Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phu quân đã chết bỗng nhiên quay về - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-08-11 12:22:44
Lượt xem: 2,140

13

Ban đêm, trong phòng ta đột nhiên xuất hiện thêm một người.

Ta đột ngột mở mắt, lạnh lùng nhìn người đang quỳ trên mặt đất.

"Ngươi muốn làm gì?"

Nam nhân đột nhiên nắm lấy tay ta: "Phu nhân, những năm qua nàng vất vả rồi, hãy để ta trở về chảm sóc nàng thật tốt."

Dưới ánh trăng mờ ảo, gương mặt người này có vẻ đẹp trai hơn ngày thường.

Nền tảng của hắn không tệ, không biết hôm nay đến tìm ta, đã bôi bao nhiêu phấn lên mặt.

Ta lặng lẽ rút tay về: "Ngươi nói quá rồi, ta chỉ là một người phụ nữ đã mất phu quân, mười năm nay ta đã quen rồi."

Tiêu Hồng Phi cao giọng: "Phu nhân, ta chưa chết! Tất cả là do Lệ Nương, nàng ta thừa lúc ta bị thương quyến rũ ta, còn dùng con cái ép ta ở lại, những đứa trẻ đó đều là cốt nhục của nhà họ Tiêu, ta không thể không ở lại!"

Ta nghi ngờ hỏi: "Thật sao?"

Thấy ta có vẻ d.a.o động, Tiêu Hồng Phi lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Thật, lần này ta trở về là vì trong lòng ta vẫn còn nàng, hãy để ta trở về bên nàng. Lệ Nương những năm qua không có công lao cũng có khổ lao, hãy để nàng ta làm thiếp của ta, hoặc không cho danh phận cũng được. Nàng yên tâm, chính thất của phủ này mãi mãi là nàng!”

"Còn mấy đứa trẻ đó, chỉ là thêm mấy đôi đũa thôi, ta cam đoan chúng tuyệt đối sẽ không làm phiền nàng."

Những lời hắn nói, khiến ta cảm thấy kỳ quặc.

Rốt cuộc là đang cầu xin ta hay là đang yêu cầu ta làm việc?

Nhưng ta tò mò, bộ mặt này của hắn, rốt cuộc muốn làm gì.

Ta ho khan một tiếng, đã có chủ ý: "Ta cho ngươi một cơ hội, nhưng phải xem ngươi biểu hiện như thế nào."

Vừa dứt lời, người này đột nhiên ôm lấy ta, ta nổi da gà khắp người, hắn lại buông ta ra.

Giọng điệu của hắn đầy ngọt ngào: "Phu nhân, chỉ cần nàng bằng lòng nhận ta, nàng muốn ta làm gì cũng được."

"Làm gì cũng được?" Ta nhìn hắn với ánh mắt mỉm cười, sau đó nói, "Đi đổ bô đêm đi."

Vẻ đỏ ửng vừa mới xuất hiện trên mặt hắn lập tức biến mất.

Ta cười như không cười nhìn hắn: "Vừa rồi không phải nói làm gì cũng được sao? Sao bây giờ lại bắt đầu thoái thác rồi?

"Xem ra ngươi cũng không thành tâm."

Hắn cắn răng, đứng dậy: "Bây giờ ta đi."

14

Tiêu Hồng Phi cúi đầu khom lưng trước mặt ta, mấy ngày sau liền mang Lệ Nương và năm đứa con trở về.

Tiêu Hồng Phi nịnh nọt nói: "Phu nhân, sau này năm đứa trẻ này, chính là con của hai chúng ta. Chỉ cần nàng coi chúng như con ruột, chúng nhất định sẽ báo đáp nàng thật tốt!"

Thật sao?

Thằng bé thứ năm là đứa nổi tiếng âm hiểm trong sách, phàm là người đắc tội nó, sau này đừng hòng sống yên ổn. Nó là con d.a.o sắc bén của Lệ Nương, nổi tiếng là đứa con hiếu thảo.

Năm đứa trẻ này mỗi đứa đều có bản lĩnh riêng, ta xuyên sách lâu quá, bản lĩnh của mấy đứa còn lại, ta gần như quên hết rồi.

Ta lấy ra một chiếc bàn tính, lạch cạch gõ một hồi: "Năm đứa trẻ ăn mặc, còn phải đi học. Chuyện này không giống như lúc đầu nói chỉ thêm năm đôi đũa... Còn nhỏ như vậy, xem ra còn chưa thể làm việc..."

Cuối cùng ta gõ bàn tính một cái: "Nếu muốn ăn cơm, thì phải ngoan ngoãn làm việc trong phủ, nếu bày ra dáng vẻ tiểu thư cậu ấm, Đỗ phủ ta không nuôi nổi các ngươi đâu."

