Phù Linh - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-06-05 20:19:16
Lượt xem: 1,841
21
Nói thật, cảnh tượng năm người đồng loạt nhìn chằm chằm vào bạn, hỏi xem tiếng "bé cưng" vừa rồi rốt cuộc là đang gọi ai thật sự rất đáng sợ.
Tôi rùng mình một cái, tỉnh táo lại, tiếp tục nhớ lại cốt truyện phía sau.
Nguồn gốc linh lực của hoàng tộc là một viên đá tên là Huyễn Oanh, đời đời kiếp kiếp đều do Quốc sư bảo vệ.
Ngô Triều Xuyên bèn cố ý sắp đặt, đẩy hai vị Quốc sư vào hiểm cảnh, sau đó lại dùng chiêu bài anh hùng cứu mỹ nhân cũ rích để chiếm được trái tim của hai nàng.
Lợi dụng lúc hai chị em đang mặn nồng, ân ái với mình, Ngô Triều Xuyên liền trộm viên đá Huyễn Oanh, sử dụng pháp thuật học được trong bí tịch để cắt đứt mối liên hệ giữa nó và huyết thống hoàng tộc.
Vì vậy, trên toàn cõi Kiều quốc, chỉ có mình hắn ta là có thể dùng linh lực để tu luyện, tất nhiên là một bước lên mây trở thành người đứng đầu thiên hạ.
Đây rõ ràng là phân đoạn quan trọng nhất, tôi nhất định không thể để Ngô Triều Xuyên thực hiện được âm mưu.
22
Lợi dụng màn đêm, tôi lẻn vào điện Quốc sư.
Trong điện, nến được thắp sáng rực rỡ, không khí âm u, dưới chân tượng đá khổng lồ phía trước có hai người đang ngồi thiền.
Bóng của bức tượng bao trùm lên người hai nàng, khiến tôi còn chẳng nhìn rõ nổi hai nàng đang mặc y phục màu gì.
Tôi nín thở, rón rén bước đến gần, lại phát hiện ra đó chỉ là hai hình nộm bằng giấy.
Mắt, mũi, miệng của chúng đều là một màu đen kịt, dưới ánh nến trông càng thêm rùng rợn.
Sột soạt -
Sột soạt -
Hai tiếng bước chân gần như không thể nghe thấy vang lên sau lưng tôi.
Hai bàn tay lạnh lẽo, một trái một phải, bịt chặt mắt tôi.
Giọng nói ghê rợn vang lên bên tai.
“Đoán xem ta là ai?”
Đã chứng kiến cảnh tượng hù dọa người khác của hai cô nàng này quá nhiều lần trong ký túc xá, tôi không những không sợ hãi mà còn lập tức đáp lời.
“Là bé cưng.”
Hai vị Quốc sư bị tôi làm cho sững sờ.
Tôi chiếm thế chủ động, gỡ hai bàn tay đang cứng đờ giữa không trung xuống.
Quay người lại, trừng mắt nhìn hai nàng, dùng giọng điệu âm trầm y hệt hỏi: “Bây giờ, hai người đoán xem, ta đang gọi bé cưng nào đây?”
Nguyệt Nhật Nghênh và Nguyệt Nhật Vãng bị tinh thần "xinh đẹp" không thua kém gì các nàng của tôi khuất phục, nhiệt tình mời tôi gia nhập hội "Quốc sư girls".
Tôi lấy cớ là bản thân có việc quan trọng, không rảnh rỗi tham gia trò tinh quái này với các nàng.
Cặp song sinh thấu hiểu lòng người lập tức hiểu ý, cam đoan với tôi rằng các nàng ấy nhất định sẽ giúp tôi giải quyết chuyện này.
23
Đã một tháng trôi qua kể từ ngày tôi rời khỏi điện Quốc sư, thời tiết ngày càng lạnh.
Tôi lật xem tờ lịch trên tủ thuốc, thì ra hôm nay là đêm giao thừa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-linh/chuong-6.html.]
Tiệc tất niên của Kiều quốc được tổ chức trong ấm điện*, trông giống như bữa cơm gia đình hơn, không hề trang nghiêm.
(* Ấm điện ở đây là từ để chỉ cung điện hoặc một gian phòng lớn trong cung điện, nơi được sưởi ấm để vua chúa cùng quần thần nghỉ ngơi, yến tiệc.)
Tôi bám theo Kiều Vũ Dao, vào trong điện với danh nghĩa là thị nữ thân cận của cô nàng.
Vì đã hứa sẽ giúp Mật phi ra khỏi cung, nên cô nàng cũng không còn chỉ ăn mỗi thịt nữa, bưng đĩa nho đi đến chia cho tôi một nửa.
Nguyệt Nhật Nghênh và Nguyệt Nhật Vãng ngồi đối diện nháy mắt với tôi, Bách Lý Hữu Nghi - người đã trở thành Thiếu tướng quân, cũng đã trở về từ biên ải.
