Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 857
Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:54:26
Lượt xem: 25
Chỉ là, Cao Dung chưa bao giờ nói với cô mà thôi.
Đi vào trong phòng là một sảnh lớn, ước chừng bảy tám mươi mét vuông, vị trí chính giữa đặt một cái bàn dài, hai bên là loại ghế giao nhau.
Thẩm Mỹ Vân mắt to quét một cái, trọn vẹn mười bảy chiếc, cái này nghĩa là người trong này, ít nhất có mười bảy nhân vật chủ chốt.
Mà anh Bưu ngồi ở vị trí trên cùng, anh ta cạo đầu đinh, mặt mày hung hãn, cao lớn uy mãnh.
Trong lòng anh ta còn ôm một cô gái quyến rũ, lông mày lá liễu, mắt hồ ly, thân trên mặc áo sơ mi cổ chữ V, phía dưới là quần ống loe, khoe một đôi chân vừa nhỏ vừa dài, nằm bên cạnh anh Bưu như một người không xương.
Thấy một màn như vậy, trong mắt Cao Dung hiện lên một tia ảm đạm, nhanh đến mức Thẩm Mỹ Vân cũng không phát hiện ra.
Cô ấy cúi đầu không nói gì.
Anh Bưu phía trước thấy các cô đến, lập tức vỗ vỗ mặt cô gái trong ngực: "Đi xuống đi."
Cô gái quyến rũ gật đầu, cung kính đứng sang một bên.
Anh Bưu lúc này mới đứng dậy, đi nghênh đón Cao Dung, Cao Dung đã rất cao, cao một mét bảy, nhưng giờ phút này đứng ở trước mặt anh Bưu, cũng như chim nhỏ nép vào người, anh Bưu thật sự là quá cao lớn, nhìn giống như một ngọn tháp, cộng thêm một đôi lông mày rậm rạp, trông rất hung hãn.
Chỉ là rõ ràng là người hung hãn như vậy, giờ phút này lại mang vẻ mặt không phù hợp, ấp úng nói: "Tiểu Dung, không phải anh đã nói với em, không đến đường cùng bất đắc dĩ đừng tới tìm anh sao?"
Nhất là tìm kiếm quang minh chính đại.
Anh ta không phải người tốt, kẻ thù cũng nhiều, người bên ngoài theo dõi anh ta không biết có bao nhiêu.
Nếu để cho người khác biết Cao Dung hay lui tới chỗ hắn, sợ là sẽ liên lụy đối phương.
Cao Dung không nhìn anh ta, cúi đầu nhìn mũi chân: "Chị em của em xảy ra chuyện, không tìm anh không được.
Anh Bưu lúc này mới dời ánh mắt đặt ở trên người Thẩm Mỹ Vân, trong mắt anh ta hiện lên một tia kinh diễm, một người thật xinh đẹp.
Nhưng Thẩm Mỹ Vân lại chú ý tới, trong mắt đối phương chỉ có thưởng thức, không có nửa phần dâm tà, ngược lại không giống như trước đó anh ta biểu hiện ra một màn kia.
Thẩm Mỹ Vân cho dù là kẻ ngốc cũng nhận ra bầu không khí kỳ quái giữa Cao Dung và anh Bưu, cô đè xuống tâm tư tò mò, lúc này mới nói thẳng: "Là tôi bảo Cao Dung dẫn tôi tới, một đứa cháu trai của tôi làm nhân viên tiêu thụ ở nhà xưởng truyền hình, buổi sáng hôm qua cầm hai mươi vạn tiền đặt cọc, cả người lẫn tiền cùng nhau biến mất."
Anh Bưu nhíu mày: "Sao cô có thể xác nhận, đối phương không phải cầm tiền chạy trốn?"
Thẩm Mỹ Vân: "Chúng tôi đã báo cảnh sát, ở cửa nhà xưởng truyền hình thấy được vết m.á.u cùng dấu giày của nó, cùng với đồ đạc trong ký túc xá không bị biến mất."
