Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 847
Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:54:10
Lượt xem: 22
Nói như thế, Thẩm Mỹ Vân lập tức có ấn tượng: "Là ba chị em mở tiệm cắt tóc phía trước kia sao?"
Lý Nguyệt Cân: "Đúng."
Cô ấy soi gương nhìn mình, trên người mặc chiếc váy bò dài, thật sự là làm nổi bật dáng người, không bàn đến chuyện tôn dáng trước nhô sau vểnh, ngay cả vóc dáng trông cũng cao hơn rất nhiều.
Cô ấy cực kỳ hài lòng: "Chiếc vây tôi đang mặc trên người này, và thêm hai chiếc váy khác phải cùng cỡ, cô gói lại cho tôi."
Vừa dứt lời, cô ấy lập tức nhanh nhẹn móc ra một xấp tiền mặt đưa tới.
Không cần Thẩm Mỹ Vân mở lời, Trần Ngân Diệp lập tức lưu loát chủ động, cô tiếp nhận tiền rôic lưu loát trả tiền lẻ cho đối phương, miệng ngọt ngào nói: "Chị Nguyệt Cần, lần sau cửa hàng chúng em nhập về quần áo mới sẽ tới tìm chị."
Lý Nguyệt Cần hài lòng gật đầu, xách theo ba bộ váy bò ra khỏi cửa hàng.
Có cô ấy mở hàng, cộng thêm trang phục mẫu trên người Thẩm Mỹ Vân, mặc ở trên người cô quả thực như là ma nơ canh sống đang đi lại.
Nữ đồng chí lúc trước còn do dự, nhất thời khẽ cắn môi: "Lấy một chiếc cho tôi thử, nếu đẹp, tôi cũng mua một chiếc."
Tám mươi tám đồng đó, trái tim cô ấy đang rỉ máu, thế nhưng chịu không nổi vẻ đẹp của chiếc váy bò, cùng lắm thì bận rộn vài ngày se lập tức kiếm lại số tiền này thôi.
Đối với người buôn bán ở Dương Thành mà nói, kiếm tiền giống như gió lớn thổi tới, chỉ cần kiên định chịu khó làm việc, trên cơ bản không có người nghèo.
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, lại cầm sáu chiếc váy còn lại ra: "Tổng cộng có mười chiếc, số còn lại trong cửa hàng đều ở đây, mọi người có thể chọn kích cỡ thích hợp cho mình."
Vừa nghe nói chỉ còn lại có sáu chiếc, nữ đồng chí ban đầu còn do dự, nhất thời cũng mặc kệ giá cả, giống như đi cướp giật, mặc kệ số đo có vừa hay không, trước tiên cầm tới tay hẵng nói.
Vì thế, dưới thủ đoạn tiếp thị đói khát của Thẩm Mỹ Vân, mười bộ váy bò được tiêu thụ hết sạch.
Thậm chí, ngay cả chiếc váy trên người cô đều được mua đi.
Đối với người không mua được, Thẩm Mỹ Vân trấn an, cô chuẩn bị nói ngày mai lập tức có hàng, nhưng khi nghĩ lại, dù ngày mai có hàng, những người này không chắc chắn sẽ lại đếm đây mua.
"Bây giờ tôi đi lấy hàng, mọi người chờ một chút, váy bò rất nhanh sẽ được đưa tới."
Dứt lời, cô tạm thời giao cửa hàng cho Trần Ngân Diệp, cô thì đi ra ngoài đến bôtz điện thoại, gọi điện thoại cho Cao Dung.
Cao Dung đang sắp bận chết, cũng bớt chút thời gian lại chuyển một trăm chiếc váy b từ kho hàngò tới.
Hàng vừa đến, lại những nữ đồng chí kia cướp một ít, thế nhưng ngược lại không bán hết toàn bộ, đợi đến hơn tám giờ tối, trên cơ bản trên phố Cao Đệ dần dần bắt đầu ít người đi.
Suy cho cùng con phố này không phải khu phố đêm trên đường Tây Hồ, bên này chủ yếu chỉ đông đúc vào ban ngày.
Mắt thấy người không còn nhiều lắm, Thẩm Mỹ Vân cuối cùng cũng có thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi, cô lấy bình nước lớn phía sau quầy thu ngân ra rót cho mình từng cốc từng cốc một.
Ban ngày bận muốn chết, cô cùng Trần Ngân Diệp đừng nói uống nước, chính là ngay cả đi vệ sinh cũng không có thời gian đi, bởi vì uống nước lập tức nghĩa là phải đi vệ sinh, đi vệ sunh chẳng khác nào cửa hàng ít người quản lý, một người căn bản quản không nổi.
Hôm nay Thẩm Mỹ Vân ước chừng số lượng khách hãng đến cửa hàng bọn họ ít nhất có bảy tám trăm người, chỉ một người đến xem phần lớn là đều mua ít nhất một món quần áo.
