Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 851

Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:54:16
Lượt xem: 24

Liễu Bội Cầm biết tung hoả mù đủ rồi, ở Hương Giang bên này bà ấy tung hoành nhiều năm như vậy, không nói thịnh sủng không suy, ít nhất cũng có chút tư chất.

Giọng nói của bà ấy như có chút bất mãn thay anh ta: "Làm vậy thì quản gia Quách là không phải rồi, cậu vì ông ấy lên núi đao xuống biển lửa, bán mạng lại xuất lực, cậu tới Hương Giang nhiều năm như vậy, thậm chí ngay cả một cái nhà cũng không mua cho cậu, thật sự rất quá đáng."

Lúc này, Minh Gia Đống cũng ý thức được cái gì, anh ta híp híp mắt: "Phu nhân, ngài rốt cuộc muốn tìm tôi làm chuyện gì?"

Gây xích mích rõ ràng như vậy, nếu anh ta nhìn không thấu, anh ta chính là kẻ ngốc.

Liễu Bội Cầm không nhanh không chậm, đột nhiên hỏi: "Cậu sinh ra lúc nào?"

Minh Gia Đống sửng sốt: "Cái gì?"

"Nói ngày sinh ra đây." Chuyện này càng ngày càng rối loạn, khiến Minh Gia Đống càng không hiểu, nhưng vẫn nói ra: "Ngày 13 tháng 3 năm 1944."

"Có thời gian cụ thể không?"

Cái này...

Minh Gia Đống dường như nhận ra điều gì đó, anh ta nhớ lại: "Năm đó mẹ tôi nói khi tôi sinh ra, mặt trời bên ngoài mới mọc."

Đó chính là giờ Thìn.

Liễu Bội Cầm bấm ngón tay tính toán, sau khi tính xong, bà ấy nhìn chằm chằm Minh Gia Đống: "Theo tôi làm việc đi. Là một giảng nghĩa, tương lai nếu thoát ly, nhìn vận thế bát tự, ngược lại là một người có thể thành sự.

Minh Gia Đống nghe xong trong lòng mừng như điên: "Cảm ơn phu nhân."

Đi theo quản gia Quách và đi theo chủ nhân không giống nhau.

"Phu nhân, sao ngài còn có thể..."

Huyền học đoán mệnh, anh ta không phải mới ngày đầu tiên đến Hương Giang, tất nhiên là biết những thứ này, nhất là vòng tròn hào môn ở Hương Giang luôn coi trọng nhất và tín nhiệm phương diện này.

Liễu Bội Cầm suỵt một tiếng.

Minh Gia Đống hiểu ngay: "Phu nhân, tôi cái gì cũng không biết."

Thế nhưng, anh ta vẫn rất tò mò: "Phu nhân, đời này tôi sẽ phát tài sao?"

Liễu Bội Cầm nhìn cốt tướng nhô lên của hắn, ý tứ hàm xúc không rõ nói bốn chữ: "Hoành phát hoành phá."

Điều này làm cho Minh Gia Đống nghe không hiểu, thế nhưng cũng nhớ kỹ bốn chữ này.

Mắt thấy đối phương đã bị hù dọa, Liễu Bội Cầm không để lại dấu vết: "Tôi cũng có một căn nhà ở Tiêm Sa Chủy, nếu cậu có thể làm thỏa đáng chuyện tôi giao cho cậu, căn nhà đó sẽ là của cậu."

Sáu bảy mươi mét vuông, không tính là lớn, là lúc bà ấy và Lý phu nhân chơi mạt chược thắng được.

Nhà này ngay cả Quách Trung Minh cũng không biết.

Nghe xong lời này, Minh Gia Đống nhất thời mừng như điên: "Vâng, thưa phu nhân."

"Cậu ghé tai lại đây."

Mang theo một mùi thơm, tập kích về phía Minh Gia Đống, nhưng Minh Gia Đống lại lù lù bất động, đây chính là mùi tiền, mùi địa vị.

Không, không, đó là mùi của nhà mới!

Thơm c.h.ế.t rồi.

*

Thẩm Mỹ Vân nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày nay cô đều chạy chung quanh một chút, nhìn một chút, nhìn vài chỗ, thế nhưng làm cho cô động tâm, vẫn là nhà của nhà họ Minh.

Thế nhưng, bên kia không có tin tức, Thẩm Mỹ Vân cũng không sốt ruột, để cho người ván tính toán thoải mái, phóng tới chỗ ở của đám người Hồng Vũ trước.

Một căn phòng rộng đặt sáu cái giá giường, có vẻ hơi chật chội, nhưng không có cách nào khác, hết thảy đều vừa mới bắt đầu, chỉ có thể nói là cứ ở tạm trước.