Anh Bưu nghe nói như thế, chậm rãi ngồi xuống, cô gái quyến rũ bên cạnh kia, thuận thế châm thuốc cho anh ta, không phải loại t.h.u.ố.c lá giấy, mà là thuốc lào, là dùng ống trúc to bằng cổ tay người lớn làm, ở vị trí chính giữa ống trúc, nối vào một ống đồng nhỏ, ở bên trong ống trúc đựng nước, lúc hút thuốc phải là chôn miệng ở chỗ đầu tẩu thuốc.
Anh Bưu gặp chuyện có thói quen quen hút thuốc suy nghĩ, nhưng lúc anh ta nhận lấy, chú ý tới Cao Dung nhíu mày, anh ta nhất thời đẩy ống thuốc lào đi.
"Cầm xuống đi, tôi không cần."
Đào Hoa trầm mặc, lập tức lấy ống thuốc lào đi, chỉ là lúc lấy đi, cô ta có chút phức tạp nhìn thoáng qua Cao Dung.
Anh Bưu nghiện thuốc rất nặng, bọn họ đều biết.
Nhưng lại có thể vì Cao Dung nhịn xuống không hút.
Phương diện này nói không có chuyện gì giữa hai người, sợ là không ai chịu tin tưởng.
Cao Dung làm như không thấy một màn này, cô ấy quen với việc anh Bưu quan tâm cô ấy đặc thù, cũng quen với, tốc độ đối phương đổi đối tượng cặp kè.
Anh Bưu thấy cô ấy không lên tiếng, trong lòng khẽ thở dài, đối với chuyện của Thẩm Mỹ Vân, cũng càng để ý vài phần.
"Nói cụ thể chuyện đã trải qua đi."
Nếu là đổi người khác lại đây, khả năng anh ta nghe cũng không nghe, ném người ra ngoài.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, đơn giản nói một lần.
Anh Bưu gõ bàn, sau khi gõ một lát, gọi người tới: "Tiểu Lục, đi hỏi xem, chúng ta có tên nào lén hành động một mình hay không."
Những người này không phải là người tốt.
Nhưng cũng sẽ không làm loại chuyện này.
"Nếu có, mang người lên cho anh!"
Giọng nói phát ra tia ác độc.
Tiểu Lục sau khi nghe được, run rẩy, chợt cúi đầu khom lưng, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Khoảng mười phút sau khi kiểm tra.
Tiểu Lục đi lên, cúi đầu cung kính nói: "Anh Bưu, em đã hỏi các anh em, bọn họ nói chưa bao giờ làm loại chuyện này. Mệnh lệnh lúc trước của anh, bọn họ đều ghi tạc trong lòng."
Anh Bưu không biết có tin hay không, anh ta tiếp tục nói: "Vậy có vị kia - -" Anh ta không gọi được tên.
Thẩm Mỹ Vân bổ sung: "Quý Minh Viên."
"Đúng, tin tức của Quý Minh Viên."
Tiểu Lục ngước mắt nhìn Thẩm Mỹ Vân, lúc này mới nói: "Chúng ta không có, nhưng nghe nói bang Thanh Long bên kia vừa nuốt được một con cá lớn."
Hai mươi vạn, đối với một bang phái mà nói, coi như là cá lớn.
Đương nhiên đối với đám người anh Bưu mà nói thì không phải, bọn họ mặc dù là xã hội đen, nhưng là dưới tay cũng có không thể lộ ra ngoài ánh sáng, giống như thu phí bảo hộ, rượu.
Nghe được con cá lớn này, anh Bưu híp híp mắt: "Nói tiếp đi."
"Mấy tên súc vật phía dưới bang Thanh Long, vi phạm nội quy của lão đại Quách, tự tiện động thủ."
Chính là cái này!
Mấy câu nói này nghĩa lag Thẩm Mỹ Vân đến đây lúc này không uổng công, cô gật đầu nói cảm ơn: "Anh Bưu, nếu là cháu tôi có thể được cứu ra, nhà họ Quý tất có trọng tạ."
Anh Bưu không thèm để ý khoát tay: "Không cần. Nếu cô có thể mượn chuyện này để bang Thanh Long thương gân động cốt, đó là lòng biết ơn tốt nhất đối với tôi."