Một bình nước đầy rút xuống nửa bình, Thẩm Mỹ Vân lúc này mới cảm thấy mình sống lại, cô gọi Trần Ngân Diệp: "Ngân Diệp, đừng bận rộn bán hàng nữa, lại đây uống chút nước đi."
Trần Ngân Diệp còn đang thu dọn quần áo, đang treo quần áo người khác đã thử qua lên giá, ban ngày quá bận rộn, về sau căn bản không có thời gian treo, thế cho nên quần áo đã chất thành một đống lớn.
Cô ấy đáp một câu: "Cháu treo quần áo còn lại lên rồi uống."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, nếu chỉ uống nước trong dạ dày luôn cảm thấy thiếu chút gì đó, từ trong ngăn tủ cô cầm một gói bánh xốp ra, cứ như vậy ăn đối phó mấy miếng, trong dạ dày lúc này mới xem như có chút cảm giác được lấp đầy lưng lửng.
Cô đi qua nhận việc của Trần Ngân Diệp: "Đi uống chút gì ăn chút gì đi, chúng ta xong việc sẽ tan làm."
Thấy cô tiếp nhận hộ, Trần Ngân Diệp lúc này mới đi uống nước, cô ấy cảm giác mình giống như là cá bị c.h.ế.t khô trên bờ, mồ hôi toát ra cả ngày, chưa bổ sung giọt nước nào.
Bây giờ còn có thể đứng, hoàn toàn dựa vào nghị lực.
Chờ uống chút nước ăn chút gì đó, lúc này Trần Ngân Diệp mới cảm thấy mình sống lại, cô ấy là người không chịu ngồi yên, lúc này lại ra bán hàng.
Như nghĩ đến cái gì, ánh mắt cô ấy lập tức sáng lên: "Dì Thẩm, hôm nay chỉ riêng váy bò đã bán được bốn mươi sáu chiếc."
Phải biết rằng số lượng này đã là cực kỳ khả quan, bọn họ là cửa hàng bán lẻ, cũng không phải cửa hàng bán sỉ, chỉ bán váy bò đã lập tức kiếm được bốn ngàn đồng thu nhập.
Khỏi phải nói, còn có thu nhập từ quần áo khác.
Thẩm Mỹ Vân chuẩn bị kiểm kê tiền mặt, những năm này không thể thanh toán bằng điện thoại thông minh, thu nhập đều là tiền mặt, cô mở hòm thu ngân ra, lấy cái rương lớn bên trong ra, ước chừng đầy một rương tiền, bị cô đổ ngã xuống đất, kiểm kê từng chút một.
Sau khi kiểm kê một tiếng, trong lòng cô lập tức tính toán, hỏi một câu: "Số lượng quần áo bên Ngân Diệp đã đếm ra chưa? Chúng ta đối chiếu sổ sách."
Trần Ngân Diệp bận rộn đầu đầy mồ hôi: "Còn chưa, dì chờ cháu." Kiểm kê quần áo so với kiểm kê tiền khó hơn, bởi vì kiểm kê quần áo phải đối chiếu với sổ sách nhập hàng.
Dựa theo số lượng từng chút từng chút gia giảm, may là Trần Ngân Diệp tính toán không tệ, lại đã tốt nghiệp đại học, bằng không chỉ việc này sợ là đã khiến cô ấy cảm thấy khó chết.
Thẩm Mỹ Vân cũng không vội, cô kiểm kê ra tiền, xếp ra từng xấp từng xấp một, tờ mười đồng một xấp, tờ năm đồng một xấp, cô có chút tiếc hận, nếu như có tờ một trăm đồng thì tốt rồi, như vậy sẽ không nhiều tiền lẻ rải rác như vậy.
Thế nhưng, cô cũng biết tờ một trăm đồng rất nhanh sẽ xuất hiện, phỏng chừng chậm nhất cũng là sang năm.
Thu nhiều tiền lẻ như vậy, sợ là chỉ có năm nay.
Sau khi đếm tất cả số tiền, Thẩm Mỹ Vân viết một chuỗi các con số vào sổ tay của mình, một vạn lẻ bảy trăm ba đồng.
Trong đó, bọn họ đã tự chuẩn bị một ngàn tiền lẻ.
Trừ ra một ngàn này, đại khái là thu nhập hơn chín ngàn.
Mà chín ngàn này còn chưa trừ chi phí và phụ phí, ví dụ như chi phí nhập hàng từ Cao Dung, hôm nay chỉ riêng nhập hàng cô đã tiêu hơn mấy ngàn tệ.
Chỉ là, những mặt hàng này còn chưa bán hết mà thôi, dựa theo tình huống trước mắt, kho hàng bên trong chồng chất hàng, còn có thể bán thêm hai ngày.
Như vậy tính ra, giá thành quần áo hôm nay từ hai ngàn đến ba ngàn như vậy.