Sau khi chuẩn bị xong căn nhà tạm trú, Thẩm Mỹ Vân lại đến ngân hàng, gửi thu nhập của Y Gia hôm qua vào ngân hàng, Y Gia khai trương nửa tháng, trên dưới đã thu vè được hơn mười vạn tiền mặt.

Cộng thêm hôm nay, tổng cộng có mười một vạn.

Ngoại trừ ngày đầu tiên doanh thu hơn một vạn, còn lại mỗi ngày đều từ bảy ngàn đến chín ngàn như vậy, thế nhưng Thẩm Mỹ Vân cũng rất thỏa mãn rồi.

Dù sao, bọn họ cũng chỉ là chuyển hàng từ xưởng may ra, vòng vo sửa sang một chút, bỏ thêm một cái nhãn hiệu, giá trị quần áo lập tức tăng gấp ba trở lên.

Sau khi Thẩm Mỹ Vân gửi tiền xong, lập tức mua dưa hấu trên đường, lại mang theo mấy chai nước ngọt Bắc Băng Dương, đến Y Gia một chuyến để đọng viên bọn Trần Ngân Diệp một chút.

Lúc cô đi, Minh Phán Đễ đã bị Trần Ngân Diệp mang ra, bằng vào cái lưỡi ba tấc không loạn của cô ấy, đẩy mạnh tiêu thụ không ít quần áo đi ra ngoài.

Thật sự đã khiến Trần Ngân Diệp cùng Tiểu Hầu đều có chút khiếp sợ, hoá ra, trên đời này thật sự có người trời sinh đã thích hợp buôn bán đến như vậy.

Minh Phán Đễ mới tới bao lâu? Cũng mới ba ngày mà thôi, lượng tiêu thụ của một mình cô ấy, đều bằng hai người Trần Ngân Diệp và Tiểu Hầu cộng lại.

Minh Phán Đễ mồm mép lợi hại, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ là một chuyện, quan trọng nhất là cô ấy biết tiếng Quảng Đông, một ngụm tiếng Quảng Đông đã hòa mình với các khách hàng đến mua quần áo.

Sau khi Thẩm Mỹ Vân quan sát được chi tiết này, cô phát hiện sau này mở thêm chi nhánh ở Dương Thành bên này, có thể tuyển thêm mấy cô gái biết tiếng Quảng Đông.

"Thế nào?"

Cô cầm dưa hấu đưa cho Tiểu Hầu, Tiểu Hầu tiện tay cầm một con d.a.o gọt hoa quả ra, cắt ra hai nửa, chia cho mọi người ăn.

Ngay cả khách hàng tại hiện trường, cũng đều được chia hai muêngs, điều này làm cho những người mua quần áo kia, cũng càng thêm vui mừng.

"Rất tốt."

Người trả lời cô chính là Trần Ngân Diệp, cô ấy thuận tay cho Minh Phán Đễ cầm một miếng dưa hấu, lúc này mới nói với Thẩm Mỹ Vân nói: "Dì Thẩm, nếu ngày khai trương chúng ta có Phán Đễ, nói không chừng doanh thu của chúng ta có thể tăng gấp đôi."

Đương nhiên, cô ấy nói vậy vẫn có chút khoa trương.

Minh Phán Đễ ngượng ngùng tiếp nhận dưa hấu: "Nào có tài giỏi như chị Ngân Diệp nói như vậy."

Vân Mộng Hạ Vũ

Thẩm Mỹ Vân: "Làm tốt có khen thưởng."

"Đúng rồi, mấy người đều ở đây, tôi sẽ điều chỉnh lại tiền lương cho mọi người, về sau mọi người sẽ được trích phần trăm tiền lương."

"Trích phần trăm tiền lương?"

Trần Ngân Diệp cùng Minh Phán Đễ đều có chút nghi hoặc.

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Chúng ta không ăn lãi tập thể, như vậy mọi người sẽ chịu thiệt, mọi người cũng thấy lượng khách trong cửa hàng bây giờ quả thực rất nhiều. Mỗi ngày bán quần áo cũng không ít, như vậy đi."

Cô trầm tư: "Cứ dựa theo trích phần trăm mỗi bộ quần áo mà tính."

"Vẫn không hiểu?"

Khuyết điểm lớn nhất của Minh Phán Đễ chính là không biết chữ, nhà hok Minh các cô ấy từ trước đến nay không có thói quen để con gái đi học.

"Cháu hiểu." Trần Ngân Diệp ở bên cạnh giải thích: "Ý của dì Thẩm là mỗi khi chúng ta bán ra một bộ quần áo sẽ trích phần trăm cho chúng ta."

Cô ấy ở bên cạnh tính toán, do dự một lát, vẫn nhắc nhở: "Dì Thẩm, vậy dì nói như vậy, tiền lương của chúng cháu sẽ rất cao."

Mỗi ngày cô ấy có thể bán được trên năm trăm bộ quần áo , tiền lương một tháng của cô ấy tính ra, ít nhất là một trăm năm mươi đồng.