Có thể làm lão đại, đầu óc tất nhiên không ngốc.
Anh ta vừa nói, Thẩm Mỹ Vân lập tức biết ý của anh ta, cô trầm tư: "Tôi sẽ chú ý."
Cô đứng dậy muốn tạm biệt.
Cao Dung đương nhiên đi theo cô, anh Bưu nhìn cô ấy một lát, rũ mắt, giọng trầm xuống: "Tiểu Dung, sau này đừng tới tìm anh nữa."
Anh ta là tai họa, sẽ liên lụy đến cô ấy.
Hốc mắt Cao Dung lập tức đỏ lên, cô ấy lập tức vọt tới trước mặt anh Bưu, giơ ngón tay chỉ vào n.g.ự.c hắn: "Tào Bưu, anh lúc nào cũng chỉ biết nói một câu này. Ngoại trừ cái này, anh còn có thể nói cái khác sao?!"
Nhìn thấy cô ấy chợt tức giận, giống như một đóa hoa hồng có gai, Tào Bưu giật mình một chút, ở trước mặt người ngoài là một tên đàn ông thô kệch hung dữ, lại cúi đầu trước mặt Cao Dung, ấp úng nói: "Tiểu Dung, thật xin lỗi."
Cao Dung nghe nói như thế, nước mắt lập tức rơi xuống: "Tào Bưu, anh thật vô dụng."
Mắng xong, cô ấy quay đầu bỏ chạy.
Thẩm Mỹ Vân nhìn người này, nhìn ngyowuf kia, thở dài, lúc chuẩn bị đuổi theo Cao Dung, Tào Bưu gọi Thẩm Mỹ Vân lại, sau khi thanh lý mọi người trong phòng, cúi đầu với cô: "Tiểu Dung tính tình dễ xúc động, không để ý hậu quả, phiền cô để ý cô ấy nhiều hơn."
Thẩm Mỹ Vân nhìn Tào Bưu như vậy, hít sâu một hơi.
Tào Bưu ở chỗ này là loại người gì, lúc trước co đều nhìn rõ ràng, nhưng người oai phong như vậy, lại cúi đầu trước mặt cô.
Thẩm Mỹ Vân đỡ anh ta đứng thẳng lên: "Anh Bưu, tôi không biết giữa anh và Cao Dung đã xảy ra chuyện gì, nhưng Cao Dung là một cô gái tốt."
Tào Bưu đương nhiên biết, chính là bởi vì biết, anh ta mới không thể hại cô ấy.
Anh ta cười khổ: "Cô ấy là cô gái tốt, tôi không phải người tốt."
Anh ta không thể hại người ta, lấy oán trả ơn.
"Được rồi."
Chỉ sau một lát cảm xúc, Tào Bưu lại khôi phục bộ dạng hung hãn như ngày xưa: "Làm ơn."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, sau khi cô đuổi theo.
Tào Bưu đứng tại chỗ, không ai biết anh ta đang suy nghĩ cái gì, ngược lại là Đào Hoa bưng nước trà đi ra, chứng kiến an tĩnh trong phòng.
Cô ta thở dài: "Anh Bưu, anh tội gì phải như vậy? Mỗi lần Tiểu Dung tới, anh đều phải giả bộ thân thiết với em."
Tào Bưu làm như không thấy bộ dáng quyến rũ của Đào Hoa, làm sao còn có bộ dáng sắc mị mị như trước kia khi đám người Cao Dung mới vừa vào.
Giọng điệu của anh ta lạnh lùng: "Đào Hoa, đây không phải chuyện cô nên quản. Nhớ kỹ, đừng nói ra ngoài."
Đào Hoa hoảng sợ, cúi đầu cực kỳ cung kính, rốt cuộc không dám nói lung tung nữa.
Bên ngoài.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân đuổi theo, Cao Dung đã đứng cách đó không xa, vẻ mặt cô ấy bình tĩnh, nếu không phải lúc trước nhìn thấy bộ dáng Cao Dung rơi nước mắt, làm sao có thể nhìn ra, lúc trước cô ấy có cảm xúc d.a.o động như vậy?
