Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 833
Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:44:23
Lượt xem: 24
Lão Tùy nhận được tiền xong vui đến mức không ngậm được miệng: "Nếu sau này tôi sản xuất được tiếp áo nhung lông chồn sẽ gọi ngay cho cô, cô thấy ổn không?"
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một lúc: "Vậy để tôi xem tình hình bán thế nào đã, nếu như bán được thì sau tôi sẽ đặt hàng chỗ anh."
Theo con mắt của Lão Tùy thì Thẩm Mỹ Vân bán hàng rất lợi hại!
Lão Tùy đương nhiên không từ chối, sau khi đếm xong số tiền đối phương trả, lập tức đi cho công nhân chuyển hàng.
"Chỗ hàng này gửi cho cô về địa chỉ nào? Hay là cứ đặt ở xưởng của tôi đã?"
Thẩm Mỹ Vân: "Trước hết giúp tôi mang sang chỗ Cao Dung đi."
Dù sao cô và Cao Dung cũng thân thiết hơn.
Sau khi rời xưởng quần áo của Lão Tùy, Cao Dụng nhịn không được mà hỏi: "Không phải hồi trước chị nói không làm quần áo nam sao? Sao giờ lại nhập nhiều đồ nam vậy?"
Vốn dĩ qua đây chỉ để nhập áo khoác bông hoa nhí thôi, kết qua một lúc liền mua nhiều hàng như vậy.
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Chị cũng không ngờ đến."
"Thực tế là vì đồ chỗ Lão Tùy rất ổn."
Cô hoàn toàn không nhịn được mà mua hết.
Cao Dung nheo mắt nhìn cô: "Em cuối cùng cũng hiểu tại sao tiền trong tay chị không giữ được lâu, giữ tròn tay xong đều tiêu cho người khác hết."
Cũng quên cả cô ấy luôn.
Thẩm Mỹ Vân bị trêu nhưng cũng không khó chịu: "Ai bảo em làm ít đồ mùa đông quá? Lại còn trách chị?"
Lúc trước cô đưa cho Cao Dung hai bản thiết kế, Cao Dung cũng chỉ làm hai loại đồ mùa đông này, một cái là áo khoác bông hoa nhí Đông Bắc, một cái là áo choàng cài nút sừng bò.
Cao Dung thở dài: "Xem ra năm nay em đành bỏ lỡ kim chủ là chị rồi."
Bởi vì cô ấy không mua đủ bông vải nên đến cả quần bông nữ cũng không làm được, quần vẫn làm kiểu với loại vải nhung như trước, nhưng nhung hơi mỏng, nếu muốn mặc vào mùa đông thì vẫn hơi lạnh.
Thẩm Mỹ Vân: "Em đừng có được hời mà khoe mẽ, chị nhập hàng từ chỗ em, cũng dưới hai vạn rồi."
Áo khoác bông nhí Đông Bắc, áo choàng cài nút sừng bò, áo len nữ, quần nhung, mỗi loại đều lấy không ít.
Điều này không sai.
Cao Dung cũng không ghen tị nữa: "Vậy áo em sẽ cho người đóng gói cho chị, đi thôi, em lái xe đèo chị đi tìm Tây Hà."
Lâm Tây Hà không sản xuất quần áo, anh ấy kinh doanh đồng hồ điện tử, cũng thuộc phái Triều Thương họ.
Có được cái tốt đương nhiên sẽ không thể bỏ rơi anh ấy được.
Thẩm Mỹ Vân đến chỗ Lâm Tây Hà nhập năm nghìn chiếc đồng hồ đeo tay, đóng đầy năm cái rương, cô cũng mua mấy trăm cặp kính, trong tay chỉ còn lại hơn một nghìn tệ.
Cô lại dạo quanh chợ, xem vài chiếc đèn pin, lại nhập thêm mấy chục cái đèn pin, cuối cùng, cô nhìn thấy con ếch xanh lên dây cót.