Và có lẽ còn hơn thế nữa.

Đây chính là trên cơ sở ban đầu tăng lên hai ba lần.

Thẩm Mỹ Vân: "Dì biết. Nhưng đây là thứ các cháu đáng được hưởng."

Làm nhiều có nhiều, bán nhiều thì kiếm nhiều.

Nhân viên phía dưới liều mạng kiếm tiền cho cô, cô đương nhiên cũng sẽ không keo kiệt.

Trần Ngân Diệp vừa nghe, ánh mắt sáng lên: "Cảm ơn dì Thẩm."

Thấy Minh Phán Đễ còn không có phản ứng, cô ấy kéo tay Minh Phán Đễ: "Còn không cảm ơn bà chủ?"

Minh Phán Đễ: "Cảm ơn bà chủ!"

Đôi mắt cô ấy sáng lấp lánh, mặt mày hớn hở.

Đây là cô ấy được tăng lương sao?

Thẩm Mỹ Vân nhìn các cô ấy vui vẻ, cũng nhịn không được cười cười, thật sự là càng lớn tuổi, nhìn các thiếu nữ tươi mới vui vẻ, ngay cả cảm xúc của mình cũng sẽ bị lây nhiễm.

Đang nói, điện thoại trong cửa hàng vang lên, đây điện thoại hôm qua Thẩm Mỹ Vân mới tìm người lắp lên, chính là để liên lạc cho thuận tiện.

Làm ăn không có điện thoại, đi tới chỗ nào cũng không liên lạc được, thứ bỏ lỡ chính là tiền.

Là Cao Dung gọi tới.

Thẩm Mỹ Vân còn có chút bất ngờ: "Làm sao vậy?"

Cao Dung luôn luôn nói ngắn gọn: "Bác của Chiêu Đễ, đến xưởng may tìm cô, nói là chủ nhà đã trở lại."

Vừa nghe lời này, ánh mắt Thẩm Mỹ Vân sáng lên: "Tôi tới ngay đây."

Cô nghĩ nghĩ: "Giữa trưa có thời gian rảnh, trong tiệm cũng chỉ có Ngân Diệp cùng Tiểu Hầu, hai người đều làm việc bận rộn đến lúc này sao?"

Lúc đó sẽ hơn mười một giờ.

Trần Ngân Diệp gật đầu: "Bận rộn tới lúc đó, đây không phải giờ cao điểm, chúng cháu còn có thể bớt chút thời gian ăn một bữa cơm."

"Vậy Minh - - em Minh theo chị đi một chuyến." Cho dù là lúc này, Thẩm Mỹ Vân vẫn không muốn gọi hai chữ Phán Đễ này.

Phán Đễ, Phán Đễ.

Nếu không hiểu còn tốt, khi biết hàm nghĩa phía sau cái tên này, điều này sẽ làm cho Thẩm Mỹ Vân đều là phụ nữ cũng cảm thấy không thoải mái.

Lúc cô chợt gọi em, Minh Phán Đễ còn có chút sững sờ, cô ấy đuổi theo hỏi: "Bà chủ, sao chị lại gọi em là em Minh?"

Trong nháy mắt cô ấy hoảng hốt, còn tưởng rằng là người nhà đang gọi cô ấy.

Thẩm Mỹ Vân không giải thích nguyên nhân, chỉ nhéo nhéo mặt cô ấy: "Gọi em Mimh rất dễ nghe."

Minh Phán Đễ nhếch miệng cười cười: "Chị hai em cũng nói như vậy."

Cô ấy vui mừng đi theo Thẩm Mỹ Vân, líu ríu: "Bà chủ bà chủ, chị gọi em theo làm gì thế?" Đối với Minh Phán Đễ mà nói, mấy ngày nay là ngày cô ấy trải qua vui vẻ nhất đời này.

Thì ra, cô ấy có năng lực như vậy.

Thì ra, cô ấy lắm mồm, cũng có thể trở thành lợi thế kiếm tiền, cô ấy không phải là hàng bồi thường trong miệng mẹ cô ấy.

Thẩm Mỹ Vân: "Chị bảo chị em tìm bác cả Minh của em mua nhà bên cạnh nhà họ, lúc này chị em đến báo tin tức nói là chủ nhà đã trở lại, chị gọi em cùng qua đó, giúp chị kiểm tra."

Gia tộc từ trước đến nay là quan hệ khó chơi nhất.

Có Minh Chiêu Đễ cùng Minh Phán Đễ, ít nhất không đến mức trợn mắt mù không phải sao?

Minh Phán Đễ đầu óc linh hoạt, chỉ cần không quá vòng vo, cô ấy phản ứng cực nhanh: "Chị đang nói đến nhà của chú ba của em sao?"

Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Đúng vậy."

