Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 840

Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:44:35
Lượt xem: 28

Một đồng rưỡi mà được lựa chọn nhiều món ăn như vậy, thật sự rất mới lạ, rất nhiều người tò mò, cầm đĩa bắt đầu gọi món.

Có người dẫn đầu, gọi hai món mặn một món chay, đưa hai đồng, bê ra bàn ăn bên cạnh, rồi thì mắt sáng lên: "Món thịt viên này ngon thực đấy."

Có một thì có hai, những người còn lại lập tức ùa theo, Minh Phương đứng đó hướng dẫn mọi người xếp hàng.

Thẩm Mỹ Vân thấy tầng một không có vấn đề gì, liền dẫn theo mẹ mình và bà Quý lên tầng hai: "Tầng hai có phòng riêng, cũng có cả sảnh ăn, mẹ, mọi người muốn ngồi phòng riêng hay ngồi bên ngoài?"

"Ngồi bên ngoài thì có hơi ồn một chút, nhưng mọi người ở với nhau thì vui vẻ, ngồi phòng riêng thì yên tĩnh, nhưng lại bớt đi không khí náo nhiệt."

Cô vừa giới thiệu, bà Quý và Trần Thu Hà trao đổi ánh mắt: "Chúng ta ngồi bên ngoài đi, như vậy còn nói chuyện được."

Hôm nay có khá nhiều người quen đến, không chỉ có những người trong ngõ, mà còn có cả bác sĩ, giáo viên, thậm chí cả cục Thuế, sở Công Thương cũng có.

Ngay cả lãnh đạo của Thẩm Hoài Sơn và Quý Trường Đông cũng đến.

Thẩm Mỹ Vân định gọi họ vào phòng riêng, nhưng lại bị Thẩm Hoài Sơn và Quý Trường Đông từ chối: "Chúng ta cứ ngồi bên ngoài là được rồi, tiện thể trao đổi công việc với nhau."

Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân không ép nữa.

Sau khi mọi người đã an tọa, Thẩm Mỹ Vân đưa cho họ thực đơn vừa in: "Mọi người cứ gọi món, gọi xong rồi thì đưa cho chị Trương cầm đi làm nhé."

Chị Trương tuổi đã lớn, tính cách điềm đạm, Thẩm Mỹ Vân để chị ấy phụ trách tầng hai.

Được bà chủ tin tưởng, chị Trương lập tức bưng một đĩa hướng dương và đậu phộng đi tới, đặt lên từng bàn, để mọi người nhâm nhi cho đỡ buồn miệng.

Tầng hai có khá nhiều người nhà đến, ngồi hết hai bàn lớn, sau đó lại có thêm một số khách đến, không muốn chen chúc ở tầng một, Thẩm Mỹ Vân liền dẫn họ lên phòng riêng ở tầng hai.

Lần lượt, tầng hai gần như đã kín chỗ, chị Trương một mình phục vụ không xuể, Thẩm Mỹ Vân đành gọi Chu Lỵ lên, còn cô thì tranh thủ xuống tầng một xem tình hình.

Tầng một đông hơn, không biết là nhờ tờ rơi quảng cáo hay nhờ có màn múa lân trước đó mà người xếp hàng lấy đồ ăn ở tầng một đã dài đến tận bên ngoài. Nhìn hàng dài ngoằng kia, sắp tới tận Ngân hàng Trung Quốc rồi.

Càng đông người xếp hàng thì càng thu hút nhiều người hơn, mọi người hỏi han xong xuôi thì đều đến tham gia cho đông.

Thấy cảnh này, lúc đầu Thẩm Mỹ Vân mừng rỡ, nhưng nghĩ đến một chuyện gì đó nên liền cau mày, cô không vội lên tầng hai, mà đi vào bếp.

Tìm được thầy Lỗ, từ sáng đến giờ, tầng hai đã gọi khá nhiều món ngon, thầy Lỗ đang hướng dẫn các học trò nấu nướng, đến những món phức tạp thì ông ta đích thân ra tay, còn những lúc khác thì giao cho học trò canh lửa.

