Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 816
Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:43:53
Lượt xem: 16
Thẩm Mỹ Vân nói: "Cầm theo nhiều hơn thì chỉ sợ không bán được hết, anh quên rồi sao, những người mua được vé xe lửa cơ bản đều là những người có điều kiện không tệ rồi à?"
Cũng đúng.
Kim Lục Tử nhìn khu chợ đông đúc của Hỗ Thành, người người xô đẩy, bọn họ ăn mặc đều cực kỳ đẹp đẽ, nhìn khí chất cũng cực kỳ khác biệt.
Cậu ta thở dài nói: "Thật đáng tiếc, thị trường lớn thế này mà chúng ta lại hết hàng rồi."
Thẩm Mỹ Vân cũng có chút lực bất tòng tâm: "Không mang theo hàng thì cái gì cũng vô dụng"
"Thôi bỏ qua chuyện này đi."
Còn mấy tiếng nữa thôi là chuyến xe lửa tiếp theo xe tới, Thẩm Mỹ Vân nhìn xung quanh rồi nói: "Tìm chỗ nào ăn trước đã rồi về đây sau nhé?"
Trời đất bao la, chuyện ăn cơm là quan trọng nhất.
Kim Lục Tử và Diêu Chí Anh cũng không có lý do gì mà không đồng ý.
Sau khi rời khỏi trạm xe lửa, bọn họ đi tới tiệm hoành thánh quen thuộc, Thẩm Mỹ Vân gọi một phần hoành thánh, còn thêm một phần bánh bao hấp.
Hoành thánh nhỏ vỏ mỏng nhân nhiều, ăn thử một miếng thì thấy mềm mịn vô cùng, khiến Thẩm Mỹ Vân có một loại cảm giác hạnh phúc đến mức muốn rơi lệ, sau đó lại uống thêm hai muỗng canh hoành thánh, nước canh được làm từ tôm và rong biển khô, mùi hương cực kỳ thơm.
Cái này so với đồ ăn khô khó nuốt trên xe lửa thì thoải mái hơn nhiều.
Thẩm Mỹ Vân được thỏa mãn vị giác thì thở dài một hơi: "Không biết Tiểu Hầu đã đi đến đâu rồi."
Kim Lục Tử đang ăn ngấu nghiến, nghe thấy vậy thì nói: "Có lẽ sẽ chậm hơn chúng ta một chút." Lái xe thì phải đi tuyến đường xa hơn nhiều, còn đi xe lửa thì cứ thế đi thẳng mà tới.
"Tôi đoán có lẽ sẽ chậm hơn chúng ta ba đến năm ngày đấy."
Đi xe lửa đã mất đến tầm năm ngày rồi, vậy thì lái xe cũng ít nhất là tám đến mười ngày trở lên mới đến nơi.
"Quá lâu."
"Đúng vậy, nếu không mọi người đều đã phát tài rồi." Thẩm Mỹ Vân tùy tiện than thở một câu. Nói ra lời này xong thì Diêu Chí Anh và Kim Lục Tử cũng đồng loạt nhìn sang.
"Sao vậy?" Thẩm Mỹ Vân cắn một miếng hoành thánh, bên trong được nhồi thịt tươi, đầu năm nay ông chủ tiệm lại rất sẵn lòng dùng thịt tươi trộn với hành lá, khiến hương vị cũng đạt đến trình độ cao nhất.
Ăn thực sự rất ngon.
"Mỹ Vân, ý em là khoảng cách sẽ hạn chế sự phát triển sao?" Kim Lục Tử lắp bắp nói.
Nói xong, cậu ta còn muốn tự khen bản thân vì có thể nói ra được một lời có văn hóa như vậy.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu một cái: "Chặng đường mấy ngàn cây số cũng khiến mọi người bị chặn lại ở ngoài cửa rồi."
Rất nhiều người ngay cả mấy chục đồng tiền vé xe lửa cũng chẳng mua nổi, đừng nói đến chuyện xa xỉ tổ chức thành đoàn đi tới Dương thành như bọn họ.
Hơn nữa trên đường trở về bọn họ lại còn thuê xe tự mình lái về.