Thẩm Mỹ Vân hỏi qua, loại này rẻ chỉ hai hào một cái, cô lại nhập thêm hai trăm tệ tiền hàng, tính đến hiện tại, năm van trong tay cô đã tiêu hết.
Thẩm Mỹ Vân lại thở dài một hơi: "Chỗ tiền này cũng không chịu được mà tiêu rồi."
Mỗi lần qua đây dù mang theo bao nhiêu tiền cô cũng tiêu sạch sành sanh.
Diêu Chí Anh cũng cực kì đồng cảm: "Chị vẫn còn năm mươi tệ để mua vé tàu quay về, đến cả cơm ăn trên đường cũng phải tiết kiệm rồi."
Nếu không, sợ là sẽ bị đói.
Hai người nhìn nhau im lặng.
Trên phương diện mua sắm, hai người thật sự cực giỏi!
*
Mua hàng xong, Thẩm Mỹ vân và Diêu Chí Anh lập tức bao một toa tàu, tổng cộng bốn trăm tệ, kết quả là đến bốn trăm tệ họ cũng không còn để thuê.
Đến cuối, vẫn là Cao Dung trả tiền tàu cho họ.
Thẩm Mỹ Vân còn xấu hổ, nhưng Cao Dung không để bụng: "Lần này em mời chị, lần sau em đến Bắc Kinh thì chị mời em."
Cao Dung thật sự phóng khoáng, mấy trăm tệ nói trả là trả, chỉ để lôi kéo hai vị kim chủ Thẩm Mỹ Vân và Diêu Chí Anh.
Chuyện nào ra chuyện đó.
Thẩm Mỹ Vân: "Lần sau chị sẽ trả em."
Cô đã giải quyết hết tất cả số tiền mình nợ đối phương một lượt, vậy mà không thể ngờ, lúc sắp đi lại nợ thêm một khoản.
Cao Dung không để tâm xua tay: "Chị lên tàu trước đi, về rồi xem có xem có loại quần áo nào bán được thì nói trước cho chúng em, chúng em bên này sẽ chuẩn bị tốt."
Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng.
Đường về rất nhanh, ba bốn ngày nháy mắt trôi qua, về đến Bắc Kinh, Thẩm Mỹ Vân lập tức gọi xích lô, một người không đủ nên gọi hai người.
Hai người kéo hai xe hàng chất cao quá đầu, Thẩm Mỹ Vân bảo hai người họ đẩy hàng đến chợ lớn Tây Đan, mỗi người trả thêm năm mươi tệ, hai người lập tức chuyển hàng lên tầng hai.
Lúc Thẩm Mỹ Vân trở về, đã là hơn một giờ trưa, gian hàng không có mấy người.
Kiều Lệ Hoa và Trần Ngân Diệp một người đang đếm hàng, một người đang tính toán, nghe thấy độngt ĩnh tập tức nhìn qua.
"Mỹ Vân chị về rồi?"
Kiều Lệ Hoa bỏ đồ trên tay xuống, cô ấy vốn đang cau mày, nhưng nhìn thấy hai người đẩy hàng chuyển các bao hàng to đằng sau Thẩm Mỹ Vân thì lập tức thở phào.
"Chị còn không về, cửa tiệm chúng ta không còn gì để bán đó." Cô ấy vừa đếm xong, chỉ còn lại khoảng hai mươi bộ quần áo, nếu bán nhanh thì sẽ hết trong một buổi chiều.
Ngày mai mở cửa thì chỉ còn kệ trống.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, yêu cầu người đẩy hàng đặt hàng ở giữa gian hàng, vừa tiện cho họ có thể phân loại hàng hóa thuận tiện treo lên.
Hiện tại kệ quần áo trong gian hàng không còn nhiều hàng.
Thấy từng gói hàng được đặt trong cửa hàng, các chủ cửa hàng quần áo bên cạnh lập tức ngạc nhiên, thấy cửa hàng của mình không có khách bèm chạy sang hóng chuyện.