Vì tôi thường xuyên gửi thuốc trị thương có linh lực đến biên quan, cô nàng cũng tặng tôi một chiếc áo choàng bằng da sói làm quà.
Yến tiệc bắt đầu, đủ loại sơn hào hải vị được các cung nữ xinh đẹp lần lượt dâng lên, nhạc công và vũ nữ trong cung biểu diễn ở giữa đại điện.
Hoàng đế an vị ở ghế trên, một tay cầm chén rượu, cũng vui vẻ nhìn chúng tôi, dường như đã hoàn toàn quên mất chuyện thích khách trước đó.
Rầm -
Cánh cửa ấm điện bị người ta đạp tung, bông tuyết theo gió lạnh ùa vào trong điện.
Hoàng đế nheo mắt say lờ đờ, chỉ vào người vừa đến mắng: “Ngô Triều Xuyên, ngươi muốn ch/3tphải không? Người đâu! Kéo hắn ta xuống cho trẫm! Giam vào thiên lao!”
24
“Ta muốn c.h.ế.t? Lão già kia, mở to mắt ch/o của ngươi ra mà xem, trong tay ta là ai?”
Ngô Triều Xuyên giơ tay phải lên, trong lòng bàn tay hắn ta là một viên đá trắng đang phát ra ánh sáng lờ mờ.
“Ta đã cắt đứt mối liên hệ giữa viên đá Huyễn Oanh và huyết thống hoàng tộc rồi, bây giờ trên toàn cõi Kiều quốc, chỉ có mình ta là có thể sử dụng linh lực.”
Vẻ mặt hắn ta ngày càng dữ tợn: “Nếu ngươi ngoan ngoãn chịu trói, dâng ngôi vị hoàng đế cho ta, nói không chừng ta sẽ tha cho ngươi một cái xác!”
“Viên đá Huyễn Oanh do Quốc sư bảo quản, các nàng ấy là những người có linh lực thâm hậu nhất Kiều quốc, sao có thể bị một tên phàm phu tục tử chỉ biết luyện võ như ngươi lấy được? Hay là... đây là tiết mục đặc sắc mà Ngô thống lĩnh chuẩn bị? Thật thú vị! Hahahaha!”
Hoàng đế cười lớn mấy tiếng, suýt chút nữa bị sặc, vội vàng uống thêm một chén rượu để lấy lại bình tĩnh.
“Đến lúc ch/3trồi mà còn cứng miệng.”
Ngô Triều Xuyên cười khẩy một tiếng, đi đến sau lưng Nguyệt Nhật Nghênh và Nguyệt Nhật Vãng, đưa tay ôm lấy các nàng.
“Tỷ muội Nguyệt thị từ lâu đã phải lòng ta, cam tâm tình nguyện dâng viên đá Huyễn Oanh cho ta. Quốc sư thì đã sao? Linh lực thâm hậu thì đã sao? Không phải cũng chỉ là những kẻ si tình ng/u ngốc thôi sao!”
Tay hắn ta không ngừng xoa nắn vai hai vị Quốc sư, mang theo vẻ da/am tà khiến người ta khó chịu.
Tôi ngồi đối diện với hai nàng, Nguyệt Nhật Nghênh đã sắp trợn trắng mắt rồi.
Nguyệt Nhật Vãng liếc mắt một cái, Hoàng đế sau lưng bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, vội vàng buông chén rượu xuống.
Ông ta vung tay lên, một sợi dây thừng phát sáng màu vàng rơi vào tay Túc công công, phá tan giấc mộng đẹp của Ngô Triều Xuyên: “Thứ trong tay ngươi, căn bản là đồ giả! Còn chờ gì nữa, Túc công công, mau dùng dây trói tiên trói tên phản tặc này lại cho trẫm.”
“Không thể nào?”
Linh lực trên dây trói tiên dâng trào mãnh liệt không phải là giả, Ngô Triều Xuyên kinh hãi, nhất thời luống cuống chân tay.
Hắn ta chạy vòng ra sau bàn của Quốc sư, nhìn chằm chằm vào tỷ muội nhà họ Nguyệt.
“Nghênh nhi? Vãng nhi? Hôm qua... không phải hai nàng vừa nói yêu ta nhất, nhất định phải ở bên ta, còn nói viên đá Huyễn Oanh này chính là tín vật đính ước của chúng ta sao?”
Nguyệt Nhật Nghênh thấy diễn xuất của mình đã thành công lừa gạt được hắn ta, không khỏi vui mừng, bèn lè lưỡi với hắn ta: “Hihi, lừa ngươi đấy.”
Nguyệt Nhật Vãng "tốt bụng" giải thích cho hắn ta: “Lúc đưa cho ngươi xem là thật, lúc đặt vào tay ngươi là giả. Sao nào, không chỉ ta và tỷ tỷ giống nhau, mà ngay cả viên đá Huyễn Oanh giả và thật cũng rất giống nhau phải không?”