Phu quân cứ nghĩ ta vẫn luôn yêu hắn - Chương 25
Cập nhật lúc: 2024-10-31 11:07:39
Lượt xem: 6
Ta thở dài.
"Xuân Anh dịu dàng, ta quản gia đình tốt, ngài muốn hưởng thụ hạnh phúc với cả hai nữ nhân à?"
Tiết Chiểu Chi không thốt nên lời.
Ta biết hắn không phải người đoan chính, nhưng ta không ngờ hắn thực sự có thể ích kỷ và tham lam đến vậy.
Ta cười nhạt.
"Tiết Chiểu Chi, ngài mơ đi, có c.h.ế.t ta cũng không làm theo ý ngài."
Vẻ mặt Tiết Chiểu Chi thay đổi, như một ngọn lửa quỷ bật lên dưới tảng băng, hắn gầm nhỏ.
"Tạ Thanh Diên! Nàng mềm yếu thì có vấn đề gì, nàng không thể nhún nhường sao?"
Ta cười và lắc đầu, không thể tin được.
"Tiết Chiểu Chi, muốn ta phục tùng ngài là không thể. Trừ khi ngài cùng Xuân Anh và hai đứa trẻ kia không bao giờ tồn tại, trừ khi ngài không tìm kỹ nữ ngay trong năm đầu tiên của cuộc hôn nhân chúng ta."
Ta lạnh lùng nhìn hắn.
"Tiết Chiểu Chi, có một câu ta đã muốn nói với ngài từ lâu, ta ghê tởm ngài."
Tiết Chiểu Chi run rẩy, sau đó mở miệng, như thể bị đánh một gậy vào đầu, giọng yếu ớt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-quan-cu-nghi-ta-van-luon-yeu-han/chuong-25.html.]
"Ồ, vậy ra nàng nghĩ về ta như vậy."
Hắn nhìn ta.
"Vậy nàng biết ta nghĩ gì về nàng không?"
Đôi mắt đào hoa của hắn dần dần đỏ lên.
"Nàng là sự nhục nhã nhất đời Tiết Chiểu Chi ta. Mặc dù ta có tài năng và ngoại hình xuất chúng, tại sao ta lại phải ở trong cái gia tộc suy đồi này, tại sao ta phải gánh vác cái gọi là trách nhiệm gia tộc, lại còn phải thành thân với nữ nhi nhà buôn?”
“Mỗi khi nhìn thấy nàng, ta cảm thấy nhục nhã. Bởi vì nàng hoàn toàn không giống một nữ nhân, không bao giờ khóc lóc, không làm loạn, ngược lại còn giúp nhà họ Tiết vực dậy.”
“Mọi hành động của nàng, tất cả đều khiến ta cảm thấy... khiến ta cảm thấy..."
Hắn cắn chặt răng, nắm tay đ.ấ.m mạnh vào tường.
"Khiến ta cảm thấy, tại sao hôn sự của chúng ta, lại chỉ là một thỏa thuận!"
Ta không hiểu hắn đang nói gì, bởi ta cảm thấy lời nói của hắn rất lộn xộn, không có mối liên hệ giữa nguyên nhân và kết quả, nên ta không để ý đến nó.
"Tiết Chiểu Chi, ngài đi đi."
Ta nói.
Tiết Chiểu Chi nhìn ta, mắt đỏ hoe, có lẽ vì vừa ăn giấy nên cảm thấy buồn nôn.
Hắn nhìn ta đến nỗi da đầu ta nổi gai ốc, nhưng hắn không nói gì và cuối cùng cũng rời đi.