Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 763

Cập nhật lúc: 2024-10-27 21:34:01
Lượt xem: 28

Làm mệt muốn chết, cũng chỉ là trưởng khu mua sắm, với cái danh tiếng này muốn với lên cao đã là không thể nào.

Một là bằng cấp không đủ, hai là năng lực không được, sẽ không chui vào doanh trại, đây là tối kỵ cũng có nghĩa là anh ấy đã vô vọng được thăng chức.

Quý Trường Cần từ nhỏ đã lớn lên dưới hào quang của các anh em, bị đả kích thành thói quen, anh ấy vẫn luôn rất Phật hệ, thế cho nên đối với thành tích của con hai người bọn họ không tốt, anh ấy đều có thể tiếp nhận.

Nhưng hết lần này tới lần khác vợ mình không tiếp nhận được.

Từ Phượng Hà từ trước đến nay đều rất dịu dàng, khó có được tức giận oán một câu: "Anh câm miệng em đang dạy con, hiện tại con không có chút mục tiêu nào, không phải là học anh sao?"

Cô ấy vừa dứt lời, trong phòng lập tức yên tĩnh lại.

Từ Phượng Hà cũng hối hận, mình nói lời đả thương người như thế, cô ấy gả cho Quý Trường Cần, vốn là cô ấy trèo cao lên với đối phương.

Sắc mặt Quý Trường Cần hơi khựng lại một lát, chợt cợt nhả nói: "Nếu anh có mục tiêu, dm cũng chướng mắt anh không phải sao?"

"Năm đó hai chúng ta có thể ở bên nhau, không phải là anh sẽ dẫn em trốn học đi chơi sao?" Đi xem phim, đi ăn, đi dạo chơi, phàm là thứ mà người Bắc Kinh biết, anh ấy đều biết.

Từ Phượng Hà là kiểu thiếu nữ ngoan ngoãn được ba mẹ dưỡng thành, hơn nữa cô ấy ở nhà thuộc loại không bao giờ xuống nước trước, được Quý Trường Cần coi trọng như vậy, cô ấy tất nhiên là thích đối phương.

Bầu không khí vốn giương cung bạt kiếm, được Quý Trường Cần nói như thế, hiện trường nhất thời thoải mái hơn vài phần, Từ Phượng Hà cũng vậy, vốn dĩ tim cô ấy đều vọt lên cổ họng, lại lần nữa nhịn không được nở nụ cười.

"Anh đứng đắn một chút, em đang dạy con đấy."

Quý Trường Cần nói với hai đứa con trai: "Mau xin lỗi mẹ các con, nói mình biết sai rồi, sau này phải đặt mục tiêu lớn hơn một chút."

Anh ấy và các con đã quen với việc phải xuống nước trước, hai đứa con trai cũng tự nhiên hiểu, hàm nghĩa trong nháy mắt ra hiệu của ba.

Quý Minh Viên lập tức nói: "Mẹ, con biết sai rồi, lần sau con nhất định sẽ cố gắng thi tốt."

"Con cũng vậy."

Xin lỗi xem như rất lưu loát, điều này làm cho trong lòng Từ Phượng Hà cũng hơi dễ chịu hơn một chút, Hướng Hồng Anh bên cạnh cũng khuyên theo: "Phượng Hà, chuyện học tập của con cái đều dựa vào thiên phú, Minh Hiệp nhà chúng ta chẳng phải cũng không có thiên phú sao?"

Bản thân cô ấy cũng làm trong ngành giáo dục, cho nên cô ấy rất cởi mở với những thứ này, cũng không phải đứa trẻ nào cũng giỏi học tập.

Từ Phượng Hà thở dài: "Đứa nhỏ không chăm chỉ học hành, tương lai có thể làm cái gì?" Cô ấy cùng Trường Cần chính là chịu thiệt thòi vì không học hành chăm chì.