Còn có tiền thuê mặt bằng, nhân công, thủy điện, trừ hết chi phí của những thứ này, Thẩm Mỹ Vân phỏng chừng, lợi nhuận ròng từ năm ngàn đến sáu ngàn.
Nếu không tính như vậy, chuyện ăn, mặc, ở, đi lại phải tính thế nào đây.
Đây đều là tiền dân sinh.
Trong lòng cô thầm tính toán, Thẩm Mỹ Vân để toàn bộ tiền ở trong túi, tính toán sẽ cầm về hết, ngày mai cầm đi gửi trong ngân hàng.
Bên này, Trần Ngân Diệp cũng kiểm kê xong: "Dì Thẩm, dì xem."
Cô ấy đưa danh sách kiểm kê cho Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân nhận lấy nhìn: "Bán được hai phần ba số hàng rồi sa?"
Cô không nghĩ tới lại bán được nhiều như vậy.
Thậm chí còn không chỉ nhiều mà còn quá mức, hàng hóa trong kho hàng có thể kiên trì không đến hai ngày.
"Đúng, bây giờ váy bò ngắn còn có hơn sáu mươi chiếc, áo sơ mi cộc tay còn thừa lại hơn năm mươi chiếc, quần ống loe còn có hơn ba mươi chiếc..."
Cô ấy liên tục báo cáo.
Thẩm Mỹ Vân xem xong số lượng kiểm kê: "Được rồi, dì biết rồi." Sơ mi cộc tay cùng quần ống loe giá thành thấp, cô đều là nhập vào lượng lớn hàng hóa, không nghĩ tới bởi vì giá cả rẻ lại sắp hết hàng.
Cô xách túi lớn, ra ngoài nhìn tình huống bên ngoài đường Cao Đệ, lúc này đã hơn chín giờ, sắc trời hoàn toàn tối đen, đèn đường trên đường phố đã bắt đầu sáng lên.
Cửa hàng xung quanh cũng cơ bản đều lục tục đóng cửa, đóng cửa hơi sớm, có nơi sớm đã khóa cửa kỹ càng.
Thẩm Mỹ Vân xách theo túi, cô suy tư một chút, dùng bao tải không bắt mắt bọc ở bên ngoài, chỉ là vẫn cảm thấy không an toàn, cô nhíu mày, trong lòng nghĩ thầm vẫn là nên thuê vệ sĩ mới được, nếu không thì mỗi ngày cầm cả vạn đồng tiền thu nhập, tùy tiện mang theo người đều có thể bị cướp đi.
Chớ nói chi là Dương Thành vốn đã rất loạn.
Thuê một vệ sĩ gần như là chuyện cấp bách.
Cô cầm tiền, Trần Ngân Diệp ở phía sau khóa cửa, hai người đều rất cảnh giác, cũng may vừa ra tới, Cao Dung lập tức đi xe máy chạy nhanh như chớp tới.
Từ xa đã bấm còi inh ỏi.
Âm thanh này nhất thời hấp dẫn Thẩm Mỹ Vân cùng Trần Ngân Diệp: "Cao Dung?"
Thẩm Mỹ Vân nhất thời kinh hỉ nói: "Sao cô lại tới đây?"
Cô còn tưởng Cao Dung bận rộn không ở nhà, càng không rảnh tới đây.
Cao Dung đi xe máy dừng đến trước mặt Thẩm Mỹ Vân, gỡ mũ bảo hiểm xuống, một bên chân dài chống xuống đất, một khuôn mặt anh khí lại minh diễm lộ ra: "Nếu tôi không tới, thu nhập một ngày bị cướp đi thì phải làm sao bây giờ?"
Cô ấy vỗ vỗ ghế sau xe máy: "Lên đây, hai người ngồi tạm một chút."
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, ôm bao tải dẫn đầu đi lên, đặt ngang bao tải giữa cô và Cao Dung, sau khi xác định sẽ không bị người ta cướp đi, lúc này mới để cho Trần Ngân Diệp đi lên.
Cũng may xe máy đủ tộng, ba người tuy rằng ngồi có hơi chen chúc một chút, nhưng miễn cưỡng cũng có thể di chuyền.
"Ngồi vững chưa? Tôi lái nhé?"
Cao Dung hỏi một câu.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Được rồi, cô cứ đi đi."
Có lời này, Cao Dung mới đạp chân ga ra ngoài, ầm ầm một tiếng, lập tức lao đi thật xa, điều này cũng làm cho những người xung quanh ban đầu còn chú ý đến Thẩm Mỹ Vân, chậm rãi ẩn nấp trong bóng tối.
Dương Thành hỗn loạn đã lâu, như là đám người Thẩm Mỹ Vân hôm nay mở cửa hàng mới, nhiều người đến thì kiếm tiền cũng nhiều, tất nhiên cũng bị mấy tên muốn hớt tay trên cung quanh chú ý đến.