Thấy Thẩm Mỹ Vân tiến vào, thầy Lỗ vỗ vào vai người học trò: "Cứ nhìn lửa đi, nhỏ lửa hầm chậm thôi."

Ông ta đi về phía Thẩm Mỹ Vân: "Cô chủ Thẩm, có chuyện gì sao?" Cũng không gọi là đồng chí Thẩm nữa, xưng hô như thế với cô hơi xa lạ, gọi là Mỹ Vân thì không đủ tôn trọng.

Thẩm Mỹ Vân hỏi: "Hôm nay rau trong bếp có đủ không?"

Câu hỏi này làm thầy Lỗ hơi bối rối: "Sao vậy?"

Thẩm Mỹ Vân dẫn ông ta đi ra ngoài: "Thầy hãy nhìn hàng người xếp hàng kia kìa."

Nhìn thấy cảnh tượng đó, thầy Lỗ vỗ đùi: "E là không đủ."

"Thầy chỉ chuẩn bị khoảng ba trăm suất thôi." Ba trăm suất ở đây là theo đầu người, bao gồm cả khách tại phòng riêng.

Ông ta vốn cho rằng có thể bán hết được ba trăm suất đã là thành công lắm rồi.

Thẩm Mỹ Vân: "Phải chuẩn bị thêm rau rồi, không được để thiếu, đến lúc đó bán hết sạch sẽ xấu hổ lắm."

Hôm nay cũng mới khai trương thôi mà.

"Nhưng thầy mà đi mất thì không được." Bếp không thể thiếu người.

Thầy Lỗ càng là trụ cột không thể thiếu.

"Em đi, thầy viết cho em một danh sách các loại rau cần lấy là được."

Lần này, thầy Lỗ không chần chừ, ông ta cầm bút viết xoàn xoạt, liệt kê được mấy chục món, Thẩm Mỹ Vân nhận lấy rồi lên tầng hai gọi Trần Hà Đường.

Cô lái xe ba bánh, đi thẳng đến khu chợ Đông Phong ở gần nhất.

Chợ lớn Đông Phong cũng có quầy bán rau, củ cải, cải thảo, khoai tây, hành tây, bí ngô, bí xanh, đậu phụ, đây đều là những loại rau cơ bản nhất.

Thẩm Mỹ Vân mua mỗi thứ một trăm cân, ngoài ra còn mua lòng lợn, thịt lợn, thịt gà, thịt vịt. Cô chất cao đồ lên xe rồi mới quay trở về Ẩm Thực Lỗ. Tuy nhiên, cô không đi qua cổng chính mà đi thẳng vào cửa sau.

Thầy Lỗ sớm đã bảo học trò ra đón rau, nhanh chóng bắt tay sơ chế, xào nấu thêm.

Đồ ăn nhanh ở bên ngoài bán nhanh quá.

Quả thực là cung không đủ cầu.

Nhìn hàng dài ở chỗ bán thức ăn nhanh đó.

Thầy Lỗ bất chợt nói với Thẩm Mỹ Vân: "Có lẽ em nói đúng rồi."

Người bình thường mới là đa số.

Ngay từ lúc khai trương, khách hàng xếp hàng dài vẫn không ngớt.

Thẩm Mỹ Vân mỉm cười: "Hầu hết mọi người đều không có tiền."

Chính vì vậy mà sau này Pinduoduo mới có thể tạo được tiếng vang lớn, bởi vì thương hiệu này nắm bắt được sức mạnh của tầng lớp bình dân.

Thầy Lỗ thở dài: "Thật sự là già rồi." Từ trước đến nay, quan điểm của ông ta là phải nắm bắt khách hàng giàu có, nên ông ta mới mở lại Lỗ Gia Ban. Nhưng liệu có kiếm được tiền không?

Cũng có kiếm được đấy.

Nhưng, số tiền họ kiếm được trong một tháng còn không bằng số kiếm được trong một ngày hôm nay.