Hai người hiện giờ đều không thăng lên được chức cao hơn, cũng không phải có kỹ năng nào hơn người, chỉ có thể dậm chân tại chỗ, nhìn người khác trèo lên cao.

Hướng Hồng Anh ý vị thâm trường nói một câu: "Loại người như chúng ta biết đọc biết chữ là được, không cần yêu cầu quá cao. Huống chi, hiện tại người học hành giỏi gianh có mấy người có kết cục tốt?"

Cô ấy vừa nói, trong lòng Từ Phượng Hà ngược lại không khó chịu như vậy nữa, nhưng người làm ba mẹ thôi, tóm lại là luôn hy vọng con cái ưu tú hơn mình.

Từ Phượng Hà cũng không ngoại lệ.

Cô ấy nhìn Miên Miên và Ôn Hướng Phác đứng bên cạnh, càng hâm mộ: "Con ngoan đều là con nhà người ta. Con cái nhà mình đều là bá vương."

"Ai nói không phải chứ."

Hướng Hồng Anh cũng hâm mộ, nhưng hâm mộ thì hâm mộ, cô ấy biết bụng mình không sinh ra được đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy.

Cô ấy cười cười: "Mỗi người đều có điểm tốt riêng, như là Mỹ Vân sẽ không cảm nhận được, chúng ta mỗi ngày bị tính trẻ con chọc đến phát điên, đây là tiếc nuối của Mỹ Vân."

Nếu không nói nữa, Hướng Hồng Anh sẽ nói đùa, một câu nói đùa, tất cả mọi người nhịn không được ha ha nở nụ cười.

Ngay cả Ôn Hướng Phác từ trước đến nay không vội cười, cũng có chút buồn cười nhếch môi, điều này làm cho tất cả mọi người nhìn đến ngây người.

Thật sự là nụ cười này quá mức chói mắt người, làm cho người ta có một loại cảm giác kinh diễm đến mức đầu váng mắt hoa.

Thiếu niên này sao lại sinh ra đẹp như vậy chứ.

Có lẽ nhận ra mọi người đang nhìn cậu, Ôn Hướng Phác nhanh chóng đè khóe môi xuống, nghiêm trang chào tạm biệt Miên Miên: "Anh về nhà đây."

"Anh Hướng Phác, em tiễn anh." Miên Miên cất sách đi, xoay người định tiễn cậu.

Người lớn nhìn không nhịn được vui vẻ.

Chờ sau khi hai đứa nhỏ đi rồi, Hướng Hồng Anh trêu ghẹo Thẩm Mỹ Vân: "Có hứng thú để Hướng Phác làm con rể em không?"

Thẩm Mỹ Vân thực sự bối rối: "Miên Miên nhà em mới mười một tuổi, vậy cũng không khỏi quá sớm."

Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ tới vấn đề con rể, trong mắt Thẩm Mỹ Vân, Miên Miên nhà mình vẫn luôn là một đứa nhỏ mềm mại non nớt.

Hướng Hồng Anh nhịn không được bật cười: "Vậy xem ra em thật sự không nghĩ tới."

Cô ấy nhịn không được nói: "Nếu chị có con gái, tôi nhất định sẽ chọn Ôn Hướng Phác làm con rể."

Thật sự là đứa nhỏ này quá ưu tú.

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút, nói ra một câu kinh người: "Con trai cũng không phải không được."

Hướng Hồng Anh: "..."

Con trai cô ấy và Ôn Hướng Phác? Ngẫm lại lập tức cảm thấy nên quên đi quên đi, vẫn là đừng nghĩ nữa.

Đảo mắt đã đến mùng mười năm mới.

Bởi vì là ở nhà họ Quý mừng năm mới, vì người nhà họ Quý nhiều, sáng sớm ngày mười một năm mới, đàn ông trong nhà lập tức đứng lên bắt đầu dán câu đối.

