Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 73
Cập nhật lúc: 2024-10-23 04:22:09
Lượt xem: 40
"Bà đăng lên báo đi! Tôi chân chính không sợ tà ác, đồng chí Thẩm Mỹ Vân thương trẻ kính già, cũng nguyện ý xuống nông thôn làm thanh niên trí thức. Loại tinh thần này đáng để tất cả mọi người học tập."
Ông ấy lấy cờ khen thưởng ra, đưa cho Thẩm Mỹ Vân: "Vậy nên Văn phòng Giáo dục Thanh niên đã phê chuẩn đơn xin xuống nông thôn của cô ấy, hơn nữa còn chủ động đem cờ khen thưởng tới tận nhà cho cô ấy."
"Sao nào? Vị đồng chí này, bà có ý kiến gì?"
Này...
Mẹ Hứa dám kiêu ngạo trước mặt cán bộ Triệu, nhưng đó là vì đối phương tuổi còn nhỏ lại có chức vị thấp.
Nhưng nhân vật chủ nhiệm Lâm trước mặt thì bà ta không dám kiêu ngạo.
Vậy nên thái độ cũng hạ xuống,
"Tôi chỉ thắc mắc với tình hình này của cô ấy, còn đem theo một con gái, theo lý thì không ai dám đảm bảo cho cô ấy được?"
Nghe thấy hai chữ đảm bảo này.
Chủ nhiệm Lâm liếc mắt nhìn mẹ Hứa một cái: "Bà cũng biết rất nhiều."
"Nếu không có ai đảm bảo cho cô ấy, bà cảm thấy chúng tôi còn ở đây sao?"
Nghĩa là có người đảm bảo?
Nghĩ tới đây.
Mẹ Hứa phủ nhận theo phản xạ: "Không thể nào!"
Không thể có người nguyện ý đảm bảo cho Thẩm Mỹ Vân.
Lời này đều được những người khác tán đồng.
Tình hình bây giờ của nhà họ Thẩm ai dám dính vào? Không ai dám.
Bác cả của bọn họ cũng giống vậy, mà còn là anh em ruột thịt đó.
Chủ nhiệm Lâm có chút không vui: "Tôi nói có người đảm bảo là có người đảm bảo. Văn phòng Giáo dục Thanh niên đều làm việc theo quy tắc. Vị đồng chí này, nếu bà có nghi ngờ hoan nghênh bà đi kiện cáo. Văn phòng Giáo dục Thanh niên dù có làm bất kì chuyện gì cũng đều tỉ mỉ kiểm tra, đối chiếu cẩn thận."
Nói xong, ông ấy không để ý tới mẹ Hứa nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trực tiếp đi tới trước mặt Thẩm Mỹ Vân, đưa cờ khen thưởng ra trước.
"Đồng chí Thẩm, cô còn không mau nhận đi?"
Thẩm Mỹ Vân hoàn hồn lại, nhận lấy cờ khen thưởng.
Nhưng cô có chút khó hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-73.html.]
Dường như chủ nhiệm Lâm nhìn ra sự khó hiểu của cô.
Ông ấy không trực tiếp giải thích với cô ấy mà nói với đám người trong sân.
"Tôi biết trong khoảng thời gian này có không ít nhà không muốn đi, không muốn con mình phải chịu khổ ở nông thôn."
"Điểm này tinh thần của đồng chí Thẩm Mỹ Vân rất đáng để mọi người học tập."
Đây cũng là lời giải thích vì sao lại trao cho Thẩm Mỹ Vân cờ khen thưởng.
Mọi người cũng dần bừng tỉnh.
Hóa ra là như thế.
Nghe thấy chủ nhiệm Lâm nói vậy, mẹ Hứa và chị Thẩm bên cạnh thầm hận Thẩm Mỹ Vân quá may mắn.
Ban đầu còn tưởng cô không thể xuống nông thôn được.
Ngàn vạn lần không ngờ không chỉ được xuống nông thôn, thậm chí còn được Văn phòng Giáo dục Thanh niên trao tặng cờ khen thưởng.
Chỉ một cái này cũng đủ để khiến người khác ghen tị.
Cuối cùng mẹ Hứa không nhịn được nói: "Chủ nhiệm Lâm, là ai làm thư đảm bảo cho cô ấy?"
Người bình thường sẽ không có lá gan lớn như vậy, hơn nữa, người thường cũng không viết được thư đảm bảo.
Người có thể viết được thư đảm bảo dĩ nhiên cũng không thể là người bình thường.
Chủ nhiệm Lâm nghe vậy thì nhìn bà ta một cái, lạnh lùng phun ra hai chữ: "Bí mật."
Tiếp đó, ông ấy đi tới trước mặt Thẩm Mỹ Vân, cổ vũ cô: "Đồng chí Thẩm Mỹ Vân, tranh thủ xuống nông thôn xây dựng nông thôn nhé."
"Tổ chức yêu cầu mọi người phải có tư tưởng giác ngộ cao."
Giọng điệu ôn hòa, giống như lãnh đạo lớn đang giao việc nhà, không hề có chút cao ngạo nào.
Thái độ khác hoàn toàn như khi đối đãi với mẹ Hứa.
Thấy Thẩm Mỹ Vân mỉm cười khanh khách nhận lấy.
Trong lòng mẹ Hứa càng khó chịu, hụt hẫng và ủy khuất.
Trước giờ bà ta đều được người nịnh bợ, chưa bao giờ bị người ta hạ bệ như vậy.
Hôm nay tới nhà họ Thẩm, xem như mặt mũi đều bị ném đi hết rồi.
Nhưng bà ta vẫn không phục, vẫn cố buông lời hung ác: "Thẩm Mỹ Vân ơi Thẩm Mỹ Vân, dù cô có thể xuống nông thôn thì thế nào? Cô quên rồi à? Con trai tôi là –"