Nhắc tới chú ba, trong mắt Minh Phán Đễ sáng quắc: "Trong gia phả nhà họ Minh chúng em, chú ba của em là người thành tài nhất, chú ấy sang bên kia - -" Cô ấy chỉ chỉ bờ bên kia: "Phát tài, trở về xây nhà thật lớn, thế nhưng không biết vì cái gì lại không ở, dẫn dì cùng em trai em gái của em đi Hương Giang hết."

Nói xong, như là cũng không trông cậy rằng Thẩm Mỹ Vân trả lời, cô ấy lập tức lẩm bẩm: "Dẫn qua cũng bình thường thôi, nghe nói Hương Giang bên kia so với chúng ta bên này giàu có hơn nhiều."

Ít nhất có thể ăn ngon uống cay, không đến mức đói bụng.

Thẩm Mỹ Vân: "Chú của em là người như thế nào?"

Điều này làm cho Minh Phán Đễ có chút khó xử: "Em cũng không biết nói như thế nào. Chú em đối với mấy chị em chúng em rất tốt, chú ấy còn lén cho tiền em và chị hai để chúng em đi học."

Thế nhưng, khi đó các cô ấy còn nhỏ, không có chỗ dwj, tiền cuối cùng vẫn bị mẹ cô ấy tịch thu.

"Thế nhưng, chú em cũng rất khó tính, chú em không thích ba em, ba em hay đi đánh bạc, chú em..." Cô ấy do dự: "Chú ấy còn chặt một ngón tay của ba em."

Hơn nữa, ba cô ấy vẫn là anh của chú ba, nhưng vẫn bị đánh đến mức gào khóc.

"Hơn nữa, chuyện nhà ở lúc trước, người lớn đều cho là chúng em không biết." Minh Phán Đễ nhướng mày, mang theo chút đắc ý: "Nhưng thật em đều nghe được. Bác cả cũng bị chú ba quản chặt chẽ, em tưởng bác cả sẽ thừa cơ muốn chiếm lời, nhưng hoá ra bác cả ngay cả rắm cũng không dám thả, còn thành thật giúp chú em bán nhà."

Cô ấy có chút vui vẻ: "Chú em về cũng tốt, đi thôi, bà chủ, em cũng muốn gặp chú ấy."

Hiển nhiên so với Minh Chiêu Đễ, cái miệng này của Minh Phán Đễ rất lưu loát, rất nhanh lập tức khai báo ra toàn bộ tình huống trong nhà cho cô.

Nghe xong những lời này, Thẩm Mỹ Vân ngược lại biết chú ba nhà họ Minh là người như thế nào, có năng lực, có công đạo, cũng mềm lòng, nhưng đối mặt với người và việc không tốt, cũng có thể xuống tay, xem như là một người tài ba.

Nghĩ lại, nếu không phải người tài ba, cũng sẽ không lăn lộn ở Hương Giang.

Nói cho cùng, vẫn có chút tài cán.

Nghĩ tới đây, trong lòng Thẩm Mỹ Vân rùng mình, xem ra thái độ của cô đối với chú ba và bác cả nhà họ Minh rất khác nhau.

Sau khi nghĩ ra biện pháp, cô vẫn bình tĩnh như trước.

Đến xưởng may trước một chuyến, Minh Chiêu Đễ đều đã ở đó chờ, thấy Phán Đễ đi theo Thẩm Mỹ Vân, cô ấy do dự: "Bà chủ Thẩm, nếu Phán Đễ đi theo, em sẽ không đi."

Sợ Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ nhiều, cô ấy còn giải thích: "Em còn nhiều bản vẽ chưa thiết kế xong."

Thẩm Mỹ Vân: "Không sao, vậy em và Cao Dung cùng nhau làm việc đi, chị dẫn em gái em đi qua là được."

Minh Chiêu Đễ thấy cô không tức giận, cô ấy thở phào nhẹ nhõm: "Phán Đễ, em biết đấy, bác cả là loại người gì, chú ba là loại người gì, em đi qua giúp đỡ bà chủ Thẩm nhiều một chút."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-851.html.]

Minh Phán Đễ gật gật đầu: "Em biết mà chị, chị không cần lo lắng. Có cái miệng này của em, ngay cả tộc trưởng ở thôn chúng ta cũng không chiếm được lợi."

"Đúng vậy."

Minh Chiêu Đễ yên tâm thêm một chút.

Có Minh Phán Đễ dẫn dắt, Thẩm Mỹ Vân rất nhanh đã đến nhà họ Minh, lúc cô tớ, bác cả Minh cùng Minh Gia Đống đều đã chờ ở trong phòng.

Lần này Minh Gia Đống xem như về thăm cố hương, mặc dù trên đường trở về không chút thể diện, nhưng lúc này lại không ai nói những thứ này.