Gia đình nhà họ Quý nhiều tiểu viện, ngoại trừ cửa lớn, ánh sáng bên trong phòng ở, đều còn có bảy tám gian phòng ở, mỗi một chỗ phòng ở đều cần dán câu đối đỏ.

Người lớn dán, bọn nhỏ đi theo góp vui, mấy cô con dâu đứng lên ở trong phòng chuẩn bị cơm tất niên.

Ngược lại Thẩm Mỹ Vân có chút mệt mỏi, tối hôm qua bị Quý Trường Tranh giày vò tàn nhẫn, buổi sáng thắt lưng cực kỳ mỏi, không muốn động đậy lắm, cho nên vẫn chui vào trong chăn, chờ Quý Trường Tranh dán xong câu đối đi vào, lập tức thấy phía dưới chăn thật dày, phồng lên một ngọn đồi nhỏ.

Mỹ Vân giống như một đứa trẻ, cuốn mình vào bên trong, giống như một con nhộng, điều này làm cho Quý Trường Tranh nhịn không được bật cười gọi một tiếng: "Mỹ Vân?"

Anh xoa xoa tay, sau khi xoa nóng tay, lúc này mới đưa tay vào trong chăn, vớt Thẩm Mỹ Vân ra.

"Mỹ Vân, tỉnh chưa?"

Thật ra Thẩm Mỹ Vân đã sớm tỉnh, chỉ là bên ngoài chăn quá lạnh, cô không muốn dậy, bị Quý Trường Tranh vớt lên như vậy, buồn ngủ xem như hoàn toàn không còn.

"Bên ngoài có lạnh không?"

Quý Trường Tranh ôm eo cô, ừ một tiếng: "Cũng được, là loại có thể tiếp nhận, ấm áp hơn ở Cáp Nhĩ Tân."

Mùa đông ở Cáp Nhĩ Tân có thể lạnh đến âm hai mươi mấy độ, Bắc Kinh cũng chỉ khoảng 0 độ.

Gió lạnh thổi vào ổ chăn, cho dù là Quý Trường Tranh đã chà nóng tay, cách lớp quần áo ngủ mỏng nhẹ vẫn là có chút cảm giác lạnh lẽo, Thẩm Mỹ Vân hít sâu một hơi, vỗ xuống mu bàn tay hắn: "Rút ra!"

Quý Trường Tranh không rút, ngược lại còn bóp eo cô, eo Thẩm Mỹ Vân vừa nhỏ vừa mềm, một tay là có thể bóp được, Quý Trường Tranh thích nhất chính là eo nhỏ này của cô.

Chỉ nhìn thôi cũng đủ làm cho ánh mắt người ta trở nên đen tối.

Không đuổi đi được, còn bị người ta ăn đậu hũ, Thẩm Mỹ Vân tức giận: "Vậy anh xoa bóp thắt lưng cho tôi, đau quá."

Tối hôm qua náo loạn đến nửa đêm, buổi sáng lúc tỉnh lại, cảm giác cả người đều giống như là vừa bị người ta đánh cho một trận.

Quý Trường Tranh cúi đầu ừ một tiếng, dùng ngón tay thô ráp, ấn ở trên lưng của cô, làm cô có chút ngứa ngáy, Thẩm Mỹ Vân giãy ra, lộ ra một đoạn da thịt trắng mịn, mặt trên còn mang theo vài phần vết đỏ do cuộc giao hoan lưu lại, khi nhìn thấy một màn này, tay Quý Trường Tranh hơi dừng lại, ngay cả ánh mắt cũng sâu thêm vài phần: "Là nơi này đau nhức sao?"

Ngón tay ẩn xuống hơi sờ soạng một lát, da thịt trên người Thẩm Mỹ Vân giống như tơ lụa, da mịn thịt non, làm sao chống lại đổi xử thô ráp như vậy?

Lúc này cô không nhịn được cúi đầu ưm một tiếng, quay đầu lại nhìn anh: "Nhẹ một chút."

Ngay cả âm thanh cũng mềm đến tận xương tủy.

