Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 825
Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:44:09
Lượt xem: 26
Thẩm Mỹ Vân vừa đến cổng trường, cô đã hỏi bộ phận an ninh: "Đồng chí, Ôn Hướng Phác ở phòng thí nghiệm nào?"
"Tôi là người nhà của cậu ấy, tôi tới đưa cho ít đồ vật."
Nói xong, đối phương nhìn Thẩm Mỹ Vân nói: "Cô lại tới tìm bạn học Ôn nữa sao?"
"Bạn học Ôn bảo cô đừng tới nữa, mặc kệ cô đưa tới cái gì, cậu ấy cũng không cần."
Thẩm Mỹ Vân sửng sốt: "Cái gì?"
Ai tới tìm Ôn Hướng Phác?
Còn tặng quà gì nữa?
Hướng Phác luôn là đứa trẻ khách khí, chưa bao giờ từ chối thẳng thừng bằng cách này.
"Cô không phải người Hương Giang sao?"
Đồng chí ở bộ phận an ninh hỏi.
Thẩm Mỹ Vân càng ngày càng khó hiểu: "Không, tôi là hàng xóm của Ôn Hướng Phác, được con gái tôi Thẩm Miên Miên nhờ tới đây giao bữa tối cho cậu ấy."
Nhắc tới Thẩm Miên Miên.
Người của bộ phận an ninh rõ ràng là biết, anh ta lập tức nói: "Vậy tôi sẽ đưa cô đến đó."
Thẩm Mỹ Vân cảm ơn anh ta xong, trong lòng cô đang suy nghĩ.
Hương Giang?
Ai ở Hương Giang tới tìm Ôn Hướng Phác à?!
Thẩm Mỹ Vân với vẻ mặt nghi hoặc đi theo người cục an ninh đến phòng thí nghiệm. Cô là người ngoài, không được phép vào, đồng chí ở bộ phận an ninh khách khí nói: "Đồng chí, tôi vào tìm bạn học Ôn, cô đợi bên ngoài một lát."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, tay cầm túi lưới nylon lặng lẽ bước đi gần đó. Đại học Thanh Hoa quả thực là một trường đại học có niên đại hàng thế kỷ. Cây hòe già đứng cạnh đó to đến mức cần một hoặc hai người ôm lấy mới hết.
Bây giờ đã là tháng 10, lá cây hòe già đã rụng đầy mặt đất, bước lên có cảm giác mặt đất mềm mại và thoáng đãng.
Cô nghĩ nó thật buồn cười và cố ý giẫm lên nó.
Ôn Hướng Phác đi ra, nhìn thấy một màn này, cậu không khỏi bật cười.
Mỗi lần Miên Miên đến phòng thí nghiệm tìm cậu, nếu cậu chưa ra, là cô bé cứ thích giẫm lên lá cây bên ngoài.
"Dì Thẩm."
Thẩm Mỹ Vân nghe được âm thanh , nhìn sang, liền nhìn thấy thanh niên như lan như ngọc đang đi về phía cô trong ánh chạng vạng, không thể nghi ngờ là rất đẹp trai, nét mặt như được bút lông tinh tế vẽ ra, mỗi nét vẽ đều đủ làm người kinh ngạc cảm thán.
"Hướng Phác à."
Ánh mắt Thẩm Mỹ Vân dịu dàng nhìn cậu: "Lại cao lên rồi." Trước đây cô từng mua quần áo cho cậu, nhưng cô mua theo cỡ khoảng một mét 77 78 thôi, nhưng bây giờ nhìn có vẻ nhỏ hơn một chút?
Ôn Hướng Phác mím môi, ngượng ngùng nói: "Đồ ăn ở căng tin trường Đại học Thanh Hoa rất ngon, mỗi ngày ăn nhiều sẽ cao lên."
"Cháu ăn nhiều là đúng, nhưng phải chăm sóc thân thể thật tốt." Thẩm Mỹ Vân mỉm cười đưa túi lưới nylon đang mang theo: "Miên Miên nói cháu không có gì ăn nên bảo dì mang cho cháu một cái."