Chỉ riêng điều này thôi cũng đã khiến không ít người bị ngăn lại ở ngưỡng cửa rồi.
Kim Lục Tử như có điều suy nghĩ, nói: "Em nói xem, liệu trong tương lai chúng ta có khả năng tự thành lập nên đoàn xe rồi nhập hàng từ miền Nam rồi lại ra Bắc bán không?"
Lời này vừa dứt thì ba người lại im lặng.
Đôi mắt Thẩm Mỹ Vân lại sáng lên: "Cũng không phải là không thể đâu."
"Chỉ có điều lập một đoàn xe như vậy sẽ tốn rất nhiều tiền." Đặc biệt là xe hàng, một chiếc xe hàng tốt cũng ít nhất là bốn con số.
"Trước hết cứ tiết kiệm đi đã." Kim Lục Tử uống xong một ngụm canh hoành thánh cuối cùng, hết sức thỏa mãn nói: "Không phải chúng ta cũng đã tính trước rất kỹ rồi sao? Chỉ một chuyến xe lửa này chúng ta cũng sắp kiếm lại được một nửa tiền vốn rồi."
Bọn họ bán hàng cũng được hơn tám ngàn đồng rồi.
Phải biết là tổng cộng toàn bộ tiền vốn của bọn họ là hai chục ngàn đồng, tiền đồng hồ đeo tay điện tử là mười sáu ngàn, vậy nên số tiền tám ngàn này gần như lấy lại được hơn một nửa số tiền nhập đồng hồ đó rồi.
Số còn lại thì có bán thế nào đi chăng nữa thì bọn họ cũng sẽ không bị lỗ.
Thẩm Mỹ Vân nói: "Cũng đúng."
"Lòng có bao nhiêu thì cũng dám mạo hiểm thì trời đất cũng sẽ rộng đến bấy nhiêu."
Vân Mộng Hạ Vũ
Chuyến đi xuôi về miền Nam này đã khiến cô có một lòng tin cực kỳ lớn!
Sau khi ăn xong, thấy thời gian vẫn còn đủ thì Thẩm Mỹ Vân lại đi dạo quanh quẩn một chút, vừa vặn nhìn thấy một cao ốc bách hóa cách đó tầm hai dặm đường.
Cao ốc bách hóa ở Hỗ Thành rất nổi tiếng, gần như toàn bộ các mặt hàng đang thịnh hành cơ bản đều được bán ở đây.
Thẩm Mỹ Vân có chút hiếu kỳ, cô lập tức đi tới xem thử thì thấy quả nhiên đúng như người ta nói, cao ốc bách hóa ở Hỗ Thành thực sự vô cùng tráng lệ.
Một tòa cao ốc ba tầng đứng đơn độc, chiếm một diện tích rất lớn, đặc biệt là cửa sổ bằng thủy tinh trong suốt và cả cổng chính là một hành lang dài có mái che, nhìn cực kỳ tráng lệ.
"Cao ốc bách hóa này cũng thật là lớn." Diêu Chí Anh nhìn thì không nhịn được mà cảm thán một câu.
Thẩm Mỹ Vân 'Ừ' một tiếng: "Thị trường Hỗ Thành sáu trăm* là nổi tiếng cả nước rồi."
*Hỗ Thành sáu trăm: thị trường Thượng Hải sáu trăm, là chỉ số của thị trường chứng khoán Thượng Hải (Shanghai Composite Index) đang ở mức 600 điểm.
"Đi thôi, chúng ta vào đó xem thử một chút." Nhân lúc thời gian vẫn còn đủ thì nên nắm chặt lấy mà đi dạo quanh đây một vòng, tiện thể mua thêm một chút đồ ăn để mang lên xe lửa.
Đương nhiên nếu như có đặc sản gì đó hay quần áo đẹp mắt thì cũng có thể mua về làm quà cho Miên Miên và Quý Trường Tranh, và cả cho ba mẹ cô và ba mẹ chồng nữa.
Dù sao thì bọn họ cũng là từ Mạc Hà chạy một chuyến vào phương Nam.
