Phu Quân Ta Là Kẻ Lêu Lổng - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-10-04 07:44:02
Lượt xem: 1,659
Ta nhân cơ hội cao giọng nói: “Khách quan có muốn gọi một nồi không? Đây là món gà Hổ Phách trứ danh của quán. Ăn xong có thể thêm nước nấu cải bắp và củ cải, vừa có thịt vừa có rau, đảm bảo no nê, ăn ngon mà không đắt!”
Một người nam nhân lập tức kêu lên: “Trời ạ, thơm quá. Mới khai trương thì sao chứ, tiểu nhị, mau mang cho ta một nồi. Có cơm không? Cũng bưng cho ta một bát.”
Ăn uống là thứ dễ thu hút nhất. Nhìn mấy người khách này ăn uống ngon lành còn hơn cả đại ca ta, những người ngoài đường ngửi thấy mùi thơm cũng lần lượt bước vào.
“Thật không ngờ gà có thể nấu như thế này, dầu lại có chút cay, ngon quá!”
“Quan trọng là nước dùng nấu thật sánh mịn, trộn cùng cơm thì thật tuyệt.”
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
“Trên thực đơn có thể gọi thêm mì để nấu trong nước dùng nữa, tiểu nhị, mau mang cho ta một phần mì, thấm đẫm nước dùng chắc chắn sẽ rất ngon.”
...
Người ra kẻ vào tấp nập, khai trương đúng là đại cát đại lợi!
17
Đến khi bận rộn xong xuôi, đóng cửa tiệm, bất kể ai phụ trách việc gì, ai nấy đều mệt mỏi đến mức không nhấc nổi chân. Nhưng khi đóng cửa lại, tất cả đều không thể kiềm chế được sự háo hức, cùng nhau hỏi: “Hôm nay kiếm được bao nhiêu?”
Đại tẩu và mẹ chồng ta phụ trách thu tiền và sổ sách. Hai người vui vẻ: “Hôm nay đã bán được tám mươi con gà, cộng thêm những món nhỏ khác, tổng thu là tám ngàn một trăm sáu mươi văn tiền. Trừ tiền nhân công, tiền thuê mặt bằng và nguyên liệu, công quỹ thu vào một ngàn tám trăm văn.”
Về phần chia tiền, chúng ta đã bàn bạc kỹ. Mỗi người đều có phần của mình: người trong bếp là năm lượng bạc một tháng, người chạy bàn là hai lượng, người trông coi quầy là năm lượng. Để mỗi nhà có tiền trang trải, phần lợi nhuận còn lại sẽ cho vào công quỹ, tích đủ rồi sẽ xây một ngôi nhà lớn. Nếu còn dư nữa, chúng ta sẽ mở thêm cửa tiệm.
Phụ thân ta không nhịn được mà thốt lên: “Trời ạ, một ngày kiếm được gần hai lượng, đây đâu phải mở tiệm, là Thần Tài đến ở nhà chúng ta rồi còn gì?”
Quả thật là rất nhiều, người bình thường ở thị trấn này làm cả ngày chỉ kiếm được từ 50 đến 100 văn, mà cuộc sống thường ngày đều phải mua sắm, ngay cả một cây cải cũng phải tốn tiền.
Khi định giá món gà ở chín mươi chín văn, ta đã tính đến việc một bữa ăn là tiền công một hai ngày của họ. Mỗi tháng, người ta cũng sẽ chịu chi để ăn một hai lần. Hôm nay là Trương Tam, ngày mai là Vương Tứ, tiệm sẽ không bao giờ vắng khách.
Ta mỉm cười nói: “Phụ thân, hai lượng đã gọi là Thần Tài rồi sao? Người cứ đợi đi, danh tiếng hôm nay truyền ra ngoài, sau này còn nhiều hơn thế nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-quan-ta-la-ke-leu-long/chuong-10.html.]
Quả thật, ngày đầu người ta còn e ngại về hương vị, nhưng chỉ cần ngon, người ăn rồi sẽ khen ngợi với thân thích, hoặc mời người đến thưởng thức. Tiệm chắc chắn sẽ càng ngày càng đông khách hơn.
Quả nhiên, ngày hôm sau, mọi người bận rộn đến mức chân chạy rã rời, nhưng nhìn thấy từng đồng tiền trong hộp, ai cũng vui mừng.
18
Đến năm thứ hai khi xuân về, cuối cùng chúng ta cũng đã tích góp đủ tiền để xây nhà, mua đất trước sau trong nhà, xây một căn nhà lớn có sân trước sân sau, ngay cả những đứa trẻ còn chưa ra đời cũng đã được chuẩn bị sẵn.
Trong làng, nhà nào cũng muốn có người đến giúp miễn phí, như mẫu thân đã nói, chúng ta làm xong, dân làng sẽ cùng hưởng lộc. Giờ đây, mỗi nhà đều phải nuôi vài trăm con gà, thu nhập tăng thêm hai ba mươi lượng, phải biết rằng nhà ta cũng tạm đủ, trước đây toàn bộ tài sản của gia đình chỉ có ba mươi mấy lượng.
Nhưng đại ca vẫn trả công theo giá thị trường, huynh ấy ít làm việc ở cửa hàng, việc xây nhà đều giao cho huynh ấy.
Ngày dọn vào nhà mới, có phòng riêng cho mình, ta lập tức đè chặt thân thể của Tạ Tuế An dưới mình: “Họ Tạ kia, ngày rời khỏi kinh thành, chàng đã nói gì có nhớ không?”
Ánh trăng vừa đẹp, thật thích hợp cho việc cày cấy, cho sự cuồng nhiệt, cho những lời thầm thì giữa đêm khuya của đôi lứa.
Sáng hôm sau, chúng ta đều xin nghỉ, ruộng đồng đã kiệt sức, bò cũng đã mệt mỏi.
Nằm trong sân, ta hỏi Tạ Tuế An: “Năm ấy chàng có từng nghĩ đến việc hủy hôn không?”
Chàng ấy nghiêng đầu nhìn ta: “Có nghĩ, nhưng trước khi hủy hôn phải xem người chứ, kết quả lại thấy một con hổ nhỏ ở trước cổng Liễu phủ giơ móng lên muốn cào người, cả đời này ta yêu nhất là loại mạnh mẽ như vậy, vậy thì còn hủy hôn làm gì, cưới về nhà thôi.”
Chàng lại hỏi ta: “Vậy còn nàng, con hổ nhỏ có từng nghĩ đến việc bỏ chạy không?”
Ta nhướng mày, nâng cằm chàng lên: “Chưa kịp bỏ chạy đã thấy chàng rồi, tuấn tú như vậy, chân dài thế này, ta đâu nỡ.”
Thật tốt, chúng ta chính là những người đã xác định nhau ngay từ lần đầu gặp gỡ.
19
Mùa hè đến, số người ăn gà hổ phách đã giảm bớt, Tạ Tuế An lại bày mưu tính kế cho mọi người làm món lạnh, mì kiều mạch giòn dai được rửa trong nước giếng mát lạnh, thêm vào nước sốt chua ngọt thanh mát, những ngày nắng nóng ba mươi độ, ăn một miếng thì không biết thích thú đến mức nào, mặc dù không thể so với lợi nhuận từ gà hổ phách, nhưng cũng đủ duy trì.