Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 805

Cập nhật lúc: 2024-10-27 21:47:23
Lượt xem: 22

Vào thời điểm nóng nhất của mùa hè, cũng là mùa thu hoạch đậu phộng, một thước bắp chiếm nhiều diện tích đến mức không thể nhấc chân khi bước vào.

Thật sự quá nhiều.

Đến nỗi cả nhà đến trưa cũng không nghỉ ngơi mà đều ngồi xé bắp ra.

Thẩm Mỹ Vân không có chỗ đặt chân, liền ở ngoài cửa gọi: "Lão bí thư chi bộ chi bộ."

Lão bí thư chi bộ chi bộ đáp lại, gọi A Hổ: "Mấy đứa đi dọn đường cho dì Thẩm, để dì Thẩm có đường vào nhà."

A Hổ 'dạ' một tiếng, cậu ấy chạy tới và dùng hai tay hai chân, chẳng mấy chốc một con đường nhỏ đã được dọn sạch.

"Dì Thẩm, dì từ đây vào đi."

Thẩm Mỹ Vân 'ừ' một tiềng, kiễng chân lên, cố gắng không giẫm phải bắp hoặc làm nát chúng.

Nhìn thấy bộ dáng thận trọng của cô, Lão bí thư chi bộ chi bộvà bà cụ Hồ ở bên cạnh cười nhạo cô: "Thanh niên trí thức Thẩm, cô cứ tự tin và bạo dạn giẫm lên, nó sẽ không bị gãy đâu. Mà dù có gãy thì chúng tôi cũng chỉ cần nấu nó lên là được."

Thoạt nhìn, cô trông giống như một cư dân thành phố nghiêm túc, nhưng cô không có phản ứng gì với mùa màng thu hoạch ở nông thôn.

Thẩm Mỹ Vân nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm: "Lão bí thư chi bộ, tôi có việc chính sự cần ông giúp."

Lão bí thư chi bộ chi bộ dừng lại động tác, nói: "Cô nói đi."

Bàn tay của ông ấy đã trải qua thăng trầm, đầy vết đen sạm, không phải không thể rửa sạch, nhưng làm việc quanh năm từ đầu năm đến cuối năm, đôi tay của ông lão cơ bản không bao giờ được nghỉ ngơi.

Thẩm Mỹ Vân nói: "Là như thế này, tôi thấy trong phòng trực của trang trại chăn nuôi không có giường lò, nhờ ông tìm chuyên gia chế tạo giường lò ở đại đội chúng tôi giúp làm giường lò để sử dụng vào mùa đông."

Trước kia lúc xây dựng, cô cũng không nghĩ tới việc này, cho nên mới bỏ sót điểm này.

"Không thành vấn đề, cô cần gấp không?"

Thẩm Mỹ Vân: "Không cần gấp, trước khi mùa đông đến, có là được."

Lão bí thư chi bộ tính toán trong đầu: "A Hổ, cháu đi tìm chú Mãn Đồn của cháu đi. Để cho sau khi cậu ta xé hết mấy que bắp ở nhà đi, rồi cứ đến phòng trực của trang trại chăn nuôi làm giường lò, nói rõ cho cậu ta biết, làm giường lò loại tốt, nếu cậu ta dám cắt xén nguyên liệu thì xem ông úp đầu cậu ta vô cái nồi rồi gõ đầu cậu ta bằng tẩu thuốc cho tỉnh ngộ!"

A Hổ nhíu mày, nhỏ giọng nói : "Ông nội, cháu không dám."

Chú Mãn Đồn là một trong những nhân vật quan trọng lợi hại nhất trong đội sản xuất của họ. Khi còn nhỏ, anh ta leo lên mái nhà của bọn họ để chơi trong tuyết, thiếu chút nữa thì chân anh ta bị cắt đứt.

A Hổ chắc chắn không phải là người duy nhất trải qua trải nghiệm này.

