Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 809

Cập nhật lúc: 2024-10-27 21:47:30
Lượt xem: 17

Bốn giờ cũng bao gồm những trường hợp khẩn cấp bất ngờ có thể xảy ta.

Vì vậy để đảm bảo an toàn, tốt nhất nên đi dạo gần nhà ga.

Diêu Chí Anh nói: "Được rồi, vẫn là chị suy nghĩ chu đáo, vậy chúng ta hãy đi xung quanh gần đó." Vừa nói xong, một nhân viên nhà ga mặc quần áo bảo hộ màu xanh đi qua trước mặt họ.

Trong tay cầm chiếc loa hình sao đỏ, từ bên trong truyền đến một giọng nói: "Cẩn thận có trộm, Cẩn thận có trộm, Cẩn thận có trộm."

Trạm xe lửa Thượng Hải là một nhà ga lớn, số lượng hành khách rất đông. Dĩ nhiên những kẻ móc túi, và những tên trộm này cũng rất đông. Hơn nữa ăn trộm đều là ba truyền con nói, có niên đại.

Tính cả trăm năm trước, nó đã tồn tại vào thời nhà Thanh. Vào thời Trung Hoa Dân Quốc là lúc cường thịnh nhất. Sau này, sau khi kiến quốc, Tứ Cựu đã bị tiêu diệt mạnh mẽ đến nỗi những tên trộm này cũng bị đánh gục.

Điều này không phải vì chính sách hai năm qua đã tốt hơn và những người đó đã bắt đầu khôi phục trở lại.

Theo lời nhắc nhở của nhân viên nhà ga, sắc mặt người đi đường cũng trở nên đề phòng cảnh giác hơn một chút.

Tiểu Hầu có đôi mắt diều hâu, quét nhìn bốn phía: "Chị dâu, chị Chí Anh, các chị đi trước mặt tôi đi, tôi sẽ từ phía sau nhìn chằm chằm."

Cậu ta tính nói cậu ta đi phía trước, nhưng đi phía trước đồng nghĩa với việc cậu ta sẽ rời mắt khỏi đối phương, đó là điều cấm kỵ đối với cậu ta.

Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, không có từ chối, cô kéo Diêu Chí Anh: "Nghe Tiểu Hầu đi, Tiểu Hầu chuyên nghiệp hơn chúng tarất nhiều."

Diêu Chí Anh 'ừ' một tiếng, biết đây không phải nói đùa, có thể tưởng tượng được nhân viên nhà ga chỉ đơn giản nhắc nhở mọi người thôi, có thể tưởng tượng được, bọn trộm ngày nay hoành hành như thế nào.

Sau khi ba người thận trọng rời khỏi trạm xe lửa, cuối cùng họ cũng tìm được đường thoát khỏi đám đông chen chút.

Khi có ít người xung quanh hơn, không khí trở nên trong lành hơn một chút.

Thẩm Mỹ Vân và Diêu Chí Anh nhìn đám đông qua lại, không nhịn được thở dài: "Không trách Thượng Hải là thành phố thời trang và đông đúc nhất."

"Chị thấy những người đồng chí nữ đều để tóc xoăn, đi giày cao gót, còn có các cô mặc váy nhìn thật đẹp mắt."

"Này, có một số người đồng chí nữ mặc âu phục. Cô ấy không sợ nóng à? Nhưng chiếc kính mà anh chàng này đeo cũng rất đẹp."

Diêu Chí Anh dường như từ trên núi mới xuống thành phố, là người chưa từng thấy qua, nhịn không được xúc động một câu.

Sau đó còn bị người ta nhìn khinh thường.

"Cái tên nhà quê này từ đâu đến vậy? Thậm chí còn chưa từng nhìn thấy một cặp kính nào." Người nói là một người đồng chí nam. Anh ta nửa tháo kính ra, nửa đặt tay lên sống mũi, nhìn với vẻ khinh thường. Ngay cả giọng điệu cũng mang vẻ giễu cợt.

Diêu Chí Anh nghẹn ngào vì lời quở trách.

Thẩm Mỹ Vân khẽ mỉm cười: "Tôi chưa nhìn qua kính mắt, nhưng là nhìn thấy người không có mắt."

Người đàn ông ban đầu không có phản ứng gì, nhưng sau khi ý thức được, anh ta vô thức giơ tay lên nói: "Cô!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Giơ tay được nửa đường, anh ta bị Tiểu Hầu chặn lại đánh anh ta: "Là nói anh là kẻ thô lỗ."

