Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 869

Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:54:46
Lượt xem: 21

Xe ba bánh đi ầm ầm, bánh xe chạy như bay qua vị trí, một mảnh bụi đất tung bay, Thẩm Mỹ Vân ngồi ở trên xe, nhìn chung quanh bốn phía, nơi này kiến thiết tràng diện so với Dương Thành còn hùng vĩ hơn.

Bởi vì Dương Thành ít nhất còn có kiến trúc cao lớn cùng đường chỉnh tề.

Ở đây lại không có.

Những ngôi nhà thấp, những đoạn đường lầy lội, bụi bặm, và những cánh đồng ven đường.

Ai có thể nghĩ đến đây, đời sau đường dưới chân bọn họ đều là tấc đất tấc vàng, mà bây giờ lại là nơi ngay cả chó cũng không đến ị.

Thẩm Mỹ Vân: "Bên này đúng là khai phá lớn."

Xung quanh ầm ầm, át đi giọng nói của cô, Lâm Tây Hà không nghe được, dường như là rống lên: "Cô nói cái gì?"

Vừa mở miệng, giọng nói đã bị thổi tan trong gió.

Thẩm Mỹ Vân dứt khoát câm miệng, thật sự là miệng há càng lớn, nuốt phải bụi bặm cũng lại càng nhiều.

Xe một đường chạy như bay hơn nửa tiễng, từ huyện Bảo An đến khu La Hồ.

Chợ bên này không riêng gì ban đêm, ban ngày cũng đã có người bày sạp.

Sau khi bọn họ đến, Lâm Tây Hà lập tức đi thẳng đến quầy hàng của mình, giới thiệu với Thẩm Mỹ Vân và Lâm Vệ Sinh: "Đây là quầy hàng tôi mới thuê tuần trước, một tuần bảy mươi đồng."

Nghe nói như thế, Lâm Vệ Sinh dưới đáy lòng hơi hít một hơi, đây chẳng phải là một ngày chính là mười đồng phí bán hàng sao?

Như là biết cậu ta nghĩ gì, Lâm Tây Hà gật đầu: "Phí bán hàng bên này so với phí bán hàng ở Dương Thành còn đắt hơn, bởi vì lưu lượng khách ở đây còn nhiều hơn bình thường. Được rồi, bày hàng ra hết đi."

Anh ta mang một rương đồng hồ điện tử, rầm rầm đổ hết ra trên quầy hàng, cầm loa lập tức bắt đầu hô.

"Đồng hồ điện tử, đồng hồ điện tử, một đồng một cái, một đồng một cái."

Thẩm Mỹ Vân hỏi anh ta: "Sao anh không ghi âm những thứ này trước?"

Lâm Tây Hà: "Không nghĩ tới."

Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Anh lấy bao nhiêu hàng tới đây?"

Lâm Tây Hà: "Loại rương lớn này, một rương ba ngàn chiếc."

Hai rương chính là sáu ngàn chiếc, thật sự là không thuận tiện bằng Dương Thành lấy hàng, cho nên lấy hàng cũng ít.

Nhưng cũng không có biện pháp, dù sao nơi này không giống như là Dương Thành, anh ta vì mở rộng thị trường Bằng Thành, chỉ có thể nói là có chỗ hy sinh.

Thế nhưng, có thể bán hết toàn bộ sáu ngàn chiếc đồng hồ này, cũng có một hai vạn doanh thu.

Thẩm Mỹ Vân: "Vậy cũng không tệ

Thừa dịp còn chưa tiếp khách, Lâm Tây Hà giới thiệu với Lâm Vệ Sinh: "Cậu xem mấy loại hàng ở chỗ tôi, rẻ nhất là loại phiên bản bình thường một đồng một cái, đắt nhất là loại dạ quang màu sắc rực rỡ này, bán tám đồng một cái. Loại này xem như phiên bản thăng cấp, dung hợp với phiên bản màu sắc rực rỡ cùng với phiên bản dạ quang."

Đây là hàng hóa đắt nhất trong đó.

Lâm Vệ gật đầu, cố gắng ghi nhớ.

Thẩm Mỹ Vân thì là nói với hai người: "Tôi đi ra bốn phía nhìn một chút." Thị trường lớn kiểu này nếu bỏ lỡ, thật sự là đáng tiếc

Hai người đều gật đầu.

Thẩm Mỹ Vân phát hiện chợ đêm bên này không ít người hơn chợ đêm đường Tây Hồ, hơn nữa nó tốt hơn chợ đường Tây Hồ chính là ban ngày cũng có khách.

Nơi này bán cái gì cũng có, đồng hồ điện tử, đồ chơi, quần áo, đến cuối cùng ở một cái quầy hàng nhỏ không bắt mắt bên trên, Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy có bán tất thủy tinh.

Gian hàng đó còn chưa tới một mét, người vây quanh cũng không ít.