Lão bí thư chi bộ đá vào m.ô.n.g cậu ấy: "Nói một tiếng dám xem? Cháu hay là ông là con nít đến từ Đông Bắc Trung Quốc sao?"

"Lúc nào trở nên hèn nhát như vậy?"

A Hổ sau cú đá đó, cậu ấy lảo đảo một hồi, sau đó loạng choạng bước ra ngoài. Rốt cuộc cậu ấy không dám già mồm nữa. Con cái nhà lão bí thư chị bộ bọn họ đều không sợ ba mẹ mà chỉ sợ Lão bí thư chi bộ.

Đợi cho đến khi A Hổ rời đi.

Lão bí thư chi bộ sau đó nói với Thẩm Mỹ Vân: "Mấy ngày sau, chúng tôi nhất định sẽ đưa giường lò vào phòng trực."

"Mấy ngày nay đội sản xuất bận rộn làm ruộng, chúng tôi thật sự không có thời gian." Nói đến đây, Lão bí thư chi bộ trên mặt lộ ra nụ cười, cười nói: "Năm nay chúng tôi thu hoạch bắp ngô bội thu, diện tích sản xuất một mẫu nhiều hơn những năm trước từ một đến hai trăm cân. Năm nay, mọi người đều có thể có cơm ăn no rồi."

Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, trong đầu cô nhanh chóng nhảy số: "Lão bí thư chi bộ, đôi sản xuất của chúng tôi năm nay có thể thu hoạch được bao nhiêu bắp ngô?"

Sau khi hỏi xong, lão bí thư chi bộ dừng lại, nhìn vào cô. Thẩm Mỹ Vân bình tĩnh nói: "Tôi không làm gì xấu, tôi chỉ hỏi thôi, chúng tôi sẽ căn cứ tình hình mà thực hiện bước tiếp theo."

"Vậy chúng tôi thu hoạch nhiều, chỉ riêng đội sản xuất của chúng tôi có thể thu được nhiều hơn ba mươi vạn cân bắp" Đừng quên, đây chỉ là thu hoạch bắp ngô, lương thực thu được nhiều nhất mà thôi.

Họ không chỉ trồng cây bắp mà còn trồng lúa, lúa mì, cây cao lương và khoai lang, tất cả đều có sản lượng cực kì cao.

Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, cô khẽ nhéo ngón tay, thử thăm dò: "Toàn bộ chính mình ăn hết?"

"Làm sao có thể?"

Lão bí thư chi bộ lắc đầu: "Một phần là đóng thuế nông nghiệp, Sau khi nộp thuế nông nghiệp, là có thể tính vào tài khoản của chính bản thân mình."

"Những năm trước, chúng tôi nhiều nhất có thể nhận hơn một ngàn cân bắp ngô. Tôi phỏng đoán năm nay mỗi nhà có thể nhận được hơn ba ngàn cân trở lên."

Đại đội Tiến Lên chỉ có vài chục gia đình, nhưng họ không thể ngăn được nhân khẩu ngày càng đông. Lúc này, hầu hết mọi hộ gia đình không được chia thành các hộ riêng biệt. một số gia đình chỉ có sáu hoặc bảy người, nhiều thì tầm hai mươi miệng ăn.

Đầu óc Thẩm Mỹ Vân nhảy số thật nhanh khi nghe tin đối phương nói năm nay bội thu, cô đã có chủ ý.

Chẳng qua là, liệu nó có thể thành công được hay không còn phụ thuộc vào tình huống xảy ra tiếp theo.

"Vậy có thể bán cho người ngoài không?"

Khi được hỏi, lão bí thư chi bộ sửng sốt một chút: "Chẳng phải cô đã thu hoạch lõi bắp, cây sào, trấu và đống rơm lúa mì sao?

Không phải cô còn thu hoạch thêm ngải cứu, trấu giã thành trấu cám, cơ bản đủ để cho gia súc ăn trong mùa đông."