Tính riêng khu ăn nhanh thôi, người xếp hàng chờ trước chờ sau cũng phải đến mấy giờ đồng hồ rồi, ít nhất cũng phải đến vài trăm người, cho dù tính trung bình mỗi người hai tệ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ tính riêng khoản thức ăn nhanh này thôi thì số tiền thu về cũng lên đến bốn con số rồi.

Chưa tính số tiền ở các phòng riêng và phòng ăn chung ở tầng trên, tuy ít người hơn, nhưng giá cao hơn, mỗi bàn ăn trung bình khoảng từ ba mươi đến năm mươi tệ.

Tính ra thì số tiền cũng không hề nhỏ.

So với việc đi làm tiệc ở nhà trước đây, mặc dù thu nhập mỗi lần cũng khá cao, nhưng không phải ngày nào cũng có việc. Bỏ qua các ngày lễ tết, phần lớn các ngày trong tuần đều dành để luyện d.a.o trong bếp.

Thẩm Mỹ Vân: "Hôm nay là trường hợp ngoại lệ. Nếu như hôm nay khai trương không có gì bất trắc, thì đây sẽ là ngày có doanh thu cao nhất trong thời gian này. Sau đó, mọi thứ sẽ dần trở lại bình thường."

Về khoản kinh doanh, rõ ràng cô già dặn hơn thầy Lỗ nhiều.

Thầy Lỗ gật đầu, nghe thấy có khách lên tầng, ông ta chủ động đi vào bếp: "Thầy đi nấu ăn, nấu thật ngon, để biến những vị khách này thành khách hàng quen thuộc của chúng ta."

Đó cũng chính là mong muốn của Thẩm Mỹ Vân.

Khai trương từ chín giờ sáng, mở cửa đến mười giờ tối. Sau khi khách đã bắt đầu thưa thớt, Thẩm Mỹ Vân gọi mọi người bắt đầu dọn dẹp quán ăn.

Cô đứng ở quầy tính tiền, sau khi tính toán xong xuôi, cô cộng tổng doanh thu bán hàng cuae ngày hôm nay lại, được bốn nghìn sáu trăm tệ.

Đối với Thẩm Mỹ Vân, con số này không quá ấn tượng, nhưng đối với thầy Lỗ, đó lại là một niềm vui: "Ngay cả tháng bận rộn nhất trong năm mới cũng không kiếm được năm nghìn tệ."

Thông thường chỉ được khoảng hai nghìn năm trăm tệ, đó là mức thu nhập cao nhất.

Thẩm Mỹ Vân rất bình tĩnh: "Trong số bốn nghìn sáu trăm tệ này, đồ ăn nhanh chiếm khoảng ba nghìn tệ, các phòng riêng ở trên lầu chiếm hơn một nghìn tệ."

"Vì vậy, thầy Lỗ, đồ ăn nhanh của chúng ta mới chính là nguồn thu chính mang lại lợi nhuận cao."

"Tuy nhiên." Giọng điệu cô nhanh chóng chuyển hướng: "Ngày mai nếu doanh thu hàng ngày có thể duy trì ở mức ba nghìn tệ thì đã rất ổn rồi."

Thẩm Mỹ Vân dự đoán rất chuẩn.

Ngày đầu tiên đạt ba nghìn ba trăm tệ, ngày thứ ba là ba nghìn tệ, ngày thứ tư là hai nghìn tám trăm tệ, một tuần tiếp theo đều duy trì ở mức ba nghìn tệ.

Cơ bản thì doanh thu hàng ngày đều ổn định, nhưng doanh thu vào cuối tuần và ngày lễ có thể tăng thêm khoảng năm trăm đến một nghìn tệ.

Nhìn thấy Ẩm Thực Lỗ đã đi vào quỹ đạo, Thẩm Mỹ Vân cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô vẫn đang lo lắng vì không thể quản lý quán ăn mãi được, chắc chắn vẫn phải đào tạo một người quản lý đáng tin cậy.

Nhưng cô thực sự không có ai để chọn.