"Cháu có chút bận rộn quên xuống căng tin ăn cơm." Nhìn túi lưới nylon được đưa tới, Ôn Hướng Phác có chút bối rối, ôn nhu nói: "Cảm ơn dì Thẩm."
Thẩm Mỹ Vân: "Dì mới là người cảm ơn cháu, ngày thường, khi dì không có ở nhà, cháu là người mang đồ ăn tới cho Miên Miên."
Ôn Hướng Phác mím môi thành một đường: "Đây là việc cháu nên làm."
Cậu cảm thấy điều này không đáng để Thẩm Mỹ Vân tới cảm ơn.
Thẩm Mỹ Vân dường như đã đọc được suy nghĩ của cậu, lơ đãng xua tay: "Tạm thời không cảm ơn, người một nhà không cần khách khí như vậy."
"Nhân tiện, dì đưa Miên Miên về nhà bà ngoại ăn tối rồi, cháu có rảnh không? Có muốn đi cùng không?"
Cái này -
Thực ra Ôn Hướng Phác rất bận rộn. Cậu đã thức nhiều đêm vì thí nghiệm trên tay, nhưng dì Thẩm đã mời cậu. Không biết tại sao, trong lòng lại có một âm thanh nói với cậu, cậu không thể từ chối.
Không thể cự tuyệt dì Thẩm. Lời vừa ra khỏi miệng, Ôn Hướng Phác liền đổi thành: "Vậy cháu cũng đi, chờ cháu kết thúc lần thí nghiệm này đã."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Vậy dì và Miên Miên sẽ đợi cháu ở trường học."
Cô vừa vặn thừa dịp lúc này để đi dạo phụ cận, mua chút đồ ăn về, đang định hỏi xem xung quanh trường có nhà nào không. Tốt nhất nên mua một căn để Miên Miên có một chỗ ở buổi trưa rồi nghỉ ngơi và có đồ ăn để tự học buổi tối.
Với suy nghĩ này trong đầu, cô hỏi.
"Hướng Phác, cháu có quen ai ở đây không?"
"Dì muốn mua một căn nhà gần đây, hoặc thuê một căn nhà, để Miên Miên có chỗ nghỉ ngơi vào buổi trưa, hoặc có chỗ ăn khi học buổi tối."
Ôn Hướng Phác nghĩ nghĩ, nói:
"Để cháu đi hỏi thầy của cháu, thầy ấy có nhiều tin tức trong trường học lắm."
Thẩm Mỹ Vân: "..." Nếu cô nhớ không lầm, thì thầy của Ôn Hướng Phác là một viện sĩ đi, thôi thì không cần lấy việc nhỏ này đi hỏi đối phương làm gì.
"Không, không, không, thầy của cháu là người làm việc lớn, chuyện nhỏ thế này đừng quấy rầy thầy ấy."
Ôn Hướng Phác: "Thầy cháu có trợ lý sinh hoạt, để cháu đi hỏi trợ lý sinh hoạt xem."
Thật sự là cậu không coi đối phương như người ngoài, Thẩm Mỹ Vân ngăn cản không được, nhưng dù sao cậu cũng không thẳng tắp như lúc còn nhỏ.
Ngược lại nhặt đồ trong tay lên nói: "Chỉ cần bảo là dì Thẩm mang chút đồ ăn tới thăm mọi người, bọn họ nhất định sẽ sẵn lòng giúp đỡ."
Hơn nữa cậu còn có anh chị em đồng môn, tin tức của họ chắc chắc sẽ rộng hơn tin tức của cậu.
Quả nhiên, sau khi Ôn Hướng Phác mang đồ vào, các anh chị em đang bận rộn trong phòng thí nghiệm lập tức nhìn sang: "Hướng Phác, người phụ nữ Hương Giang kia lại đến gặp à?"
Bọn họ không có hảo cảm gì với người phụ nữ kia, mỗi lần đến là lại vênh váo tự đắc.
Ôn Hướng Phác lắc đầu: "Không phải."
Cậu đặt túi lưới nylon lên bàn: "Là mẹ Miên Miên, dì ấy tới thăm tôi, mua rất nhiều thứ, mọi người lại đây ăn đi."