Người của gia tộc nhà họ Minh gia dường như đều vây quanh nhà lớn nhà họ Minh, ngay cả bác cả Minh cũng không nói được.

Thấy một màn như vậy, tâm trạng bác cả Minh phức tạp.

Tính toán nhắm mắt làm ngơ đi ra ngoài, kết quả vừa mới đi ra, lập tức thấy hai người Thẩm Mỹ Vân cùng Minh Phán Đễ đi tới.

"Bà chủ Thẩm, cô đến rồi à?"

"Phán Đễ, sao cháu cũng tới?" Bác cả Minh nhíu mày, so với con nhóc Chiêu Đễ kia, Phán Đễ cũng không phải là loại dễ bảo.

Minh Phán Đễ cười hì hì nói: "Sao vậy? Bác cả không hoan nghênh cháu sao? Cháu đưa bà chủ của cháu tới đây."

Bác cả Minh mấy ngày nay cũng hỏi thăm tình huống của Thẩm Mỹ Vân, tất nhiên biết cô có mở một cửa hàng quần áo ở phố Cao Đệ, cũng đúng là bà chủ của Minh Phán Đễ.

Ông ta thầm nghĩ, Minh Gia Cường kia là loại người không ra gì, sinh con gái lại là một người biết nịnh nọt lấy lòng người khác.

Tất nhiên lời này ông ta sẽ không nói ra: "Vậy nói như vậy, bác cả còn muốn cảm ơn cháu nữa."

Minh Phán Đễ cười híp mắt không nói lời nào.

"Đi thôi, đi vào đi, mọi người đang chờ ở bên trong."

Minh Gia Đống bán nhà là việc lớn, chính là bán gia sản, đương nhiên đây là một số người cho là như vậy, những người khác trong nhà họ Minh đang khuyên anh ta: "Gia Đống, chúng ta đều biết cháu hiện giờ rất có tiền đồ, chỉ là người lớn tuổi, đều sắp lá rụng về cội, nếu cháu bán nhà đi, tương lai có thể sẽ không có nơi nương tựa."

Minh Gia Đống im lặng uống nước, không lên tiếng.

Anh ta biết những tộc nhân này là có ý gì, để cho anh ta giữ lại nhà, đến cuối cùng quy về trong tộc, người nhớ thương căn nhà này của anh ta cũng không phải chỉ có mỗi anh trai tốt của anh ta.

Anh ta không tiếp lời khiến những người khác của nhà họ Minh cũng không tiện nói tiếp, sợ nói nhiều, chọc cho Minh Gia Đống chán ghét, phải biết rằng Minh Gia Đống chính là người có tiền đồ nhất nhà họ Minh bọn họ.

Tương lai bọn nhỏ đến Hương Giang nói không chừng còn muốn anh ta ra mặt một phen.

Cảnh tượng lập tức yên tĩnh lại.

Cũng may bác cả Minh dẫn Thẩm Mỹ Vân cùng Minh Phán Đễ tới, xem như đánh vỡ an tĩnh.

"Người mua đến rồi."

Ông ta vừa dứt lời, trong phòng hơn mười đôi mắt, đồng loạt nhìn tới, khi nhìn thấy là hai nữ đồng chí, bọn họ hơi hơi nhíu mày, nhất là nhìn thấy Minh Phán Đễ cũng đi vào, lông mày kia càng nhíu chặt thêm một chút, nữ đồng chí làm sao có thể xen vào loại chuyện lớn như bán nhà này?

Cũng may biết đây là sân nhà Minh Gia Đống, cho dù là trong lòng bất mãn, cũng không nói ra.

Bị mọi người chú ý, Thẩm Mỹ Vân vẫn bình thản như nước, cô nhìn lướt qua người đàn ông đang ngôic ở giữa, khoảng hơn ba mươi tuổi, không tính là cao lớn, nhưng khuôn mặt trầm ổn, nhất là khóe mắt mang theo một cái sẹo, mang đến cho người ta hình tượng không dễ chọc.

Cô nghĩ, anh ta chính là Minh Gia Đống.

Bốn mắt nhìn nhau.

Minh Gia Đống đứng lên: "Bà chủ Thẩm?"

Suy cho cùng anh ta đi ra ngoài gặp qua việc đời, không giống như là người nhà họ Minh tự đại luôn chướng mắt nữ đồng chí như vậy.

Thẩm Mỹ Vân: "Là tôi."

"Anh trai tôi đã nói hết tình hình với tôi." Minh Gia Đống: "Nhà và đất ở sau nhà đều thuộc về cô, tổng là bốn ngàn rưỡi, mua chắc rời tay."

Anh ta cũng có ý nghĩ này, anh ta đón vợ con đến Hương Giang, sau này chắc chắn anh ta sẽ không trở lại.