Thẩm Mỹ Vân đang nghĩ cách an ủi cô, Cao Dung lập tức mở miệng: "Nói xong chưa?"
"Cô không sao chứ?"
Cao Dung ừ một tiếng: "Tôi có thể có chuyện gì."
Thẩm Mỹ Vân cho tới bây giờ cũng không biết Cao Dung còn có một chuyện tình cảm như vậy, Cao Dung vẫn biểu lộ ra bộ dáng không sao cả.
Không quan tâm đến tình yêu, một lòng dựng sự nghiệp.
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Tôi thấy Tào Bưu không giống như biểu hiện của anh ấy." Nếu thật sự là người háo sắc, ban đầu nhìn thấy bộ dạng của cô, cũng không nên thanh minh như vậy.
Cao Dung cầm cành cây chán muốn chết, đánh cỏ trên mặt đất: "Tôi biết. Nhưng mà, Mỹ Vân, biết thì biết, hiện thực là hiện thực."
Tào Bưu không có khả năng vì cô ấy buông tha sự nghiệp hiện tại, cô ấy cũng không có khả năng chia sẻ Tào Bưu với những cô gái khác.
Có một số người có thể chính là như vậy, hữu duyên vô phân.
"Quên đi, không nhắc tới chuyện phiền lòng này nữa."
Cao Dung lấy lại tinh thần: "Cô hỏi chưa? Cháu trai cô bên kia thế nào?"
Thẩm Mỹ Vân: "Đã nghe ngóng được, đối phương cung cấp cho tôi một phương hướng, bây giờ tôi trở về bảo cảnh sát Lâm và Ngụy Quân điều tra phương diện này."
Cao Dung vừa nghe lời này, cô ấy nhíu mày: "Anh ấy không giao người cho cô sao?"
Hiển nhiên có chút không hài lòng.
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Cao Dung, Tào Bưu là một người lý trí."
Anh ta dự định mượn tay của cô, lợi dụng chuyện này, để cảnh sát đi náo loạn bang Thanh Long, dưới tình huống như vậy, Tào Bưu tất nhiên không có khả năng tại ra tay.
Anh ta muốn mình sạch sẽ không dính bụi.
Cao Dung mỉa mai: "Đáng lẽ tôi phải biết, anh ấy vẫn luôn lý trí như vậy."
Đối với gia đình, đối với cô ấy, thậm chí đối với sự nghiệp cũng vậy.
Thế nhưng cũng đúng, Tào Bưu nếu không lý trí như vậy, cũng ngồi không đến bây giờ vị trí.
Thẩm Mỹ Vân há hốc miệng, cũng không biết an ủi như thế nào, bởi vì điều này so với cứu người thì quan trọng hơn.
Cô không yên tâm để Cao Dung trở về một mình, lập tức gọi: "Cô đi cùng tôi đi."
Cao Dung cũng không có tâm tư đi làm, lập tức đồng ý.
Thẩm Mỹ Vân vốn định tìm cảnh sát Lâm và Ngụy Quân, lúc cô đến, không thấy Ngụy Quân, chỉ thấy cảnh sát Lâm.
"Vừa vặn chúng tôi muốn tìm cô. Bọn bắt cóc báo tin, bảo lấy tiền chuộc người."
"Bao nhiêu?"
"Hai mươi vạn."
Tiền đặt cọc hai mươi vạn, chuộc người cũng là hai mươi vạn, cộng lại chính là bốn mươi vạn, cũng đủ cho người bình thường sinh hoạt mấy đời.
Thẩm Mỹ Vân cười lạnh một tiếng: "Đúng là mỡ dâng miệng mèo."
"Người không sao chứ?"
"Không có việc gì, còn nghe được giọng Quý Minh Viên trong điện thoại. Trước mắt còn bình an."
Nghe nói như thế, Thẩm Mỹ Vân lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Tôi cũng có tin tức trọng yếu, nó bị bang Thanh Long bắt đi."
Cô vừa nói, người trong phòng lập tức nhìn qua.
"Làm sao cô biết?"
Cảnh sát Lâm hỏi một câu.