"Cô chủ Thẩm, cô lại nhập hàng rồi à?" Thảo nào máy ngày nay không thấy cô chủ Thẩm.
Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng, không nói nhiều, chỉ gọi Kiều Lệ Hoa và Trần Ngân Diệp đến thu dọn đồ đạc.
Tổng công có hơn ba mươi bao hàng, đợi đến khi toàn bộ được dỡ xuống liền chất đầy cửa hàng, thậm chí còn phải xếp ở lối vào rộng rãi, mới miễn cưỡng dỡ hàng xong.
"Cô mua nhiều hàng như vậy sao?"
"Không sợ không bán được sao?" Bà chủ cửa hàng cách vách nhìn thấy nhiều hàng như vậy thì lập tức chấn động.
Mặc dù họ kinh doanh được, nhưng mà quần áo không bằng đồ ăn, suy cho cùng vẫn là đồ giá cao, ít người mua.
Đương nhiên cửa hàng của Thẩm Mỹ Vân là ngoại lệ.
Thẩm Mỹ Vân không có thời gian trò chuyện với họ, thậm chí còn không ngẩng đầu lên: "Nếu không bán hết thì năm sau bán tiếp." Dù sao thì cô cũng đã tính toán lâu dài.
Thấy cô nói vậy, trong lòng mấy người còn lại đều nghĩ, thật sự là bê con mới sinh không sợ hổ, thế này sợ là bỏ toàn bộ vốn liếng vào mua hàng hết rồi.
Thẩm Mỹ Vân không quan tâm người khác nghĩ thế nào, cô phân các bao hàng theo nhãn dán trên bao.
"Đây là áo khoác bông hoa nhí, bên trên có viết tên, hai người phân theo tên nhé."
"Đây là áo khoác nhung lông chồn của nam."
Ngay khi cô phân phó Kiều Lệ Hoa và Trần diệp Ngân lập tức trở nên bận rộn.
Đầu tiên lấy ra chiếc áo khoác bông hoa nhí với màu xanh đỏ đan xen cực kì đặc sắc để chào hàng, mặc cho ma nơ canh trước.
Bên trong phối một chiếc áo len trắng, bên ngoài khoác chiếc áo khoác bông hoa nhí xanh đỏ và một chiếc quần vải nhung.
Ma nơ canh nữ mặc đồ xong thì đến mẫu nam, bên trong mặc áo len đen, bên ngoài mặc áo khoác nhung lông chồn, bên dưới mặc quần, Thẩm Mỹ Vân thấy quần bông không đẹp, thêm vào có chút cồng kềnh, bèn tìm một chiếc quần tây trang phối cùng.
Được rồi!
Người đầu tiên hỏi quần áo không phải là khách hàng xung quanh mà là chủ quầy hàng bên cạnh: "Cô chủ Thẩm, chiếc áo khoác này bán thế nào? Tôi mua cho chồng tôi một cái?"
Chiếc áo khoác nhung lông chồn này trông rất thời trang mà chất áo khi chạm vào cũng rất tốt.
Thẩm Mỹ Vân: "Đây là mặt hàng chủ lực cuối năm của chúng tôi, chín mươi tám tệ một chiếc."
Cô vừa nói, xung quanh lập tức im lặng.
Giá bán quả là có hơi đắt.
Ai đó kinh ngạc: "Chín mươi tám?"
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Chín mươi tám."
Nghe vậy, cô chủ trước đó đã cầm chiếc áo lên cũng lặng lẽ đặt xuống.
Nhưng sau khi đặt áo xuống, cô chủ lại không kìm lòng được mà cầm lên lại, ngắm tới ngắm lui.
Chất lượng của chiếc áo thực sự rất tốt, nhưng cô ấy lại không nỡ buông tay.
"Không thể giảm giá thêm chút nữa sao?"
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Chị Từ, chị cũng từng làm nghề may mặc mà, chị sờ thử chất liệu của chiếc áo này xem. Từ lớp vải ngoài cho đến lớp lông chồn bên trong. Nếu chị là người nhập hàng về, chị sẽ bán giá bao nhiêu?"