Thẩm Mỹ Vân nói xong thì Diêu Chí Anh cũng 'Ừ' một tiếng, đuổi theo đằng sau cô. Đi vào bên trong cao ốc sáu trăm thì lập tức nhìn thấy lối vào chính là một khu thị trường cực kỳ rộng rãi, bày la liệt đủ các tủ kính bằng thủy tinh.
Phía sau một một chiếc tủ kính đều có một nhân viên bán hàng, mà đằng sau lưng bọn họ cũng được treo vô số hàng hóa.
Bên trong cao ốc, người người tấp nập, một số thì đang giành giật mua kẹo, số khác thì lại đang tranh nhau mua dưa hấu, bánh đào.
Cứ là những tủ kính có bày biện đồ ăn thì không có ai là không đến gần.
Thẩm Mỹ Vân cũng không muốn đến những nơi có quá nhiều người nên cô đã tìm được một nơi trống không, khó trách nơi này lại chẳng có ai lại gần.
Hóa ra đây là nơi bán mì ăn liền, hay là nơi được bán mì ăn liền thuộc thương hiệu Đại Công Kê của Hỗ Thành.
Bao bì màu vàng được in một chú gà trống ngẩng đầu ưỡn ngực, màu sắc đỏ tươi trông hết sức nổi bật.
Thoáng chốc Thẩm Mỹ Vân đã bị quyến rũ: "Mì ăn liền này bán thế nào vậy?"
Sau khi đã ăn quá nhiều đồ ăn thì chuyện đột nhiên thèm được ăn mì ăn liền cũng không phải chuyện gì quá lạ lẫm.
"Một đồng một gói." Trong khi những nhân viên bán hàng ở những chỗ khác thì cực kỳ bận bịu thì nhân viên đang trông tại quầy bán mì ăn liền lại rảnh rỗi đến mức có thể ngồi móc quần áo.
Hơn nữa thái độ cũng cực kỳ lạnh nhạt.
Thẩm Mỹ Vân cũng không để bụng, đầu năm nay làm nhân viên bán hàng tại cao ốc bách hóa là một công việc làm ổn định, thế nên từ trước đến giờ bọn họ lúc nào cũng được coi là cao hơn người ta một bậc.
Đều là những người làm ăn nên Thẩm Mỹ Vân đương nhiên cũng biết tương lai của những nhân viên bán hàng này chính là bị nghỉ việc.
Sau khi các xí nghiệp kinh doanh tư nhân tràn vào thị trường thì những hàng hóa giá rẻ và sự phục vụ tốt đã ngay lập tức đánh sập cao ốc bách hóa.
Đến thập niên chín mươi và đầu những năm hai ngàn thì địa vị của những cao ốc bách hóa thế này đã rơi xuống ngàn trượng, thế nên tình hình của những nhân viên bán hàng cũng bị ảnh hưởng mà trở nên hết sức nguy cấp.
Thẩm Mỹ Vân nghe được giá cả từ nhân viên bán hàng thì không nhịn được mà tặc lưỡi, cô nhập một chiếc đồng hồ đeo tay điện tử loại phổ thông về cũng mới chỉ có một đồng thôi mà một gói mì ăn liền này cũng đã bằng tiền luôn rồi.
So với đồng hồ đeo tay điện tử của cô thì quá đắt.
Cô cũng không thể nào tàn nhẫn bỏ tiền ra được.
"Không mua sao?"
Diêu Chí Anh thấy Thẩm Mỹ Vân ngẩn người thì hỏi một câu.
Thẩm Mỹ Vân thở dài, quay lại nhìn cô ấy rồi nói: "Giá của gói mì ăn liền này còn đắt hơn so với đồng hồ đeo tay điện tử của em nữa."
Lời này vừa dứt thì động tác móc áo len của nhân viên bán hàng cũng lập tức dừng lại.
Mà Diêu Chí Anh vốn dĩ còn đang hào hứng cầm mì ăn liền lên, nghe được như vậy thì cũng không nhịn được mà cất lại mì vào tủ kính.