Kiều Lệ Hoa và Trần Ngân Hoa đều trông coi quầy bán quần áo ở chợ Tây Đơn, không thể giúp đỡ. Nhưng, đúng lúc Thẩm Mỹ Vân đang đau đầu,

Có tin bên ngoài truyền về, thanh niên trí thức được phép trở về thành phố. Đây không phải là trở về do đỗ kỳ thi tuyển sinh đại học, mà là theo đúng nghĩa đen là đến từ đâu thì trở về đó.

Tin tức như giọt nước nhỏ vào chảo dầu, trong lòng tất cả thanh niên trí thức đều sôi sục.

Tuy nhiên, mọi người nhanh chóng bình tĩnh lại, vì một tin khác lại lan truyền, những người đã kết hôn và có con thì không được trở về thành phố.

Một người đi, một người về, hộ khẩu thành phố không đủ để cấp cho thêm người khác.

Tin tức này khiến cho những thanh niên trí thức quyết định kết hôn và sinh con tại địa phương vô cùng nặng nề.

Đi.

Nhưng làm sao với chồng con bây giờ?

Ở lại?

Nhưng không cam tâm cứ mãi như thế này, cả đời chỉ được tiếp xúc với đất cát.

Vô số thanh niên trí thức đang đấu tranh, đang do dự không biết nên lựa chọn thế nào.

Lúc này, Thẩm Mỹ Vân nhận được điện thoại của Tào Chí Phương, cô ta rất dứt khoát: "Mỹ Vân, tôi muốn về thành phố, cô có thể cho tôi tá túc một thời gian được không?"

Cô ta có thể coi là một trong số ít những người tỉnh táo và cũng rất tàn nhẫn. Nhìn chung, chín năm ở nông thôn, cô ta không kết hôn, không sinh con, chỉ có một thân một mình, thủ tục để trở về thành phố cũng diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Tất nhiên Thẩm Mỹ Vân rất vui, lúc này cô đang thiếu người hỗ trợ. Nhưng cô còn kinh ngạc hơn: "Tôi nghe Chí Anh nói, công việc kinh doanh của cô ở Mạc Hà rất tốt, cô nỡ từ bỏ thị trường bên đó sao?"

Tính cách của Tào Chí Phương rất dữ dội, ăn nói sắc sảo, trời sinh đã có tố chất làm kinh doanh. Cô ta làm ăn thuận lợi hơn Hồng Đào rất nhiều.

Tào Chí Phương nghe Thẩm Mỹ Vân hỏi, cô ta im lặng một lúc: "Mỹ Vân, trở về thành phố là nỗi ám ảnh của tôi."

Cô ta đã nỗ lực mười năm vì nỗi ám ảnh này.

Bây giờ cuối cùng cũng có thể trở về thành phố, đừng nói đến chuyện từ bỏ thị trường ở đây, ngay cả khi đại đội Tiến Lên có núi vàng núi bạc, cô ta cũng sẽ không ở lại nữa.

Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Vậy trở về đi, tôi ở Bắc Kinh đợi cô."

Tào Chí Phương nước mắt giàn giụa: "Được."

Cô ta đã đợi câu nói này mười năm.

*

Làn sóng thanh niên trí thức hồi hương bùng phát khắp cả nước. Mạc Hà cũng không ngoại lệ, sau khi Tào Chí Phương hoàn thành các thủ tục, cô ta và Hồ Thanh Mai là những người đầu tiên được trở về Bắc Kinh.

Chỉ có Hồng Đào là không thể về, cô ấy có hai đứa con, căn bản bọn trẻ không thể được đưa vào danh sách hồi hương. Nếu muốn trở về, cô ấy chỉ có một cách, đó là bỏ rơi hai đứa trẻ.

Trở về một mình.

Đối với Hồng Đào, điều này tuyệt đối không thể chấp nhận được, con cái là cả cuộc đời cô ấy.

Lúc chia tay, Hồng Đào xách theo túi lớn túi nhỏ hành lý, đưa Tào Chí Phương và Hồ Thanh Mai lên tàu hỏa: "Hai người đi đường cẩn thận."

Cô ấy bình thản.

Nhưng Tào Chí Phương cùng ngủ một giường với cô ấy lại biết, từ khi có tin thanh niên trí thức được hồi hương, Hồng Đào đã một tuần không ngủ được, đêm nào cũng trằn trọc.