Thay vì giữ nhà, bị tộc nhân nhớ thương, còn không bằng trực tiếp bán nhà cho người ngoài, tiền cầm trong tay, cũng trang trải cuộc sống ở Hương Giang.

Cũng đỡ bị tộc nhân chiếm lợi.

Minh Gia Đống nói, hợp với ý kiến của Thẩm Mỹ Vân: "Vậy chúng ta viết giấy cam đoan?"

Hai bên mua bán một khi xác nhận, đại khái không đổi ý.

Minh Gia Đống gật đầu: "Được."

Anh ta gật đầu một cái, tộc nhân xung quanh nhất thời nóng nảy: "Gia Đống, nhà này bán đi, sau này cháu trở về sẽ không có nơi để về."

Giọng Minh Gia Đống thản nhiên: "Tôi không có ý định trở về."

Vợ và ba đứa con của anh ta đều đi Hương Giang, anh ta còn trở về làm gì?

Một câu nói đã chặn họng đám tộc nhân lại.

Có một cụ già lớn tuổi nước mắt giàn giụa: "Đây là căn cơ, quê hương, gia đình, là thứ làm người không thể mất."

Minh Gia Đống đã quyết hoàn toàn nghe không lọt lời nói của cụ già.

Căn cơ.

Cái gọi là căn cơ, khi anh ta sắp c.h.ế.t đói, không có chút trợ giúp nào.

Anh ta khịt mũi coi thường chuyện này.

Chủ nhà bán nhà, người nhà họ Minh căn bản không ngăn cản được, tộc trưởng lập tức nói: "Nhà bán thì được, nhưng phần đất trống kia không thể bán ra bên ngoài."

Lúc này, trong phòng nhất thời yên tĩnh lại.

Thẩm Mỹ Vân nhìn thoáng qua Minh Gia Đống, giọng điệu rất thẳng thắn: "Nếu như không có phần đất trống đó, tôi cũng không nhất định sẽ mua căn nhà này."

Mua nhà tặng đất là để vào ở, có thể tự mình trồng rau ăn, đương nhiên một điều quan trọng nhất là vào một ngày nào đó trong tương lai, giữ lại dùng để phá bỏ và dời đi nơi khác.

Thịt đến miệng, Thẩm Mỹ Vân sẽ không nhổ ra ngoài, cùng lắm thì đổi nhà khác.

Minh Gia Đống suy nghĩ một chút: "Để tôi giải quyết chuyện này."

Anh ta nhìn tộc trưởng: "Đất trốn năm đó là do nhà tôi đào một góc mà ra, nếu như tôi nhớ không lầm, mảnh đất trống nhà tôi là do tôi và mẹ tôi cùng nhau đào ra, mẹ toii hiện giờ đã không còn, quyền sở hữu mảnh đất này là của tôi, chứ không phải của trong tộc mà nhỉ?"

Cái này...

Tộc trưởng nhất thời không lên tiếng, ông ta vung tay áo: "Nếu cháu quả thật muốn bán thì bán đi, trăm năm sau cháu trở về, sợ là ngay cả đất chôn cũng không có."

Minh Gia Đống tất nhiên là không quan tâm, bây giờ anh ta sống không sợ, về sau c.h.ế.t cũng không sợ.

Mắt thấy anh ta chẳng nghe lọt lời nào, tộc trưởng tức giận run rẩy, trực tiếp rời khỏi nhà của Minh Gia Đống, ông ta vừa đi, những người khác trong tộc thấy được, tất nhiên cũng đều rời đi.

Người ngoài vừa đi.

Minh Gia Đống quả quyết, trực tiếp lấy giấy viết ra, hai ba phút đã viết xong một tờ giấy cam đoan, ký lên của mình.

"Đây."

Thấy anh ta lưu loát dứt khoát, Thẩm Mỹ Vân cũng không phải người dây dưa dài dòng, cũng viết giấy cam đoan, song phương hai bên đều biết, một người giữ một phần.

Về phần hợp đồng mua bán phòng ốc, cái này cũng nhanh, sau khi ký xong, Thẩm Mỹ Vân cầm lấy: "Đi thôi, chúng ta đến sở quản lý bất động sản một chuyến, sang tên chủ nhà. Vừa vặn tôi cũng đi ngân hàng một chuyến, rút tiền nhà cho anh."

Minh Gia Đống đương nhiên không từ chối, sau khi từ nhà họ Minh đến sở quản lý bất động sản sang tên, Thẩm Mỹ Vân lưu loát trả tiền, Minh Gia Đống lấy được tiền, thậm chí cũng không trở về, trực tiếp đưa chìa khóa trên người cho cô: "Cái này cô giữ lại, kế tiếp là tiếp tục dùng hay đổi khóa đều tùy cô."

Thẩm Mỹ Vân gật gật đầu, nhận được chìa khóa căn nhà này mới xem như ổn định lại.