Thẩm Mỹ Vân cười nói: "Lão bí thư chi bộ, đây là thức ăn gia súc, cũng bao giờ là quá nhiều." Đối với trang trại chăn nuôi mà nói, chỉ có trong tay đủ thức ăn mới có cơ hội mở rộng và phát triển sau này.

Cô đếm từng ngày và đợi đến cuối năm để đến trú đồn Mạc Hà mang về một lứa heo con về, đến lúc đó cô có thể nuôi lớn chúng.

Dù sao đi nữa, nhà máy chăn nuôi ở đồn trú Mạc Hà sẽ không mở rộng. Thẩm Mỹ Vân có dự định sẽ ăn hết số heo con và thỏ dư thừa mà họ có hàng năm và mở rộng từng chút một.

Lão bí thư chi bộ nghe vậy, liền nói: "Tôi phải thương lượng việc này với mọi người mới biết mình có thể bán được hay không"

Đây không phải là chuyện một ông ấy có thể quyết định.

"Hơn nữa..." Lão bí thư chi bộ thực sự lo lắng: "Trước đây tôi luôn nói về chế độ công hữu. Ngoại trừ số lương thực hàng năm được giao cho trạm lương thực, phần còn lại chúng tôi tự ăn, cho đến bây giờ chưa bao giờ bán cho người ngoài."

Ông ấy vẫn chưa biết nếu được bán ra thì đó có được coi là đầu cơ trục lợi hay không. Đến lúc đó lại làm hại các xã viên khác.

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ: "Theo lý thuyết mà nói thì chắc không có vấn đề gì. Trang trại chăn nuôi tư nhân của tôi được mở ở Đại đội Tiến Lên. Nếu không làm được thì lãnh đạo phía trên cũng sẽ không phê chuẩn cho tôi."

Cô nói làm lão bí thư chi bộ như uống một viên thuốc an thần.

Ông ấy lập tức gật đầu nói: "Vậy tôi sẽ đi bàn bạc với mọi người."

Thẩm Mỹ Vân 'ừ' một tiếng: "Sau khi ông hỏi xong thì báo lại tôi một tiếng."

Ông ấy rất nhanh nhẹn, chỉ trong một buổi chiều, ông ấy đã triệu tập mọi người lại để họp. Xã viên nói không ngừng, năm nay lương thực của bọn họ bội thu, bán cũng được, tránh cho việc ăn không hết lại thành lương thực để lâu, đến lúc đó côn trùng ăn thì không nói, nếu không sao thì ăn cũng không còn ngon nữa.

Ai dám nghĩ mấy năm trước bọn họ còn đói, nhưng bây giờ đồ ăn nhiều đến mức ăn không hết.

Sau khi mọi người nhất trí thương lượng, ngoại trừ 30% thuế nông nghiệp phải giao và số lương thực mà mỗi hộ gia đình nhận được, về cơ bản số tiền này đủ để nuôi sống họ trong một năm.

Nó cũng có thể giải phóng một trăm hai mươi ngàn cân bán cho Thẩm Mỹ Vân.

Nó được bán cho Thẩm Mỹ Vân với giá bốn xu một cân, bao gồm cả các loại bắp nguyên lõi, không có loạt tuốt hạt. Ở chợ, bắp ngô loại sau được bán tại các trạm lương thực và các hợp tác xã cung ứng với giá sáu đến bảy xu một cân.

Nhưng lương thực của người tôi là sẵn có. Bọn họ còn là loại bắp ngô nguyên lõi nên đương nhiên giá không thể bán đắt như vậy được.

"Không phải đắt quá sao?"

Mua loại bắp nguyên lõi mà giá bốn xu một cân, nhưng nhân viên kế toán có cũng chần chừ, luôn cảm thấy mình đang gài bẫy thanh niên trí thức Thẩm.

"Ba xu thì sao?"

