Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 778
Cập nhật lúc: 2024-10-27 21:34:26
Lượt xem: 36
Quý Trường Tranh bưng bát lên, quay lưng về phía anh ta: "Em còn không đủ ăn." Anh chưa bao giờ biết bún cay do Mỹ Vân làm lại ngon đến vậy.
Không chỉ bà Quý là được kích thích vị giác, ngay cả bản thân anh cũng hận không thể ăn được ba bát, tiếc là không còn, chỉ có một bát.
Anh làm sao có thể chia cho Quý Trường Cần chứ?
Hướng Hồng Anh nhìn chồng mình là Quý Trường Viễn, cùng hai đứa con đang nhìn chằm chằm, cô ấy thở dài, cuối cùng vẫn mềm lòng: "Lấy đũa đến đây, mỗi người gắp một đũa bún chua cay trong bát mẹ nếm thử vị."
Nhiều người như vậy, chỉ có cô ấy lúc đó gọi một bát, cũng là bát duy nhất còn lại.
Nghe Hướng Hồng Anh nói vậy, ba bố con Quý Trường Viễn lập tức vui mừng đi lấy đũa.
Sau khi nếm thử bún chua cay, ba người đều hối hận nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân: "Mỹ Vân à, còn làm thêm được không?"
Vị này ngon tuyệt cú mèo!
Trước đây còn thấy canh thanh đạm ăn ngon, bây giờ nghĩ lại, canh đỏ mới ngon, chua thì chua, cay thì cay, kích thích vị giác cũng là thật sự kích thích vị giác.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Hết nguyên liệu rồi, chỉ có thể đợi lần sau."
Cô chỉ mua về mấy cân bún khoai lang, mấy hôm trước làm bún hầm thịt heo cải thảo ăn hết một ít, phần còn lại cơ bản là bữa này làm hết rồi.
Nghe vậy những người không được ăn bún chua cay lập tức đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân hối hận.
Chỉ tiếc là bây giờ đã muộn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hơn nữa Thẩm Mỹ Vân cũng không muốn chạy vào bếp nữa, cô không phải người giúp việc, làm cho Miên Miên một lần đó là chuyện người mẹ nên làm.
Nhưng làm riêng cho người khác thì lại là đạo lý gì chứ.
Cô không rảnh rỗi như vậy.
Có thời gian đó cô thà nằm nghỉ.
Sau khi ăn cơm xong, bà Quý mới hỏi: "Phỏng vấn thế nào rồi?" Sáng sớm Miên Miên đã đến nhà họ Ôn, mọi người đều biết là tờ báo Bắc Kinh đến phỏng vấn Ôn Hướng Phác về việc giành được vị trí trạng nguyên.
Ôn Hướng Phác đặt đũa xuống, giọng điệu bình tĩnh: "Cũng được ạ."
Hoàn toàn không có dáng vẻ kiêu ngạo của một trạng nguyên.
Vẫn bình thản như nước như trước.
Cái này khiến bà Quý không khỏi cảm thán: "Đứa nhỏ này, nếu không biết năm nay cháu mười tám tuổi thì còn tưởng cháu ba mươi rồi đấy, tính cách này quá điềm tĩnh rồi."
Ôn Hướng Phác ngượng ngùng cười, không nói tiếp.
"Chờ đến khi bài báo của cháu phát hành, chú nhất định phải mua một trăm bản, gặp ai cũng phát, nói cháu là con nhà chú."
Quý Trường Cần mặt dày nói một câu, con trai anh ta thi không tốt, nhưng không ngăn cản Ôn Hướng Phác thi tốt.
Bọn họ lại cùng ăn cơm trên một bàn, làm tròn lên Ôn Hướng Phác chính là con trai anh ta rồi.
Anh ta vừa nói xong, lập tức nhận được ánh mắt khinh bỉ của không ít người trên bàn.
"Anh sinh ra được đứa con trai tài giỏi như vậy sao?"