Âm thanh lọt vào bên trong lỗ tai Quý Trường Tranh, chỉ cảm thấy m.á.u nóng cả người đều dâng lên, anh hơi khắc chế một lát, cố gắng điều chỉnh hô hấp: "Anh biết rồi."

Tay vuốt ve xuống dưới, ấn vào thắt lưng Thẩm Mỹ Vân, giống như chạm vào miếng đậu hũ trắng nõn, làm cho anh nhịn không được lại ấn thêm một cái, lực ấn lần sau còn mạnh hơn lần trước.

Chỗ thắt lưng Thẩm Mỹ Vân này là chỗ mẫn cảm nhất, cô theo bản năng hừ một tiếng, mang theo chút mập mờ, giây tiếp theo, cả người thoáng cái đã bị Quý Trường Tranh đưa vào trong ngực, bốn mắt nhìn nhau.

Quý Trường Tranh liếc mắt một cái lập tức chú ý tới, quần áo trước người Thẩm Mỹ Vân rơi xuống một nửa, lộ ra cái cổ trắng như tuyết cùng đầu vai mượt mà, cùng với một đôi n.g.ự.c trắng mềm mại.

Hô hấp của anh cứng lại một lát, khắc chế trong mắt trong khoảnh khắc tan thành mây khói, cúi đầu lập tức nhịn không được cắn lên.

Thẩm Mỹ Vân bị dọa nhảy dựng, giơ tay muốn đánh anh, kết quả đánh tới cái gáy cứng rắn của đối phương.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Quý Trường Tranh."

Cô lo lắng bên ngoài có người đi vào, có chút khẩn trương lại tức giận: "Anh mau đứng lên."

Người đàn ông giống như là một con ch.ó to xác, phủ ở trước mặt của cô, cúi đầu cắn, làm sao chịu buông tha thịt đã đưa đến bên miệng?

Anh không lên tiếng, chỉ vùi đầu làm việc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-763.html.]

Thẩm Mỹ Vân không có cách nào, càng không có biện pháp chính là rất nhanh có thể của cô cũng có phản ứng, bụng dưới đau nhức, tiếp theo chính là một trận nhiệt ý trào ra.

Hết lần này tới lần khác, Quý Trường Tranh giống như là đã nhận ra, ôm cả người cô lên, đẻ ngồi ở trên lưng anh, anh cúi đầu nhìn cô, trên khuôn mặt tuấn lãng nhiễm một tầng bạc mị, ngay cả ánh mắt thâm thúy từ trước đến nay cũng nổi lên dục vọng, như ngập nước, như thể kéo ra sợi tơ tình từ ánh mắt anh.

"Mỹ Vân."

Giọng nói khàn khàn đến cực hạn.

Bọn họ đã làm vợ chồng nhiều năm, chỉ cần một ánh mắt của anh Thẩm Mỹ Vân lập tức biết anh muốn làm cái gì. Ánh mắt Thẩm Mỹ Vân lúc này cũng rời khỏi mê muội, còn lại một chút thanh tỉnh cuối cùng: "Bên ngoài, bên ngoài tất cả mọi người đang chờ."

Giọng nói cũng mềm mại kỳ cục theo.

Quý Trường Tranh ấn eo cô, từ trên xuống dưới, xúc cảm ấm áp và mềm mại như có thể chạm tới tim anh, khiến giọng nói của anh cũng khẽ run theo: "Rất nhanh, sẽ rất nhanh."

Từ trước đến nay anh biết nhược điểm của Thẩm Mỹ Vân là nơi nào, thừa thắng công kích như vậy, Thẩm Mỹ Vân làm sao chống đỡ được?

Rất nhanh lập tức ném mũ cởi giáp đầu hàng.

Cô giống như một chiếc thuyền nhỏ trôi dạt trên biển rộng, khi thì bị sóng gió đẩy lên trời cao, khi thì chảy xiết rơi xuống, toàn bộ trái tim đều rơi xuống theo.