"Mì ăn liền thì ăn một miếng là hết nhưng đồng hồ đeo tay điện tử lại có thể dùng được rất là lâu."
"Không đáng chút nào."
Đối thoại của hai người bị nhân viên bán hàng đó nghe được, lúc này cô ta cũng không móc áo len nữa mà xuy một tiếng: "Mấy cô không phải là đang nói mê nói sảng đó chứ?"
"Giá của đồng hồ đeo tay điện tử mà lại bằng với giá mì ăn liền sao? Sao mà có chuyện như vậy được?"
Cao ốc bách hóa của bọn họ cũng có bán đồng hồ đeo tay điện tử, hơn nữa còn có giá rất phải chăng, một chiếc chỉ có giá tầm hai chục đến ba chục đồng.
Thẩm Mỹ Vân khẽ mỉm cười, nhìn vào ánh mắt của đối phương như đang nhìn một kẻ ngu vậy, tác phong của một nhân viên cao ốc bách hóa hóa ra cũng cao ngạo chẳng khác gì chính tòa cao ốc bách hóa này cả.
Bọn họ nào có ngờ được rằng tương lai lại bị chính cái thái độ cao ngạo thế này đánh cho sụp đổ, thậm chí còn đến mức phải đóng cửa.
Thẩm Mỹ Vân cũng chẳng ở lại đó tranh cãi với cô ta, cô trực tiếp kéo tay của Diêu Chí Anh: "Đi thôi."
Cô quyết định không mua mì ăn liền này nữa, phải biết là một đồng tiền hiện tại đã tương đương với mười đồng tiền trong tương lai rồi.
Dùng mười đồng mua một gói mì ăn liền chỉ có một gói gia vị.
Thẩm Mỹ Vân không phải người sẽ tiêu tiền như rác.
Thấy bọn họ rời đi thì nhân viên bán hàng cũng xuy một tiếng: "Cũng không biết là đồ nhà quê tới từ nơi nào, cũng chỉ biết khoác lác."
"Lại còn nói cái gì mà một đồng một chiếc đồng hồ đeo tay điện tử, đừng nói một đồng mà kể cả là mười đồng một chiếc, mấy người có bao nhiêu thì chúng tôi sẽ mua hết bấy nhiêu."
Diêu Chí Anh nghe thấy như vậy thì đầu óc cũng mơ mơ màng màng đến mức muốn hôn mê: "Mỹ Vân, em để chị quay lại cãi với cô ta." Bọn họ rõ ràng là đã nhập được hàng với giá một đồng một chiếc, thế mà kết quả lại bị cô ta giễu cợt thế này.
Cô ấy thật sự không thể nhịn được.
Là tượng đất thì cũng có ba phần lửa.
"Chị cứ nhìn em." Thẩm Mỹ Vân vỗ vỗ Diêu Chí Anh, cô đi tới trước mặt nhân viên bán hàng, vốn dĩ là người miền Bắc nên vóc dáng cũng cao đến một mét sáu mươi tám, cao hơn đến nửa cái đầu so với nhân viên bán hàng kia, cô từ trên cao nhìn xuống cô ta, giọng điệu bình tĩnh nói: "Ếch ngồi đáy giếng."
Mọi người vĩnh viễn cũng chỉ tin tưởng thứ mà tự mình nhìn thấy, không bao giờ tin những thứ vốn dĩ đã trải ra trước mắt bọn họ, mà cái này thì có gì khác so với ếch ngồi đáy giếng đâu?
Mà giọng nói bình tĩnh như vậy mới chính là thứ khiến người ta phải phẫn nộ, nhân viên bán hàng kia cũng chính là như vậy, nhất là khi cô ta lại còn bị chế giễu là ếch ngồi đáy giếng nữa chứ.
Phải biết là từ khi cô ta vào làm trong cao ốc bách hóa cho đến khi trở thành vợ của quản lý cao ốc thì toàn bộ người trong này có ai không coi trọng cô ta lấy một cái đâu?
Thế nên cô ta mới được điều đến một quầy hàng nhàn nhã thế này, nhưng hôm nay thế mà lại bị hai cái người tỉnh ngoài này tới đây nhạo báng.