Nói vậy, Quý Trường Cần lập tức im bặt.
Bà Quý vẫn chú ý đến chuyện chính: "Cháu giành được vị trí trạng nguyên là chuyện vui, nhà họ Ôn có tổ chức tiệc gì không?"
Câu hỏi này khiến Ôn Hướng Phác im lặng, cậu lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh: "Không tổ chức ạ." Trong phòng bỗng chốc im lặng trong giây lát.
Bọn họ đều biết, nếu là con cháu nhà họ Quý thi đậu trạng nguyên, không nói đến chuyện ai ai cũng biết, việc tổ chức tiệc nhất định phải chuẩn bị từ sớm.
Dù sao đây cũng là chuyện vinh quy bái tổ.
"Không tổ chức cũng tốt."
Thẩm Mỹ Vân lên tiếng giảng hòa: "Tổ chức thì đông người, quy mô cũng lớn, bây giờ bên trên cũng không cho phép, theo con thấy bây giờ như Hướng Phác là tốt nhất, chúng ta làm việc khiêm tốn, có thể tránh được nhiều phiền phức."
Ôn Hướng Phác nhìn Thẩm Mỹ Vân với ánh mắt biết ơn.
Thẩm Mỹ Vân tiếp tục: "Chúng ta ăn một bữa cơm như này cũng được rồi." Nói đến chuyện này, cô nói với Ôn Hướng Phác: "Lúc về cháu nói chuyện với quản gia Lý một chút, chọn thời gian, chúng ta qua nhà cháu, mọi người nấu cơm ăn một bữa, náo nhiệt một lần, cũng coi như chúc mừng cháu đỗ trạng nguyên."
Nghe như vậy, trong lòng Ôn Hướng Phác ấm áp.
Việc mà ông nội không nghĩ đến, việc mà quản gia Lý không nghĩ đến, lại được nhà họ Quý nghĩ ra, còn được Thẩm Mỹ Vân sắp xếp.
Thậm chí còn quan tâm đến tâm tư không muốn ra ngoài của cậu, chủ động định địa điểm ở nhà họ Ôn.
Bọn họ tự đến nhà nấu cơm.
Điều này khiến Ôn Hướng Phác há miệng, nhưng lại không biết nói gì cho phải.
Nói ngàn vạn lời, cậu có thể quen biết Miên Miên là may mắn của cậu, có thể thông qua Miên Miên mà quen biết một nhóm người tốt như vậy, càng là may mắn của cậu.
Nghĩ đến đây, Ôn Hướng Phác đột nhiên mỉm cười, như xuân về hoa nở, băng tuyết tan chảy: "Không có vấn đề gì hết dì Thẩm ạ."
Cậu vốn đã tuấn tú đẹp trai, nụ cười này lập tức khiến mọi người trong nhà đều choáng váng trong giây lát.
Không phải chứ, Ôn Hướng Phác đẹp trai như vậy sao?
Đây là suy nghĩ đầu tiên của tất cả mọi người.
Ăn cơm xong Ôn Hướng Phác rời khỏi nhà họ Quý, về nhà lập tức kể chuyện này cho quản gia Lý nghe, quản gia Lý nghe xong thì im lặng một lát: "Xin lỗi, Hướng Phác."
Ông ấy là người cẩu thả, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.
Mà ông nội Ôn ở tận căn cứ Tây Bắc lại càng không nhắc đến, cái này khiến quản gia Lý hoàn toàn không nghĩ đến chuyện tổ chức tiệc mừng cho Ôn Hướng Phác.
Ôn Hướng Phác bình tĩnh, cậu không để tâm lắm: "Không sao đâu."
"Ông xem định vào ngày nào, để cháu báo cho nhà họ Quý đến."
Quản gia Lý: "Chuyện này tôi phải bàn bạc với ông nội cậu." Loại chuyện này sao có thể do một người ngoài như ông ấy quyết định được.
Ôn Hướng Phác ừ một tiếng.
Chờ cậu vào thư phòng.