Sau khi một trò khôi hài kết thúc, Thẩm Mỹ Vân cảm thấy mình giống như là một con cá muối khô, nửa ướt nửa khô, cả người đều mang mùi hương mặn ngấy ngấy, khó chịu muốn chết.

Vẫn là loại mệt mỏi đến ngón tay cũng không muốn cử động một chút.

Quý Trường Tranh được thoả mãn thì khoẻ như vâm, anh nhanh chóng mặc quần áo tử tế, thái độ ân cần: "Anh đi lấy một chậu nước nóng để em lau mình."

Nói xong, anh lập tức đi lấy một chậu sắt đầy nước ấm tiến vào, thái độ của anh vô cùng tốt, nước nóng khăn mặt đầy đủ mọi thứ, thậm chí cũng không để Thẩm Mỹ Vân đứng dậy, lập tức giúp cô lau dọn toàn thân một lần.

Mồ hôi không còn, cơ thể cũng thoải mái hơn.

Thẩm Mỹ Vân không muốn động đậy, mặc cho Quý Trường Tranh mặc quần áo cho cô, chờ đến khi hầu hạ cô xong, Quý Trường Tranh bị giày vò đầu đầy mồ hôi, cô lười biếng nhìn anh, hỏi: "Có mệt không?"

Quý Trường Tranh lắc đầu.

Thẩm Mỹ Vân liếc mắt: "Thật sao?"

Quý Trường Tranh gật đầu, buộc khăn quàng cổ cuối cùng cho cô: "Thật đấy."

Anh chỉ cảm thấy dường như cả người đều dùng không hết sức lực.

Quý Trường Tranh ngồi ở chân giường, chân dài tùy ý đặt trên mặt đất, thậm chí còn cực kỳ hăng hái thương lượng cùng cô: "Sau này chúng ta mỗi buổi sáng cũng làm một lần được không?"

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Cô tức giận lườm anh một cái: "Anh nghĩ hay lắm."

Làm cô mệt c.h.ế.t đi được.

"Thật sự không thể sao?"

Quý Trường Tranh ý đồ cùng cô thương lượng: "Có lẽ chúng ta có thể thử một chút?"

Đáng tiếc, anh còn không đợi được Thẩm Mỹ Vân trả lời, bên ngoài lập tức truyền đến âm thanh: "Trường Tranh, Mỹ Vân -"

Là Hướng Hồng Anh đang gọi, nghe vậy hai người nhanh chóng thu dọn một phen, Thẩm Mỹ Vân thậm chí còn mở cửa sổ thông gió, lại soi gương sửa sang lại quần áo, sau khi xác định sắc mặt của mình không thành vấn đề, lúc này mới đi ra ngoài.

Cô và Quý Trường Tranh vừa đi ra ngoài, lập tức nghe Hồng Anh hòi: "Sao hôm nay dậy muộn vậy?"

Mỹ Vân ngay cả dán câu đối cũng không đi cùng.

Thẩm Mỹ Vân cười ha hả: "Bên ngoài lạnh, chăn ấm áp, thật sự là không muốn dậy."

Hướng Hồng Anh tinh ý hiểu được, lập tức nói sang chuyện khác: "Gọi các em ra, là muốn cho các em nhìn xem thực đơn thế nào."

Từ sau khi Cố Tuyết Cầm trở mặt với gia đình, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà lập tức rơi vào trên đầu Hướng Hồng Anh, cô ấy xem như là chị dâu thứ, mẹ chồng lớn tuổi, không chịu được vất vả, thế cho nên những chuyện lễ mừng năm mới này, đều giao cho cô ấy.

Thẩm Mỹ Vân nhìn thực đơn, cô gật đầu: "Em thấy không thành vấn đề."

Quý Trường Tranh cũng nói: "Không thành vấn đề, chị hai cứ tự căn chỉnh là được rồi." Bọn họ không chọn đồ để ăn.