"Nhưng nếu là ba xu, đến lúc đó vốn của chúng ta không chắc chắn sẽ đủ được." Mọi người thắt lưng buộc bụng, làm việc hơn nửa năm cũng không đủ sống.

Lão bí thư chi bộ hút điếu một tẩu thuốc, nói: "Chúng ta sẽ đưa ra giá bốn xu. Nếu Thanh niên trí thức Thẩm ngại nó quá đắt và trả giá thì chúng ta dựa theo giá cơ bản bán cho cô ấy ba xu rưỡi đi."

"Năm xu đó coi như tiền lãi của chúng ta"

Kế toán hãy tính xem, nếu bán được ba xu rưỡi một cân thì lần này chúng tacó thể bán được bao nhiêu? Tính luôn thử nếu bán với giá bốn xu một cân"

Thật sự làm khó nhân viên kế toán

Một lúc sau, cậu ta mới nói: "Có thể sẽ mất một lúc." Cậu ta hiếm khi tính được số tiền lớn như vậy: "Mọi người đợi tôi một chút."

"Không sao đâu, cứ từ từ mà tính đi."

Ước chừng khoảng bốn mươi phút sau.

Nhân viên kế toán mệt mỏi, đầu đổ mồ hôi: "Nếu bán với giá ba xu rưỡi một cân thì là được bốn ngàn hai, nếu bán với giá bốn xu một cân thì là bốn ngàn tám."

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe được con số này, hô hấp của mọi người trở nên nặng nề hơn.

Phải biết rằng mọi người đều đang đào ruộng để kiếm ăn. Sau một năm làm việc chăm chỉ, họ thậm chí có thể không tiết kiệm được hàng chục đồng trong tay. Trên thực tế, chi tiêu trong gia đình rất cao. Sống qua ngày, lắp no bụng là một chuyện không hề dễ dàng.

Dù là bốn ngàn hai hay bốn ngàn tám thì cũng đã là số tiền không ai dám nghĩ tới.

Thấy mọi người đều hưng phấn, Lão bí thư chi bộ ngăn cản bọn họ lại: "Tôi đi nói chuyện với Thanh niên trí thức Thẩm trước, xem cô ấy có thể chấp nhận mức giá nào. Thanh niên trí thức Thẩm đang điều hành một trang trại chăn nuôi trong đại đội của chúng ta, chúng ta không thể gài bẫy cô ấy được. Tất nhiên, chúng ta cũng không thể thua thiệt."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-805.html.]

"Tôi biết rồi, lão bí thư chi bộ."

Sau đó, lão bí thư chi bộ tìm Thẩm Mỹ Vân nói rõ chủ ý của họ.

Thẩm Mỹ Vân hỏi: "Ông định bán cho tôi giá bao nhiêu?"

"Bốn xu một cân, bao gồm cả bắp ngô nguyên lõi." Lão bí thư chi bộ nói lời này, ông ấy thực sự không nắm chắc.

Thẩm Mỹ Vân thực sự kinh ngạc khi nghe giá. Giá cả rẻ hơn nhiều so với cô tưởng tượng. Cô không phải chưa mua qua lương thực.

Bắp ngô ở Bắc Kinh có thể được bán với giá một hào năm mươi sáu xu, hơn nữa số lượng mua có hạn. Mỗi hộ gia đình có thể mua nhiều nhất hai mươi cân và phải mang theo sổ lương thực.

Lão bí thư chi bộ đã bán cho cô với giá bốn xu một cân, dựa trên cơ sở đó thì rẻ hơn đến bốn lần.

Ngay cả khi bao gồm cả bắp ngô nguyên lõi thì đó cũng là một việc tốt.

Thấy Thẩm Mỹ Vân không nói gì, Lão bí thư chi bộ tưởng cô nghĩ đắt nên nói: "Ba xu rưỡi là giá tối thiểu của chúng tôi, nếu thấp hơn mức này thì chúng tôi sẽ không kiếm được đồng lãi nào."

