Miên, nghiêm túc nhấn mạnh: "Sẽ tìm được mẹ."

"Con chỉ cần nhớ, dù thế nào mẹ cũng sẽ tìm được con."

Miên Miên nhớ rồi nhẹ hỏi: "Dù chân trời góc bể sao?"

"Đúng, chân trời góc bể."

Nghe được lời này, Miên Miên hoàn toàn yên tâm, cô bé dựa vào trong lòng Thẩm Mỹ Vân nói: "Tốt quá!"

"Ngủ một giấc, đợi tỉnh đậy đã tới nơi rồi.

Thẩm Mỹ Vân kéo đầu nhỏ để cô bé nằm trong lòng mình ngủ. Miên Miên khẽ vâng một tiếng nhưng tư thế này ngủ không thoải mái.

Vì khoảng cách ngắn, đi tàu chỉ mất bốn tiếng nên Thẩm Mỹ Vân mua cho mình ghế ngồi cứng, ngay từ đầu không mua giường nằm.

Nhưng mà ghế hơi nhỏ nên ngồi không thoải mái.

Cũng may là bốn tiếng nhanh chóng trôi qua.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đợi sau khi dừng, Thẩm Mỹ Vân đánh thức Miên Miên: "Dậy nào."

Miên Miên dụi mắt nhìn xung quanh: "Tới rồi ạ?"

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Tới rồi, chúng ta phải xuống xe, con phải nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ." Miêm Miên gầy đầu, nhìn Thẩm Mỹ Vân cầm hành lý xuống, cô bé cầm lấy góc áo của Thẩm Mỹ Vân.

Sau khi xuống xe, bên ngoài rất nắng. Nhưng mùa hè ở Cáp Nhĩ Tân không nóng nên mặt trời không quá gắt.

Vừa hay bên ngoài có người đi xe đạp, sau xe là một thùng xốp, trên phủ một chăn dày.

Nhìn qua là biết bán kem.

Thẩm Mỹ Vân hỏi Miên Miên: "Có muốn ăn không?"

Miên Miên: "Muốn ạ!"

Thẩm Mỹ Vân dẫn cô bé đi tới: "Đồng chí, cho chúng tôi một cây kem."

"Muốn vì gì đây?"

Thẩm Mỹ Vân nhìn Miên Miên, Miên Miên nói: "Vị đậu xanh ạ."

"Hai xu."

Thẩm Mỹ Vân đưa hai xu, người bán kem đưa kem cho Miên Miên. Miên Miên nhận lấy rồi hỏi Thẩm Mỹ Vân: Mẹ ơi, sao mẹ không ăn?"

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu nói: "Mẹ không." Cô sắp tới nên nếu ăn kem thì sợ lúc đó sẽ đau bụng.

Miên Miên cắn một miếng nói: "Rất ngọt, mẹ ơi, mẹ ăn một chút không?"

Lời mời của trẻ co khó từ chối nên Thẩm Mỹ Vân cắn một miếng nhỏ.

"Ngon không ạ?"

"Ngon!"

Miên Miên nghe thấy vậy thì nở nụ cười, Thẩm Mỹ vân xoa đầu cô bé, dẫn theo cô bé đứng bên đường gọi một xe kéo: "Bác tài, đưa chúng tôi tới trường pháo binh Cáp Nhĩ Tân với."

Cáp Nhĩ Tân là tỉnh nên trên đường, xe kéo khá nhiều.

"Ba mươi lăm xu."

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiêng rồi đưa hai mươi xu, cái này đắt hơn ngồi xe vận chuyển. Nếu ngồi xe đó thì bọn họ chỉ cần trả mười xu là được.

Loại này đắt khoảng mười lăm xu năm nhưng không phải nhồi nhét trong hộp sắt, đầy mồ hôi mà mùi hương cũng không dễ chịu.

Từ ga Cáp Nhĩ Tân tới trường pháo binh Cáp Nhĩ Tân, đi xe kéo cũng mất nửa tiếng mới tới.