Mấy năm nay, Tiểu Hầu đã trưởng thành rất nhiều, cao lớn vạm vỡ không ít, cậu ta đứng ở trước mặt đồng chí nam kia, người kia sợ hãi ngay tại chỗ: "Tôi không muốn so đo với người nhà quê."

Nói xong, anh ta như thoa dầu vào lòng bàn chân rồi chạy trốn.

Đám người Thẩm Mỹ Vân cười nhạo: "Chỉ có chút lá gan như vậy mà còn dám bắt chước người khác chế nhạo người ta."

Đây là lần đầu tiên họ đến Thượng Hải, nhưng đây không phải để mấy người đó cười nhạo bọn họ.

Nhìn thấy bóng lưng của đối phương bỏ chạy, Diêu Chí Anh thở dài nói: "Mỹ Vân, chị phản ứng nhanh quá." Khi đối phương cười nhạo cô ấy, đầu óc cô ấy trống rỗng, còn chưa kịp phản ứng.

Thẩm Mỹ Vân đã đánh trả rồi.

Thẩm Mỹ Vân nói: "Không cần để ý đến những người như thế này."

"Chí Anh, em có quen thuộc nơi này không? Chúng ta đi dạo một chút nhé?"

Diêu Chí Anh thật sự không quen thuộc lắm đối với nơi này. Cô ấy lắc đầu: "Em chỉ biết khu vực bãi biển của Thượng Hải thôi. Trạm xe lửa này đã thay đổi rất nhiều."

Lần cuối cùng cô ấy đến đây đã hơn mười năm trước. Lúc đó cô ấy vẫn còn khá nhỏ và đến cùng với ba mình. Sau này, khi gia đình cô ấy gặp chuyện nên cô ấy phải về quê sống nhiều năm đến bây giờ. Bây giờ khi nhìn thấy trạm xe lửa, cô ấy cũng có cảm giác không giống với kí ức trước kia của mình.

"Vậy chúng ta đi dọc theo con đường này, chị nhìn thấy ở phía trước có một gian hàng, chúng ta qua đó xem xem."

Không thể không nói, dù Thượng Hải đứng đầu cả nước khi làm ăn ở nơi khác vẫn còn phải lén lút. Ở nơi này rất nhiều quầy hàng nhỏ ở hai bên đường bên ngoài nhà ga.

Tuy nhiên, đối phương lại bị đựng hàng trong một lớp vải bạt hoặc dùng một chiếc xe đẩy nhỏ. Giống như họ có thể dùng xe đẩy lẻn chạy đi bất cứ lúc nào.

Đến đây không lâu, bọn họ thấy một bác gái lớn tủi xách giỏ quýt rao bán. Đó là những quả quýt đầu mùa, màu xanh quýt chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta chảy nước miếng.

Thẩm Mỹ Vân nhìn một cái liền thèm. Món này không thích hợp để ăn trên tàu sao?

Ăn xong có thể làm cho người ta cảm thấy tràn đầy năng lượng.

"Bác gái ơi, bác bán quýt này thế nào?"

"Một hào rưỡi một cân."

Vừa nói xong, Diêu Chí Anh đã chen ngang: "Bà bán mắc quá, người ta bán năm xu, bà bán một hào năm, gấp ba lần người ta."

Bác gái: "Vị đồng chí nữ này, năm xu đồng chí nói chắc là quýt ở vườn. Chúng tôi ở Thượng Hải có cái gì mà không đắt? Mấy quả quýt này là tôi mang từ Thiệu Hưng đến đây."

"Chỉ riêng tiền vé thôi đã hơn một hào, tôi bán cho cô giá một hào năm cho một cân, nếu không tôi còn chẳng có lời."

Đây rõ ràng là một trò lừa, bà ta c.h.ế.t cũng không chịu thừa nhận.

Thẩm Mỹ Vân không muốn nói nhảm với bà ta nữa, trực tiếp kéo Diêu Chí Anh đi: "Chúng ta đi, đi lên phía trước rồi mua." Cô nhìn thì thấy có không ít người bán quýt.

Quả nhiên, cô vừa nói ra những lời này, bác gái đang hóng hách đột nhiên thay đổi sắc mặt, bà ta thay đổi giọng điệu: "Đồng chí, nếu đồng chí muốn, tôi có thể cho đồng chí giá rẻ hơn một chút, cũng không phải là không thể.

Bà ta đuổi theo vài bước, muốn lôi kéo Thẩm Mỹ Vân, nhưng đột nhiên bị Tiểu Hầu ngăn cản.