Loại chuyện cướp tiền trên đường này, cũng không phải chưa từng xảy ra, chỉ là tất cả mọi người đều tận lực cẩn thận.
Cũng may Cao Dung hôm nay xem như tới đón đám người Thẩm Mỹ Vân, ngay tại cửa tiệm trực tiếp đón đi, điều này cũng làm cho những người đó không có cơ hội ra tay.
Phố Cao Đệ cách chỗ bọn họ ở cũng không xa, hơn nữa đầu năm nay căn bản không có kẹt xe, Cao Dung lái xe máy lớn, lại lái nhanh, trên cơ bản mười phút là về đến nhà.
Thẩm Mỹ Vân mang theo bao tải về nhà trước một chuyến, cất tiền vào trong két sắt khóa lại, lúc này mới xuống lầu ăn cơm.
Lúc cô xuống, Cao Dung và Trần Ngân Diệp đã ngồi ở bàn cơm nhỏ ăn, hai người một người ăn bún mọc, một người ăn bún hải sản.
Trần Ngân Diệp là người nội địa, không có bất kỳ khả năng từ chối bún hải sản, mấy ngày nay dường như mỗi ngày cô ấy đều ăn, cô ấy cũng không ngại chán.
Thẩm Mỹ Vân vừa đến, Cao Dung lập tức hỏi cô: "Ăn bún hải sản, hay là bún mọc, hay là mì lạnh?"
Thẩm Mỹ Vân bận rộn cả ngày hôm nay ở cửa hàng, không có khẩu vị gì, cô nghĩ nghĩ: "Cho tôi một phần mì lạnh đi, thêm cay."
Mì lạnh chua cay cay, mới có thể kích thích chút khẩu vị, nghe được lời của cô, bà chủ bên trong lên tiếng, lập tức bắt đầu bận rộn.
Thẩm Mỹ Vân thì ngồi xuống.
Cao Dung vừa ăn, vừa nói: "Cô như vậy không được, vẫn phải thuê vệ sĩ đi theo."
Cô ấy không phải ngày nào cũng rảnh rỗi có thể tới đón bọn họ về nhà, lỡ một ngày không đón được, chỉ sợ bọn họ gặp chuyện không may.
Thẩm Mỹ Vân có chút u sầu: "Tôi biết, cô đón chúng tôi vài ngày, tôi đi tìm hai vệ sĩ."
Cô nghi ngờ một người cũng không đủ.
Cao Dung: "Được, nếu bên cô không tìm thấy thì cứ nói với tôi, nhưng người bên tôi cũng rất sành ăn."
Những người cô ấy quen biết trên cơ bản đều là người địa phương, dáng người đàn ông bản địa Dương Thành cũng không tính là cao lớn, ở phương diện thể trạng này, Cao Dung tất nhiên cũng chướng mắt.
Thẩm Mỹ Vân: "Tôi biết, tôi hỏi trước."
Một chén mì lạnh lấp đầy bụng đói, lại uống một chén nước đậu xanh hầm hạt sen, lúc này mới cảm thấy no lưng bụng.
Cô cũng không vội vã trở về, mà đi đến chỗ bà Diệp chủ nhà một chuyến, mượn điện thoại của bà ấy, gọi tới trú đội của Quý Trường Tranh.
Điện thoại vang lên vài tiếng, chuyển đến giọng của Quý Trường Tranh: "Alo?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Thẩm Mỹ Vân: "Là em, Trường Tranh."
Quý Trường Tranh nhìn số điện thoại, anh bất ngờ: "Mỹ Vân?"
Thẩm Mỹ Vân: "Trường Tranh, em ở Dương Thành bên này cần hai vệ sĩ, anh có thể tìm cho em hai người được không?"
Quý Trường Tranh nhíu mày: "Tìm người không khó." Hiện tại đang giải trừ quân bị, không chỉ ở trú đội bọn họ, ngay cả trú đội Mạc Hà cũng gian nan như vậy.
Sau khi giải trừ quân bị là chuyển nghề, nhưng làm sao có nhiều người như vậy có thể chuyển nghề?
"Không phải có Tiểu Hầu đi cùng em sao?"
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Em bảo Tiểu Hầu đến trại chăn nuôi, bên kia không thể thiếu người."
Quý Trường Tranh nghe nói như thế, anh trầm mặc: "Mỹ Vân, bên cạnh em không thể thiếu người, hay là để Tiểu Hầu đi theo em, anh tìm cho em hai người khác sau."
Có tình huống giải trừ quân bị như vậy, Thẩm Mỹ Vân lại trả tiền lương, rất nhiều người nguyện ý đi, chỉ là anh phải kiểm định thật tốt, chọn hai người tốt.
Mới nghe phong thanh mà biết nhã ý.