Quản gia Lý gọi điện thoại đến căn cứ Tây Bắc, cũng trùng hợp lúc này ông nội Ôn vừa từ căn cứ phóng thử nghiệm ra, vì đạn pháo phóng lên trời, b.ắ.n lên một lớp cát bụi, cả người ông ấy đều lấm lem bụi đất.
Nhận được tin từ phòng tổng đài, nói có điện thoại cho ông ấy, ông ấy lập tức chạy đến ngay.
Chờ quản gia Lý kể xong chuyện.
Ông nội Ôn xem đồng hồ, chỉ còn mười lăm phút nữa là đến lần phóng tiếp theo, bọn họ còn phải làm công tác kiểm tra trước.
Ông ấy lập tức nói: "Lão Lý, ông cứ sắp xếp đi."
"Tôi còn có việc, cúp máy trước đây."
Quản gia Lý xưa nay luôn nghe lời ông nội Ôn, lần đầu tiên có hơi tức giận: "Lãnh đạo, đây là tiệc mừng Hướng Phác thi đậu trạng nguyên, ngài không về sao?"
Có chút ý ép buộc.
Ông nội Ôn im lặng một lát: "Công việc bên này bận rộn không dứt ra được, tôi không về được, chuyện nhà giao cho ông."
Quản gia Lý lần đầu tiên cảm thấy không nỡ đáng vì Ôn Hướng Phác: "Lãnh đạo, Hướng Phác là cháu trai của ông, là cháu ruột, cháu trai duy nhất, nó không phải cháu trai của Lý Phúc Quý tôi, nó họ Ôn, không phải họ Lý!"
"Đứa nhỏ này lớn đến chừng này, lần đầu tiên đồng ý tổ chức tiệc ở nhà, ông không thể về thăm nó một chút sao?"
Câu cuối cùng đã mang theo vài phần cầu xin.
Ông nội Ôn nắm chặt ống nghe im lặng hồi lâu, mãi đến lúc quản gia Lý tưởng rằng đối phương không còn ở bên kia điện thoại nữa.
Ông nội Ôn lên tiếng: "Nó họ Ôn, được hưởng vinh quang và vật chất mà nhà họ Ôn mang lại, vậy thì đây là sự cô đơn mà nó nên gánh chịu."
"Kẻ mạnh đều cô đơn, Ôn Hướng Phác cũng vậy, không trải qua gian khổ sau này nó làm sao có thể trưởng thành thành cây đại thụ."
Giọng của quản gia Lý run rẩy: "Nó là cháu trai của ngài, cháu ruột, không phải người ngoài, ngài hà tất phải dùng yêu cầu khắt khe đối với học trò để đối xử với cháu trai của mình."
"Nó cũng là một đứa trẻ, cũng sẽ mong đợi sự chú ý, quan tâm và yêu thương của ngài."
Ông nội Ôn: "Xin lỗi."
"Ngoài tiền và phiếu, tôi không thể cho nó thứ gì khác."
Sự thật phũ phàng như vết d.a.o cứa vào lòng quản gia Lý. Bao nhiêu năm qua, số lần ông chủ quay về nhà đếm trên đầu ngón tay, tháng nào cũng vậy, lĩnh lương xong việc đầu tiên là gửi tiền và tem phiếu về nhà. Bản thân ông ấy chẳng tiêu pha gì cho riêng mình.
Trước đây, quản gia Lý vẫn cho rằng cuộc sống như vậy cũng không tệ. Ít nhất đứa nhỏ Hướng Phác vẫn ở bên cạnh ông ấy, sống trong căn biệt thự nhỏ, có phòng riêng, vườn hoa, thậm chí cả phòng tắm riêng, cơm ngon áo đẹp, tiền bạc chẳng thiếu. Thế nhưng, khi chứng kiến cách gia đình họ Quý đối xử với nhau, ông ấy mới bàng hoàng nhận ra, hóa ra bọn họ đã để đứa nhỏ thua thiệt nhiều như vậy.