Tnh thoảng cậu cũng rất bận. Các sư huynh cũng sẽ mang đồ ăn cho cậu, qua đi lại lại, Ôn Hướng Phác mới biết được mối quan hệ giữa con người với nhau.
Vịt quay Bắc Kinh được gói trong giấy kraft, vừa đặt lên bàn đã có mùi thơm bay ra.
Các anh chị em đang thực hiện thí nghiệm không khỏi sụt sịt: "Đây có phải là vịt quay của Toàn Tụ Đức không?"
Cái này nổi tiếng là đắt tiền, cho dù là bọn họ cũng không nhất định bằng lòng mua, chỉ có thầy hướng dẫn đôi khi thấy bọn họ vất vả quá nên thỉnh thoảng cũng mang một con qua, nhưng đó chỉ là thiểu số.
Ôn Hướng Phác ừ một tiếng, mở túi lưới nylon lấy ra từng cái một: "Còn có đậu phụ, canh cay Hà Nam, bánh lừa nữa."
Đặc biệt là bánh lừa, còn chuẩn bị hai phần, vừa thấy đã biết là dì Thẩm chuẩn bị cho cậu và các anh chị em đồng môn một phần.
Điều này khiến trong lòng Ôn Hướng Phác có một cảm giác khó tả.
Người phụ nữ Hương Giang được cho là dì do mẹ gửi đến và có quan hệ huyết thống, mỗi lần đến đều mang theo những thứ hoa không quả.
Rõ ràng không có quan hệ huyết thống, nhưng dì ấy đã cân nhắc mọi mặt, chỉ có thể nói có một số việc thật sự không phải do quan hệ huyết thống duy trì.
Ôn Hướng Phác vừa xưng tên xong, mọi người lập tức dừng lại việc đang làm: "Chừa cho tôi một ít vịt quay Bắc Kinh, chừa cho tôi."
"Tôi muốn ăn bánh lừa."
"Tôi, tôi, tôi muốn ăn canh cay Hà Nam, đã lâu tôi không được ăn canh cay rồi."
Phòng thí nghiệm thường vắng vẻ đột nhiên trở nên sôi động và nhộn nhịp với sự xuất hiện của những món ăn này.
Ôn Hướng Phác nói: "Đều có mà."
Cậu mở gói giấy kraft và nhìn thấy cả một con vịt Bắc Kinh bên ngoài giòn và bên trong mềm, dính chặt vào thịt nạc.
Dùng một cuộn bột màu trắng và thêm vài lát dưa chuột, lúc đầu sẽ giòn, sau đó mềm và thơm, vị tươi mát của dưa chuột, ngon đến mức khiến người ta nóng lòng muốn cắn đứt lưỡi.
Ôn Hướng Phác thực sự đói.
Lịch trình của họ thậm chí còn khắc nghiệt hơn so với học sinh cấp ba.
Cậu cuộn ba chiếc một lúc và ăn chúng, sau đó cậu cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.
Cắn một miếng cay nóng hổi, cay cay, mềm mịn, đó thực sự là một thú vui tột cùng của cuộc sống.
Trong khi cậu đang ăn, các anh chị em của cậu cũng lần lượt đi tới, thấy mọi người đang ăn.
Ôn Hướng Phác mới hỏi: "Có ai biết gần trường trung học phụ thuộc có bán nhà nào không?"
Điều này thực sự làm mọi người bối rối, người này nhìn người kia, người kia nhìn người này, sau đó đàn anh Lý có sắc mặt kỳ lạ nói một câu: "Nếu không phải biết cậu không phải con giun trong bụng tôi thì tôi thật sự cho rằng cậu đã ăn vào bụng của tôi rồi đấy."
Anh ấy vừa nói lời này, mọi người đều trở nên ghê sợ.
"Đừng nói những lời ác ý như vậy, mọi người còn đang ăn kia kìa."
Đàn anh Lý lập tức dừng lại: "Anh nghe ba mình nói mấy hôm trước hình như có một căn nhà được rao bán gần trường trung học trực thuộc Đại học Thanh Hoa, nhưng giá cao, chưa có ai mua nhưng cũng không biết ở đâu."