Thẩm Mỹ Vân không nói đến Tào Bưu, cô chỉ nói: "Tôi có tin tức của riêng mình."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-857.html.]
"Bọn bắt cóc có nói nơi nào giao tiền chuộc người không?"
"Vẫn chưa." Cảnh sát Lâm lắc đầu: "Chỉ nói là để chúng tôi chuẩn bị tiền, chuẩn bị được tiền anh ta sẽ nói cho chúng tôi biết."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, lúc đi ra ngoài kiếm tiền, cô ngược lại là nhớ tới: "Lúc trước tôi để cho Lâm Tây Hà lại đây báo tin cho mọi người, trong này khả năng có người quen cố ý hại người, mọi người tra được chưa?"
Cảnh sát Lâm nhìn thoáng qua căn phòng phía sau: "Ngụy Quân đang thẩm vấn."
Coi như là chuyện đặc biệt làm, không nhắc tới người bên trong sở, trực tiếp dựng một phòng thẩm vấn tạm thời ngay tại ký túc xá.
Thẩm Mỹ Vân nhướng mày: "Thật sự là người quen sao?"
Lúc trước cô chỉ là phỏng đoán.
Cảnh sát Lâm: "Ngụy Quân nói, nhìn bạn cùng phòng của Quý Minh Viên vẻ mặt có chút khẩn trương, lập tức mang vào thử. Chỉ là, vừa thẩm vấn đã nửa tiếng, người còn chưa đi ra. Có thể là hỏi được gì đó."
Quả nhiên, cảnh sát Lâm còn chưa dứt lời, Ngụy Quân lập tức đẩy cửa đi ra, cùng đi ra còn có một thanh niên gầy yếu như cây gai, trông còn rất trẻ, cũng mới hơn hai mươi, trong đôi mắt tam giác giờ phút này toàn bộ là khủng hoảng.
"Thế nào?" Thẩm Mỹ Vân sải bước nghênh đón.
Ngụy Quân ném dây lưng dính máu, rơi xuống đất chát một tiếng, đối phương hoảng sợ, Ngụy Quân cũng không nhìn anh ta, nói với Thẩm Mỹ Vân: "Đều đã khai báo, Quý Minh Viên bị bạn cùng phòng này ghen tị Quý Minh Viên khoe có được đơn hàng lớn, lập tức trong lúc vô tình tiết lộ tin tức Quý Minh Viên kiếm được nhiều tiền cho bạn nối khố nhà hàng xóm của anh ta."
"Người bạn nối khố của anh ta lăn lộn trong xã hội, lập tức đầu têu bắt Quý Minh Viên lại."
Thẩm Mỹ Vân: "Người của bang Thanh Long?"
Ngụy Quân có chút bất ngờ: "Phài, chị dâu làm sao biết?
Thẩm Mỹ Vân: "Tôi nghe được. Nhưng làm sao bây giờ? Đối phương còn muốn tiền chuộc, hai mươi vạn."
Cô là người ngoài nghề, đối với loại chuyện này hiển nhiên không quen thuộc bằng Ngụy Quân và cảnh sát Lâm.
Ngụy Quân và cảnh sát Lâm liếc nhau: "Chia làm hai đường, cảnh sát Lâm, tôi đến nhà bạn nối khố của Hồ Thiên Lang, còng người nhà lại hỏi một lần. Ông đến bang Thanh Long."
Cái này...
Cảnh sát Lâm có chút khó xử.
"Có chuyện gì vậy?"
Cảnh sát Lâm thở dài nói: "Chúng tôi chỉ có hai người, cậu có biết bang Thanh Long có bao nhiêu người không?"
Ngụy Quân nhíu mày: "Coi như là chỉ có hai người, các ông là cảnh sát, bọn họ là du côn, còn không phải bọn họ sẽ sợ các ông sao?"
Cảnh sát Lâm lắc đầu: "Không, Dương Thành không giống những địa phương khác, những tên du côn này sớm đã trở thành dầu mỡ, chúng tôi coi như là chân trước bắt bọn họ lại, chân sau bọn họ còn dám cợt nhả chào hỏi chúng tôi."