Nuôi con không chỉ là vật chất, mà còn là tinh thần và sự đồng hành của gia đình. Đáng tiếc, chuyện mà bọn họ làm được cho Hướng Phác là ăn no mặc ấm, còn hai điều kia thậm chí chưa từng thực hiện, đến mức đứa trẻ ấy không dám bước chân ra khỏi cửa. Nếu không gặp được Miên Miên, có lẽ tình hình bây giờ sẽ còn tệ hơn.
Quản gia Lý cảm thấy bất lực, ông ấy biết không thể nào nói chuyện được với ông nội Ôn. Ông ấy hít một hơi thật sâu, nước mắt lưng tròng: "Lãnh đạo, nhà họ Ôn chỉ còn lại một mầm non duy nhất này thôi, Hướng Phác lớn đến chừng này, số lần tìm ông đếm trên đầu ngón tay, lần này, ông về thăm thằng bé một chút thì đã sao chứ?"
Ông ấy không tin thời gian của đối phương lại eo hẹp đến mức ấy.
Ông nội Ôn không phải không muốn về, mà là không thể rời khỏi đây. Ông ấy im lặng hồi lâu mới hỏi: "Ông Lý, ông nói xem, quốc gia và gia đình, cái nào quan trọng hơn?"
Câu hỏi này quá nặng nề, quản gia Lý cũng không biết phải trả lời thế nào.
Một lúc sau, quản gia Lý mới nói: "Tôi chỉ thấy Hướng Phác đáng thương."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-778.html.]
Đúng là đáng thương, từ nhỏ đến lớn không có người thân bên cạnh, chỉ có một ông già như ông ấy bầu bạn, thậm chí còn quen với những bữa cơm dở tệ ông ấy nấu.
Miên Miên còn không nuốt nổi, nhưng Ôn Hướng Phác lại có thể ăn ngon lành.
Chỉ từ điều này cũng đủ thấy sự khác biệt giữa hai đứa trẻ. Miên Miên đã từng được ăn ngon, nên không thể ăn nổi đồ ăn dở, còn Hướng Phác từ nhỏ đến lớn chỉ toàn ăn thức ăn dở, cậu không biết thế nào là ngon, nên cũng thành quen.
Ông nội Ôn nói: "Đáng thương? Ai mà chẳng đáng thương? Đứa trẻ nào trên đất nước Trung Hoa này mà chẳng đáng thương? Chúng ăn không no mặc không ấm, nhà ở mưa dột gió lùa, ốm đau không có tiền chữa trị, chỉ có thể lặng lẽ chờ chết. Nhìn lại đất nước chúng ta, lạc hậu là sẽ bị đánh, vũ khí không theo kịp, chúng ta sẽ bị người khác coi thường, nhà cửa sẽ bị cướp, nhân dân sẽ bị ức hiếp."
"Ông Lý, không có quốc gia thì lấy đâu ra gia đình?"
"Ông nói với Ôn Hướng Phác, đàn ông nhà họ Ôn có thể hi sinh vì đất nước, nhưng đừng hưởng thụ cuộc sống xong rồi mới đến nói chuyện tình cảm với tôi."
"Trên đời này vốn không có chuyện vẹn cả đôi đường, nó có thể có được chín phần mười đã là cuộc đời tốt đẹp rồi."
Bỗng nhiên, chiếc điện thoại trên tay quản gia Lý bị giật lấy.
Ôn Hướng Phác vốn đang ở trong thư phòng, đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ấy, giật lấy điện thoại, nắm chặt đến mức các khớp xương trắng bệch, giọng nói bình tĩnh nhưng đầy ẩn nhẫn.
"Ông nội, ông nói cuộc đời cháu là chín phần mười, chín phần mười ở đâu? Mồ côi cha từ nhỏ là chín phần mười sao? Hay mẹ bỏ đi không một lời từ biệt là chín phần mười, hay là bà nội cháu nương tựa lẫn nhau cũng qua đời, để cháu một mình lẻ loi là chín phần mười?"
