PHỤ NỮ CHỦ ĐỘNG THEO ĐUỔI CÓ ĐƯỢC TRÂN TRỌNG - 3
Cập nhật lúc: 2024-10-31 21:28:03
Lượt xem: 394
Tôi biết mình không xứng với anh. Nhưng tôi cũng biết, nếu tôi không chủ động, một chút cơ hội cũng không có. Tôi chủ động một chút, có lẽ còn có cơ hội cực kỳ bé nhỏ.
Anh ngồi đối diện tôi, nhìn tôi: “Trang điểm à? Em không trang điểm cũng rất đẹp.”
Tôi biết con trai khi không có gì để nói, đều thích nói như vậy. Nhưng mặt vẫn ửng đỏ, chỉ lo cười ngây ngô với anh. Đại khái là bị tôi nhìn chằm chằm nên ngượng ngùng, anh uống một ngụm trà, nói: “Thư thông báo lấy được chưa?”
Tôi rất vui vẻ lấy thư thông báo ra: “Học cùng trường với anh.”
Anh nhận thư thông báo nhìn một chút, khóe môi cong lên: “Trùng hợp như vậy sao, chúng ta rất có duyên đấy.”
Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn, trong lòng lẩn quẩn lời tỏ tình. Tôi nắm chặt chén trà, cẩn thận hỏi: “Anh có bạn gái chưa?”
Nghỉ hè đã hơn một tháng, tôi cũng không xác định hiện tại anh có bạn gái hay không. Dù sao thì con gái thích anh rất nhiều.
Tôi rất khẩn trương, ngón tay cầm chén trà ấn đến trắng bệch.
Anh trả lời không chút để ý, dùng giọng điệu đùa giỡn nói: “Không có đâu. Sao? Em muốn giới thiệu cho tôi à?”
Anh vô tình ngẩng đầu đối diện với ánh mắt nóng bỏng của tôi, tôi khẩn trương nói: “Anh thấy em được không?”
Anh sững người một lúc, sau đó nhìn trái nhìn phải.
Tôi thúc giục hỏi một câu: “Có thể không?”
Cặp mắt sắc sảo kia của anh nhìn chằm chằm tôi, khiến tôi càng thêm khẩn trương. Tôi tiếp tục nói với giọng run rẩy: “Em thực sự thích anh, thích anh từ lâu rồi.”
Nụ cười của anh càng sâu.
Hôm đó anh không trực tiếp từ chối tôi.
Nhờ sự kiên trì của tôi, cuối cùng chúng tôi cũng ở bên nhau không lâu sau khi khai giảng đại học.
04
Khi đó, bạn cùng phòng đều nói tôi là chó l.i.ế.m của Lục Ngôn Triệt. Chỉ cần anh tìm tôi, gọi lúc nào tôi cũng đến. Chỉ cần anh cho phép, tôi sẽ luôn ở bên cạnh anh.
Tất cả các môn tự chọn của tôi đều cố gắng tách biệt với thời anh tập luyện. Bởi vì tôi muốn ở bên anh.
Để gần gũi hơn với anh, tôi đã bắt đầu kinh doanh từ khi còn học đại học. Tôi học làm bánh với số tiền cha tôi để lại. Năm thứ hai đại học đã mở một cửa hàng ở cổng trường, làm ăn cũng không tệ lắm. Đến bây giờ sau hai năm tốt nghiệp, tôi đã mở tổng cộng ba tiệm bánh ngọt.
Thật ra, tôi suy tính tự mình mở cửa hàng, thời gian tự do, sẽ có nhiều thời gian ở bên anh hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-nu-chu-dong-theo-duoi-co-duoc-tran-trong/3.html.]
Tôi ở bên cạnh anh, nhưng tôi không dựa dẫm vào anh, khi tôi theo đuổi anh, trong lòng tôi cũng không có nhiều gánh nặng như vậy. Tuy rằng, trong mắt người khác anh vừa lạnh vừa rắn, nhưng tôi biết, tình yêu của anh đối với tôi là có đáp lại.
Anh là con trai thức hai của nhà họ Lục, có tiền có sắc, một đống con gái muốn lấy lòng anh. Anh chưa bao giờ để ý đến những cô gái kia, ra ngoài tiệc tùng cũng sẽ giữ khoảng cách với phụ nữ. Thỉnh thoảng uống nhiều, cũng để tôi đi đón anh, không cho người phụ nữ khác thừa cơ xen vào. Tôi nghĩ đó là câu trả lời tốt nhất cho tôi.
Nhưng từ một năm trước, chân anh bị thương anh liền thay đổi. Anh bắt đầu đi theo Lục Cẩn cả ngày, dầm mình trong quán bar, đánh bài, đi biển, tham gia các trò mà con nhà giàu vốn thích, những thứ trước kia anh không chơi, bây giờ đều bắt đầu chơi.
Tôi đi tìm anh, anh bị nói “người vợ nghiêm khắc”, không quan tâm đến thể diện, còn tỏ ra thiếu kiên nhẫn với tôi. Những thứ này tôi đều nhịn.
Tôi biết sự nghiệp thể thao của anh đã kết thúc đột ngột, từ trên những vì sao rơi xuống thần đàn, trong lúc nhất thời khó có thể tiếp nhận, thậm chí cam chịu. Nhưng chỉ cần không quá đáng, thì vẫn không sao.
Cho đến khi tôi nhìn thấy ảnh chụp chung của anh và Bạch Dao. Hôm nay có thể chỉ là chụp ảnh chung, ngày mai có thể là..., ngày mốt còn là gì nữa?
Tôi không có niềm tin rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra. Tôi cũng không muốn chia sẻ anh với bất cứ ai.
Tôi khẽ vuốt ve khuôn mặt đang ngủ say của anh, không muốn đối đầu với anh mà chỉ muốn khiêm tốn dỗ dành anh quay lại bên mình.
Cảm nhận được sự đụng chạm của tôi, Lục Ngôn Triệt kéo tôi vào lòng bằng đôi bàn tay to lớn của mình.
05
Ngày hôm sau, lúc anh tỉnh lại đã là giữa trưa.
Tôi nấu cháo cho anh, dỗ anh ăn một chén.
Anh kéo tôi vào lòng và ngồi xuống, buồn ngủ vùi đầu vào vòng tay tôi. Tôi vuốt ve lỗ tai anh, vẫn nhịn không được hỏi: “Anh quen Bạch Dao sao?”
Anh m.ô.n.g lung nói: “Em họ của Lục Cẩn, không quen.”
Dáng vẻ của anh không giống như là nói dối.
Tôi còn muốn nói chuyện, điện thoại của anh vang lên. Đầu dây bên kia Lục Cẩn bảo anh buổi tối lại đi uống. Anh đồng ý.
Tôi có chút bất mãn: “Anh có thể đừng đi hay không, hôm qua mới uống nhiều, uống hỏng cả người rồi.”
Anh ngửa đầu nhìn tôi, ánh mắt miễn cưỡng: “Hôm nay bạn nối khố của anh trở về, hiếm khi tụ tập, anh sẽ uống ít một chút.”
Tôi thở dài.
Anh lại hôn lên xương quai xanh của tôi: “Ngoan! Anh sẽ về sớm với em. Hay là, em đi cùng anh?”
Tôi tức giận: “Em không đi.”