Nói xong ta vỗ tay, lập tức có người hầu mang bảy bộ quần áo lớn nhỏ khác nhau, đưa cho năm đứa trẻ mỗi đứa một bộ.

Còn dư hai bộ, ta liếc nhìn Tiêu Hồng Phi: "Đứng ngây ra đó làm gì? Ngươi và Lệ Nương chẳng lẽ không ăn cơm sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-quan-da-chet-bong-nhien-quay-ve/chuong-10.html.]

Hai người này có vẻ rất miễn cưỡng, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy hai bộ quần áo.

Ta đã tốn rất nhiều tâm tư để đổi Tiêu phủ thành Đỗ phủ, không chỉ sửa sang lại mấy chỗ trong sân, còn thay đổi phong thủy.

Đặc biệt là cái ao ta từng nhảy xuống, đã bị lấp đi, còn ở một chỗ khác xây một ngọn núi giả.

Một tháng sau, Tiêu Hồng Phi dẫn theo Lệ Nương của hắn, cùng năm đứa con, cặm cụi làm việc trong nhà ta, mỗi ngày mệt mỏi đến mức không có thời gian nói chuyện với ta, ta lại càng thoải mái.

Nhưng hắn quả thật rất khéo, nhanh chóng kết nghĩa huynh đệ với mấy người hầu trong phủ.

Hắn bắt đầu dò hỏi những thứ quý giá nhất trong phủ, ví dụ như của hồi môn của ta.

Vào một đêm tối trời, chiếc hòm đựng của hồi môn lớn nhất và nặng nhất được đặt trong sân đã bị người ta trộm mất.

Cùng lúc biến mất, còn có Tiêu Hồng Phi, Lệ Nương, năm đứa con.

Nha hoàn vội vàng xông vào phòng ta: "Phu nhân, phải làm sao đây, có nên báo quan không?"

Ta xua tay: "Dĩ nhiên là phải! Nói với quan phủ, người họ hàng nghèo ở quê nhà họ Tiêu, đã trộm mất của ta một hòm đầy vàng bạc châu báu, ta tính sơ qua, khoảng một vạn lượng vàng."

Nha hoàn vội vàng che miệng ta: "Phu nhân, chúng ta làm vậy có phải là vu oan giá họa không?"

Ta hạ giọng: "Sợ gì? Dù sao cũng không ai biết trong hòm đó đựng cái gì, ngươi cứ báo quan như vậy. Cả thiên hạ đều biết sáu người bọn họ mang theo một vạn lượng vàng, không động đến ta thì động đến bọn họ được chứ?

"Cũng đỡ phải ngày nào cũng đến trước mặt ta lượn lờ."

Nha hoàn lúc này mới chợt hiểu ra, vội vàng dẫn theo một hộ vệ, đến quan phủ báo án.

Bên ngoài hòm đựng của hồi môn, ta đã khóa chặt chín chín tám mươi mốt ổ khóa, chiếc hòm đó không phải làm bằng gỗ, mà đặc biệt dùng kim loại cứng hơn.

Ta rất mong chờ.

Cả nhà bảy người cõng hòm đựng của hồi môn của ta chạy trốn khắp nơi.

Cùng đường, nghe nói là một vạn lượng vàng, lại phấn chấn tinh thần.

Vất vả lắm mới cạy được hòm ra, phát hiện bên trong là bài vị nhà họ Tiêu, nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi.

Nhân lúc bọn họ Phụ thâny trốn, ta cũng nên thu dọn hành lý chuồn thôi.

15

Từ đó về sau, ta không bao giờ nghe thấy tin tức gì về Tiêu Hồng Phi nữa, năm đứa con thiên tài cũng không phát huy được tác dụng gì.

Tể tướng tương lai, tướng quân tương lai, đệ nhất mỹ nhân tương lai, tất cả đều biến mất.

Lúc này, ta đang nằm trên ghế dài trên boong tàu, mắt đắp hai miếng dưa chuột.

"Này, tiểu cô nương, ngươi thật sự không định tìm một người phu quân nữa sao?" Giọng nói của anh trai ta vang lên từ trên đỉnh đầu.

Ta duỗi người một cái, thở dài một hơi, hít thở bầu không khí tự do trên biển.

"Tìm làm gì, huynh sẽ không cho rằng ta còn muốn quay về đó chứ?"

Ta nhét miếng dưa chuột vào miệng, nhai nhai hai cái, giơ tay ra tạo dáng kinh điển của Titanic đón gió.

Gió biển thổi từng cơn, gột rửa toàn thân ta.

Ở đây không có áp lực của cốt truyện, không có áp lực của tấm biển "Trinh tiết", không có áp lực của hoàng quyền.

Trong không khí tràn ngập vị ngọt ngào của tự do.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Ta có thể hát vang, ta có thể đến đầu bên kia của biển, ta có thể sống vô tư vô lo.

Cuối cùng ta cũng có thể, sống là chính mình.

Loading...