Thẩm Mỹ Vân nói: "Không phải, không phải, tôi không nghĩ nó đắt. Bốn xu thì bốn xu, chúng ta cứ thỏa thuận bốn xu một cân."

Cô không thể ép giá ba xu rưỡi được. Cô không phải là kẻ gian thương. Làm sao cô có thể làm được điều đó? Nó giống như cô đang hút m.á.u những người nông dân này vậy.

Thấy cô vui vẻ nhanh chóng đồng ý.

Lão bí thư chi bộ thở phào nhẹ nhõm: "Vậy được, cứ dựa theo bốn xu, Thanh niên trí thức Thẩm, chúng tôi sẽ không chiếm tiện nghi cô, tôi sẽ sai người mang nó từ kho lương thực đến nhà máy chăn nuôi cho cô, ngoài ra còn tặng thân cây bắp cho cô, cô có thể lấy về xay thành trấu để cho heo và thỏ ăn."

Ban đầu, những thân cây ngô này vốn được lưu. Sau khi phơi khô, một số được xay thành trấu cám cho heo và thỏ ăn, một số được giữ lại để đốt củi.

Bây giờ, tất cả đều được giao cho Thẩm Mỹ Vân, nhà kho của trang trại chăn nuôi chưa chắc có thể chứa được.

Thẩm Mỹ Vân đương nhiên cầu còn không được, nói: "Làm như vậy đi, ông sai người giao lương thực cho tôi, tôi sẽ đến hợp tác xã tín dụng ở thành phố Mạc Hà rút tiền.

Vừa lúc, hôm nay Tống Ngọc Thư đến đây.

Thẩm Mỹ Vân gọi Tống Ngọc Thư tới: "Chị dâu, chị tính toán giúp em đi. Em mua một trăm hai chục ngàn cân bắp ngô từ đại đội với giá bốn xu một cân, chị tính xem em phải đưa cho người khác bao nhiêu? Em sẽ đến hợp tác xã tín dụng lấy tiền."

Tống Ngọc Thư nghe vậy, cô ấy sửng sốt trong giây lát, không để ý nắng chói bang, cô ấy kéo Thẩm Mỹ Vân chạy đến đứng dưới gốc cây hòe già, nhỏ giọng nói: "Em làm gian thương à? Bốn xu một cân? Em đang lừa chị à?"

Dù Tống Ngọc Thư và Thẩm Mỹ Vân có mối quan hệ tốt nhưng khi thời khắc quan trọng đến, tư tưởng cô ấy vẫn đúng đắn.

Thẩm Mỹ Vân dở khóc dở cười: "Em tại sao lừa gạt người khác? Lão bí thư chi bộ muốn bán cho em giá ba xu rưỡi một cân, em không muốn, em đòi bốn xu một cân."

Tống Ngọc Thư lẩm bẩm: "Vậy thì ông ấy bán giá quá thấp rồi."

"Chỉ cần loại bắp nguyên lõi, người ta có thể bán với giá bảy xu một cân rồi." Trong thành phố thiếu nhất là cái gì? Thiếu lương thực đó nên giá thực phẩm thật sự rất đắt đỏ.

Kết quả là người ta ở nông thôn bán nó với giá bốn xu một cân. Đây không phải là bán đổ bán tháo sao?

Thẩm Mỹ Vân nói: "Người ta là mua cho người ăn cho no bụng, còn em thì không phải, tôi mua để nuôi gia súc. Chị nói xem em mua bảy xu một cân cho gia súc ăn. Ví dụ như một con heo nái, một con heo nái cần cho ăn một bữa ba cân trấu ngô mới có thể ăn no. Chị tính xem tiền vốn em nuôi một con heo là bao nhiêu?"

Cái này tính không ra, tính toán kỹ càng sợ sẽ lỗ tiền.