Đối phương sờ xong, suýt nữa buột miệng nói ra giá bán hơn trăm đồng.
Nhưng rồi cô ấy lại biết mình đang ở đâu, nên đành nuốt lời vào. Quầy hàng của họ có bán áo khoác nữ, có những chiếc được rao giá đến hai, ba trăm, thậm chí có chiếc còn lên tới năm, sáu trăm.
So với những chiếc áo đó, thì giá chín mươi tám của Thẩm Mỹ Vân cũng được coi là rẻ rồi.
Đối phương không lên tiếng.
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười: "Đúng không? Cả chị và tôi đều biết, mua chiếc áo này với giá chín mươi tám thì có thể coi như là của để dành rồi."
So với các đồng nghiệp cùng ngành, Thẩm Mỹ Vân thấy mình còn hiền chán.
Nghe xong lời này, chị Từ im lặng không nói gì, chỉ sờ lại chiếc áo, vuốt đi vuốt lại. Đặt xuống thì tiếc, nhưng muốn mua thì lại đắn đo. Là người bán hàng, chị Từ hiểu rõ chất lượng của chiếc áo, nhưng muốn cô ấy bỏ tiền thì lại không nỡ.
Sau một hồi chần chừ.
Cuối cùng, chị Từ cũng cắn răng, đưa cho Thẩm Mỹ Vân mười tờ tiền: "Tôi lấy một cái." Thu nhập một ngày của chị Từ không chỉ dừng lại ở con số chín mươi tám, coi như mua một cái về làm của để dành cho chồng vậy.
Dù sao thì một chiếc áo cũng có thể mặc được rất nhiều năm.
"Nhưng cô phải giảm giá cho tôi một chút."
"Không sao, chị Từ, dù sao thì chúng ta cũng đều là người quen mà." Thẩm Mỹ Vân cười nói, chỉ nhận chín tờ, tờ còn lại thì trả lại cho chị Từ.
"Chín mươi đồng một cái, coi như tôi tặng các người một cái."
Hành động này của Thẩm Mỹ Vân khiến chị Từ cảm thấy hài lòng. Nắm chặt tờ tiền mười đồng vừa lấy lại được, chị Từ quay sang trêu chọc những bà chủ khác: "Chất lượng áo của cô chủ Thẩm thực sự rất tốt, mọi người không định mua cho chồng mình một cái sao?"
Nghe chị Từ nói vậy, những bà chủ khác ở các quầy bên cạnh cũng bắt đầu động lòng.
"Cô chủ Thẩm, nếu chúng tôi tự mua, cô có tính cho chúng tôi chín mươi đồng một cái không?" Những người có thể mở được quầy hàng ở đây, hầu như không có mấy kẻ nghèo hèn, nhà nào nhà nấy đều kiếm được vài trăm đồng một ngày một cách dễ dàng.
Thẩm Mỹ Vân tươi cười gật đầu: "Đúng vậy nha, người quen thì đều tính chín mươi đồng một cái."
"Tại sao lại chín mươi đồng một cái?"
Một khách hàng đưa chồng đi mua sắm giữa trưa không kìm được mà hỏi một câu. Nói thật thì trong số bao nhiêu quầy hàng, chỉ có quầy của nhà Thẩm Mỹ Vân là nhộn nhịp nhất.
Vợ chồng này đều vào khoảng ba mươi tuổi, nhìn thoáng qua đã biết đều là những người đứng đắn. Người phụ nữ uốn tóc thời trang, mặc áo khoác lông cừu cổ đứng, còn người đàn ông mặc áo bông, rõ ràng là tranh thủ giờ nghỉ trưa đến mua sắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-833.html.]
Quần áo may sẵn ở chợ lớn Tây Đơn nổi tiếng khắp Bắc Kinh.