Cậu ta không biết sử dụng chiêu thức như thế nào, nhưng với một cú trái tay, bác gái phải lùi lại hai ba bước, trong khi đối phương vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì.

Tiểu Hầu dẫn Thẩm Mỹ Vân và Diêu Chí Anh tới trước mặt, đi đến nơi khác bán quýt.

Người bán là chị gái, nhìn bề ngoài đã ngoài bốn mươi tuổi, tóc chải chuốt tỉ mỉ, quần áo trên người có vài vết vá lỗ, nhưng vẫn làm người khác cảm thấy sạch sẽ, trông tươm tất.

"Mấy trái quýt bán sao vậy chị?"

"Bảy xu một cân."

Giá tiền này coi như chính xác, ít nhất không phải lừa đảo người ta.

Thẩm Mỹ Vân nói: "Cho em một ít." Cô ngồi xổm xuống, nhặt quýt trong giỏ của đối phương. Cô không thích quýt lớn, cũng không thích quýt nhỏ, cô chỉ thích ăn loại vừa phải.

Cô chọn liên tục mười ba mười bốn trái rồi mới dừng lại.

"Chị cân giúp em."

"Hai cân rưỡi."

"Em đưa chị một hào bảy xu đi."

Thẩm Mỹ Vân được giảm giá một xu, Thẩm Mỹ Vân 'ừ' một tiếng, từ trong túi móc ra hai hào đưa cho đối phương, đối phương thối lại cô ba xu tiền lẻ. Cô cất tiền lẻ vào ví.

Sau đó, cô liền lột vỏ quýt ra ăn. Ngay khi trái quýt xanh được lọt vỏ, nước bên trong tràn ra và một mùi thơm thanh mát thoang thoảng tràn ngập khắp không khí.

Không, phải nói là vị chua chua.

Chỉ cần ngửi thôi cũng khiến người ta vô thức chảy nước miếng.

"Thật chua."

Diêu Chí Anh còn chưa ăn, đã xua tay nói: "Em không ăn, chị tự mình ăn đi."

Thẩm Mỹ Vân nhìn qua Tiểu Hầu, Tiểu Hầu cũng lắc đầu: "Tôi không ăn được đồ chua."

"Các người đúng là không có lộc ăn." Thẩm Mỹ Vân hé răng, cô không bỏ đi phần chỉ trắng trên quả quýt, định ăn chung. Khi ăn quả quýt, cô càng thích ăn quýt có cả chỉ trắng, dù nó vô vị nhưng cắn vào cảm thấy dễ chịu.

Tuy nhiên, khi quả quýt vừa đưa vào miệng, nước đã trào ra, nước chua lập tức nở ra trên đầu lưỡi. Thẩm Mỹ Vân vô thức nheo mắt lại: "Thật chua quá."

" Vậy chị còn muốn ăn nữa?"

Diêu Chí Anh nuốt nước miếng, tò mò hỏi.

"Ăn chứ." Vị chua làm dịu đi cảm giác mệt mỏi và say tàu xe khiến đầu óc choáng váng, dưới sự kích thích của một miếng quýt, cảm giác khó chịu kia biến mất ngay lập tức.

Đầu óc thanh tỉnh hẳn ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-809.html.]

Diêu Chí Anh lắc đầu như cái trống: "Chị thật sự biết tự làm khổ mình."

Thẩm Mỹ Vân mỉm cười: "Em không hiểu, để mọi người cảm giác được đắng cay ngọt bùi."

Cô nói quá mức thâm sâu. Diêu Chí Anh hâm mộ, nói: "Biết đọc biết viết thật tốt quá đi."

Tiểu Hầu cũng gật đầu, ánh mắt sáng ngời: "Chị dâu nói chuyện rất hay, chị nói nhiều một chút."

Thẩm Mỹ Vân bật cười." Còn biết chọc cười chị." Cô đi về phía trước, có người bán đồ ăn. Bánh kẹp hành chiên được chiên trong chảo dầu lớn cho đến khi vàng đều hai mặt. Dầu trong chảo vẫn còn kêu xèo xèo, mùi thơm của hành lá bay ra ngoài, khiến ai ngửi thấy cũng muốn ăn thử một lần cho biết.

"Chị muốn ăn không?" Diêu Chí Anh hỏi.

Thẩm Mỹ Vân vô thức gật đầu: "Ăn đi."

"Đồng chí, bánh kẹp hành chiên này bán như thế nào?"