Bác cả Minh nhìn thấy Minh Gia Đống cầm một khoản tiền lớn như vậy, lúc này ông ta chà xát tay, theo sau: "Chú ba, lúc ấy chú nói thế nào?"

Minh Gia Đống từ bên trong đếm hai ngàn đưa cho ông ta: "Hai ngàn, mua đứt tình anh em giữa chúng ta."

Bác cả Minh vừa nghe vậy, nhất thời cảm thấy xấp tiền trước mắt có chút phỏng tay: "Chú ba, chú nói vậy là có ý gì?"

Ông ta vừa muốn tiền, lại không muốn mất đi một đứa em trai có bản lĩnh như Minh Gia Đống.

Minh Gia Đống rất sắc bén: "Anh ca, làm người không thể vừa muốn thứ này vừa muốn thứ kia, anh nghĩ cho kỹ đi."

Bác cả Minh nhìn thấy tiền kia thèm muốn muốn chết, thế nhưng lại không muốn mất đi tình cảm anh em, đang lúc ông ta do dự, Minh Gia Đống từ bên trong đếm năm đồng rút ra, đi tới trước mặt Minh Phán Đễ: "Phán Đễ, cho cháu, giấu cho kỹ."

Minh Phán Đễ nhìn tiền kia, cô ấy do dự: "Chú ba, hiện tại cháu đã có công việc, có thể kiếm tiền rồi."

Minh Gia Đống biết bà chủ Minh Phán Đễ chính là người mua nhà của anh ta, anh ta lắc đầu: "Cháu kiếm tiền là cháu kiếm tiền, tiền này là chú cho cháu, nhỡ trong nhà không trụ nổi nữa, cháu cầm tiền cùng chị cả cháu lén trốn ra ngoài ở, sẽ không đến mức đói bụng."

Chính anh ta cũng có hai con gái, chỉ có Minh Gia Đống coi con gái của mình là bảo bối trong lòng bàn tay, anh ta không rõ người anh kia của anh ta vì sao lại chà đạp con gái của mình như vậy.

Trong lòng Minh Phán Đễ ấm áp, lúc này đây ngược lại không từ chối nữa, nhận lấy tiền: "Cảm ơn chú ba. Chờ sau này cháu kiếm được nhiều tiền, cũng sẽ hiếu kính chú ba thật tốt."

Không thể không nói, cái miệng này của cô ấy rất biết dỗ dành người khác, Minh Gia Đống cười cười, chỉ là nụ cười rất nhạt, sau khi nghĩ đến chuyện phu nhân giao cho anh ta, anh ta nhất thời nhíu mày, thời gian của anh ta rất ngắn, phu nhân giúp anh ta nghỉ phép từ một ngày biến thành ba ngày.

Chỉ là, không biết ba ngày nay làm sao có thể trở về Bắc Kinh một chuyến giúp phu nhân tìm người.

Nghĩ tới đây, Minh Gia Đống lập tức rầu rĩ lên tiếng: "Phán Đễ, cháu biết làm sao để đến Bắc Kinh nhanh nhất không??"

Sau khi hỏi xong, anh ta lại nhịn không được hối hận, anh ta hỏi một thiếu nữ làm cái gì?

Chỉ là, điều làm cho Minh Gia Đống bất ngờ chính là Minh Phán Đễ thật đúng là biết: "Cháu biết, bà chủ của cháu ngồi máy bay tới Dương Thành, nghe nói máy bay ở trên trời, rất nhanh rất nhanh sẽ tới."

Cô ấy vừa dứt lời, trong lòng Minh Gia Đống nhất thời có tính toán, thế nhưng điều làm anh ta càng bất ngờ chính là: "Bà chủ Thẩm là người Bắc Kinh?"

Thẩm Mỹ Vân gật đầu.

Minh Gia Đống muốn hỏi cô có biết Ôn Hướng Phác nhà họ Ôn không?

Nhưng nghĩ lại, Bắc Kinh lớn như vậy, làm sao có thể tùy tiện quen biết được?

Lời đến bên miệng, Minh Gia Đống lại nuốt trở vào, đổi thành một vấn đề khác.

"Cô biết mua vé máy bay này thế nào không?"

Anh ta chỉ biết Hương Giang có sân bay, còn không biết Dương Thành cũng có sân bay.

Thẩm Mỹ Vân biết: "Tìm đơn vị viết giấy chứng nhận là có thể mua vé máy bay."

Chuyện này có chút khó khăn cho nhà họ Minh, hiện tại anh ta ở Đại Lục tương đương như một người mù, thế nhưng đầu năm nay có tiền sẽ dễ làm việc hơn.

Thẩm Mỹ Vân cũng không hỏi kỹ anh ta đi Bắc Kinh làm gì, chỉ cầm chìa khoá nhà, tạm biệt Minh Gia Đống: "Vậy gặp lại sau."