Thẩm Mỹ Vân cảm ơn đối phương, dẫn Miên Miên tới cổng trường pháo binh Cáp Nhĩ Tân, nói với bảo vệ: "Đồng chí, tôi tới tìm Quý Trường Tranh lớn bảy ba."

Vừa nói xong, đồng chí bảo vệ kia tò mò nhìn thoáng qua Thẩm Mỹ Vân: "Cô là thế nào với Quý Trường Tranh?"

Biết đối phương phải điều tra nên Thẩm Mỹ Vân cũng không giấu nói: "Tôi là vợ anh ấy."

Đối phương nghe thấy vậy thì nói: "Chờ một lúc, tôi đi gọi người."

"Hai người đi vào chỗ mát trước đã." Chỗ cổng vào có một phòng nhỏ, không lớn, chỉ hơn mười mét vuông, chuyên dùng cho đăng ký ra vào bình thường.

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu nói: "Chúng tôi đợi ở cổng là được rồi."

Thấy hai mẹ con không đi vào thì đồng chí bảo vệ kia nói: "Tôi sẽ đi nhanh."

Anh ta quả thật giống như đã nói, chạy một đường tới phòng học của bọn Quý Trường Tranh. Cúi nhìn từ cửa sổ phát hiện người bên trong vẫn còn đang học.

Bảo vệ khoa tên Tiểu Vương có hơi do dự.

"Sao thế?" Giáo sư dừng lại nhìn sang.

Tiểu Vương nhìn chỗ Quý Trường Tranh ngồi rồi nói: "Vợ Quý Trường Tranh đến tìm anh ấy, bây giờ còn đang chờ ngoài cổng."

Quý Trường Tranh vừa nghe thế thì ngay lập tức đứng dậy, chưa đợi giáo sư nói gì đã chạy ra ngoài.

"Thầy Tần, tôi xin phép!"

Nói chưa xong người đã như con gió chạy không thấy đâu.

Điều này khiến cho Tần lão sư đang trên bục giảng không khỏi lắc đầu, quay lại phát hiện học sinh dưới bục giảng đều đang nhìn thì cầm sách giáo khoa lườm: "Nhìn cái gì? Vợ mấy người cũng tới thăm mấy người sao?"

Vừa nói xong, mọi người đều cảm thấy chua chát.

Một chuyến đi tới Cáp Nhĩ Tân rất xa, tiền xe đắt hơn nữa phí ăn ở cũng cao, chi phí tiêu dùng đắt đỏ, vợ bọn họ sao có thể tới thăm bọn họ được?

So sánh với vợ thường xuyên tới thăm của Quý Trường Tranh lại càng hận hơn.

Người ngoài không biết, Triệu Hướng Viễn ở cùng ký túc xá với Quý Trường Tranh sao lại không? Vợ Quý Trường Tranh tới không biết là mang cho anh bao nhiều đồ ăn ngon.

Còn chưa có tan học mà anh ấy đã không nhịn được chảy nước miếng rồi.

Tâm hồn cũng bay theo ra bên ngoài.

Ở bên ngoài.

Sau khi Quý Trường Tranh nhân được tin thì chạy nhanh xuống tầng, bảo vệ Tiểu Vương theo phía sau, cứng ngắn nhìn đối phương một hơi lao xuống ba tầng.

Giỏi quá!

Giống như là người bay.

Tiểu Vương: "..."

Đuổi theo không kịp.

Quý Trường Tranh quên mất Tiểu Vương đi báo tin, anh chạy thẳng tới cổng trường. Vốn là mất mười phút nhưng anh chạy chỉ mất ba phút.

Từ xa đã nhìn thấy một lớn một nhỏ.

Quý Trường Tranh không khỏi ngạc nhiên và vui mừng nói: "Mỹ Vân, Miên Miên?"

Theo âm thanh, Thẩm Mỹ Vân nắm tay Miên Miên quay lại thì thấy Quý Trường Tranh. Miên Miên lúc này buông lỏng tay mẹ, chạy về phía Quý Trường Tranh, vừa chạy vừa kêu: "Ba ơi, ba ơi!"

Ở trong trí nhớ của Miên Miên thì Quý Trường Tranh là ba của cô bé, là ba duy nhất.