Cô thật vất vả chen vào hỏi một câu: "Tất thủy tinh này bán thế nào?"

"Tám đồng một cái, mười lăm lượng mười cái."

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Thật sự là cướp tiền, ngay cả đời sau tất chân đều không bán đắt như vậy.

Cô vây xem một hồi, phát hiện đối phương mang theo mấy trăm lô hàng, sau một lúc lập tức bán hết, chuẩn bị dọn quán.

Thẩm Mỹ Vân đi tới lôi kéo làm quen, hỏi: "Bà chủ, nơi này của cô còn hàng không?"

Đối phương cũng không ngẩng đầu thu dọn túi: "Không có không có, toàn bộ bán hết."

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ nói: "Tôi mở nhà máy, nhà máy của tôi có tất thủy tinh, cô muốn nhập hàng không?!"

Cô vừa nói, chủ sạp hàng ban đầu kia nhất thời ngẩng đầu, là một cô gái trẻ trung: "Cô thật sự có hàng?"

Trong mắt đối phương còn mang theo chút cảnh giác.

Thẩm Mỹ Vân: "Đương nhiên. Bạn của tôi mở xưởng may quần áo, xưởng may quần áo ngay tại Dương Thành, trang phục gì cũng may, loại tất thủy tinh này tất nhiên cũng có làm. Nếu như cô muốn hàng, chúng ta đều có thể trao đổi."

Con ngươi cô gái đảo một vòng, như đang do dự, suy nghĩ một lúc lâu, vẫn hạ quyết tâm: "Cô đợi lát nữa, tôi tìm anh trai tôi tới."

Cô ấy và anh trai là hai người bày hai gian hàng.

Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, chỉ chốc lát sau cô gái lập tức dẫn một vị nam đồng chí hơn hai mươi tuổi tới, đối phương cạo đầu húi cua, ánh mắt khôn khéo, vừa tới lập tức đánh giá Thẩm Mỹ Vân một lát.

"Tôi nghe em gái của tôi nói, bên cô có tất thủy tinh?" Sợ bị người khác nghe được, anh ta còn cố ý đè thấp giọng nói.

Thật sự là tất thủy tinh trên thị trường này là bán đắt nhất, không có một trong số đó.

Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Có, nhưng hàng ở Dương Thành, nếu anh tin tưởng tôi, có thể theo tôi đến nhà máy lấy hàng."

Đối phương cũng đang do dự, dù sao, đi Dương Thành sẽ không ở địa phận của bọn họ.

Thẩm Mỹ Vân bổ sung một câu, chỉ vào quầy hàng bán đồng hồ điện tử: "Anh không cần sợ hãi, tôi cùng người tên Lâm Tây Hà kia có quen biết, đều là từ Dương Thành tới, xưởng may quần áo kia anh ấy cũng biết, hơn nữa mỗi ngày anh ấy đều bày sạp ở bên này, coi như là tôi chạy, các anh cũng có thể đi tìm anh ấy."

Lâm Tây Hà: "..."

Quý hoá quá.

Anh ta chính là nhìn thấy người quen mới tới, không nghĩ tới vừa tới lập tức nghe được Thẩm Mỹ Vân nói một câu như vậy, mặt lập tức tái mét: "Mỹ Vân, cô thật sự coi tôi là người một nhà."

Thẩm Mỹ Vân nghe được giọng nói của Lâm Tây Hà, trấn định như lúc ban đầu: "Mượn tên của anh dùng."

Chỉ cần cô không xấu hổ, người xấu hổ chính là người khác.

Lâm Tây Hà đáp một tiếng, rốt cuộc là không so đo cùng Thẩm Mỹ Vân, bọn họ trên bản chất mà nói là châu chấu trên một sợi dây thừng.

Nhất là người Triều Châu buôn bán, càng thích ôm đoàn, mà Thẩm Mỹ Vân chính là người tâm phúc của đoàn bọn họ.

Cho nên, anh ta cũng không quản chuyện này, mà là nói với nam đồng chí bên cạnh: "Hiểu Khánh, cậu cứ tin cô ấy đi, xưởng may quần áo cô ấy nói kia là xưởng của chị Dung."

Lần này, Thẩm Mỹ Vân cùng Tằng Hiểu Khánh đều xấu hổ.

"Hai người quen nhau?"

Hai người như là là trăm miệng một lời.

Lâm Tây Hà đáp một tiếng, giới thiệu theo: "Mỹ Vân, Hiểu Khánh chính là người bạn nối khố mà chị Dung nói, chỉ là nhỏ hơn chúng ta vài tuổi, hơn nữa cậu ta tới Bằng Thành, chúng ta ở Dương Thành."