Nhà tới tay, phải sắp xếp bên trong, như vậy mấy chiến hữu Quý Trường Tranh đưa tới mới có một chỗ đặt chân rộng rãi.

Về phần phòng cô thuê lúc trước cũng có thể ở, nhưng suy cho cùng vẫn hơi chật chội một chút, không tiện lắm.

Minh Gia Đống gật đầu.

Minh Phán Đễ làm nhân viên nhỏ, tất nhiên phải theo Thẩm Mỹ Vân rời đi, cô ất còn không quên vẫy tay tạm biệt với Minh Gia Đống: "Chú ba, nếu chú trở về thì đến nhà cháu ăn cơm nhé."

Minh Gia Đống khó được cười cười, anh ta thích hai cô nhóc Minh Chiêu Đễ cùng Minh Phán Đễ này là bởi vì trên người các cô ấy có tình thân anh ta đã mất

Tuy rằng anh ta không có khả năng trở về, nhưng trong lòng lại rất thoả mãn.

Đưa mắt nhìn Phán Đễ theo Bà chủ Thẩm rời đi, anh fa lại là bước lên đường đến Bắc Kinh.

*

Sau khi Thẩm Mỹ Vân lấy được giấy tờ nhà đất thì trở lại trong cửa hàng, dắt Tiểu Hầu ra ngoài, lại dẫn theo Hồng Vũ cùng đi ra ngoài, đầu tiên là dựng giá giường bên trong, thuê một xe xe kéo đến nhà mới thay toàn bộ giá giường.

Tiếp theo, lại thay khóa nhà mới, sau khi xác định người khác sẽ không đi vào, Thẩm Mỹ Vân nhìn trong ngoài nhà một lần, trang hoàng cũng không tệ lắm, thỉnh thoảng mặt tường bởi vì thấm nước sẽ có vết mốc, nhưng lại không ảnh hưởng gì lắm.

Hai người một phòng, lần này có mười người sẽ đến, vừa vặn có thể tạm thời sắp xếp vừa kín, về phần Hồng Vũ cùng Cao Đại Sơn, vẫn là ở nơi ở hiện tại.

Như vậy sẽ thuận tiện hộ tống Trần Ngân Diệp đi làm, cũng thuận tiện bảo vệ tiền.

Chỗ bọn họ ở xem như thông suốt bốn phương tám hướng, ngay cả ngân hàng cũng gần đó.

Chờ sắp xếp bên này xong, cô lại ra bãi đất trống nhìn một chút, bởi vì cả nhà họ Minh không ở bên này, cho nên trong đất đều trống không.

Cũng may Dương Thành một năm bốn mùa như xuân, nơi này có thể trồng rau xanh cũng không ít.

Thẩm Mỹ Vân cho Tiểu Hầu một nhiệm vụ, để cho cậu ta đến cửa hàng hạt giống, mua về một ít đủ loại hạt giống, giữ lại cho những chiến hữu kia nhàn rỗi trồng lên.

Như vậy coi như là tạm thời thực hiện được chuyện tự cấp tự túc.

Căn nhà này đối với bọn họ mà nói, chỉ là giai đoạn quá độ, chờ sau khi mưu sinh có công việc mới, chủ thuê bao ăn bao ở, tất nhiên cũng không cần ở bên này.

Tiểu Hầu từ trước đến nay nghe Thẩm Mỹ Vân nói, tất nhiên cậu ta tăm tắp lam theo.

Chờ mua xong hạt giống xong, lại dựa theo Thẩm Mỹ Vân sắp xếp, đi mua nồi niêu xoong chảo và những đồ dùng hàng ngày, thậm chí ngay cả gạo mì hay lương khô dầu ăn đều cần thuê một xe kéo lại đây.

Đảm bảo với đống đồ này có thể sinh hoạt thoải mái.

Chờ sau khi trang hoàng nhà mới thỏa đáng.

Điện thoại của Quý Trường Tranh cũng gọi tới trong cửa hàng, sau khi Thẩm Mỹ Vân lắp đặt điện thoại cho cửa hàng Y Gia, chuyện đầu tiên chính là thông báo cho ba mẹ cô, ba mẹ chồng, cùng với Quý Trường Tranh một lần.

Lúc này Thẩm Mỹ Vân mới trở lại cửa hàng, Quý Trường Tranh đã gọi điện thoại tới: "Mỹ Vân, mười giờ sáng mai bọn họ đến Dương Thành."

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Vậy em cùng Tiểu Hầu đi đón."

Sau khi cửa hàng có hai người Trần Ngân Diệp cùng Minh Phán Đễ, cô coi như là có thể rảnh tay, cộng thêm còn có một Hồng Vũ, hỗ trợ nhìn toàn cửa hàng, cô trên cơ bản cũng không cần để tâm đến chuyện gì.

Loading...