Quả nhiên, Tống Ngọc Thư tính toán nói: "Vậy là em thua thiệt sao? Thời điểm thịt heo rẻ thì tám hào một cân, khi đắt thì một đồng hai. Em tính toán thử xem, em cho ăn hết bao nhiêu một ngày? Một bữa ba cân cám gạo là một hào hai. Một ngày là hết ba hào thôi sao?"

"Vậy thì em lỗ đến cái quần còn không còn rồi."

Thẩm Mỹ Vân "Chị nghĩ vậy sao, con heo của em không chỉ ăn cám mà còn trộn lẫn với ngải cứu, cỏ dại và trấu cám."

"Cho ba cân trấu cám và ngải cứu đút cho ba con heo ăn. Thôi."

Tống Ngọc Thư "..."

"Gian thương."

"Chị thực sự nghĩ rằng em đang lỗ vốn."

Thẩm Mỹ Vân vặn vẹo cánh cô ấy: "Nào em lỗ vốn, đến lúc đó em sẽ hỏi chị mượn tiền. Chị dâu, xin đừng la em nữa. Emi chưa bao giờ mơ thấy trang trại của em lại có lãi."

Trước sau cô đã đầu tư rất nhiều tiền, nếu mất tiền sẽ rất đau lòng.

"Chị biết rồi, chị biết rồi."

Tống Ngọc Thư nói: "Đi thôi, bây giờ tính toán cho em. Nhưng em mua nhiều lương thực như vậy để làm gì?"

Thẩm Mỹ Vân không có trả lời, cô hỏi ngược lại "Trang trại chăn nuôi ở đồn trú quân Mạc Hà bây giờ cho ăn như thế nào?"

Khi nói điều này, Tống Ngọc Thư đau đầu."Em không biết là mỗi ngày những con heo trong trang trại được cho ăn no tầm sáu bảy phần thôi."

"Thật là thảm."

"Kể từ lần cắt giảm quân bị lớn vừa rồi, người đóng quân trong quân đội bây giờ không còn nhiều nữa, trước đây bọn họ khai hoang hàng trăm mẫu đất để trồng trọt, nhưng bây giờ không thể quản lý được nữa nên chỉ trồng được vài chục mẫu, nhưng làm sao đủ để ăn?"

"Còn không đủ để nuôi gia súc trong trang trại chăn nuôi." Trang trại chăn nuôi ở đồn trú quân Mạc Hà là trang được coi một trong những trang trại đầu tiên. Nó hiện rất rộng và không có đủ thức ăn cho gia súc."

Thực sự không có cách nào.

Thẩm Mỹ Vân trầm ngâm suy nghĩ: "Không đi mua ở bên ngoài mua sao?"

Tống Ngọc Thư nói: "Đi mua ở đâu? Lương thực từ trạm lương thực trước tiên cung cấp cho thành phố, trong thành không đủ lương thực, cho nên cũng tới lượt heo ăn. Về phần mua ở đồng hương xung quanh, đều là mua rồi, mọi người cũng đã hết sạch."

Thẩm Mỹ Vân "Cấp trên nói thế nào?"

Tống Ngọc Thư thở dài: "Bán đi, trang trại chăn nuôi quy mô quá lớn, chỉ cần giảm xuống một trình độ nhất định như quân đội, chỉ cần vừa đủ để tự cung tự cấp là được, kiếm được một ít tiền là tốt rồi."

Cơ sở chỉ có bấy nhiêu thôi, cho dù họ có thể tự trả lương mức tối thiểu cũng không đủ.

Thẩm Mỹ Vân nghe vậy trầm mặc một lát. Trang trại chăn nuôi đồn trú quân Mạc Hà là trang trại chăn nuôi đầu tiên mà một tay cô nuôi dưỡng, nếu nói không có cảm xúc gì thì đó chính là nói dối.