Nói xong, lại nói với Tằng Hiểu Khánh: "Vị này là Thẩm Mỹ Vân, đây là chị em thân thiết với chị Cao Dung của cậu, lúc này cô ấy ra đây, chính là vì chị Cao Dung của ậu mà làm ăn. Hơn nữa hai người là người một nhà không biết là người một nhà."

Là người quen thì tốt rồi.

Là có thể ngồi xuống nói chuyện, hơn nữa mọi người còn là đi đến quầy hàng Lâm Tây Hà, vốn dĩ Lâm Tây Hà bận tối mày tối mặt, có Thẩm Mỹ Vân, Tằng Hiểu Khánh, cùng với em gái anh ta là Tằng Hiểu Lệ ba người gia nhập, Lâm Tây Hà nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Hai tiếng rưỡi, hàng đã được bán đi hết.

Lúc này thời gian cũng mới hơn chín giờ, cái quầy hàng khác còn đang cực kỳ náo nhiệt, nhưng mấy người bọn họ không còn hàng, cũng bán không được.

Tằng Hiểu Khánh lập tức nói ra: "Chúng ta đi ăn một bữa cơm nhé?"

Anh ta xem như là chủ nhà bên trong, nếu là người quen, lập tức không cần thiết keo kiệt không mời cơm.

Thẩm Mỹ Vân nhìn lướt qua, lúc này cô mới chú ý nói: "Trên quầy hàng này không có chỗ bày sạp ăn cơm?"

Hình như quả thật không có, cô một đường quan sát tới, cũng chỉ nhìn thấy người bán nước đường, về phần người bán cơm một người cũng không gặp được.

Tằng Hiểu Khánh kỳ quái nhìn cô một cái: "Nơi này là nơi bán hàng sao lại có bán cơm?"

Thẩm Mỹ Vân thầm nghĩ, chính là bán cơm và bán hàng ở chung một chỗ mới đúng, bởi vì lúc này mới có lưu lượng khách lớn.

Gian hàng đời sau, chợ lớn, cùng với thương trường đều quy hoạch như vậy.

Tằng Hiểu Khánh: "Gần chỗ chúng tôi không có, ăn cơm thì phải đi về phía trước, con đường đó chính là chợ đêm, chỉ là chúng tôi phải đi sớm một chút, đi chậm, người ta sẽ không mở cửa."

Nơi anh ta nói là một con phố, cách nơi này ít nhất còn có một cây số.

Quả thực rất xa.

Thẩm Mỹ Vân đi qua một đường chân đều tê dại: "Mỗi lần ăn cơm đều phải chạy xa như vậy sao

Tằng Hiểu Khánh đáp một tiếng: "Đây đều là khách sạn do người địa phương mở, bọn họ chỉ làm ban ngày."

Anh ta không nói người bên này chú trọng dưỡng sinh, trên cơ bản chỉ mở trễ nhất mười giờ, bọn họ sẽ nghỉ ngơi.

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Được rồi, thấy được cơ hội buôn bán, cô quay đầu lại muốn gọi điện thoại cho thầy Lỗ, bảo ông ta đưa hai ba người tới đây, nhất định phải làm một quầy hàng ăn vặt ở chợ đêm.

Đây chính là cơ hội hiếm có.

"Mỹ Vân, ô đang nghĩ gì vậy?" Mắt thấy Tăng Hiểu Khánh nói chuyện với cô nhiều lần, cô cũng không nghe thấy, Lâm Tây Hà hỏi một câu.

"Đang suy nghĩ làm sao kiếm tiền."

Lâm Tây Hà: "..."

Đúng là rất Thẩm Mỹ Vân.

Tằng Hiểu Khánh nhịn không được nói: "Đi đường cũng có thể nghĩ?"

Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng: "Không ảnh hưởng."

Đến nơi, Tằng Hiểu Khánh dẫn bọn họ ngồi xuống, hướng về phía ông chủ kia hô một tiếng: "Chú Căn, cho cháu năm phần phở xào."

Đối phương đáp một tiếng, không bao lâu lập tức làm xong năm phần bưng tới, lập tức bắt đầu dọn dẹp, nhìn bộ dáng như thể tiếp zong khách là bọn họ, lập tức chuẩn bị nghỉ ngơi.

Thẩm Mỹ Vân nhịn không được hỏi một câu: "Bên kia còn có không ít người chưa ăn cơm. Chú không làm ăn nữa sao?"

Chú Căn ngậm điếu thuốc rửa nồi, vòi nước ào ào vang lên: "Người đẹp à, tiền kiếm không hết, xương già của chú cũng phải nghỉ ngơi thôi."

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Không thể hiểu được, đây đối với cô mà nói, quả thực chính là đẩy tiền tới tay ra ngoài.

Quên đi quên đi, nói không nổi.

Cô ăn trước một miếng phở lót bụng, chỉ là chờ sau khi ăn một miếng phở, cô nhất thời trầm mặc.

"Sao không ăn?"