Cô ấy muốn về thành phố, nhưng lại không nỡ bỏ rơi con cái.

Cho nên cô ấy chỉ có thể lựa chọn một trong hai và cô ấy đã chọn con cái.

Tào Chí Phương thấy rất khó chịu, những năm qua, họ sống cùng một nhà, cùng nhau trải qua những thời khắc khó khăn nhất, cùng nhau nương tựa mà sống.

Cô ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Hồng Đào, đôi mắt đỏ hoe: "Chị Đào, chị đừng vội, đợi em về Bắc Kinh, em sẽ hỏi Mỹ Vân xem có cách nào khác không."

"Mỹ Vân giỏi lắm, chắc chắn cô ấy sẽ có cách."

Hồng Đào mỉm cười, bao năm lao động cùng việc một mình nuôi hai đứa con đã khiến gương mặt cô ấy trở nên tiều tụy và mệt mỏi, nhưng lúc này cô ấy vẫn rất bình thản.

"Đừng làm phiền Mỹ Vân nữa, em về nhờ cô ấy lo liệu, đã làm phiền cô ấy nhiều rồi."

Thấy đôi mắt Tào Chí Phương đỏ hoe, cô ấy lại ngược lại đi an ủi: "Chí Phương, em để lại cho chị số hàng đang có trong tay và những khách trước đó, chị đã rất biết ơn rồi."

Cô ấy đã có khả năng tự lập, có thể nuôi sống con cái, vậy là đủ rồi.

Tào Chí Phương lắc đầu: "Chị Đào, chị chỉ cần nhớ lời em, dù tên đàn ông chó má kia có cầu xin chị thế nào, chị cũng đừng ở lại."

Ánh mắt cô ta kiên định và đầy sự tàn nhẫn: "Chúng ta sinh ra là người Bắc Kinh, dù có c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t ở Bắc Kinh."

"Ai bảo chị ở lại, kẻ đó chính là kẻ thù của chị!"

Tào Chí Phương luôn là người cương quyết, cô ta cũng biết mình muốn gì, nếu không cô đã không kiên trì ở lại nơi này khi tất cả mọi người đều chọn nương tựa nhà chồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-840.html.]

May mắn thay, trời không phụ lòng người, cuối cùng cô ta cũng đợi được đến ngày này.

Hồng Đào gật đầu: "Chị hiểu mà."

Cô ta suy nghĩ một lúc: "Thanh niên trí thức Chu thì sao..." Thanh niên trí thức Chu tức là Chu Vệ Dân.

Nhắc đến Chu Vệ Dân, sắc mặt Tào Chí Phương trở nên phức tạp, cô ta nhớ đến cuộc trò chuyện của anh ta và cô ta ba ngày trước.

"Các em đi đi, anh không về nữa."

Tào Chí Phương biết Chu Vệ Dân mong muốn trở về Bắc Kinh đến mức nào: "Tại sao chứ?"

Chu Vệ Dân đau khổ nói: "Hồng Anh mang thai rồi." Hồng Anh chính là người vợ anh ta cưới ba năm trước, tên là Trần Hồng Anh, là con gái của đại đội kế toán.

Chỉ là, hai người kết hôn ba năm mà không có thai, vừa tháng trước thì Trần Hồng Anh mang thai, tháng này tin tức thanh niên trí thức hồi hương liền truyền đến.

Nếu muốn về thành phố, anh ta nhất thiết phải từ bỏ Trần Hồng Anh đang mang thai.

Điều này chẳng khác nào g.i.ế.c người!

Tào Chí Phương thở dài, cũng kính trọng Chu Vệ Dân là một người đàn ông.

Cô ta khẽ nói: "Vậy anh bảo trọng nhé."

Nhớ lại cuộc nói chuyện đó, Tào Chí Phương lắc đầu: "Chị Đào, chị không cần quan tâm đến thanh niên trí thức Chu nữa đâu, anh ấy tự có chủ kiến của mình."

Hồng Đào hiểu ý này, không gì khác hơn là anh ta cũng như cô ấy, có ràng buộc không thể rời đi được.