Có người xấu xa ra khỏi nhà, bọn họ tất nhiên mừng rỡ thoải mái, có đồ ăn, tất nhiên cũng không kén chọn, nếu không vậy sẽ khiến mọi người khó xử.

Thấy bọn họ đều đồng ý, Hướng Hồng Anh lập tức nói: "Vậy cứ quyết định như vậy đi, mọi người không thành vấn đề, chị sẽ bảo má Trương làm theo thực đơn này."

Thẩm Mỹ Vân gật đầu.

Sau khi ăn xong bữa cơm đoàn viên, ngày mùng một tết chính là ngày chúc tết, địa vị nhà họ Quý cao, hơn nữa bối cảnh của ông Quý cùng bà Quý cũng cao, cho nên trên cơ bản ngày mùng một, đều là người khác đến chúc tết nhà bọn họ, rất ít có dịp bọn họ đi ra ngoài.

Người tiếp khách chúc mừng năm mới đều biết, trong nhà nhiều người, khách đến hết đợt này đến đợt khác, ban đầu Thẩm Mỹ Vân còn có thể kiên trì, đến về sau lập tức muốn đi ra ngoài chơi.

Quý Trường Tranh thật là người thông minh, lập tức nhìn ra tâm tư của cô, thừa dịp mọi người đang nói chuyện phiếm, kéo tay cô ý bảo cô ra ngoài.

Chờ ra khỏi nhà chính, hít vào một ngụm lớn không khí lạnh lẽo bên ngoài, Thẩm Mỹ Vân trong nháy mắt cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn ra.

Quý Trường Tranh cười nhìn cô: "Ra ngoài đi dạo một vòng nhé?"

Ở nhà cũng buồn bực, Thẩm Mỹ Vân gật đầu như gà mổ thóc, cô quay đầu đi tìm Miên Miên, kết quả dạo qua một vòng lại không thấy cô bé đâu.

Quý Trường Tranh: "Con bé đi tìm Ôn Hướng Phác rồi."

Đứa nhỏ này rất thích học tập, sáng sớm sau khi chúc tết người nhà xong, lập tức trực tiếp cầm sách vở chuồn đi, so với nhà họ Quý ồn ào, hiển nhiên nhà họ Ôn thoải mái hơn một chút.

Ít người, cũng yên tĩnh thích hợp đọc sách làm bài tập hơn.

Thẩm Mỹ Vân kinh ngạc nói: "Miên Miên rất thông minh, biết tìm cho mình một chỗ yên tĩnh chơi."

Quý Trường Tranh: "Tiền lì xì đã lấy hết rồi, còn ở nhà làm gì? Trêu ghẹo các trưởng bối, thật không có ý nghĩa."

Buổi sáng việc đầu tiên mọi người làm là thay xong quần áo đi ra, đụng tới người lập tức bắt đầu chúc tết, liên tục chúc một vòng xuống, thu mười mấy cái bao lì xì, toàn bộ bao lì xì bị cô bé nhét xuống dưới gối đầu, lúc này mới ra cửa tìm Ôn Hướng Phác.

"Đứa nhỏ Miên Miên này rất thông minh, không cần lo lắng cho nó, đi thôi, anh dẫn em đi dạo một vòng."

Sau khi có lời này, Thẩm Mỹ Vân mới yên tâm đi: "Em đi lấy khăn quàng cổ."

Vào trong phòng cô lấy một cái khăn quàng cổ màu đỏ thẫm, sau khi tùy ý quấn quanh cổ, lúc này mới đi theo ra cửa, bởi vì quang cảnh lễ mừng năm mới, toàn bộ trong hẻm nhỏ đều cực kỳ náo nhiệt, không ít đứa nhỏ chạy tán loạn đốt pháo.

Tiếng pháo nổ đùng đùng, thỉnh thoảng vang lên, Thẩm Mỹ Vân bị dọa nhiều lần cũng nhịn không được trốn về phía sau Quý Trường Tranh.