Tằng Hiểu Khánh và Lâm Tây Hà ăn xong cực nhanh, Lâm Tây Hà không nhịn được hỏi một câu.

Thẩm Mỹ Vân muốn nói, phở này xào khô, dầu không cho đủ, trứng gà không nỡ cho, thậm chí ngay cả muối, ông chủ cũng không nỡ cho.

Món này không có vị gì.

Hoàn toàn ăn không vô.

Khẩu vị của cô bây giờ có thể nói là bị quán ăn nhà họ Lỗ nuôi khó tính đi, loại phở xào giống như nhai sáp này, cô ăn không vô!

Cả đời chưa từng ăn thứ gì khó ăn như vậy.

Thế nhưng, trước mặt là ông chủ người ta, cô tất nhiên sẽ không nói khó ăn.

Lâm Vệ Sinh ngược lại nhìn ra cái gì, cậu ta nói thẳng: "Dì Thẩm, cháu chưa ăn no."

Lời này đối với Thẩm Mỹ Vân mà nói, giống như vớ được vàng: "Đến đây, cho cháu, dì chì nếm thử một miếng thôi."

Mắt thấy một đĩa toàn bộ đổ tới chỗ Lâm Vệ Sinh, Lâm Tây Hà còn ngốc nghếch nói một câu: "Mỹ Vân, cô không đói bụng sao, phở nhà bọn họ là món ăn ngon nhất."

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Anh ta thật sự đói bụng.

"Tôi không đói bụng."

Cô trái lương tâm nói một câu.

Nhưng thật ra Lâm Vệ Sinh nhìn ra Thẩm Mỹ Vân nghĩ gì, cậu ta nhịn không được cúi đầu nở nụ cười, hai ba cái ăn xong một đĩa phở xào, đối với cậu ta mà nói, không bàn đến có ăn ngon hay không, chỉ cần có thể lấp đầy bụng là tốt rồi.

Sau khi mọi người ăn xong.

Thẩm Mỹ Vân lúc này mới nói tới việc chính: "Là như vậy, Cao Dung bên kia là có thể sản xuất tất thủy tinh với số lượng lớn, Hiểu Khánh, các anh bên này cần bao nhiêu?"

Tằng Hiểu Khánh do dự: "Lấy một ngàn đôi tất trước, tôi xem thử đã nhé?"

Thẩm Mỹ Vân nghe được con số này, cô hơi nhíu mày, cô hiện tại làm thói quen buôn bán lớn, đối với loại nhập hàng rón rén này, không đạt tới yêu cầu của cô.

Cô thay đổi một suy nghĩ: "Toàn bộ trên thị trường, chỉ có nhà anh bán tất thủy tinh sao?"

Tằng Hiểu Khánh: "Trước mắt là vậy."

"Anh muốn làm Monopoly?"

Thẩm Mỹ Vân hỏi anh ta.

Tằng Hiểu Khánh gãi gãi đầu: "Cái gì là Monopoly?"

Anh ta là một người không học hqnhf đến nơi đến chốn.

Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Chính là toàn bộ trên thị trường chỉ có một nhà anh bán tất thủy tinh sao?"

Tằng Hiểu Khánh gần như phản xạ có điều kiện: "Không thể nào."

Không ai có thể một mình làm một mối làm ăn.

Ngay cả đồng hồ điện tử của Lâm Tây Hà, cũng có ba năm nhà đang bán.

Mà ưu điểm lớn nhất của thị trường La Hồ, chính là tính bao dung mạnh, cho dù là bán hàng giống nhau, anh bán của anh, tôi bán của tôi, không quấy rầy lẫn nhau.

Thẩm Mỹ Vân trầm tư: "Như vậy à?"

Cô nhìn Lâm Vệ Sinh: "Hôm nay học ở Tây Hà thế nào rồi?"

Cô nhảy chuyện quá nhanh đến nỗi tất cả mọi người không theo kịp, không hiểu Thẩm Mỹ Vân không phải đang nói chuyện với Tăng Hiểu Khánh sao?

Sao đột nhiên lại đến trên người Lâm Vệ Sinh?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-869.html.]

Lâm Vệ Sinh ngược lại nhận ra cái gì: "Cũng tạm, trên cơ bản có thể thuần thục."

Thẩm Mỹ Vân: "OK, chỉ chờ những lời này của cháu."

"Tây Hà, tôi phải đi cùng Vệ Sinh đây."

Lâm Tây Hà nhét một miệng phở: "Không phải, Mỹ Vân, không phải cô nói đưa cậu ấy cho tôi sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Thẩm Mỹ Vân: "Anh nghĩ rất hay, có phải tôi nói để cậu ấy học ở chỗ anh không?"

"Đúng vậy."

"Bây giờ cậu ấy học xong rồi, có phải nên đi ra ngoài một mình rồi không?"

Cái này...