Chuyện này khiến Vương Nguyệt Mai không thể nào nhịn được, lúc này cô ta cũng cất cao giọng lên, tự chỉ vào bản thân mình: "Mấy cô dám nói tôi là ếch ngồi đáy giếng sao? Chứ không phải chính là các cô hay sao?"
Lúc này cô ta lại lớn tiếng kêu la: "Mau tới đây mau tới đây, mọi người mau tới đây phân xử công bằng đi, hai cái người tỉnh ngoài này lại đến đây nói với tôi giá một gói mì ăn liền cũng có thể mua được một chiếc đồng hồ đeo tay điện tử, thế nên lúc này tôi mới lập tức phản bác bọn họ, làm sao lại có chuyện này được cơ chứ?"
"Bọn họ lại còn nói tôi là đồ ếch ngồi đáy giếng nữa đây này?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-816.html.]
"Mọi người mau phân xử bình đẳng đi, rốt cuộc ai mới là người ếch ngồi đáy giếng đây?"
Lời này vừa dứt thì tứ phía lập tức ồn ào.
"Giá của một chiếc đồng hồ đeo tay điện tử thì làm sao mà bằng giá của mì ăn liền được nhỉ?"
"Đúng vậy, đây không phải là đùa giỡn đó chứ?"
"Hai người các cô là nhà quê tới từ khe núi nào thế? Sợ là ngay cả giá trị thực sự của một chiếc đồng hồ đeo tay điện tử cũng không biết ấy chứ?"
Sau khi có mọi người tới giúp đỡ thì lúc này Vương Nguyệt Mai càng tự tin hơn mấy phần: "Nếu như hai người thực sự có thể lấy ra được đồng hồ đeo tay điện tử thì đừng nói một đồng, mười đồng, hai mươi đồng tôi cũng mua hết!"
"Có bao nhiêu mua bấy nhiêu."
Thân là người yêu của quản lý cao ốc, quyền lợi này đương nhiên cô ta vẫn có.
Thẩm Mỹ Vân nghe thấy vậy thì đột nhiên bình tĩnh lại: "Cô chắc chắn?"
"Nếu như tôi có thì bao nhiêu cô cũng mua hết bấy nhiêu sao?"
Vương Nguyệt Mai thấy Thẩm Mỹ Vân nói ra lời chắc chắn như vậy thì trái tim cô ta cũng đột nhiên hẫng một nhịp, nhưng thay đổi suy nghĩ một chút thì thấy hai người bọn họ ngay cả số tiền thực sự của đồng hồ đeo tay điện tử cũng không biết thì làm sao có thể thật sự có chúng được?
Lúc này cô ta gật đầu nói: "Đương nhiên."
"Hôm nay tôi Vương Nguyệt Mai nói ra lời này, hai người có bao nhiêu đồng hồ đeo tay điện tử thì có bao nhiêu tôi sẽ mua hết bấy nhiêu."
Thẩm Mỹ Vân đáp: "Là cô nói."
Cô đi tới bên cạnh Diêu Chí Anh: "Chị đi gọi điện thoại cho Tiểu Hầu đi."
Diêu Chí Anh vẫn còn đang ngớ người, dưới sự nhắc nhở của Thẩm Mỹ Vân thì rất nhanh đã lập tức kịp phản ứng lại, quay đầu đi ra ngoài.
Bên kia Vương Nguyệt Mai vẫn còn rêu rao: "Ha ha, đừng nói tìm Tiểu Hầu, có tìm hổ tới đây thì cũng vô dụng thôi."
Người khác không biết, cô ta lại có thể không biết được hay sao.
Hiện tại đồng hồ đeo tay điện tử rất khan hiếm, bình thường cao ốc bách hóa bọn họ nhập về cũng không quá nhiều, mà mỗi lần được nhập về thì sau đó cũng bị khách hàng tới tranh giành mà mua hết sạch.
Đối diện với sự ầm ĩ của Vương Nguyệt Mai, Thẩm Mỹ Vân vẫn dùng một ánh mắt như đang nhìn kẻ ngu nhìn cô ta, căn bản cô chẳng thèm phản ứng lại.