Khi Tào Chí Phương bước lên tàu hỏa, cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn mảnh đất đen thô sơ bao la kia, nơi đã chôn vùi tuổi thanh xuân mười năm của mình.

Cô ta từng khóc, từng trốn tránh, từng hối hận, may mắn thay cô ta vẫn kiên trì đến cuối cùng.

Giờ đây, cô ta lại một lần nữa bước lên chuyến tàu trở về Bắc Kinh.

Tào Chí Phương vừa cười vừa khóc.

*

Công xã Thắng Lợi Mạc Hà, căn nhà nhỏ của nhà họ Kim, không khí ảm đạm.

Lúc này, trong nhà chỉ còn Kim Lục Tử và Diêu Chí Anh, rõ ràng những người khác trong nhà đã bị Kim Lục Tử sắp xếp ra ngoài.

"Chí Anh, em có muốn về không?"

Giọng nói của Kim Lục Tử khàn đục, kể từ khi biết tin thanh niên trí thức có thể về thành phố, cậu ta đã nhiều đêm không ngủ.

Cậu ta muốn Chí Anh đi, nhưng lại sợ Chí Anh bỏ đi.

Sau một tuần do dự.

Cuối cùng đã có một cuộc nói chuyện như vậy.

Trở về ư.

Diêu Chí Anh mang vẻ mặt buồn bã, trở về quê hương nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, trở về nơi đầy ắp tiếng quê hương, trở về nơi chỉ cần mở mắt là có thể nếm được những món ăn quen thuộc.

Có muốn về không?

Tất nhiên là muốn.

Nhưng Diêu Chí Anh không còn một mình như ngày trước nữa, cô ấy còn có chồng và con cái, cô ấy đã bén rễ ở thành phố Mạc Hà rồi.

Cô ấy cười khổ: "Anh Lục, anh nói linh tinh cái gì vậy?"

"Anh ở đâu, Kim Bảo ở đâu, thì em sẽ ở đó."

Một gia đình phải sum họp, đoàn viên thì mới được gọi là trọn vẹn.

Nghe vậy, Kim Lục Tử đột nhiên không kìm được nữa, một người đàn ông cao lớn như thế, ôm chầm lấy Diêu Chí Anh rồi khóc òa lên.

Diêu Chí Anh lau nước mắt cho cậu ấy: "Khóc cái gì? Em đâu có nói sẽ đi đâu."

Kim Lục Tử im lặng một lúc, nhìn khuôn mặt của Diêu Chí Anh, cô ấy không còn trẻ nữa, trên mặt đã có dấu vết của thời gian và sự vất vả, nhưng vẫn dịu dàng nhu mì như ngày nào.

Cho dù rơi vào hoàn cảnh khốn cùng nhất, Diêu Chí Anh vẫn có một nét ung dung, làm việc gì cũng chậm rãi, điều này khiến cô ấy khác biệt so với mọi người xung quanh.

Đó là cốt cách của một tiểu thư khuê các ngày trước.

Kim Lục Tử nhìn chằm chằm vào cô ấy với ánh mắt đầy quyết tâm, như thể cuối cùng đã đưa ra quyết định quan trọng: "Chí Anh, chúng ta ly hôn đi."

Lời nói vừa dứt.

Căn nhà đột nhiên lặng ngắt.

Diêu Chí Anh kinh ngạc đến ngây người: "Anh Lục, anh nói gì?"

"Chúng ta ly hôn đi."

Kim Lục Tử lặp lại.

Lần này Diêu Chí Anh nghe rõ mồn một, cô ấy giơ tay lên định tát cậu ấy một cái, nhưng khi bàn tay giơ lên chỉ còn cách mặt Kim Lục Tử một centimet thì dừng lại.

Diêu Chí Anh nhắm mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, giọng run run hỏi: "Kim Lục Tử, anh có biết mình đang nói gì không?"

Kim Lục Tử: "Anh biết."

"Chí Anh, em không thuộc về Mạc Hà."

"Anh không thể huỷ hoại em."