Quý Trường Tranh vừa bịt tai cô, vừa cười cô: "Lá gan vẫn nhỏ như vậy, sau này nếu anh không ở bên cạnh em, em cần phải nhớ bịt tai."

Chuyện này Thẩm Mỹ Vân sao có thể nhớ kỹ, cô lại không biết đối phương đốt pháo lúc nào, đây đều là ngẫu nhiên.

Chờ đến khi nhìn thấy Quý Trường Tranh nhướng mày cười xấu xa, Thẩm Mỹ Vân đã biết người này là cố ý trêu chọc cô, cô nhịn không được nhéo thắt lưng Quý Trường Tranh: "Quý Trường Tranh!"

Gọi cả tên lẫn họ, có nghĩa là cô đang tức giận.

Quý Trường Tranh giơ hai tay lên: "Được rồi được rồi, Mỹ Vân, anh biết sai rồi, không nên đùa như vậy."

Thẩm Mỹ Vân trừng mắt liếc anh một cái, một chút uy h.i.ế.p cũng không có, ngược lại để Quý Trường Tranh một tay ôm cô vào trong ngực.

"Mỹ Vân, sao em lại đáng yêu như vậy."

Ngay cả trừng người cũng đáng yêu như vậy, ánh mắt tròn trịa, cánh môi màu hồng nhạt mở ra khép lại, ngay cả trừng người ta cũng đẹp mắt.

Người này thật sự hết thuốc chữa rồi.

Thẩm Mỹ Vân liếc mắt một cái, vừa quay đầu lập tức gặp Thẩm Mỹ Quyên, cô ta đi theo phía sau mẹ chồng, giống như một cô vợ nhỏ, lập tức ỉu xìu đi xuống, cả người đều sợ hãi rụt rè.

Rõ ràng, lúc cô ta ở nhà chưa đi lấy chồng, cũng từng rất xinh đẹp kiêu ngạo.

Thế nhưng, mấy năm ngắn ngủi này, Trầm Mỹ Quyên giống như là thay đổi thành một người khác, cô ta cũng thấy được Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân vẫn xinh đẹp như trước, làn da trắng sáng lên, tư thái nhàn tản, nụ cười thoải mái.

Cho dù là lúc trừng người khác, cũng có thể từ giữa lông mày mơ hồ nhìn thấy một sự hờn dỗi, đó là chỉ có lúc ở nhà chưa gả ra ngoài, mới có sự linh động như vậy.

Còn chưa bị cuộc sống vất vả mài thành bộ dáng của một người phụ nữ.

Nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân như vậy, lập tức biết từ ngày cô kết hôn, ngày tháng hôn nhân chắc chắn trôi qua rất tốt, bởi vì hôn nhân tốt, sẽ biểu hiện ra trên khuôn mặt.

Không giống cô ta, cho dù chồng của mình đang ở trong tù chờ ngày ra, cô ta ở nhà họ Hứa vẫn là sống một ngày như một năm, cô ta cho rằng gả đến gia đình hào môn như nhà họ Hứa này, tương lai chính là áo cơm đầy đủ không lo, ngày lành kéo dài, nhưng là cô ta nghĩ sai rồi, phía trên cô ta còn có một mẹ chồng hung hãn ác độc.

Mỗi ngày thay đổi phương pháp giày vò cô ta, mặc kệ cô ta lấy lòng thế nào cũng vô dụng.

Giữa con dâu và mẹ chồng dường như là kẻ thù không đội trời chung.

Bốn mắt nhìn nhau.

Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy sự hối hận trên khuôn mặt Thẩm Mỹ Quyên, đó là dấu vết năm tháng để lại, khi hai người sắp lau vai đi qua, Thẩm Mỹ Quyên đột nhiên hô một tiếng: "Mỹ Vân. Chúng ta có thể nói chuyện không?"

Loading...