Đàn anh Lý là người gốc Bắc Kinh. Ba anh vốn là người môi giới, rất am hiểu về mua bán nhà cửa. Sau này vì nhà không được mua bán nên ông ấy đã chuyển nghề trước đây, nhưng vừa cải cách mở cửa, chính sách cũng lỏng lẻo hơn một chút.
Nên sau đó ông ấy đã chuyển sang làm nghề này lần nữa.
Ôn Hướng Phác nói: "Đàn anh Lý, anh giúp em trở về hỏi xem ba anh tình huống cụ thể là thế nào."
Đàn anh Lý ăn một cái chân vịt vỗ ngực: "Cứ giao cho anh, ngày mai anh sẽ cho cậu biết tin tức vào buổi sáng."
Ôn Hướng Phác ừ một tiếng, trước tiên cảm ơn đã, cậu chờ mọi người ăn xong, cậu mới thu dọn đồ đạc ném vào thùng rác.
Cậu lại đi xem xét bàn thí nghiệm của mình, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, cậu mới nói với mọi người: "Buổi tối tôi sẽ về nhà ăn cơm, phòng thí nghiệm mở cửa cho tôi. Ban đêm em về bổ sung thí nghiệm."
Trong dòng công việc này, sự phân công lao động rất rõ ràng, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng, một khi một người dừng lại, những người khác sẽ khó tiếp tục.
Đương nhiên, mọi người đều đồng ý.
Sau khi thu xếp xong mọi việc, Ôn Hướng Phác đi ra ngoài, nhưng Thẩm Mỹ Vân đã không còn ở bên ngoài nữa.
Có vẻ như cô đã rời đi.
Ôn Hướng Phác không vội, định quay lại tìm Miên Miên, tuy nhiên, khi cậu vừa bước ra, đã có một người đồng chí nữ khoảng bốn mươi tuổi đứng bên ngoài khi nhìn thấy Ôn Hướng Phác, bà ta có chút sửng sốt, nhưng lại càng háo hức nói: "Hướng Phác, tối nay cháu làm gì? Cháu có rảnh không? Đi ăn tối với dì không?"
Người đồng chí nữ này không ai khác chính là dì của Ôn Hướng Phác, Liễu Bội Lan , mẹ cậu nhờ người tìm em gái đã lấy chồng, bảo đối phương liên lạc với con trai bà ta là Ôn Hướng Phác trước.
Thật sự là bản thân bà ta tạm thời không thể đến Hương Giang nên chỉ có thể nhờ em gái cùng một mẹ đẻ ra đến liên lạc với con trai mình, người mà bà ta đã nhiều năm không gặp.
Ôn Hướng Phác nhìn thấy vẻ mặt tính toán của đối phương thì rất không vui, lắc đầu quả quyết nói: "Không có thời gian."
Đối phương đã liên tục tìm cậu một tháng, điều này thực sự khiến cậu khó chịu.
Lời từ chối dứt khoát như vậy khiến Liễu Bội Lan có chút không vui: "Cháu à, dì là dì thân yêu trong gia đình của cháu, nếu dì đã đến trường học bảo cháu về nhà ăn cơm, còn có thể làm hại cháu được ư?"
"Cháu lớn lên ở nhà họ Ôn, sợ là đã quên, lời nói của người lớn không được từ chối, dì đến thăm cháu nhiều lần như vậy, cháu đều từ chối dì như thế, con còn để dì vào mắt không?
Ôn Hướng Phác cảm thấy buồn cười: "Nếu dì thật sự là trưởng bối của tôi thì tại sao khi còn nhỏ không đến xem tôi?"
Cậu đã mất ba khi mới sinh ra, mẹ cậu cũng ra đi không lâu sau đó, tuổi nhỏ đã mất bà nội, ông nội luôn ở căn cứ, cậu đã nương tựa sống cùng quản gia Lý đã nhiều năm như vậy, xung quanh cậu cũng chẳng có lấy một người thân ruột thịt.
Bây giờ cậu đã lớn và thành đạt hơn nên có khá nhiều người đến nhận làm người thân của cậu.
Thật nực cười.