Thẩm Mỹ Vân lập tức lập tức nhận ra cái gì: "Bên kia anh có rất nhiều người sao?"
Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Năm trước một nhóm, năm sau một nhóm." Nghe nói, năm 80 còn có một nhóm, có thể nói là bị bài trừ hai phần ba số người.
Thậm chí còn hơn thế nữa.
Mà rất nhiều người đi đều là chiến hữu của anh.
Thẩm Mỹ Vân suy tư một chút: "Như thế này đi, anh chọn hai người đưa đến Dương Thành cho em." Cô đang dùng biện pháp của mình thay Quý Trường Tranh giải quyết nỗi lo về sau.
"Mặt khác chọn thêm một số người, đưa đến trại chăn nuôi, nhưng cần máy người em cũng không thể xác định, cái này anh phải liên lạc với Đại Hà để biết rõ, anh ấy biết rõ ràng hơn em."
Hiện giờ Đại Hà xem như xưởng trưởng đại diện trại chăn nuôi của bọn họ, Thẩm Mỹ Vân nửa năm không tới, công việc lớn nhỏ bên kia, trên cơ bản đều giao cho Đại Hà xử lý.
Quý Trường Tranh trầm mặc, một lúc lâu sau, anh mới nói: "Cảm ơn em, Mỹ Vân."
Thẩm Mỹ Vân: "Quý Trường Tranh, chúng ta là người một nhà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-847.html.]
Sau khi cúp điện thoại.
Thẩm Mỹ Vân cúi đầu, đối diện với ánh mắt tò mò của bà Diệp: "Đồng chí Thẩm, cháu kết hôn rồi sao?"
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Đúng vậy."
Bà Diệp lại bất ngờ nhìn cô: "Thật sự là không nhìn ra." Vị ở lầu hai kia còn nói muốn giới thiệu đồng chí Thẩm cho cháu trai bà ấy.
Bà Diệp cũng không phải không có ý định này, nhưng nếu đối phương thật sự đã kết hôn, vậy người làm mai tất nhiên sẽ thu liễm một chút.
Thẩm Mỹ Vân có chút không hiểu, điều cô cảm thấy kỳ quái chính là mình cũng hơn ba mươi tuổi, sao thoạt nhìn còn giống như thiếu nữ chưa kết hôn chứ?
Cô không hiểu.
Thế nhưng, loại chuyện này cô cũng lười phí đầu óc suy nghĩ.
Chờ cô cúp điện thoại lên lầu hai, Cao Dung đã cắt xong một quả dưa hấu lớn trong veo như nước, đặt lên bàn.
Mời cô: "Tới ăn."
Thẩm Mỹ Vân cũng không khách sáo, cầm một miếng lên ăn, dưa hấu tươi ngọt nhiều nước, nuốt một miếng xuống thật sự là thỏa mãn muốn chết.
"Buổi tối còn đến nhà xưởng không?"
Cao Dung lắc đầu: "Chịu đựng ba ngày, tôi sắp chịu đến mức tàn phế rồi, tối nay ở nhà nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại đến nhà xưởng."
Cô ấy mở hai nhà xưởng, chạy đi chạy lại hai đầu, thật sự là bận rộn đủ rồi.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Chuyện thuê vệ sĩ tôi đã chuẩn bị xong, thế nhưng đối phương mấy ngày nữa mới đến, mấy ngày nay còn cần cô mỗi ngày đi đón tôi cùng Ngân Diệp."
Cao Dung: "Không thành vấn đề."
Cô ấy biết chồng Thẩm Mỹ Vân ở trú đội, có thể giao cho anh việc tìm bảo tiêu, kỹ thuật tất nhiên không thành vấn đề.
*
Tốc độ của Quý Trường Tranh rất nhanh.
Sau khi cúp điện thoại, anh lập tức chọn lựa hai người, đều là binh lính lúc trước dưới tay anh, anh coi như là hiểu rõ tính tình đối phương.
Một người thành thật chất phác, một người phản ứng nhanh, hai người xem như bổ sung cho nhau.
Sau khi quyết định xomg, Quý Trường Tranh không vội vã gọi lại cho Thẩm Mỹ Vân, mà gọi tới đại đội phía trước, tìm được Lý Đại Hà, hỏi anh ta: "Bên anh còn có thể nhận thêm nhân lực không?"
Lý Đại Hà cũng là người bị giải trừ khỏi quân bị, anh ta lập tức lập tức phản ứng lại: "Lại thêm một đợt khai trừ nữa sao?"
Quý Trường Tranh ừ một tiếng.
Lý Đại Hà suy tư một chút: "Trại chăn nuôi năm nay mở rộng quy mô, bên này nhiều nhất chỉ có thể thêm năm người."
Người trú đội tới, đều là người khoẻ mạnh, sức một người làm việc bằng hai công nông nhân bình thường.
