Phu Quân Nhu Nhược - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-10-23 19:51:50
Lượt xem: 187
12
Quả nhiên, hơn nửa tháng sau, cha nương ta lần lượt trở về nhưng bọn họ chỉ biết rằng mình bị người khác truy sát, chứ không biết là người nào làm.
Cũng vào lúc này, thư của Khương Kiều cũng gửi đến.
Trong thư nàng ấy nói rằng hiện tại chứng cứ phạm tội của Ngụy gia đã gần như được làm rõ, tình hình trong cung cũng đã dần dần ổn định. Không lâu nữa, khi hoàng huynh lên ngôi, sẽ có người đến đón ta trở về kinh thành.
Ta suy nghĩ mãi, quyết định sẽ lừa gạt Ngụy Hiến Quân một lần cuối cùng.
Vì thế, ta gửi tin cho hắn ta, nói rằng cha nương ta đã đồng ý cho chúng ta kết hôn, chỉ là sính lễ không thể thiếu. Dù sao của hồi môn của ta là toàn bộ Mạnh gia, sính lễ không thể thấp hơn giá trị của Mạnh gia, cũng không thể làm hai nhà mất mặt.
Chỉ là đối với tình hình hiện tại của Ngụy gia mà nói, sợ rằng bọn họ sẽ phải vét sạch túi tiền.
Nhưng đây cũng là cách duy nhất có thể cứu bọn họ trong tình thế này.
Ngụy thái hậu sẽ sụp đổ, nếu không tìm được chỗ dựa mới, Ngụy gia thực sự chỉ còn cách chờ chết.
Vì vậy, cho dù Ngụy gia khó xử nhưng cuối cùng vẫn phải đưa ra sính lễ.
Tất cả đều diễn ra thuận lợi theo kế hoạch của ta, chỉ cần thiết kế một cái c.h.ế.t giả để khiến danh tiếng của Ngụy Hiến Quân bị tổn hại, sau đó ta có thể trực tiếp trở về kinh thành.
Cho đến khi Thiết Đản vội vã chạy về, nói cho ta rằng Đường Hạc Thanh đã biến mất.
Trước đây ta vẫn không chịu gật đầu đồng ý cho hôn sự, hơn nữa Đường Hạc Thanh cũng đã theo dõi Ngụy Hiến Quân vài lần, khiến Ngụy gia cảnh giác. Ta rất lo lắng, nghĩ rằng kỳ thi mùa xuân không còn lâu nữa, nên đã phái người đưa hắn về kinh thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-quan-nhu-nhuoc/chuong-11.html.]
Hắn đương nhiên không muốn, ta chỉ có thể kêu Thiết Đản cưỡng ép đưa hắn lên xe ngựa đi kinh thành, chỉ nghĩ rằng khi kỳ thi mùa xuân kết thúc, chúng ta sẽ có thể đoàn tụ ở kinh thành.
Không ngờ rằng lại xảy ra chuyện này.
“Trên đường đi công tử mặt ủ mày chau, nhớ cô nương, đừng nói là kỳ thi mùa xuân, đã mấy lần muốn chạy trốn nhưng đều bị tiểu nhân bắt trở về.”
“Kết quả gần đến kinh thành, công tử nghe người nào đó nói cô nương muốn đính hôn với công tử Ngụy gia liền lừa tiểu nhân đi thay quần áo, tiểu nhân nhất thời không phát hiện ra, còn nói công tử ở lại đó chờ.”
“Công tử bỏ trốn, trên người không có lấy một xu tiền tiêu vặt, tiểu nhân tìm kiếm khắp nơi cũng không có chút tin tức nào, lúc này mới trở về báo cho cô nương, xin cô nương trách phạt.”
Ta hít sâu một hơi, lo lắng không thôi, nổi giận: “Ngươi muốn ta trách phạt ngươi? Trách phạt ngươi có ích gì?”
“Ngươi còn không dẫn người đi tìm!”
“Nếu công tử bị thương tổn gì thì ta sẽ trách phạt ngươi gấp mười lần!”
Mặc dù Đường Hạc Thanh không nhu nhược giống như lời người khác nói nhưng lại là người cứng nhắc, ngoài chuyện liên quan đến ta, hắn hoàn toàn không biết xử lý biến hoá, nếu ở bên ngoài chọc phải người nào đó, xảy ra tranh chấp, hắn chịu khổ thì phải làm sao?
Nếu lại gặp phải người của Ngụy gia, đừng nói là bị thương, ngay có tính mạng có khi cũng không giữ được.
Hơn nữa hắn đúng là ngu ngốc, nếu muốn chạy trốn, sao lại không mang theo một chút tiền nào? Từ kinh thành đến Giang Nam xa xôi như vậy, hắn ở bên ngoài ăn uống bằng cách nào?
Ta lo lắng, không còn có tâm trạng để phản ứng với Ngụy Hiến Quân nữa.
Thậm chí ta còn oán trách quyết định của chính mình.
Nhưng quan tài đã chuẩn bị xong, bên ngoài bão tố ập đến, ta không thể thay đổi được nữa.