Liễu Bội Lan hoảng sợ khi bị thẩm vấn, nhưng bà ta nhanh chóng kiếm cớ: "Ngày xưa nhà chúng ta nghèo, dì không muốn đến nhà họ Ôn tống tiền. Bây giờ nhà ta khá hơn rồi. Mẹ ruột của cháu cũng tìm đến dì, muốn dì chăm sóc cháu nhiều hơn."
"Hướng Phác, theo dì đi ăn cơm đi, dì chụp ảnh gửi cho mẹ cháu."
"Chị ấy thật sự rất nhớ cháu."
Ôn Hướng Phác nhấp môi thành một đường thẳng: "Nếu bà ta nhớ tôi, thì bà ta đã không rời bỏ tôi."
Nói đến cũng thật nực cười, cậu đã sống mười chín năm rồi, mới biết rằng người mẹ mất tích của mình vẫn còn sống và bà ta đang sống một cuộc sống tuyệt vời ở Hương Giang.
Lẽ ra cậu nên vui mừng, ít nhất đối phương còn sống, trên đời này cậu có một người thân ruột thịt khác, nhưng cậu không vui, thậm chí còn có chút buồn bã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-825.html.]
Mẹ cậu vẫn còn sống khỏe mạnh nhưng đã bỏ cậu mà đi.
Cậu không hiểu tại sao.
Nếu lựa chọn rời đi vào năm đó thì tại sao bây giờ lại xuất hiện?
Liễu Bội Lan muốn giải thích điều gì đó khác.
Bên kia, Thẩm Mỹ Vân không biết từ lúc nào đi tới, cô cau mày hô một tiếng: "Hướng Phác, sao cháu không đi?"
Sự xuất hiện của cô lập tức cứu Ôn Hướng Phác: "Đây ạ."
Cậu trực tiếp không để ý đến Liễu Bội Lan, đi đến chỗ Thẩm Mỹ Vân, nhìn như vậy là cậu trực tiếp không để Liễu Bội Lan vào mắt
Trong lòng Liễu Bội Lan lập tức không thoải mái, bà ta đuổi theo chất vấn: "Cô ta là ai?"
Tại sao bà ta tới tìm Ôn Hướng Phác nhiều lần như vậy, nhưng đối phương lại không chịu rời đi cùng bà ta, nhưng đồng chí nữ trước mặt bà ta chỉ đến một lần, mà cậu đã sẵn sàng đi theo người kia.
Ôn Hướng Phác khẽ cau mày: "Việc này tựa hồ không liên quan đến dì."
"Sao lại không liên quan?" Liễu Bội Lan lớn tiếng hét lên, dùng mọi cách nhấn mạnh: "Dì là dì của cháu, là người dì có quan hệ huyết thống."
"Là mẹ ruột của cháu kêu dì tới tìm cháu."
Thẩm Mỹ Vân có chút khó hiểu, cô nhìn Liễu Bội Lan từ trên xuống, Liễu Bội Lan kỳ thật cũng rất xinh đẹp, nhưng không bằng chị gái Liễu Văn Bội. Cộng với những năm tháng sống nghèo khổ, gương mặt của bà ta đã có nếp nhăn sau nhiều năm làm việc vất vả.
Thẩm Mỹ Vân vẫn luôn là người tốt bụng, nhưng lần này ánh mắt có chút phê phán: "Mẹ ruột có ở đây không? Mẹ ruột của thằng bé đã chết, bị liệt hay không thể cử động sao? Chẳng lẽ bây giờ lại cần tìm một người ngoài đến gặp họ đứa con mình vứt bỏ trước đó?" ?" Lời này quá sắc bén.
Hiện trường bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Liễu Bội Lan mở miệng, lại không biết nên nói cái gì.
Bà ta cũng biết chị mình làm như vậy là không tốt, nhưng đối phương thực sự không thể đi qua được nên bà ta cũng không thể làm gì được.
Ôn Hướng Phác cảm thấy rất vui mừng khi nhìn thấy Liễu Bội Lan bị á khẩu.