Vừa hỏi một câu không lên tiếng, Lâm Tây Hà lựa chọn ăn phở xào!

Ngon quá!

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Nếu Hiểu Khánh đã nói vậy, trên thị trường này không thể có được một nhà độc quyền, như vậy thị trường tất thủy tinh, thay vì cho người khác, không bằng cho người của chúng ta. Hiểu Khánh, Cao Dung bên kia sản xuất tất thủy tinh xong, sẽ cho anh nhập một nhóm hàng, đồng thời cũng sẽ cho Vệ Sinh nhập một nhóm hàng, các anh đều ở bên này bày sạp, có vấn đề gì không?"

Tằng Hiểu Khánh nghĩ nghĩ: "Không thành vấn đề."

Đối phương nói rất đúng, thay vì trao thị trường cho người ngoài, không bằng tặng cho người một nhà.

Thịt phải nát vào trong nồi của mình mới được.

"Vệ Sinh, cháu có vấn đề gì không?"

Lâm Vệ Sinh lắc đầu, cậu ta có chút hưng phấn, không nghĩ tới chính mình nhanh như vậy sẽ được một mình đi ra ngoài buôn bán, m.á.u nóng nhảy lên, để cho cả người cậu ta đều muốn sôi trào lên.

Cậu ta thật sự rất thích văn hóa Bằng Thành bên này.

Có năng lực sẽ lập tức thăng tiến, hoàn toàn không chơi xấu.

"Vậy tất cả mọi người không thành vấn đề." Thẩm Mỹ Vân tiến vào chủ đề tiếp theo: "Hiểu Khánh, anh nhập hàng tất thủy tinh giá quy định là bao nhiêu?"

Lần này khiến Tằng Hiểu Khánh khựng lại, đây là điểm mấu chốt của người làm ăn.

Thẩm Mỹ Vân nhìn anh ta.

Lâm Tây Hà ở bên cạnh thuyết phục: "Hiểu Khánh, nếu cậu muốn hợp tác, thẳng thắn thành khẩn là bước đầu tiên."

Tằng Hiểu Khánh lúc này mới nói: "Hai đồng một chiếc. Nhưng tôi là người buôn lậu, tôi không liên lạc với nhà máy, tôi lấy hàng từ một người gọi là chị Minh."

Cho nên, tất này đến tay anh ta ở đây giá quy định bị tăng lên mấy lần, thật ra Tằng Hiểu Khánh cũng không biết.

Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Anh nhập hàng lâu như vậy, không tìm hiểu rõ nhà máy sao?"

Tằng Hiểu Khánh lắc đầu.

Lâm Tây Hà: "Quên đi quên đi, cậu ta chỉ là một đứa trẻ mới làm ăn, không giống với những lão làng như chúng ta. Ngay từ đầu làm ăn cô đã mò tới nhà máy."

Thẩm Mỹ Vân càng tuyệt, trực tiếp thông qua anh ta, trộm Giám đốc Cao Dung đi.

Nhìn Tằng Hiểu Khánh ngốc nghếch như vậy, thật sự là một đóa hoa kỳ lạ.

Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng: "Vậy quên đi, tôi để Cao Dung tự khống chế chi phí, xem tất thủy tinh tiếp theo chi phí bao nhiêu. Vậy hôm nay cứ như vậy đi, chờ Cao Dung làm xong lô hàng đầu tiên sẽ nói."

Ngày mai cũng không ít chuyện, cô phải tìm chỗ nghỉ chân cho Vệ Sinh, có việc ngày mai sẽ nói.

Nghe nói như thế, Tằng Hiểu Lệ đẩy anh trai nhà mình, mắt thấy anh trai nhà mình không lên tiếng, cô ấy nhất thời nóng nảy: "Chị Mỹ Vân, nhà của em có phòng trống, rất nhiều, có muốn ở nhà của em hay không? Nhà của em lấy giá rất rẻ."

Cái này...

Tằng Hiểu Khánh lắc đầu: "Hai người đừng ở nhà tôi."

Tằng Hiểu Lệ hổn hển: "Anh, sao anh lại đẩy việc làm ăn ra ngoài?"

Tằng Hiểu Khánh bình tĩnh nói: "Em có thể làm chủ nhà?"

Hai anh em bọn họ đều là theo mẹ tái giá đến bên này, tuy rằng theo họ ba dượng, nhưng cũng không có dung nhập vào nhà họ Tằng.

Nếu không, cả nhà nhà họ Tằng đều đang ăn no ngủ ky , hai người bọn họ vì cái gì đi ra mệt c.h.ế.t mệt sống?

Anh ta vừa nói, trên mặt Tằng Hiểu Lệ nhất thời ảm đạm đi chút .