"Cháu thật không ngờ, cuộc đời tàn tạ không ra gì của cháu, trong miệng ông lại thành chín phần mười."
Ôn Hướng Phác bỗng bật cười, khóe mắt đỏ hoe, xưa nay cậu luôn dịu dàng, đây là lần đầu tiên bộc lộ sự sắc bén, giọng nói lạnh đến thấu xương.
"Cuộc đời chín phần mười của cháu, ông cứ ra ngoài hỏi xem ai muốn lấy thì cứ đi!"
Từng chữ từng câu như gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt ông nội Ôn. Ông ấy há hốc miệng, cổ họng nghẹn lại, lúc này lại không biết phải nói gì.
Cháu trai của ông ấy luôn hiểu chuyện, hiểu lý lẽ, chưa từng để ông ấy phải lo lắng, lần phản bác này của cậu khiến ông ấy vô cùng chấn động, thậm chí còn á khẩu.
Một lúc lâu sau vẫn không nhận được câu trả lời, Ôn Hướng Phác vô cùng thất vọng, cạch một tiếng cậu lần đầu tiên chủ động cúp máy.
Ôn Hướng Phác mười tám tuổi, đã trưởng thành, không còn như thời thơ ấu, ngày ngày canh giữ bên điện thoại chờ ông nội gọi từ căn cứ Tây Bắc về.
Ôn Hướng Phác mười tám tuổi, đã hòa giải với quá khứ của mình.
Thế nhưng, khi ông nội nhắc đến cuộc đời chín phần mười của cậu, cậu vẫn cảm thấy chua xót và bất lực.
Mất ba, mất mẹ, mất bà nội nương tựa lẫn nhau, cùng quản gia sống trong căn nhà này, giống như con chuột trong góc tối, không dám nhìn thấy ánh sáng, không dám mở cửa, chỉ dám trốn trong phòng, giấu mình thật kỹ không cho người ngoài nhìn thấy.
Cứ như thế mới có cảm giác an toàn.
Ôn Hướng Phác thấy thật buồn cười, cuộc đời cậu như vậy, ông nội lại nói là chín phần mười.
Ha ha ha ha.
Cậu cũng thực sự bật cười, cười đến rơi nước mắt, cậu cúi gập người ho sặc sụa như muốn khạc cả phổi ra ngoài, khuôn mặt vốn tái nhợt cũng vì ho dữ dội mà ửng hồng.
Miên Miên vốn đang ở trên tầng hai, Ôn Hướng Phác xuống bếp lấy nước gừng đường đỏ cho cô bé nhưng mãi mà không thấy quay lại, cô bé thấy lạ nên bèn đi ra khỏi thư phòng, đứng ở góc cầu thang tầng hai nhìn xuống.
Nhưng cô bé không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng này.
Anh Hướng Phác dịu dàng nội liễm lại cãi nhau kịch liệt với ông nội Ôn như vậy.
Ông nội Ôn lại nói cuộc đời của anh Hướng Phác là chín phần mười, cô bé không hiểu, cuộc đời của anh Hướng Phác đã đủ tồi tệ và đáng thương rồi.
Cuộc đời của anh ấy chín phần mười ở chỗ nào?
Ngay cả Nhị Nhạc mà cô bé quen, còn hạnh phúc hơn anh Hướng Phác.
Nhị Nhạc đi chơi, đến giờ chưa về thì dì Xuân Lan sẽ đi tìm, quần áo của Nhị Nhạc rách, dì Xuân Lan sẽ vừa mắng vừa vá cho em ấy.
Mùa đông Nhị Nhạc bị lạnh, dì Xuân Lan còn may áo bông mới cho em ấy, em ấy đi học dì Xuân Lan sẽ may cặp sách cho, em ấy bị ốm, dì Xuân Lan sẽ thức trắng đêm canh chừng, còn có chú Chu, mỗi lần đi công tác từ nơi khác về đều không đi tay không, dù là đồ ăn hay đồ dùng, đồ chơi, đều mang đến cho Nhị Nhạc niềm vui bất ngờ.