Mấy ngày nay cậu đều đang nhẫn nhịn trong lòng, nhưng sự xuất hiện của Thẩm Mỹ Vân lại khiến cậu thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Mỹ Vân nhìn Ôn Hướng Phác như vậy, trong lòng khẽ thở dài. Hướng Phác được dạy dỗ rất tốt, biết phải phép, hiểu chuyện và kính trọng người lớn tuổi.
Nhưng chính vì điều này mà cậu đã bị người lớn lên mặt.
Nhưng nói cách khác.
Liễu Bội Lan xứng làm người lớn sao?
"Đi thôi." Thẩm Mỹ Vân nháy mắt với Ôn Hướng Phác.
Ôn Hướng Phác gật đầu, đang định rời đi.
Liễu Bội Lan lại đuổi theo, lại bị Thẩm Mỹ Vân ngăn lại, liếc bà ta một cái, khinh thường nói: "Muốn tống tiền à?"
Cô thật sự có tư cách bắt bẻ, cô xinh đẹp, khí chất tốt, ăn mặc thì thời thượng, vừa nhìn đã không phải là người bình thường, sau khi bị cô nhìn như vậy, Liễu Bội Lan đột nhiên cảm thấy tự ti rất nhiều.
Chân bà ta đột nhiên không thể cử động được nữa và bà ta muốn nói không.
Nhưng ánh mắt Thẩm Mỹ Vân quá kiêu ngạo, trong mắt cô, bà ta nhìn thấy cô chị gái hai mươi tuổi mới gả vào nhà họ Ôn, lúc về đến nhà ba mẹ ruột đều có bộ dáng như vậy, từ trên xuống dưới coi thường mọi người. Nhìn bọn họ như thể nhìn nhiều một cái sẽ thấy bẩn vậy.
Thẩm Mỹ Vân biết chiêu này có hiệu quả, thấy đối phương không đuổi kịp, cô dẫn theo Ôn Hướng Phác rồi bỏ đi.
Sau đó Thẩm Mỹ Vân nói: "Hướng Phác, cháu phải cứng rắn hơn với những người cháu không thích." Để tránh bị đối phương bắt nạt.
Văn Hướng Phác biết, nhưng biết thì biết, nhưng sự giáo dục từ trong xương cốt làm cho cậu khó có thể làm được.
Thẩm Mỹ Vân thâm ý nói: "Hướng Phác, người không thỏa hiệp về phương tiện để đạt được mục đích của mình, không phải là dạy cháu trở thành người như vậy, mà là yêu cầu cháu tìm kiếm một kết quả, một kết quả mà cháu hy vọng đạt được."
Sợ nhất là bọn trẻ được dạy phải hiền lành quá nhiều, nếu một đứa trẻ quá tốt bụng thì khi ra ngoài xã hội sẽ bị người khác bắt nạt.
Nghe xong lời này, trong lòng Ôn Hướng Phác trầm tư.
Thẩm Mỹ Vân không làm phiền anh, hai người lặng lẽ đi về phía trường cấp hai trực thuộc, khi đến gần cửa phòng học Miên Miên, Ôn Hướng Phác đột nhiên nói: "Dì Thẩm, giá như dì—" là mẹ cháu thì tốt rồi.
Cậu đang nghĩ, có phải tất cả các bà mẹ trên thế giới đều giống dì Thẩm không?
Cô tinh tế nhưng không trần tục, cô sẽ đứng ra bảo vệ con mình vô điều kiện, và cô sẽ dạy con cách giải quyết những mối quan hệ khó khăn này với người thân.
Nhiều lần, Ôn Hướng Phác tự hỏi, nếu, nếu như cậu có một người mẹ như Thẩm Mỹ Vân thì cậu đã không cần phải trưởng thành một cạc cô đơn như thế?
Nhưng cũng chỉ có thể nghĩ về nó mà thôi.
Nhìn thấy Ôn Hướng Phác nói được nửa câu, Thẩm Mỹ Vân đưa mắt hỏi cậu: "Sao vậy?"
Đáng tiếc Ôn Hướng Phác lắc đầu: "Không có gì."
Miên Miên tan học lần đầu tiên lao ra ngoài, nhìn quanh thấy Thẩm Mỹ Vân đứng ở ngoài phòng học, ánh mắt đột nhiên sáng lên: "Mẹ!"