Quý Trường Tranh: "Năm người cũng được."
"Thế nhưng, tôi muốn gọi điện thoại cho xưởng trưởng để thương lượng một chút." Lý Đại Hà mặc dù là xưởng trưởng đại lý, nhưng loại đại sự này, vẫn phải đi báo cáo cho Thẩm Mỹ Vân.
Quý Trường Tranh: "Để tôi nói, vừa vặn bên đó muốn đưa người đi Dương Thành. Đúng rồi, sau khi người tới rồi, anh mau chóng bồi dưỡng, để Tiểu Hầu đi theo bên người Mỹ Vân."
Nếu không, anh căn bản không yên tâm.
Dưới tình huống anh không thể ra mặt, bên người Mỹ Vân nhất định phải có một người bảo vệ, như vậy mới có thể an toàn một chút.
Lý Đại Hà giật mình: "Tôi đưa điện thoại cho Tiểu Hầu."
Anh ta đặt điện thoại sang một bên, chạy ra ngoài gọi một tiếng: "Tiểu Hầu."
Không lâu sau Tiểu Hầu thở hồng hộc chạy tới, còn chưa hỏi ra miệng, Lý Đại Hà đã nói: "Đội trưởng Quý tìm cậu."
Tiểu Hầu tiếp nhận điện thoại, cực kỳ vui vẻ: "Được."
Quý Trường Tranh nói đơn giản hai câu, sắc mặt Tiểu Hầu chậm rãi nghiêm túc: "Được, tôi biết rồi, tôi sẽ mua vé xe lửa nhanh nhất."
"Không cần, cậu dẫn đám người Hồng Vũ cùng đi qua đây."
Tiểu Hầu ít nhất đã từng đi tới Dương Thành, nhưng Hồng Vũ cùng Cao Đại Sơn không giống vậy, hai người bọn họ đều đã thật không có đi quá xa nhà.
Tiểu Hầu gãi gãi đầu: "Bọn họ còn ở trú đội Mạc Hà sao?"
Từ sau khi rời khỏi trú đội, cậu ta trên cơ bản không liên lạc với chiến hữu trước kia nữa, thật sự là cuộc sống hiện tại của cậu ta quá phong phú!
Quý Trường Tranh: "Có, các cậu gặp nhau ở nhà ga là được."
Sau khi cúp điện thoại, Quý Trường Tranh suy nghĩ một phen, lúc này mới gọi lại, gọi tới Dương Thành.
Đáng tiếc, Thẩm Mỹ Vân lúc này sẽ không ở nhà, mà là đến cửa hàng, là vì ở cửa hàng bên kia còn chưa lắp điện thoại.
Bên cạnh ngược lại có quầy bán đồ vặt, nhưng Quý Trường Tranh lại không biết số điện thoại của quầy bán đồ vặt, đương nhiên cũng chỉ nhất thời không liên lạc được.
Quý Trường Tranh chỉ có thể nói với bà Diệp: "Vậy phiền bà nói cho Mỹ Vân về nhà một tiếng, bảo cô ấy gọi lại cho cháu."
Bà Diệp đương nhiên không có lý do gì để từ chối.
Chờ buổi tối sau khi Thẩm Mỹ Vân trở về biết được, việc đầu tiên là lập tức gọi điện thoại lại cho Quý Trường Tranh.
Giọng Quý Trường Tranh lạnh lẽo: "Mỹ Vân, đám người Tiểu Hầu ngày mai xuất phát, phỏng chừng bốn ngày sau sẽ đến. Mặt khác anh đã liên lạc với Đại Hà, anh ta nói bên kia có thể nhận tối đa năm người."
Thẩm Mỹ Vân: "Được."
Cô biết Quý Trường Tranh rất mất mát, vì vậy lập tức an ủi anh: "Quý Trường Tranh, anh chờ một chút, chờ sự nghiệp bên này lớn một chút, đến lúc đó người có thể thu nhận cũng sẽ nhiều hơn."
Trong lòng Quý Trường Tranh ấm áp: "Mỹ Vân, đây không phải trách nhiệm trên người em, em chỉ cần chăm sóc bản thân tốt là được."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Em biết, anh cũng chăm sóc tốt cho bản thân."
Hai người lại nói thêm vài câu. Chờ sau khi cúp điện thoại, Thẩm Mỹ Vân lúc này mới giật mình phát hiện, khách thuê lầu hai của bà Diệp là mẹ Tần cũng đang nhìn cô.
Thẩm Mỹ Vân sờ sờ mặt: "Sao vậy?"
Mẹ Tần buồn bực: "Bà Diệp nói cháu đang gọi điện thoại cho chồng, bác còn không tin."
Bà ấy vẫn kiên định cho rằng, Thẩm Mỹ Vân vẫn là một thiếu nữ chưa kết hôn!
Thẩm Mỹ Vân dở khóc dở cười: "Vậy bác đã tin chưa?"