Cậu ấy không thể giống những tên đàn ông khác, dùng đứa con như đồ vật để uy h.i.ế.p vợ, cũng chẳng thể nhốt vợ mình ở nhà, biến cô ấy thành kẻ bị tù đày.

Chỉ vì để người ta lỡ mất chuyến xe hồi hương.

Kim Lục Tử này.

Cậu ấy không phải người tốt, nhưng là một người đàn ông.

Một người đàn ông đội trời đạp đất, mong vợ mình được sống tốt hơn mình.

"Chí Anh, em sinh ra là người Bắc Kinh, hãy trở về nơi em thuộc về đi." Kim Lục Tử cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Diêu Chí Anh, giọng cậu ấy khẽ run: "Ly hôn đi, em cứ đi, cứ để Tiểu Kim Bảo lại, cả đời này anh chỉ có mỗi cô con gái đó thôi."

Cậu ấy sẽ không lấy vợ nữa, cũng sẽ không sinh con nữa.

Cậu ấy sẽ ở bên Tiểu Kim Bảo cả đời, chứng kiến con bé lớn lên.

Hai dòng nước mắt nóng hổi tuôn rơi trên mặt Diêu Chí Anh, cô ấy nhào vào người Kim Lục Tử: "Kim Lục Tử, anh ngốc quá."

"Anh là đồ ngốc nhất thế gian."

Có người đàn ông nào lại cố đuổi vợ mình đi như thế này không?

Bị Diêu Chí Anh nhào vào đánh, Kim Lục Tử không đánh trả, cũng không lên tiếng.

Không khí trở nên căng thẳng.

Diêu Chí Anh dùng tay áo chấm nước mắt: "Kim Lục Tử, anh thực sự muốn ly hôn với em sao?"

Kim Lục Tử ừ một tiếng.

Diêu Chí Anh tức giận đến mức đập cửa: "Anh cứ chờ đấy."

Cô ấy chạy đi, cũng chẳng biết đi đâu nữa, cô ấy đã bén rễ ở Mạc Hà rồi, đây là nhà của cô ấy.

Nếu rời xa nơi này, cô ấy chẳng còn nơi nào để đi.

Diêu Chí Anh hít một hơi thật sâu, đến nhà trẻ, nhìn Tiểu Kim Bảo qua lớp kính, năm nay cô bé đã bốn tuổi rồi.

Cô bé có đôi má phúng phính, nụ cười ngọt ngào, miệng oe oe gọi mẹ, giống như một mặt trời nhỏ vậy.

Liệu cô ấy có thể nỡ bỏ Tiểu Kim Bảo lại mà một mình về thành phố không?

Câu trả lời là không.

Diêu Chí Anh nghĩ đi nghĩ lại, Kim Lục Tử là người rất cứng đầu, đã quyết định cái gì thì rất khó thay đổi, bây giờ người đàn ông này một lòng muốn ly hôn với cô ấy.

Không được.

Cô ấy không thể ngồi chờ c.h.ế.t được.

Nhưng Diêu Chí Anh lại không nghĩ ra cách nào hay hơn, đang loanh quanh trên phố, tình cờ đi ngang qua một cửa hàng tạp hoá, cô ấy nhìn thấy chiếc điện thoại trên tủ kính.

Diêu Chí Anh do dự một chút, mượn điện thoại của cửa hàng để gọi.

Bên kia điện thoại đổ ba hồi chuông.

"Ai đấy?"

"Dì Trần ạ, cháu muốn tìm Mỹ Vân."

Thật trùng hợp, Thẩm Mỹ Vân vừa quay về để lấy hàng, Trần Thu Hà liền gọi với ra: "Mỹ Vân, Chí Anh tìm con nè."

Thẩm Mỹ Vân đang trên đường chở hàng đến chợ lớn Tây Đơn, nghe vậy cô rửa tay rồi cầm lấy điện thoại: "Chí Anh, có chuyện gì thế?"

Nghe giọng Thẩm Mỹ Vân, Diêu Chí Anh bật khóc: "Mỹ Vân, anh Lục muốn ly hôn với em."