Thẩm Mỹ Vân thấy vậy, còn có cái gì không rõ đây, lại liên tưởng đến Cao Dung nói người bạn theo mẹ tái giá này của cô ấy, cô lập tức chủ động nói: "Vậy có phòng ở khác có thể giới thiệu cho tôi cũng được? Tôi cần phòng lớn một chút."

Cô còn định đón mấy người của nhà họ Lỗ tới làm đồ ăn.

Tằng Hiểu Khánh suy nghĩ một chút: "Có, ngày mai tôi dẫn các cô đi xem."

Về phần buổi tối hôm nay, Thẩm Mỹ Vân không ở lại khách sạn Bằng Thành, mà là lựa chọn trở về Dương Thành, bởi vì tất cả mọi người đều có chuyện phải làm.

Lâm Tây Hà trở về chuẩn bị hàng, còn muốn tìm một thuộc hạ lại đây, buổi tối có người hỗ trợ thật sự là quá sung sướng.

Anh ta cũng chỉ sảng khoái một lúc, Thẩm Mỹ Vân lập tức muốn đưa trợ thủ nhỏ đắc lực đi.

Lâm Tây Hà đáng thương nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân: "Cô còn có người giới thiệu tôi không?"

Thẩm Mỹ Vân: "Không phải anh đã thuê vệ sĩ sao?"

Vẫn là hai người.

Cô vừa nói như thế, vấn đề lập tức được giải quyết.

Lâm Tây Hà vỗ não bé bằng hạt dưa: "Sao tôi không nghĩ tới chứ." Cũng không phải anh ta không nghĩ tới, mà là trong quan niệm cố hữu của anh ta, vệ sĩ chính là bảo vệ người, không nghĩ tới còn có thể làm thương nhân bán hàng.

Thẩm Mỹ Vân: "Cái này không phải nên nghĩ tới sao?"

Cô mỉm cười: "Nếu hai người không đủ, chỗ chúng tôi còn, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."

Ai nói người xuất ngũ chỉ có thể làm vệ sĩ, chỉ cần có thể kiếm tiền, làm cái gì không phải làm?

"Cô để cho tôi suy nghĩ."

Lâm Tây Hà dại ra.

Còn có thể như vậy?

Ngược lại, Thẩm Mỹ Vân cũng mở ra một con đường cho chính mình, ai nói bày sạp bán cơm, nhất định cần có đầu bếp? Chỉ cần làm ngon, ai cũng được.

Thẩm Mỹ Vân lấy ra quyển sổ nhỏ ghi chép lại, dự định tương lai chuẩn bị thực thi.

Buổi tối trở lại Dương Thành đã là hơn mười hai giờ, Lâm Vệ Sinh đến Hy Vọng Mới, Thẩm Mỹ Vân thì là trở lại chỗ ở của Cao Dung, đồ đạc của cô và đồ dùng vệ sinh cá nhân, đều ở bên kia.

Thậm chí ngay cả Tiểu Hầu cũng ở đó.

Lúc cô đến, Cao Dung đã nghỉ ngơi, vẫn là Thẩm Mỹ Vân gõ cửa, lúc này Cao Dung mới ngáp dài mở cửa: "Tôi còn tưởng hôm nay hai người ở Bằng Thành."

Nào ngờ vị thương nhân liều mạng này, nửa đêm còn chạy về.

Thẩm Mỹ Vân: "Trở về cùng cô thương lượng chút chuyện, ngày mai hẵng nói nhé?"

Cao Dung gật gật đầu, cô ấy cũng đúng là rất buồn ngủ.

Đợi đến sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Mỹ Vân lập tức tỉnh táo lại, Cao Dung đã đang rửa mặt, lúc cô ấy làm xong trở về, còn bưng cho Thẩm Mỹ Vân một vại tráng men đầy canh, phía trên rắc một tầng lá húng chó màu xanh biếc, chỉ nhìn đã có cảm giác thèm ăn.

Thẩm Mỹ Vân mở mắt, nhìn Cao Dung bận rộn, cô nhịn không được nói: "Thật hạnh phúc."

Cao Dung đang thay quần áo, đi ra ngoài một lúc lại ăn bữa sáng, lập tức khiến quần áo ướt sũng mồ hôi: "Tôi muốn đến nhà máy quần áo, cô ăn bữa sáng ăn, ở nhà nghỉ ngơi?"

Cô ấy vừa nói, Thẩm Mỹ Vân lập tức ngồi dậy: "Không được không được, trở về thương lượng chính sự với cô. Tôi nói chuyện mua bán tất thủy tinh lâu dài, bên nhà máy quần áo cô chỉ cần sản xuất mạnh, tôi tới tìm nguồn tiêu thụ."

Cao Dung: "Sản xuất thật?"

Hôm qua cô ấy còn tưởng Thẩm Mỹ Vân nói đùa.