Mẹ Tần ừ một tiếng: "Cháu còn trẻ như vậy, sao lại kết hôn rồi?" Bà ấy cảm thấy đáng tiếc.
Thẩm Mỹ Vân: "Hơn ba mươi, không còn trẻ nữa."
Để lại những lời này rồi cô rời đi, mẹ Tần nhất thời bị chấn kinh, bà ấy đi gặp bà Diệp: "Đồng chí Thẩm trên ba mươi tuổi sao?"
Bà ấy thấy cô nhiều nhất giống như là hơn hai mươi tuổi.
Non mềm đến mức có thể nặn ra nước.
Sao lại hơn ba mươi?
Bà Diệp nhìn bà ấy một lúc lâu, lúc này mới chậm rãi nói: "Đồng chí Thẩm mặt non, không lộ tuổi."
Mẹ Tần thở dài: "Cô gái xinh đẹp này, giống như hoa tươi nở rộ, nở một đóa hái một đóa, chỉ cần tay chậm một chút, sợ là sẽ chậm chân."
"Không phải tôi nói đâu nhưng bà Diệp, cháu trai của bà cũng hai mươi ba rồi, còn chưa kết hôn, bà không sốt ruột hả?"
Bà Diệp ngủ gà ngủ gật, căn bản không để ý tới bà ấy.
Điều này làm cho mẹ Tần nhịn không được giậm chân: "Thật sự là hoàng đế không vội thái giám vội." Bà ấy còn muốn kết thông gia cùng cháu nội bà Diệp để liên kết một mối quan hệ, nói không chừng có thể kéo gần quan hệ hai nhà.
Con trai bà Diệp ở Hương Giang thành tài, ai không muốn nịnh bợ bà ấy?
Đáng tiếc, bà Diệp cho tới bây giờ cũng không tiếp nhận chuyện này.
*
Đám người Tiểu Hầu di chuyển tốc độ rất nhanh, giữa tháng tám lập tức đến Dương Thành, tại đến trước một ngày, còn cố ý nói trước cho Thẩm Mỹ Vân.
Đáng tiếc, Thẩm Mỹ Vân thật sự là không có thời gian, cửa hàng bên này một người đều không ra nồi, không có cách nào, chỉ có thể để Lâm Tây Hà ban ngày không bày sạp đi hỗ trợ cô đón người.
Đám người Tiểu Hầu đến, việc lo chỗ ở cũng rất đau đầu.
Thẩm Mỹ Vân nghĩ tới nghĩ lui, cô cùng Trần Ngân Diệp chuyển đến ở trong phòng Cao Dung, ba người chen chúc một căn phòng, mà phòng bên cạnh dọn ra, cho ba người Tiểu Hầu bọn họ.
Lâm Tây Hà sau khi nhận được người của bọn họ, trực tiếp dẫn đến cửa hàng quần áo phố Cao Đệ.
Khi ba người bọn họ đến, Thẩm Mỹ Vân cùng Trần Ngân Diệp đang bận rộn đến mức chân không chạm đất, tuy rằng cửa hàng không lớn, một ngày qua cô cùng Trần Ngân Diệp cũng không thể nào đi ra ngoài.
Thế nhưng, không ở trong phòng giao tiếp, qua lại không ngừng tìm hàng, lấy quần áo, thu quần áo, một ngày này trôi qua, ít nhất cũng đi hai ba vạn bước.
Làm Tiểu Hầu khi dẫn bọn Hồng Vũ lại đây, chứng kiến cảnh tượng này xong, cậu ta lập tức lập tức gia nhập chiến trường: "Chị dâu, toi tới thu tiền sao?"
Lúc trước cậu ta từng theo Thẩm Mỹ Vân bày sạp bán đồ, coi như là ngựa quen đường cũ.
So với bán quần áo, hiển nhiên cậu ta thích hợp thu tiền hơn.
Thẩm Mỹ Vân kinh ngạc nói: "Tiểu Hầu?"
Cô ngẩng đầu nhìn về phía sau, quả nhiên thấy được Hồng Vũ và Cao Đại Sơn.
"Các cậu đã tới rồi, ăn chưa?" Thẩm Mỹ Vân bước nhanh đi tới, giao khách hàng trong tay cho Trần Ngân Diệp.
Tiểu Hầu gật đầu: "Ăn rồi, Tây Hà đón chúng tôi ở nhà ga." Cậu ta ăn hai phần cơm, Hồng Vũ ăn ba phần, Cao Đại Sơn ăn bốn phần.
Thật sự là một đám người ăn như c.h.ế.t đói, đều dọa Lâm Tây Hà nhảy dựng.
"Vậy được, cậu lại đây giúp ta thu tiền."