Thẩm Mỹ Vân cau mày: "Sao thế?" Nếu cô nhớ không nhầm thì Diêu Chí Anh và Kim Lục Tử rất yêu nhau.

Diêu Chí Anh hít mũi, kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Thẩm Mỹ Vân nghe xong, không khỏi bật cười: "Chí Anh, nếu anh Lục cũng giống như mấy người đàn ông khác, nhốt em ở nhà, không cho em về thành phố, em sẽ thế nào?"

Diêu Chí Anh cũng chẳng thèm khóc nữa, hàng lông mày thanh tú cau lại: "Anh ấy dám!"

Cô ấy cũng nổi loạn lắm, nếu Kim Lục Tử không cho cô ấy đi, ngược lại cô ấy càng phải đi.

Qua chuyện này, cô ấy có thể nhận ra rằng người đàn ông này thực sự rất ích kỷ khi có việc quan trọng.

Nhưng Kim Lục Tử thì không làm thế.

Thẩm Mỹ Vân lập tức nói: "Qua chuyện này, em cũng thấy được, anh Lục là một người tốt."

"Thực ra, chuyện này không khó giải quyết."

Cô vừa nói xong, mắt Diêu Chí Anh sáng lên: "Giải quyết thế nào?" Bây giờ cô ấy cảm thấy mình giống như con châu chấu mất đầu, làm gì cũng sai.

Thẩm Mỹ Vân đáp: "Anh Lục muốn ly hôn thì em cứ đồng ý ly hôn. Sau khi ly hôn, lấy được giấy hồi hương rồi, thì tìm văn phòng tiếp nhận thanh niên trí thức Bắc Kinh bên này nhận em vào biên chế, sau đó em để anh Lục và Tiểu Kim Bảo cùng nhau trở về Bắc Kinh."

"Cái gì?"

Diêu Chí Anh sững sờ.

"Họ có thể cùng em trở về sao?"

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Đa số không thể về vì hai lý do. Thứ nhất là họ không có đơn vị nhận hộ khẩu. Thứ hai là khi đến Bắc Kinh không có việc làm, không thể tồn tại."

"Nhưng với các em thì không có vấn đề đó. Vấn đề hộ khẩu tạm gác lại đi. Giờ mở cửa rồi, ai cũng đi lại được. Vấn đề duy nhất là hai đứa có thể sẽ tạm thời xa nhau, nhưng không sao đâu. Hai đứa làm ăn xa nhau cũng đâu có sao."

Diêu Chí Anh không ngờ chuyện lớn như vậy với mình, đến tai Thẩm Mỹ Vân lại nhẹ nhàng giải quyết được.

Cô ấy vô cùng cảm kích: "Mỹ Vân, em đi bàn với anh Lục đây."

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, nhưng quên mất điều gì đó, rồi nói thêm: "Em cứ ly hôn với anh Lục trước, sau khi về Bắc Kinh rồi thì tái hôn."

Ly hôn rồi tái hôn, đến lúc đó chỉ cần nhờ vả, biếu xén chút ít là được. Không phải là vấn đề lớn.

Mắt Diêu Chí Anh sáng lên: "Được, Mỹ Vân, có kết quả em sẽ báo chị."

Diêu Chí Anh cúp điện thoại, vội vã trở về nhà. Về đến nhà, câu đầu tiên cô ấy nói là: "Anh Lục, chúng mình ly hôn đi?"

Kim Lục Tử: "?"

Bỗng nhiên đòi ly hôn, cậu ấy thấy rất khó chịu.

Kim Lục Tử đè nén sự khổ sở trong lòng: "Em đồng ý rồi à?"

Nhìn vẻ mặt buồn rầu của Kim Lục Tử, Diêu Chí Anh chợt nảy sinh ý định muốn trêu chọc cậu ấy: "Không phải anh bảo ly hôn sao? Giờ em đồng ý rồi, sao mặt anh lại nhăn nhó cứ như ăn phải khổ qua vậy?"

Kim Lục Tử không nói gì.

Cậu ấy quay ngoắt đầu đi, quay lưng lại với Diêu Chí Anh.

Loading...