"Bán cho em đi, em sẽ cung cấp thức ăn gia súc cho chị. Dùng thức ăn gia súc để đổi lấy heo con, heo nái và heo đực giống, chị chỉ cần duy trì tình trạng ban đầu là được."

Ít nhất trang trại chăn nuôi đồn trú quân Mạc Hà có thể được duy trì và sẽ không đóng cửa.

Cô vừa nói lời này, hai mắt Tống Ngọc Thư sáng lên: "Có thể không?"

"Còn có thể như vậy sao?"

Cô ấy một chút cũng không ngờ tới.

"Em cung cấp thức ăn gia súc, không đòi tiền trang trại chăn nuôi sao?"

Thẩm Mỹ Vân: "Đổi heo, em chỉ muốn đổi heo." Thịt heo là loại tiền tệ mạnh, cũng dễ bán hơn gà hoặc thỏ.

Tống Ngọc Thư nói: "Chị đi hỏi sĩ quan hậu cần cái đã."

Bây giờ sĩ quan hậu cần đang đau đầu.

Thẩm Mỹ Vân nói: "Chờ một chút, chị trước tính toán hộ em với, sau khi tính toán khoản tiền thức ăn gia súc của em, chị có thể hỏi những vấn đề khác."

"Ngoài ra, em đi tìm Đại Hà tới để cân bắp ngô, bắp ngô nguyên lõi." một trăm hai ngàn cân đó, e là sẽ hơi bận rộn.

Hôm nay có thể không cân được.

Sau khi Thẩm Mỹ Vân phân phó xong, cô kéo được Tống Ngọc Thư đang hấp tấp.

Cô dẫn cô ấy đi tìm lão bí thư chi bộ để tính toán. Kỳ thật, lão bí thư chi bộ đã tính toán với nhân viên kế toán trước khi cô đến, nhưng ông ấy không thể nói điều đó trước mặt Thẩm Mỹ Vân.

Ông ấy mỉm cười, nhìn Tống Ngọc Thư, ông ấy luôn có cảm thấy quen thuộc: "Cô đã từng đến đội sản xuất của chúng tôi đúng không?"

Tống Ngọc Thư mỉm cười: "Lão bí thư chi bộ, ông đã quên mất tôi rồi, tôi là vợ của Trần Viễn." Năm đó, cô ấy theo Trần Viễn về quê ăn Tết, cô cùng Trần Nguyên cũng đến thăm lão bí thư chi bộ.

Nhưng chuyện đó đã xảy ra cách đây mấy năm nên lão bí thư chi bộ ủy không nhớ cũng là điều dễ hiểu.

Khi Tống Ngọc Thư nhắc đến Trần Viễn, lão bí thư chi bộ rất lâu mới nhớ lại, sau đó ông ấy hồi tưởng lại cái tên Trần Viễn từ sâu trong trí nhớ.

"Ồ." Lão bí thư chi bộ chợt nhận ra: "Cô là vợ của Trần Viễn và là con dâu của thợ săn à?"

Mặc dù Trần Hà Đường có tên gọi nhưng rất nhiều người trong đội sản xuất lại không biết. Mọi người đều quen gọi biệt hiệu của ông ấy.

Tống Ngọc Thư gật đầu: "Đúng vậy, chính là ông ấy."

"Vậy cô và Thanh niên trí thức Thẩm là người một nhà sao?" Lúc này Lão bí thư chi bộ chi bộ mới nhận ra, Tống Ngọc Thư cùng Thẩm Mỹ Vân quan hệ chính là chị em dâu theo pháp luật.

Tống Ngọc Thư và Thẩm Mỹ Vân nhìn nhau rồi gật đầu: "Đúng vậy."

"Mối quan hệ của chúng tôi rất tốt, người một nhà chiếu cố lẫn nhau.

Thẩm Mỹ Vân "Đúng vậy, nếu không, tôi không thể kêu chị dâu đến giúp chỉ bằng một cuộc điện thoại."

Loading...