Bên ngoài Diêu Chí Anh còn chưa gọi được điện thoại thì đã gặp được Kim Lục Tử.
"Sao vậy?"
Thấy vợ mình cuống cuồng như vậy trái tim Kim Lục Tử cũng hẫng một nhịp, đưa nước ngọt trong tay mình cho cô: "Từ từ nói thôi."
Diêu Chí Anh uống một ngụm nước ngọt xong thì lúc này mới thở hổn hển kể chuyện vừa mới xảy ra cho Kim Lục Tử.
"Em muốn tìm Tiểu Hầu sao?"
"Anh vừa mới thấy Tiểu Hầu đó."
Cũng không biết hai người Tiểu Hầu đi thế nào mà lại nhanh như vậy, bọn họ chân trước vừa mới đến được Hỗ Thành thì đối phương chân sau cũng đã lái xe tới nơi rồi.
"Ở đâu cơ?"
Diêu Chí Anh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Lời còn chưa dứt thì cách đó không xa Tiểu Hầu đã bíp còi, bim bim bim, bim bim bim.
Một âm thanh chói tai truyền tới.
Kim Lục Tử quay đầu sang nhìn đầu tiên, sau đó cậu ta nói với Diêu Chí Anh: "Không phải đó đấy sao?"
Diêu Chí Anh cũng thuận thế mà nhìn sang, quả nhiên đã lập tức thấy Tiểu Hầu đang ngồi ở ghế lái, cười với cô ấy rồi nói: "Chị Chí Anh"
Diêu Chí Anh cũng không ngờ tới là gặp được Tiểu Hầu ở đây, lúc này cô ấy cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn, đột nhiên chạy chậm đến bên cạnh Tiểu Hầu, đập đập lên cánh cửa xe: "Mau xuống xe, Mỹ Vân bị người ta khi dễ rồi."
Lời này vừa dứt thì nụ cười trên khuôn mặt Tiểu Hầu cũng tắt ngúm."Chị dâu tôi bị người ta khi dễ sao?"
Một giây tiếp theo cậu ta đã đẩy cửa xe ra muốn đi xuống, thế nhưng kết quả lại bị Diêu Chí Anh ngăn lại.
Cô ấy đơn giản chỉ muốn kể lại chuyện đó một lần.
"Lái xe qua đó, sau đó mang hết hàng hóa tới trước mặt người đàn bà kia, cho cô ta nhìn một chút xem có phải chúng ta gạt người hay không."
Kim Lục Tử nghe xong thì lắc đầu: "Ý của Mỹ Vân không phải là vậy."
"Vậy em ấy có ý gì?"
Kim Lục Tử đột nhiên cười lên: "Cô ấy muốn lừa bán lô hàng này cho Hỗ Thành sáu trăm đó."
Cái này —
Diêu Chí Anh và Tiểu Hầu trố mắt nhìn nhau: "Anh chắc chứ?"
Kim Lục Tử 'Ừ' một tiếng: "Chính xác là những gì hai người đang nghĩ đó."
"Đi thôi." Cậu ta gọi Tiểu Hầu: "Lái xe tới trước cửa Hỗ Thành sáu trăm đi, mang theo đống hàng hóa này đến trước mặt bọn họ."
Tiểu Hầu chần chừ một chút: "Nhỡ chúng ta bị buộc là đầu cơ trục lợi sau đó bị bắt lại thì sao?"
Dù sao thì chuyện vào tận miền Nam để nhập hàng về vẫn khiến người ta phải kinh ngạc.
Kim Lục Tử lắc đầu: "Báo chí đã đăng tin về tin tức cải cách và mở cửa rồi, còn khích lệ phát triển kinh tế tư nhân, chuyện này cũng thể hiện rằng hiện tại chúng ta hoàn toàn là hợp lý hợp pháp, hơn nữa còn có thể đối mặt với mọi người nữa."
Nói xong cậu ta còn cố ý mua một tờ báo mang theo bên người.