Lúc này, cô bé còn chẳng nhìn ra Ôn Hướng Phác bên cạnh Thẩm Mỹ Vân, cô bé chỉ nhìn thấy mỗi mẹ mình
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, bắt được cô bé, Miên Miên nhìn thấy Ôn Hướng Phác liền gọi: "Anh trai Hướng Phác."
"Chúng ta cùng nhau trở về đi?"
Thẩm Mỹ Vân tất nhiên là đồng ý.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trường học kết thúc lúc bảy giờ, khi bọn họ đến ngõ Ngọc Kiều thì đã là tám giờ mười, trời đã tối mịt, khi gió mùa thu thổi qua, lá cây hòe già ở dưới chân bức tường sân xào xạc rơi xuống.
Người trôi nổi ở khắp mọi nơi.
Trên đường đi, Miên Miên có rất nhiều niềm vui. Cô bé thích Bắc Kinh vào mùa thu. Gió thu thổi và lá rơi. Dù là hoàng hôn hay bình minh, thì theo Miên Miên, đó là một khung cảnh vô cùng đẹp.
Nhìn thấy cô bé hạnh phúc.
Thẩm Mỹ Vân cũng vui vẻ, nắm tay cô bé lắc lắc.
Nụ cười trên môi cô vẫn chưa tắt khi cô đến cửa, Trần Thu Hà vẫn đang bận rộn trong bếp thì nghe thấy tiếng động, nhưng Trần Hà Đường đã chạy nhanh hơn.
"Mỹ Vân!" Vẻ mặt ông ấy kinh ngạc. Đã lâu rồi Trần Hà Đường không gặp Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân kêu lên: "Cậu."
Trần Hà Đường khịt mũi, cẩn thận nhìn Mỹ Vân: "Gầy đi, gầy đi rất nhiều rồi."
Thẩm Mỹ Vân kiêu ngạo cười: "Gầy đi mới nhìn càng xinh đẹp."
Trần Hà Đường không đồng ý, đáng tiếc Thẩm Mỹ Vân đổi chủ đề: "Cậu mặc thử quần áo mới chưa."
Nói đến quần áo, Trần Hà Đường thích nhưng lại cảm thấy đau lòng: "Có phải tốn rất nhiều tiền không?"
Thẩm Mỹ Vân: "Có dễ mặc không?"
Trần Hà Đường gật đầu.
"Vậy là được rồi, dễ mặc là được, để tâm đến đắt hay không đắt làm gì, hơn nữa cháu kinh doanh lĩnh vực này, giá mua sỉ rất rẻ."
Sau đó, không thèm nhìn phản ứng của Trần Hà Đường, cô chạy vào bếp nói: "Mẹ ơi, buổi tối chúng ta ăn món ngon gì cho bữa tối thế ạ?"
Sau khi nhận được câu trả lời mình thích, Thẩm Mỹ Vân không khỏi kéo cánh tay Trần Thu Hà, nũng nịu nói: "Con biết chắc mẹ sẽ làm món này mà, canh thịt dê và củ cải, con rất thích món này." Mùa thu mà, phải uống loại canh này để bồi bổ bản thân.
Rất thoải mái.
Ở ngoài phòng chính, thấy mẹ mình chạy tới làm nũng và cười như một cô bé.
Miên Miên không khỏi thấp giọng nói với Ôn Hướng Phác: "Anh có để ý mỗi lần mẹ em về trước mặt bà ngoại là đều hành động như một đứa trẻ vậy không?"
Ôn Hướng Phác gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói thêm: "Trước mặt dì thì em cũng như vậy."
Miên Miên nói xong sửng sốt: "Em cũng vậy à?"
"Ừ."
Miên Miên cười tủm tỉm chạy tới, bắt đầu làm nũng với Thẩm Mỹ Vân.
Căn bếp to bằng lòng bàn tay nên hai người đứng thì chật, ba người đứng thì còn không ra được.
Thẩm Mỹ Vân đuổi cô bé ra ngoài, nói: "Đi làm bài tập đi."