Thẩm Mỹ Vân chỉ cần nhìn thoáng qua là biết ngay cặp vợ chồng này là khách hàng tiềm năng, cô lập tức chỉ vào bộ đồ lông chồn mà ma-nơ-canh mặc ở trước cửa: "Chiếc áo này giá chín mươi tám đồng một cái, người nhà của chúng tôi đến ủng hộ thì giảm cho họ chín mươi đồng một cái."
Nghe vậy, ánh mắt của cặp vợ chồng lập tức chuyển sang chiếc áo khoác lông chồn đó.
Nhìn một cái là không thể rời mắt, quả thật chỉ cần nhìn là có thể biết một chiếc áo có đẹp hay không, chiếc áo lông chồn này trông vừa to vừa đẹp, hơn nữa còn được may rất tinh xảo, không giống như những chiếc áo khác.
Vị nữ đồng chí trung niên không kìm lòng được mà nói: "Có thể đưa chiếc áo này cho chúng tôi thử không?"
Người phụ nữ trung niên kia lập tức không nhịn được nói: "Lấy chiếc áo này cho chúng tôi thử xem nào?"
Người đàn ông định nói không cần, vì đắt quá.
Nhưng đã bị vợ ngăn lại: "Cuối năm anh được bầu làm phó trưởng xưởng, trên người không có bộ quần áo tử tế, người ta lại cười cho."
Nghe vậy, người đàn ông lập tức im lặng.
Thẩm Mỹ Vân bảo Kiều Lệ Hoa đi lấy một chiếc cỡ lớn hơn, đưa cho người phụ nữ kia: "Có thể thử, ở đây có gương."
Người đàn ông vừa mặc chiếc áo khoác lông chồn đó vào, quả thực phải nói là khí chất khác hẳn, cứ như đã là phó trưởng xưởng rồi vậy.
Đừng nói đến Thẩm Mỹ Vân, mà ngay cả vợ ông ta cũng không nhịn được mà liên tục gật đầu: "Đẹp quá."
Bà ta lập tức không nói hai lời, lấy chín tờ tiền mười tệ đưa cho Thẩm Mỹ Vân: "Này, bà chủ, cô giữ tiền đi, chồng tôi mặc luôn chiếc áo này."
Mặc vào người, trông ông ta đĩnh đạc hẳn lên.
Thẩm Mỹ Vân nhận tiền, tìm một chiếc túi, đựng quần áo cũ của bọn họ vào, rồi chỉ vào chiếc áo lông cừu kia nói: "Có muốn tiện thể lấy thêm một cái áo lông cừu mặc bên trong không?"
Người phụ nữ nhìn một cái, dứt khoát bảo chồng mình thử luôn cả chiếc áo lông cừu: "Gói luôn cái này đi."
Thậm chí còn không hỏi giá.
Không cần Thẩm Mỹ Vân dặn dò, Kiều Lệ Hoa và Trần Ngân Diệp đã phối hợp ăn ý, một người thu tiền, một người gói quần áo.
Đợi hai vợ chồng kia đi rồi, thì coi như vừa lấy ra đã bán được hai chiếc áo khoác lông chồn.
Có khởi đầu này, những chủ quầy hàng còn đang do dự trước đó lập tức không do dự nữa: "Cô chủ Thẩm, cũng lấy cho tôi một cái đi."
"Đúng vậy, còn tôi nữa."
Người ta nói, người đẹp vì lụa, ngựa đẹp vì yên, câu này quả thực không sai.
Tiếp tục bán được năm chiếc áo khoác lông chồn nữa, sạp hàng mới vãn khách, chỉ còn lại ba người họ.
Kiều Lệ Hoa sờ chiếc áo: "Chất lượng áo này đúng là tốt thật, Mỹ Vân, cô đúng là biết cách nhập hàng."
Áo còn chưa kịp tháo hết bao bì đã bán được bảy chiếc rồi.
Thẩm Mỹ Vân cười nói: "Chất lượng áo tốt thì không lo ế."
