Phu quân rất giữ gìn nam đức - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-10-09 14:11:24
Lượt xem: 6,075
Ta hắng giọng, vội vàng phân rõ giới hạn: "Vị này chính là Chu đại nhân sao, ta là lần đầu tiên gặp mặt."
Xe ngựa khởi động, thùng xe hơi lắc lư, Bùi Vân Thận không giống như trước đây ôm ta vào lòng, sợ ta bị xóc nảy.
Hắn vừa mở miệng đã là lời mỉa mai: "Đây là nàng đang đợi ta sao? Nàng e là đến xem mỹ nam tử chứ gì!”
"Hàn lâm viện nhiều thanh niên tài giỏi như vậy, nàng lại chỉnhìn trúng Chu Tuyền Thanh kia, nhìn hắn là Thám hoa, tướng mạo tuấn tú sao?"
Ta: "Ta không có."
Bùi Vân Thận: "Nàng vậy mà dám ở trước mặt ta, dung túng cho nam nhân khác câu dẫn nàng!"
Ta: "Ta không có."
Bùi Vân Thận chỉ vào hộp điểm tâm đã mở: "Nàng vậy mà lại lấy điểm tâm của ta cho nam nhân khác!"
Ta cố gắng giải thích: "Ta là muốn giúp chàng hối lộ đồng liêu một chút, ngày thường nhường nhịn chàng, giúp đỡ chàng."
Bùi Vân Thận: "Ta cần gì hắn nhường nhịn giúp đỡ!"
Hắn như một con mèo xù lông: "Nàng nhìn ánh mắt của tên kia xem, hận không thể hiến thân để được làm thiếp cho nàng!"
Ta đỡ trán: "Chàng nghĩ nhiều rồi, người ta cũng là quan viên ngự tiền thị phụng, sao có thể như chàng nghĩ được."
Hắn vẻ mặt không thể tin được, cao giọng nói: "Vậy chẳng lẽ là muốn ta rửa tay lui về, làm thiếp cho nàng sao?"
...
15.
Trưởng công chúa từng nói, Bùi Vân Thận và Chu Tuyền Thanh vốn không hợp nhau.
Tính cách của hai người này hoàn toàn trái ngược nhau.
Chu Tuyền Thanh là người phong độ hào hoa, tính tình trầm ổn ôn hòa, ta đã xem qua bài văn của hắn, văn phong giản dị trôi chảy, được hoàng đế khen ngợi.
Còn vị phu quân hay ghen tuông của ta thì văn như người, lập luận sắc bén, lời lẽ đanh thép.
Từ Hàn lâm viện đến Công bộ đều nổi tiếng là khó gần, làm việc nghiêm túc cẩn thận, không chê vào đâu được.
Trước mặt ta, Bùi Vân Thận là một tiểu kiều phu ngọt ngào, cho nên ta chưa bao giờ biết hắn ở trên triều đình, chốn quan trường lại bá đạo như vậy, cũng không biết vì thế nên hắn mới được hoàng đế trọng dụng, khiến hoàng đế vừa yêu vừa hận.
Nếu đã như vậy, sau này ta gặp Chu Tuyền Thanh thì cứ tránh xa là được rồi.
Không ngờ, về đến nhà Bùi Vân Thận lại nổi trận lôi đình, bứt hết lá của cây hoa hồng leo ngoài cửa sổ ta.
Tội lỗi quá!
Ta ôm cây hoa hồng ủ rũ, đau lòng: "Chàng có chuyện gì thì cứ trút giận lên ta, đừng trút giận lên hoa của ta!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-quan-rat-giu-gin-nam-duc/chuong-9.html.]
Hắn quay đầu đi, hừ lạnh một tiếng, bắt chước giọng điệu của Chu Tuyền Thanh nói móc: "Tại hạ thất lễ, về phòng đây!"
Sau đó đóng sầm cửa thư phòng lại.
Ta: "..."
Ta cam chịu đi vòng ra sau phòng, đẩy cửa sổ ra, nhảy vào từ bệ cửa sổ.
Vốn tưởng rằng ngã xuống đất ít nhiều cũng sẽ bị trẹo chân, nhưng lại giẫm lên một chiếc bàn gỗ nhỏ.
Cái này khi nào thì được đặt ở đây vậy?
Vừa giẫm lên chiếc bàn nhỏ bên cửa sổ nhảy xuống đất, ta đã nhìn thấy Bùi Vân Thận ngồi trên chiếc giường nhỏ, đuôi mắt ửng đỏ, ánh mắt long lanh ngấn nước.
Hắn đang chua chát lẩm bẩm cái gì đó, "Nương tử khinh bạc ta, người mới đẹp như ngọc.”
"Chỉ thấy người mới cười, nào nghe thấy người cũ khóc."
Ta: "... Khụ khụ."
Khi hắn nhìn về phía ta, lông mi run lên, chóp mũi đỏ ửng, nước mắt lưng tròng: "Nàng còn đến quản ta làm gì? Khóc c.h.ế.t ta mới tốt chứ gì, nàng mới có thể đổi một lang quân tuấn tú!"
Hắn len lén liếc nhìn sắc mặt ta, thấy ta mặt không cảm xúc, vẻ mặt không nói nên lời, lại bắt đầu khóc hu hu: "Rốt cuộc là Bùi lang sai rồi!"
Ta: "..."
Hắn lung tung lau đi nước mắt đang tuôn ra ở khóe mắt, giọng nói hơi run: "Cho dù nương tử chán ghét ta, ta cũng sẽ không đi."
Ta tiến lên giật lấy cuốn thoại bản mà hắn đang ngồi lên: "Chàng suốt ngày xem mấy thứ linh tinh gì vậy!"
Bùi Vân Thận đưa tay giật lại: "Đó là bí kíp của ta!"
Ta chợt hiểu ra: "Ngôn ngữ sến súa."
Hắn ôm cuốn sách, ủ rũ cúi đầu: "Cho dù ta đọc nhiều sách như vậy, cũng vẫn không giữ được trái tim của nương tử."
Ta rút cuốn sách trong lòng hắn ra, thở dài ngồi xuống bên cạnh hắn.
Phu quân của mình thì biết làm sao bây giờ?
Nhắm mắt chiều chuộng thôi.
Ta nâng mặt hắn lên, cẩn thận hôn đi nước mắt nơi khóe mắt hắn, để lộ ra tình yêu đang cuồn cuộn trong mắt hắn, gần như nhấn chìm ta.
Anan
Hắn vừa khóc vừa nức nở kéo lấy vạt áo ta, những ngón tay thon dài đặt trên eo ta, giọng nói khàn khàn, dịu dàng âu yếm.
"Nương tử."
"Tại hạ thất lễ."
... Tên tiểu nhân hẹp hòi này.