"Mẹ, ngoài món canh thịt dê này ra, còn có món gì nữa không?"
Trần Thu Hà: "Ngoài ra còn có khoai tây và thịt ba chỉ, lạp xưởng xào hoa tỏi non, cộng thêm cải trắng xào và trứng vịt Bắc Thảo quấy đậu phụ."
"Đủ chưa?"
Thẩm Mỹ Vân nói: "Đủ đủ đủ, mẹ cứ hầm canh đi, con xào rau cho."
Trần Thu Hà cũng không khách khí với con gái. Con gái bà ấy nấu ăn rất ngon, thỉnh thoảng bà ấy có thể thử một lần, nhưng bà ấy sẽ thấy đau cô vất vả.
"Mẹ, mẹ cứ chuẩn bị xong đồ ăn đi, con chỉ xào thôi mà."
"Mau lắm."
Lúc này Trần Thu Hà mới không từ chối.
Thẩm Mỹ Vân rất nhanh, trong nháy mắt liền nấu xong, kêu Miên Miên đi tới bưng món ăn.
Thẩm Hoài Sơn đi làm về vào đúng lúc này.
Chính Trần Thu Hà đến bệnh viện nói với ông ấy rằng tối nay con gái ông ấy sẽ về nhà ăn tối.
Thẩm Hoài Sơn vội vội vàng vàng hoàn thành nốt công việc buổi chiều.
Làm xong kịp bữa tối.
Ông ấy được coi là một trưởng bối.
Ông ấy vừa trở về, Miên Miên, Ôn Hướng Phác, Tiểu Hầu đều ra đón ông ấy, hiếm thấy trong nhà lại náo nhiệt như vậy.
Thẩm Hoài Sơn gật đầu: "Đều ngồi đều ngồi đi."
Sau khi đi vào rửa tay, ông ấy nhìn kỹ Thẩm Mỹ Vân, câu đầu tiên là: "Gầy rồi."
Đây là điều mà hầu như mọi người đều sẽ nói khi nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân.
"Ba ơi, gầy mới đẹp, gầy mặc đồ mùa hè sẽ đẹp hơn."
Chỉ có người lớn tuổi mới nghĩ rằng béo thì sẽ đẹp.
Thẩm Hoài Sơn không nói gì.
Thẩm Mỹ Vân lập tức cầm đồ ăn chạy ra ngoài.
Cô vừa rời đi, Trần Thu Hà vỗ nhẹ vào cánh tay Thẩm Hoài Sơn: "Sao ông lại nghiêm túc với con gái mình như vậy?"
"Uổng công con gái ông mang nhiều quần áo đến thế mà chẳng được gì."
Thẩm Hoài Sơn: "Tôi chỉ đùa thôi mà."
"Hỏi xem lần này Mỹ Vân về Bắc Kinh ở bao lâu? Thật sự không thể về nhà mỗi ngày à, tôi có thể bồi bổ cho con bé."
Trần Thu Hà vẫn chưa biết nên bà ấy nghĩ ngợi và nói: "Tí nữa hỏi ở bàn ăn sau."
Vừa ăn, Trần Thu Hà vừa nói: "Lần này con sẽ ở lại bao lâu?"
Khi được hỏi, Miên Miên cũng dỏng tai lắng nghe.
Thẩm Mỹ Vân đang ăn thịt dê hầm, không có mùi vị tanh gì, thịt và sụn tan chảy trong miệng: "Sau khi dọn sạch một mẻ hàng hóa trong tay thì con sẽ quay lại."
"Thế mỗi ngày về đây ăn cơm nhé? Trong thời gian này mẹ sẽ mua một ít thịt cho con bồi bổ."
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Tùy tình hình, nếu bận bán hàng, có thể con sẽ không có thời gian."
Sau khi nhai một bọ cạp dê, cô lập tức nhả xương sang một bên và cắn thêm một miếng củ cải thơm, cô lập tức cảm thấy vị thịt trong miệng và dạ dày đã dịu đi.
"Mẹ, con định mua hoặc thuê một căn nhà gần trường trung học trực thuộc Đại học Thanh Hoa để Miên Miên nghỉ ngơi."