"Có thịt là một hào một cái, không có thịt là tám xu." Nói là có thịt nhưng chỉ một ít thịt băm ở giữa bánh kẹp hành chiên, trên một chiếc bánh có mười tám cục thịt viên, nhìn thôi cùng thấy rất ngon.

Vì vậy, nó không đắt hơn nhiều, chỉ đắt hơn hai xu.

Thẩm Mỹ Vân nhìn xuống, liền hiểu ra: "Tôi muốn ăn bánh kẹp hành chiên."

"Mội người thì sao?"

"Tôi muốn ăn thịt."

"Em cũng muốn thịt."

Tiểu Hầu và Diêu Chí Anh đồng thanh, hai người đều là loại người không có thịt thì sẽ không vui.

Thẩm Mỹ Vân: "Vậy thì một cái bánh kẹp hành chiên và ba cái bánh kẹp hành chiên thịt viên."

Ông chủ 'ừ' một tiếng, lập tức gói lại trong giấy dầu: "Tổng cộng bốn cái, ba mươi tám xu."

Thẩm Mỹ Vân 'ừ' một tiếng, thuận thế đưa tiền đưa cho ông chủ. Lúc cô đưa tiền, Diêu Chí Anh muốn giành trả tiền nhưng không thành công, bị Thẩm Mỹ Vân giành trước.

"Mỹ Vân, đồ này cứ để em trả cho."

Thẩm Mỹ Vân đã trả tiền mua quýt rồi, bánh kẹp hành chiên cũng vậy.

Thẩm Mỹ Vân cười, đưa hai cái bánh kẹp hành chiên cho cô ấy: "Sau này em còn có nhiều cơ hội trả tiền, em sợ không có cơ hội hay sao?"

Diêu Chí Anh mới yên tâm.

Sau khi phân chia bánh kẹp hành chiên, Thẩm Mỹ Vân nếm thử. Bánh kẹp hành chiên mới chiên vàng óng hai mặt, cô cắn một miếng không những bị bỏng mà miệng còn đầy vụn bánh.

"Thơm quá."

Diêu Chí Anh nóng đến mức hít hà, nhưng cô không nhịn được mà cắn tiếp: "Bánh kẹp hành chiên này ngon thật đấy. Chẳng trách năm đó ba em nói nếu con muốn ăn bánh kẹp hành lá, con nhất định phải đến Thượng Hải ăn."

"Quả nhiên đặc sản của mỗi địa phương đều rất có đạo lý."

Thẩm Mỹ Vân 'ừ' một tiếng, cô cắn thêm một miếng nữa: "Thật sự rất ngon."

Tiểu Hầu chỉ vùi đầu tập trung ăn, cậu ta cắn ba phát là xong một cái bánh kẹp hành chiên. Cậu ta lại chạy đi mua thêm ba chiếc bánh kẹp hành chiên nữa, nhưng cậu ta chưa đã ghiền nên lại mua thêm ba chiếc bánh kẹp hành chiên nữa.

Khi quay lại, cậu ta thấy Thẩm Mỹ Vân đang nhìn mình cách đó không xa.

Tiểu Hầu xấu hổ gãi đầu: "Chị dâu."

"Tôi ăn tương đối nhiều."

Thẩm Mỹ Vân mím môi: "Là tôi cân nhắc không chu toàn." Cô mua thêm: "Ông chủ, cho tôi bánh nhân thịt."

Cô giành trả tiền chung với ba cái bánh của Tiểu Hầu.

Tổng cộng là năm mươi tám xu.

Tiểu Hầu muốn nói không cần, nhưng Thẩm Mỹ Vân đã trả tiền xong sau khi cầm bánh, cô liền nhét thẳng bánh nhân thịt vào trong n.g.ự.c Tiểu Hầu."Cứ thoải mái mà ăn đi. Lần sau ăn không nó thì cậu chỉ cần nói với chị dâu một tiếng là được."

Cô gọi Tiểu Hầu đến đây làm vệ sĩ, đương nhiên phải lo chuyện ăn uống, không thể để người ta lúc nào cũng đói bụng được.

Tiểu Hầu ôm một đống bánh kẹp hành chiên. Cậu ta cúi đầu nhìn hồi lâu, không ai biết cậu ta đang nghĩ gì.

May mắn thay, nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân và Diêu Chí Anh đi xa, Tiểu Hầu mới giơ tay lau mắt rồi chạy theo bọn họ.