Thẩm Mỹ Vân nhướng mày: "Cô cho rằng tôi đùa sao? Thứ này rất dễ kiếm tiền, cô chỉ cần mau chóng tìm hiểu rõ ràng sản xuất như thế nào, đúng rồi, chi phí cũng tính theo. Hôm qua tôi có hỏi người bạn kia của cô, tên là Tằng Hiểu Khánh, anh ta nói phí nhập hàng là hai đồng một chiếc. Cô xem chúng ta sản xuất ra một cái đại khái là tốn bao nhiêu?"

Cao Dung: "Tằng Hiểu Khánh?"

Hôm qua vốn nói giới thiệu Tằng Hiểu Khánh cho cô làm quen, sau đó có Lâm Tây Hà, cho nên lập tức quên chuyện này.

Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, đơn giản giới thiệu tình huống bên Tằng Hiểu Khánh: "Trên cơ bản chính là chuyện như vậy, tôi dự định giai đoạn đầu để Tằng Hiểu Khánh và Lâm Vệ Sinh bán tất thủy tinh, giai đoạn sau nếu có thể phát triển ra nhiều khách hàng hơn, đương nhiên, chúng ta cũng có thể ăn toàn bộ lợi nhuận."

"Cô có ý gì?"

Bàn tay mang giày của Cao Dung dừng lại, cô ấy tò mò hỏi.

Thẩm Mỹ Vân: "Toàn tuyến chính là bên sản xuất là chúng ta, bên tiêu thụ vẫn là chúng ta, tiền kiếm được từ tuyến này, toàn bộ đều bỏ vào túi."

Cao Dung có chút kinh ngạc: "Vậy như vậy chúng ta làm sao đủ nhân lực?"

Chỉ riêng dây chuyền sản xuất đã đủ làm cho người ta bận rộn rồi.

Thẩm Mỹ Vân: "Nhân lực tôi tới tìm."

Bên Hy Vọng Mới có rất nhiều người.

Vừa có thể giải quyết vấn đề việc làm, còn có thể kiếm tiền trong túi, ăn sạch trong ngoài.

Nghe Thẩm Mỹ Vân nói xong, Cao Dung không nhịn được thán phục nói: "Quỷ thương nghiệp chính là cô."

Thẩm Mỹ Vân mỉm cười, uống một ngụm canh, bởi vì dùng thịt nạc, gan heo, ruột phấn nấu sôi, cho nên nước canh cực kỳ ngon, sau khi ăn một ngụm lá húng chó tươi mới, thật sự là tuyệt.

Cô khiêm tốn nói: "Sản xuất tất thủy tinh lập tức giao cho cô, tận lực trong vòng ba ngày ra thành phẩm cho tôi, đến lúc đó tôi bảo Tằng Hiểu Khánh tới chọn hàng, mặt khác, hai ngày nay tôi định bận rộn chuyện khác."

Cao Dung thu dọn thỏa đáng chuẩn bị ra ngoài, cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt, phía dưới là một chiếc quần tây, thoạt nhìn già dặn lại anh khí.

"Chuyện gì?"

Thẩm Mỹ Vân uống xong ngụm canh cuối cùng, lúc này mới chậm rãi nói: "Tôi định bảo quán ăn nhà họ Lỗ ở Bắc Kinh phái vài người tới, đến chợ La Hồ ở Bằng Thành làm hàng ăn vỉa hè.

Cao Dung: "... ???"

Chân cô ấy đều dã ra khỏi cửa, lại nhất quyết thối lui vào.

"Cô nói cái gì?"

Cô ấy tưởng mình không nghe rõ.

Thẩm Mỹ Vân uống xong canh, lại uống một một ngụm nước gạo tràn đầy mùi gạo, làm cho cô thỏa mãn híp mắt: "Bày sạp bán đồ ăn đó? Tuy vất vả một chút, nhưng chắc chắn dễ kiếm tiền."

Cao Dung đánh giá Thẩm Mỹ Vân từ trên xuống dưới: "Sau này tôi đừng gọi coi Thẩm Mỹ Vân nữa, gọi cô là chuỗi kiếm tiền đi."

Đây đâu phải Thẩm Mỹ Vân.

Đây rõ ràng chính là chuỗi tiền rơi vào trong tiền.

Chủ cần có thể kiếm tiền, cái gì cô đều muốn chen một chân.

Thẩm Mỹ Vân nghe biệt hiệu này, cười cười: "Hình như cũng không tệ lắm?"

"Thật sự là kiếm tiền làm mê muội cô rồi!"

Cao Dung nhấc chân bước đi: "Cô kiềm chế một chút, đừng đến lúc đó phá hư cơ thể của mình." Cô ấy mở hai nhà máy quần áo đều mệt mỏi không chịu được, Thẩm Mỹ Vân nhảy cũng quá xa đi.

Làm thế nào để cô không mệt mỏi?