Cho nên Dương Thành bên này trị an kém, đây là vấn đề tồn tại đã lâu.
Số lượng du côn lưu manh dường như gấp mấy chục lần số lượng cảnh sát.
Ngụy Quân suy nghĩ một chút: "Vậy tôi theo ông đến bang Thanh Long, ông bảo học trò của ông mang người của ta đi tìm bạn nối khố của Hồ Thiên Lãng."
Sắp xếp như vậy, cảnh sát Lâm ngược lại đồng ý.
"Cậu nên mang thêm vài người."
Ông ấy bổ sung một câu.
Ngụy Quân lần này xem như đã liên can đến cảnh sát cùng bang phái, có hiểu rõ cụ thể, khó trách nếu bọn họ nổi lòng muốn thủ tiêu anh ta.
Thật sự là trị an kém, bang phái nhiều, du côn nhiều, không cần vệ sĩ thì nguy hiểm quá cao.
"Đi thôi, hiện tại đi qua."
Cảnh sát Lâm đương nhiên không có lí do gì để từ chối.
Chỉ là Ngụy Quân trước khi rời đi, anh ta nhìn thoáng qua Thẩm Mỹ Vân: "Chị dâu."
Thẩm Mỹ Vân: "Tôi đi theo."
Ngụy Quân hơi lo lắng, Thẩm Mỹ Vân thản nhiên nói: "Có anh ở đây, tôi có cái gì không an toàn?"
Không riêng gì Ngụy Quân tại, hơn nữa còn dẫn theo mười lính xuất ngũ, đều là cao thủ trong đó.
Nghe vậy Ngụy Quân gật đầu: "Vậy cùng đi, chị dâu, cô đứng giữa chúng tôi."
Đi xông vào hang ổ của người ta, tất nhiên phải chuẩn bị sẵn sàng.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, cô nhìn Cao Dung, Cao Dung suy nghĩ một chút: "Tôi không đi."
Thân phận Thẩm Mỹ Vân và cô ấy không giống nhau, phàm là người quen hỏi thăm một chút, là có thể biết quan hệ giữa cô ấy và Tào Bưu.
Thẩm Mỹ Vân nghĩ nghĩ: "Vậy cô giúp tôi trông coi bên này nhé?"
Tìm cho cô ấy một việc để làm, tránh cho Cao Dung suy nghĩ lung tung.
Cao Dung sảng khoái đồng ý.
Thẩm Mỹ Vân thì là theo Ngụy Quân cùng cảnh sát Lâm, dũng cảm xông vào bang Thanh Long, lúc này đã không còn sớm, từ hai giờ chiều báo cảnh sát, đến bây giờ đã qua bảy giờ.
Đang lúc bọn họ chuẩn bị lên xe đến bang Thanh Long, cảnh sát Lâm trực tiếp gặp cấp trên là sở trưởng Lý đã tới: "Thế nào rồi?"
Cảnh sát Lâm cũng không muốn để chuyện này lại kinh động đến sở trưởng Lý, ông ấy bất động thần sắc nhìn thoáng qua Thẩm Mỹ Vân, thầm nghĩ người thân của người bị bắt cóc lúc này đây, có thể có thân phận không tầm thường.
Sau khi đè hết tâm tư xuống, lúc này ông ấy mới thành thật báo cáo: "Hiện tại tất cả chứng cứ chỉ về hướng Trương Tiểu Hổ của bang Thanh Long, đối phương là bạn nối khố của bạn cùng phòng nạn nhân bị bắt cóc, chúng toii hiện tại đang chuẩn bị đến bang Thanh Long đòi người."
Sở trưởng Lts: "Chỉ hai người các ông đến bang Thanh Long? Lão Lâm à, tôi không nhớ rõ oing có suy nghĩ kỳ lạ như vậy."
Là cảnh sát lâu năm, cảnh sát Lâm biết sở trưởng Lý có tính cách thế nào, cho nên ông ấy nghiêng người, giới thiệu: "Tôi có lính xuất ngũ, một chọi mười."
Sở trưởng Lý: "..."