"Mọi người nhìn xem, phía trên này đã có tin tức mới nhất thông báo về mở cửa và cải cách đây."
Có tờ báo này rồi thì bọn họ cũng chính là đang cầm theo thượng phương bảo kiếm*.
*Thượng phương bảo kiếm: thanh kiếm báu của nhà vua, nắm chắc sự việc.
"Cứ yên tâm đi đi, tin tức này được công bố rồi thì không còn người nào có thể nói chúng ta là đầu cơ trục lợi nữa đâu." Bọn họ quang minh chính đại.
Lúc này Tiểu Hầu và Diêu Chí Anh mới yên tâm.
Tiểu Hầu ngồi ở đằng trước lái xe đến thẳng cửa chính của cao ốc bách hóa. Tiếng xe nổ khiến thoáng chốc hấp dẫn được không ít sự chú ý.
"Sao lại có một chiếc xe tiến đến đây vậy?"
"Là xe hàng sao?"
Mấy nhân viên bán hàng trố mắt đứng nhìn nhau: "Bây giờ đâu phải là thời gian giao hàng đâu nhỉ?"
Mà Thẩm Mỹ Vân nhìn chiếc xe đỗ lại tại cửa chính thì cũng vô cùng kinh ngạc, sau đó cười lên thành tiếng.
"Cô cười cái gì?" Trong lòng Vương Nguyệt Mai nổi lên một suy nghĩ không tốt lắm.
Thẩm Mỹ Vân khẽ mỉm cười đáp: "Cười vì cô sắp đạt được nguyện vọng rồi đó."
"Cái gì?" Vương Nguyệt Mai sửng sốt một chút.
Thẩm Mỹ Vân cũng chẳng thèm nhìn cô ta mà sải bước ra ngoài, đúng lúc này Tiểu Hầu cũng nhảy xuống xe, cậu ta đi tới rồi kêu một tiếng: "Chị dâu."
"Là cậu sao?" Cô cũng rất kinh ngạc vì vào lúc này Tiểu Hầu lại xuất hiện ở đây, thế nhưng đây cũng chính là mong muốn của cô.
Thẩm Mỹ Vân nói: "Mang hàng vào trong với tôi đi."
"Mang vào chính giữa cao ốc bách hóa này ấy."
Chuyện này —
Tiểu Hầu toét miệng cười một cái, lập tức hiểu được ý định vì sao làm như vậy của Thẩm Mỹ Vân: "Được thôi."
Cậu ta gọi thêm một người tài xế nữa rồi cùng nhau dọn hàng mang vào cùng với Kim Lục Tử, Diêu Chí Anh và Thẩm Mỹ Vân.
Chỉ trong chốc lát năm người đã mang được mấy chục chiếc rương chứa đồng hồ đeo tay điện tử vào chính giữa bên trong cao ốc bách hóa.
Mọi người nhìn cứ một rương rồi lại một rương được mang vào.
Rốt cuộc thì hiện tại Vương Nguyệt Mai mới bắt đầu luống cuống, cô ta giương cao giọng lên, trong giọng nói còn nhiễm chút chói tai: "Mấy người đang làm cái gì vậy? Cao ốc bách hóa chúng tôi có bảo vệ đó."
Thẩm Mỹ Vân đứng ở đằng trước, mặt cô hiện lên đầy vẻ kinh ngạc: "Không phải cô muốn mua đồng hồ đeo tay điện tử sao? Cô nói có bao nhiêu mua hết bấy nhiêu mà?"
Lúc này Vương Nguyệt Mai cũng hoảng sợ, cô ta mạnh miệng nói: "Cô sẽ không cho là mang vào đây mấy cái rương rỗng thì tôi sẽ cho rằng bên trong có đồng hồ đeo tay điện tử đó chứ, cô muốn cao ốc bách hóa chúng tôi tiêu tiền như rác đó à?"
Thẩm Mỹ Vân cũng chẳng thèm nhìn cô ta, cô quay sang nói với mấy người Tiểu Hầu: "Bỏ xuống rồi mở chúng ra đi."