Cô nhìn vào kích cỡ rồi nói: "Tôi giữ lại bốn chiếc để mang đi, còn lại để ở đây bán."
Ba, cậu, Quý Trường Tranh và ba chồng cô, vừa khéo mỗi người được một chiếc.
Cô đã chọn sẵn cỡ áo, cậu là người to cao nhất nên cô chọn thẳng chiếc lớn nhất. Tiếp đến là Quý Trường Tranh, tuy cao nhưng không ục ịch, vậy nên cỡ áo không được nhỏ.
Cuối cùng là ba và ba chồng, mặc cỡ lớn là vừa.
Chọn xong ban chiếc áo, cô lập tức gói riêng lại.
Kiều Lệ Hoa và Trần Ngân Diệp đã phân loại quần áo xong, sau đó treo một phần ba lên giá.
Thẩm Mỹ Vân bắt đầu phân công nhiệm vụ cho họ: "Ngân Diệp, mấy ngày tới ở lại cửa hàng với dì, Lệ Hoa, cô theo mẹ tôi ra ngoài bán hàng, vị trí vẫn là tỉnh Vương Phủ, hàng thì cậu tôi sẽ chuyển đến cho các cô."
Lần này cô chỉ lấy hàng ở Dương Thành, lấy tổng cộng năm mươi nghìn tệ hàng, định bán hết trước tết.
Không để hàng tồn kho.
Như vậy trong tay sẽ chỉ có tiền.
Nghe Thẩm Mỹ Vân sắp xếp, Trần Ngân Diệp và Kiều Lệ Hoa tất nhiên không từ chối.
Đến chiều, bắt đầu có khách, người đến quầy liên tục, phải nói, quần áo đẹp tức là quần áo đẹp, dù đắt vẫn có người muốn mua.
Chỉ trong một buổi chiều, mẫu áo khoác nam lông chồn đã bán được đến hai mươi ban chiếc.
Tốc độ bán hàng khiến Thẩm Mỹ Vân rất hài lòng. Buổi tối đóng cửa xong, cô xách áo khoác lông chồn trở về nhà.
Nhìn thấy ba và cậu mặc đẹp như vậy, cô vô cùng hài lòng!
Lại mang thêm một chiếc áo khoác đến nhà họ Quý, ông nội Quý nhận được áo khoác, mặc vào rồi không muốn cởi ra nữa, khiến bà Quý và cô chê bai một trận.
Thẩm Mỹ Vân an ủi bà: "Mẹ ơi, lần sau con gặp được áo nữ kiểu này, nhất đinh sẽ tặng mẹ một cái."
Lần nhập hàng này cô lấy về mẫu áo bông dày in hoa, bởi vì bà Quý không thích kiểu quần áo lòe loẹt này, nên cô đã không lấy về.
Nghe vậy, bà Quý vui mừng cúp điện thoại.
Bên này, ông nội Quý mặc chiếc áo khoác lông chồn mà Thẩm Mỹ Vân tặng, đi dạo quanh hẻm một vòng.
Sau khi thu về một loạt ánh mắt ngưỡng mộ, ông ấy mới thong thả trở về.
Còn Thẩm Hoài Sơn và Trần Hà Đường, áo quần trên người cũng chẳng kém cạnh gì, đều nhận được là mặc đi khoe khắp nơi.
Tuy nhiên, bây giờ nhà họ không còn ở khu phức hợp nữa, Thẩm Hoài Sơn mặc quần áo mới đi loanh quanh đơn vị một hồi, mới mãn nguyện trở về.
Còn một bên khác.
Thẩm Mỹ Vân bận rộn đến mức quay cuồng.
Gần Tết, mọi người như phát điên, vung tiền như nước, lượng quần áo cô nhập về, ban đầu còn bảo ít nhất cũng bán đến cuối năm. Không ngờ đến tầm hai tám, hai chín Tết, năm mươi nghìn tệ tiền hàng đã bay sạch.
May là cô đã chuẩn bị trước.