Thậm chí, bản thân cô bé cũng vậy, trong mắt Miên Miên, cô bé còn hạnh phúc hơn Nhị Nhạc. Cô bé cho rằng có ba mẹ ở bên, gia đình yêu thương, tiền bạc và vật chất không thiếu thốn là cuộc sống mà ai cũng có.
Thế nhưng đến lượt anh Hướng Phác, những điều đó lại như đỉnh núi cao vời vợi, là thứ mà anh ấy cả đời không thể có được.
Không người thân thích, cô độc lẻ loi.
Đó chính là cuộc đời trước đây của anh Hướng Phác.
Một cuộc đời tàn tạ như vậy, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy sợ hãi, vậy mà trong miệng ông nội Ôn lại thành chín phần mười.
Miên Miên không hiểu.
Cuộc đời chín phần mười, chẳng phải là ba mẹ ở bên, gia đình hòa thuận, cơm ngon áo đẹp sao?
Thế nhưng ba điều này, anh Hướng Phác chỉ có được điều cuối cùng là cơm ngon áo đẹp, mà ngay cả điều này cũng chưa đạt được hoàn toàn.
Quần áo có, nhưng rách thì không ai vá, quản gia Lý vụng về, ông ấy vá rất xấu, nên nhiều khi anh Hướng Phác phải mặc quần áo rách, sau này anh Hướng Phác tự mình vá.
Cơm ngon.
Cũng không có được, chỉ có thể nói là no bụng, nhưng mùi vị thì khỏi phải bàn.
Trong hoàn cảnh như vậy, trong mắt Miên Miên anh Hướng Phác là người đáng thương nhất mà cô bé từng gặp, ngay cả A Ngưu, A Hổ, chị Ngân Hoa, cũng hạnh phúc hơn anh Hướng Phác.
Sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện, Miên Miên nghiến răng chạy xuống cầu thang, lao về phía Ôn Hướng Phác, cô bé nắm c.h.ặ.t t.a.y cậu, lúc này mới giật mình nhận ra tay của cậu đã lạnh đến mức run rẩy, thậm chí các ngón tay còn không thể khép lại được.
"Anh Hướng Phác, nhìn em này."
Miên Miên đưa tay kia lên ôm lấy mặt Ôn Hướng Phác, giọng nói nghẹn ngào: "Nhìn em đi, Miên Miên ở đây, Miên Miên luôn ở bên cạnh anh."
Giọng nói gần như sụp đổ của cô bé kéo Ôn Hướng Phác trở về từ bờ vực mất lý trí. Ánh mắt mơ hồ dần dần tập trung lại, khi nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi của Miên Miên, Ôn Hướng Phác dần tỉnh táo hơn, cậu theo bản năng an ủi cô bé: "Không sao, anh không sao."
"Đừng lo, anh không sao."
Anh cứ lặp đi lặp lại rằng mình không sao.
Nhưng chính điều này lại khiến Miên Miên đau lòng, cô bé nhìn cậu, lần đầu tiên ánh mắt lộ rõ vẻ buồn bã: "Anh Hướng Phác, nếu anh muốn khóc thì cứ khóc đi."
Cô bé đưa tay lên sờ mắt Ôn Hướng Phác.
Đôi mắt ấy chất chứa nỗi buồn sâu thẳm, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến Miên Miên thấy cực kỳ đau lòng.
Ôn Hướng Phác lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng: "Anh đã qua cái tuổi khóc lóc rồi."
"Đi thôi, anh lấy nước gừng đường đỏ rồi, không biết nguội chưa, chúng ta đi xem."
Cậu quá bình tĩnh, cứ như trong nháy mắt đã thoát khỏi cuộc cãi vã kịch liệt trước đó.