Thái độ khinh thường này lại càng khiến trong lòng Vương Nguyệt Mai cảm thấy không thoải mái, cô ta nhìn chằm chằm cái rương đó: "Đầu năm nay mấy tên lừa gạt thật đúng là không thể tin được, lại còn muốn lừa..." Còn chưa nói xong hết câu.
Cái rương được mở ra, bên trong là cực kỳ nhiều đồng hồ đeo tay điện tử.
Vương Nguyệt Mai dừng lại, cô ta tựa như nhìn thấy một thứ không thể nào xuất hiện ở đây vậy, con ngươi cũng trừng lớn lên.
Những người ở bên cạnh xem náo nhiệt cũng không nhịn được mà thò đầu vào xem.
"Ôi trời, thật sự là đồng hồ đeo tay điện tử này."
"Nhiều rương như vậy thì không biết là hết bao nhiêu tiền đây nữa?"
"Vậy lời Vương Nguyệt Mai đã nói trước đó có còn tính nữa hay không vậy? Cô không phải nói vị nữ đồng chí này là có thể lấy ra bao nhiêu chiếc đồng hồ đeo tay thì lập tức mua hết bấy nhiêu, bất kể là mười đồng, hai mươi đồng thì cô cũng sẽ thay mặt cao ốc bách hóa nhận hết hay sao?"
Lời này vừa dứt thì thoáng chốc Vương Nguyệt Mai đã cứng đờ, mắt thấy mọi người quay sang nhìn mình thì cũng cứng ngắc, cô ta cũng chỉ là một nhân viên bán hàng thôi, làm gì có quyền được quyết định chuyện đó chứ, chỉ là lúc nãy cô ta trổ tài miệng lưỡi khoác lác mà thôi.
Thế nào cô ta cũng không ngờ được hai cái người nhà quê thô kệch thậm chí còn chẳng biết được giá của đồng hồ đeo tay điện tử này lại có thể lập tức lấy ra được nhiều đồng hồ đến như vậy.
"Không thể nào!" Vương Nguyệt Mai theo bản năng nói: "Đây nhất định là đồ giả."
Kho hàng của cao ốc bách hóa bọn họ cũng chẳng có nhiều đồng hồ đeo tay điện tử đến vậy.
Thẩm Mỹ Vân bật cười thành tiếng: "Vị đồng chí này, bất kể là giả hay thật thì tôi cũng chỉ muốn hỏi cô một câu thôi, lời cô vừa nói lúc nãy rằng chúng tôi có bao nhiêu hàng thì cô sẽ mua lại bấy nhiêu đó, có còn được tính nữa hay không?"
Vương Nguyệt Mai bị dồn vào góc tường, bước chân cô ta lảo đảo mà lui về phía sau một bước.
Bây giờ cô ta nên nói cái gì đây?
Nhưng hiện tại dù cô ta có nói thế nào thì cũng chỉ như đang giãy giụa thôi.
"Có chuyện gì vậy? Chuyện gì xảy ra thế này?" Đúng thời khắc mấu chốt này thì Tào Đức Quang bước đến, hiện tại anh ta đang là quản lý của bách hóa này, thật ra anh ta cũng chỉ đi ra ngoài từ cửa sau để hút điếu thuốc thôi mà cả cao ốc bách hóa này đã ồn ào đến mức như một khu chợ bán đồ ăn vậy.
Đương nhiên là bình thường thì khu bán đồ ăn ở cao ốc bách hóa cũng không có gì khác biệt lắm.
Người xung quanh cũng bắt đầu ồn ào náo nhiệt lên.
Vốn dĩ Vương Nguyệt Mai thấy chồng mình tới thì như nhìn thấy cứu tinh vậy, thế nhưng nghe được mấy lời ồn ào từ những người xung quanh thì sắc mặt cô ta cũng lập tức trắng bệch: "Đức Quang, em cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ phát triển đến nước này."
Vốn dĩ cô ta cho rằng đối phương chỉ là một người nhà quê đến từ nông thôn thôi, thế nhưng trăm triệu lần không ngờ rằng bọn họ lại thật sự có thể cầm đến nhiều hàng hóa thế này.