Phu quân cứ nghĩ ta vẫn luôn yêu hắn - Chương 27
Cập nhật lúc: 2024-10-31 11:07:59
Lượt xem: 7
Lương Nam An từng dạy ta cách cưỡi ngựa.
Ta nhớ lần đầu tiên ta ngồi lên lưng ngựa, cứ mỗi khi ngựa chạy, ta lại hét lên.
Lương Nam An không chỉ trích ta, ngược lại còn khen ngợi ta vì dù trong hoàn cảnh nào ta cũng không bao giờ buông dây cương, thật sự rất tốt.
Hồi đó chàng ấy mới chỉ là một thiếu niên, khuôn mặt đã rõ ràng, mang một chút vẻ đẹp trai của thiếu niên, dắt con ngựa của ta, nhẹ nhàng chạy bên cạnh, không hề cảm thấy m-ấ-t mặt, chỉ cười sảng khoái và kiên nhẫn dạy dỗ ta.
Chàng ấy nói với ta.
"Mọi việc trên đời đều giống như vậy, trước khi ngồi lên lưng ngựa, ta sẽ không biết con ngựa đó ngoan hiền hay hung dữ.”
“Nhưng dù như thế nào, đừng bao giờ buông dây cương, đừng bao giờ từ bỏ hy vọng, chỉ như vậy, ta mới có thể kiểm soát mọi con ngựa trong mọi tình huống."
Ta nhớ lời Lương Nam An nói, ta luôn nhớ.
Trong ba năm, ta không biết bao nhiêu lần quỳ gối đi qua các ngôi đền, bao nhiêu lần nhờ người điều tra tin tức.
Ta nắm chặt dây cương thuộc về mình.
Ta sẽ tìm ra chàng.
Con ngựa của A Man không có yên ngựa, nhưng hắn như đi trên mặt đất bằng phẳng, dễ dàng ngồi lên lưng ngựa, hắn hơi nghiêng người, tay trái nhẹ nhàng nắm dây cương của con ngựa cái.
Ta cười nhẹ.
"Không sao, ta biết cưỡi."
Nói xong, ta huýt sáo một tiếng, cúi người lên lưng ngựa và như mũi tên b.ắ.n đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-quan-cu-nghi-ta-van-luon-yeu-han/chuong-27.html.]
A Man hơi nhíu mày, tay vuốt ve bờm của con ngựa nâu, nhẹ nhàng đá chân và cũng đuổi theo.
Hắn theo sát sau ta, lệch ra một nửa thân ngựa, như một hộ vệ lặng lẽ nhất.
Trong ngày đông nắng đẹp, ánh nắng chiếu rọi lên làn da màu mật của hắn, khuôn mặt mang đặc điểm của vùng đất xa lạ trở nên hoang dã nhưng đẹp đẽ.
Không giống vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo của Tiết Chiểu Chi, mà ấm áp như lửa trại, như đất mùa xuân, hòa quyện với hương vị của ánh nắng và vải vóc.
Ta hỏi.
"A Man, kỹ thuật cưỡi ngựa của ngươi rất tốt, ai dạy ngươi vậy?"
A Man lắc đầu, chỉ vào đầu mình.
"Quên m-ấ-t rồi."
Ánh mắt trong sáng, ngây thơ, dường như chỉ nhìn thấy ta.
Hắn nói lầm bầm.
"Tất cả đều quên m-ấ-t. Ta chỉ... nhớ..."
Hắn ra hiệu với ta bằng ngón tay cái, sau đó vẻ mặt kiên định nhưng bình thản.
"Thuộc về quê hương ta."
"Thuộc về quê hương nào?"
"... Không biết, nhưng chắc chắn thuộc về đó."