Mắt thấy cô ấy muốn đi, Thẩm Mỹ Vân dặn dò cô ấy: "Tất thủy tinh cô làm nhanh lên cho tôi, càng nhanh càng tốt."

"Biết rồi biết rồi."

Cao Dung khoát tay, sải bước đến xưởng may làm việc, giành lấy thiên hạ cho Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân chậm rãi uống xong nước gạo, lại rửa sạch vại tráng men các loại xong, lúc này mới xuống dưới lầu gọi điện thoại nhà bà Diệp.

Một cú điện thoại gọi tới quán ăn nhà họ Lỗ ở Bắc Kinh.

Điện thoại vang lên ba tiếng, bên kia lập tức nhận máy: "Quán ăn nhà họ Lỗ hoan nghênh quý khách, xin hỏi có gì có thể giúp quý khách không?"

Thẩm Mỹ Vân kinh ngạc nghe điện thoại, quá mức hiện đại hóa, cô trầm mặc vài giây, lúc này mới nói: "Chí Phương? Giúp tôi gọi thầy Lỗ lại đây."

Tào Chí Phương nghe được giọng nói của đối phương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Mỹ Vân, là cô hả, tôi còn tưởng rằng là khách hàng tìm khách sạn chúng ta đặt món ăn, cô chờ tôi một chút, hiện tại tôi đi tìm thầy Lỗ."

Ba phút sau, thầy Lỗ một lần nữa gọi điện thoại qua: "Mỹ Vân?"

Thẩm Mỹ Vân nói thẳng: "Thầy Lỗ, dưới tay thầy có thể cử người ra không? Đưa cho em mấy người đến phía nam, em dự định mở sạp đồ ăn ở bên này, ban đầu có thể là từ bày hàng vỉa hè bắt đầu."

Chuyện này quá mức đột ngột, thầy Lỗ trầm mặc vài giây: "Đưa người đi phía nam?"

Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng: "Tốt nhất là học trò đích thân thầy dạy, bọn họ có công phu nấu ăn, làm đồ ăn ngon lại đây, chợ lớn bên này một dạp bán cơm cũng không có, em nói với thầy, đây chính là như nhặt tiền."

Một câu nói làm thầy Lỗ kích động: "Đậu Đậu gần đây vừa vặn xảy ra chuyện, cần vội vã kiếm tiền giải quyết việc riêng, thầy đưa noa qua cho em."

Một người không đủ.

Thầy Lỗ: "Tiểu Lục cũng cho em?"

Ông ta bẻ đầu ngón tay tính toán: "Bên thầy chỉ có những người này, còn lại đều đang bận rộn với nhà họ Lỗ.

Khách sạn ba tầng lầu, đầu bếp phía sau mỗi ngày bận rộn như lửa đốt mông.

Thẩm Mỹ Vân: "Hai thì hai, thầy mua vé Dương Thành cho bọn họ, mau tới đây. Đúng rồi, thầy bên kia có thể tiếp tục thu nhận học trò, tận lực thu nhiều một chút, bên này em tiếp nhận toàn bộ."

Thu nhận học trò mà nói như đi thu cải trắng, đâu dễ dàng như vậy.

Có thể vào nhà họ Lỗ đều phải trải qua khảo nghiệm, hơn nữa còn là người trong nhà, đầu năm nay chú ý một câu, một ngày làm thầy cả đời làm cha.

Những học trò nhà họ Lỗ tăng ca này, đối đãi với thầy Lỗ tương lai chính là muốn ông ta dưỡng lão tiếp quản chức vị của ông ta.

Cái này sợ là không dễ dàng.

Thầy Lỗ hì hì nghẹn một câu.

Thẩm Mỹ Vân suy tư một chút: "Em đưa một ít lính xuất ngũ lại đây, đến chỗ thầy học một tháng thế nào?"

Thầy Lỗ: "..."

"Mỹ Vân à, em đừng làm khó thầy nữa."

Những đầu bếp nhà họ Lỗ ban kia, đều là không truyền ra ngoài, có thể làm học trò của ông ta đều là quỳ xuống dập đầu kính trà, thề độc ở tổ sư gia kia.

Điều này khiến điều động học trò ra ngoài mở sạp đồ ăn, không thích hợp.

Thật sự không thích hợp.

Thấy không tiện, Thẩm Mỹ Vân đành thôi: "Vậy quên đi, thầy mau gọi Đậu Đậu và Tiểu Lục tới đây."

Thầy Lỗ: "Thầy biết rồi."

Chờ sau khi cúp điện thoại, Thẩm Mỹ Vân suy tư một chút, lại gọi điện thoại cho Quý Trường Tranh ở Cáp Nhĩ Tân xa xôi: "Quý Trường Tranh, bên em thiếu người, anh lại đưa cho em một nhóm, có thể gọi thêm, em muốn cả người có thể làm chuyện bếp núc."

Cái này...

Loading...