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Người nhà bắt cóc mang tới." Cảnh sát Lâm: "Vị này là thím của nạn nhân bắt cóc."
Thẩm Mỹ Vân chào hỏi sở trưởng Lý: "Sở trưởng Lý."
Cô đoán đây là hai lực lượng của người nhà họ Quý? Một người ở chỗ cô, một người đơn độc gọi cho sở trưởng Lý.
Sở trưởng Lý trực tiếp lên xe, ở trên xe cẩn thận đánh giá Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân sờ sờ mặt: "Ngài biết tôi?"
Sở trưởng Lý gật đầu: "Trước kia tôi là đội trưởng cũ của Quý Trường Tranh vào năm đầu tiên nó nhập ngũ."
Ông ấy cố ý bổ sung những lời này.
Sau đó, sau khi xuất ngũ từ Mạc Hà, ông ấy được điều đến Cáp Nhĩ Tân, từ Cáp Nhĩ Tân lại được điều đến Dương Thành.
Lần này Quý Minh Viên gặp chuyện không may, Quý Trường Tranh liên lạc với ông ấy, giữa bọn họ có tình bạn chiến hữu, cũng có tình thầy trò lúc trước.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy lập tức hiểu: "Quý Trường Tranh tìm ngài?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Đúng vậy."
"Nó nói liên lạc với cô không được."
Quý Trường Tranh trên thực tế đã gọi điện thoại tới cửa hàng quần áo, nhưng Thẩm Mỹ Vân không ở đó, anh lại gọi tới chỗ cô ở, đối phương vẫn không ở đó.
Quý Trường Tranh hết cách, chỉ có thể liên lạc với chiến hữu là sở trưởng Lý ngày xưa.
Đợi sau khi giải thích rõ ràng, cũng đến nơi.
Sở trưởng Lý nói với Thẩm Mỹ Vân: "Em dâu, hay là cô ở trên xe?"
Thẩm Mỹ Vân: "Tôi đi cùng các anh, lỡ như Quý Minh Viên ở đây, tôi sẽ tiện hơn."
Cô là người thân của cậu.
Cái này cũng đúng.
"Vậy thì đi theo."
Sở trưởng Lý dẫn đầu nhảy xuống, ông ấy vỗ vỗ bả vai Ngụy Quân: "Cậu là một tay cừ khôi, lát nữa hẵng lộ ra."
Ông ấy cũng biết, Ngụy Quân đi ra từ trú đội.
Ngụy Quân gật đầu: "Tôi không hạ thủ lưu tình."
Đối với loại sâu mọt xã hội này, anh ta hận không thể một lưới bắt hết.
Suy cho cùng anh ta đã từng đi lính, tính cách đều ghét ác như thù.
Sở trưởng Lý nghe nói như thế chuẩn bị cười một cái, nghĩ đến chuyện của Quý Minh Viên, khóe miệng tươi cười của ông ấy nhất thời theo biến mất.
"Đi thôi, bang Thanh Long lần này, chúng ta cũng phải xông vào."
Thật ra, bang Thanh Long nayc bọn họ sớm đều đã nhắm đến, chỉ là, vẫn khổ nỗi không có chứng cứ, những tên du côn này, đã có tổ chức, có kỷ luật.
Luồn lách giống như cá chạch, về cơ bản rất khó bắt được nhược điểm và chứng cứ của bọn họ.
Cơ hội lận này xem như khó có được.
Chỉ là, bọn họ vừa mới đi vào, bên trong cửa lập tức mở ra theo, là đại ca Quách của bang Thanh Long: "Sở trưởng Lý, tên súc sinh nào khiến ngài phải hạ mình rồng tới nhà tôm chỗ tôi vậy?"
Sở trưởng Lý nghiêm mặt, lấy giấy chứng nhận từ trong túi ra: "Tra án, bảo Trương Tiểu Hổ ra đây."
Nụ cười của đại ca Quách dừng lại: "Không biết là vụ án gì? Trương Tiểu Hổ sao lại chọc tới ngài?"
Trương Tiểu Hổ xem như can tướng đắc lực dưới tay ông ta, là một thanh đao cực kỳ hữu dụng.