Thẩm Mỹ Vân trực tiếp giao quầy thu ngân cho Tiểu Hầu ra ngoài, lại đi xem Hồng Vũ cùng Cao Đại Sơn, cô chỉ cảm thấy đối phương rất quen mắt, lại không gọi được tên.
Hồng Vũ linh hoạt một chút, lúc này cậu ta chủ động hô một tiếng: "Chị dâu, tôi tên là Hồng Vũ, cậu ấy tên là Cao Đại Sơn, chị xem chúng tôi có thể làm gì, chị cứ giao cho chúng tôi."
Khi ra khỏi trú đội bọn họ chỉ muốn kiếm sống bằng chính sức mình, cũng không thể không có mắt giống như là trước kia, vì thế, cậu ta quyết định rời khỏi núi cao.
Cao Đại Sơn người cũng như tên, giống như một cái núi nhỏ, cậu ta vừa đứng ở đây, cửa hàng lập tức chật chội thêm vài phần.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Hai người về nghỉ ngơi trước nhé? Nghỉ ngơi một ngày đi, buổi tối tới đón tôi, phỏng chừng khoảng tám giờ hai người lại đây."
Cô nhìn thoáng qua Lâm Tây Hà, đưa chìa khóa trên người cho anh ta: " Anh giúp tôi đưa bọn họ về nghỉ ngơi, còn nữa, dẫn bọn họ làm quen chỗ ăn cơm dưới lầu."
Lâm Tây Hà thở dài, nhận mệnh nhận lấy.
Ai bảo, bọn họ trong số những người này là hai người bận rộn nhất ban ngày chứ.
Mắt thấy chị dâu bảo bọn họ trở về nghỉ ngơi, Hồng Vũ nhất thời nóng nảy: "Chị dâu, chị tìm cho chúng tôi chút chuyện làm đi, nếu không chúng tôi là đang ăn cơm chùa."
Cao Đại Sơn cũng vội vàng nói: "Chúng tôi không thể ăn cơm chùa."
Cái này...
Cửa hàng lớn như vậy, hai người bọn họ cao lớn vừa đứng ở đây, sợ là khách hàng đều bị dọa không dám đi vào.
Trên cơ bản dưới tình huống cửa hàng có ba người, là có thể lo xuể.
Thẩm Mỹ Vân nhéo mi tâm: "Thật sự muốn làm sao?"
Hồng Vũ gật đầu.
Cao Đại Sơn cũng vậy.
"Như vậy đi." Thẩm Mỹ Vân: "Đưa bọn họ đến chỗ Cao Dung, xưởng may rất nhiều việc, để bọn họ làm trước."
Cô cũng hiểu được nỗi băn khoăn của hai người, mới từ trú đội đi ra đến một nơi xa lạ, chỉ sợ mình nhàn rỗi, đến lúc đó bị mất việc.
Lâm Tây Hà: "Cũng được."
Anh ta nhìn thân hình của Cao Đại Sơn, có chút thèm thuồng, lôi kéo Thẩm Mỹ Vân đi bên cạnh hỏi: "Tôi nghe chị Dung nói, đây là binh lính đã xuất ngũ từ trú đội l tới?"
Thẩm Mỹ Vân gật đầu.
Lâm Tây Hà xoa xoa tay, kích động nói: "Giới thiệu tôi một người đi."
Cơ thể nhỏ bé gầy yếu của anh ta cũng cần vệ sĩ!
Thẩm Mỹ Vân sửng sốt một hồi lâu: "Giới thiệu cho anh một người? Anh cần vệ sĩ sao?"
Lâm Tây Hà gật gật đầu, thẳng lưng: "Bà chủ Thẩm, cô cảm thấy cơ thể nhỏ bé này của tôi có thể chống đỡ được mấy lần cướp bóc?"
Câu này thật đúng là khiến Thẩm Mỹ Vân cứng họng.
Lâm Tây Hà không tính là cao, anh ta là người phương Nam điển hình. Có thể chịu được vài lần cướp bóc, có lẽ một lần là sức cùng lực kiệt.
Thẩm Mỹ Vân ho nhẹ một tiếng: "Anh cần mấy vệ sĩ?"
Lâm Tây Hà nghĩ nghĩ: "Việc làm ăn trước mắt của tôi cần một người là đủ rồi, hộ tống tôi về nhà, lúc tôi nhập hàng, cũng phải đi theo tôi."
Người như anh ta đến lúc nhập hàng, trên người cơ bản đều mang một lượng lớn tiền mặt.
Bị cướp một lần sẽ tổn hại đến cơ thể, mỗi lần đến thời điểm này, Lâm Tây Hà luôn trang bị đầy đủ, nhưng mặc dù như vậy vẫn rất lo lắng đề phòng.
Lúc trước anh ta căn bản không nghĩ tới còn có thể có chuyện thuê vệ sĩ này, nhưng khi Thẩm Mỹ Vân mời tới hai người này, ngược lại đã nhắc nhở anh ta.