Phu quân đã chết bỗng nhiên quay về - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-08-11 12:22:25
Lượt xem: 975
Phu quân đã qua đời nhiều năm của ta sống lại.
Hắn mang theo một người phụ nữ quê mùa yểu điệu thướt tha, cùng năm đứa con có ngoại hình tương tự hắn.
Khi nhìn thấy hầu phủ đổ nát, hắn như phát điên hỏi ta: "Hầu phủ của ta đâu?"
Ta mỉm cười nói với hắn: "Lão già này, khi hầu phủ bị tịch thu gia sản, không ai báo cho ngài biết sao?"
1
"Phu nhân, không xong rồi, cô gia giả c.h.ế.t sống lại! Còn mang theo một nữ quỷ về!"
Nghe nha hoàn nói, miếng dưa chuột trên mặt ta suýt chút nữa bay ra ngoài.
Nhưng sau ngần ấy năm, ta đã sớm luyện được bản lĩnh dù cho núi Thái Sơn có sụp đổ thì sắc mặt cũng sẽ không đổi.
Ta chậm rãi hỏi: "Sống lại như thế nào? Ngươi có bằng chứng gì chứng minh hắn là phu quân ta?"
Nha hoàn ấp úng nửa ngày, cũng không nói ra được lý do: "Chính là… trông giống!"
"Vớ vẩn, phu quân ta đã c.h.ế.t mười năm rồi, sao có thể sống lại được?"
Ta nâng miếng dưa chuột đang đắp trên mắt ra: "Đi thôi, để ta xem là yêu ma quỷ quái phương nào, dám giả mạo phu quân ta!"
Đến cửa sân, nhìn thấy người đàn ông đứng ngoài cửa, ta chắc chắn kẻ trước mặt, đúng là phu quân đã c.h.ế.t của ta mười năm trước.
Bên cạnh hắn còn có một người phụ nữ ăn mặc giản dị nhưng dung mạo xinh đẹp.
Ta thừa nhận người phụ nữ này quả thật có vài phần nhan sắc, dù đã sinh con nhưng vóc dáng vẫn thon gọn, cử chỉ đều toát lên vẻ quyến rũ.
Nha hoàn báo cáo sai sự thật, không chỉ mang về một nữ quỷ, mà còn mang theo năm tiểu quỷ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-quan-da-chet-bong-nhien-quay-ve/chuong-1.html.]
Nhìn qua, 10 năm mà những năm đứa con, thật sự mắn đẻ.
Gặp ta, phu quân khinh miệt đánh giá ta một lượt, vẻ mặt khó chịu: "Đỗ thị, nàng quản lý hầu phủ như vậy sao?"
Ta còn chưa kịp lên tiếng, hắn đã quay sang nói với ả quê mùa: "Lệ Nương, nàng thân thể bất tiện, mau vào trong nghỉ ngơi đi."
Đứa trẻ lớn nhất lên tiếng: "Phụ thân, đây là nhà của chúng ta sao? Thật lớn, thật đẹp nha!"
Người phụ nữ được gọi là Lệ Nương mỉm cười: "Nghe lời Phụ thân, sau này chúng ta sẽ sống ở đây."
Nói xong, Lệ Nương dắt mấy hài tử kia đi vào trong.
Nha hoàn nhanh tay nhanh mắt, dang rộng hai tay chặn ở cửa: "Không được vào!"
Ta giả vờ kinh ngạc: "Hầu phủ gì? Ngươi là ai?"
Nha hoàn lúc này cũng hoảng hốt nói: "Tên rẻ rách quê mùa nào đây, dám giả mạo cô gia đã khuất của chúng ta! Phu nhân, hay là báo quan đi?"
Thấy bị chặn ở cửa không cho vào, Lệ Nương có chút luống cuống, ả lo lắng nhìn phu quân ta, năm đứa trẻ cũng nhốn nháo không yên.
Đứa nhỏ nhất trừng mắt nhìn ta, ánh mắt như tẩm độc.
Ta coi như không thấy, quay sang nhìn phu quân ta: "Ông lão này, ông nhầm cửa rồi phải không?"
Năm đó khi gả cho hắn, hắn quả thật rất đẹp trai.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Nhưng giờ đây trải qua bao phong sương, năm tháng đã để lại trên mặt hắn không ít dấu vết, nhìn chung vẫn đẹp trai, nhưng bộ dạng ăn mặc này cộng thêm vẻ mặt bụi bặm, gọi hắn là ông lão, cũng coi như ta lịch sự.
Ta thì khác, mười năm nay ta ăn ngon ngủ kỹ, dậy sớm đi ngủ sớm, thường xuyên rủ các phu nhân quyền quý khác trong kinh thành đi chăm sóc da, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, giống như thiếu nữ chưa xuất giá.
"Đỗ thị! Nàng có ý gì?" phu quân ta tức giận đến mức mặt đỏ bừng, "Đây là hầu phủ của ta, ta khi nào nhầm cửa?"
Ta kinh ngạc nhìn hắn: "Ông lão này, khi hầu phủ bị tịch thu gia sản, không ai báo cho ông biết sao?"