Sở trưởng Lý không trả lời, ông ấy chỉ là cười lạnh nói: "Không cho chúng tôi đi vào phá án?"
Cái này...
Đạu ca Quách mặc dù trong lòng đã có thể mắng c.h.ế.t Trương Tiểu Hổ, nhưng trên mặt vẫn là một bộ mặt tươi cười: "Đi đi, đi vào rồi nói chuyện."
Người đã đến vị trí như ông ta, là cực kỳ không muốn trở mặt cùng đám cảnh sát, dù sao, như vậy rất ảnh hưởng để bọn họ làm ăn sau này.
Sau khi vào trong.
Sở trưởng Lý nhìn thoáng qua cảnh sát Lâm, cảnh sát Lâm hiểu, nói lại vụ án một lần, càng nói, sắc mặt đại ca Quách càng đen, bang phái bọn họ đến nước này, sớm đã thoát ly thủ đoạn cấp thấp nhất là bắt cóc.
Bởi vì đây là một vụ làm ăn không có tiền đồ, bọn họ đã sớm không làm nữa.
Không nghĩ tới đàn em thân tín của chính mình lại còn dám bằng mặt không bằng lòng, để cho những cảnh sát này tới cửa, điều này làm cho đại ca Quách cực kỳ tức giận, ông ta rống lên một câu với người phía dưới: "Bảo Trương Tiểu Hổ trong vòng ba phút lăn qua đây cho tao, ông đây muốn chặt một chân của thằng ch.ó đó!"
Người phía dưới nơm nớp lo sợ rời khỏi đi tìm người.
Chỉ chốc lát, đã tới trả lời: "Trương Tiểu Hổ không có ở đây."
"Đi ra ngoài tìm cho tao, tìm không thấy, mày cũng không cần trở về nữa."
Đại ca Quách thủ đoạn tàn nhẫn, người phía dưới đều biết, nếu như nói Tào Bưu có nghĩa khí, đại ca Quách thuần túy chính là một con rắn hổ mang, phàm là người từng tiếp xúc với ông ta, không ai không sợ.
"Dạ dạ dạ."
Cấp dưới như là vừa lăn vừa bò ra ngoài tìm người.
"Xin lỗi, phiền mọi người chờ một chút."
Đại ca Quách cực kỳ lễ phép, từ bề ngoài đánh giá, một chút cũng không nhìn ra vị này là đại ca bang Thanh Long, thật sự là đại ca Quách quá mức bình thường, đi tới trên đường nói là người qua đường, Thẩm Mỹ Vân cũng tin tưởng.
Sở trưởng Lý nhìn thoáng qua Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân gật đầu.
Lúc này ông ấy mới nói: "Nửa tiếng. Nửa tiếng không tìm được người, chúng tôi lập tức lục soát bang Thanh Long."
Đại ca Quách nghe nói như thế, sắc mặt nhất thời khó coi thêm một chút, bang phái bọn họ và đồn công an vẫn luôn bảo trì trạng thái cân bằng vi diệu này, e là sẽ bị phá vỡ.
Nửa tiếng sau.
Người không tới.
Sở trưởng Lý đứng lên, ra lệnh: "Lục soát!"
Ông ấy vừa dứt lời, người bên ngoài lập tức chạy vào, còn dẫn theo Trương Tiểu Hổ: "Đại ca, tìm được Trương Tiểu Hổ rồi."
Trương Tiểu Hổ như là bị người ta kéo vào, bị nắm hai tay kéo tới như chó chết.
Ngay khi anh ta lộ mặt, đại ca Quách đi lên lập tức cho anh ta một cái bạt tai lớn, gầm lên: "Người đâu?"
Trương Tiểu Hổ cũng không nghĩ tới chuyện mình và bạn nối khố làm nhanh như vậy lập tức bại lộ ra ngoài, rõ ràng bọn họ hành động bí mật như vậy.
Bị đại ca Quách đánh một bạt tai, toàn bộ ánh mắt anh ta đều bốc sao vàng theo: "Đại ca, không phải anh nói để cho em đi bắt người sao?"
Đây là muốn tìm chỗ dựa vững chắc.