Trong lúc đi loanh quanh, bọn họ bắt gặp một sạp bán đồng hồ điện tử.

"Cái này bán giá thế nào?"

Thẩm Mỹ Vân đi tới hỏi.

"Chào đồng chí, đồng chí hỏi đúng người rồi, chiếc đồng hồ điện tử này trong nhà tôi là loại thời trang nhất, cực kì mốt."

Thẩm Mỹ Vân tiện tay chọn một chiếc: "Cái này bao nhiêu tiền?"

Đối phương giới thiệu được nửa đường, đột nhiên nghẹn ngào: "Cái trong tay cô là mười tám đồng, để tôi nói cho cô..."

"Đây là mẫu mới nhất ở chỗ này hả."

Thẩm Mỹ Vân vừa nghe giá, trong lòng liền có tính toán: "Có thể nhìn vào ban đêm không?"

Cô hỏi vấn đề này, nghe là biết người trong nghề, ông chủ trẻ tuổi liếc nhìn cô, thăm dò hỏi: "Cô đến từ Dương Thành à?"

Những mặt hóa này của bọn họ đều được mua từ Dương Thành, nhưng tiền vốn không nhiều, lúc đó ông chủ trẻ tuổi không thể đến chợ đêm vì chi phí thật sự quá đắt.

Thẩm Mỹ Vân 'ừ' một tiếng, cũng không phủ nhận.

"Tôi chưa có kiểu dáng đó, nhưng nếu cô muốn thì lần sau tôi nhập hàng, để cho cô một cái. Về giá cả thì cái đó rất đắt."

Anh ta khua tay múa chân ra hiệu một con số.

Ba ngón tay.

"Ba mươi đồng?"

"Đúng vậy."

Giá hét cao như vậy, Thẩm Mỹ Vân cười lớn: "Cám ơn ông chủ."

Nhưng cô không cần.

Tuy nhiên, sau chuyến đi này, cô đã hiểu được đại khái về tình hình thị trường ở Thượng Hải.

"Mọi chuyện thế nào?" Diêu Chí Anh đang xem buổi biểu diễn ở sạp bên cạnh, thấy Thẩm Mỹ Vân đi tới hỏi.

Thẩm Mỹ Vân nói: "Nó rất đắt, đắt hơn nhiều so với chúng ta bán. Hơn nữa anh ta bán một chiếc đồng hồ điện tử thông thường với giá mười tám đồng."

Diêu Chí Anh nhìn chằm chằm: "Anh ta là ăn cướp à?"

"Chúng ta chỉ bán có mười đồng."

Giá mua đồng hồ điện tử thông thường chỉ khoảng một đồng rưỡi, bọn họ bán với giá mười đồng, là lãi được rất cao rồi, đối phương bán với giá mười tám đồng!

Thật là một con buôn mờ ám.

Thẩm Mỹ Vân nói: "Đương nhiên, nhưng nhìn anh ta, chị cũng biết được một tình huống về thị trường ở Thượng Hải." Nói đến đây, cô có vẻ nghiêm túc hơn một chút: "Thị trường ở Thượng Hải là một thị trường lớn, chúng ta tốt nhất không nên bỏ lỡ mất."

Cô không biết mình có thể kiếm thêm được bao nhiêu tiền nếu mang hàng đến thị trường Thượng Hải.

Và điểm quan trọng nhất là thị trường Thượng Hải rộng lớn và có thể hấp thụ đủ loại hàng hóa.

Diêu Chí Anh liếc nhìn bề ngoài tràn đầy sức sống của những người ở đây: "Họ có vẻ giàu có hơn người Mạc Hà chúng ta."

Cô mới về quê được vài năm, đã coi mình là người Mạc Hà.

Thẩm Mỹ Vân mỉm cười.

Bọn họ đi loanh quanh không bao lâu thì quay về. Trước khi quay lại, họ không quên đến một tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa hoành thánh. Thẩm Mỹ Vân Và Diêu Chí Anh mỗi người ăn một chén.

Tiểu Hầu có cái bụng lớn. Cậu ta một mình ăn hết hai chén hoành thánh, lúc này mới cảm thấy hoàn toàn no bụng.

Cộng thêm bốn cái bánh kẹp hành chiên trước đó.

Ba cái còn lại chừa cho Kim Lục Tử, Diêu Chí Anh không quên mua một phần hoành thánh cho Kim Lục Tử, cô ấy thấy có bánh bao nhân thịt lớn, cô ấy cũng mua thêm hai cái.

Loading...