Cái này càng khiến Miên Miên lo lắng hơn, cậu ngẩng đầu lên nhìn cậu, Ôn Hướng Phác xoa đầu cô bé: "Thôi nào, anh thực sự không sao, em uống nước đường đỏ cho ấm người rồi chúng ta tiếp tục học."
"Anh Hướng Phác, thật sự không sao chứ?"
Miên Miên hỏi lại lần nữa, như muốn xác nhận.
Ôn Hướng Phác gật đầu: "Không sao."
Có vài cơn nóng giận cứ trút ra là sẽ ổn, đáng sợ nhất là cứ kìm nén trong lòng mãi.
Quản gia Lý đứng bên cạnh muốn nói rồi lại thôi, nhưng nhìn thấy Ôn Hướng Phác lên lầu, ông ấy cũng không dám đuổi theo.
Ông ấy thấy may mắn vì hôm nay Miên Miên cũng ở đây, nếu không ông ấy không biết phải giải quyết cuộc cãi vã này như thế nào.
Sau khi Ôn Hướng Phác lên lầu, điện thoại trong nhà lại reo lên, tiếng chuông 'reng reng reng' vang vọng trong căn nhà yên tĩnh, nghe thật chói tai.
Nhưng lần này Ôn Hướng Phác thậm chí còn không dừng bước, cứ thế đi thẳng lên lầu. Cậu biết ơn ông nội những năm qua đã cho cậu một nơi ở, cho cậu cơm no áo ấm, nhưng cậu lại...
Tâm trạng của cậu phức tạp, có lẽ chỉ người trong cuộc mới hiểu.
Điện thoại reo mãi, lần này quản gia Lý cũng không nghe máy.
Bên kia chỉ gọi một cuộc rồi im bặt.
Quản gia Lý không khỏi cười khổ, tâm tư lãnh đạo quá lớn, lớn đến mức chỉ chứa đựng quốc gia, mà không nhìn thấy người thân và con cái ở trước mắt.
Chỉ có thể nói, sinh ra trong gia đình họ Ôn là may mắn, nhưng cũng là bất hạnh của Hướng Phác.
Chớp mắt đã sang ngày hôm sau.
Phóng viên Hướng cầm bản thảo đã viết xong và ảnh rửa ra, xuất hiện trước cửa nhà họ Ôn từ sáng sớm.
Lúc anh ta đến, Miên Miên vẫn chưa tới.
Quản gia Lý nghe thấy động tĩnh ra mở cửa, ông ấy nhìn thấy phóng viên Hướng thì vô cùng ngạc nhiên: "Cậu đến sớm thế?"
Lúc này mới hơn bảy giờ, chỉ có người già như ông ấy mới dậy sớm như vậy, còn Ôn Hướng Phác cũng vừa mới dậy đánh răng.
Phóng viên Hướng nói: "Tôi đưa cậu ấy xem bản thảo, xem xong rồi chín giờ phải về tòa soạn, còn phải in ấn phát hành nữa."
Quản gia Lý gật đầu: "Cậu vất vả quá."
Ông ấy lại hỏi thêm một câu: "Cậu ăn sáng chưa?"
Phóng viên Hướng lắc đầu: "Chưa ạ." Anh ta vừa dậy là đến đây luôn, định bụng sau khi rời khỏi nhà họ Ôn, trên đường đi làm tiện thể mua một bát nước đậu, ăn kèm một chiếc quẩy là được rồi.
Quản gia Lý nói: "Thế thì cậu vào trong nói chuyện với Hướng Phác nhà tôi trước đi, tôi ra ngoài mua bữa sáng về, cậu tranh thủ lúc này ăn một chút."
Nói xong, ông ấy quay sang bảo Ôn Hướng Phác: "Hướng Phác, phóng viên Hướng đến rồi, cậu ra tiếp khách đi."
Ôn Hướng Phác vừa đánh răng xong, vẫn còn đang ngái ngủ, khi cậu nhìn thấy phóng viên Hướng thì sững người mất ba giây: "Anh vào đây đi."