Quý Trường Tranh cũng thoải mãn tất cả tưởng tưởng của cô bé về ba.

Quý Trường Tranh vững vàng bế Miên Miên lên: "Cao lên không ít."

Trước kia Miên Miên chỉ tới thắt lưng mà nay đã nhanh tới ngực.

Miên Miên mỉn cười nói: "Ba ơi, đã hơn một năm ba không gặp con." Lúc Tết ở nhà bà ngoại. Sau khi Quý Trường Tranh về nhà thì cô bé cũng không gần đối phương.

Quý Trường Tranh dịu dàng xoa đầu cô bé, nắm tay Miên Miên đi tới trước mặt Thẩm Mỹ Vân, nhìn cô nói: "Sao đột nhiên lại tới đây?"

Thẩm Mỹ Vân nhìn anh cười nói: "Muốn tới thăm anh."

Lời nói thản nhiên nhưng khiến trong lòng Quý Trường Tranh dâng lên ngàn con sóng, thậm chí trong ánh mắt cùng toàn là tình cảm nồng đậm.

"Anh dẫn em đi tới nhà trọ của trường."

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, vỗ hành lý trong tay: "Toàn bộ đều là đồ ăn ngon mang cho anh."

Quý Trường Tranh thuật tay cầm lấy: "Em đến thăm anh là anh vui rồi."

"Lần sau đến em sẽ không mang đồ ăn ngon nữa nhé?"

Thẩm Mỹ Vân cười như không cười trêu một câu, nháy mắt Quý Trường Tranh không lên tiếng. Một lúc sau mới nói được một câu: "Đồ ăn ở trường học không hề ngon."

Rõ ràng là Quý Trường Tranh thông minh nhưng sau lại như trẻ con mà cáo trạng với Thẩm Mỹ Vân.

Điều này khiến lòng Thẩm Mỹ Vân mềm nhũn: "Biết bên này không thể ăn nên mới mang tới nhiều."

Quý Trường Tranh nghe thế, trong mắt phát sáng, anh không nói gì mà dùng sức lôi kéo tay cô: "Phía trước là nhà trọ."

Sau khi tới nhà trọ của trường học, Quý Trường Tranh đưa ra chứng nhận học sinh cho chủ nhà trọ. Có giấy chứng nhận học sinh thì thuê phòng rẻ hơn nhiều.

Thường người ngoài ỏ hết một tệ hai nhưng bọn họ ở thì chỉ mất bảy mươi xu một ngày, tương đương với rẻ hơn một nửa.

"Muốn một phòng."

Chủ nhà trọ ló ra nhìn Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên, thấy một người phụ nữ trẻ tuổi dẫn theo một đứa nhỏ, không cần nói cũng biết chắc chắn là vợ và con của Quý Trường Tranh.

Đối phương nhận một tệ, đưa lại bốn mươi xu: "Đồng chí Quý, nhận lấy, đây là chìa khóa".

Quý Trường Tranh ừ một tiếng, dẫn theo Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên lên tầng. Nhà trọ Cáp Nhĩ Tân xây dựng rất tốt, trên tường hành lang đều sơn mày xanh biếc, trên trần còn có quạt.

Thẩm Mỹ Vân không khỏi nhìn Quý Trường Tranh nói: "Điều kiện chỗ này không tệ."

Ở hành lang thế mà có quạt.

Nhà trọ ở Bắc Kinh còn chưa chắc có.

Quý Trường Tranh cười nói: "Nhà trọ này được xây dựng từ kinh phí bên trên, đặc biệt dành cho trường học." Có thể nói trường pháo binh Cáp Nhĩ Tân là cái nôi của những lãnh đạo tương lai.

Tất nhiên ở đây sẽ không quá tệ.

Khi đến trước cửa 201, Quý Trường Tranh nhìn số phòng rồi lấy chìa khóa ra mở cửa.

Trong phòng có một chiếc giường lớn, trải ga trắng tinh, cửa sổ hướng ra cây bạch dương, phong cảnh rất đẹp.

Loading...