Cô đã nhờ Cao Dung chuyển hàng từ Dương Thành về kịp thời, mới bù đắp được chỗ trống.
Bận rộn mãi đến hai chín Tết, mà quầy hàng của cô vẫn đông nghịt người.
Lúc đầu, Thẩm Mỹ Vân bảo bán hết hôm nay, ba mươi Tết sẽ cho Kiều Lệ Hoa và Trần Ngân Diệp nghỉ, thế nhưng vừa nói ra đã thấy hai người lắc đầu lia lịa như trống bỏi.
"Dì Thẩm, cơ hội kiếm tiền tốt thế này, dì không thể đóng cửa được."
"Chết cũng ở lại quầy hàng." Trần Ngân Diệp kiên quyết nói: "Thời điểm tốt như vậy, không thể bỏ lỡ được."
"Dì Thẩm cứ về nhà ăn Tết đi, để việc bán hàng cháu lo cho."
Kiều Lệ Hoa cũng gật đầu đồng ý: "Đúng vậy đó, Mỹ Vân, cô về nhà ăn Tết đi. Tôi và Ngân Diệp cũng chẳng có nhà, ở đây bán hàng cũng tốt."
Thẫm Mỹ Vân nói: "Tôi đã nói chuyện với ba mẹ rồi, hai người cùng về nhà tôi ăn Tết."
Cô đã sắp xếp mọi việc đâu ra đấy từ lâu rồi.
Kiều Lệ Hoa lắc đầu "Tôi không về."
Trần Ngân Diệp: "Tôi cũng không về." Cô ấy ôm ngực: "Nghĩ đến việc phải nhả ra số tiền kiếm được dễ dàng thế này, tôi lại đau lòng."
Cuối năm này, có những ngày họ bán được cả một nghìn tệ tiền hàng. Tình hình này mà bảo cô ấy đóng cửa ư?
Không đời nào!
Cô ấy sinh ra là để bán hàng, c.h.ế.t cũng là vong hồn của quầy hàng.
Cô ấy kiên quyết không về quê ăn Tết.
Ăn Tết cái quỷ gì? Ăn Tết nào có sướng bằng kiếm tiền.
Thấy hai người họ kiên quyết như vậy, Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Thôi được rồi, hai người đợi một lát, tôi đi hỏi thử quản lý Trần xem cuối năm quầy hàng có mở cửa hay không."
Trần Ngân Diệp gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, rồi bổ sung thêm: "Thậm chí dù người khác không mở, chúng ta cũng mở."
Cô ấy nhất quyết mở cửa để buôn bán kiếm tiền!
Nhìn Trần Ngân Diệp như bị ma ám, Thẩm Mỹ Vân không khỏi lắc đầu.
Cô đi đến văn phòng của quản lý Trần, tiện thể mang theo cả quà định biếu vào dịp sau Tết, đó là hai hộp t.h.u.ố.c lá Đại Tiền Môn, được đựng trong túi nhựa đen, bên ngoài không nhìn thấy gì cả.
Thẩm Mỹ Vân gõ cửa phòng Phó giám đốc bộ phần bán lẻ, bên trong vang lên tiếng "Mời vào". Sau khi vào phòng, cô đi thẳng vào vấn đề: "Quản lý Trần, dịp Tết này, quầy hàng của chúng ta sẽ sắp xếp nghỉ ngơi như thế nào?"
Quản lý Trần không hề thấy ngạc nhiên khi cô hỏi về vấn đề này, vì mấy hôm nay đã có nhiều chủ cửa hàng đến hỏi. Ông ta cười và nói rất hòa nhã: "Khu bán thực phẩm tươi sống ở tầng một vẫn sẽ hoạt động bình thường."
"Tầng hai tùy thuộc vào ý muốn của các cô, chúng tôi không can thiệp." Tầng một buộc phải mở cửa, vì gạo, dầu, muối, nước tương, giấm, trà là bảy thứ thiết yếu trong nhà, không thể thiếu thứ nào.
Mà tầng một đã mở cửa rồi thì tầng hai cũng không thể đóng cửa được.
Hiểu ý, Thẩm Mỹ Vân đặt đồ lên bà: "Cứ coi như mừng Tết sớm đi."
Không đợi quản lý Trần từ chối, cô đã quay người đi ra ngoài.
Cô cũng không giấu giếm, kể lại sự sắp xếp của quản lý Trần cho Kiều Lệ Hoa và Trần Ngân Diệp nghe. Hai người nghe xong thì lập tức híp mắt cười: "Tuyệt quá, vậy tôi và Ngân Diệp sẽ ở lại quầy hàng."
Vừa hay, cuối năm, toàn bộ ký túc xá điều đóng cửa, hai người cũng không có chỗ ở.
Nếu ở nhà khách thì dù có được trả lương, hai người họ cũng vẫn thấy sót, người quen sống tằn tiện thì dù có tiền rồi vẫn dè dặt.
Thẩm Mỹ Vân đề nghị: "Ở quầy hàng làm gì, về nhà tôi ở đi."
Thấy hai người không lên tiếng.
Thẩm Mỹ Vân tiếp lời: "Sợ gì? Ba mẹ tôi hai người đều biết rồi, mà lúc trước điều kiện cũng chẳng khá hơn, chỉ có một căn phòng nhỏ, hai người tạm thời ở tạm thôi."
Cuối năm rồi, ban phòng trong nhà đều có người ở. Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn một phòng, Quý Trường Tranh và cô một phòng, Miên Miên một phòng, Trần Hà Đường một phòng. Còn một phòng là phòng ngoài được xây thêm lúc trước, phòng trường hợp có khách đến chơi không đủ chỗ ở. Bên trong có kê sẵn một chiếc giường rộng một mét năm.
Mặc dù không rộng rãi, nhưng vẫn đủ chỗ ngủ.
Kiều Lệ Hoa suy ngẫm một hồi: "Mỹ Vân, Tết nhất mà nhà có người ngoài không tiện lắm."
Đây là lời nói thật.
Thẩm Mỹ Vân đáp: "Đều là người quen, sợ cái gì?"
Cô suy nghĩ một lát: "Vậy thế này nhé, chúng ta cùng nhượng bộ một bước, chỉ ở nhà tôi ba ngày Tết thôi, từ Giao thừa đến mùng Một, còn những ngày còn lại, tùy các cô."
Ba ngày này là những ngày quan trọng nhất, mọi người đều sum họp gia đình, mà lại để hai người là Kiều Lệ Hoa và Trần Ngân Diệp ở lại quầy trông nom, thậm chí chỗ ăn cũng không có, Thẩm Mỹ Vân không đành lòng như vậy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lần này, Kiều Lệ Hoa và Trần Ngân Diệp không từ chối.
*
Tối hai mươi chín tháng chạp, Quý Trường Tranh cũng vội vàng từ Cáp Nhĩ Tân. Sau khi đến Bắc Kinh, anh không về nhà họ Quý mà trực tiếp đến nhà họ Thẩm. Anh đã sớm biết địa chỉ nhà mới của nhà họ Thẩm qua lời của Thẩm Mỹ Vân.
Nằm ngay trong khuôn viên Trường trung học trực thuộc Đại học Thanh Hoa, một ngôi nhà nhỏ có cổng riêng, không khó để tìm.
Chín giờ tối, trời đã tối mịt, hầu hết mọi người nhà họ Thẩm đã đi nghỉ, chỉ còn Thẩm Mỹ Vân ở trong phòng đếm tiền.
Đếm tiền theo đúng nghĩa đen, từng bao tiền chất chồng lên nhau.
Khi đẩy cửa bước vào, Quý Trường Tranh còn tưởng mình vào nhầm phòng.
Đây có phải là nhà không vậy, hay là ngân hàng?
Anh nhìn lại một lần nữa, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân đang bơi trong biển tiền.
Quý Trường Tranh: "?"